Chương 120: Thực sự

Thiên Thiên nhìn thanh kiếm xuyên qua trái tim mình, nhìn nũ cười nham hiểm độc ác, vặn vẹo như ác quỷ của Tinh Không Phong. Nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, nhìn Thiên Không Thành chìm trong biển máu, hai hàng huyết lệ không khỏi rơi xuống. Nàng hận, nàng hận, nàng hận thế gian này. Một chiếc cánh Thiên Sứ trắng muốt trên vai nàng chuyển thành màu đen kịt đầy chết chóc.

Trong Thiên Cung, thiên đế trọng thương nhìn tên đeo mặt nạ đen trước mắt nở một nụ cười cay đắng.

“Là con sao, Nguyệt Nguyệt”

Tên đeo mặt nạ đen tháo chiếc mặt nạ, sau lớp mặt lạ là một dung nhan tuyệt mỹ, khuynh đảo chúng sinh, ánh mắt câu hồn đoạt phách. Là Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt nhìn Thiên Đế ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ.

“Đừng có gọi ta là Nguyệt Nguyệt. Từ đầu đến cuối ngươi chỉ xem Thiên Thiên là con gái mình. Cho cô ta mọi thứ của thế gian. Còn ta, ta được cái gì hả. Ta chỉ nhận được đau khổ, nước mắt, bi thương và ghẻ lạnh. Vì cái gì Thiên Thiên luôn có tất cả mọi thứ, còn ta thì không. Đến cả người ta yêu con tiện nhân đó cũng cướp của ta. Ta có điểm gì không bằng cô ta. Trí tuệ, tài hoa, lễ nghĩa, thực lực,…tất cả ta đều hơn con tiện nhân đó. Vì sao cô ta có tất cả, còn ta thì không…”

Thiên Đế nở một nụ cười bỉ ổi nói.

“Bởi vì Thiên Thiên xinh đẹp hơn con”

Nguyệt Nguyệt cả người phẫn nộ, linh lực bùng nổ, gào thét điên cuồng phá hủy mọi thứ xung quanh, khiến cả Thiên Không Thành liên tục rung chuyển sụp đổ”

“Chỉ vì cô ta đẹp hơn ta, mà cô ta có tất cả sao, chỉ vì cô ta đẹp hơn ta mà Lâm Vũ không thích ta sao, chỉ vì cô ta đẹp hơn ta mà ta phải chịu đựng tất cả sao…Đây là lý do gì hả, nực cười, quả là nực cười ha ha…”

Thiên Đế nhìn Nguyệt Nguyệt đã phẫn nộ đến vặn vẹo, khuôn mặt tràn đầy điên cuồng thở dài nói.

“Ta không nói đến vẻ đẹp bên ngoài, mà ta nói đến vẻ đẹp bên trong, nội tâm, nhân cách, tâm hồn, của Thiên Thiên đều đẹp hơn con. Con đã bị thù hận, lòng tham, phẫn nộ che mờ hai mắt. Nam nhân trong thiên hạ có thể thích nữ nhân xinh đẹp, nhưng họ sẽ không bao giờ yêu nữ nhân độc ác, xấu xa. Họ chỉ yêu những người phụ nữ có tâm hồn to và đẹp.”

Nguyệt Nguyệt nghe vậy không cam lòng gào thét.

“Ta trở lên độc ác, xấu xa là do ta muốn sao, là do cái thế gian máu lạnh này ép ta, là do cái vô nhân tính, cái vô tình của lòng người ép ta, và do cả ngươi nữa, ngươi có xứng đáng làm một người cha không hả. Đến một chút hơi ấm gia đình ta cũng không có. Ngươi nói ta sống lương thiện sao hả, ngươi nói đi…”

Thiên Đế chỉ cúi đầu im lặng thở dài.

Nguyệt Nguyệt thấy Thiên Đế im lặng liền nở nụ cười điên dại.

“Ha ha…mọi thứ còn có ích gì nữa, ta đã không thể quay đầu. Giờ ta đã mạnh hơn ngươi, trở thành người mạnh nhất thiên giới, thông minh hơn ngươi, thực lực cũng hơn ngươi. Tất cả đều hơn ngươi. Vị trí Thiên Đế nên nhường cho ta được rồi. Còn mọi tội lỗi hãy để tên ngu ngốc Tinh Không Phong và tên đần Vu Minh gánh chịu tất cả đi ha ha…”

Thiên Đế lắc đầu, một trận pháp nghìn vạn tầng hiện lên, bao chùm Thiên Cung. Diệt Thiên trận bao trùm nghìn vạn tầng, trận pháp mạnh nhất Thiên Giới. Đại đạo cảnh cũng phải chết trong nháy mắt. Nguyệt Nguyệt bình tĩnh nhìn tất cả không khỏi phá lên cười.

“Ha ha ngươi nghĩ trận pháp này giết được ta sao, nực cười Ha ha…Đại đạo cảnh trong mắt ta cũng chỉ là sâu kiến mà thôi, muốn giết bao nhiêu thì giết”

“Rầm…”

Cả Thiên Cung tan thành tro bụi.

Thiên Thiên nằm gục dưới mặt đất lạnh giá, chịu từng nhát chém băng lãnh đầy đau đớn của Tinh Không Phong. Nàng hận, nàng hận tất cả. Từng chiếc cánh trên vai nàng đều dần chuyển sang màu đen lạnh lẽo.

Tinh Không Phong nở một nụ cười cay nghiệt, hả hê sung sướng chém từng nhát nên người Thiên Thiên.

“Ha ha…Ngươi đừng mong Tiểu Tuyệt sẽ đến cứu ngươi. Cô ta cũng chỉ là một con chó của ta mà thôi”

Tinh Không Phong vừa nói vừa chém vô số nhát lên người Thiên Thiên.

“Ha ha…Nghe nói thiên sứ 12 cánh trong truyền thuyết có đến 12 cái mạng. Quả nhiên không sai. Nhưng như vậy càng tốt. Ta có thể hành hạ ngươi càng thêm thoải mái ha ha…”

Tinh Không Phong vui vẻ chém từng nhát lên người Thiên Thiên, khiến cả người nàng chìm trong máu tươi. Bộ váy trắng giờ đã trở thành huyết y, máu tươi chảy trên mặt đất ướt đẫm tất cả. Tinh Không Phong vừa chém vừa sung sướng mỉn cười. Nghĩ tới rất nhanh thôi vị trí Thiên Đế sẽ là của hắn, cả con tiện nhân Nguyệt Nguyệt nữa. Hắn sẽ ngày đêm tra tấn con tiện nhân Nguyệt Nguyệt đó. Khiến cô ta phải quỳ xuống, khóc lóc cầu xin tha thứ. Biến cô ta thành món đồ chơi tùy hắn hưởng dụng, đệ nhất tài nữ thì thế nào cũng chỉ là món đồ chơi của hắn mà thôi. Và cả tên phế vật Lâm Vũ nữa. Hắn sẽ cho tên Lâm Vũ đó phải hối hận vì dám đắc tội hắn, dám cắm sừng cho hắn, dám trồng cỏ xanh trên đầu hắn. Hắn sẽ cho tên phế vật đó biết hắn đáng sợ như thế nào, hắn là đệ nhất thiên tài, là đệ nhất thiên tài ha ha…Tất cả đều thuộc về hắn.

Thiên Thiên hai tay nắm chặt đầy máu tanh, miệng không ngừng nôn ra máu, trên người nàng là chi chít vết thương, 6 chiếc cánh của nàng đã biến thành màu đen đầy khủng khiếp. Tất cả mọi người đều phản bội nàng, tất cả mọi người đều muốn nàng chết, tất cả đều xem thường nàng, sỉ nhục nàng, nàng hận, nàng hận. Không ai trên thế gian cần nàng cả. Nàng hận, hận, hận tất cả. Nàng thề, nàng thề sẽ nhấn chìm thế gian này trong biển máu, hủy diệt thế gian này thành tro bụi. Bời vì trên thế gian này đã không còn ai…

“Thiên Thiên”

Một giọng hét lớn vang lên. Thiên Thiên nước mắt chảy xuống, nhìn hình bóng Lâm Vũ ngày một tiền gần. Nàng muốn hét lớn Lâm Vũ đừng qua đây, huynh không phải đối thủ của Tinh Không Phong, huynh qua chỉ một con đường chết. Nhưng nàng đã vô lực nói chuyện. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Vũ đi vào chỗ chết.

Tinh Không Phong nhìn thấy Lâm Vũ đang đi tới, không khỏi nở nụ cười điên dại vì sung sướng. Hắn còn đang sầu lo đi đâu tìm Lâm Vũ. Lâm Vũ lại tự vác xác tới để hắn làm thịt. Thật là trời cao cũng đứng về phía hắn. Tinh Không Phong linh lực bùng nổ như chân long giáng thế, như chiến thần bất bại ngạo nghễ giữa thiên địa. không gì cản nổi, bất bại vô địch. Hắn sẽ cho Lâm Vũ biết vì sao hắn là đệ nhất thiên tài, cùng giai vô địch, vượt cấp mà chiến, là thiên mệnh chi tử, là vô địch, là bất bại, là…

“Bốp…”

Lâm Vũ một cước đạp bay mặt Tinh Không Phong. Khiến hắn lăn từ đỉnh núi xuống chân núi, sống chết không rõ.

Lâm Vũ vội vàng đỡ Thiên Thiên dậy. Thiên Thiên không dám tin nhìn Lâm Vũ sau đó mỉn cười cay đắng, nước mắt như mưa rơi xuống. Xung quanh Lâm Vũ đều đã bao chùm chật kín tu sĩ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Vũ, không hề có một kẽ hở để cho Lâm Vũ mang theo Thiên Thiên chạy trốn. Là người của Tinh Không Phong, là người của Vu Minh, là người của Nguyệt Nguyệt. Số lượng đã lên tới mười vạn, còn đang không ngừng gia tăng, muốn ép Lâm Vũ vào chỗ chết. Lâm Vũ đeo lên chiếc mặt nạ sói, cả người bao chùm trong chiến giáp đen tuyền. Lạnh lùng nhìn tất cả mọi người xung quanh. Băng lãnh nói.

“Kẻ nào cản ta, đều phải chết”

Long Ngạo Thiên giật mình trước những gì đang xảy ra. Theo nội dung cốt truyện. Đáng lẽ ra những việc này phải xảy ra vào ngày mai. Ngày mai mới là ngày Thiên Thiên phải chết. Thiên Không Thành nhấn chìm trong biển máu. Nhưng vì sao, vì sao lại là hôm nay. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra sớm hơn một ngày, tại sao. Nhưng bây giờ đã không còn thời gian để quan tâm những chuyện đó. Long Ngạo Thiên vội vàng triệu tập mọi người, thực hiện kế hoạch của bản thân đã định ra từ trước.

Lâm Vũ trong bộ giáp đen tràn đầy máu tươi, sau lưng hắn là xác chết chất cao như núi, nhiều không đếm xuể. Nhưng hắn không quay đầu lại, cõng Thiên Thiên trên lưng, chạy tới Thiên Cung bảo khố.

Hắn chợt nhận ra hắn vẫn quá ngu ngốc, ngay từ lúc hắn bước chân vào Thiên Giới. Hắn đã không thể quay đầu. Hắn đã trở thành quân cờ trong tay tên sát nhân đeo mặt nạ đen. Tên sát nhân đeo mặt nạ đen thực sự không phải là Nguyệt Nguyệt. Mà tên sát nhân đeo mặt nạ đen thực sự là lão Thiên Đế suốt ngày một mặt tấu hài, ngồi trong Thiên Cung mỹ thực đến mập ú, cả ngày không làm được việc gì ra hồn. Lão già khốn nạn. Âm người đến xương cốt cũng không còn. Làm Thiên Đế cai quản cả Thiên Giới, lão ta có thể là kẻ ngu được sao. Lão ta chính là lão quái vật bên trong lão quái vật. Tất cả đều do một tay lão ta tạo nên. Lâm Vũ cảm thấy mình vẫn quá xem thường những lão quái vật. Không, là xem thường lão quái vật bên trong lão quái vật. Thiên Thiên, Nguyệt Nguyệt, Tinh Không Phong, Vu Minh và cả hắn Lâm Vũ đều chỉ là con cờ trong tay lão ta mà thôi. Từ lúc Thiên Thiên và Nguyệt Nguyệt ra đời, lão ta đã dựng nên tất cả. Dùng cách tàn khốc nhất của thế gian. Để tạo ra hai con quái vật. Và hắn Lâm Vũ, chính là quân cờ lão ta gài vào để Thiên Thiên chắc chắn sống sót. Trở thành con quái vật thứ hai. Đến cuối cùng, ai là kẻ chiến thắng. Kẻ đó mới xứng đáng ngồi lên ngôi vị Thiên Đế. Ngôi vị này chính là tượng trưng cho con quái vật có trí tuệ mạmh nhất, có thể leo nên từ địa ngục tàn khốc nhất, có thể vượt qua tuyệt vọng, đau khổ máu tanh nhất. Chỉ có con quái vật như vậy, mới xứng đáng ngồi lên ngôi vị Thiên Đế. Từ lúc hắn đặt chân vào Thiên Giới, kể cả không có cẩu hệ thống hại hắn. Thiên Đế cũng sẽ tìm cách vu oan cho hắn, sau đó tạo cơ hội để Thiên Thiên cứu hắn. Để hắn mắc nợ Thiên Thiên một mạng. Ngày Thiên Đế hỏi Thiên Thiên nên sử lý hắn thế nào, cũng chính là ngày hắn phải nợ Thiên Thiên một mạng. Hắn và Thiên Thiên ở bên cạnh nhau chính là dưới sự xắp xếp của Thiên Đế. Không chỉ vậy, để đảm bảo tất cả. Lão ta không do dự ép hắn nhận Thiên Thiên làm thê tử trên danh nghĩa. Lão quái vật đều là những kẻ điên. Lâm Vũ lần nữa thấm sâu bài học này, chẳng lẽ lão ta không sợ hắn bỏ mặc Thiên Thiên chạy trốn sao, lão ta không sợ hắn cứu không được Thiên Thiên, khiến kế hoạch tuyển chọn Thiên Đế tiếp theo của lão ta bị sụp đổ sao. Lão ta đây là đánh cược ván cờ sinh tử. Tỷ lệ thắng là gần như bằng không.

Lâm Vũ nở một nụ cười cay đắng, nhưng lão ta cược đúng, lão ta thắng rồi. Dù hắn biết tất cả nhưng hắn vẫn phải cứu Thiên Thiên. Không chỉ vì hắn nợ Thiên Thiên một mạng, mà Thiên Thiên còn là thê tử trên danh nghĩa của hắn. Dù chỉ là trên danh nghĩa, hắn cũng không thể để Thiên Thiên chết trước mặt hắn. Hắn không cho phép thê tử của hắn phải chết trước mặt hắn. Không bao giờ.

Cầm trong tay chìa khóa thiên cung bảo khố, Lâm Vũ mỉn cười, từ đầu hắn còn không hiểu Thiên Đế vì sao đưa thứ này cho hắn. Nhưng bây giờ hắn hiểu. Trong thiên cung bảo khố có một con đường sống duy nhất để Thiên Thiên rời đi.

Phía trước Lâm Vũ, xuất hiện mười sáu thân ảnh cao lớn hùng vĩ. Khí thế tựa chân long, vững như núi lớn, mạnh mẽ như vũ bão. Lâm Vũ biết lần này hắn lại phải liều mạng một lần nữa.

Đám người Kiếm Si nhìn tên đeo mặt nạ sói, cả người bao chùm trong chiến giáp đang đi tới. Chợt cảm thấy thân quen. Hình như đã gặp tên này ở đâu đó. Là bại tướng dưới tay bọn hắn sao. Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng, băng lãnh đầy sát khí như mười tám tầng địa ngục đó. Cả đám đều run cầm cập vì sợ hãi. Đám người Kiếm Si chợt nhớ ra tên này là ai. Lâm Vũ…

Long Ngạo Thiên nhìn tên đeo mặt nạ sói đang đi tới, linh lực bùng nổ. Chuẩn bị tử chiến đến cùng. Đáng tiếc Lâm huynh đã rời đi. Nếu không kế hoạch của hắn có thể càng thêm thuận lợi. Long Ngạo Thiên biết tên ác ma mặt nạ sói này rất mạnh. Là kẻ mạnh nhất hắn từng gặp, từng một quyền đánh bại hắn. Nhưng hắn giờ đã khác xưa. Hắn đã mạnh lên vô địch, hắn được hệ thống buff liên tục. Hắn đã không còn là Long Ngạo Thiên yếu đuối như trước. Trương Bất Tử nhìn tên đeo mặt nạ sói đang đi tới. Hai mắt tràn đầy phẫn nộ. Hôm nay sẽ là ngày hắn rửa mối nhục năm xưa, bị tên mặt nạ sói một quyền đánh gục trên tế đàn, là nỗi nhục hắn không thể tha thứ. Hắn vốn muốn tới xem kịch, nhưng bây giờ không thể. Hắn sẽ dạy tên đeo mặt nạ sói cách làm người. Hắn là bất tử chi thần. Trọng sinh sống lại mà có thể chịu nhục như vậy sao. Hắn đã luyện thành bất tử chi thân, bất tử bất diệt, sức mạnh đã không thể đo đếm. Hắn đã mạnh vô địch. Hắn không còn yếu đuối như trước nữa.

Long Ngạo Thiên cùng Trương Bất Tử đều đồng thanh hét lớn.

“Các huynh đệ xông lên”

“A ta đau bụng, phải đi ngoài, tạm biệt”

“Ta…ta…hắn quên giấy, ta phải mang giấy cho hắn, cáo từ”

“Các ngươi…ta đau đầu, ta ngất xỉu…ta phải đi bệnh viện, đừng theo ta”

“Cả ta, cả ta nữa…”

Rất nhanh chỉ chỉ còn lại Long Ngạo Thiên cùng Trương Bất Tử một mặt mộng bức nhìn tất cả. Xung quanh trống vắng chỉ còn lại một mình bọn hắn. Kịch bản không đúng đi. Nhưng không còn thời gian suy nghĩ tên ác ma đeo mặt nạ sói đã tới. Long Ngạo Thiên cùng Trương Bất Tử đều bùng nổ linh lực. Tung ra đòn mạnh nhất của bọn hắn.

Sau lưng Long Ngạo Thiên. Cửu Long nổi lên, phá hủy mọi thứ xung quanh, phá tan một mảng trời lớn. Từng con chân long đều dài trăm trượng, uy áp ngập trời, lao về phía Lâm Vũ. Phá hủy tất cả,không gian vỡ vụn, mặt đất sụp đổ, tất cả đều phải nát thành hư vô.

Sau lưng Trương Bất Tử một con thượng cổ huyền vũ khủng lồ nổi lên. Trên lưng là một cây cổ thụ che kín bầu trời, không gian thời gian như phải đọng lại, Từng cột nước lớn từ mặt đất chui lên, phá tan tành mọi thứ xung quanh, chọc thủng cả bầu trời, trên con sóng lớn hàng ngàn trượng. Con Huyền Vũ đang lao tới Lâm Vũ, hòa cùng chín con cửu long, hoàng kim rực rỡ, tỏa sáng bầu trời. Như Thiên Địa chi uy. Lâm Vũ chỉ như phàm nhân nhỏ bé trước sức mạnh của Thiên Địa.

Lâm Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn cửu long đang bay tới, nhìn huyền vũ đang lao đến. Tay phải nắm thành quyền. Linh lực hội tụ tung ra một quyền mạnh nhất của hắn.

“Rầm…”

Cửu Long tan biến, Huyền Vũ sụp đổ. Cả thiên địa như biến sắc trước mạnh của Lâm Vũ. Lâm Vũ cánh tay phải nổ tung nát vụn, máu tươi như suối chảy trên mặt đất nhìn cảnh tượng trước mắt. Long Ngạo Thiên cùng Trương Bất Tử bị dư chấn một quyền của Lâm Vũ đánh bay về sau, liên tục nổ tung hàng ngàn bước tường lớn, cả người chìm trong đống đổ nát. Máu tươi chảy ra ướt đẫm mọi thứ xung quanh. Sống chết không rõ.

Lâm Vũ lạnh lùng bước tiếp về phía trước.

Trước mắt Lâm Vũ đã là nơi hắn cần đến. Nhưng xung quanh hắn đều là đại đạo cảnh cường giả. Có thể nói đại đạo cảnh nhiều như củ cải ngoài chợ, hợp đạo thì nhiều như sỏi đá ven đường. Đám người nhìn Lâm Vũ hét lớn.

“Để Thiên Thiên lại, chúng ta sẽ để ngươi rời đi”

Lâm Vũ lạnh lùng nhìn tất cả linh lực bùng nổ. Cả đám nhìn Lâm Vũ như một tên ngu ngốc hét lớn.

“Tên ngu ngốc, chúng ta thành toàn cho ngươi. Cùng chết với ả ta đi”

Lâm Vũ nhìn lên bầu trời đầy khói bụi, một màu u ám, đen kịt trước mắt không khỏi cười lớn.

“Thiên hạ cười ta, ta ngu ngốc

Ta cười thiên hạ, lắm kẻ khôn”

Lâm Vũ vận dụng năng lực diệt thần thể. Bước vào đại đạo cảnh. Đấm ra một quyền duy nhất. Thời gian vỡ vụn, xung quanh đều tan thành từng mảnh. Tất cả đều chết hết. Không còn một ai sống sót. Lâm Vũ lạnh lùng bước vào Thiên Cung bảo khố. Mở ra tầng hai.

Chapter
1 Chương 1: Cẩu Hệ Thống
2 Chương 2: Kế hoạch
3 Chương 3: Hiện thực tàn khốc.
4 Chương 4: Đáng sợ nhất
5 Chương 5: Vua một nước
6 Chương 6: Vua sát thủ
7 Chương 7: Tiếng sét ái tình
8 Chương 8: Nguy cơ tiềm ẩn
9 Chương 9: Biến Cố
10 Chương 10: Tình Sầu
11 Chương 11: Hồi ức và bi thương
12 Chương 12: Đồng cam cộng khổ
13 Chương 13: Một đoạn lịch sử
14 Chương 14: Cạm bẫy
15 Chương 15: Rời Đi
16 Chương 16: Thế gian hiểm ác
17 Chương 17: Người cai quản
18 Chương 18: Hàn gia
19 Chương 19: Họa thủy đông dẫn
20 Chương 20: Gió đông
21 Chương 21: Tức nước thì vỡ bờ
22 Chương 22: Đẹp thứ hai
23 Chương 23: Diệt Hàn gia
24 Chương 24: Bí Cảnh
25 Chương 25: Không đơn giản
26 Chương 26: Tên xui xẻo
27 Chương 27: Che mờ mắt
28 Chương 28: Có duyên
29 Chương 29: Ảnh thần
30 Chương 30: Kế trong kế
31 Chương 31: Bẫy trong bẫy
32 Chương 32: Trẻ nhỏ thật dễ lừa
33 Chương 33: Hắc thạch
34 Chương 34: Y Độc Ma
35 Chương 35: Tiểu quái
36 Chương 36: Hồn kinh
37 Chương 37: Không ăn được
38 Chương 38: Một giây
39 Chương 39: Bá Vô Thiên
40 Chương 40: Bình hoa
41 Chương 41: Ma đạo tổ sư
42 Chương 42: Giông tố nổi lên
43 Chương 43: Bước cuối cùng
44 Chương 44: Nhất tiễn hạ song điêu
45 Chương 45: Huynh yên tâm
46 Chương 46: Dưa hấu ngon hơn
47 Chương 47: Kế hoạch B
48 Chương 48: Lưới trời tuy thưa mà khó lọt
49 Chương 49: Kéo dài thời gian
50 Chương 50: Kẻ như ta
51 Chương 51: Một tia sét
52 Chương 52: Không xứng đáng
53 Chương 53: Yến tiệc
54 Chương 54: Bỏ cuộc
55 Chương 55: Người chiến thắng cuối cùng
56 Chương 56: Vả mặt
57 Chương 57: Một điều ước
58 Chương 58: May mắn
59 Chương 59: Dân đen
60 Chương 60: Ta thật ngốc
61 Chương 61: Vô giá
62 Chương 62: Đừng mà
63 Chương 63: Không cao
64 Chương 64: Thần Ảnh
65 Chương 65: Hi vọng
66 Chương 66: Là ai
67 Chương 67: Đại hội tranh bá
68 Chương 68: Lịch sử
69 Chương 69: Cao thượng
70 Chương 70: Đánh ta đi
71 Chương 71: Sợ hãi
72 Chương 72: Thuốc
73 Chương 73: Mộng Mộng
74 Chương 74: Quy tắc
75 Chương 75: Không thể nhịn
76 Chương 76: Ta sợ
77 Chương 77: Có trách
78 Chương 78: Không bao giờ
79 Chương 79: Chinh phục
80 Chương 80: Thua
81 Chương 81: Người chiến thắng cuối cùng
82 Chương 82: Buông tay
83 Chương 83: Thượng Kỷ
84 Chương 84: Kẻ trộm
85 Chương 85: Trư vương đại đế
86 Chương 86: Trang bức
87 Chương 87: Không thể tha thứ
88 Chương 88: Nghi ngờ
89 Chương 89: Giai Di
90 Chương 90: Bóng lưng
91 Chương 91: Cường giả chân chính
92 Chương 92: Ba người
93 Chương 93: Đến đi
94 Chương 94: Hối hận
95 Chương 95: Là ta
96 Chương 96: Truy nã
97 Chương 97: Sao có thể
98 Chương 98: Nuốt trôi
99 Chương 99: Buộc mình
100 Chương 100: Mở khóa
101 Chương 101: Sát nhân
102 Chương 102: Kỳ tích
103 Chương 103: Phần thưởng
104 Chương 104: Thiên Thiên
105 Chương 105: Một chút ngoại truyện
106 Chương 106: Quản gia
107 Chương 107: Nguyệt Nguyệt
108 Chương 108: Trái ngược
109 Chương 109
110 Chương 110: Sâu kiến
111 Chương 111: Từ chối
112 Chương 112: Nụ cười thiên sứ
113 Chương 113: Phản diện
114 Chương 114: Xứng đôi
115 Chương 115: Cùng ta
116 Chương 116: So tài
117 Chương 117: Rời đi
118 Chương 118: Thành hôn
119 Chương 119: Hiểu ra
120 Chương 120: Thực sự
121 Chương 121: Hoàng kim thánh vương long
122 Chương 122: Mười năm
123 Chương 123: Kẻ phía sau
124 Chương 124: Thợ săn tiền thưởng
125 Chương 125: Tin tưởng
126 Chương 126: Con nai
127 Chương 127: Anh hùng cứu mỹ nhân
128 Chương 128: Sói và cáo
129 Chương 129: Túi mười hai gang
130 Chương 130: Đồng xuĐồng xu
131 Chương 131: Thiên Lang, Hồ Nguyệt
132 Chương 132: Đám người
133 Chương 133: Cạm bẫy
134 Chương 134: Hợp lí
135 Chương 135: Đợi đó
136 Chương 136: Quán ăn
137 Chương 137: Viên đá
138 Chương 138: Hắc Long Bang
139 Chương 139: Lão quái vật
140 Chương 140: Lão quái vật
141 Chương 141: Vạn Bảo Nhi
142 Chương 142: Mưa
143 Chương 143: Ghen ghét
144 Chương 144: Hắc Long Tông
145 Chương 145: Đáng cho
146 Chương 146: Thật tốt
147 Chương 147: Vạn Sầu
148 Chương 148: Hắc hoá
149 Chương 149: Mộ huyệt
150 Chương 150: Con đường
151 Chương 151: Chuyến đi
152 Chương 152: Chữa thương đan
153 Chương 153: 97 người
154 Chương 154: 73 người
155 Chương 155: Thôn làng
156 Chương 156: Vòng lặp vô hạn
157 Chương 157: Trốn tìm
158 Chương 158: Trả lời
159 Chương 159: Mộng cảnh
160 Chương 160: Ngục giam
161 Chương 161: Quyết đấu
162 Chương 162: Vạn Ác Ma Kinh
163 Chương 163: Tính toán
164 Chương 164: Vì sao
165 Chương 165: Ngoại truyện
166 Chương 166: Lâm Vũ
167 Chương 167: Tin đồn
168 Chương 168: Lựa chọn
169 Chương 169: Thí nghiệm
170 Chương 170: Sắc lang
171 Chương 171: Ma nữ
172 Chương 172: Phản chiếu
173 Chương 173: Vô tình
174 Chương 174: Tội lỗi
175 Chương 175: Mộng Bức
176 Chương 176: Vì bản thân
177 Chương 177: Đi cùng
178 Chương 178: Bỏ chạy
179 Chương 179: Thiên hành lệnh
180 Chương 180: Ngoại truyện số đặc biệt
181 Chương 181: Không cười
182 Chương 182: Bàn rượu thịt
183 Chương 183: Một mình
184 Chương 184: Thế giới mới
185 Chương 185: Mỉn cười
186 Chương 186: Thảm hại
187 Chương 187: Tạm biệt
188 Chương 188: Điên cuồng
189 Chương 189: Tham lam
190 Chương 190: Đan dược
191 Chương 191: Đứng dậy
192 Chương 192: Vấn Thiên
193 Chương 193: Chân thật
194 Chương 194: Đại hiệp
195 Chương 195: Ngoại truyện mùng 10/3 âm lịch
196 Chương 196: Thê tử
197 Chương 197: Chén riệu
198 Chương 198: Linh thạch
199 Chương 199: Cứu người
200 Chương 200: Hạ Vân
201 Chương 201: Là ta
202 Chương 203: Ngoại Truyện
203 Chương 206: Kẻ ngốc
204 Chương 207: Anh minh
205 Chương 202: Huyết Giới
206 Chương 204: Nam sủng
207 Chương 210: Tự tin
208 Chương 209: Bắt đầu
209 Chương 208: Ván cờ
210 Chương 219: Tham vọng
211 Chương 223: Khoa học
212 Chương 224: Ngốc
213 Chương 220: Hắc Lâm Vũ.
214 Chương 211: Không xứng
215 Chương 217: Ám sát
216 Chương 218: Sụp đổ
217 Chương 232: Nói dối
218 Chương 238: Làng quê
219 Chương 222: Nước lọc
220 Chương 212: Huyết Quỷ
221 Chương 231: Lựa chọn
222 Chương 236: Nhất Khuynh Thành
223 Chương 225: Thông Minh
224 Chương 237: Canh gà
225 Chương 234: Vì
226 Chương 229: Cách biệt
227 Chương 230: Nam Thần
228 Chương 215: Cuốn sách
229 Chương 235: Lẩu ếch
230 Chương 226: Luật lệ ngầm
231 Chương 205: Thôn nữ
232 Chương 228: Bí cảnh
233 Chương 214: Kế hoạch
234 Chương 216: Sụp đổ
235 Chương 240: Không biết
236 Chương 239: Săn bắt
237 Chương 213: Lạp Lan
238 Chương 227: Ba cái áo
239 Chương 233: Liều mạng
240 Chương 221: Huyết Ma Đỉnh
241 Chương 241: Hiện tại
242 Chương 242: Bài học
243 Chương 243: Hi vọng
244 Chương 244: Tuyệt vọng
245 Chương 245: Huyết Ma Ngạc
246 Chương 246: Thỏa mãn
247 Chương 247: Kết thúc
248 Chương 248: Kinh Dị (cực dark)
249 Chương 249: Không cam tâm
250 Chương 250: Thấy
251 Chương 251: Tại sao
252 Chương 252: Trông chờ
253 Chương 253: Lâm Vũ
254 Chương 254: Hạ Vô Đạo
255 Chương 255: Thật thà
256 Chương 256: Ai bẫy Ai
257 Chương 257: Ai trúng bẫy Ai
258 Chương 258: Đau thương
259 Chương 259: Liên minh
260 Chương 260: Đề nghị
261 Chương 261: Tin Tức
262 Chương 262: Trong sáng
263 Chương 263: Thú triều
264 Chương 264: Buông tay
265 Chương 265: Tên ngốc
266 Chương 266: Mưa
Chapter

Updated 266 Episodes

1
Chương 1: Cẩu Hệ Thống
2
Chương 2: Kế hoạch
3
Chương 3: Hiện thực tàn khốc.
4
Chương 4: Đáng sợ nhất
5
Chương 5: Vua một nước
6
Chương 6: Vua sát thủ
7
Chương 7: Tiếng sét ái tình
8
Chương 8: Nguy cơ tiềm ẩn
9
Chương 9: Biến Cố
10
Chương 10: Tình Sầu
11
Chương 11: Hồi ức và bi thương
12
Chương 12: Đồng cam cộng khổ
13
Chương 13: Một đoạn lịch sử
14
Chương 14: Cạm bẫy
15
Chương 15: Rời Đi
16
Chương 16: Thế gian hiểm ác
17
Chương 17: Người cai quản
18
Chương 18: Hàn gia
19
Chương 19: Họa thủy đông dẫn
20
Chương 20: Gió đông
21
Chương 21: Tức nước thì vỡ bờ
22
Chương 22: Đẹp thứ hai
23
Chương 23: Diệt Hàn gia
24
Chương 24: Bí Cảnh
25
Chương 25: Không đơn giản
26
Chương 26: Tên xui xẻo
27
Chương 27: Che mờ mắt
28
Chương 28: Có duyên
29
Chương 29: Ảnh thần
30
Chương 30: Kế trong kế
31
Chương 31: Bẫy trong bẫy
32
Chương 32: Trẻ nhỏ thật dễ lừa
33
Chương 33: Hắc thạch
34
Chương 34: Y Độc Ma
35
Chương 35: Tiểu quái
36
Chương 36: Hồn kinh
37
Chương 37: Không ăn được
38
Chương 38: Một giây
39
Chương 39: Bá Vô Thiên
40
Chương 40: Bình hoa
41
Chương 41: Ma đạo tổ sư
42
Chương 42: Giông tố nổi lên
43
Chương 43: Bước cuối cùng
44
Chương 44: Nhất tiễn hạ song điêu
45
Chương 45: Huynh yên tâm
46
Chương 46: Dưa hấu ngon hơn
47
Chương 47: Kế hoạch B
48
Chương 48: Lưới trời tuy thưa mà khó lọt
49
Chương 49: Kéo dài thời gian
50
Chương 50: Kẻ như ta
51
Chương 51: Một tia sét
52
Chương 52: Không xứng đáng
53
Chương 53: Yến tiệc
54
Chương 54: Bỏ cuộc
55
Chương 55: Người chiến thắng cuối cùng
56
Chương 56: Vả mặt
57
Chương 57: Một điều ước
58
Chương 58: May mắn
59
Chương 59: Dân đen
60
Chương 60: Ta thật ngốc
61
Chương 61: Vô giá
62
Chương 62: Đừng mà
63
Chương 63: Không cao
64
Chương 64: Thần Ảnh
65
Chương 65: Hi vọng
66
Chương 66: Là ai
67
Chương 67: Đại hội tranh bá
68
Chương 68: Lịch sử
69
Chương 69: Cao thượng
70
Chương 70: Đánh ta đi
71
Chương 71: Sợ hãi
72
Chương 72: Thuốc
73
Chương 73: Mộng Mộng
74
Chương 74: Quy tắc
75
Chương 75: Không thể nhịn
76
Chương 76: Ta sợ
77
Chương 77: Có trách
78
Chương 78: Không bao giờ
79
Chương 79: Chinh phục
80
Chương 80: Thua
81
Chương 81: Người chiến thắng cuối cùng
82
Chương 82: Buông tay
83
Chương 83: Thượng Kỷ
84
Chương 84: Kẻ trộm
85
Chương 85: Trư vương đại đế
86
Chương 86: Trang bức
87
Chương 87: Không thể tha thứ
88
Chương 88: Nghi ngờ
89
Chương 89: Giai Di
90
Chương 90: Bóng lưng
91
Chương 91: Cường giả chân chính
92
Chương 92: Ba người
93
Chương 93: Đến đi
94
Chương 94: Hối hận
95
Chương 95: Là ta
96
Chương 96: Truy nã
97
Chương 97: Sao có thể
98
Chương 98: Nuốt trôi
99
Chương 99: Buộc mình
100
Chương 100: Mở khóa
101
Chương 101: Sát nhân
102
Chương 102: Kỳ tích
103
Chương 103: Phần thưởng
104
Chương 104: Thiên Thiên
105
Chương 105: Một chút ngoại truyện
106
Chương 106: Quản gia
107
Chương 107: Nguyệt Nguyệt
108
Chương 108: Trái ngược
109
Chương 109
110
Chương 110: Sâu kiến
111
Chương 111: Từ chối
112
Chương 112: Nụ cười thiên sứ
113
Chương 113: Phản diện
114
Chương 114: Xứng đôi
115
Chương 115: Cùng ta
116
Chương 116: So tài
117
Chương 117: Rời đi
118
Chương 118: Thành hôn
119
Chương 119: Hiểu ra
120
Chương 120: Thực sự
121
Chương 121: Hoàng kim thánh vương long
122
Chương 122: Mười năm
123
Chương 123: Kẻ phía sau
124
Chương 124: Thợ săn tiền thưởng
125
Chương 125: Tin tưởng
126
Chương 126: Con nai
127
Chương 127: Anh hùng cứu mỹ nhân
128
Chương 128: Sói và cáo
129
Chương 129: Túi mười hai gang
130
Chương 130: Đồng xuĐồng xu
131
Chương 131: Thiên Lang, Hồ Nguyệt
132
Chương 132: Đám người
133
Chương 133: Cạm bẫy
134
Chương 134: Hợp lí
135
Chương 135: Đợi đó
136
Chương 136: Quán ăn
137
Chương 137: Viên đá
138
Chương 138: Hắc Long Bang
139
Chương 139: Lão quái vật
140
Chương 140: Lão quái vật
141
Chương 141: Vạn Bảo Nhi
142
Chương 142: Mưa
143
Chương 143: Ghen ghét
144
Chương 144: Hắc Long Tông
145
Chương 145: Đáng cho
146
Chương 146: Thật tốt
147
Chương 147: Vạn Sầu
148
Chương 148: Hắc hoá
149
Chương 149: Mộ huyệt
150
Chương 150: Con đường
151
Chương 151: Chuyến đi
152
Chương 152: Chữa thương đan
153
Chương 153: 97 người
154
Chương 154: 73 người
155
Chương 155: Thôn làng
156
Chương 156: Vòng lặp vô hạn
157
Chương 157: Trốn tìm
158
Chương 158: Trả lời
159
Chương 159: Mộng cảnh
160
Chương 160: Ngục giam
161
Chương 161: Quyết đấu
162
Chương 162: Vạn Ác Ma Kinh
163
Chương 163: Tính toán
164
Chương 164: Vì sao
165
Chương 165: Ngoại truyện
166
Chương 166: Lâm Vũ
167
Chương 167: Tin đồn
168
Chương 168: Lựa chọn
169
Chương 169: Thí nghiệm
170
Chương 170: Sắc lang
171
Chương 171: Ma nữ
172
Chương 172: Phản chiếu
173
Chương 173: Vô tình
174
Chương 174: Tội lỗi
175
Chương 175: Mộng Bức
176
Chương 176: Vì bản thân
177
Chương 177: Đi cùng
178
Chương 178: Bỏ chạy
179
Chương 179: Thiên hành lệnh
180
Chương 180: Ngoại truyện số đặc biệt
181
Chương 181: Không cười
182
Chương 182: Bàn rượu thịt
183
Chương 183: Một mình
184
Chương 184: Thế giới mới
185
Chương 185: Mỉn cười
186
Chương 186: Thảm hại
187
Chương 187: Tạm biệt
188
Chương 188: Điên cuồng
189
Chương 189: Tham lam
190
Chương 190: Đan dược
191
Chương 191: Đứng dậy
192
Chương 192: Vấn Thiên
193
Chương 193: Chân thật
194
Chương 194: Đại hiệp
195
Chương 195: Ngoại truyện mùng 10/3 âm lịch
196
Chương 196: Thê tử
197
Chương 197: Chén riệu
198
Chương 198: Linh thạch
199
Chương 199: Cứu người
200
Chương 200: Hạ Vân
201
Chương 201: Là ta
202
Chương 203: Ngoại Truyện
203
Chương 206: Kẻ ngốc
204
Chương 207: Anh minh
205
Chương 202: Huyết Giới
206
Chương 204: Nam sủng
207
Chương 210: Tự tin
208
Chương 209: Bắt đầu
209
Chương 208: Ván cờ
210
Chương 219: Tham vọng
211
Chương 223: Khoa học
212
Chương 224: Ngốc
213
Chương 220: Hắc Lâm Vũ.
214
Chương 211: Không xứng
215
Chương 217: Ám sát
216
Chương 218: Sụp đổ
217
Chương 232: Nói dối
218
Chương 238: Làng quê
219
Chương 222: Nước lọc
220
Chương 212: Huyết Quỷ
221
Chương 231: Lựa chọn
222
Chương 236: Nhất Khuynh Thành
223
Chương 225: Thông Minh
224
Chương 237: Canh gà
225
Chương 234: Vì
226
Chương 229: Cách biệt
227
Chương 230: Nam Thần
228
Chương 215: Cuốn sách
229
Chương 235: Lẩu ếch
230
Chương 226: Luật lệ ngầm
231
Chương 205: Thôn nữ
232
Chương 228: Bí cảnh
233
Chương 214: Kế hoạch
234
Chương 216: Sụp đổ
235
Chương 240: Không biết
236
Chương 239: Săn bắt
237
Chương 213: Lạp Lan
238
Chương 227: Ba cái áo
239
Chương 233: Liều mạng
240
Chương 221: Huyết Ma Đỉnh
241
Chương 241: Hiện tại
242
Chương 242: Bài học
243
Chương 243: Hi vọng
244
Chương 244: Tuyệt vọng
245
Chương 245: Huyết Ma Ngạc
246
Chương 246: Thỏa mãn
247
Chương 247: Kết thúc
248
Chương 248: Kinh Dị (cực dark)
249
Chương 249: Không cam tâm
250
Chương 250: Thấy
251
Chương 251: Tại sao
252
Chương 252: Trông chờ
253
Chương 253: Lâm Vũ
254
Chương 254: Hạ Vô Đạo
255
Chương 255: Thật thà
256
Chương 256: Ai bẫy Ai
257
Chương 257: Ai trúng bẫy Ai
258
Chương 258: Đau thương
259
Chương 259: Liên minh
260
Chương 260: Đề nghị
261
Chương 261: Tin Tức
262
Chương 262: Trong sáng
263
Chương 263: Thú triều
264
Chương 264: Buông tay
265
Chương 265: Tên ngốc
266
Chương 266: Mưa