Chương 12: Thẫm vấn

Chiếc xe cadillac đen dài chạy tới trước một căn nhà bỏ hoang thì thắng lại ngay sau một
chiếc cadillac tương tự. Cánh cửa xe bên ghế tài xế mở ra, Thế Phong
bước ra khỏi xe, bình thản đi vòng qua cửa bên cạnh, mở cửa xe, đưa tay
vào và lôi ra người đàn ông đã từng bị Vĩ Thành bẻ gãy tay. Ông ta mặt
tái trắng do cánh tay bị gãy một phần và một phần vì quá sợ hãi. Bị lôi
ra khỏi xe, chân ông dường như đứng không vững, nếu không được bàn tay
của Thế Phong nắm chặt có lẽ ông đã ngã nhào xuống đất. Ông chưa kịp
nhìn ngó xung quanh xem đây là đâu thì bị Thế Phong lôi đi.

Xung quanh chỉ có cây cối và cây cối, không có bóng người. Căn nhà cũ nát
đến mức con người không thể ở được. Thế Phong đưa chân tống mạnh cánh
cửa bay đập vào trong. Người đàn ông bị Thế Phong xô mạnh về phía trước, ông ngã nằm dài trên nền nhà đầy bụi cát. Cánh tay bị gãy của ông đập
mạnh xuống nền nhà, bất giác ông la lên thành tiếng. Ông ngước mặt lên
nhìn xung quanh căn nhà. Căn nhà dường như chỉ đầy mạng nhện chiếm lĩnh. Ông chợt giật mình khi nhìn thấy Phạm Long, Vĩ Thành, Hạo Nhân, Dương
Nhẫn đang ngồi trên ghế nhìn ông với gương mặt bình thường nhưng sặc mùi máu tươi.

“Biết nên nói những gì và không nên nói những gì rồi chứ?” Thế Phong đứng phía sau ông cất giọng lạnh lùng.

Giật mình quay lại nhìn Thế Phong, ông biết rõ câu đó chứa hàm ý gì. Nếu ông không khai ra sự thật nhất định ông sẽ bị giết chết tại đây, và chắc
chắn cái chết sẽ đến với ông không mấy nhẹ nhàng. Ông là đội trưởng đội
người đột nhập vào khách sạn nhầm giết sáu người nhóm Chí Khanh. Là
những người giỏi nhất và trung thành nhất, bảo ông khai ra lão đại của
ông là ai, có mười phát đạn bắn vào ông ông cũng không khai. Ông thà
chết chứ không mở miệng một lời. Nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt ông trở nên kiên định dù lòng ông đang run sợ. Đầu ông chợt đau dữ dội do vật
gì đạp mạnh lên đầu, ông ngã dài nằm úp sấp trên nền.

“Muốn chết có đúng không? Nhưng ông sẽ không được chết dễ dàng nếu không khai ra
lão đại của ông là ai?” Không thấy ông ta mở miệng, Thế Phong đứng sau
liền đạp lên đầu ông ta. Giọng nói uy hiếp nhấn mạnh từng chữ rõ ràng.

Người đàn ông một tay còn lành lặn chống trên nền nhà ngồi dậy. Muốn đánh ông ta thì đánh ông sẽ không nhếch môi hé lộ điều gì. Thế Phong chợt cười,
ánh mắt lóe lên tia hứng thú. Bàn tay Thế Phong chụp nhanh lấy cổ người
đàn ông kéo tới gần, mặt người đàn ông áp sát đối diện với gương mặt
giết người của Thế Phong. Ông ta không tránh né mà nhìn thẳng vào mắt
Thế Phong như chứng tỏ ông ta không sợ Thế Phong.

Thế Phong
không nói năng gì, chỉ nở nụ cười thâm hiểm. Đưa chân đá bàn chân người
đàn ông lên cao, Thế Phong dùng cù chỏ giọng mạnh xuống đầu gối chân ông ta. Sau tiếng crắc phát ra cùng với tiếng la thất thanh của ông, Thế
Phong để ông ta ngã tự do xuống nền. Cánh tay lằn lạnh của ông ta đưa
xuống ôm lấy đầu gối nơi đã bị Thế Phong đấm gãy. Cánh tay vừa bị gãy
chưa hết đau giờ lại đến chân. Mồ hôi ông ta chảy ướt khắp người, cắn
răng dừng la cố chịu đựng. Ông ta nằm lả sức với gương mặt tối sầm. Tiện chân, Thế Phong đá một cái vào bụng ông. Lực đá mạnh đến mức ông quăng
mạnh vào vách tường, khắp cơ thể đập mạnh vào vách tường rồi ngã ạch
xuống đất như Thế Phong đang ném bỏ bao rác.

Đầu ông ta chảy
máu, xương ngực của ông bị chấn thương. Cơ thể ông giật giật ngay trên
nền nhà, máu miệng không ngừng tuông ra. Nhưng chỉ như thế này không thể lấy được mạng của ông. Thế Phong cần người sống để lấy tin tức, anh ta
không điên gì mà ra thẳng tay lấy mạng ông ta. Tất nhiên đây chỉ là một
trong những kiểu tra tấn đơn giản nhưng tàn bạo nhất.

Nhóm người Phạm Long ngồi trên ghế chứng kiến mọi cảnh, gương mặt điềm tĩnh vô tình đến mức máu lạnh.

Thế Phong đi tới vài bước ngồi xuống bên cạnh người đàn ông đang co giật cơ thể. Gương mặt anh ta thản nhiên cất giọng đều đều: “Lão đại của ông,
người ra lệnh đột nhập đột kích chúng tôi là ai?”

Ông ta chỉ trợn to mắt giật giật cơ thể không chịu há miệng trả lời. Đúng thật có đánh
chết ông cũng không chịu khai lấy một lời. Thế Phong lắc đầu với nụ cười gian tà, người đàn ông này phải nói là trung thành đáng phục hay nên
nói ông ta quá lì trước những đòn ra tay của Thế Phong.

“Thế Phong!”

Vừa nghe tiếng gọi của Vĩ Thành vừa có tiếng gió bay tới từ phía sau. Thế
Phong quay người đưa tay chụp lấy một hộp vuông từ tay Vĩ Thành ném tới. Đây là hộp vuông kim loại, bên cạnh còn loài ra một đầu dây mảnh như
sợi tơ. Là thuốc nổ thuộc tính kim loại.

“Đó là thứ mà ông ta
định giành tặng chúng tq. Thứ đồ chơi này đã không lấy được mạng của
chúng ta thì cậu hãy mang trả lại. Vật hoàn cố chủ.” Giọng nói điềm tĩnh của La Vĩ Thành chính là muốn Thế Phong trả đòn lại ông ta. Nên cho ông ta một phát nổ tung hay hơn là ngồi đợi ông ta khai ra điều họ cần
biết.

Thế Phong cười đồng ý với Vĩ Thành sau đó quay lại đưa
thuốc nổ tới trước mặt người đàn ông. Anh ta nói với giọng điệu bình
thản: “Biết thứ này chứ?”

Dù còn đau nhức nhưng ông ta cũng đã
chấn tĩnh được phần nào. Ông ta vẫn nằm bất động, đưa mắt nhìn lên thuốc nổ trên tay Thế Phong ông nhận ra ngay đó là thuốc nổ có tính kim loại. Vừa rồi ông đã nghe thấy lời Vĩ Thành nói, ánh mắt ông ta lóe lên tia
sợ hãi kinh người, cơ thể đang giật của ông ta bỗng chốc run lên không
ngừng. Lại giọng nói bình thản từ Thế Phong vang ra: “Không cần nói cũng biết sức phá nổ của nó kinh hồn như thế nào phải không? Căn nhà nhỏ như thế này mà sử dụng loại thuốc nổ này thì thật quá lãng phí.” Thế Phong
vừa nói vừa đưa mắt nhìn đảo quanh căn nhà. Căn nhà nổ hay ông ta bị nổ
tan sát.

Sự sợ hãi của ông ta đã làm ông quên đi cơn đau gãy xương, run rẫy vội vàng ông ta hỏi: “Cậu muốn gì?”

Câu hỏi phải chăng quá thừa, ông ta hiểu rõ Thế Phong sẽ làm gì. Thế Phong
chỉ nở nụ cười thâm hiểm không trả lời, đặt thuốc nổ lên trên người ông
ta: “Ông sẽ tan sát trước rồi căn nhà này cũng tan tành theo sau đó.”

“Là… là Hàn gia! Hàn lão đại đã ra lệnh cho chúng tôi đột kích các cậu.”
Nhiệm vụ được giao là ông ta phải đưa người trà trộn vào khách sạn
Paradise đột kích nhóm người Chí Khanh. Đột kích không thành, ông ta
phải điều khiển thuốc nổ để ông, người của ông và nhóm người Chí Khanh
cùng chết chung. Nhận nhiệm vụ đồng nghĩa với việc ông ta chấp nhận sẽ
chết.

Vừa rồi bị Thế Phong tra khảo đến mức chết đi sống lại. Cảm giác như đang đứng trước ngưỡng cửa Tử thần, ông không muốn chết. Ông
đã từng chấp nhận chết vì bom nổ nhưng cơn đau đớn vừa rồi đã đánh mất ý chí của ông. Vội vàng ông cất giọng nói hoãn loạn, khai ra Hàn lão đại
chính là người ra lệnh cho ông.

“Hàn gia?” Nhìn thấy Thế Phong
cao mày không biết Hàn gia là gia tộc nào, Dương Nhẫn từ tốn nói: “Gia
tộc Hàn gia thuộc giới hắc đạo nắm địa phận tại Ma Cao, chỉ là một gia
tộc nhỏ, từ xưa đến nay không nằm trong mắt bận tâm của chúng ta.”

“Một gia tộc cỏn con mà dám ra tay với chúng ta, ông ta mộc rễ rồi sao?”

“Là ai ở phía sau xúi giục lão đại của ông?” Thế Phong không kìm hãm được sự hiếu kì hay đúng hơn là sự câm phẩn.

Người đàn ông run run trả lời: “Là…”

“Chu gia!” Người đàn ông chưa nói hết câu thì giọng nói điềm tĩnh của Phạm Long vang ra.

Thế Phong liền quay người nhìn Phạm Long, ánh mắt anh ta lóe lên tia giận dữ cùng độ: “Chu gia?”

Hạo Nhân cất giọng lạnh nhạt: “Cũng chỉ có Chu gia mới dám đối đầu với Long gia chúng ta.”

Dương Nhẫn tiếp ngay lời của Hạo Nhân, âm trầm nói: “Có sự chống lưng từ sau
của Chu gia, thảo nào Hàn gia lại mạnh tay mạnh chân dám động thủ chúng
ta. Xem ra cái rễ của ông ta đã cấm vào Chu gia rồi. Hàn Bá Nguyên, ông
chết chắc rồi!”

“Long Huy Vũ đang ở đâu?” Lúc này Phạm Long vào
ngay vấn đề chính. Điều mà đám người Phạm Long muốn điều tra từ người
đàn ông này chính là tin tức của Long Huy Vũ, người đã bị mất tích đang
trong thời gian tìm kiếm của họ. Đám người Chí Khanh đến Hồng Kông là bí mật, nhưng lại bị đột kích chứng tỏ nguyên nhân Long Huy Vũ mất tích
cùng xuất phát bởi một gia tộc hay một tổ chức nào đó. Chắc chắn Hàn gia có dính liếu vào vụ mất tích của Long Huy Vũ.

“Tôi… tôi không
biết?” Người đàn ông run rẫy trả lời. Ánh mắt Thế Phong như phát hỏa
nhìn thẳng thừng vào mắt ông ta. Ông vội hoảng loạn nói nhanh: “Ra tay
với Long thiếu gia là người khác, Hàn lão đại không giao nhiệm vụ này
cho tôi. Nhưng tôi biết được, số người được giao đi giết Long thiếu gia
đều chết sạch, nhưng không nhìn thấy thi thể của Long thiếu gia. Sống
phải thấy người chết phải thấy xác, Hàn lão đại tin rằng Long thiếu gia
vẫn còn sống nên đã cho người truy tìm suốt nhiều ngày liền nhưng không
thấy tung tích. Tin Long thiếu gia đến Hồng Kông cũng từ Chu gia nói.
Chu gia chính là người dựng lên kế hoạch để chúng tôi đột kích các cậu.
Tôi… tôi thật sự không biết Long thiếu gia đang ở đâu! Tôi nói thật
đấy!”

Long Huy Vũ bị truy giết? Đám người Phạm Long vừa nghe
xong, ánh mắt họ lóe lên tia lạnh lùng bá đạo, thần sắc tối sầm đến mức
không diễn tả được thành lời, sự hận thù tràn dâng khắp cơ thể họ. Nhưng xen lẫn vào đó, lòng bọn họ nhẹ hẳn khi nghe tin Long Huy Vũ còn sống.
Hàn gia đang tìm Long Huy Vũ, có nghĩa Long Huy Vũ không rơi vào tay của Chu gia, gia tộc không đội trời chung với Long gia. Chỉ nghĩ đến điều
này, đám người của Phạm Long được an ủi phần nào. Những gì cần biết đã
biết, Phạm Long đứng lên bỏ đi. Hạo Nhân, Dương Nhẫn, Vĩ Thành đứng lên
đi theo ngay sau đó.

“Tôi sẽ đưa cả gia tộc Hàn gia theo cùng
ông… Không lâu đâu!” Câu nói lạnh lùng với nụ cười thâm hiểm, Thế Phong
đứng lên bỏ đi.

Câu nói của Thế Phong quá rõ ràng. Người đàn ông sẽ chết trước, sau đó sẽ đến lượt những người còn lại trong Hàn gia.
Ông run lên đến mức không thét thành tiếng. Ông đã khai ra hết những gì
ông biết, đám người của Phạm Long cũng giết ông sao? Ông chợt nhớ ra
những người này chính là những nhân vật then chốt của Long gia, ra tay
với họ, họ sẽ tha chết cho ông sao? Hiểu ra điều này thì quá muộn. Ông
vội hất thuốc nổ đã được Thế Phong đặt trên người quăng ra xa. Cơ thể
ông dường như đã gãy rời bởi từng khúc xương, không chỉ chân tay, mà cả
các đốt xương không lành lặn. Ông không thể ngồi dậy được nói gì đến
đứng lên bỏ chạy. Đau đớn nhưng thoát thân là trên hết, ông cố lết thân
ra từng chút một một cách đau đớn và chậm chạp.

Hai chiếc
cadillac đen dài đang nối đuôi nhau chạy đi xa dần với căn nhà hoang.
Đến một vị trí cụ thể, Vĩ Thành ánh mắt bình thản đưa tay nhấn nút vào
hệ thống điều khiển đã lấy đi từ người đàn ông khi nãy lúc còn trong
khách sạn. Ngón tay Vĩ Thành vừa rút ra khỏi nút nhấn, một tiềng nổ chấn thiên động địa gây chấn động kinh hoàng cả vùng đất hoang sơ rộng lớn.
Khối thuốc nổ mang tính kim loại đó được người đàn ông dùng để nổ cả tòa nhà khách sạn to rộng. Nay bị đám Phạm Long cho nổ chỉ một căn nhà
hoang nhỏ bé, đúng là quá phung phí. Hai chiếc xe cadillac vẫn hiên
ngang bình thản chạy với tốc độ ban đầu, để lại căn nhà phía sau là một
ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy.

Sau khi đưa Thái Mi về, Chí
Khanh lái xe về lại khách sạn. Chiếc cadillac đen dài chạy gần tới khách sạn, Chí Khanh nhìn thấy một người đàn ông độ tuổi trên ba mươi với
dáng vẻ bí ẩn thập thò, đi ra ngoài bằng ánh mắt láo luyên xung quanh
đầy nét lo sợ. Chí Khanh thắng xe lại, đưa người về sau tựa lưng vào
ghế, hai tay khoanh vòng lại, ánh mắt lạnh lùng Chí Khanh dõi theo từng
bước đi của người đàn ông đó. Một chiếc ôtô màu xám từ đâu chạy tới
thắng ngay bên cạnh người đàn ông, ông ta vội ngồi vào xe rồi chiếc xe
vụt chạy đi. Chắc chắn người đàn ông đó là người còn sót lại sau vụ đột
kích vừa rồi. Chí Khanh lập tức nhấn ga, chiếc xe vụt chạy theo đuôi
cách đoạn không xa với chiếc xe màu xám.

Việc theo dõi đối
phương không phải là việc làm của người đứng vị trí cao như Chí Khanh
trong Long gia. Nhưng nguyên nhân mà sáu nhân vật chủ chốt của Long gia
bí mật xuất hiện ở Hồng Kông chỉ một mục đích là tìm ra Long Huy Vũ.
Không có bất kì một thuộc hạ nào khác biết được tin này. Vậy nên, việc
theo dõi đối phương, đương nhiên đích thân Chí Khanh phải làm. Chiếc
cadillac duy trì tốc độ và khoảng cách với chiếc xe màu xám.

Chiếc cadillac dừng lại bên cạnh một khuông viên không người. Ngồi trong xe,
Chí Khanh đưa mắt nhìn về phía căn biệt thự rộng lớn. Chiếc xe màu xám
dừng lại ngay trước cổng, trong xe bước ra là người đàn ông đã đi ra từ
khách sạn và một người đàn ông trung niên. Ánh mắt Chí Khanh lóe lên tia ngờ vực, dường như anh ta đã gặp người đàn ông trung niên này ở đâu
rồi. Đúng rồi, ông ta chính là người trong tổ chức sát thủ. Trước đây
ông ta cùng với người đứng đầu tổ chức sát thủ vào phòng Chí Khanh tìm
bắt Thái Mi, người đàn ông trung niên này đã được Chí Khanh dật một trận tả tơi. Cau mày suy nghĩ, lẽ nào những người đột nhập vào khách sạn
muốn giết đám người Chí Khanh là người trong tổ chức sát thủ. Không
đúng. Thái Mi không hề biết những người này, cuộc nói chuyện được ghi âm cũng chỉ nhắc đến hai chữ lão đại không phải đại nhân như Thái Mi
gọi. Lẽ nào tổ chức sát thủ có liên quan đến gia tộc của những kẻ vừa
đột kích trong khách sạn. Căn biệt thự có người canh giữ trước cổng,
trên cao lại có hệ thống camera giám sát, Chí Khanh không thể đi vào,
như thế chẳng khác nào tự chui vào rọ.

Từ gương chiếu hậu Chí
Khanh nhìn thấy một chiếc xe ôtô màu xám tương tự như chiếc vừa rồi đang dần tiến về phía căn biệt thự. Ánh mắt lạnh lùng của Chí Khanh như lóe
lên tia cười. Chiếc cadillac dịch chuyển lên phía trước một đoạn ngắn
thì xoay một vòng chín mươi độ chận ngang hết đường đi.

Chiếc xe màu xám chạy tới thắng lại. Trong xe có hai người, một người lái xe và
một người đàn ông tóc bạc gần hết đầu đang ngồi ngoài sau. Người tài xế
tức giận bởi chiếc xe không biết do tên nào to gan dám đậu ngang mất lối đi của ông. Ông mở cửa xe đi ra, nhất định sẽ cho người đó một bài học. Ông ta đi tới chiếc cadillac nhưng không thấy ai ở trong xe.

Chí Khanh đã ra khỏi xe từ cửa bên, đang lén lúc khom người nhanh chân bước khẽ vòng qua về sau xe của mình. Mở cửa sau của chiếc xe màu xám nhanh
chóng ngồi vào ngay bên cạnh người đàn ông tóc bạc. Ông ta chưa kịp la
lên đã bị Chí Khanh đưa tay bóp gãy ngay xương cổ . Người đàn ông lái xe nhìn xung quanh bên đường không thấy có người. Ông ta thắc mắc nhưng
cũng ngồi vào chiếc cadillac lái sang bên để có đường cho chiếc xe màu
bạc của ông chạy qua. Mở cửa xe và ngồi lại vị trí lái xe trên chiếc xe
màu bạc. Người lái xe nhìn vào gương chiếu hậu, ông ta cau mày thắc mắc
quay lại nhìn. Ông già tóc bạc ngồi tựa lưng vào ghế đệm xe và ngủ ngon
lành. Lắc đầu, ông ta lái xe chạy đi.

Chiếc xe màu xám bạc tấp
vào bên cạnh sân trước của căn biệt thự. Nhìn vào gương chiếu hậu, người đàn ông tóc bạc vẫn còn ngủ, người lái xe quay người để đánh thức. Chưa kịp quay người thì từ gương chiếu hậu, gương mặt lạnh lùng với tia nhìn giết người của Chí Khanh xuất hiện ngay bên cạnh người đàn ông tóc bạc. Người lái xe hốt hoảng định rút súng quay lại bắn Chí Khanh. Súng ông
ta chưa kịp rút thì Chí Khanh chòm nhanh người tới, một tay bịt miệng
không cho la, một tay vòng lên bẻ gãy cổ người lái xe.

Xác chết
của hai người đàn ông được Chí Khanh dấu ngay dưới chân ghế. Kính cửa xe màu đen bên ngoài đã làm tối mù bối cảnh bên trong chiếc xe.

Trong sân có người hầu đang dọn dẹp, một số người như đàn em khẩn trương ra
vào. Chí Khanh bước ra khỏi xe đi hiên ngang giữa chốn đông người như
đây không phải là địa phận của kẻ thù mà là địa phận của anh ta. Trước
cửa ra vào, có hai người đứng canh cửa, họ đã quan sát Chí Khanh từ khi
đi ra khỏi chiếc xe màu bạc. Chí Khanh đi về phía cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước như không bận tâm đến hai người canh cửa. Nhìn thấy bộ dạng khí phách hiên ngang bá đạo của Chí Khanh hai người canh
cửa tin chắc hắn là một nhân vật mà lão đại của họ mời tới. Chuyện của
lão đại, người được lão đại mời tới họ không có quyền chận đường hỏi tên tuổi. Hai người cúi đầu kính nễ khi Chí Khanh đi qua họ đi vào trong
cửa căn biệt thự.

Mỗi bước chân sải dài hiên ngang bước đi,
gương mặt vẫn hướng về phía trước nhưng hai con mắt không ngừng láo
luyên hai bên. Có ba người đi tới, khi thấy Chí Khanh, ánh mắt họ lóe
lên tia nghi ngờ, họ vừa tới gần vừa đưa ánh mắt thăm dò. Họ không biết
Chí Khanh là ai, nhưng đi hiên ngang như Chí Khanh, họ không xác nhận
được là địch hay ta. Ánh mắt Chí Khanh không bận liếc nhìn họ mà chỉ
nhìn thẳng trực diện hướng đi. Đi mỗi lúc một gần với ba người, bọn họ
dừng lại tránh đường quay người nhìn theo Chí Khanh xa dần mà không hề
có biểu hiện mờ ám. Một người trong số họ mở miệng nói khẽ: “Có lẽ là
khách mời của lão đại. Những người trong tổ chức sát thủ đều có tà khí
chết người như cậu ta mà.”

Một người khác lại nói xen vào: “Nói thử xem, lão đại chúng ta hợp tác với tổ chức sát thủ nhầm vào mục đích gì?”

“Không muốn bị cắt lưỡi rồi đêm ném làm mồi cho cá sấu thì im miệng lại.” Ba
người im thinh thích rồi tiếp tục đi không dám hé thêm câu gì.

Chapter
1 Chương 1: Chạm mặt
2 Chương 2: Kí ức xa xưa
3 Chương 3: Kẻ phiền phức
4 Chương 4: Con người bá đạo
5 Chương 5: Gặp lại
6 Chương 6: Anh kết nghĩa
7 Chương 7: Cưỡng ép
8 Chương 8: Nhóm người lạ mặt
9 Chương 9: Những người đứng đầu của Long gia – Hắc đạo (Phần 1)
10 Chương 10: Những người đứng đầu của Long gia – Hắc đạo (Phần 2)
11 Chương 11: Bom nổ
12 Chương 12: Thẫm vấn
13 Chương 13: Đột nhập
14 Chương 14: Mất tích
15 Chương 15: Lời mời
16 Chương 16: Long huy vũ
17 Chương 17: Truy sát
18 Chương 18: Đuổi cùng giết tận
19 Chương 19: Hội tụ
20 Chương 20: Tiệc máu
21 Chương 21: Chăm sóc
22 Chương 22: Tôi đi xem mặt lão đại của các anh
23 Chương 23: Xử phạt
24 Chương 24: Đi chơi
25 Chương 25: Tuổi thơ bất hạnh
26 Chương 26: Lô hàng bị mất
27 Chương 27: Người giống người
28 Chương 28: Bãi đậu xe mới
29 Chương 29: Vương quốc Ả Rập
30 Chương 30: Mỏ dầu Ghawar
31 Chương 31: Cướp dầu
32 Chương 32: Một núi không thể có hai hổ
33 Chương 33: Thông minh trong ngu ngốc
34 Chương 34: Nơi đâu không có Long Huy Vũ, nơi đó là thiên đường
35 Chương 35: Xung đột
36 Chương 36: Bàn tay các anh thắm đẫm máu người
37 Chương 37: Lộn xe rồi!
38 Chương 38: Ăn sáng
39 Chương 39: Có anh trai thật tốt!
40 Chương 40: Kế hoạch chạy trốn
41 Chương 41: Cứu người
42 Chương 42: Lệnh giết
43 Chương 43: Bất ngờ tấn công
44 Chương 44: Oan gia ngõ hẹp
45 Chương 45: Điều khác thường nơi con tim
46 Chương 46: Dâm tặc cướp giường
47 Chương 47: Người phụ nữ tùy ý
48 Chương 48: Kế trong kế
49 Chương 49: Trở mặt
50 Chương 50: Giật mình tỉnh ngủ
51 Chương 51: Bất chấp nguy hiểm
52 Chương 52: Biểu hiện khác thường
53 Chương 53: Si tâm tuyệt đối
54 Chương 54: Tiệc sinh nhật
55 Chương 55: Sợi dây chuyền định mệnh
56 Chương 56: Chu Khắc Kiệt – Chu thiếu của Chu gia
57 Chương 57: Sống không muốn giáp mặt, chết càng không muốn nhìn thấy
58 Chương 58: Bản doanh chính của Long gia
59 Chương 59: Rất hợp nhau
60 Chương 60: Quá khứ
61 Chương 61: Sống hoặc chết
62 Chương 62: Bản thân tự phụ hay phụ bạc bản thân
63 Chương 63: Sòng bạc Ma Cau
64 Chương 64: Cá cược
65 Chương 65: Lắc xí ngầu
66 Chương 66: Có thù ắt trả
67 Chương 67: Thuộc hạ của Phương Hào Cường
68 Chương 68: Thiên thần hay ác quỷ
69 Chương 69: Giả giả thật thật
70 Chương 70: Căn cứ không quân trên biển
71 Chương 71: Cảm giác lạ
72 Chương 72: Giao chiến
73 Chương 73: Phẫn nộ
74 Chương 74: Tôi không gạt anh!
75 Chương 75: Sợi dây chuyền định mệnh – Phần 2
76 Chương 76: Đảo tử thần
77 Chương 77: Luôn bên cạnh tôi
78 Chương 78: Sát thủ đại dương
79 Chương 79: Tôi sợ, nhưng tôi tin anh!
80 Chương 80: Trùng trùng nguy hiểm
81 Chương 81: Thổ dân da đỏ
82 Chương 82: Ngày mới bắt đầu
83 Chương 83: Lạc mất
84 Chương 84: Bộ lạc ăn thịt người
85 Chương 85: Đào thoát
86 Chương 86: Tâm tình dao động
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89: Thông báo từ tác giả
90 Chương 89-2: Phát độc
91 Chương 90: Xác định tình cảm
92 Chương 91: Đường cùng
93 Chương 92: Không lối thoát
94 Chương 93: Tri viện bất đắc dĩ
95 Chương 94: Trở về
96 Chương 95: Hận cũ thì mới
97 Chương 96: Kế hoạch trả thù
98 Chương 97: Bản doanh Chu gia
99 Chương 98: Đối mặt nguy hiểm
100 Chương 99: Bảo vệ
101 Chương 100: Thủ đoạn
102 Chương 101: Giam lỏng
103 Chương 102: Tuyệt tình
104 Chương 103: Hang chó
105 Chương 104: Tôi chưa bao giờ gạt em!
106 Chương 105: Hào Cường làm nũng
107 Chương 106: Ghen
108 Chương 107: Ghen (2)
109 Chương 108: Mất tích
110 Chương 109: Hướng về nơi cày ruộng
111 Chương 110: Tiên mắc đọa
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: Chạm mặt
2
Chương 2: Kí ức xa xưa
3
Chương 3: Kẻ phiền phức
4
Chương 4: Con người bá đạo
5
Chương 5: Gặp lại
6
Chương 6: Anh kết nghĩa
7
Chương 7: Cưỡng ép
8
Chương 8: Nhóm người lạ mặt
9
Chương 9: Những người đứng đầu của Long gia – Hắc đạo (Phần 1)
10
Chương 10: Những người đứng đầu của Long gia – Hắc đạo (Phần 2)
11
Chương 11: Bom nổ
12
Chương 12: Thẫm vấn
13
Chương 13: Đột nhập
14
Chương 14: Mất tích
15
Chương 15: Lời mời
16
Chương 16: Long huy vũ
17
Chương 17: Truy sát
18
Chương 18: Đuổi cùng giết tận
19
Chương 19: Hội tụ
20
Chương 20: Tiệc máu
21
Chương 21: Chăm sóc
22
Chương 22: Tôi đi xem mặt lão đại của các anh
23
Chương 23: Xử phạt
24
Chương 24: Đi chơi
25
Chương 25: Tuổi thơ bất hạnh
26
Chương 26: Lô hàng bị mất
27
Chương 27: Người giống người
28
Chương 28: Bãi đậu xe mới
29
Chương 29: Vương quốc Ả Rập
30
Chương 30: Mỏ dầu Ghawar
31
Chương 31: Cướp dầu
32
Chương 32: Một núi không thể có hai hổ
33
Chương 33: Thông minh trong ngu ngốc
34
Chương 34: Nơi đâu không có Long Huy Vũ, nơi đó là thiên đường
35
Chương 35: Xung đột
36
Chương 36: Bàn tay các anh thắm đẫm máu người
37
Chương 37: Lộn xe rồi!
38
Chương 38: Ăn sáng
39
Chương 39: Có anh trai thật tốt!
40
Chương 40: Kế hoạch chạy trốn
41
Chương 41: Cứu người
42
Chương 42: Lệnh giết
43
Chương 43: Bất ngờ tấn công
44
Chương 44: Oan gia ngõ hẹp
45
Chương 45: Điều khác thường nơi con tim
46
Chương 46: Dâm tặc cướp giường
47
Chương 47: Người phụ nữ tùy ý
48
Chương 48: Kế trong kế
49
Chương 49: Trở mặt
50
Chương 50: Giật mình tỉnh ngủ
51
Chương 51: Bất chấp nguy hiểm
52
Chương 52: Biểu hiện khác thường
53
Chương 53: Si tâm tuyệt đối
54
Chương 54: Tiệc sinh nhật
55
Chương 55: Sợi dây chuyền định mệnh
56
Chương 56: Chu Khắc Kiệt – Chu thiếu của Chu gia
57
Chương 57: Sống không muốn giáp mặt, chết càng không muốn nhìn thấy
58
Chương 58: Bản doanh chính của Long gia
59
Chương 59: Rất hợp nhau
60
Chương 60: Quá khứ
61
Chương 61: Sống hoặc chết
62
Chương 62: Bản thân tự phụ hay phụ bạc bản thân
63
Chương 63: Sòng bạc Ma Cau
64
Chương 64: Cá cược
65
Chương 65: Lắc xí ngầu
66
Chương 66: Có thù ắt trả
67
Chương 67: Thuộc hạ của Phương Hào Cường
68
Chương 68: Thiên thần hay ác quỷ
69
Chương 69: Giả giả thật thật
70
Chương 70: Căn cứ không quân trên biển
71
Chương 71: Cảm giác lạ
72
Chương 72: Giao chiến
73
Chương 73: Phẫn nộ
74
Chương 74: Tôi không gạt anh!
75
Chương 75: Sợi dây chuyền định mệnh – Phần 2
76
Chương 76: Đảo tử thần
77
Chương 77: Luôn bên cạnh tôi
78
Chương 78: Sát thủ đại dương
79
Chương 79: Tôi sợ, nhưng tôi tin anh!
80
Chương 80: Trùng trùng nguy hiểm
81
Chương 81: Thổ dân da đỏ
82
Chương 82: Ngày mới bắt đầu
83
Chương 83: Lạc mất
84
Chương 84: Bộ lạc ăn thịt người
85
Chương 85: Đào thoát
86
Chương 86: Tâm tình dao động
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89: Thông báo từ tác giả
90
Chương 89-2: Phát độc
91
Chương 90: Xác định tình cảm
92
Chương 91: Đường cùng
93
Chương 92: Không lối thoát
94
Chương 93: Tri viện bất đắc dĩ
95
Chương 94: Trở về
96
Chương 95: Hận cũ thì mới
97
Chương 96: Kế hoạch trả thù
98
Chương 97: Bản doanh Chu gia
99
Chương 98: Đối mặt nguy hiểm
100
Chương 99: Bảo vệ
101
Chương 100: Thủ đoạn
102
Chương 101: Giam lỏng
103
Chương 102: Tuyệt tình
104
Chương 103: Hang chó
105
Chương 104: Tôi chưa bao giờ gạt em!
106
Chương 105: Hào Cường làm nũng
107
Chương 106: Ghen
108
Chương 107: Ghen (2)
109
Chương 108: Mất tích
110
Chương 109: Hướng về nơi cày ruộng
111
Chương 110: Tiên mắc đọa