Chương 12: Nghịch lân (trái ý)

Ra khỏi bệnh viện quân khu cũng đã là giữa trưa. Lương Tuấn Đào mở cửa xe Land Rover ngồi vào ghế lái.

Lâm Tuyết cũng mở cửa ngồi vào ghế sau.

“Sao không ngồi cạnh tôi?” Lương Tuấn Đào quay đầu hỏi.

“Sợ ảnh hưởng tới tâm tình anh.” Lâm Tuyết hé miệng đáp. Cô nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt mình và hắn đấu khẩu đã chọc giận tới Lương nhị thiếu gia tôn quý này, xét về lý trí, vẫn nên giữ khoảng cách an toàn với hắn.

“A.” Từ sâu trong yết hầu Lương Tuấn Đào phát ra một tiếng cười khẽ, khuôn mặt tuấn lãng có chút gian trá tràn đầy ý cười, hắn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh sang sảng nói: “Lên phía trước ngồi đi.”

“Không cần đâu.” Lâm Tuyết nói xong liền quay mặt, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, chấm dứt việc trò chuyện.

Lương Tuấn Đào có chút hậm hực khởi động xe, liếc cô một cái từ kính chiếu hậu phía trước, hắn lầu bà lầu bầu rồi lẩm bẩm nói một câu: “ Phụ lòng tốt của người ta.”

***

Còn nhớ buổi diễn âm nhạc đầy khói lửa, còn nhớ cái lạnh cuối mùa thu, còn nhớ đám đông kia xô anh về phía emi …. Có một lần trong nhật kí hoang mang ngốc nghếc, bởi vì nụ cười của anh thật là đặc biệt

Khi ca khúc này vang lên, Lâm Tuyết ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước, ngơ ngác đến xuất thần.

Anh dũng cảm bảo vệ em, em nhỏ bé chỉ biết lo lắng lải nhải. Cảm ơn vì chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, một lần nữa cái lạnh cuối mùa thu trở lại.

Cho anh nắm tay em, giống như dã thú ôn nhu. Tự do giữa thảo nguyên mênh mang, bàn tay nhỏ bé nằm trong bàn tay lớn.

Lương Tuấn Đào vẫn quan sát cô từ kính chiếu hậu, cảm thấy khác thường, hắn quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Tuyết trầm mặc một lúc mới đáp lại: “Xương sườn bị đau!”

“A.” Lương Tuấn Đào cười tựa hồ hơi sủng nịnh hay là mỗi câu cô nói ra đều khiến hắn thấy thú vị. Hắn vỗ nhẹ tay lái chế nhạo nói: “Đi ăn một bữa thật ngon sẽ hết đau.”

Xe dừng lại, Lâm Tuyết đẩy cửa xe ra, cô giật mình bởi đây không phải doanh trại bộ đội mà là một nơi sang trọng đẳng cấp quốc tê – khách sạn Vân Hải.

“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?” Lâm Tuyết thấy kì quái liền dò xét.

Lương Tuấn Đào xuống xe sập mạnh cửa, búng tay một cái, hợp tình hợp lý nói: “Hôm nay nếu không có tôi khẳng định rằng cô đã bị vị hôn phu cũ chỉnh cho chết đi sống lại. Chẳng lẽ cô không nên mời tôi một bữa lớn để bày tỏ lòng biết ơn sao?”

“A.” Cô gật đầu, “Được rồi.” Thấy hắn cất bước, ngay sau đó cô bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà tôi không có tiền.”

***

Lâm Tuyết mời khách, Lương Thượng tá trả tiền, hai người ở khách sạn hưởng thụ một phen.

Khi ăn cơm, Lương Tuấn Đào đưa tới cho cô mấy chiếc sườn lợn nói: “Ăn nhiều một chút, cô gầy như cây trúc, cứ vậy quân đội cũng không cần đến cô đâu.”

Những lời này đã tác động vào Lâm Tuyết vốn hờ hững, cô có chút băn khoăn lo sợ quan sát sắc mặt hắn, tựa hồ muốn dò xét những lời hắn nói là thật hay giả.

“Ăn đi, nhìn tôi làm gì?” Lương Tuấn Đào buông đũa, tà mị nhếch môi: “Có phải thấy tôi rất đẹp trai không, tú sắc khả xan (1), không cần ăn cơm cũng thấy no rồi à?”

“Khụ!” Lâm Tuyết không bình tĩnh được mà bị sặc.

Hắn nhiệt tình giúp vỗ lưng còn ở bên cạnh quan sát đánh giá khuôn mặt tinh tế của cô.

Lâm Tuyết có chút không quen khi bị đàn ông nhìn chằm chằm, liền nghiêng mình dùng khăn lau lau khóe miệng.

Lương Tuấn Đào bĩu môi, hắn hơi bất mãn việc cô cố ý trốn tránh, vừa định nói cái gì thì di động chợt vang lên.

Hắn cầm điện thoại lên mới nhìn đã nói: “Hoắc, tên khốn kiếp nào nhanh như vậy đã đi mật báo!” Mắng xong tiếng chuông điện thoại vẫn vang không ngừng, không còn cách nào khác, Lương Tuấn Đào đành kiên trì bấm nút nghe, dùng giọng điệu bất cần hỏi: “Alo, xin hỏi Lương Thủ trưởng lại có chỉ thị gì sao?” Cái từ “lại” kia rõ ràng là được nhấn mạnh.

Bên kia truyền ra thanh âm nổi giận đùng đùng của Lương Trọng Toàn: “Cái thằng nhóc này, sao anh lại đánh trọng thương con trai Lý tướng quân, quân đội toàn thành phố đều đã biết chuyện, anh muốn tôi cho qua thế nào đây?”

Lâm Tuyết giương mắt nhìn về phía hắn, chỉ thấy người đàn ông này không thèm quan tâm, nhíu mi mở miệng: “Tiểu tử kia chạy đến Phi Ưng đoàn giương oai công khai, đánh bị thương người của con, nếu con không cho hắn mở rộng tầm mắt một chút thì mấy tên bộ đội đặc chủng còn nghĩ rằng bộ đội dã chiến đều dễ bị xem thường.”

“Sao? Đả thương người của anh à?” Ngữ khí của Lương Trọng Toàn dịu lại: “Rốt cuộc là đả thương ai?”

Trong mắt Lương Tuấn Đào hiện lên một tia ngượng ngập, nhưng rất nhanh hắn đã trấn định lại: “Đả thương ai không quan trọng, cho dù Phi Ưng đoàn có nuôi một con chó nhưng không được phép của con thì cũng không cho phép Mạc Sở Hàn động đến nó!”

Lâm Tuyết cúi đầu, cắn cắn cánh môi.

“Đưa điện thoại cho Lâm Tuyết.”

“Cái gì? Ách ….” Lương Tuấn Đào đứng lên, thần sắc có chút mất tự nhiên, hắn ngượng ngùng hỏi: “Sao cha biết cô ấy ở cạnh con?”

“Xú tiểu tử, chuyện của anh có thể giấu được tôi sao? Bác anh vừa gọi điện kể anh tự mình đưa con bé vào bệnh viện. Nhanh đưa điện thoại cho nó đi.”

Hắn do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn đưa điện thoại trong tay cho Lâm Tuyết: “Cha tôi muốn nói chuyện với cô.”

Lâm Tuyết tiếp nhận điện thoại, điều chỉnh lại tâm trạng, cô dùng giọng điệu hết sức bình thản nói: “Bác Lương, bác tìm con có chuyện gì vậy?”

“Lâm Tuyết, con thật giỏi.” Lương Trọng Toàn cười ha ha, tựa hồ tâm tình ông rất tốt. “Lần này Tuấn Đào vì con mà ra mặt, cho thấy trong lòng nó có con rồi. Chờ qua một tháng, khi nó đưa con về nhà bác sẽ để hai đứa đính hôn.”

Lâm Tuyết giật mình, cô không tưởng tượng được Lương Trọng Toàn sẽ nói với mình những chuyện này. Sau một lúc lâu cô mới bình thản nói: “Bác hiểu lầm rồi! Kì thật, dù hôm nay kẻ bị Mạc Sở Hàn đánh có là con chó của Phi Ưng đoàn, Lương Thượng tá cũng đối với hắn như vậy, việc này liên quan đến tôn nghiêm của quân nhân, không liên quan gì tới con cả.”

Lương Tuấn Đào ở bên cạnh không khỏi trố mắt, hắn nhịn không được nhìn Lâm Tuyết đánh giá một phen.

“Con à … sao tính tình con lại giống mẹ con thế?” Tâm trạng của Lương Trọng Toàn cũng không vì câu nói của cô mà bị phá hỏng, ngược lại ông còn dặn dò: “Điều dưỡng thân thể cho tốt, nếu không bảo Tuấn Đào đuổi con về đây trước đi.”

“Không cần đâu bác. Con ở đây thực sự rất tốt, các chiến hữu đều quan tâm con.” Lâm Tuyết dùng giọng điệu cầu khẩn nói tiếp: “Bác Lương, nếu con đạt tiêu chuẩn trong các đợt huấn luyện khảo hạch như đã nói, bác có thể cho phép con trở thành một chiến sĩ giải phóng quân chân chính không? Con cam đoan sẽ toàn tâm toàn ý bảo quốc vệ dân, tranh thủ lập công trạng.”

Ở lại quân ngũ có ý nghĩa hơn nhiều so với việc tranh thủ trở lại nhận lấy danh phận Thiếu phu nhân Lương gia, nếu Lâm Tuyết đã gia nhập quân đội tuyệt đối không dễ dàng cởi bỏ quân trang.

Lương Trọng Toàn trầm mặc, trong chốc lát ông mới dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Nếu con thích làm quân nhân như vậy bác cũng thành toàn cho con. Nhưng cho dù là nữ binh cũng phải xuất ngũ cũng phải kết hôn, sao có thể cả đời ở trong quân đội được.”

“Nói thế nào thì con cũng không muốn rời quân ngũ. Xin bác tin con, Lâm Tuyết sẽ nắm bắt cơ hội. Dì Lương chính là mục tiêu và hình mẫu của con, con sẽ học tập dì ấy!”

Cúp điện thoại, Lâm Tuyết trả lại cho Lương Tuấn Đào. Cô phát hiện sắc mặt hắn thật khó coi, cũng không rõ vừa rồi mình có không cẩn thận nói câu nào nghịch ý Lương nhị gia long lân không?

Chapter
1 Chương 1: Lần đầu gặp mặt
2 Chương 2: Cho tôi một khẩu súng
3 Chương 3: Manh sát
4 Chương 4: Nhập ngũ
5 Chương 5: Huấn luyện
6 Chương 6: Cô ta không xứng
7 Chương 7: Không từ thủ đoạn
8 Chương 8: Tôi sẽ thay cậu cầu tình
9 Chương 9: Cô ta đáng bị đánh
10 Chương 10: Hỗn chiến
11 Chương 11: Đánh hắn
12 Chương 12: Nghịch lân (trái ý)
13 Chương 13: Hăng hái làm việc nghĩa
14 Chương 14: Vị hôn phu tiền tiền nhiệm
15 Chương 15: Sao không để ý đến tôi?
16 Chương 16: Tử lộ
17 Chương 17: Nổ súng
18 Chương 18: Kẻ bại hoại này
19 Chương 19: Từ chối
20 Chương 20: Diễn kịch
21 Chương 21: Khách quý
22 Chương 22: Buông cô ấy ra
23 Chương 23: Đa tạ
24 Chương 24: Nói lời phải giữ chữ tín
25 Chương 25: Đau thì cùng đau
26 Chương 26: Tin tốt lành
27 Chương 27: Khế ước vợ chồng
28 Chương 28: Còn thích cô ta không?
29 Chương 29: Đào tạo lại
30 Chương 30: Đơn độc chiến đấu
31 Chương 31: Nếu thua
32 Chương 32: Bị cắn ngược lại một miếng
33 Chương 33: Thuyên chuyển công tác
34 Chương 34: Lập mưu từ lâu
35 Chương 35: Sổ đen
36 Chương 36: Đột biến
37 Chương 37: Anh cũng có thể
38 Chương 38: Sao lại giày vò thành thế này!
39 Chương 39: Người đàn ông xui xẻo
40 Chương 40: Trở về nhà
41 Chương 41: Thối đến mức không ai muốn
42 Chương 42: Theo yêu cầu
43 Chương 43: Giải thích
44 Chương 44: Làm sao để tha thứ cho cô?
45 Chương 45: Anh giúp em
46 Chương 46: Chúng ta còn chưa động phòng đâu!
47 Chương 47: Mâu thuẫn
48 Chương 48: Danh phận
49 Chương 49: Ngoài ý muốn
50 Chương 50: Vợ anh đang nhìn chúng ta đấy!
51 Chương 51: Tình yêu khuynh thành
52 Chương 52: Không hợp lẽ thường
53 Chương 53: Cách thế ôn tồn
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: Lần đầu gặp mặt
2
Chương 2: Cho tôi một khẩu súng
3
Chương 3: Manh sát
4
Chương 4: Nhập ngũ
5
Chương 5: Huấn luyện
6
Chương 6: Cô ta không xứng
7
Chương 7: Không từ thủ đoạn
8
Chương 8: Tôi sẽ thay cậu cầu tình
9
Chương 9: Cô ta đáng bị đánh
10
Chương 10: Hỗn chiến
11
Chương 11: Đánh hắn
12
Chương 12: Nghịch lân (trái ý)
13
Chương 13: Hăng hái làm việc nghĩa
14
Chương 14: Vị hôn phu tiền tiền nhiệm
15
Chương 15: Sao không để ý đến tôi?
16
Chương 16: Tử lộ
17
Chương 17: Nổ súng
18
Chương 18: Kẻ bại hoại này
19
Chương 19: Từ chối
20
Chương 20: Diễn kịch
21
Chương 21: Khách quý
22
Chương 22: Buông cô ấy ra
23
Chương 23: Đa tạ
24
Chương 24: Nói lời phải giữ chữ tín
25
Chương 25: Đau thì cùng đau
26
Chương 26: Tin tốt lành
27
Chương 27: Khế ước vợ chồng
28
Chương 28: Còn thích cô ta không?
29
Chương 29: Đào tạo lại
30
Chương 30: Đơn độc chiến đấu
31
Chương 31: Nếu thua
32
Chương 32: Bị cắn ngược lại một miếng
33
Chương 33: Thuyên chuyển công tác
34
Chương 34: Lập mưu từ lâu
35
Chương 35: Sổ đen
36
Chương 36: Đột biến
37
Chương 37: Anh cũng có thể
38
Chương 38: Sao lại giày vò thành thế này!
39
Chương 39: Người đàn ông xui xẻo
40
Chương 40: Trở về nhà
41
Chương 41: Thối đến mức không ai muốn
42
Chương 42: Theo yêu cầu
43
Chương 43: Giải thích
44
Chương 44: Làm sao để tha thứ cho cô?
45
Chương 45: Anh giúp em
46
Chương 46: Chúng ta còn chưa động phòng đâu!
47
Chương 47: Mâu thuẫn
48
Chương 48: Danh phận
49
Chương 49: Ngoài ý muốn
50
Chương 50: Vợ anh đang nhìn chúng ta đấy!
51
Chương 51: Tình yêu khuynh thành
52
Chương 52: Không hợp lẽ thường
53
Chương 53: Cách thế ôn tồn
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186