Chương 12: Đại gia bao che con gái

Nếu Cố Quyện Thư lặp lại lời nói vừa rồi cô và Thẩm Dã đã nói, điều đó có nghĩa anh đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ rồi, cũng không biết nghe được bao nhiêu. Quý Chu Chu dứt khoát không giấu diếm, thuật lại lời nói lúc nãy của Thẩm Dã nói một lần, một bên nói một bên nhìn chăm chú biểu cảm của Cố Quyện Thư.

Dĩ nhiên, hoàn toàn nhìn không ra cái gì.

"Mặc dù Thẩm Dã khiêu khích nhưng Cố tiên sinh yên tâm, tôi sẽ không tin tưởng anh ta." Quý Chu Chu ngoài mặt lập lời thề son sắt: "Cố tiên sinh tốt với tôi như vậy, sao có thể sẽ để tôi đứng ra chịu trận, ngài nói có phải không."

"Không phải."

"Hả?"

"Hôm trước Trương Thành gặp bà nội tôi, ý muốn mượn tiệc mừng thọ lần này chứng tỏ kết thân với Cố gia. Tôi sở dĩ dẫn em đến đây, đúng là để cho em đến chịu trận." Thần sắc Cố Quyện Thư thản nhiên.

Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật: "...... Ngài thật đúng là quang minh lỗi lạc ha." Loại chuyện này ngược lại nghiêm túc thừa nhận, có điều anh thừa nhận như vậy, cô trái lại yên tâm một chút. Chỉ sợ anh cái gì cũng không nói, khắp nơi ngấm ngầm giở trò với mình.

Chịu trận thì chịu trận đi, cô cũng không sao cả, chỉ cần ôm chặt đùi Cố Quyện Thư, những thứ khác ngay cả tên NPC(*) cũng chưa xuất hiện trong nguyên văn, cô cũng không quan tâm là được rồi.

(*) NPC: (từ viết tắt của: non-player character) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. (Xem chi tiết tại Google).

"Không cần thiết gạt em". Ngoài cửa truyền đến tiếng nhắc nhở mở tiệc của người phục vụ, Cố Quyện Thư đứng dậy: "Hôm nay biểu hiện tốt một chút, trở về khen thưởng cho em."

"Khen thưởng gì?" Đôi mắt Quý Chu Chu sáng lên.

Cố Quyện Thư chầm chậm liếc cô một cái: "Trở về rồi nói." Nói xong thì cúi đầu sửa sang lại áo sơ mi.

Ngoài cửa người phục vụ thúc giục nhiều lần, tuy rằng giọng nói ôn nhu, nhưng Quý Chu Chu nghe được chính là sốt ruột, nhìn lại vị này, vẫn còn đang thong thả chỉnh sửa cổ áo sơmi. Quý Chu Chu ghét bỏ liếc anh một cái, cầm lấy cà vạt anh ném trên sô pha, nhón chân lên đeo vào cổ anh.

Cố Quyện Thư dừng một chút, yên lặng đứng vững. Bởi vì chiều cao chênh lệch, Quý Chu Chu thắt cà vạt cho anh rất tốn sức, dứt khoát cởi giày đứng lên sô pha.

Có ghế sô pha hỗ trợ, Quý Chu Chu trong nháy mắt cao hơn Cố Quyện Thư nửa cái đầu. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Bởi vì hai người dựa quá gần nên hơi thở ấm áp của cô phả lên cằm anh, mùi vị sữa tắm trên người cô thơm mùi sữa nhẹ nhàng vây quanh người anh.

Quý Chu Chu làm không quen, cho nên hết sức nghiêm túc, đôi mắt giống như ở trên người Cố Quyện Thứ lớn dần, ngay cả bầu không khí quanh mình đột nhiên thay đổi cũng không nhận ra. Cố Quyện Thư hiếm khi ít lời, mãi đến lúc cô thắt xong cũng chưa mở miệng.

Quý Chu Chu thưởng thức thành quả của mình một lát, giúp anh sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, vỗ vỗ vai anh, khẽ cười một tiếng: "Cố tiên sinh, tôi thắt cũng không tệ lắm, có phải nên cho thêm tiền thưởng hay không a?"

Cô cũng chỉ là đùa một chút, nói xong thì định từ trên sô pha đi xuống, kết quả eo đột nhiên bị ôm, giây tiếp theo dưới chân trống rỗng. Cô kinh hô một tiếng đã đáp xuống mặt đất, cái cánh tay bên hông cũng thuận thế rời khỏi.

Quý Chu Chu khiếp sợ thấy Cố Quyện Thư ôm mình từ trên sô pha xuống, vẻ mặt của đối phương thật bình tĩnh, sau khi mặc áo khoác tây trang vào liếc cô một cái: "Tiền thưởng không có, không cần cảm ơn."

Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Quý Chu Chu sửng sốt nửa ngày, mới hiểu được ý của anh đây là dùng cái ôm cô xuống để trừ nợ cà vạt...... Thao(*), ai kêu anh ôm!

(*) Thao: 1 từ chửi bậy tiếng Trung.

Nếu xem thường có thể phiên đến cái ót mà nói, Quý Chu Chu nhất định sẽ tại chỗ biểu diễn một chút, đáng tiếc cô không thể, cho nên lúc đang đi ra ngoài kéo cánh tay Cố Quyện Thư, trên mặt cô đã treo lên nụ cười giả tạo rồi.

"Chút nữa tôi nên làm những gì?"

"Ăn."

"......"

Quý Chu Chu cho rằng nhiệm vụ này đơn giản, nhưng sau khi thật sự sau khi ngồi một bàn với gia đình Trương Thành, cô mới phát hiện hóa ra ăn cơm là chuyện khó khăn như vậy.

Mặc kệ bạn làm cái gì, luôn có ánh mắt như có như không thổi qua, thường xuyên nhắc nhở cô và nơi này không hợp nhau.

"Tại sao phải ngồi ở bàn chính?" Quý Chu Chu sợ bị bọn họ nghe được, kề sát Cố Quyện Thư nhỏ giọng hỏi.

Cố Quyện Thư bình tĩnh gắp đồ ăn vào trong chén cô: "Ăn."

Quý Chu Chu không nói nên lời, vừa cúi đầu đã nhìn thấy mấy cái móng heo trong chén: "......" Hôm nay cô đeo thắt lưng nhỏ, ngay cả một sợi tóc cũng rất tinh tế, nào thích hợp với thứ này?

"Phòng bếp trong nhà không phải đã từng hầm cho em ăn?" Cố Quyện Thư quét mắt liếc cô một cái. Quý Chu Chu "Ồ" một tiếng, lúc này mới nhớ tới có chuyện này. Ừ, tất cả đều là vì ngực to.

Cũng ở trong chén rồi, không ăn thì không thích hợp lắm. Trong lòng Quý Chu Chu "Trắc" một tiếng, bắt đầu đấu tranh với móng heo của cô. Mới vừa ăn xong đồ ăn trong chén lại ăn thêm vài món khác, mắt liếc những người bên cạnh, tiếp tục vùi đầu ăn.

Người phụ nữ ngồi đối diện cười một tiếng, lúc thấy tất cả mọi người nhìn về phía bà ta, ngại ngùng cười cười: "Thật ngại quá, khẩu vị của Quý tiểu thư thật tốt."

Nói xong liếc mắt nhìn Quý Chu Chu một cái, những người khác bởi vì lời nói này của bà ta, cũng nhìn về phía Quý Chu Chu. Sau khi nhìn thấy trong chén cô chất đầy đồ ăn, trong ánh mắt đều mang theo một chút khinh thường.

Một vị phu nhân cười cười: "Chính là như vậy. Các cô gái xinh đẹp nổi tiếng ở Thành phố A tôi đều quen biết, vẫn chưa từng gặp người có khẩu vị tốt giống như Quý tiểu thư."

Bởi vì cô không phải là cô gái xinh đẹp nổi tiếng.

"Tạm được thôi, quả thật khẩu vị không tệ." Đám người này đều họ Trương, ban đầu nói chuyện để cho người khác chú ý mình, chính là cháu gái Trương Thành, vốn là người lần này có thể ngồi cùng với Cố Quyện Thư. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu bình tĩnh trả lời, cũng không có đem những người này để vào trong lòng.

Một đám lên biểu diễn khả năng là người qua đường Giáp một lần, ở trước mặt đường đường là nữ chính còn dám tự cho mình hơn hẳn người khác, quả thực làm cho người ta cười đến rụng răng.

Nữ sinh ngồi đối diện nghẹn một chút, hiển nhiên không nghĩ tới da mặt của cô dày như vậy, tức giận đến mức trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.

Trương Thành mời một vòng rượu quay lại, mỉm cười nhìn nữ sinh một cái: "Lúc con ở nước ngoài không phải muốn trò chuyện với anh Quyện Thư của con sao, sao không đến ngồi bên cạnh cậu ấy?"

"Ông nội, con nào có!" Nữ sinh ngại ngùng nhìn Cố Quyện Thư một cái, Cố Quyện Thư trực tiếp làm lơ.

Quý Chu Chu nhìn thoáng qua chỗ ngồi hiện tại. Chủ vị là Trương Thành, dưới hoàn cảnh này, khẳng định ông ta không thể nhường chỗ cho cho cháu gái của mình, mà Cố Quyện Thư thì ngồi ở bên tay phải ông ta, nếu cháu gái ông ta muốn ngồi ở bên cạnh Cố Quyện Thư, thì chỉ có thể bản thân cô nhường chỗ.

Quý Chu Chu thả tay trái xuống bàn, lặng lẽ véo đùi Cố Quyện Thư một chút. Cố Quyện Thư dừng một chút, giây tiếp theo nắm lấy tay cô, không cho cô làm loạn. Hiểu rõ ám chỉ của anh, Quý Chu Chu mỉm cười lấy tay để lại trên mặt bàn, giả vờ nghe không hiểu ám chỉ của bọn họ.

Quý Chu Chu bất động, nữ sinh bất mãn nhìn Trương Thành, Trương Thành cười đến thoải mái: "Con bé ngốc, còn mắc cỡ ư. Hay là ta kêu Quyện Thư đến ngồi bên cạnh con?"

"Ông nội!" Nữ sinh hờn dỗi cúi đầu xuống.

Quý Chu Chu nhướng mày, đây là một nhà sao, thật đúng là không coi cô ra gì. Cố Quyện Thư cũng thừa nhận cô là bạn gái, bọn họ còn công khai tác hợp anh và phụ nữ khác.

"Quyện Thư, hay là cho ông nội Trương chút mặt mũi, đến trò chuyện với em gái Nhã Quyên của con, thế nào?" Trương Thành cười híp mắt hỏi.

Cố Quyện Thư nhìn về phía Quý Chu Chu: "Có người nhà rồi, được Chu Chu gật đầu mới được."

"......" Thằng nhóc này.

Quý Chu Chu thấy rõ ràng, biểu cảm của đám người trên bàn cũng bởi vì những lời này của Cố Quyện Thư mà thay đổi. Đặc biệt là cháu gái, sắc mặt càng thật khó coi, chỉ có lão cáo già Trương Thành vẫn cười ha ha: "Chu Chu, cho ông nội Trương một chút mặt mũi, thế nào?"

Đôi mắt Cố Quyện Thư vẫn nguội lạnh như cũ, nhưng Quý Chu Chu cam đoan, nếu như mình gật đầu, trở về anh nhất định sẽ tính sổ với mình. Quý Chu Chu dịu dàng cười một tiếng: "Đương nhiên phải cho ông nội mặt mũi."

Anh vốn dĩ cũng không trông cậy cô có thể giúp mình cái gì, khóe môi Cố Quyện Thư hơi câu, bản thân định từ chối. Anh đang sắp mở miệng, Quý Chu Chu đã đem chén đồ ăn mà lúc nãy bị anh giả vờ gắp đầy chén dời đến trước mặt anh, dùng âm thanh "Nhỏ tiếng" mà tất cả mọi người có thể nghe được, nói: "Trước giúp em ăn hết đồ ăn, em ăn không nổi rồi."

Thật ngại quá đại gia, anh lấy tôi chặn họng súng, cũng không thể quản tôi chặn như thế nào. Quý Chu Chu vui vẻ nhìn anh, đem quả bóng da đá trở về chỗ anh, lập tức đi đến chỗ em gái Nhã Quyên kia, cứ dựa vào lúc ăn đồ ăn thừa của cô kéo dài thời gian, để xem anh làm sao chọn.

Cố Quyện Thư nhìn chăm chú cái chén nhìn bao lâu thì những người khác cũng nhìn chăm chú anh bấy lâu, đều đang đợi xem Quý Chu Chu bị cười nhạo. Thiếu gia duy nhất Cố gia, từ nhỏ lớn lên trong kim tôn ngọc quý, đừng nói là đồ ăn thừa, cho dù là đồ ăn để lạnh chút cũng chưa từng ăn, người phụ nữ này cũng không biết trời cao đất rộng là gì.

Quý Chu Chu thấy anh không nhận, cho rằng anh không muốn ăn, mỉm cười chuẩn bị lấy cái chén về, kết quả mới vừa động đã bị anh bắt lấy cái tay, ẩn ẩn nhìn cô một cái: "Em lấy tất cả thịt ăn sạch rồi." Trong chén chỉ còn lại một đống rau xanh.

"......" Vừa rồi anh rối rắm là vì chuyện này?

Quý Chu Chu bất đắc dĩ gắp một miếng thịt kho tàu cho anh.

Cố Quyện Thư lúc này mới hài lòng, nhận lấy chén từ từ ăn cơm, dáng vẻ thuận lý thành chương(*) giống như đã từng làm nhiều lần rồi, cũng là một nhân tài a, Quý Chu Chu cảm khái một tiếng. Sau khi gắp một miếng cá bỏ vào trong chén anh, nhìn về phía Trương Thành áy náy: "Chờ Quyện Thư ăn xong, sẽ kêu anh ấy đi trò chuyện với Trương tiểu thư."

(*) Thuận lý thành chương: ý là sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.

"Ăn cơm trước đi, không cần vội." Trương Thành làm lơ sắc mặt khó coi của cháu gái, cười ha ha kêu những người khác dùng cơm.

Xem ra vẫn cần một chút mặt. Khóe môi Quý Chu Chu nhếch lên, vừa ngẩng đầu đã đối diện ánh mắt của Thẩm Dã, trong ánh mắt của anh ta mang theo nhàn nhạt lo lắng, mà lo lắng này là hướng về cô. Sau khi phát hiện cô đang nhìn mình, dường như quay mặt đi chỗ khác trốn tránh.

Có ý gì? Khi nãy cô nói lời đoạn tuyệt như vậy, anh ta ngược lại còn lo lắng cho cô? Quý Chu Chu nói không nên lời, sớm biết thứ này thích hợp dùng roi dạy dỗ, lúc trước cô đã không giả vờ cái gì khổ đại cừu thâm(*) rồi.

(*) Khổ đại cừu thâm: thù hận vô cùng.

Chẳng qua như vậy cũng tốt, không cần phải chu toàn anh ta, lại có thể khiến anh ta lưu một phân tình với mình, sau này khi anh ta và Cố Quyện Thư tranh đấu, cô càng dễ dàng rút lui hơn.

Quý Chu Chu lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía Thẩm Dã, lúc đang suy tư, trong miệng đột nhiên bị nhét một miếng cà rốt tỉa hoa. Cô theo bản năng nhai nhai, ghét bỏ nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Anh cho tôi ăn cái này làm gì?"

"Em thích."

"......" Cô khi nào thích?

Bác gái bên cạnh nhìn thấy Quý Chu Chu ăn cà rốt tỉa hoa, làm bộ cười một tiếng: "Quý tiểu thư thật đúng thú vị, thứ này là đồ trang trí, bình thường cũng chỉ cho chó......"

Cố Quyện Thư từ trong dĩa gắp một miếng nữa, bình tĩnh cắn một cái, cổ họng của bác gái giống như bị bóp, không có âm thanh vậy.

"Cho chó cái gì?" Cố Quyện Thư nhìn về phía bà ta, mặc dù biểu cảm không có thay đổi gì, nhưng toàn bộ bàn chính yên tĩnh lại.

Chapter
1 Chương 1: Giới Thiệu
2 Chương 2
3 Chương 3: Căn phòng xa hoa đâu?
4 Chương 4: Sở thích của đại gia thật đặc biệt
5 Chương 5: Tiểu bạch hoa mạnh mẽ
6 Chương 6: Em thật xấu!
7 Chương 7: Anh hãy nghe tôi giải thích
8 Chương 8: Mỗi ngày đều muốn chết
9 Chương 9: Đạo diễn lớn đến rồi
10 Chương 10: Đại gia ba tuổi rưỡi
11 Chương 11: Bửa tiệc thượng lưu
12 Chương 12: Đại gia bao che con gái
13 Chương 13: Tiệc rượu ngoài trời
14 Chương 14: Người đàn ông giống hồ ly tinh
15 Chương 15: Sau khi say rượu
16 Chương 16: Hôn một cái
17 Chương 17: Chu Chu bận bịu sự nghiệp
18 Chương 18: Muốn ôm một cái
19 Chương 19: Bởi vì con là gay
20 Chương 20: Hóa ra em vẫn không thay đổi ý nghĩ đó
21 Chương 21: Vậy hãy khiến nó phối hợp
22 Chương 22: Thuốc phú bà vui vẻ
23 Chương 23: Em là của tôi
24 Chương 24: Em lại muốn đánh tôi?
25 Chương 25: Đồ phế vật
26 Chương 26: 150 vạn
27 Chương 27: Cố gia đều là của tôi!
28 Chương 28: Kim chủ! Anh bị cắm sừng rồi
29 Chương 29: Tôi còn tưởng giấu được anh
30 Chương 30: Cô ấy hôn
31 Chương 31: Vậy anh nói xem, tôi cướp gì?
32 Chương 32: Chị Chu Chu, đã lâu không gặp
33 Chương 33: Cố tiên sinh, mau cứu tôi
34 Chương 34: Ba ba
35 Chương 35: Vậy em đỏ mặt cái gì?
36 Chương 36: Em đang bực bội với tôi?
37 Chương 37: Nếu như tôi bị què
38 Chương 38: Rất thích lăn giường?
39 Chương 39: Tôi nghĩ rằng tôi sắp chết
40 Chương 40: "Tội phạm giết người"
41 Chương 41: Lại bị anh phát hiện rồi
42 Chương 42: Có phải anh thích ai rồi không?
43 Chương 43: Vậy anh đi ngủ sô pha!
44 Chương 44: Bởi vì không có bịt mắt
45 Chương 45: Khen kỹ thuật của tôi giỏi à?
46 Chương 46: Em đánh tôi?
47 Chương 47: Không phải hôn mà là cắn
48 Chương 48: Thật trùng hợp
49 Chương 49: Anh làm gì dọa tôi?
50 Chương 50: Thẩm Dã, anh đánh em..
51 Chương 51: Anh ta sẽ giết em
52 Chương 52: Thẩm Dã tìm em làm gì?
53 Chương 53: Vì sao phải đối tốt với tôi?
54 Chương 54: Anh nhất định phải sống!
55 Chương 55: Lý Nhu Nhu OUT!
56 Chương 56: Thẩm Dã trùng sinh
57 Chương 57: Chu Chu giảm cân
58 Chương 58: Biên kịch Chu Tứ Quý
59 Chương 59: Bạn tôi muốn đến đây
60 Chương 60: Tôi bị bà mập chiếm tiện nghi
61 Chương 61: Cùng nhau đi ngủ nha!
62 Chương 62: Cai nghiện internet
63 Chương 63: Em muốn rời khỏi tôi? 3
64 Chương 64: Mua bảo hiểm
65 Chương 65: Tôi không phải anh trai cô ấy! 2
66 Chương 66: Anh tin tôi không?
67 Chương 67: Dễ thương không?
68 Chương 68: Tôi không ăn cắp!
69 Chương 69: Sửa kịch bản
70 Chương 70: Em thích cậu ta?
71 Chương 71: Ăn cơm với bạn gái
72 Chương 72: Đêm nay ngủ với tôi!
73 Chương 73: Bữa sáng tình yêu
74 Chương 74: Kim chủ! Tôi yêu anh!
75 Chương 75: 500 vạn
76 Chương 76: Cô cãi nhau với Quyện Thư?
77 Chương 77: Hạng mục
78 Chương 78: Lý do tôi tới tìm em là gì?
79 Chương 79: Quan hệ thuần khiết
80 Chương 80: Cùng nhau chết đi!
81 Chương 81: Chiến tranh lạnh
82 Chương 82: Cố Quyện Thư thích cô
83 Chương 83: Kế hoạch chạy trốn
84 Chương 84: Anh đưa tôi đi đâu?
85 Chương 85: Tôi muốn cầu hôn
86 Chương 86: Loại chướng ngại vật
87 Chương 87: Bị bệnh sao không nói?
88 Chương 88: Cô ấy chưa từng thích tôi (1)
89 Chương 89: Rời khỏi thành phố A
90 Chương 90: Chu Tứ Quý – Quý Chu Chu
91 Chương 91: Tập chạy xe đạp
92 Chương 92: Còn chạy?
93 Chương 93: Em có tim không?
94 Chương 94: Em cảm thấy, tôi còn thích em?
95 Chương 95: Em tránh tôi?
96 Chương 96: Tại sao không thích tôi?
97 Chương 97: Cố Quyện Thư nấu ăn
98 Chương 98: Cô nợ Quyện Thư
99 Chương 99: Hình như cánh tay bị gãy rồi
100 Chương 100: Tôi thật sự không đi!
101 Chương 101: Y tá nhỏ
102 Chương 102: Em nhất định sẽ thích tôi
103 Chương 103: Em ghen?
104 Chương 104: Xoa bóp
105 Chương 105: Anh ta đánh tôi
106 Chương 106: Em không tin tôi?
107 Chương 107: Em cảm thấy tôi sẽ để em đi?
108 Chương 108: Anh điên thật rồi
109 Chương 109: Tự mình hại mình
110 Chương 110: Cô ấy không muốn gặp tôi?
111 Chương 111: Thật xin lỗi... Cảm ơn!
112 Chương 112: Sao cậu lại tới đây?
113 Chương 113: Gặp bà dì lựu đạn
114 Chương 114: Cố Quyện Thư đánh cậu?
115 Chương 115: Tôi là bạn gái Kiều Tây?
116 Chương 116: Vẫn cảm thấy rất thích cô ấy
117 Chương 117: Thẳng thắn với nhau
118 Chương 118: Cho chúng ta một cơ hội
119 Chương 119: Thử
120 Chương 120: Mua sắm
121 Chương 121: Đừng nhúc nhích
122 Chương 122: Mua giường cho đàn ông
123 Chương 123: Em muốn đi xem mắt?
124 Chương 124: Kỹ thuật có thể đền bù
125 Chương 125: Kích cỡ dọa người
126 Chương 126: Con trai bà liệt dương
127 Chương 127: Phải bồi thường 20 vạn
128 Chương 128: Cố Quyện Thư, tránh ra!
129 Chương 129: Điều tra nội gián
130 Chương 130: Tôi đang đợi em 2
131 Chương 131: Cảm giác không bắt được em
132 Chương 132: Em muốn kết hôn với anh?
133 Chương 133: Bạn trai bạn gái
134 Chương 134: Duyên phận chết tiệt
135 Chương 135: Chịu trách nhiệm
136 Chương 136: Tại sao em khóc?
137 Chương 137: Ăn tiệc với lão phu nhân
138 Chương 138: Cách xa lão phu nhân một chút
139 Chương 139: Tôi đánh cô dâu
140 Chương 140: Không ầm ĩ nữa
141 Chương 141: Bị chụp lén
142 Chương 142: Muốn ngủ với em
143 Chương 143: Ha Tra Nữ!
144 Chương 144: Đăng Ảnh
145 Chương 145: Anh Nghi Ngờ Em 1
146 Chương 146: Em Sẽ Bị Trời Phạt Không
147 Chương 147: Bị Lừa Đến Công Ty
148 Chương 148: Cùng Nhau Làm Việc
149 Chương 149: Cô Là
150 Chương 150: Xin Hãy Tha Cho Anh Ấy
151 Chương 151: Tìm Cao Nhân
152 Chương 152: Chạm Mặt
153 Chương 153: Bát Tự Không Hợp
154 Chương 154: Cô Là Thứ Gì
155 Chương 155: Mượn Xác Hoàn Hồn
156 Chương 156: Muốn Nhốt Em Bao Lâu
157 Chương 157: Em Là Quý Chu Chu
158 Chương 158: Trương Gia
159 Chương 159: Có Phải Anh Làm Em Lo Lắng
160 Chương 160: Tham Gia Tang Lễ
161 Chương 161: Cùng Nhau Xem Kịch
162 Chương 162: Sụp Bẫy
163 Chương 163: Cầu Hôn
164 Chương 164: Gặp Phụ Huynh
165 Chương 165: Anh Không Có Phá Sản
166 Chương 166: Cô Là
167 Chương 167: Anh Sẽ Không Tổn Thương Em
168 Chương 168: Chu Chu Là Em Sao
169 Chương 169: Coi Như Em Cầu Xin Anh
170 Chương 170: Em Không Phải Là Gì
171 Chương 171: Cô Chạy Mau Là Thẩm Dã
172 Chương 172: Đừng Lo Tôi Sẽ Quay Lại
173 Chương 173: Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Đi
174 Chương 174: Mình Muốn Quay Về
175 Chương 175: Ba Năm Nay Cô Đi Đâu
176 Chương 176: Sao Hôm Nay Cô Lại Trở Về
177 Chương 177: Anh Thật Sự Nhìn Thấy Cô Ấy
178 Chương 178: Còn Đi Không
179 Chương 179: Vậy em sẽ cùng anh già đi?
180 Chương 180: Về nhà với anh nhé
181 Chương 181: Anh không đi làm à?
182 Chương 182: Anh muốn đoạt lại Cố Thị
183 Chương 183: Vợ à, anh sai rồi!
184 Chương 184: Em đồng ý gả cho anh không?
Chapter

Updated 184 Episodes

1
Chương 1: Giới Thiệu
2
Chương 2
3
Chương 3: Căn phòng xa hoa đâu?
4
Chương 4: Sở thích của đại gia thật đặc biệt
5
Chương 5: Tiểu bạch hoa mạnh mẽ
6
Chương 6: Em thật xấu!
7
Chương 7: Anh hãy nghe tôi giải thích
8
Chương 8: Mỗi ngày đều muốn chết
9
Chương 9: Đạo diễn lớn đến rồi
10
Chương 10: Đại gia ba tuổi rưỡi
11
Chương 11: Bửa tiệc thượng lưu
12
Chương 12: Đại gia bao che con gái
13
Chương 13: Tiệc rượu ngoài trời
14
Chương 14: Người đàn ông giống hồ ly tinh
15
Chương 15: Sau khi say rượu
16
Chương 16: Hôn một cái
17
Chương 17: Chu Chu bận bịu sự nghiệp
18
Chương 18: Muốn ôm một cái
19
Chương 19: Bởi vì con là gay
20
Chương 20: Hóa ra em vẫn không thay đổi ý nghĩ đó
21
Chương 21: Vậy hãy khiến nó phối hợp
22
Chương 22: Thuốc phú bà vui vẻ
23
Chương 23: Em là của tôi
24
Chương 24: Em lại muốn đánh tôi?
25
Chương 25: Đồ phế vật
26
Chương 26: 150 vạn
27
Chương 27: Cố gia đều là của tôi!
28
Chương 28: Kim chủ! Anh bị cắm sừng rồi
29
Chương 29: Tôi còn tưởng giấu được anh
30
Chương 30: Cô ấy hôn
31
Chương 31: Vậy anh nói xem, tôi cướp gì?
32
Chương 32: Chị Chu Chu, đã lâu không gặp
33
Chương 33: Cố tiên sinh, mau cứu tôi
34
Chương 34: Ba ba
35
Chương 35: Vậy em đỏ mặt cái gì?
36
Chương 36: Em đang bực bội với tôi?
37
Chương 37: Nếu như tôi bị què
38
Chương 38: Rất thích lăn giường?
39
Chương 39: Tôi nghĩ rằng tôi sắp chết
40
Chương 40: "Tội phạm giết người"
41
Chương 41: Lại bị anh phát hiện rồi
42
Chương 42: Có phải anh thích ai rồi không?
43
Chương 43: Vậy anh đi ngủ sô pha!
44
Chương 44: Bởi vì không có bịt mắt
45
Chương 45: Khen kỹ thuật của tôi giỏi à?
46
Chương 46: Em đánh tôi?
47
Chương 47: Không phải hôn mà là cắn
48
Chương 48: Thật trùng hợp
49
Chương 49: Anh làm gì dọa tôi?
50
Chương 50: Thẩm Dã, anh đánh em..
51
Chương 51: Anh ta sẽ giết em
52
Chương 52: Thẩm Dã tìm em làm gì?
53
Chương 53: Vì sao phải đối tốt với tôi?
54
Chương 54: Anh nhất định phải sống!
55
Chương 55: Lý Nhu Nhu OUT!
56
Chương 56: Thẩm Dã trùng sinh
57
Chương 57: Chu Chu giảm cân
58
Chương 58: Biên kịch Chu Tứ Quý
59
Chương 59: Bạn tôi muốn đến đây
60
Chương 60: Tôi bị bà mập chiếm tiện nghi
61
Chương 61: Cùng nhau đi ngủ nha!
62
Chương 62: Cai nghiện internet
63
Chương 63: Em muốn rời khỏi tôi? 3
64
Chương 64: Mua bảo hiểm
65
Chương 65: Tôi không phải anh trai cô ấy! 2
66
Chương 66: Anh tin tôi không?
67
Chương 67: Dễ thương không?
68
Chương 68: Tôi không ăn cắp!
69
Chương 69: Sửa kịch bản
70
Chương 70: Em thích cậu ta?
71
Chương 71: Ăn cơm với bạn gái
72
Chương 72: Đêm nay ngủ với tôi!
73
Chương 73: Bữa sáng tình yêu
74
Chương 74: Kim chủ! Tôi yêu anh!
75
Chương 75: 500 vạn
76
Chương 76: Cô cãi nhau với Quyện Thư?
77
Chương 77: Hạng mục
78
Chương 78: Lý do tôi tới tìm em là gì?
79
Chương 79: Quan hệ thuần khiết
80
Chương 80: Cùng nhau chết đi!
81
Chương 81: Chiến tranh lạnh
82
Chương 82: Cố Quyện Thư thích cô
83
Chương 83: Kế hoạch chạy trốn
84
Chương 84: Anh đưa tôi đi đâu?
85
Chương 85: Tôi muốn cầu hôn
86
Chương 86: Loại chướng ngại vật
87
Chương 87: Bị bệnh sao không nói?
88
Chương 88: Cô ấy chưa từng thích tôi (1)
89
Chương 89: Rời khỏi thành phố A
90
Chương 90: Chu Tứ Quý – Quý Chu Chu
91
Chương 91: Tập chạy xe đạp
92
Chương 92: Còn chạy?
93
Chương 93: Em có tim không?
94
Chương 94: Em cảm thấy, tôi còn thích em?
95
Chương 95: Em tránh tôi?
96
Chương 96: Tại sao không thích tôi?
97
Chương 97: Cố Quyện Thư nấu ăn
98
Chương 98: Cô nợ Quyện Thư
99
Chương 99: Hình như cánh tay bị gãy rồi
100
Chương 100: Tôi thật sự không đi!
101
Chương 101: Y tá nhỏ
102
Chương 102: Em nhất định sẽ thích tôi
103
Chương 103: Em ghen?
104
Chương 104: Xoa bóp
105
Chương 105: Anh ta đánh tôi
106
Chương 106: Em không tin tôi?
107
Chương 107: Em cảm thấy tôi sẽ để em đi?
108
Chương 108: Anh điên thật rồi
109
Chương 109: Tự mình hại mình
110
Chương 110: Cô ấy không muốn gặp tôi?
111
Chương 111: Thật xin lỗi... Cảm ơn!
112
Chương 112: Sao cậu lại tới đây?
113
Chương 113: Gặp bà dì lựu đạn
114
Chương 114: Cố Quyện Thư đánh cậu?
115
Chương 115: Tôi là bạn gái Kiều Tây?
116
Chương 116: Vẫn cảm thấy rất thích cô ấy
117
Chương 117: Thẳng thắn với nhau
118
Chương 118: Cho chúng ta một cơ hội
119
Chương 119: Thử
120
Chương 120: Mua sắm
121
Chương 121: Đừng nhúc nhích
122
Chương 122: Mua giường cho đàn ông
123
Chương 123: Em muốn đi xem mắt?
124
Chương 124: Kỹ thuật có thể đền bù
125
Chương 125: Kích cỡ dọa người
126
Chương 126: Con trai bà liệt dương
127
Chương 127: Phải bồi thường 20 vạn
128
Chương 128: Cố Quyện Thư, tránh ra!
129
Chương 129: Điều tra nội gián
130
Chương 130: Tôi đang đợi em 2
131
Chương 131: Cảm giác không bắt được em
132
Chương 132: Em muốn kết hôn với anh?
133
Chương 133: Bạn trai bạn gái
134
Chương 134: Duyên phận chết tiệt
135
Chương 135: Chịu trách nhiệm
136
Chương 136: Tại sao em khóc?
137
Chương 137: Ăn tiệc với lão phu nhân
138
Chương 138: Cách xa lão phu nhân một chút
139
Chương 139: Tôi đánh cô dâu
140
Chương 140: Không ầm ĩ nữa
141
Chương 141: Bị chụp lén
142
Chương 142: Muốn ngủ với em
143
Chương 143: Ha Tra Nữ!
144
Chương 144: Đăng Ảnh
145
Chương 145: Anh Nghi Ngờ Em 1
146
Chương 146: Em Sẽ Bị Trời Phạt Không
147
Chương 147: Bị Lừa Đến Công Ty
148
Chương 148: Cùng Nhau Làm Việc
149
Chương 149: Cô Là
150
Chương 150: Xin Hãy Tha Cho Anh Ấy
151
Chương 151: Tìm Cao Nhân
152
Chương 152: Chạm Mặt
153
Chương 153: Bát Tự Không Hợp
154
Chương 154: Cô Là Thứ Gì
155
Chương 155: Mượn Xác Hoàn Hồn
156
Chương 156: Muốn Nhốt Em Bao Lâu
157
Chương 157: Em Là Quý Chu Chu
158
Chương 158: Trương Gia
159
Chương 159: Có Phải Anh Làm Em Lo Lắng
160
Chương 160: Tham Gia Tang Lễ
161
Chương 161: Cùng Nhau Xem Kịch
162
Chương 162: Sụp Bẫy
163
Chương 163: Cầu Hôn
164
Chương 164: Gặp Phụ Huynh
165
Chương 165: Anh Không Có Phá Sản
166
Chương 166: Cô Là
167
Chương 167: Anh Sẽ Không Tổn Thương Em
168
Chương 168: Chu Chu Là Em Sao
169
Chương 169: Coi Như Em Cầu Xin Anh
170
Chương 170: Em Không Phải Là Gì
171
Chương 171: Cô Chạy Mau Là Thẩm Dã
172
Chương 172: Đừng Lo Tôi Sẽ Quay Lại
173
Chương 173: Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Đi
174
Chương 174: Mình Muốn Quay Về
175
Chương 175: Ba Năm Nay Cô Đi Đâu
176
Chương 176: Sao Hôm Nay Cô Lại Trở Về
177
Chương 177: Anh Thật Sự Nhìn Thấy Cô Ấy
178
Chương 178: Còn Đi Không
179
Chương 179: Vậy em sẽ cùng anh già đi?
180
Chương 180: Về nhà với anh nhé
181
Chương 181: Anh không đi làm à?
182
Chương 182: Anh muốn đoạt lại Cố Thị
183
Chương 183: Vợ à, anh sai rồi!
184
Chương 184: Em đồng ý gả cho anh không?