Chương 12: Bảy đêm đến thăm bệnh – đêm thứ ba: bại lộ

�N THĂM BỆNH - ĐÊM THỨ BA: BẠI LỘ

Trans + Edit: Pino và Lytaa

Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie

-------

"Đúng rồi....liếm đi..."

"Anh thích được liếm chỗ này đúng không? Ngay đỉnh vú đúng không?"

"Aaaa...phải, ngay chỗ đó. Ôm tôi....siết tôi đi."

"Ngô Ẩn à, chỗ này của anh chảy dịch nhiều quá đấy."

"Không....đừng cắn chỗ đó....không...aaaaaa"

Một chất đục đậm đặc thấm xuyên qua hai lớp quần, loang ra một mảng lớn, Ngô Ẩn thở gấp choàng dậy, mở mắt ra, phát hiện chỉ có một mình nằm trên giường. Hoá ra chỉ là mơ! Nhưng "đũng quần" ướt là sự thật!

Không khí trong nhà lúc này nóng hơn lò hoả, cơ thể lại mặc hai ba lớp áo quần, mồ hôi chảy mất kiểm soát, cảm giác như không thể thở được. Nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh lột bỏ quần áo để vào thau đồ dơ, sau đó dùng khăn tắm lau sạch mồ hôi trên cơ thể. Lúc chiếc khăn di chuyển tới hạ bộ đang nhớp nháp những dòng dịch nhầy, mới chợt bần thần nhớ đến giấc mơ ban nãy.

- Không lẽ chuyện tối qua có người đến chỉ là mơ? Không đúng! Mình cảm nhận rất thật, bả vai hắn rất rộng, bắp tay cứng như đá, hơi thở mạnh như vậy chắc chắn phổi rất to.....khoan đã.....chó má! Là đàn ông sao ?!? -

Nghĩ đến đây Ngô Ẩn bắt đầu hoảng hốt, bao nhiêu mồ hôi lau đi lúc nãy bây giờ lại như suối trào ra. - Mình mộng tinh về một thằng đàn ông? WHAT - THE - FUCK !?! -

Nhanh chóng chạy xuống bếp kiểm tra, cảnh tượng vẫn như hôm qua, cháo trong nồi giữ nhiệt, một ly nước lọc và vĩ thuốc trên bàn ăn. Liên kết tất cả tình tiết, chắc chắn chuyện đêm qua không phải là mơ.

- Làm sao tên này vào được nhà mình? -

Mồ hôi đổ ra ướt hết cả mái tóc đinh cắt ngắn, cổ họng bắt đầu khô khốc nuốt không nổi nước bọt. Chuyện này cứ thế nào giống Hư Trúc và công chúa Tây Hạ trong Thiên Long Bát Bộ, mà nếu như vậy...chẳng lẽ mình là công chúa Tây Hạ?

Nhanh chóng gọi điện cho Văn Hán, rốt cục cậu ta không nhấc máy. Lúc này hoang mang cực độ, giả như gã này ăn cắp tài sản thì không nói...đằng này...

Nghĩ đi nghĩ lại, không thể cứ như vậy đêm dài lắm mộng, tối nay nhất phải giăng "thiên la địa võng".

Do tối hôm qua được trùm kín toàn thân, mồ hôi đổ ra rất nhiều, trạng thái sức khoẻ của Ngô Ẩn đã khá hơn một chút. Lúc này mặc dù không muốn, nhưng vẫn là bất đắc dĩ mà ăn sạch cháo trong nồi giữ nhiệt kia.

"Bí nhân (người bí ẩn)! Ngươi chờ đi!"

Mười giờ tối!

Lúc này Ngô Ẩn đã tính toán xong hết tất cả đường đi nước bước, chỉ còn đợi cho gã bí nhân sập bẫy.

Vẫn đang loay hoay kiểm tra lại chăn mền, đột nhiên nghe tiếng bước chân từ bên ngoài vọng tới, càng gần càng gần càng gần....Ngô Ẩn căng thẳng cực độ, tim đập điên loạn, máu huyết lưu thông chậm chạp, rốt cục tiếng bước chân dừng lại."Ngô Ẩn, tôi Văn Hán đây, cậu ổn chứ?"

Ngô Ẩn như bỏ xuống được một tảng đá nặng, lúc này mới tiến tới mở cửa.

"Chẳng phải cậu nói dạo này rất bận sao!? Thêm nữa sao không gọi điện trước ?"

Văn Hán lật đật trả lời, "Tôi đi cửa hàng bách hoá mua ít đồ cho bé Lạc Lạc, sẵn mua ít cháo đưa cho cậu. Lúc nãy vội nên để quên điện thoại ở phòng bệnh. Thôi tôi không nói nhiều nữa, cậu hâm nóng rồi ăn nhé."

Nói xong lập tức rời đi.

Ngô Ẩn thực sự lúc này không còn tâm trạng ăn uống, nhưng cũng đành phải xuống bếp hâm cháo.

Hiện tại Lạc Phong đang đợi để mua cháo, tiệm cháo đêm này nổi tiếng bán ngon nên khá nhiều khách đến mua. Muốn mua một bịch cháo cũng phải đợi hơn nửa giờ. Nhưng hôm nay đợi lâu hơn bình thường, gần mười một giờ đêm mới tới chỗ của Ngô Ẩn.

"Cạch" tiếng mở khoá vang lên.

Ngô Ẩn cấp tốc nấp vào sau tấm màn kéo. Lạc Phong từng bước đi vào. Ánh đèn ngủ mờ ảo chiếu sáng, tiếng máy điều hoà chạy vo vo. Quan sát xung quanh một chút, Lạc Phong đặt bịch cháo lên bàn, đi vào nhà vệ sinh.

Ngô Ẩn đứng sau tấm màn thấy được dáng hình của một người đàn ông to con, ngang nhiên đi vào nhà mình như chốn không người, lúc này có chút rùng mình, quyết định len lén đi theo.

Lạc Phong vào nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt, bỗng nhìn qua thau đồ dơ, chứng kiến bộ quần áo bẩn mà Ngô Ẩn đã thay ra lúc sáng, không nhanh không chậm cầm lên đặt lên mũi hít một hơi thật sâu, gương mặt đê mê không gì tả nổi, đôi lúc còn dùng răng cắn kéo chiếc áo thun đẫm mùi mồ hôi.

Đúng lúc này, Ngô Ẩn hé mở cửa nhà vệ sinh, chứng kiến cảnh tượng biến thái cả cuộc đời chưa từng thấy, lập tức xông vào nhào lên siết cổ gã bí nhân.

"Tên bí nhân bệnh hoạn, ta đánh chết nhà ngươi."

Giờ phút này, bao nhiêu kế hoạch sắp đặt từ sáng đều tan vỡ. Nào là dùng dây thừng trói hắn rồi dùng ớt sát vào mắt hắn ép cung, nào là ép hắn uống thật nhiều nước rồi không cho hắn đi vệ sinh...Thực ra ai bệnh hoạn biến thái hơn?

Trong lúc giằng co vẫn chưa kịp nhận ra người này là ai, nhưng lúc bị thân thủ của võ sư karate đai đen khống chế áp sát vào tường, mặt đối mặt dưới ánh đèn nhà vệ sinh, Ngô Ẩn bắt đầu thất kinh.

"Chó má! Cậu là tên bí nhân đó?"

Ngô Ẩn dường như đã không còn tin vào giác quan của bản thân, lúc này bệnh tật gì cũng không còn, dùng hết sức lực còn lại đẩy Lạc Phong trượt ngã xuống nhà vệ sinh, nhanh chóng bước ra ngoài báo cảnh sát.

Lạc Phong gấp tốc đuổi theo.

"Anh định làm gì?"

Ngô Ẩn máu dồn lên não, khí tức tuôn trào.

"Con mẹ nó tôi báo cảnh sát cậu đột nhập vào nhà người khác bất hợp pháp."

"Được! Anh báo đi, nói rằng người mỗi đêm đem cháo đến cho anh, người mỗi đêm đến canh chừng từng cơn nhiệt độ nóng lạnh của anh là người đột nhập vào nhà anh bất hợp pháp." Lạc Phong cũng không kiềm chế được. Ngô Ẩn thu liễm hai mắt khinh thường.

"Đừng xảo ngôn, tối hôm qua tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi biết rõ cậu đã làm gì với tôi."

Lạc Phong nghe xong câu này, đứng hình trong chốc lát, sau đó xông tới gạt cái điện thoại của Ngô Ẩn xuống, vác cậu ta đè lên giường, giọng điệu tra hỏi dã man.

"Anh nói sao? Anh hoàn toàn tỉnh táo?"

"Phải! Hôm qua tôi hoàn toàn biết được cậu đã giở trò bệnh hoạn gì với tôi. Chó má! Cậu là tên bí nhân biến thái." Vừa chống cự vừa nói.

Lạc Phong nhìn chăm chăm vào Ngô Ẩn, lộ ra gương mặt nham hiểm pha lẫn tức giận, bắt đầu tra hỏi,

"Anh biết tôi làm gì anh, anh không chống cự?"

Ngô Ẩn đứng hình, bắt đầu lương lẹo.

"Tôi mất sức, căn bản không thể chống cự!"

"Anh mất sức? Anh mất sức vẫn còn có thể nhào tới ôm siết tôi không rời, anh mất sức vẫn còn cầu xin tôi cởi áo cho anh, anh hoàn toàn nhận thức được, ngay cả cái câu níu kéo bảo tôi đừng đi, anh cũng là tỉnh táo mà nói ra."

Ngô Ẩn bị chặn họng toàn tập, lúc này không dám nhìn Lạc Phong, cũng không nói lời nào.

"Anh để mặc tôi giở trò đồi bại với anh...."

"Ngô Ẩn!" Lạc Phong đột nhiên thét lên một tiếng.

Ngô Ẩn giật mình nhưng vẫn là xoay mặt qua một bên, mặc cho Lạc Phong đè lên người mình.

"Ngô Ẩn, tôi đang nói chuyện với anh." hoàn toàn mất kiểm soát mà rống giận.

Thấy cậu ta vẫn dửng dưng, Lạc Phong dùng tay siết gương mặt Ngô Ẩn quay nhìn vào mình, bốn mắt lại nhìn nhau, Lạc Phong bắt đầu hạ giọng nhỏ nhẹ, lời từ tận đáy lòng.

"Tiểu Ẩn, tôi hỏi anh...đêm qua anh có đúng là ưng thuận cho tôi động chạm anh?"

Ngô Ẩn ánh mắt đã bị câu hỏi này giam cầm, liên tục nhìn vào hàng lông mi của Lạc Phong. Hai người lại nhìn nhau, khoảng cách lần này chỉ vài centimet, hơi thở của cả hai liên tục đánh nhau như muốn cướp khí thở của đối phương. Ngô Ẩn như người mất trí, để mặc cho Lạc Phong dẫn dắt.

"Tiểu Ẩn, tôi muốn hỏi anh..." ngập ngừng.

Lại lấy hết can đảm, "...tôi muốn hỏi anh....tôi có thể làm lại nụ hôn đó?"

Ngô Ẩn toàn thân chấn động, hai tay nắm siết tấm trải giường, ánh mắt hoang mang muốn bỏ chạy nhưng vẫn là bị phong toả huyệt đạo.

Lạc Phong không cần đợi sự cho phép, bắt đầu hạ thấp đôi môi chạm vào làn môi khô nứt vì thiếu nước của Ngô Ẩn một cái rồi nhấc lên.

Ngô Ẩn tê liệt toàn thân, tự chịu trói không cần dây thừng. Lạc Phong bắt đầu lè lưỡi ra, liếm vào vành môi của Ngô Ẩn để thấm ướt cho cậu ta. Đầu lưỡi di chuyển nhẹ nhàng như một thỏi son quét vào làn môi khô của Ngô Ẩn, cuối cùng là tự áp sát môi mình vào để tận hưởng thành quả. Ẩm ướt dính lấy ẩm ướt, hoàn toàn không có cơ hội tách rời.

Khoảnh khắc hai bờ môi nam nhân chạm nhau, cảm giác như đất trời nổi giận phản đối, nhưng không cản được sức hút của hai thỏi nam châm cùng dấu này.

Lạc Phong bỗng hít một hơi thật lớn, nuốt chửng không khí của Ngô Ẩn khiến cậu ta ngạt đến sặc ra vài tiếng, đôi môi tạm thời tách ra. Lạc Phong lại muốn tiếp tục, kết quả Ngô Ẩn lên tiếng.

"Đủ rồi, tôi muốn đi vệ sinh."

Lạc Phong đành phải luyến tiếc buông tha cho Ngô Ẩn.

Ngô Ẩn lúc này đối diện với bản thân trong gương, liên tục dối mình dối người, tất cả chuyện này không có thực, là mình đang sốt, là mình đang gặp ảo giác.

Tạt thật nhiều nước vào mặt như là tự tát vào bản thân, Ngô Ẩn lấy hết can đảm bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Kết quả, không thấy Lạc Phong đâu, tìm kiếm khắp nhà cũng không thấy, bỗng nhiên lúc này có chút hoảng loạn, có chút bối rối, có chút...lạc lõng.

Tiến về giường cuộn mình vào trong chăn, đầu óc lại tơ tưởng đến gã bí nhân kia.

Đêm thứ ba trôi qua trong cô đơn.

Hết chương!

Chapter
1 Chương 1: Không cần đuổi, tôi tự đi
2 Chương 2: Dữ như cọp cái
3 Chương 3: Không biết chôn mặt vào đâu
4 Chương 4: Đối mặt trong nhà vệ sinh
5 Chương 5: Bắc Kinh đệ nhất tạp vụ
6 Chương 6: Thuỷ chiến
7 Chương 7: Một lần nữa nhìn vào mắt nhau
8 Chương 8: Ám ảnh
9 Chương 9: ẢY ĐÊM ĐẾN THĂM BỆNH - ĐÊM THỨ NHẤT (Phần 1)
10 Chương 10: ĐÊM THỨ NHẤT (Phần 2) - TÔI PHẢI NHƯ THẾ NÀO VỚI ANH ?
11 Chương 11: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ hai : cậu là ai?
12 Chương 12: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ ba: bại lộ
13 Chương 13: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ tư: tôi muốn có anh
14 Chương 14: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ năm (phần 1): chuyện này không thể
15 Chương 15: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ năm (phần 2): không được tắm!
16 Chương 16: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ sáu: hiện tại tôi chỉ có thể làm như vậy
17 Chương 17: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ bảy: thêm một cái vali
18 Chương 18: Tránh xa tôi ra
19 Chương 19: Không ai được dành với tôi
20 Chương 20: Giận tôi việc gì
21 Chương 21: Cái này là cho anh
22 Chương 22: Nắm được điểm yếu
23 Chương 23: Tôi bị bệnh?
24 Chương 24: Sự cố
25 Chương 25: Lão xiễm
26 Chương 26: Cú điện thoại của tiểu ẩn
27 Chương 27: Một bên đại nạn, một bên thống khoái
28 Chương 28: Xin lỗi tiểu ẩn
29 Chương 29: Quan tâm
30 Chương 30: Chia tay
31 Chương 31: Năn nỉ ngô ẩn
32 Chương 32: Gia đình ấm áp
33 Chương 33: Những cái ôm mang lại sức mạnh
34 Chương 34: Xử lý lão xiễm
35 Chương 35: Cuộc chiến ở bể bơi
36 Chương 36: Một ngày trôi qua quá dài
37 Chương 37: Tôi biết rõ mình muốn làm gì
38 Chương 38: Đa tạ
39 Chương 39: Cuộc chiến bắt đầu
40 Chương 40: Thực chất chỉ là gi
41 Chương 41: Kết cục trong phòng tạm giam
42 Chương 42: Rối loạn
43 Chương 43: Đi tìm ngô ẩn
44 Chương 44: Chính thức
45 Chương 45: Bị buộc cởi quần áo
46 Chương 46: Sao bây giờ cậu mới tới?
47 Chương 47: Chuyện gì lại bắt đầu?
48 Chương 48: Tập thể dục
49 Chương 49: Ngô ẩn bị nhạy cảm
50 Chương 50: Bị ép vào ngõ cụt
51 Chương 51: Được một thằng đàn ông khác yêu thương thì đã sao?
52 Chương 52: Nỗi uất nghẹn được giải toả
53 Chương 53: NGÔ ẨN CHỦ ĐỘNG HẸN HÒ (Phần 1)
54 Chương 54: NGÔ ẨN CHỦ ĐỘNG HẸN HÒ (Phần 2)
55 Chương 55: NGÔ ẨN CHỦ ĐỘNG HẸN HÒ (phần 3)
56 Chương 56: Đúc bằng kim loại
57 Chương 57: Đêm trước khi tạm chia xa
58 Chương 58: Chất độc mạnh sử
59 Chương 59: Độc tính công tâm
60 Chương 60: Điện thoại không phải là của tôi
61 Chương 61: Theo dõi người theo dõi
62 Chương 62: Anh làm người yêu của tôi nhé
63 Chương 63: Nhất định phải giải thích
64 Chương 64: Một cảnh thật nhu tình
65 Chương 65: Hai người đang làm cái quái gì vậy?
66 Chương 66: Cuộc vui chỉ mới bắt đầu
67 Chương 67: Cưỡng bức Ngô Ẩn
68 Chương 68: Làm sao có thể ???
69 Chương 69: Mười lăm đợt
70 Chương 70: Cả hai đều nhịn
71 Chương 71: Không ổn... không ổn
72 Chương 72: Người hùng không phải lạc phong
73 Chương 73: "tôi yêu anh"
74 Chương 74: Thảm cảnh - Phần 1: Bắt đầu
75 Chương 75: Thảm cảnh - Phần 2: Tiểu nhân
76 Chương 76: Thảm cảnh - Phần 3: Không nhận ra được
77 Chương 77: Thảm cảnh - Phần 4: Mau thả cậu ta ra
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: Không cần đuổi, tôi tự đi
2
Chương 2: Dữ như cọp cái
3
Chương 3: Không biết chôn mặt vào đâu
4
Chương 4: Đối mặt trong nhà vệ sinh
5
Chương 5: Bắc Kinh đệ nhất tạp vụ
6
Chương 6: Thuỷ chiến
7
Chương 7: Một lần nữa nhìn vào mắt nhau
8
Chương 8: Ám ảnh
9
Chương 9: ẢY ĐÊM ĐẾN THĂM BỆNH - ĐÊM THỨ NHẤT (Phần 1)
10
Chương 10: ĐÊM THỨ NHẤT (Phần 2) - TÔI PHẢI NHƯ THẾ NÀO VỚI ANH ?
11
Chương 11: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ hai : cậu là ai?
12
Chương 12: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ ba: bại lộ
13
Chương 13: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ tư: tôi muốn có anh
14
Chương 14: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ năm (phần 1): chuyện này không thể
15
Chương 15: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ năm (phần 2): không được tắm!
16
Chương 16: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ sáu: hiện tại tôi chỉ có thể làm như vậy
17
Chương 17: Bảy đêm đến thăm bệnh - đêm thứ bảy: thêm một cái vali
18
Chương 18: Tránh xa tôi ra
19
Chương 19: Không ai được dành với tôi
20
Chương 20: Giận tôi việc gì
21
Chương 21: Cái này là cho anh
22
Chương 22: Nắm được điểm yếu
23
Chương 23: Tôi bị bệnh?
24
Chương 24: Sự cố
25
Chương 25: Lão xiễm
26
Chương 26: Cú điện thoại của tiểu ẩn
27
Chương 27: Một bên đại nạn, một bên thống khoái
28
Chương 28: Xin lỗi tiểu ẩn
29
Chương 29: Quan tâm
30
Chương 30: Chia tay
31
Chương 31: Năn nỉ ngô ẩn
32
Chương 32: Gia đình ấm áp
33
Chương 33: Những cái ôm mang lại sức mạnh
34
Chương 34: Xử lý lão xiễm
35
Chương 35: Cuộc chiến ở bể bơi
36
Chương 36: Một ngày trôi qua quá dài
37
Chương 37: Tôi biết rõ mình muốn làm gì
38
Chương 38: Đa tạ
39
Chương 39: Cuộc chiến bắt đầu
40
Chương 40: Thực chất chỉ là gi
41
Chương 41: Kết cục trong phòng tạm giam
42
Chương 42: Rối loạn
43
Chương 43: Đi tìm ngô ẩn
44
Chương 44: Chính thức
45
Chương 45: Bị buộc cởi quần áo
46
Chương 46: Sao bây giờ cậu mới tới?
47
Chương 47: Chuyện gì lại bắt đầu?
48
Chương 48: Tập thể dục
49
Chương 49: Ngô ẩn bị nhạy cảm
50
Chương 50: Bị ép vào ngõ cụt
51
Chương 51: Được một thằng đàn ông khác yêu thương thì đã sao?
52
Chương 52: Nỗi uất nghẹn được giải toả
53
Chương 53: NGÔ ẨN CHỦ ĐỘNG HẸN HÒ (Phần 1)
54
Chương 54: NGÔ ẨN CHỦ ĐỘNG HẸN HÒ (Phần 2)
55
Chương 55: NGÔ ẨN CHỦ ĐỘNG HẸN HÒ (phần 3)
56
Chương 56: Đúc bằng kim loại
57
Chương 57: Đêm trước khi tạm chia xa
58
Chương 58: Chất độc mạnh sử
59
Chương 59: Độc tính công tâm
60
Chương 60: Điện thoại không phải là của tôi
61
Chương 61: Theo dõi người theo dõi
62
Chương 62: Anh làm người yêu của tôi nhé
63
Chương 63: Nhất định phải giải thích
64
Chương 64: Một cảnh thật nhu tình
65
Chương 65: Hai người đang làm cái quái gì vậy?
66
Chương 66: Cuộc vui chỉ mới bắt đầu
67
Chương 67: Cưỡng bức Ngô Ẩn
68
Chương 68: Làm sao có thể ???
69
Chương 69: Mười lăm đợt
70
Chương 70: Cả hai đều nhịn
71
Chương 71: Không ổn... không ổn
72
Chương 72: Người hùng không phải lạc phong
73
Chương 73: "tôi yêu anh"
74
Chương 74: Thảm cảnh - Phần 1: Bắt đầu
75
Chương 75: Thảm cảnh - Phần 2: Tiểu nhân
76
Chương 76: Thảm cảnh - Phần 3: Không nhận ra được
77
Chương 77: Thảm cảnh - Phần 4: Mau thả cậu ta ra