Chương 12: An bài

Cho đến khi ăn cơm ta mới gặp lại A Nam.

Nàng tự nhiên theo sau Như Ý đi vào cung của ta. Hướng ta trừng mắt nhìn,
quỳ gối, hành lễ, "Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Ta
nhìn nàng, vật nhỏ này cấp bậc lễ nghĩa chưa bao giờ sai, cũng không
biết vì sao, ta vẫn cảm thấy nàng đối ta có chút không phục. Là mang thù sao?

"Hôm nay ở chỗ mẫu hậu chép được bao nhiêu chữ?"

"Một ngàn"

"Có mệt hay không?"

Nàng đứng ở nơi đó, nhìn ta, nhưng không trả lời, ngược lại nói với ta,
"Trường Tín cung của ta bị bọn họ sửa không còn bộ dáng cũ nữa". Nói
xong lại dùng hàm răng cắn môi chính mình. Hiển nhiên điều này làm cho
nàng rất phức tạp, đến thảo phạt ta.

"À", ta có điểm hàm hồ,
trong lòng đoán không biết A Nam có nhìn ra cái gì hay không. Ta thừa
nhận, ta cho người sửa chữa Trường Tín cung của A Nam, cùng có một mục
đích khác là muốn tìm ra khối ngọc bài mà nàng đã giấu đi. Ta biết nàng
vẫn phòng bị ta, để lại dường lui cho chính mình. Cũng biết nàng không
thương ta. Nàng rất thản nhiên, ta thực không thể nhìn thấu nàng. Kỳ
thật A Nam có khi thập phần quỷ dị, hành vi của nàng luôn ngoài dự đoán
của mọi người, cho dù là hiện tại, nàng cũng luôn làm cho ta có điểm bất an. Nàng đem khối ngọc bài thần bí kia giấu ở nơi nào? Giấu kĩ như bậy, rõ ràng chính là đề phòng ta.

Mới nghĩ tới đó, trong lòng ta
đúng là vẫn còn rất tức giận, chính là bây giờ mỗi khi ta nghĩ đến hành
động của A Nam đối với ta ở kiếp trước, ta không có cách nào nổi giận
với nàng được.

"Trong lúc Trường Tín cung tu sửa, nàng chuyển đến nơi này với trẫm", ta nói với A Nam, "Trẫm vừa vặn có việc muốn cùng
nàng thương lượng".

Hôm nay A Nam ở trước mặt ta, so với ngày hôm qua tự nhiên rất nhiều, không hề tỏ ra giả bộ cung kính ở trước mặt ta, lông mi nàng khẽ động, hướng mắt nhìn ta, cưỡng chế lại nụ cười không
cho là đúng. Cư nhiên nàng không xem lời nói của ta là thật. Ngày hôm
qua sau khi chạm qua nàng, cái gì ta cũng không làm, nàng nhất định là
hiểu lầm. Kỳ thật, nàng không biết, đêm qua ta nổi lên ý xấu muốn trêu
chọc nàng một chút, nhưng nhìn nàng nao núng như vậy mới buông tha nàng. Ta nghĩ chắc đêm qua nàng ngủ cũng không được ngon giấc, cuối cùng đáng thương lui đến một góc giừng, ôm cạnh giường mà ngủ. Ta rốt cục nhịn
không được, cười ha hả.

"Nàng yên tâm, trẫm không có tính ăn nàng!", ta nhìn nàng, nàng lại rất nhanh cúi đầu xuống, dùng hàm răng cắn môi dưới.

"Trẫm sẽ đặt một cái tháp bên cạnh giường trẫm cho nàng nằm. Bất quá trong
vài ngày này, chờ sửa chữa tốt bên Trường Tín cung, nàng có thể chuyển
về đó".

Lần này, hủy đi Trường Tín cung của nàng cũng không thu
hoạch được gì, ta cũng không tin là sẽ không tìm được khối ngọc bài kia, nàng không mang ở trên người, nhất định giấu ở chỗ nào đó. Lúc này tìm
không được, ta còn có biện pháp khác. Kỳ thật ta cũng không biết nếu tìm được khối ngọc bài kia, ta sẽ làm cái gì. Ta hẳn là sẽ không xúc động
mất kiềm chế đi thương tổn A Nam một lần nữa. Ta sẽ kiên nhẫn, chậm rãi
hỏi nàng có chuyện gì xảy ra. Ta hy vọng đó không phải là thứ mà nàng
dùng để uy hiếp ta.

Ta hiện tại chính là chim sợ cành cong, sợ A
Nam có dị tâm. Nếu thật sự là như vậy, ở trên đời này ta thật sự không
còn chỗ sống.

Ta đi đến trước mặt A Nam, nàng còn đang vì chuyện ở cùng với ta mà không được tự nhiên. Ta đoán nàng đang cân nhắc nói như
thế nào để cho ta thu hồi mệnh lệnh đã ban, nhanh chóng thoát khỏi ta.
Cho nên hiện tại ta không nên trêu đùa nàng nữa, nên bàn vào chính sự.

Ta nghiêm mặt nói, "Sở tu dung, ngươi đề cử Tạ Tử Nam là thứ sử Kim Lăng.
Về sau nếu hắn phạm sai lầm, trẫm cần phải bắt ngươi hỏi tội!". Ta cố ý
ra vẻ nghiêm túc, chuyện này không thể làm qua loa được, lòng ta kỳ vọng người nàng đề cử là người đắc lực.

Đang tập trung suy nghĩ làm
thế nào để thoát thân khỏi ta, A Nam lắp bắp kinh hãi, "Hoàng Thượng
nhanh như vậy người đã muốn dùng hắn?"

"Trẫm đã tuyên bố khi lâm
triều", ta nói, "Thứ sử Kim Lăng cho hắn làm, nếu Kim Lăng xảy ra sơ
xuất gì, trẫm không chỉ truy cứu hắn, cũng sẽ không bỏ qua ngươi".

A Nam lúc này mới tin tưởng ta không phải nói cho có, "Ngươi thật sự dùng Tạ Tử Nam?", nàng vẫn không tin tưởng hoàn toàn, thấy ta phụng phịu tỏ
rõ lập trường đây là sự thật, nàng mới nói, "Nghi người thì không dùng
người, dùng người thì không nghi người. Hoàng Thượng nếu dùng thì nên
tin tưởng hắn". Nói xong lớn mật liếc mắt nhìn ta một cái, xem như đáp
lại lời vừa rồi của ta. Vật nhỏ này gan thật lớn, ở trước mặt ta tuyệt
không biết uyển chuyển.

Đến lúc dùng bữa, ta thừa lúc A Nam đang
toàn lực đối phó với núi nhỏ đồ ăn, đột nhiên tập kích hỏi A Nam: "Lâm
mỹ nhân mang thai, cho nàng chiếu cố nàng ta, nàng nguyện ý không?"

Chuyện Lâm mỹ nhân mang thai, kỳ thật đối với những phi tần từ ngũ phẩm trở
lên đều là chuyện kinh động thật lớn. Bởi vì các nàng mỗi người đều có
khả năng làm hoàng hậu. Đối với A Nam hẳn cũng giống nhau.

Nhưng A Nam giống như không hề để ý, nàng gian nan đối phó với cái đùi gà,
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thiếp không biết Lâm mỹ nhân".

Ta lập tức nở nụ cười, nàng có lẽ xác thực không biết Lâm mỹ nhân. Ta thực hoài
nghi nàng đối với những nữ nhân ở hậu cung của ta, có thể có bao nhiêu
hứng thú để nhận thức. Mặc dù nàng là tu dung của ta! Đương nhiên, ở
kiếp trước, quan hệ giữa ta cùng với A Nam phi thường bất hòa, ta cùng
với nàng chưa từng có da thịt chi thân (í nói a c chưa động phòng ak),
hơn nữa dường như vĩnh viễn cũng không có khả năng. Cho nên nàng không
cần quan tâm đến nữ nhân khác trong hậu cung của ta.

"A Nam", ta
thật sự nhịn không được, "Nàng có biết hay không, Đại Triệu ta có một
quy củ bất thành văn, hoàng hậu là người sinh được hoàng tử. Từ tổ tiên
đến tiên đế đều dựa trên quy củ đó mà lập hậu cũng như phế hậu". Lúc
này, Phùng Yên Nhi đã gả ta được năm sáu năm, vẫn chuyên sủng, nhưng vẫn không có con. Ta muốn lập nàng làm hậu vấp phải rất nhiều khó khăn.
Đương nhiên, còn có những nguyên nhân khác, nhưng chúng thần hoài nghi
nàng không thể sinh dục, đó là một trong những lý do quan trọng nhất.

A Nam nhìn ta một cái rồi thật sự trả lời: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, ta
không biết!" Nói xong lại vùi đầu vào đối phó cái chân gà. Hôm nay, ta
xem như thủ hạ lưu tình, trong bát cơm của nàng không có gắp quá nhiều
đồ ăn giống như hôm qua. Lúc này, nàng đã ăn được non nửa.

"Vậy
nàng có nguyện làm hoàng hậu của ta hay không?", ta hỏi như vậy, kỳ thật hơn phân nửa vẫn là thử nàng. Vị trí hoàng hậu không thể khinh suất,
ngay cả A Nam cũng thế.

Không nghĩ tới, đề nghị của ta lại làm
cho A Nam kinh hách, nàng buông đũa xuống, thẳng lưng, gương mặt trắng
bệch, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, việc này không thể lấy ra đùa. Ta không
dám nhận".

A Nam thật là người thông minh.

Cho nên, này đề tài phải có chừng có mực, đến đây là ngưng. Ta không nói thêm gì nữa.
Chính A Nam cũng sẽ không nghĩ đến, lúc này, ta đã hạ quyết tâm, ta nhất định sẽ cho nàng những thứ tốt nhất, đối xử tốt với nàng. Cho dù nàng
không phải là hoàng hậu, thì thân phận, địa vị của nàng ở trong cung là
tuyệt đối tôn quý, bất cứ ai cũng không thể xâm phạm. Ta không muốn lại
cô đơn, nhục nhã trải qua cái lạnh thấu xương trong trời đông rét buốt,
cho dù A Nam không cười nhạo ta, nội tâm của ta vẫn cảm thấy nỗi sỉ nhục thật lớn. Ta cần một nơi ấm áp để tựa vào, mà hết thảy những điều này,
ta chỉ có thể trông cậy vào A Nam.

Bởi vì ta tin tưởng, trong hậu cung, không ai là không thông minh, âm mưu quỷ kế.

Điều ta không nghĩ tới chính là: bên trong hậu cung lúc này bởi vì ta thay đổi mà sóng to gió lớn sắp nhấc lên.

Lúc này đã có hai trận phong ba lớn. Một cái đương nhiên là ta đặt thêm một cái tháp bên cạnh giường ta cho A Nam nằm. Từ khi ta cùng với Phùng Yên Nhi thành thân tới nay, hai tối liên tiếp ta ngủ với cùng một nữ nhân,
lại là ở trong chính tẩm cung của ta, hơn nữa nữ nhân này không phải là
Phùng Yên Nhi, đây chính là chuyện chưa từng có. Khó trách kinh động đến các nàng.

Mà một sự kiện khác, đương nhiên chính là Lâm mỹ nhân mang thai.

Có lẽ là bởi vì thái y kết luận trong bụng Lâm mỹ nhân là nam thai, toàn
bộ hậu cung trung đều lập tức trở nên căng thẳng. Trừ bỏ Phùng Yên Nhi
xin mẫu hậu muốn chiếu cố Lâm mỹ nhân, còn có rất nhiều người cũng làm
như vậy. Các nàng nhìn thấu Lâm mỹ nhân ở trong cung địa vị thấp kém,
đều cảm thấy chính mình có thừa khả năng.

Các nàng một đám đều đi gặp mẫu hậu, về phần các nàng là như thế nào đào góc tường, ta cũng
không biết tình hình cụ thể. Chẳng qua, nghe nói A Nam cùng Phùng Yên
Nhi cùng nhau, thành chúng thất chi (chỗ này không hiểu sao ak).

Bất quá, mẫu hậu đã đưa ra một quyết định ngoài dự đoán. Nàng tuyên bố, Lâm mỹ nhân đang ở cùng sáu người trong Trọng Hoa cung sẽ chuyển tới Tử Lưu cung ở một mình. Lại bởi vì Tử Lưu cung gần Vinh An cung nhất, cho nên
mẫu hậu liền nhìn như thuận tiện, sai người ở tại Vinh An cung là Tiễn
Chiêu Vinh đến chiếu cố Lâm mỹ nhân. An bài này, làm cho cả hậu cung
giật nảy mình.

Ngay cả ta cũng hoàn toàn không ngờ.

Tiễn
Chiêu Vinh, có lẽ là cửu tần, tư sắc bình thường, lại cùng ta có liên hệ sâu xa nhất. Tiễn Chiêu Vinh tên là Tiễn Bảo Bảo, năm đó khi ta còn nhỏ liền cùng ta có hôn ước. Khi đó, mẫu hậu cùng ta ở trong cung không có
chỗ dựa, mẫu hậu liền dùng phương thức kết thân để tìm nơi dựa vào, bảo
toàn hai mẹ con ta. Phụ thân của Tiễn Bảo Bảo, lúc ấy là quan viên ngoại phóng, mẫu hậu cảm thấy sau này đã có thể yên tâm ít nhất ta cũng sẽ có đất phong của chính mình. Cho nên liền định ra hôn sự cho ta cùng với
Tiễn Bảo Bảo.

Thế nên cho đến hiện tại, rất nhiều triều thần cũng bởi vậy mà cho rằng, Tiễn Chiêu Vinh mới là nguyên phối của ta.

Nhưng ta đã cưới Phùng Yên Nhi trước. Khi ta cùng phụ hoàng chinh chiến lập
công, càng ngày càng được phụ hoàng yêu thích, ta lúc đó tâm cao khí
ngạo, một nữ nhân bình thường như Tiễn Chiêu Vinh sao có thể thỏa mãn
ta. Nếu có thể từ hôn, thậm chí ta đã từng có ý niệm từ hôn cùng Tiền
gia. Nhưng chung quy lại sợ bị người khác chỉ trích nên từ bỏ. Nàng ở
trong hậu cung của ta, nếu so sánh vị trí cùng với Thục phi Phùng Yên
Nhi và Chiêu nghi Hà Tử Ngư, thì nàng đứng hàng thứ ba. Điều này cùng
với việc ta thích không thích nàng đều không có quan hệ.

Tiễn
Chiêu Vinh hoàn toàn không phải mỹ nữ, nhất định nàng ở trong hậu cung
cũng không thể có tiếng tăm gì. Nhưng sự ảnh hưởng của nàng ở trong hậu
cung cũng không nhỏ, bởi vì sự tồn tại của nàng, khiến cho rất nhiều lão thần phản đối việc ta muốn lập Phùng Yên Nhi làm hoàng hậu.

Nếu
nói Phùng Yên Nhi không thể làm hoàng hậu chủ yếu là bởi vì nàng không
thể sinh dục, như vậy điểm thứ yếu chính là tại trên người vị Tiễn Chiêu Vinh này. Tiễn Chiêu Vinh còn tồn tại một ngày, ở trong mắt những lão
thần bảo thủ thì Phùng Yên Nhi liền thêm một ngày là họa thủy.

Ta biết Tiễn Chiêu Vinh cùng Phùng Yên Nhi quan hệ không tốt. Nhưng không
nghĩ tới mẫu hậu lại lấy Tiễn Chiêu Vinh làm mất mặt mũi Phùng Yên Nhi.
Điều này lại làm cho ta nhìn không thấu mẫu hậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi bãi triều ta liền đi tới chỗ mẫu hậu.

Mẫu hậu đang ở dưới tán cây Bồ Đào hóng mát. Lần này, Thục phi không ở bên người nàng. Ta biết mẫu hậu đang chờ ta.

Ta hạ kiệu, trước nhìn thoáng qua cửa sổ căn phòng phía tây. Thân ảnh nho
nhỏ của A Nam ngưng nhiên bất động. Nàng đang chuyên tâm sao kinh thư.
Thấy được nàng, tâm của ta trấn định lại. Mỗi ngày nhìn thấy A Nam sống
tốt, trong lòng ta liền thập phần thư sướng.

"Ngươi đã nghe
nói?", mẫu hậu không đợi ta vấn an, đã mở miệng trước. Trên mặt còn có
chút đắc ý nho nhỏ, "Phiền não của ngươi, ta giúp ngươi giải quyết".

Ta có chút quẫn.

"Ta an bài được chứ?", mẫu hậu truy vấn.

"Tốt !", ta đi đến ngồi xuống tháp bên cạnh mẫu hậu, khi nói như vậy, ta cũng

không thật sự cho rằng mẫu hậu an bài là tốt.

Mẫu hậu nở nụ cười, "Lớn như vậy, khi không có ai còn muốn thân thiết làm
nũng với mẫu thân a!", mẫu hậu nói không có người, là chỉ nhóm tần phi
không có ở một bên. Mẫu hậu đã quên là còn có A Nam sao? Có lẽ không
phải.

"Nhi thần có lớn cũng vẫn là đứa nhỏ ở trước mặt mẫu hậu", ta lấy lòng mẫu hậu.

Mẫu hậu vỗ vỗ tay của ta.

"Ta biết trong lòng của ngươi đang có chủ ý gì", mẫu hậu cười đến thần bí,
"Nhưng ngươi phải tin tưởng, an bài của ta là tốt nhất, lần này, có thể
đem tâm tư của các nàng dẹp loạn, miễn cho các nàng tâm tồn vọng tưởng".

"Sở tu dung cũng không có..."

"Sở tu dung không có, ngươi có!" Mẫu hậu vạch trần ta, "Ngươi hiện đúng là
nóng nảy, còn không bằng trước kia ở cùng Phùng Thục phi".

Chapter
1 Chương 1: Đầu
2 Chương 2: A nam
3 Chương 3: Trùng sinh
4 Chương 4: Yêu nữ
5 Chương 5: Quật cường
6 Chương 6: Hi vọng của mọi người
7 Chương 7: Bắt nạt
8 Chương 8: Đồng tẩm (cùng giường)
9 Chương 9: Hậu cung
10 Chương 10: Ai bị phạt
11 Chương 11: Có thai
12 Chương 12: An bài
13 Chương 13: Định vị
14 Chương 14: Phó thác
15 Chương 15: Kê đơn
16 Chương 16: Hãm hại
17 Chương 17: Lôi đình
18 Chương 18: Nghe cầm
19 Chương 19: Nảy lòng tham
20 Chương 20: Gian thần
21 Chương 21: Đồng tước
22 Chương 22: Ra đi
23 Chương 23: Huyền cơ
24 Chương 24: Sinh biến
25 Chương 25: Vu oan
26 Chương 26: Cơ trí
27 Chương 27: La bàn
28 Chương 28: Cố nhân
29 Chương 29: Phá án
30 Chương 30: Khu trục
31 Chương 31: Trò hề
32 Chương 32: Bất đồng
33 Chương 33: Hiểu biết
34 Chương 34: Lợi dụng
35 Chương 35: Cầu tiến
36 Chương 36: Cá lớn
37 Chương 37: Tiệp đối
38 Chương 38: Âm mưu
39 Chương 39: Giải độc
40 Chương 40: Cung thư
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47-1
48 Chương 47-2
49 Chương 48-1
50 Chương 48-2
51 Chương 49-1
52 Chương 49-2
53 Chương 50-1
54 Chương 50-2
55 Chương 51
56 Chương 52
57 Chương 53
58 Chương 54-1
59 Chương 54-2
60 Chương 55-1
61 Chương 55-2
62 Chương 56
63 Chương 57
64 Chương 58
65 Chương 59
66 Chương 60
67 Chương 61
68 Chương 62
69 Chương 63
70 Chương 64
71 Chương 65
72 Chương 66
73 Chương 67
74 Chương 68
75 Chương 69
76 Chương 70
77 Chương 71
78 Chương 72
79 Chương 73
80 Chương 74
81 Chương 75
82 Chương 76
83 Chương 77
84 Chương 78
85 Chương 79
86 Chương 80
87 Chương 81
88 Chương 82
89 Chương 83
90 Chương 84
91 Chương 85
92 Chương 86
93 Chương 87
94 Chương 88
95 Chương 89
96 Chương 90
97 Chương 91
98 Chương 92
99 Chương 93
100 Chương 94
101 Chương 95
102 Chương 96
103 Chương 97
104 Chương 98
105 Chương 99
106 Chương 100
107 Chương 101
108 Chương 102
109 Chương 103
110 Chương 104
111 Chương 105
112 Chương 106
113 Chương 107
114 Chương 108
115 Chương 109
116 Chương 110
117 Chương 111
118 Chương 112
119 Chương 113
120 Chương 114
121 Chương 115
122 Chương 116
123 Chương 117
124 Chương 118
125 Chương 119
126 Chương 120
127 Chương 121
128 Chương 122
129 Chương 123
130 Chương 124
131 Chương 125
132 Chương 126
133 Chương 127
134 Chương 128
135 Chương 129
136 Chương 130
137 Chương 131
138 Chương 132: Ngoại truyện 1
139 Chương 133: Ngoại truyện
140 Chương 134
141 Chương 135
142 Chương 136
143 Chương 137
144 Chương 138
145 Chương 139
146 Chương 140
147 Chương 141
148 Chương 142
149 Chương 143: Đại kết cục
150 Chương 144: Ngoại truyện
151 Chương 145: Ngoại truyện
152 Chương 146: Ngoại truyện 2
153 Chương 147: Ngoại truyện 3
Chapter

Updated 153 Episodes

1
Chương 1: Đầu
2
Chương 2: A nam
3
Chương 3: Trùng sinh
4
Chương 4: Yêu nữ
5
Chương 5: Quật cường
6
Chương 6: Hi vọng của mọi người
7
Chương 7: Bắt nạt
8
Chương 8: Đồng tẩm (cùng giường)
9
Chương 9: Hậu cung
10
Chương 10: Ai bị phạt
11
Chương 11: Có thai
12
Chương 12: An bài
13
Chương 13: Định vị
14
Chương 14: Phó thác
15
Chương 15: Kê đơn
16
Chương 16: Hãm hại
17
Chương 17: Lôi đình
18
Chương 18: Nghe cầm
19
Chương 19: Nảy lòng tham
20
Chương 20: Gian thần
21
Chương 21: Đồng tước
22
Chương 22: Ra đi
23
Chương 23: Huyền cơ
24
Chương 24: Sinh biến
25
Chương 25: Vu oan
26
Chương 26: Cơ trí
27
Chương 27: La bàn
28
Chương 28: Cố nhân
29
Chương 29: Phá án
30
Chương 30: Khu trục
31
Chương 31: Trò hề
32
Chương 32: Bất đồng
33
Chương 33: Hiểu biết
34
Chương 34: Lợi dụng
35
Chương 35: Cầu tiến
36
Chương 36: Cá lớn
37
Chương 37: Tiệp đối
38
Chương 38: Âm mưu
39
Chương 39: Giải độc
40
Chương 40: Cung thư
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47-1
48
Chương 47-2
49
Chương 48-1
50
Chương 48-2
51
Chương 49-1
52
Chương 49-2
53
Chương 50-1
54
Chương 50-2
55
Chương 51
56
Chương 52
57
Chương 53
58
Chương 54-1
59
Chương 54-2
60
Chương 55-1
61
Chương 55-2
62
Chương 56
63
Chương 57
64
Chương 58
65
Chương 59
66
Chương 60
67
Chương 61
68
Chương 62
69
Chương 63
70
Chương 64
71
Chương 65
72
Chương 66
73
Chương 67
74
Chương 68
75
Chương 69
76
Chương 70
77
Chương 71
78
Chương 72
79
Chương 73
80
Chương 74
81
Chương 75
82
Chương 76
83
Chương 77
84
Chương 78
85
Chương 79
86
Chương 80
87
Chương 81
88
Chương 82
89
Chương 83
90
Chương 84
91
Chương 85
92
Chương 86
93
Chương 87
94
Chương 88
95
Chương 89
96
Chương 90
97
Chương 91
98
Chương 92
99
Chương 93
100
Chương 94
101
Chương 95
102
Chương 96
103
Chương 97
104
Chương 98
105
Chương 99
106
Chương 100
107
Chương 101
108
Chương 102
109
Chương 103
110
Chương 104
111
Chương 105
112
Chương 106
113
Chương 107
114
Chương 108
115
Chương 109
116
Chương 110
117
Chương 111
118
Chương 112
119
Chương 113
120
Chương 114
121
Chương 115
122
Chương 116
123
Chương 117
124
Chương 118
125
Chương 119
126
Chương 120
127
Chương 121
128
Chương 122
129
Chương 123
130
Chương 124
131
Chương 125
132
Chương 126
133
Chương 127
134
Chương 128
135
Chương 129
136
Chương 130
137
Chương 131
138
Chương 132: Ngoại truyện 1
139
Chương 133: Ngoại truyện
140
Chương 134
141
Chương 135
142
Chương 136
143
Chương 137
144
Chương 138
145
Chương 139
146
Chương 140
147
Chương 141
148
Chương 142
149
Chương 143: Đại kết cục
150
Chương 144: Ngoại truyện
151
Chương 145: Ngoại truyện
152
Chương 146: Ngoại truyện 2
153
Chương 147: Ngoại truyện 3