Chương 116: Tỉnh lại…

Phi thuyền của Arthur dừng lại hai lần, nhưng cả hai lần đó La Tiểu Lâu đều ở lại trên thuyền, thậm chí Arthur còn chẳng báo cho cậu biết, còn những người chạy nạn khác thì cứ từng nhóm một lần lượt đi hết.

La Tiểu Lâu phát hiện bất thường, bèn đi tìm Arthur đấu võ mồm.

“Tôi nhớ là lúc trước anh chỉ mong tôi lập tức biến đi, để khỏi lãng phí thức ăn quý giá của các anh cơ mà.”

Arthur đang uể oải nằm trên giường, phi thuyền đã chẳng còn cô nào chịu phục vụ gã nữa —— hiển nhiên không tính nữ chiến binh và trợ thủ của cô ta, bởi vậy gã đang xem mấy ngày tiếp theo nên làm gì để giết thời gian.

Thấy La Tiểu Lâu càm nhàm, gã không khỏi kinh ngạc nhìn cậu, “Chẳng lẽ cậu không cảm ơn tôi? Rằng tôi đã không vứt cậu lại ở những nơi đó.”

“… Xin thứ lỗi là tôi chẳng thấy có cái quái gì khác nhau cả, tôi chỉ biết mình càng ngày càng rời xa tinh cầu An Tắc.” La Tiểu Lâu nhìn chòng chọc Arthur, cậu nóng lòng muốn thu xếp ổn thỏa để chữa trị cho 125 hoặc tìm đường trở về, dù hiện tại Arthur coi như là nguồn cơm áo của cậu, nhưng ngữ khí của La Tiểu Lâu cũng chẳng thân thiện cho lắm.

“Được rồi, hai ngày nữa cậu có thể rời thuyền, tôi đảm bảo.” Arthur xùy xòa cho qua chuyện, do dự vài giây, không quá bằng lòng mà nói: “Nếu ngủ dưới sàn khó chịu thì cậu có thể lên giường nằm, dù sao cũng chẳng làm phiền đến tôi.”

“Hai ngày nữa tôi có thể rời thuyền? Đó là nơi như thế nào?” La Tiểu Lâu không để ý đến câu cuối cùng của Arthur, cậu muốn biết rõ hơn một chút về nơi sắp đến.

Arthur cũng chẳng giải thích thắc mắc cho cậu. Chạng vạng hai ngày sau, La Tiểu Lâu cùng gã xuống phi thuyền.

Toàn bộ người trên phi thuyền cũng xuống, không ít người từ bến cảng tuôn ra, niềm nở chào hỏi với họ, có người bắt đầu lên giúp dỡ đồ xuống.

La Tiểu Lâu quay đầu nhìn về phía Arthur, vẻ mặt đen sì, hỏi: “Đây là cứ điểm của anh?”

Arthur cười như điên, xách cổ áo La Tiểu Lâu đi về phía trước, “Đúng, cậu đoán trúng rồi đấy, tôi thấy cậu thuận mắt nên bắt cóc cậu tới đây. Cậu dám nuôi ý định chạy trốn trong đầu thì cẩn thận tôi chặt đứt chân cậu đấy.” Nói xong còn ác ý mà nhìn chòng chọc vào cơ thể nhỏ bé của La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu biến sắc, đang định mở mồm thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên quen thuộc, “Trời ơi, mới có mấy ngày không gặp mà cậu đã thông đồng với người khác sau lưng Nguyên Tích rồi! Ngài ấy sẽ phát điên cho mà coi!”

Trong nháy mắt đó, La Tiểu Lâu thậm chí cho rằng mình xuất hiện ảo giác, cậu đưa tay chạm lên ngực, cách lớp áo, viên đá lập tức vui mừng lăn lăn.

“Mày tỉnh lại rồi? Lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” La Tiểu Lâu trong ý thức vội vàng hỏi.

“Đương nhiên là để bảo vệ cậu rồi, tuy Nguyên Tích đã gắng hết sức ném cậu ra xa nhưng gần đó có bom, cái ***g bảo vệ Nguyên Tích tặng cậu cuối cùng vỡ vụn —— Cái ***g bảo vệ đáng thương, tôi chỉ có thể tách năng lượng ra bảo vệ cậu thôi. Nhưng nhất thời tiêu hao quá độ, nên chỉ có thể chờ thời cơ nghỉ ngơi và hồi phục. Trời ơi, cậu đã tới cái tinh cầu thổ dân gì đây?” 125 nói xong thì bắt đầu xoi mói, “Nhìn trang bị của bọn họ kìa, trong vũ trụ mà còn loại vũ khí cũ rích như thế hả! Còn tinh thần lực của bọn họ nữa, đúng là ít đến thảm thương —— Hưm, nhưng thể lực lại rất phát triển.”

La Tiểu Lâu nghe 125 lải nhải, lần đầu tiên cảm thấy giọng nói của 125 cực kỳ thân thiết, cảm giác này, giống như khi bọn họ còn ở bên Nguyên Tích.

Người chung quanh rất tôn kính Arthur, không ít thanh niên tuồn ra chào hỏi Arthur, dựng kế hoạch buổi tối chuẩn bị hoạt động chúc mừng bọn họ trở về.

Arthur mỉm cười, quay đầu nhìn về phía La Tiểu Lâu vừa định bùng nổ. Vậy mà vừa ngoảnh sang thì gã bỗng ngây ngẩn cả người.

La Tiểu Lâu đang cúi đầu mỉm cười, đôi mắt cong lên, ngốc nghếch, nhưng nhìn —— rất hạnh phúc.

Không biết tại sao La Tiểu Lâu lại biểu lộ ra vẻ mặt này, thực sự là không có một chút khoái cảm của tù nhân bị ngược đãi trước đây. Arthur nhún vai, đi về cánh cửa phía trước, thuận tay đẩy cửa ra.

Người ở bên trong lập tức vui mừng reo hò: “Anh Arthur, anh đã về!” Một bóng người liền xông tới La Tiểu Lâu, nói chính xác hơn là tới Arthur và La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu phục hồi tinh thần thì phát hiện đó là một thằng nhóc 11 tuổi, có mái tóc quăn màu nâu, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt màu xanh biếc mang theo sùng bái và vui mừng nhìn Arthur.

Arthur xoa đầu thằng nhóc, tay trái lấy ra một thanh đoản kiếm kết tụ năng lượng, vừa cười vừa nói: “Ngải Phàm ngoan, đây là quà cho em.”

Nhìn mặt thằng bé vui mừng đến đỏ mặt, Arthur nói thêm: “Anh phải tham gia hội họp, em giúp anh trông chừng người này nhé.”

Thằng nhóc được gọi là Ngải Phàm lập tức ưỡn thẳng ngực, lớn tiếng nói: “Anh Arthur yên tâm, em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

“Anh thật là xấu xí.” Đó là câu nói đầu tiên của Ngải Phàm với La Tiểu Lâu, nó vừa nói vừa dùng ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm cậu, sau đó xoay người rót nước.

La Tiểu Lâu ngồi lên chiếc ghế Ngải Phàm chỉ định, quan sát ngôi nhà. Căn nhà rất rộng, nhưng vì đặt không ít đồ đạc nên trông không có vẻ rộng rãi lắm, TV đồ sộ gắn trên tường đang phát tin tức liên hành tinh, đưa tin nơi nào đó phát hiện ra loại thú ngoại tinh làm bị thương con người, hoặc đế đô đang nghênh tiếp vương tử của bọn họ —— Nói chung, toàn là những chuyện có bắn đại bác cũng chẳng dính dáng tới cậu.

Còn một cái tủ khá to, chính giữa nhà kê một chiếc bàn tròn dài rộng. Vài chiếc ghế cao thoải mái đặt xung quanh, một con mèo sọc xám tro đang nằm ườn trên mặt bàn ngủ khò khò.

Ngôi nhà rất bình thường nhưng ấm áp, La Tiểu Lâu nhìn cửa phòng, lúc này, ngoại trừ thằng nhóc trong phòng còn đâu không còn ai khác.

“Tôi khuyên anh không nên nghĩ linh tinh, tôi trông thế mà học võ với anh Arthur từ rất sớm đấy, tôi tin anh không có khả năng chạy trốn đâu.” Ngải Phàm cảnh cáo, sau đó bưng một chén trà nóng tới trước mặt La Tiểu Lâu, “Cho anh này, đồ xấu xí.”

“Thể lực của thằng nhóc quả thực tốt hơn cậu, trong tất cả các chủ nhân của tôi, cậu là người yếu nhất.” 125 bắt đầu thông cảm người nhận nuôi của mình, “Nhưng cậu yên tâm, nếu muốn bỏ trốn thì tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.”

“Cảm ơn.” La Tiểu Lâu mỉm cười với Ngải Phàm đang đứng trước mặt nhìn chằm chằm vào mình, đồng thời bưng chén trà nóng lên.

Tai Ngải Phàm đỏ lên, lườm La Tiểu Lâu, xoay người lấy một đĩa bánh bích quy ra, “Anh tên là gì, dù sao tôi cũng không thể gọi anh là đồ xấu xí được.”

“La Tiểu Lâu.”

“Được rồi, tôi là Ngải Phàm, hẳn là anh vừa nghe anh Arthur nói.” Ngải Phàm nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu một hồi lâu rồi mới khênh ghế ra cách chỗ La Tiểu Lâu không xa, bắt đầu thưởng thức món vũ khí mới của mình.

Nhìn thằng nhóc cầm thanh đoản kiếm kết tụ năng lượng ngắm nghía không rời, La Tiểu Lâu yên lặng hỏi 125: “Hiện tại nói chuyện một tẹo, chúng ta nên ra đi như thế nào? Máy thông tin không có, tiền không có, cũng chẳng có bất cứ thứ gì cả.”

125 kinh hãi gào lên một tiếng, mắng nhiếc Arthur một trận, sau đó im lặng chốc lát rồi nói: “Chỗ tôi đều là nguyên liệu, cũng có vài đồ đạc linh tinh tôi thu thập —— Cậu phải hiểu là những thứ này hoàn toàn không thể đổi ra tiền, còn đủ loại bản vẽ thiết kế, thông tin công nghệ cao, bản đồ vũ trụ hoàn chỉnh nhất… Tổng cộng hộp năng lượng cậu chế tác là 516 hộp.”

“Tao chẳng cần lo nghĩ đến khả năng mày bị thiếu năng lượng đâu nhỉ.” La Tiểu Lâu vô lực nói, nếu không phải vô cùng bất hợp lí, 125 đã gần như là xin gì được nấy với cậu, bao gồm cả số lượng hộp năng lượng. Vả lại La Tiểu Lâu cũng không biết rõ mức tiêu hao của 125, hiện tại xem ra cái kho bạc nhỏ của 125 còn đầy ụ hơn cả của cậu và Nguyên Tích.

“Cho tôi ba ngày kiểm tra cường hóa, sau đó cậu chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống, tôi có thể dẫn cậu đi.” 125 dào dạt đắc ý nói, ra vẻ ‘Rời khỏi tôi cậu sống ra sao chứ.’

“Ừ, thế thì tốt quá.” Từ tận đáy lòng La Tiểu Lâu nói, lo âu vài ngày, vậy mà có thể dễ dàng giải quyết như vậy.

“Sao thể lực anh lại kém tắm thế, có thể dùng đoản kiếm không?” Ngải Phàm không nhịn được bèn mở miệng nói chuyện với La Tiểu Lâu.

“… Thực ra ở chỗ chúng tôi thì thể lực của tôi cũng khá, tất nhiên là dùng được đoản kiếm rồi, đoản kiếm của cậu rất tốt.” La Tiểu Lâu nhìn Ngải Phàm, đó là một thằng nhóc nhiệt tình và cũng rất có chính kiến.

“Đương nhiên rồi, đây chính là đồ anh Arthur tặng cho tôi mà lị. Hừm, thể lực của anh ở chỗ chúng tôi mà nói, ngay cả công nhân làm thuê cơ bản nhất cũng chả làm được, thật không biết tại sao anh Arthur lại mang anh về, anh căn bản là không tự nuôi sống được bản thân.” Ngải Phàm bắt bẻ đánh giá La Tiểu Lâu.

“Chẳng nhẽ chỗ các cậu không có công việc khác sao?” La Tiểu Lâu hỏi, bởi vì trong lòng đã có suy tính nên cậu muốn biết rõ công việc thịnh hành ở đây, cộng thêm, cậu còn phải chuẩn bị thức ăn nữa.

“Anh đừng hy vọng có thể đi theo anh Arthur, anh ấy sẽ không giữ một người có thể lực như anh đâu. Thể lực của người yếu nhất ở đây cũng phải từ cấp năm trở lên, anh tối đa là cấp hai đúng không, hầu hết các công việc ở đây đều phải cần thể lực.” Ngải Phàm nói.

Lúc này bản tin thời sự kết thúc, TV vang lên tiếng nhạc, Ngải Phàm khẽ kêu lên một tiếng, “Đúng lúc thế, tôi đi nấu cơm. Anh vào đỡ tôi.”

Vì vậy La Tiểu Lâu đi theo thằng nhóc con tự cho mình là chủ nhân vào phòng bếp, dụng cụ bên trong có chút lạc hậu hơn tinh cầu An Tắc, trên bàn bày một ít rau dưa và mấy con cá.

“Anh xử lý được không?” Ngải Phàm vừa chuẩn bị rửa rau vừa hỏi.

La Tiểu Lâu khẽ cười, “Tôi có thể giúp cậu nấu cơm tối.”

Dưới ánh mắt không quá tin tưởng của Ngải Phàm, La Tiểu Lâu làm bốn món một canh, Ngải Phàm hấp tấp bưng cơm nước lên bàn. Ăn được mấy miếng, nó mới nhớ tới La Tiểu Lâu đối diện, mặt đỏ ửng, nói: “Anh cũng mau ăn một chút đi.”

Hai người một mèo ăn vô cùng thỏa thuê, thái độ của Ngải Phàm đã có phần thay đổi, ăn nói dễ gần hơn với La Tiểu Lâu không ít.

Sau khi ăn xong, La Tiểu Lâu đi rửa mặt, thay quần áo Ngải Phàm đưa cho, sau đó cậu được dẫn tới một căn phòng phía trước, Ngải Phàm nói: “Sau này anh ở đây.”

La Tiểu Lâu để ý đây là một phòng nhỏ dành cho khách, bên trong dường như không có cổng internet, sau đó cậu hỏi: “Còn Arthur?”

“Anh ấy ở sát vách phòng anh, bởi vậy anh nghìn vạn lần đừng có ý định chạy trốn, nếu không anh ấy sẽ không tha cho anh đâu.” Ngải Phàm vừa ngáp vừa căn dặn, sau đó xoay người về phòng của mình.

Trước khi nhắm mắt, trong đầu La Tiểu Lâu hiện lên khuôn mặt của Nguyên Tích, cậu yên lặng thầm nghĩ, còn vài ngày nữa là cậu có thể trở về.

Hôm sau, La Tiểu Lâu bị Ngải Phàm đánh thức, cậu trừng mắt, phát hiện Arthur và Ngải Phàm đang đứng ở cửa nhìn mình.

La Tiểu Lâu ngồi dậy khỏi ổ chăn vô cùng ấm áp, con mèo xám tro lười biếng duỗi người, chậm rãi bước ra thong thả từ trong chăn cậu.

125 căm giận: “Béo muốn chết, còn rụng hết lông lên người tôi.”

Khóe miệng La Tiểu Lâu run rẩy, nhưng Ngải Phàm lại kêu lên: “Sao Béo Ú lại ở chỗ này, không phải nó chỉ thích mỹ nhân thôi sao?”

Arthur cười to, nhìn từ trên xuống dưới La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu không thèm để ý tới Arthur, rời giường, rồi ra ăn sáng cùng hai người. Đang ăn thì cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

La Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn, là Lộ Ân vẫn hay theo sau Arthur và cậu thanh niên cao gầy tên là A Ly kia.

Lộ Ân vẫn chẳng nói lời nào, A Ly thì nhìn La Tiểu Lâu: “Nếu đại ca dẫn hắn về thì sao có thể để hắn ăn không ngồi rồi chứ, chi bằng cho hắn theo Bạch Hằng làm trợ thủ.”

Arthur và Lộ Ân liếc nhìn nhau, vừa cười vừa nói: “Được đó.”

Ngải Phàm thì nhìn La Tiểu Lâu, nói: “Anh Arthur, thể lực của anh ta có thể làm gì, anh ta tuyệt nhiên chẳng thể giúp được bao nhiêu ở chỗ anh Bạch Hằng đâu.”

Arthur nhìn bóng lưng La Tiểu Lâu bị A Ly dẫn đi, thuận miệng nói: “Em đừng coi thường cậu ta.”

A Ly là một trong những người không thích La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu chẳng rõ nguyên nhân, không phải vì khuôn mặt xấu xí của cậu đấy chứ.

Sau đó La Tiểu Lâu được dẫn tới một phòng làm việc rộng lớn, bên trong có một người trẻ tuổi tươi cười ra đón, nhìn A Ly lấy lòng.

A Ly giới thiệu vài câu đơn giản cho hai người, đây là Bạch Hằng mà La Tiểu Lâu sẽ đi theo.

Sau đó La Tiểu Lâu bị đẩy sang căn phòng bên cạnh.

A Ly bèn quay sang nói với Bạch Hằng: “Lão đại Arthur không biết làm gì, không nên mang hắn về chứ, hình như trên mặt đang ngụy trang, tôi cũng chẳng muốn lão đại bị kẻ ngoài mê hoặc đâu. Anh nghĩ cách gây áp lực cho hắn đi, tốt nhất là khiến hắn phải bỏ đi. Nếu không được thì hãy cố gắng buổi tối đừng cho hắn trở về.”

Bạch Hằng ngẩn người, rồi nói: “Cứ để tôi lo.”

Tuy không phải La Tiểu Lâu cố ý nghe trộm, nhưng do ý thức nguyên lực của mình mà cậu nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người đó, không khỏi khinh bỉ.

Cùng ngày, Bạch Hằng sắp xếp nhiệm vụ cho La Tiểu Lâu, sắp xếp nguyên liệu trong một nhà kho, chưa làm xong thì chưa được về.

Khi không còn ai, 125 bèn nhảy ra đi dạo một vòng, chảy nước miếng với đống nguyên liệu đó, “Nhiều nguyên liệu quá, bọn họ thật tốt với cậu…”

“…”

Có điều, nếu La Tiểu Lâu sử dụng ý thức nguyên lực thì việc sắp xếp đống nguyên liệu này bé như mắt muỗi.

Bởi vậy La Tiểu Lâu chẳng bực tức, cậu nhắm mắt bắt đầu sắp xếp, ý thức nguyên lực từ từ bao vậy đống nguyên liệu đó.

Không bao lâu sau thì sửa được một phần ba, 125 đứng ở cửa canh chừng, đồng thời thu nhặt những mẩu thừa còn lại sau khi La Tiểu Lâu sửa xong vào thương khố của mình.

Khi ý thức nguyên lực đang càng dùng càng thuận lợi thì ngực La Tiểu Lâu bỗng nhiên tê rần, sau đó trước mắt tối sầm, cậu ngã xuống. 125 gấp gáp vắt đuôi vọt tới, kiểm tra cho cậu, nhưng phát hiện tất cả đều bình thường, cậu chỉ bị ngất một chút thôi.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, 125 ngẫm nghĩ, rồi trốn vào chiếc vòng cổ.

Nguyên Tích mở mắt ra, nói với người đối diện: “Cha, mẹ, con đã biết vị trí sơ lược của cậu ấy rồi, ngày mai con sẽ lên đường tìm cậu ấy.”

Người trước mặt giận dữ nhìn Nguyên Tích, nói: “Chuyện quan trọng như vậy mà con không cho chúng ta biết một tiếng, thế mà đã tự quyết định ư? Con xác định cậu ta là người thích hợp chung sống cả đời với con? Chứ không phải vì nhìn trúng thân phận của con nên mới ở bên con?”

Ban đầu Nguyên Tích tỏ ra không thông suốt, qua hai giây hắn mới rầu rĩ nói, “Tuy cậu ấy thầm thích con nhưng vẫn chưa bằng lòng ở lại bên cạnh con, thừa dịp cậu ấy ngủ, con đã lập khế ước cao cấp nhất rồi.”

Người đứng bên cạnh người đàn ông đang đen mặt kia bèn nở nụ cười: “Điểm này của con lại giống hệt cha con, nhưng nếu con đã quyết định thì đừng nên hối hận, cũng đừng dễ dàng vứt bỏ.” Nói xong thì xoay người vào phòng trong.

Khí thế của người đàn ông mặt đen kia lập tức giảm đi không ít, ông trừng mắt với Nguyên Tích, rồi nối gót theo người vừa đi.

Chapter
1 Chương 1: Một bước đi
2 Chương 2: Phòng tử
3 Chương 3: Học phí
4 Chương 4: Khế ước nô lệ
5 Chương 5: Cầm thú
6 Chương 6: Khuôn phép
7 Chương 7: Nam nhân
8 Chương 8: Lớn nhỏ
9 Chương 9: Bất ngờ
10 Chương 10: Khai giảng
11 Chương 11: Kiểm tra
12 Chương 12: Thành tích
13 Chương 13: Không được tự nhiên
14 Chương 14: Trách nhiệm
15 Chương 15: Chênh lệch
16 Chương 16: Kỹ thuật
17 Chương 17: Phát
18 Chương 18: Tiểu kim khố
19 Chương 19: Tái ngộ
20 Chương 20: Kiêm chức
21 Chương 21: Dục vọng
22 Chương 22: Quyết định
23 Chương 23: Linh kiện
24 Chương 24: Khoan dung nhẫn nại
25 Chương 25: Kiêu ngạo
26 Chương 26
27 Chương 27: Phấn khích
28 Chương 28
29 Chương 29: Tập quán
30 Chương 30: Ý thức
31 Chương 31: Tiến bộ
32 Chương 32: Vô đề
33 Chương 33: Bán đấu giá
34 Chương 34: Ca ca
35 Chương 35: Ô thạch
36 Chương 36: Trưởng thành
37 Chương 37: Say rượu
38 Chương 38: Kẻ có tiền
39 Chương 39: Sự thật
40 Chương 40: Lễ vật
41 Chương 41: Kì tích
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44: Huấn luyện
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48: Xuất phát
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52: Thiên tai
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Tình hình
80 Chương 80: Tỏ tình
81 Chương 81: Tranh cãi…
82 Chương 82: Kiểm tra…
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89: Vân thiên…
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102: Giúp đỡ
103 Chương 103: Một trong…
104 Chương 104: Gặp nhau
105 Chương 105: Con chip
106 Chương 106: Nhật ký thất lạc
107 Chương 107: Gặp lại
108 Chương 108: Trận đấu
109 Chương 109: Hai kẻ
110 Chương 110: Thất bại
111 Chương 111: Cường hóa
112 Chương 112: Giải thích
113 Chương 113: To be continued…
114 Chương 114: Tóc đỏ
115 Chương 115: Trắc trở…
116 Chương 116: Tỉnh lại…
117 Chương 117: Nghi ngờ…
118 Chương 118: Hạnh phúc…
119 Chương 119: Chuẩn bị…
120 Chương 120: Hộp năng lượng
121 Chương 121: Gặp nhau…
122 Chương 122
123 Chương 123: Vợ quản nghiêm (bổ hoàn)…
124 Chương 124: Nhớ thương
125 Chương 125
126 Chương 126: Chịu trách nhiệm
127 Chương 127: Rời đi
128 Chương 128: Cha mẹ…
129 Chương 129: Bữa tối
130 Chương 130: Kiểm tra
131 Chương 131: Danh sách
132 Chương 132: Chủ động
133 Chương 133: Thay đổi
134 Chương 134: Đáp lại
135 Chương 135: Tráng lệ
136 Chương 136: Chứng tỏ
137 Chương 137: Tấm ảnh…
138 Chương 138: Minh châu
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144: Dự báo
145 Chương 145
146 Chương 146: Bảo vệ
147 Chương 147: Phấn khích
148 Chương 148: Thử luyện
149 Chương 149: Nguy cơ
150 Chương 150: Tin tưởng
151 Chương 151: Nghi hoặc
152 Chương 152: Địch hay bạn
153 Chương 153: Vũng nước
154 Chương 154: Nguy hiểm
155 Chương 155: Anh dũng
156 Chương 156: Chữa trị
157 Chương 157: Tìm ra
158 Chương 158-1: Dị thú
159 Chương 158-2: Biến hóa
160 Chương 159: Uy hiếp cưỡng ép
161 Chương 160: Siever / tây thụy nhĩ
162 Chương 161: Phong ấn
163 Chương 162: Rời khỏi
164 Chương 163: Thăng cấp ^^
165 Chương 164: Mẹ chồng nàng dâu biểu tượng cảm xúc grin
166 Chương 165: Thương lượng
167 Chương 166: Bi kịch
168 Chương 167: Hy vọng
169 Chương 168-1: Hôn lễ (1)
170 Chương 168-2: Hôn lễ (2)
171 Chương 169: Chạy trốn
172 Chương 170: Gia bạo
173 Chương 171: Kỳ quái
174 Chương 172: Phương hướng
175 Chương 173
176 Chương 174: Trừng phạt
177 Chương 175: Khu d
178 Chương 176: Biến hóa
179 Chương 177: Như vậy
180 Chương 178: Cùng nhau
181 Chương 179: Thẳng thắn
182 Chương 180: Phát triển
183 Chương 181: Khôi phục
184 Chương 182: Đồ án
185 Chương 183: Ngàn năm
186 Chương 184: Mục tiêu
187 Chương 185: Khu a
188 Chương 186: Dấu hiệu
189 Chương 187: Khách quý
190 Chương 188
191 Chương 189
192 Chương 190
193 Chương 191
194 Chương 192
195 Chương 193
196 Chương 194
197 Chương 195
198 Chương 196
199 Chương 197
200 Chương 198
201 Chương 199
202 Chương 200
203 Chương 201
204 Chương 202
205 Chương 203
206 Chương 204
207 Chương 205
208 Chương 206
209 Chương 207
210 Chương 208
211 Chương 209
212 Chương 210
213 Chương 211
214 Chương 212
215 Chương 213
216 Chương 214
217 Chương 215
218 Chương 216
219 Chương 217
220 Chương 218
221 Chương 219
222 Chương 220
223 Chương 221
224 Chương 222
225 Chương 223
226 Chương 224
227 Chương 225
228 Chương 226
229 Chương 227: Thầy trò
230 Chương 228: Điểm đáng ngờ
231 Chương 229
232 Chương 230
233 Chương 231
234 Chương 232
235 Chương 233
236 Chương 234
237 Chương 235
238 Chương 236: Tin tức
239 Chương 237: Giao dịch
240 Chương 238
241 Chương 239
242 Chương 240: Yến hội
243 Chương 241
244 Chương 242
245 Chương 243: Làm khó
246 Chương 244: Tìm bạn đời
247 Chương 245
248 Chương 246
249 Chương 247
250 Chương 248: Xuất phát
251 Chương 249: Mục đích
252 Chương 250: Cứu viện
253 Chương 251: Tái kiến
254 Chương 252: Thích
255 Chương 253
256 Chương 254
257 Chương 255
258 Chương 256: Phát hiện
259 Chương 257: Biến hóa
260 Chương 258: :
261 Chương 259
262 Chương 260
263 Chương 261
264 Chương 262
265 Chương 263
266 Chương 264: “ ta thực sự hâm mộ hắn, hắn thực hạnh phúc”
267 Chương 265
268 Chương 266
269 Chương 267-1
270 Chương 267-2
271 Chương 268
272 Chương 269
273 Chương 270
274 Chương 271
275 Chương 272
276 Chương 273
277 Chương 274
278 Chương 275
279 Chương 276
280 Chương 277
281 Chương 278
282 Chương 279
283 Chương 280
284 Chương 281
285 Chương 282
286 Chương 283
287 Chương 284
288 Chương 285
289 Chương 286
290 Chương 287
291 Chương 288
292 Chương 289
293 Chương 290
294 Chương 291
295 Chương 292: Chân tướng
296 Chương 293: Ta yêu ngươi…
297 Chương 294: Hạnh phúc (1)
298 Chương 295: Hạnh phúc (2)
299 Chương 296: Hạnh phúc (3)
300 Chương 297-1: Hạnh phúc 4
301 Chương 297-2: Hạnh phúc 4
302 Chương 298-1: Hạnh phúc (end chính văn)
303 Chương 298-2: Hạnh phúc (end chính văn)
304 Chương 299-1: Dục nhi ký (1)
305 Chương 299-2: Dục nhi ký (2)
306 Chương 299-3: Dục nhi ký (3)
307 Chương 299-4: Dục nhi ký (4)
308 Chương 300: Phiên ngoại: Lần đầu bên ngoài của La Tiểu Lâu
309 Chương 301: Phiên ngoại: Lần đầu bên ngoài của La Tiểu Lâu (2)
310 Chương 302-303: Phiên ngoại: Chữa thương nhớ
Chapter

Updated 310 Episodes

1
Chương 1: Một bước đi
2
Chương 2: Phòng tử
3
Chương 3: Học phí
4
Chương 4: Khế ước nô lệ
5
Chương 5: Cầm thú
6
Chương 6: Khuôn phép
7
Chương 7: Nam nhân
8
Chương 8: Lớn nhỏ
9
Chương 9: Bất ngờ
10
Chương 10: Khai giảng
11
Chương 11: Kiểm tra
12
Chương 12: Thành tích
13
Chương 13: Không được tự nhiên
14
Chương 14: Trách nhiệm
15
Chương 15: Chênh lệch
16
Chương 16: Kỹ thuật
17
Chương 17: Phát
18
Chương 18: Tiểu kim khố
19
Chương 19: Tái ngộ
20
Chương 20: Kiêm chức
21
Chương 21: Dục vọng
22
Chương 22: Quyết định
23
Chương 23: Linh kiện
24
Chương 24: Khoan dung nhẫn nại
25
Chương 25: Kiêu ngạo
26
Chương 26
27
Chương 27: Phấn khích
28
Chương 28
29
Chương 29: Tập quán
30
Chương 30: Ý thức
31
Chương 31: Tiến bộ
32
Chương 32: Vô đề
33
Chương 33: Bán đấu giá
34
Chương 34: Ca ca
35
Chương 35: Ô thạch
36
Chương 36: Trưởng thành
37
Chương 37: Say rượu
38
Chương 38: Kẻ có tiền
39
Chương 39: Sự thật
40
Chương 40: Lễ vật
41
Chương 41: Kì tích
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44: Huấn luyện
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48: Xuất phát
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52: Thiên tai
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Tình hình
80
Chương 80: Tỏ tình
81
Chương 81: Tranh cãi…
82
Chương 82: Kiểm tra…
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89: Vân thiên…
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102: Giúp đỡ
103
Chương 103: Một trong…
104
Chương 104: Gặp nhau
105
Chương 105: Con chip
106
Chương 106: Nhật ký thất lạc
107
Chương 107: Gặp lại
108
Chương 108: Trận đấu
109
Chương 109: Hai kẻ
110
Chương 110: Thất bại
111
Chương 111: Cường hóa
112
Chương 112: Giải thích
113
Chương 113: To be continued…
114
Chương 114: Tóc đỏ
115
Chương 115: Trắc trở…
116
Chương 116: Tỉnh lại…
117
Chương 117: Nghi ngờ…
118
Chương 118: Hạnh phúc…
119
Chương 119: Chuẩn bị…
120
Chương 120: Hộp năng lượng
121
Chương 121: Gặp nhau…
122
Chương 122
123
Chương 123: Vợ quản nghiêm (bổ hoàn)…
124
Chương 124: Nhớ thương
125
Chương 125
126
Chương 126: Chịu trách nhiệm
127
Chương 127: Rời đi
128
Chương 128: Cha mẹ…
129
Chương 129: Bữa tối
130
Chương 130: Kiểm tra
131
Chương 131: Danh sách
132
Chương 132: Chủ động
133
Chương 133: Thay đổi
134
Chương 134: Đáp lại
135
Chương 135: Tráng lệ
136
Chương 136: Chứng tỏ
137
Chương 137: Tấm ảnh…
138
Chương 138: Minh châu
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144: Dự báo
145
Chương 145
146
Chương 146: Bảo vệ
147
Chương 147: Phấn khích
148
Chương 148: Thử luyện
149
Chương 149: Nguy cơ
150
Chương 150: Tin tưởng
151
Chương 151: Nghi hoặc
152
Chương 152: Địch hay bạn
153
Chương 153: Vũng nước
154
Chương 154: Nguy hiểm
155
Chương 155: Anh dũng
156
Chương 156: Chữa trị
157
Chương 157: Tìm ra
158
Chương 158-1: Dị thú
159
Chương 158-2: Biến hóa
160
Chương 159: Uy hiếp cưỡng ép
161
Chương 160: Siever / tây thụy nhĩ
162
Chương 161: Phong ấn
163
Chương 162: Rời khỏi
164
Chương 163: Thăng cấp ^^
165
Chương 164: Mẹ chồng nàng dâu biểu tượng cảm xúc grin
166
Chương 165: Thương lượng
167
Chương 166: Bi kịch
168
Chương 167: Hy vọng
169
Chương 168-1: Hôn lễ (1)
170
Chương 168-2: Hôn lễ (2)
171
Chương 169: Chạy trốn
172
Chương 170: Gia bạo
173
Chương 171: Kỳ quái
174
Chương 172: Phương hướng
175
Chương 173
176
Chương 174: Trừng phạt
177
Chương 175: Khu d
178
Chương 176: Biến hóa
179
Chương 177: Như vậy
180
Chương 178: Cùng nhau
181
Chương 179: Thẳng thắn
182
Chương 180: Phát triển
183
Chương 181: Khôi phục
184
Chương 182: Đồ án
185
Chương 183: Ngàn năm
186
Chương 184: Mục tiêu
187
Chương 185: Khu a
188
Chương 186: Dấu hiệu
189
Chương 187: Khách quý
190
Chương 188
191
Chương 189
192
Chương 190
193
Chương 191
194
Chương 192
195
Chương 193
196
Chương 194
197
Chương 195
198
Chương 196
199
Chương 197
200
Chương 198
201
Chương 199
202
Chương 200
203
Chương 201
204
Chương 202
205
Chương 203
206
Chương 204
207
Chương 205
208
Chương 206
209
Chương 207
210
Chương 208
211
Chương 209
212
Chương 210
213
Chương 211
214
Chương 212
215
Chương 213
216
Chương 214
217
Chương 215
218
Chương 216
219
Chương 217
220
Chương 218
221
Chương 219
222
Chương 220
223
Chương 221
224
Chương 222
225
Chương 223
226
Chương 224
227
Chương 225
228
Chương 226
229
Chương 227: Thầy trò
230
Chương 228: Điểm đáng ngờ
231
Chương 229
232
Chương 230
233
Chương 231
234
Chương 232
235
Chương 233
236
Chương 234
237
Chương 235
238
Chương 236: Tin tức
239
Chương 237: Giao dịch
240
Chương 238
241
Chương 239
242
Chương 240: Yến hội
243
Chương 241
244
Chương 242
245
Chương 243: Làm khó
246
Chương 244: Tìm bạn đời
247
Chương 245
248
Chương 246
249
Chương 247
250
Chương 248: Xuất phát
251
Chương 249: Mục đích
252
Chương 250: Cứu viện
253
Chương 251: Tái kiến
254
Chương 252: Thích
255
Chương 253
256
Chương 254
257
Chương 255
258
Chương 256: Phát hiện
259
Chương 257: Biến hóa
260
Chương 258: :
261
Chương 259
262
Chương 260
263
Chương 261
264
Chương 262
265
Chương 263
266
Chương 264: “ ta thực sự hâm mộ hắn, hắn thực hạnh phúc”
267
Chương 265
268
Chương 266
269
Chương 267-1
270
Chương 267-2
271
Chương 268
272
Chương 269
273
Chương 270
274
Chương 271
275
Chương 272
276
Chương 273
277
Chương 274
278
Chương 275
279
Chương 276
280
Chương 277
281
Chương 278
282
Chương 279
283
Chương 280
284
Chương 281
285
Chương 282
286
Chương 283
287
Chương 284
288
Chương 285
289
Chương 286
290
Chương 287
291
Chương 288
292
Chương 289
293
Chương 290
294
Chương 291
295
Chương 292: Chân tướng
296
Chương 293: Ta yêu ngươi…
297
Chương 294: Hạnh phúc (1)
298
Chương 295: Hạnh phúc (2)
299
Chương 296: Hạnh phúc (3)
300
Chương 297-1: Hạnh phúc 4
301
Chương 297-2: Hạnh phúc 4
302
Chương 298-1: Hạnh phúc (end chính văn)
303
Chương 298-2: Hạnh phúc (end chính văn)
304
Chương 299-1: Dục nhi ký (1)
305
Chương 299-2: Dục nhi ký (2)
306
Chương 299-3: Dục nhi ký (3)
307
Chương 299-4: Dục nhi ký (4)
308
Chương 300: Phiên ngoại: Lần đầu bên ngoài của La Tiểu Lâu
309
Chương 301: Phiên ngoại: Lần đầu bên ngoài của La Tiểu Lâu (2)
310
Chương 302-303: Phiên ngoại: Chữa thương nhớ