Chương 116: Không cùng đường

Đã đồng ý với Tang Chẩm Lưu ngày mai sẽ đi đưa Trầm Hoan về nhà, như vậy không biết ngày mai còn phải chậm trễ bao nhiêu thời gian. Cho nên một hồi đến nhà Diệp Hiểu Hạ lập tức login, giờ trong trò chơi cô có việc quan trọng cần hoàn thành.

Tục ngữ nói thế này, đến sớm, không bằng đến khéo.

Diệp Hiểu Hạ mới vừa login chuẩn bị tiếp tục tìm Trúc Nhận Ngàn Trần, thì thấy ba người lần lượt login. Dù ngay từ đầu quyết tâm thế nào, dù vừa rồi có bao nhiêu hùng hổ, giờ khắc này, Diệp Hiểu Hạ nhìn ba cái tên quen thuộc lại xa lạ trên danh sách bạn tốt vậy mà có cảm giác không hiểu mờ mịt vây quanh cô trong khoảnh khắc.

Thực ra, cô sợ hãi là đối mặt chân tướng .

Có đôi khi làm người quá nghiêm cẩn thường thường là sẽ cho mang đến cho mình tổn thương, nhưng, có một số việc không thể không nghiêm cẩn. Như vậy, kéo theo là tổn thương không thể không thừa nhận.

Chần chờ một hồi, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ lựa chọn nhắn tin cho Trúc Nhận Ngàn Trần: "Chúng ta gặp mặt được không ?"

Cô mặt ngoài bình tĩnh, nhưng, chỉ có cô biết, khi cô nhắn tin này hao phí bao nhiêu dũng khí.

Đối phương im lặng một hồi. Nhưng là chỉ là một hồi thời gian như vậy, trong mắt Diệp Hiểu Hạ lại dài như một thế kỷ, cô thậm chí nghĩ Trúc Nhận Ngàn Trần có phải căn bản không đồng ý gặp cô mà trực tiếp logout không.

Nếu là, nói vậy, Diệp Hiểu Hạ không thể nghĩ ra mình sẽ có thất vọng cỡ nào.

Còn may là, Trúc Nhận Ngàn Trần còn chưa làm ra chuyện làm người ta phỉ nhổ và thất vọng như vậy. Cũng không biết qua bao lâu, anh ta nói: "Cô ở đế đô đúng không, bắc thành tứ hợp lâu lầu ba phòng thanh tuyền, cô đi lại đi."

Nói xong, anh ta không lại nói nhiều một lời. Diệp Hiểu Hạ cũng không có hỏi bất kì câu hỏi nào. Cô chỉ vội vàng đi đến bắc thành, tiểu Ngũ không biết đi ra lúc nào, anh ta không nhanh không chậm đi theo phía sau Diệp Hiểu Hạ, nhàn nhạt hỏi: " Cô nhất định phải đi sao?"

"Vì sao không đi?"

" Cô đã nghĩ phải nói gì với bọn họ chưa?"

" Chưa."

"Vậy cô còn muốn đi?"

"Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện anh làm đều là nghĩ xong mới làm sao?" Diệp Hiểu Hạ dừng bước. Quay lại đầu, thấy tiểu Ngũ giật giật khóe miệng.

"Chuyện này là không thể, trong cuộc sống sao có thể đoán trước mọi chuyện."

"Cho nên, tôi thế nào thì mới gọi là nghĩ xong?" Diệp Hiểu Hạ cười khổ, sao cô có thể nghĩ xong chứ, giờ đầu óc cô rất loạn, ngay cả mở miệng nói câu nói nào đầu tiên cô cũng không biết.

Đế đô bắc thành, tứ hợp lâu, lầu ba phòng thanh tuyền.

Một bàn đồ ăn ngon. Tuy Diệp Hiểu Hạ ít đến chỗ này tiêu phí, nhưng nhìn trình độ tinh mỹ của bàn đồ ăn này cũng biết giá xa xỉ. Huống chi tứ hợp lâu này là tửu lâu lịch sự tao nhã ít có trong bắc thành, nói vậy một bàn đồ ăn như vậy trong này lại càng sang quý .

Nhưng, đối mặt cảnh đẹp như vậy, mỹ thực như vậy, Diệp Hiểu Hạ lại không có khẩu vị gì. Cô ngồi phía bắc bàn bát tiên, đối diện và trái phải cô phân biệt là Trúc Nhận Ngàn Trần, Máng Xối Hoa Lưu cùng Điền Gia Nhị Thiếu Gia. Tiểu Ngũ tựa vào trên cột phía sau Diệp Hiểu Hạ, tung bay chơi đùa một cây Phi Đao không lớn trong tay, hàn quang rạng rỡ.

Ánh mắt Trúc Nhận Ngàn Trần thu trở về từ trên tay tiểu Ngũ, chậm rãi, chậm rãi, cuối cùng dừng trên gương mặt Diệp Hiểu Hạ. Bên môi anh ta kéo kéo, nhịn không được thở dài trong lòng, nên đến chung quy sẽ đến. Anh ta quay đầu nhìn nhìn Máng Xối Hoa Lưu và Điền Gia Nhị Thiếu Gia, một người cúi đầu không biết đang nghĩ gì, một người đang vùi đầu dùng bữa, giống như mấy ngày không ăn cơm vậy.

Anh ta thở dài một hơi, cuối cùng nhìn Diệp Hiểu Hạ lộ ra một chút mỉm cười: "Thật lâu không thấy, Hiểu Hạ."

Diệp Hiểu Hạ nhìn anh ta tươi cười, vậy mà hơi hoảng hốt. Cô đến cùng có bao nhiêu lâu không gặp mặt ba người bọn ? Một tháng? Hai tháng? Hay là càng lâu? Lâu đến chính cô cũng không nhớ rõ .

Lâu đến mức bọn họ trong trí nhớ của cô chỉ để lại mấy bóng dáng giúp đỡ cô khi ở tân thủ thôn, bóng dáng nhợt nhạt.

"Quả thật thật lâu." Diệp Hiểu Hạ giật khóe miệng, cô vốn muốn cho Trúc Nhận Ngàn Trần một cái tươi cười, cho dù là tươi cười ứng phó cũng được, nhưng cuối cùng cô phát hiện, hư ứng như vậy quả nhiên cô không làm được, chỉ có thể buông tha.

Ánh mắt Trúc Nhận Ngàn Trần chuyển tới một bên, dừng trên quần áo Diệp Hiểu Hạ. Trên người cô vẫn mặc là trang bị ba bốn mươn cấp, hơi cũ kỹ, so sánh lại, ba người bọn họ một thân trang bị cực phẩm mới tinh không biết vì sao hơi chói mắt.

Trong lúc nhất thời không khí lại giằng co xuống, không có người mở miệng trước, không khí trong phòng trầm trọng làm cho người ta thở không nổi.

Cuối cùng vẫn là Trúc Nhận Ngàn Trần mở miệng trước: "Tìm tôi, có việc sao?"

Diệp Hiểu Hạ nhìn ba người trong phòng, nhẹ nhàng chớp mắt, lại chớp mắt. Cô vốn có nhiều chất vấn như vậy, có nhiều phẫn nộ như vậy, có nhiều hoài nghi như vậy muốn trào ra, nhưng giờ lại giống như cái gì cũng quên mất. Cứ như vậy nhìn gương mặt Trúc Nhận Ngàn Trần không đếm xỉa đến, nghe anh ta gọi mình, bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật ngốc.

Làm cái gì tới nơi này chứ?

Hương vị chua sót lan tràn từ đầu lưỡi cô, trải rộng ra cả khoang miệng, cuối cùng khiến cô biểu hiện ra biểu cảm giống uống thuốc bắc đã để một đêm vừa đắng vừa lạnh.

"Là có một chút."

"Nga." Trúc Nhận Ngàn Trần nhìn chằm chằm chua sót bên môi Diệp Hiểu Hạ, chỉ cảm thấy phảng phất có tảng đá áp đè trên ngực thật khó chịu. Tay anh ta tiến vào trong túi, ở trong góc đụng đến một trường kiếm đồng thô. Anh ta nhớ, cái chuôi này trường kiếm đồng thô là ở tân thủ thôn Diệp Hiểu Hạ đưa cho anh ta, thời gian khi đó thật là tốt đẹp, nhưng, từ khi nào thì thay đổi hương vị rồi?

Cuối cùng anh ta dứt khoát kiên quyết rút tay ra. Nhìn Diệp Hiểu Hạ không dao động: "Chuyện gì vậy?"

"Đồ trong công hội là các ngươi cầm sao?" Anh ta cư nhiên lạnh nhạt như thế, bình tĩnh như thế, Diệp Hiểu Hạ không thể không nề hà. Cuối cùng, bọn họ không chung đường.

Khi Diệp Hiểu Hạ hỏi ra những lời này, Máng Xối Hoa Lưu ngẩng đầu lên, Điền Gia Nhị Thiếu Gia cũng dừng chiếc đũa đang ăn cái gì. Bọn họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn hai người. Trong ánh mắt của bọn họ có rất nhiều thứ, nhiều đến làm cho người ta phân không rõ ràng. Giờ khắc này, bọn họ không như Trúc Nhận Ngàn Trần yên tĩnh như giếng cổ, cũng không như Diệp Hiểu Hạ vân đạm phong khinh.

Trúc Nhận Ngàn Trần không trả lời, anh ta chỉ nhìn ánh mắt không biểu cảm của Diệp Hiểu Hạ. Chuyện tới hiện giờ anh ta trả lời không trả lời thực ra đều vì quan hệ hai người mà đặt dấu chấm hết thôi.

Hít một hơi thật sâu, Trúc Nhận Ngàn Trần giật giật khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười: "Nếu, tôi nói phải thì sao?"

Tuy rằng đã sớm dự liệu được đáp án, nhưng khi Trúc Nhận Ngàn Trần chính miệng trả lời vấn đề này, Diệp Hiểu Hạ vẫn cảm thấy có một loại chua xót không thể ngăn chặn đánh úp lại cô. Cô rũ mi mắt, nhàn nhạt thở dài: "Nguyên nhân là cái gì?"

"Người tìm chỗ cao mà đi nước tìm chỗ trũng mà chảy, tôi thích đứng ở chỗ cao, cô lại quá mức lạnh nhạt, lập trường chúng ta bất đồng ngay từ đầu."

"Cho nên, anh vì xao xử bất thắng hàn mà lợi dụng tôi?" Diệp Hiểu Hạ nhướng mày, cô không phẫn nộ, chỉ cảm thấy thê lương."Tôi đã cho chúng ta là bạn."

"Từng là." Quá thật lâu, Trúc Nhận Ngàn Trần mới chậm rãi nói, sau đó anh ta lấy ra một thanh trường kiếm đồng thô, đặt trên bàn, cười gượng nói: "Ít nhất đồ cô đưa tôi, tôi rất quý trọng."

Nhìn trường kiếm đồng thô đã nhiễm lên không ít màu đồng xanh kia, phảng phất có cái gì trong lòng quay cuồng bên trong vậy. Tay cô cầm thanh kiếm, ngón tay lướt qua thanh kiếm đã mất đi ánh sáng ban đầu, sau đó vểnh vểnh lên khóe miệng, hừ nhẹ: "Thật sự là rác rưởi cũ vứt bỏ cũng không có người nhặt."

Giọng nói lạnh bạc tràn ra từ cánh môi cô, chui vào trong lỗ tai ba người, sinh đau sinh đau.

Diệp Hiểu Hạ nhất thời cảm thấy đần độn vô vị, cô đứng lên, nâng tay thả thanh kiếm kia trên mặt đất. Trường kiếm đồng thô mất đi sáng rọi vững vàng chui vào sàn gỗ tùng. Cô trở tay vẽ ra một trận Bát Quái, trong nháy mắt sau một đường sáng trắng từ tay cô bay về phía trường kiếm đồng thô kia, thân kiếm lên tiếng trả lời mà đứt đoạn, mất đi một tia sáng rọi cuối cùng thuộc về vũ khí.

Cô xoay người rời khỏi, tiểu Ngũ đi theo phía sau cô.

Khi đi tới cửa, cô hơi hơi nghiêng đi gò má nhìn ba người, lộ ra một tia tươi cười kiên quyết mà xa lạ. Giọng cô vẫn dịu dàng như nước, cô nói: "Bảo trọng."

Theo bước chân thong thả mà trầm ổn của cô từng bước một xuống lầu, kênh công hội của Cửu Trọng Thiên lên vài tiếng hệ thống thông báo,

"Hội viên Trúc Nhận Ngàn Trần xử sự vô ý, phạm sai lầm lớn, hiện bị hội trưởng Diệp Hiểu Hạ trục xuất công hội!"

"Hội viên Máng Xối Hoa Lưu nhân xử sự vô ý, phạm sai lầm lớn, hiện bị hội trưởng Diệp Hiểu Hạ trục xuất công hội!"

"Hội viên Điền Gia Nhị Thiếu Gia nhân xử sự vô ý, phạm sai lầm lớn, hiện bị hội trưởng Diệp Hiểu Hạ trục xuất công hội!"

Đây là kết quả tất nhiên, không có người cảm thấy có cái gì kinh ngạc .

Điền Gia Nhị Thiếu Gia nhìn Trúc Nhận Ngàn Trần cười khổ: "Vốn sau này không vụ cuối là được rồi, không nghĩ tới vẫn bị cô ta phát hiện ."

Trúc Nhận Ngàn Trần lại nhìn chằm chằm vào trường kiếm đồng thô bị cắt thành hai đoạn trên sàn kia, sau đó nhắm mắt, không nói gì.

Ngay lúc ba người bình tĩnh một mảnh, một đường tin tức hệ thống trên thế giới đánh vỡ bình tĩnh ban đầu của bọn họ.

"Lòng hại người không thể có, lòng phòng người không thể không. Hữu lai hữu vãng đại trượng phu, nhai tí tất báo chân anh hùng*! Người chơi Diệp Hiểu Hạ bỏ mười vạn hoàng kim mua đầu người Trúc Nhận Ngàn Trần, thời gian đuổi giết ba tháng!”

*có qua có lại mới là đại trượng phu, có thù tất bào mới là anh hùng thật sự.

" Lòng hại người không thể có, lòng phòng người không thể không. Hữu lai hữu vãng đại trượng phu, nhai tí tất báo chân anh hùng! Người chơi Diệp Hiểu Hạ bỏ mười vạn hoàng kim mua đầu người Máng Xối Hoa Lưu, thời gian đuổi giết ba tháng!"

" Lòng hại người không thể có, lòng phòng người không thể không. Hữu lai hữu vãng đại trượng phu, nhai tí tất báo chân anh hùng! Người chơi Diệp Hiểu Hạ bỏ mười vạn hoàng kim mua đầu người Điền Gia Nhị Thiếu Gia, thời gian đuổi giết ba tháng!"

Mua mạng nội dung hệ thống vừa đổi mới, người chơi chỉ cần bỏ ra tiền tài tương ứng là có thể ở quan phủ mua NPC đuổi giết kẻ thù của. Thời gian dựa theo giá bất đồng chia làm một ngày, ba ngày, mười ngày, ba mươi ngày, dài nhất là ba tháng. Khi bị quan phủ đuổi giết, người bị đuổi giết không thể vào nơi nào phạm vi quan phủ phân bố, bằng không sẽ bị giết đến 0 cấp.

Mặc dù có cái này hệ thống tới nay, mua mạng rất nhiều, nhưng, mua ba tháng còn chưa từng có, lại càng không muốn nói bỗng chốc mua ba người đuổi giết ba tháng, càng là trước nay chưa từng có. Trong lúc nhất thời, cả thế giới nổ tung.

Chapter
1 Chương 1: Bạch Thiên Minh, anh là đại tiện nhân
2 Chương 2: Diệp tiểu thư, nhà cô trang hoàng thật —— đơn giản
3 Chương 3: Tôi muốn đánh chết bản thân tôi
4 Chương 4: Chỉ còn 3 đồng 2 xu
5 Chương 5: Tôi gọi là Diệp Hiểu Hạ
6 Chương 6: Nữ thần chinh phục
7 Chương 7: Chơi trò chơi chính là giết gà
8 Chương 8: Giúp tôi xoá nạn mù chữ đi
9 Chương 9: Nhiệm vụ che giấu
10 Chương 10: Thuật thu thập sơ cấp
11 Chương 11: Bên trong đen tối xuất hiện một đường cảnh xuân
12 Chương 12: Tác dụng của thuật thu thập
13 Chương 13: Com lê da thô
14 Chương 14: Hóa ra buôn bán trong trò chơi là như thế này (thượng)
15 Chương 15: Hóa ra buôn bán trong trò chơi là như thế này (Hạ)
16 Chương 16: Bí mật nhiều tiền
17 Chương 17: Túi mới, vũ khí mới
18 Chương 18: Nếu cô coi tôi là bạn
19 Chương 19
20 Chương 20: Đừng chặn đường tiền tài của người khác
21 Chương 21: Tặng và Nhận
22 Chương 22: Lục sắc rừng rậm
23 Chương 23: Truy kích
24 Chương 24: Nam nhân râu dài
25 Chương 25: Thần lực bí mật trời sinh
26 Chương 26: Chuyện về danh hiệu
27 Chương 27: Ngu ngốc
28 Chương 28: Vận khí kỳ thực là một loại năng lực thật vô sỉ
29 Chương 29: Gặp phải hổ to
30 Chương 30: Ý nghĩa chân chính của danh hiệu
31 Chương 31: Vận khí của cô thật vô sỉ
32 Chương 32: Không thể buông tha
33 Chương 33: Ác đấu
34 Chương 34: Tử vong
35 Chương 35: Phẫn nộ
36 Chương 36: Hệ thống thông báo
37 Chương 37: Người như vậy, quá độc ác
38 Chương 38: Chương này không biết gọi là gì cho nên tên là ‘trống rỗng’
39 Chương 39: Người tư tâm (tư tâm là tâm tư riêng)
40 Chương 40: Danh nhân của CG
41 Chương 41: Đội Thái Đao là con mẹ kế
42 Chương 42: Không có râu đều là tiểu bạch kiểm
43 Chương 43: Vương viện trưởng
44 Chương 44: Mở tài khoản
45 Chương 45: Gặp nạn (thượng)
46 Chương 46: Gặp nạn (Hạ)
47 Chương 47: Thời điểm vất vả hãy mỉm cười
48 Chương 48: Chịu chết trên cột?
49 Chương 49: Bản đồ này có BOSS
50 Chương 50: Hẹn gặp lại, Tân Thủ thôn
51 Chương 51: Bạch đế thành
52 Chương 52: Đây là thật sao?
53 Chương 53: Danh môn- không đồng
54 Chương 54: Thành giao
55 Chương 55: Phát hiện tư liệu trò chơi
56 Chương 56: Bánh thịt trên trời rơi xuống
57 Chương 57: Dược đỉnh Bặc nhân (Dược đỉnh của người Bặc)
58 Chương 58: Khiến hồng danh điên cuồng
59 Chương 59: Mỗi người đều có chuyện không muốn nói
60 Chương 60: Mông hãn dược
61 Chương 61: Chim điêu hoàng kim tia chớp
62 Chương 62: Tác dụng của mông hãn dược
63 Chương 63: Sao lại thế này?
64 Chương 64: Nam nhân vô lực
65 Chương 65: Thật sự, thật sự, thật sự, thật sự.
66 Chương 66: Vân ẩn
67 Chương 67: Chẳng lẽ là gian phu dâm phụ?
68 Chương 68: Phú Xuân sơn trang
69 Chương 69: Cấp bậc bay vọt
70 Chương 70: Tố
71 Chương 71: Ý gì a?
72 Chương 72: Đây đến cùng là cái gì?
73 Chương 73: Mỗi người đều có lần đầu tiên
74 Chương 74: Anh ta chờ cô hai mươi mấy giờ!
75 Chương 75: Bắt kẻ trộm đi!
76 Chương 76: Tên móc túi nhỏ
77 Chương 77: Lý do
78 Chương 78: Phó bản chiến trường
79 Chương 79: Chiến đấu (thượng)
80 Chương 80: Chiến đấu (Hạ)
81 Chương 81: Thắng lợi
82 Chương 82: Thế giới điên cuồng
83 Chương 83: Chặng đường mới
84 Chương 84: Thì ra là như vậy
85 Chương 85: Bình diện
86 Chương 86: Con người giống như đánh răng
87 Chương 87: Thôn
88 Chương 88: Thực lực tăng lên
89 Chương 89: Tông sư Luyện Dược Sư
90 Chương 90: Bách Thảo viên
91 Chương 91: Một ván định thắng thua
92 Chương 92: Ảnh vệ
93 Chương 93: Quái vật công thành
94 Chương 94: Lệnh bài công hội
95 Chương 95: Túy Hương lâu
96 Chương 96: Không thể nói
97 Chương 97: Hắn đã trở lại
98 Chương 98: Cuối cùng tìm thấy anh
99 Chương 99: Lại một người biết chuyện
100 Chương 100: Ba bên thương lượng
101 Chương 101: Sao anh biết tôi không có?
102 Chương 102: Công hội thứ nhất
103 Chương 103: Cuộc sống chỉ là giải quyết phiền toái
104 Chương 104: Mua hàng
105 Chương 105: Hôm nay rất xui xẻo
106 Chương 106: Cho tôi ba giây
107 Chương 107: Bác sĩ vô lương
108 Chương 108: Trầm Hoan
109 Chương 109: Phản kích
110 Chương 110: Trả thù
111 Chương 111: Quá khứ của viện trưởng Vương
112 Chương 112: Sau giữa trưa
113 Chương 113: Cô nghĩ thế nào ?
114 Chương 114: Bánh Bao
115 Chương 115: Không để lại tiếc nuối
116 Chương 116: Không cùng đường
117 Chương 117: Nhương Rayane nội
118 Chương 118: Bóng đêm
119 Chương 119: Là anh?
120 Chương 120: Mạng của cô rất quý
121 Chương 121: Không hối hận
122 Chương 122: Oan gia ngõ hẹp
123 Chương 123: Gặp lại
124 Chương 124: Thúy Trúc Yêu
125 Chương 125: Lan hồ điệp
126 Chương 126: Ngươi bí mật
127 Chương 127: Bích Thủy Thần Thú
128 Chương 128: Nổ mạnh
129 Chương 129: Nội đan
130 Chương 130: Thấy ánh sáng
131 Chương 131
132 Chương 132: Hôn
133 Chương 133: Cô trả lời: được
134 Chương 134: Thôn Đào Nguyên
135 Chương 135: Oan gia ngõ hẹp
136 Chương 136: Hỗn chiến (thượng)
137 Chương 137: Ảnh vệ thăng cấp
138 Chương 138: Hỗn chiến (Hạ)
139 Chương 139: Sau Đào Nguyên thôn
140 Chương 140: Mạc danh kỳ diệu
141 Chương 141: Cái gì cái gì hả?
142 Chương 142: Đi xem mắt đi
143 Chương 143: Thân cận?
144 Chương 144: Mở màn khoa trương lại giả tạo, xong việc khoa trương lại giả tạo
145 Chương 145: Đáng giá không?
146 Chương 146: Tôi tưởng ngồi tại đó tọa trên lầu
147 Chương 147: Đi ra lăn lộn, sớm hay muộn cũng xong
148 Chương 149: Anh ở đâu
149 Chương 150: Thay đổi
150 Chương 151: Em không cần những thứ này
151 Chương 152: Bạn bè gặp mặt
152 Chương 153: Ngươi lại như thế nào
153 Chương 154: Quên chuyện ngày hôm qua
154 Chương 155: Trầm Hoan, hẹn gặp lại
155 Chương 156: Quyết định điên cuồng
156 Chương 157: Chết không có chỗ chôn
157 Chương 158: Ngươi thế nào không thông suốt
158 Chương 159: Thư tiểu mãn
159 Chương 160: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm
160 Chương 161: Lý do
161 Chương 162: Đã về
162 Chương 163: Nếu lại dũng cảm một chút
163 Chương 164: Ở chung?
164 Chương 165: Tương lai
165 Chương 166: Hai người không thích hợp
166 Chương 167: Lại dũng cảm một chút
167 Chương 168: Thành cửu ti
168 Chương 169: Cửu trọng thiên
169 Chương 170: Đi đâu
170 Chương 171: Sẽ hối hận chứ?
171 Chương 172: Cám ơn em
Chapter

Updated 171 Episodes

1
Chương 1: Bạch Thiên Minh, anh là đại tiện nhân
2
Chương 2: Diệp tiểu thư, nhà cô trang hoàng thật —— đơn giản
3
Chương 3: Tôi muốn đánh chết bản thân tôi
4
Chương 4: Chỉ còn 3 đồng 2 xu
5
Chương 5: Tôi gọi là Diệp Hiểu Hạ
6
Chương 6: Nữ thần chinh phục
7
Chương 7: Chơi trò chơi chính là giết gà
8
Chương 8: Giúp tôi xoá nạn mù chữ đi
9
Chương 9: Nhiệm vụ che giấu
10
Chương 10: Thuật thu thập sơ cấp
11
Chương 11: Bên trong đen tối xuất hiện một đường cảnh xuân
12
Chương 12: Tác dụng của thuật thu thập
13
Chương 13: Com lê da thô
14
Chương 14: Hóa ra buôn bán trong trò chơi là như thế này (thượng)
15
Chương 15: Hóa ra buôn bán trong trò chơi là như thế này (Hạ)
16
Chương 16: Bí mật nhiều tiền
17
Chương 17: Túi mới, vũ khí mới
18
Chương 18: Nếu cô coi tôi là bạn
19
Chương 19
20
Chương 20: Đừng chặn đường tiền tài của người khác
21
Chương 21: Tặng và Nhận
22
Chương 22: Lục sắc rừng rậm
23
Chương 23: Truy kích
24
Chương 24: Nam nhân râu dài
25
Chương 25: Thần lực bí mật trời sinh
26
Chương 26: Chuyện về danh hiệu
27
Chương 27: Ngu ngốc
28
Chương 28: Vận khí kỳ thực là một loại năng lực thật vô sỉ
29
Chương 29: Gặp phải hổ to
30
Chương 30: Ý nghĩa chân chính của danh hiệu
31
Chương 31: Vận khí của cô thật vô sỉ
32
Chương 32: Không thể buông tha
33
Chương 33: Ác đấu
34
Chương 34: Tử vong
35
Chương 35: Phẫn nộ
36
Chương 36: Hệ thống thông báo
37
Chương 37: Người như vậy, quá độc ác
38
Chương 38: Chương này không biết gọi là gì cho nên tên là ‘trống rỗng’
39
Chương 39: Người tư tâm (tư tâm là tâm tư riêng)
40
Chương 40: Danh nhân của CG
41
Chương 41: Đội Thái Đao là con mẹ kế
42
Chương 42: Không có râu đều là tiểu bạch kiểm
43
Chương 43: Vương viện trưởng
44
Chương 44: Mở tài khoản
45
Chương 45: Gặp nạn (thượng)
46
Chương 46: Gặp nạn (Hạ)
47
Chương 47: Thời điểm vất vả hãy mỉm cười
48
Chương 48: Chịu chết trên cột?
49
Chương 49: Bản đồ này có BOSS
50
Chương 50: Hẹn gặp lại, Tân Thủ thôn
51
Chương 51: Bạch đế thành
52
Chương 52: Đây là thật sao?
53
Chương 53: Danh môn- không đồng
54
Chương 54: Thành giao
55
Chương 55: Phát hiện tư liệu trò chơi
56
Chương 56: Bánh thịt trên trời rơi xuống
57
Chương 57: Dược đỉnh Bặc nhân (Dược đỉnh của người Bặc)
58
Chương 58: Khiến hồng danh điên cuồng
59
Chương 59: Mỗi người đều có chuyện không muốn nói
60
Chương 60: Mông hãn dược
61
Chương 61: Chim điêu hoàng kim tia chớp
62
Chương 62: Tác dụng của mông hãn dược
63
Chương 63: Sao lại thế này?
64
Chương 64: Nam nhân vô lực
65
Chương 65: Thật sự, thật sự, thật sự, thật sự.
66
Chương 66: Vân ẩn
67
Chương 67: Chẳng lẽ là gian phu dâm phụ?
68
Chương 68: Phú Xuân sơn trang
69
Chương 69: Cấp bậc bay vọt
70
Chương 70: Tố
71
Chương 71: Ý gì a?
72
Chương 72: Đây đến cùng là cái gì?
73
Chương 73: Mỗi người đều có lần đầu tiên
74
Chương 74: Anh ta chờ cô hai mươi mấy giờ!
75
Chương 75: Bắt kẻ trộm đi!
76
Chương 76: Tên móc túi nhỏ
77
Chương 77: Lý do
78
Chương 78: Phó bản chiến trường
79
Chương 79: Chiến đấu (thượng)
80
Chương 80: Chiến đấu (Hạ)
81
Chương 81: Thắng lợi
82
Chương 82: Thế giới điên cuồng
83
Chương 83: Chặng đường mới
84
Chương 84: Thì ra là như vậy
85
Chương 85: Bình diện
86
Chương 86: Con người giống như đánh răng
87
Chương 87: Thôn
88
Chương 88: Thực lực tăng lên
89
Chương 89: Tông sư Luyện Dược Sư
90
Chương 90: Bách Thảo viên
91
Chương 91: Một ván định thắng thua
92
Chương 92: Ảnh vệ
93
Chương 93: Quái vật công thành
94
Chương 94: Lệnh bài công hội
95
Chương 95: Túy Hương lâu
96
Chương 96: Không thể nói
97
Chương 97: Hắn đã trở lại
98
Chương 98: Cuối cùng tìm thấy anh
99
Chương 99: Lại một người biết chuyện
100
Chương 100: Ba bên thương lượng
101
Chương 101: Sao anh biết tôi không có?
102
Chương 102: Công hội thứ nhất
103
Chương 103: Cuộc sống chỉ là giải quyết phiền toái
104
Chương 104: Mua hàng
105
Chương 105: Hôm nay rất xui xẻo
106
Chương 106: Cho tôi ba giây
107
Chương 107: Bác sĩ vô lương
108
Chương 108: Trầm Hoan
109
Chương 109: Phản kích
110
Chương 110: Trả thù
111
Chương 111: Quá khứ của viện trưởng Vương
112
Chương 112: Sau giữa trưa
113
Chương 113: Cô nghĩ thế nào ?
114
Chương 114: Bánh Bao
115
Chương 115: Không để lại tiếc nuối
116
Chương 116: Không cùng đường
117
Chương 117: Nhương Rayane nội
118
Chương 118: Bóng đêm
119
Chương 119: Là anh?
120
Chương 120: Mạng của cô rất quý
121
Chương 121: Không hối hận
122
Chương 122: Oan gia ngõ hẹp
123
Chương 123: Gặp lại
124
Chương 124: Thúy Trúc Yêu
125
Chương 125: Lan hồ điệp
126
Chương 126: Ngươi bí mật
127
Chương 127: Bích Thủy Thần Thú
128
Chương 128: Nổ mạnh
129
Chương 129: Nội đan
130
Chương 130: Thấy ánh sáng
131
Chương 131
132
Chương 132: Hôn
133
Chương 133: Cô trả lời: được
134
Chương 134: Thôn Đào Nguyên
135
Chương 135: Oan gia ngõ hẹp
136
Chương 136: Hỗn chiến (thượng)
137
Chương 137: Ảnh vệ thăng cấp
138
Chương 138: Hỗn chiến (Hạ)
139
Chương 139: Sau Đào Nguyên thôn
140
Chương 140: Mạc danh kỳ diệu
141
Chương 141: Cái gì cái gì hả?
142
Chương 142: Đi xem mắt đi
143
Chương 143: Thân cận?
144
Chương 144: Mở màn khoa trương lại giả tạo, xong việc khoa trương lại giả tạo
145
Chương 145: Đáng giá không?
146
Chương 146: Tôi tưởng ngồi tại đó tọa trên lầu
147
Chương 147: Đi ra lăn lộn, sớm hay muộn cũng xong
148
Chương 149: Anh ở đâu
149
Chương 150: Thay đổi
150
Chương 151: Em không cần những thứ này
151
Chương 152: Bạn bè gặp mặt
152
Chương 153: Ngươi lại như thế nào
153
Chương 154: Quên chuyện ngày hôm qua
154
Chương 155: Trầm Hoan, hẹn gặp lại
155
Chương 156: Quyết định điên cuồng
156
Chương 157: Chết không có chỗ chôn
157
Chương 158: Ngươi thế nào không thông suốt
158
Chương 159: Thư tiểu mãn
159
Chương 160: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm
160
Chương 161: Lý do
161
Chương 162: Đã về
162
Chương 163: Nếu lại dũng cảm một chút
163
Chương 164: Ở chung?
164
Chương 165: Tương lai
165
Chương 166: Hai người không thích hợp
166
Chương 167: Lại dũng cảm một chút
167
Chương 168: Thành cửu ti
168
Chương 169: Cửu trọng thiên
169
Chương 170: Đi đâu
170
Chương 171: Sẽ hối hận chứ?
171
Chương 172: Cám ơn em