Chương 115: Lang vẫn nghi ngờ là phụ tử niên hạ??

Nhờ vào khứu giác của lang, Lang Vương và Lâu Ánh Thần lần này gặp lại không có bao nhiêu trở ngại, chỉ là Lâu Ánh Thần bị vị Lang Vương đột nhiên xuất hiện bổ nhào tới đó dọa cho một phát, sau đó lại vì máu tươi đầy đầu đầy vuốt của đối phương mà kinh ngạc không nói nên lời, loại lạc phách đó, trước giờ y không dám tưởng tượng đến sẽ xảy ra trên người Lang Vương.

“Cũng may ngươi không sao……..”

Lang Vương chỉ nói một câu, rồi cứ dùng cổ dán chặt vào người Lâu Ánh Thần, giống như muốn đem y tiến nhập vào xương cốt, một chút cũng không buông lỏng. Lâu Ánh Thần ngây dại hết nửa ngày mới đột nhiên có chút cảm giác ủy khuất, hít hít mũi, nhẹ giọng nói: “Ta không sao, ngươi cũng thấy rồi mà.”

“…….” Lỗ tai của Lang Vương cứ lắc lắc trước mặt Lâu Ánh Thần không ngừng, “Sau này, ta tuyệt đối không để ngươi rời khỏi đường nhìn của ta Tuyệt đối!”

“…….” Cũng không tất phải như vậy đi……. Lâu Ánh Thần không có cảm thấy nguy cơ gì than nhẹ một chút: “Lần này là ta không tốt, xin lỗi……

Lang Vương lại lần nữa trầm mặc, khi Lâu Ánh Thần cho rằng nó dựa vào mình ngủ mất rồi, thì lại nghe thấy đối phương đột nhiên phun ra một câu: “Ta muốn làm.”

“……. A?”

“Ta nói là ta muốn làm a” Ngẩng đầu, Lang Vương cố làm ra vẻ tức giận dán sát lại gần, “Ngươi đã bao lâu không cùng với ta làm, ta hiện tại muốn làm!” Loại tư duy mang tính nhảy vọt này là học với ai vậy? Lâu Ánh Thần mặt đầy hắc tuyến trừng mắt nhìn con lang càng lúc càng trẻ con trước mặt, thành thật nói: “Ngươi hiện tại chuyện quan trọng nhất chắc là nên lo xử lý vết thương đi? Còn nữa, ta phát hiện” Còn chưa nói xong, cảnh vật trước mắt liền dao động, sau đó phát hiện người đã bị áp lên mặt cỏ, mặt đất sau khi tuyết tan rất mềm, có chút ẩm ướt, đương nhiên Lâu Ánh Thần biết bản thân hiện tại không thể lo cảm ngộ cuộc sống, y dùng chân sau đá Lang Vương một cái, nghiêm sắc nói: “Đừng nháo, ta đang nói chính sự với ngươi! Ta hình như hình thấy ngân lang ở đây!”

Quả nhiên, động tác của Lang Vương ngừng lại, bộ dáng chấn động, hết nửa ngày mới buồn bực hỏi: “Hắn cứu ngươi?”

“Đại khái đi…… nhưng hắn cứ luôn tránh né ta, chưa từng xuất hiện.”

“……..”

Biểu tình của Lang Vương từ từ trở nên thâm trầm, nhíu mày ngồi một bên, Lâu Ánh Thần tự nhiên biết tình cảm giữa cặp huynh đệ này thật sự rất phức tạp, suy tư một lúc, mới thận trọng khuyên giải: “Đi tìm hắn đi, nếu như có thể, ân…… có cần dẫn hắn trở về?” Chết nơi tha hương là một chuyện vô cùng bi thảm, Lâu Ánh Thần biết Lang Vương chắc cũng có suy nghĩ đó, chủ động nhắc ra cũng chẳng qua là giúp đối phương kiên định lập trường, nhưng không ngờ Lang Vương lại hơi hơi lắc đầu: “Ta cảm thấy…… hắn sẽ không lưu luyến nơi đó. Dù sao…… đối với hắn mà nói, nơi đó không phải là một nơi lưu giữ ký ức vui vẻ gì.” Lâu Ánh Thần lý giải được điểm này gật đầu, thấy đối phương tiếp tục trầm mặc, y ngừng một lát rồi đi tới chủ động bắt đầu thanh lý vết thương trên trán Lang Vương.

“Ngươi làm cái gì, mà biến thành thế này?” Y thử di chuyển đề tài.

Lang Vương híp mắt lại tùy ý đầu lưỡi của y đảo qua, nhân lúc rảnh nhàn nhạt trả lời: “….. Ta cho rằng, ta mất ngươi rồi……. có chút bạo nộ…….”

Sau đó ai cũng không nói về chuyện liên quan tới vết thương, Lang Vương không thích đem chuyện đã qua ra nói, Lâu Ánh Thần cũng không thích biểu hiện ra nội tâm mình quá mức dữ dội, hai người liếm vết thương cho nhau, dùng tâm để thể hội sự bỏ ra của đối phương, an tĩnh tạo thành không khí ấm áp. Vết thương trên đầu Lang Vương so với khi nhìn thì còn nghiêm trọng hơn, lớp da bị chấn động rách ra được cục máu đông ngăn lại mới không chảy máu nữa, đợi khi vị trí này được liếm sạch vết đất và máu, mới phát hiện một mảng thịt trên trán gần như muốn nát, nghe nói nước bọt của lang có năng lực giúp đồng bạn trị liệu vết thương mau hơn, Lâu Ánh Thần cẩn thận cố gắng một lúc lâu mới dừng lại, sau đó có chút tiếc hận nói: “Đại khái sẽ để lại sẹo…….”

“Không sao hết, một chút sẹo đổi lấy sự trùng phùng cùng ngươi, rất đáng giá……….”

“Nhưng mà, là ở trên trán nga, sẽ có chút quái dị……”

“Ngươi đang để ý bộ dáng của ta?”

“Dù sao ngươi là Vương a cần có bộ dạng uy nghiêm.”

Lang Vương ngạc nhiên một lúc, sau đó cười nói: “Đã từng, giờ không phải rồi.” Vừa nói tới đây nó đột nhiên nghĩ tới chuyện liên quan tới tử huyết, định mở miệng, nhưng không biết nên nói thế nào. Lâu Ánh Thần không chú ý đến biểu tình này, y bị câu nói trước đó chấn kinh một lần nữa: “Ngươi nói cái gì không phải Vương?” Trong đầu hỗn loạn một lúc, lại cẩn thận hỏi: “Là Lưu Sa…… hay là thanh lang đoạt vị trí Vương?”

“…….” Lang Vương bối rối nhìn ái nhân, “Là ta không muốn làm nữa, nếu như không phải là làm Vương, cũng không cần nhất định trở về, nếu như không có lộ trình này……. ngươi cũng sẽ không…….”

Trong lòng đột ngột run rẩy một chút, Lâu Ánh Thần cảm thấy tựa hồ trong lỗ tai có gì nứt ra, y đánh giá Lang Vương trước mặt, thê thảm, tái nhợt, cách biệt rất xa rất xa so với hình tượng cao ngạo trong trí nhớ rất lâu về trước, là vì tình yêu biến nó thành như vậy? Lâu Ánh Thần không biết, y biết bản thân thích Lang Vương, nhưng vẫn luôn không thể xác định loại thích đó có phải là yêu không, nhưng bây giờ thật kỳ lạ, trong lòng y đột nhiên thấy thỏa mãn, có lẽ rất bỉ ổi, nhưng y cảm thấy con lang vì y mà bỏ xuống vị trí Vương, vậy rất đáng để y cùng nó chung sống cả đời.

Từ yêu này rất nặng nề, bất cứ ai đều phải vấp ngã trên đường mới có thể tìm ra lối đi cho mình. Không có ai có thể giải thích định nghĩa cụ thể của nó, cũng không có ai có thể hiểu rõ chân lý của tình yêu sau khi được người khác giáo dục, Lâu Ánh Thần trước giờ chưa từng tin tưởng có tình yêu tồn tại, mà hiện tại, khi con lang cao cao tại thượng này vì y lo lắng vì y mà bị thương, vì y từ bỏ tất cả, y cảm thấy bản thân đã tìm được chân lý. Sau đó y cười, không có lý do gì nó: “Nếu như ngươi không muốn làm, cũng không sao cả, nhưng chúng ta vẫn phải quay về, bên đó là cố hương.”

Bên đó, là cố hương, còn nơi đã từ bỏ mình này, cuối cùng cũng chỉ nên bị khóa trong tầng sâu nhất của ký ức.

Lang Vương ngây ngây nhìn con lang trước mặt, nụ cười này, trước giờ nó chưa từng thấy qua, trước giờ nó chỉ biết Lâu Ánh Thần tướng mạo không mấy tuấn tú, nhưng nụ cười này lại khiến y trở nên sinh động hẳn. Trong lòng nóng lên, vấn đề vốn định chôn vùi cũng đành dùng ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng nói ra: “Thật ra, ta có được chứng thực từ chỗ của thanh lang, ngươi có huyết thống của Vương.”

“……A?” Lâu Ánh Thần ngây một chút, không hiểu là ý gì.

“Chính là nói, ngươi thật ra có thể trở thành Lang Vương.”

“…… Không hứng thú.” Lâu Ánh Thần nghiêng mặt nghĩ, cần cái thứ cẩu huyết đó sao….. huyết thống của Vương, vậy ta là con riêng sao? Đợi một chút, vậy không phải chính là Lúc Lâu Ánh Thần còn lo ngồi hiểu lầm, Lang Vương lại nói “Hơn nữa, ngươi còn có ‘tử huyết’, loại huyết thống này sẽ cho ngươi một lực sinh mạng rất mạnh….. một huyết thống đặc thù, cũng giải thích được tại sao lúc đó ở trong động ngươi không bị trúng độc, còn có màu mắt này nữa.”

“……”

“Sao vậy?”

“Tại sao, cái tử huyết này nghe thấy thật là…… quái dị vô cùng?” Lâu Ánh Thần bắt đầu nghĩ, lẽ nào cái gọi là tử huyết chính là thứ mà con lang chết rồi mới có? Nhưng rất nhiều thứ không thể dựa vào ý nghĩa mặt chữ để giải thích. Tiếp đó lại nghe Lang Vương cười nói: “Thật ra, không cần lo lắng đâu, chuyện này cũng không phải rất hiếm gặp, nhưng đồng thời đều có hai loại huyết thống hỗn hợp này…… cho đến bây giờ ta chỉ nhận thức phụ thân của ta, là Lang Vương đời trước, ông chính là như vậy. Nhưng mà……. rất lâu về trước, ông chết rồi, bị một đám lang tử huyết vây công……” Nói đến đây trở nên trầm nặng, Lâu Ánh Thần nhìn bộ mặt không có quá nhiều thương cảm của Lang Vương, trong lòng lại nghĩ tới một chuyện khác: “Cái đó….. chỗ phụ thân của ngươi qua đời…… là……”

“Chính là tại khu rừng chúng ta tương ngộ.”

Nhất thời tức thở, Lâu Ánh Thần lúng túng lùi về một bước, khu rừng đó, hai loại huyết thống, và……. thật ra thân phận chân chính của bản thân là lẽ nào di thể mà ta mượn xác này là cha của Lang Vương???!

Đừng có giỡn à nha!!

Không phải huynh đệ là phụ tử?!

“Cái kia, Chiến……. ta lại chưa từng nói qua chuyện của ta đi?”

Thực sự là vì chuyện phát triển theo hướng quá mức quái dị, Lâu Ánh Thần nhịn không được dò hỏi, Lang Vương lắc đầu: “Ta không để ý”

“Không phải vấn đề này!”

Bối rối nhíu mày, Lâu Ánh Thần xém chút nhảy dựng lên, lần đầu tiên y mất phong thái khiến Lang Vương cảm thấy rất thú vị, tiếp đó nghe Lâu Ánh Thần hùng hổ giải thích về cuộc sống trong quá khứ của y, Lang Vương không có chấn kinh hay không tin gì, chỉ là liếc mắt nhìn đối phương, có chút khinh thường nói: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta làm sao có thể không nhận ra phụ thân của mình, càng huống hồ, ta chỉ nói là người ta nhận thức được có hai loại huyết này trộn lẫn là phụ thân, chứ không có nói chỉ có phụ thân của ta mới có (= =).” Nhân lúc Lâu Ánh Thần hóa đá, Lang Vương bổ sung thêm: “Cũng nói không chừng……. cái thân thể này của ngươi, thật ra là do phụ thân của ta giết chết. Vì tử huyết giết mẫu thân của (ta)……. của ngân lang, cho nên phụ thân ta luôn truy sát lang có huyết thống này, lại không chịu tha thứ cho chính mình, cho nên mới một mình ly khai.”

Không biết có thể tính là thở dài nhẹ nhõm hay không, Lâu Ánh Thần lúng túng cào cào vuốt, lần đầu tiên vì bản thân làm chuyện xuẩn ngốc mà ảo não phiền muộn.

Một bên khác.

“Tỉnh rồi?”

Mở mắt ra liền nhìn thấy mặt của thanh lang, Xích Nha bị dọa một phát, nhưng nó lập tức bình tĩnh lại, đạm nhiên trừng mắt đối phương: “ Chúng ta lúc nào mới khởi hành?” Nói xong nó phát hiện mình bị ôm chặt trong lòng đối phương, lập tức muốn giãy ra, hạ thân một trận đau đớn khiến nó đột ngột cứng ngắc lại, gương mặt trắng bệch bị thanh lang nhìn thấy, Xích Nha cũng ý thức được bản thân đã sơ sẩy lộ ra sự yếu đuối, nên âm trầm giãy ra khỏi hành động quá mức thân mật của thanh lang, “Ngươi rốt cuộc lúc nào mới dẫn ta đi?”

Câu nói này khiến thanh lang ngây một chút, qua chừng hai giây mới nhớ ra nó và Xích Nha không phải là quan hệ trốn nhà theo nhau, bất đắc dĩ chỉ đành một mặt tự chế giễu, một mặt lộ ra nụ cười gian tà: “Dẫn ngươi đi tự nhiên là có thể, chỉ cần câu trả lời của ngươi khiến ta thỏa mãn, ngươi thuộc về ai?”

Sắc mặt Xích Nha thoáng chốc tràn ngập nộ ý, lớp lông trên cổ gần như dựng đứng muốn bắn ra cũng đã nói rõ sự tức giận của nó, nhưng thanh lang không gấp, lãnh tĩnh nhìn nó: “Trả lời.”

“……Ngươi” Xích Nha nghiến răng từ từ phun ra.

Thanh lang thỏa mãn cười, không cố kỵ đến ánh mắt chán ghét của Xích Nha mà liếm lên mắt đối phương: “Ngươi yên tâm, ta sẽ mang ngươi đi, sẽ không nuốt lời.” Nó vốn muốn nói vấn đề huyết của mình cho đối phương, nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn là cảm thấy không nói thì tốt hơn, thanh lang không để ý người khác nhìn tử huyết thế nào, cũng không cảm thấy đây là cấm kỵ, nó là không muốn bức bách quá gấp, điểm tốt nhất của tử huyết là cảm ứng giữa đồng loại với nhau, mà đặc điểm lớn nhất là nếu đã nhận định cái gì, thì tuyệt đối sẽ không buông tay Cho dù là phải hủy diệt đối phương.

Nó sẽ không hủy diệt Xích Nha, nhưng nó cảm thấy, cuộc đời này nó sẽ quấn lấy Xích Nha, cho dù trong nhất thời đối phương sẽ không tiếp nhận nó, thời gian lâu dần, cũng nói không chừng sẽ có biến hóa gì đó, thanh lang có lòng tin sẽ làm cho Xích Nha mở rộng cõi lòng với mình, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Ngày mai còn chưa đến, cho nên, tất cả vẫn đều còn hy vọng.

Chapter
1 Chương 1: Lang biến
2 Chương 2: Hiện trạng
3 Chương 3: Đồng loại
4 Chương 4: Lang vương
5 Chương 5: Trò chơi của kẻ mạnh
6 Chương 6: Cùng tồn tại
7 Chương 7: ………..
8 Chương 8: Tự do? và____
9 Chương 9: Gặp nguy
10 Chương 10: ……..
11 Chương 11: ……
12 Chương 12: Sửa đổi
13 Chương 13: Sắp đến
14 Chương 14: ……..
15 Chương 15: Biến (thay đổi)
16 Chương 16: Sinh
17 Chương 17: Sống
18 Chương 18: Phá kén chui ra, sau đó rời đi
19 Chương 19: Nguyên nhân cấu tạo đại não
20 Chương 20: Tham chiến
21 Chương 21: ~~~~~
22 Chương 22: Tiểu đông tây ~
23 Chương 23: Trận chiến không hồi hộp
24 Chương 24: Sắc đêm……..
25 Chương 25: Hai chuyện~
26 Chương 26: Dây dẫn ám tàng
27 Chương 27: Đại chiến đến gần
28 Chương 28: Trí đoạt (dùng trí để dành thứ mình muốn)
29 Chương 29: Lại gặp lang vương
30 Chương 30: Quan hệ
31 Chương 31
32 Chương 32: Lại một lời mời
33 Chương 33: Cái gọi là đặc huấn, cái gọi là nắm bắt
34 Chương 34: Bất đồng
35 Chương 35: Chiều cao rất quan trọng
36 Chương 36: Dung túng
37 Chương 37: Biến cố bắt đầu
38 Chương 38: Cuộc chiến hắc bạch
39 Chương 39: Lũ quét
40 Chương 40
41 Chương 41: Gặp nạn
42 Chương 42
43 Chương 43: Chính diện
44 Chương 44: Nghi hoặc
45 Chương 45: Dã thú
46 Chương 46: Thân phận của á hạc
47 Chương 47: Lang? thần?
48 Chương 48: Tiếp tục nghi hoặc
49 Chương 49: Đánh vỡ dự cảm bình lặng……
50 Chương 50: Thôn biến
51 Chương 51: Hãn hình cung, hiện thân
52 Chương 52: Sủng vật
53 Chương 53: Thay đổi
54 Chương 54: ……..
55 Chương 55: Quan sát
56 Chương 56: = = không có liên quan đến chính văn
57 Chương 57: Hương vị tệ lậu
58 Chương 58: Trước trận thú chiến
59 Chương 59: Dự tính (thượng)
60 Chương 60: Dự tính (hạ)
61 Chương 61: Chạy trốn
62 Chương 62: Chữa thương
63 Chương 63: Trước khi xuất sứ
64 Chương 64: Túy phong loan
65 Chương 65: Tin tức
66 Chương 66: Nam vương
67 Chương 67: Nụ hôn của lang
68 Chương 68: Lo lắng ngầm
69 Chương 69: Mưu kế
70 Chương 70: Kịch biến
71 Chương 71: Mỏ quặng
72 Chương 72: Khiêu khích
73 Chương 73: Mất khống chế
74 Chương 74: Địa vị nằm ngoài dự liệu
75 Chương 75: Liên thủ
76 Chương 76: Hành động “vượt ngục” (1)
77 Chương 77: Hành động “vượt ngục” (2)
78 Chương 78: Hành động “vượt ngục” (3)
79 Chương 79: Chọn lựa cuối cùng
80 Chương 80
81 Chương 81: Nguy cơ tiềm phục tứ phía (thượng)
82 Chương 82: Nguy cơ tiềm phục tứ phía (hạ)
83 Chương 83: Chiến đấu với gấu (thượng)
84 Chương 84: Chiến đấu với gấu (hạ)
85 Chương 85: Bảo mẫu_____ đây là nhi tử của ta
86 Chương 86: Nhi tử…… hiếu học
87 Chương 87: Nhi tử____ đó là cha của ngươi (thượng)
88 Chương 88: Nhi tử____ đó là cha của ngươi (hạ)
89 Chương 89
90 Chương 90: – -!
91 Chương 91: Tiền nhân hậu quả
92 Chương 92: Tìm kiếm
93 Chương 93: Tương kiến * khởi điểm của truy nhật
94 Chương 94: Hỗn loạn * các lộ nguy cơ
95 Chương 95: Loạn chiến * ý đồ
96 Chương 96: Nguy cơ = =|||
97 Chương 97: Xà vương
98 Chương 98
99 Chương 99: Chân thật * hỗn loạn
100 Chương 100: Ai là mẹ?
101 Chương 101: Suy đoán của lang vương
102 Chương 102: Mâu thuẫn
103 Chương 103
104 Chương 104: Trong động ổ mạo hiểm
105 Chương 105: Phương pháp giải quyết vấn đề thức ăn
106 Chương 106: Khác biệt của mẹ và ba
107 Chương 107: Hóa giải nguy cơ và nghi hoặc mới
108 Chương 108: Lời hứa của thanh lang
109 Chương 109: Xuất cốc
110 Chương 110: Phiền toái không dứt
111 Chương 111: Cơ biến
112 Chương 112: Ước định không công bằng
113 Chương 113
114 Chương 114: Tử huyết
115 Chương 115: Lang vẫn nghi ngờ là phụ tử niên hạ??
116 Chương 116: Huynh đệ
117 Chương 117: Đôi tình lữ gượng gạo
118 Chương 118: Hội họp
119 Chương 119: Chuyển biến xuất hiện
120 Chương 120: Trong mưa, đói khát
121 Chương 121: Câu đố, vẫn mãi là câu đố
122 Chương 122: Quái dị
123 Chương 123: Đại chiến giữa biến chủng et và tôm
124 Chương 124: Hữu kinh vô hiểm
125 Chương 125: Điều kiện trao đổi
126 Chương 126: Kết cục____ thật ra, câu chuyện còn tiếp tục
127 Chương 127: Nhật ký tâm tình của gấu con
128 Chương 128: Hậu tục – thanh lang x xích nha (01)
129 Chương 129: Thanh lang x xích nha (02)
130 Chương 130: Hậu ký – ly khai (chiến, thần) _ thay đổi vương
Chapter

Updated 130 Episodes

1
Chương 1: Lang biến
2
Chương 2: Hiện trạng
3
Chương 3: Đồng loại
4
Chương 4: Lang vương
5
Chương 5: Trò chơi của kẻ mạnh
6
Chương 6: Cùng tồn tại
7
Chương 7: ………..
8
Chương 8: Tự do? và____
9
Chương 9: Gặp nguy
10
Chương 10: ……..
11
Chương 11: ……
12
Chương 12: Sửa đổi
13
Chương 13: Sắp đến
14
Chương 14: ……..
15
Chương 15: Biến (thay đổi)
16
Chương 16: Sinh
17
Chương 17: Sống
18
Chương 18: Phá kén chui ra, sau đó rời đi
19
Chương 19: Nguyên nhân cấu tạo đại não
20
Chương 20: Tham chiến
21
Chương 21: ~~~~~
22
Chương 22: Tiểu đông tây ~
23
Chương 23: Trận chiến không hồi hộp
24
Chương 24: Sắc đêm……..
25
Chương 25: Hai chuyện~
26
Chương 26: Dây dẫn ám tàng
27
Chương 27: Đại chiến đến gần
28
Chương 28: Trí đoạt (dùng trí để dành thứ mình muốn)
29
Chương 29: Lại gặp lang vương
30
Chương 30: Quan hệ
31
Chương 31
32
Chương 32: Lại một lời mời
33
Chương 33: Cái gọi là đặc huấn, cái gọi là nắm bắt
34
Chương 34: Bất đồng
35
Chương 35: Chiều cao rất quan trọng
36
Chương 36: Dung túng
37
Chương 37: Biến cố bắt đầu
38
Chương 38: Cuộc chiến hắc bạch
39
Chương 39: Lũ quét
40
Chương 40
41
Chương 41: Gặp nạn
42
Chương 42
43
Chương 43: Chính diện
44
Chương 44: Nghi hoặc
45
Chương 45: Dã thú
46
Chương 46: Thân phận của á hạc
47
Chương 47: Lang? thần?
48
Chương 48: Tiếp tục nghi hoặc
49
Chương 49: Đánh vỡ dự cảm bình lặng……
50
Chương 50: Thôn biến
51
Chương 51: Hãn hình cung, hiện thân
52
Chương 52: Sủng vật
53
Chương 53: Thay đổi
54
Chương 54: ……..
55
Chương 55: Quan sát
56
Chương 56: = = không có liên quan đến chính văn
57
Chương 57: Hương vị tệ lậu
58
Chương 58: Trước trận thú chiến
59
Chương 59: Dự tính (thượng)
60
Chương 60: Dự tính (hạ)
61
Chương 61: Chạy trốn
62
Chương 62: Chữa thương
63
Chương 63: Trước khi xuất sứ
64
Chương 64: Túy phong loan
65
Chương 65: Tin tức
66
Chương 66: Nam vương
67
Chương 67: Nụ hôn của lang
68
Chương 68: Lo lắng ngầm
69
Chương 69: Mưu kế
70
Chương 70: Kịch biến
71
Chương 71: Mỏ quặng
72
Chương 72: Khiêu khích
73
Chương 73: Mất khống chế
74
Chương 74: Địa vị nằm ngoài dự liệu
75
Chương 75: Liên thủ
76
Chương 76: Hành động “vượt ngục” (1)
77
Chương 77: Hành động “vượt ngục” (2)
78
Chương 78: Hành động “vượt ngục” (3)
79
Chương 79: Chọn lựa cuối cùng
80
Chương 80
81
Chương 81: Nguy cơ tiềm phục tứ phía (thượng)
82
Chương 82: Nguy cơ tiềm phục tứ phía (hạ)
83
Chương 83: Chiến đấu với gấu (thượng)
84
Chương 84: Chiến đấu với gấu (hạ)
85
Chương 85: Bảo mẫu_____ đây là nhi tử của ta
86
Chương 86: Nhi tử…… hiếu học
87
Chương 87: Nhi tử____ đó là cha của ngươi (thượng)
88
Chương 88: Nhi tử____ đó là cha của ngươi (hạ)
89
Chương 89
90
Chương 90: – -!
91
Chương 91: Tiền nhân hậu quả
92
Chương 92: Tìm kiếm
93
Chương 93: Tương kiến * khởi điểm của truy nhật
94
Chương 94: Hỗn loạn * các lộ nguy cơ
95
Chương 95: Loạn chiến * ý đồ
96
Chương 96: Nguy cơ = =|||
97
Chương 97: Xà vương
98
Chương 98
99
Chương 99: Chân thật * hỗn loạn
100
Chương 100: Ai là mẹ?
101
Chương 101: Suy đoán của lang vương
102
Chương 102: Mâu thuẫn
103
Chương 103
104
Chương 104: Trong động ổ mạo hiểm
105
Chương 105: Phương pháp giải quyết vấn đề thức ăn
106
Chương 106: Khác biệt của mẹ và ba
107
Chương 107: Hóa giải nguy cơ và nghi hoặc mới
108
Chương 108: Lời hứa của thanh lang
109
Chương 109: Xuất cốc
110
Chương 110: Phiền toái không dứt
111
Chương 111: Cơ biến
112
Chương 112: Ước định không công bằng
113
Chương 113
114
Chương 114: Tử huyết
115
Chương 115: Lang vẫn nghi ngờ là phụ tử niên hạ??
116
Chương 116: Huynh đệ
117
Chương 117: Đôi tình lữ gượng gạo
118
Chương 118: Hội họp
119
Chương 119: Chuyển biến xuất hiện
120
Chương 120: Trong mưa, đói khát
121
Chương 121: Câu đố, vẫn mãi là câu đố
122
Chương 122: Quái dị
123
Chương 123: Đại chiến giữa biến chủng et và tôm
124
Chương 124: Hữu kinh vô hiểm
125
Chương 125: Điều kiện trao đổi
126
Chương 126: Kết cục____ thật ra, câu chuyện còn tiếp tục
127
Chương 127: Nhật ký tâm tình của gấu con
128
Chương 128: Hậu tục – thanh lang x xích nha (01)
129
Chương 129: Thanh lang x xích nha (02)
130
Chương 130: Hậu ký – ly khai (chiến, thần) _ thay đổi vương