Chương 114: Nước mắt trong nụ cười

Một vầng thái dương đỏ rực nhảy lên khỏi mặt sông, chân trời rực rỡ ánh bình minh, ánh sáng vàng kim lấp lánh chiếu vào người, mọi thứ dường như đều trở nên thiêng liêng, nơi đây không nên là trần gian, mà là cung điện trên trời.

Tạ Khước Sơn có một cảm giác kỳ lạ, đây không phải là hắn tình cờ nhìn thấy vẻ đẹp của thiên nhiên, mà là thần linh đặc biệt dành cho hắn một vở kịch xuyên thủng bóng tối.

Khi mặt trời lên cao dần, ánh sáng lại trở nên dịu dàng trải đều trên núi sông, ảo giác phình to này cuối cùng cũng nhẹ nhàng và ổn định đáp xuống đất.

Thiếu nữ tắm mình trong ánh nắng, đôi mắt trăng khuyết cong cong, nhìn hắn với vẻ đắc ý. Trong thoáng chốc, nàng dường như nhìn thấy thứ gì đó long lanh trong mắt hắn, nụ cười dần dần cứng lại, có chút không thể tin được.

"Tạ Khước Sơn, ngươi rơi lệ rồi."

Tạ Khước Sơn cảm thấy mình sắp bị ánh mặt trời này chiếu tan ra, chiếu đến tan chảy, hắn đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng phủ nhận.

"Không có."

Hắn cứng miệng quay người muốn về phòng.

"A a a ——"

Nam Y đột nhiên không ngồi vững, cả người ngả về phía sau, tay vung loạn xạ như sắp rơi xuống sông.

"Nam Y!" Tạ Khước Sơn lo lắng, vội vàng quay người lại muốn đưa tay ra kéo nàng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng xích sắt leng keng, tay hắn không thể chạm tới nàng, chỉ quơ quào trong không khí.

Đầu óc hắn trống rỗng trong một khoảnh khắc.

Kết quả là Nam Y lại bình tĩnh nhảy xuống từ mạn thuyền, nhân cơ hội nắm lấy tay Tạ Khước Sơn, trên mặt lộ ra một nụ cười ranh mãnh: "Ta lừa ngươi đấy."

Máu nóng dồn lên đầu sôi sục rồi lại chảy ngược trở lại trong cơ thể, Tạ Khước Sơn sững sờ một lúc, khoảnh khắc vừa rồi hắn thật sự tưởng rằng mình không thể nắm lấy nàng được nữa.

Và ngay lúc hắn không đề phòng, nàng đã tiến đến trước mặt hắn, nhìn chăm chú vào mắt hắn: "Ngươi chính là đã khóc."

Hắn lập tức phủ nhận: "Là ánh nắng quá chói mắt."

Làm sao hắn có thể rơi lệ trước mặt nàng chứ. Tạ Khước Sơn cúi đầu đi vào trong nhà.

"Ngươi nói dối."

Nam Y lẽo đẽo theo sau, cúi người thò đầu ra nhìn hắn, hắn quay mặt đi không cho nàng nhìn.

".... Ngươi không thật sự nghĩ rằng ta sẽ rơi xuống chứ?"

".... Ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi, ngươi giận sao?"

"..... Sao còn không để ý đến người ta nữa."

".... Ê, khóc thì đã khóc rồi, có gì mà không dám thừa nhận."

"Đã nói là không có!" Hắn có chút bực bội, lộ ra sự mất kiểm soát cảm xúc hiếm thấy.

"Vậy ta sẽ khóc."

Tạ Khước Sơn: "....?"

Tạ Khước Sơn quay đầu lại, thấy nàng cố chấp đứng yên tại chỗ, tức giận nhìn hắn. Nàng thật sự nói khóc là có thể khóc, nước mắt lưng tròng, từng giọt từng giọt như những viên ngọc trai trắng rơi xuống.

Sao nàng lại cắn ngược lại chứ.

"Này... ngươi, ngươi đừng diễn nữa."

Nam Y ban đầu có chút giả vờ, nhưng hắn vừa nói như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy tủi thân thật sự, những ấm ức trong lòng đều tuôn ra.

Nàng nào có diễn. Nàng rõ ràng là lo lắng cho hắn, hắn lại còn nói nàng diễn!

Thế là xong, câu nói này ngược lại khiến Nam Y càng khóc dữ dội hơn, nàng dứt khoát ngồi bệt xuống đất, khóc lớn hơn.

Khuôn mặt đẫm lệ nhăn nhó, tức giận, như cố tình làm cho hắn xem, cố gắng nức nở một cách khoa trương, nhưng nhìn kỹ lại dường như thật sự đau lòng.

Tạ Khước Sơn không biết phải đối mặt với Nam Y đang khóc như thế nào. Hắn thậm chí còn biết rõ đây có thể là một trò đùa nhỏ của nàng, nhưng trò đùa nhỏ này là vì hắn, hắn vẫn rất đau lòng. Trước đây trong cuộc sống của hắn, nữ tử hay khóc nhè chính là muội muội của hắn - Tạ Tiểu Lục, nhưng hình như lại khác, hồi nhỏ khi bọn họ có những tranh chấp thì Tạ Tiểu Lục mới khóc òa lên, nhưng bây giờ Nam Y khóc vì cái gì? Hắn có chút bối rối, hắn không có kinh nghiệm dỗ dành nữ nhân.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Hắn đi vòng ra trước mặt nàng, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cẩn thận chạm vào nàng.

"Đừng khóc nữa, được không?"

Nhưng Nam Y hoàn toàn không để ý, lập tức hất tay hắn ra.

"Không được."

"Tại sao?"

"Ngươi thậm chí còn không nói chuyện với ta..." Nàng mím môi, nhớ lại hai ngày qua Tạ Khước Sơn hoàn toàn phớt lờ nàng, nàng vẫn luôn cố gắng lấy lòng hắn, đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, chỉ nói vài câu đã lại òa khóc, "Ngươi thật vô tâm, ta còn dẫn ngươi đi ngắm bình minh... Ngươi còn mắng ta..."

"Ta không có." Tạ Khước Sơn cảm thấy mình bị oan uổng chết đi được.

"Ngươi có!"

Lúc này, dù cho nàng có nói gì, hắn cũng tuyệt đối không được phản bác lại. Tạ Khước Sơn cũng không cứng đầu, lập tức nhận lỗi với thái độ rất tốt: "Xin lỗi, mắng ngươi là ta sai."

"Vậy sau này ngươi phải nói chuyện với ta!"

"Được, ta sẽ nói chuyện với ngươi mỗi ngày."

Mục đích đạt được!

Nhận được lời hứa như vậy, Nam Y có chút vui mừng, niềm vui này nhanh chóng lấn át sự tủi thân của nàng, thậm chí còn hiện lên khóe miệng nàng thành một nụ cười không kìm được, nhưng nàng biết không thể quá đắc ý, nếu không sẽ lộ liễu, nên nhanh chóng kìm nén lại.

Nhưng sự thay đổi nhỏ này vẫn bị Tạ Khước Sơn bắt gặp, hắn bất đắc dĩ xoa xoa má cô.

Dù hết giận, nhưng Nam Y biết không thể để mất khí thế, sao có thể dễ dàng làm hòa như vậy được, lập tức gạt tay Tạ Khước Sơn ra.

Không biết tại sao, Tạ Khước Sơn đột nhiên nổi lên chút hứng thú thắng thua nhàm chán, không chịu buông tay, nâng mặt Nam Y lên xoa mạnh, làn da này trắng nõn nà rất thích tay, giống như đang nhào bột. Nam Y không đánh lại được thì cũng tham gia, cũng đưa tay ra véo má Tạ Khước Sơn để trả đũa.

Hai người nhìn khuôn mặt bị đối phương véo đến biến dạng có chút buồn cười, bật cười thành tiếng.

Ánh mắt của nhau dần trở nên dịu dàng, mang theo chút gợn sóng tình ý, giống như thở phào nhẹ nhõm sau khi trải qua kiếp nạn.

Tạ Khước Sơn đột nhiên buông tay, sự mờ ám thoáng qua rồi biến mất, nhanh chóng trở lại bình thường.

Nam Y đột nhiên nhìn Tạ Khước Sơn rất nghiêm túc, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Tại sao ngươi lại không... không..."

Mấy chữ đầu còn hùng hồn, nói đến sau càng lúc càng nhỏ, hai má không hiểu sao lại đỏ ửng lên.

Tạ Khước Sơn không biết nàng còn có phán xét gì nữa, thành khẩn lắng nghe.

"... không muốn thân mật với ta."

Mấy chữ cuối nhỏ như tiếng muỗi vo ve, nhưng Tạ Khước Sơn vẫn nghe rõ.

Mặt hắn cũng đỏ bừng, hắn không ngờ chủ đề lại rơi vào chuyện khiến người ta đỏ mặt tía tai như vậy. Edit: FB Frenalis

Hắn luống cuống ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt nàng còn lấm tấm nước mắt, phía dưới ửng đỏ. Ngoài sự xấu hổ còn có sự bối rối thật sự.

Giữa bọn họ, chưa từng có lời thề non hẹn biển nào, nhưng nàng tin vào bản năng của tình yêu. Tư tưởng, lời nói, thần thái, đều có thể giả tạo, chỉ có bản năng là không thể giả tạo, qua mỗi lần thân mật, nàng đều cảm nhận được hắn cũng yêu nàng.

Nhưng nàng không hiểu, tại sao bây giờ hắn lại lạnh nhạt như vậy, rốt cuộc là giả vờ hay là thật?

Nàng vốn xấu hổ không muốn nói ra, nhưng trong lúc cảm xúc vỡ òa, những suy nghĩ và bối rối của nàng càng mãnh liệt hơn. Nàng khao khát cái ôm và nụ hôn của tình lang, con người là động vật, phải thành thật đối diện với cơ thể của mình trước.

Chẳng lẽ hắn chưa từng có khát vọng như vậy sao?

Hắn đối với thế giới này không có chút lưu luyến nào, kể cả đối với nàng cũng vậy sao? Vậy bọn họ là gì? Một đôi uyên ương thoáng qua?

Nàng biết sự khó khăn của hắn, nhưng nàng vẫn có chút đau lòng.

Tạ Khước Sơn mở miệng định giải thích gì đó, nhưng những suy nghĩ hỗn loạn cuối cùng vẫn nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn cứ nghĩ chỉ có mình hắn đang đau khổ kìm nén, chiến đấu với chính mình, với thế giới bên ngoài, lúc này hắn mới nhận ra, những ngày qua sự ồn ào không sợ hãi của nàng cần bao nhiêu dũng khí, trong lòng nàng cũng chất chứa sự tủi thân to lớn.

Thực ra, nàng còn dũng cảm hơn hắn.

Hắn nghiêng người, gần như thành kính hôn nàng.

Đây là một nụ hôn trước vực sâu.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Nam Y rơi lệ lã chã không tiếng động. Hắn không nói gì, nhưng nàng đã hiểu phần nào.

Từ đó về sau, Tạ Khước Sơn dần hồi phục từ sự trầm mặc suy sụp. Có lẽ là sự lay động ngày qua ngày của Nam Y đã ảnh hưởng đến hắn, có lẽ là vì Kim Lăng vẫn chưa có tin tức, cho thấy mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt, dù sao, sự thay đổi thái độ nhỏ này khiến Nam Y cảm thấy có hy vọng.

Nàng là người chỉ cần nắm được một chút là sẽ trèo lên, Tạ Khước Sơn đã bắt đầu phối hợp, nàng phải nhân lúc hắn dao động, nhanh chóng nghĩ cách cùng hắn trốn khỏi nơi này.

Việc cấp bách hiện tại vẫn là nghĩ cách mở xiềng xích trên tay cho Tạ Khước Sơn.

Mấy hôm trước nàng đã quan sát, đây là dây xích huyền thiết, đập cũng không đứt, chỉ có thể tập trung vào ổ khóa.

Nàng cũng biết một chút kỹ năng mở khóa khó nói, mở một ổ khóa nhỏ bình thường không thành vấn đề, nhưng đây là ổ khóa do Chương Nguyệt Hồi đặt làm, hắn muốn nhốt một người, tuyệt đối không thể để người đó dễ dàng trốn thoát.

Cấu trúc của ổ khóa rất phức tạp, Nam Y loay hoay với sợi dây thép hồi lâu mà không có kết quả.

Nàng thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến việc liều lĩnh, thật sự muốn ép Chương Nguyệt Hồi thả người, không được thì làm ra vẻ máu chảy đầm đìa chết trước mặt hắn, nhưng nàng cũng biết tình cảnh của Chương Nguyệt Hồi cũng không dễ dàng gì, nếu có thể giúp thì hắn đã giúp nàng rồi.

Hai người sống sờ sờ, chẳng lẽ lại bị một ổ khóa nhỏ xíu giam cầm sao!

Nam Y càng gặp khó khăn càng hăng hái, cả ngày chỉ nắm tay Tạ Khước Sơn nghiên cứu ổ khóa, khiến Tạ Khước Sơn cũng khó mà di chuyển.

Thế này thì hay rồi, hắn vốn định nói chuyện với nàng, vừa mở miệng, nàng đã nhíu mày bảo hắn im lặng, nàng phải lắng nghe kỹ âm thanh của các cơ quan bên trong khớp ổ khóa.

Tạ Khước Sơn kiên nhẫn để nàng nghịch, ngoan ngoãn ngồi im, thậm chí không dám thở mạnh, chỉ có thể lấy một cuốn sách ra đọc.

Một lúc lâu sau, nàng không nói một lời, vẫn nắm tay hắn, giữ nguyên tư thế nghiêng tai lắng nghe. Tạ Khước Sơn có chút nghi hoặc, cẩn thận nghiêng đầu nhìn, phát hiện nàng đã ngủ gục trên đùi hắn.

Trong tay nàng vẫn cầm một sợi dây thép, lông mày chau lại, vẻ mặt khi ngủ vẫn nghiêm nghị.

Tạ Khước Sơn không nhịn được mà cười, nhẹ nhàng đưa tay vuốt  ve lông mày nàng.

Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, khuôn mặt vàng vọt gầy gò khi mới gặp dần trở nên đầy đặn trắng trẻo, giống như cái cây lớn lên, cành lá thi nhau đâm chồi nảy lộc, không biết từ lúc nào, hóa ra đã là cành lá sum suê. Có lẽ hắn đã cho nàng ánh nắng và mưa, nhưng nàng lại tự do lớn lên theo cách của riêng mình.

Sự sống tràn đầy, thật tốt.

Hắn muốn mãi sống trong mùa xuân này.

Dần dần, ánh mắt hắn lại trở nên cô đơn.

Lúc này, Nam Y đột nhiên tỉnh giấc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn xung quanh, trời đã tối. Nàng thấy Tạ Khước Sơn nghiêng đầu nhìn mình, có chút xấu hổ lén lau khóe miệng, may mà không chảy nước miếng.

"Ta không có ngủ đâu, vừa rồi đang nhắm mắt suy nghĩ."

Tạ Khước Sơn gật đầu phụ họa, cũng không vạch trần.

Nàng giả vờ bận rộn dùng tay quạt quạt: "Ôi, thời tiết này càng ngày càng oi bức, đầu óc cũng không hoạt động được, ta, ta đi mở cửa sổ."

Nam Y chạy đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra để gió sông thổi vào, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Nỗi lo lắng trong lòng lại dâng lên. Cái khóa này làm thế nào cũng không mở được.

Đây không phải là trò chơi hay trò đùa, nó liên quan đến tính mạng của Tạ Khước Sơn, nàng đã tự tạo áp lực rất lớn cho mình.

Nàng đột ngột im lặng, Tạ Khước Sơn có chút nghi hoặc.

Tạ Khước Sơn ngẩng đầu nhìn, nàng đang tựa vào bệ cửa sổ, chỉ mặc một chiếc áo xuân rộng thùng thình, ánh đèn lồng vàng nhạt chiếu vào khiến chiếc áo hơi trong suốt, thân hình yểu điệu tạo nên những đường cong ngẫu hứng. Gió thổi vào áo, chạm vào da thịt, ẩn hiện, mờ ảo.

Thực sắc tính dã!

Tạ Khước Sơn thở dài, hắn cũng không biết mình đang làm thánh nhân gì nữa.

Hắn bước đến bên cửa sổ, ôm nàng từ phía sau.

Cái ôm ấm áp bao trùm lấy nàng, Nam Y ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn có chút khác thường, nhưng lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, chợt vui vẻ cười lên.

Nàng muốn quay người lại, nhưng hắn cứ ôm chặt nàng như vậy, đặt cằm lên hõm vai nàng, má áp vào mái tóc đen nhánh của nàng.

"Đừng động đậy."

Một lúc lâu sau, Nam Y vẫn tò mò, hỏi: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"

"Ngắm cảnh."

Giữa đêm khuya thế này, bên ngoài tối om.

"Cảnh gì chứ."

"Đều ở đây rồi." Hắn trả lời một câu không đầu không đuôi.

Gió sông và nàng.

Tạ Khước Sơn ngẩn ngơ, cùng nàng tận hưởng khoảnh khắc an tĩnh này.

Họ thấy trời đất nhật nguyệt, thấy sông núi biển cả, nhưng cũng chỉ là phù du. Có được một khoảnh khắc bình yên thuộc về nhau, cũng cảm thấy cuộc đời đã đáng giá.

*****

Kim Lăng.

Trong căn phòng kín mít, Hoàn Nhan Bồ Nhược mở một tờ giấy ra.

"Đã xác nhận: mật danh Nhạn chính là Tạ Khước Sơn."

Khóe miệng Hoàn Nhan Bồ Nhược nhếch lên một nụ cười tự tin.

Trong ván cờ này, biến hóa khôn lường, ai biết đây là ván cờ của ai?

Chapter
1 Chương 1: Khách Bình Thủy
2 Chương 2: Tuyết lạnh bên sông
3 Chương 3: Đêm Người Về
4 Chương 4: Kế trung thành
5 Chương 5: Sinh tử đề
6 Chương 6: Tần gia nữ
7 Chương 7: Sai kiệu hoa
8 Chương 8: Có biến trong hôn lễ
9 Chương 9: Bên Hồ Nước
10 Chương 10: Nghi ngờ
11 Chương 11: Bỉnh Chúc Tư
12 Chương 12: Bẫy rập
13 Chương 13: Thỉnh gia pháp
14 Chương 14: Không chỗ trốn
15 Chương 15: Phụ nhân trinh liệt
16 Chương 16: Thuần thú
17 Chương 17: Nhạn!
18 Chương 18: Biến phong vân
19 Chương 19: Thiếu Niên Tạ Khước Sơn
20 Chương 20: Chỗ an thân
21 Chương 21: Nội gián
22 Chương 22: Không thể nhục
23 Chương 23: Trong lòng ngực xuân
24 Chương 24: Chiều tà trên phố
25 Chương 25: Mưa gió tới
26 Chương 26: Mượn oai vũ
27 Chương 27: Đế Cơ bị sỉ nhục
28 Chương 28: Hương đường mạch nha
29 Chương 29: Cầu đường sống
30 Chương 30: Cùng bàn kế sách
31 Chương 31: Tiếng trống trận
32 Chương 32: Tuyết không vương bụi trần
33 Chương 33: Cảnh hoa lẫn bóng hỗn loạn
34 Chương 34: Cả ngày lẫn đêm
35 Chương 35: Hồi ức
36 Chương 36: Vừa ý thơ
37 Chương 37: Thân hoàn bích
38 Chương 38: Cố nhân tới
39 Chương 39: Nhân gian thế
40 Chương 40: Đi chỗ nào
41 Chương 41: Nàng và hắn
42 Chương 42: Tâm Bồ Tát
43 Chương 43: Đêm giao thừa
44 Chương 44: Tâm ý thiếp
45 Chương 45: Quy Đường
46 Chương 46: Tiệc rượu
47 Chương 47: Hiện sát khí
48 Chương 48: Lâm vào nguy hiểm
49 Chương 49: Không cân nhắc
50 Chương 50: Có khách tới
51 Chương 51: Cẩm tú hội
52 Chương 52: Người trong cuộc
53 Chương 53: Thiên Đạo từ bi
54 Chương 54: Sương mù dày đặc
55 Chương 55: Chơi ném tuyết
56 Chương 56: Tết Thượng Nguyên
57 Chương 57: Hoa đăng tiếu
58 Chương 58: Gian thương
59 Chương 59: Hướng về nơi thanh khiết
60 Chương 60: Bẻ gãy gỗ mục
61 Chương 61: Sống sót nơi nào
62 Chương 62: Hoan tình mỏng
63 Chương 63: Quá khứ đầy bụi
64 Chương 64: Mảnh ngọc vỡ
65 Chương 65: Tìm đường sống
66 Chương 66: Nhắn gửi ẩn ý
67 Chương 67: Ván cược xa hoa
68 Chương 68: Kế hoạch giấu trời
69 Chương 69: Xây dựng bản thân
70 Chương 70: Gió đông ác liệt
71 Chương 71: Giấc mộng năm xưa
72 Chương 72: Cá chậu chim lồng
73 Chương 73: Ý trung nhân
74 Chương 74: Từng nhớ không?
75 Chương 75: Tu La tràng
76 Chương 76: Tỉnh giấc mộng
77 Chương 77: Kẻ nhát gan
78 Chương 78: Chương Nguyệt Hồi giàu có vậy sao?
79 Chương 79: Hồi ức xuân hoa
80 Chương 80: Phía sau rèm
81 Chương 81: Đừng quay đầu lại
82 Chương 82: Cáo Già
83 Chương 83: Ánh nến le lói
84 Chương 84: Tàng chiếu thư
85 Chương 85: Kẻ nói dối
86 Chương 86: Rồng nơi đầm lầy
87 Chương 87: Ngụy trang
88 Chương 88: Trốn thoát trong hiểm nguy
89 Chương 89: Về lại chốn cũ
90 Chương 90: Nhảy vào núi hổ
91 Chương 91: Trăng trong nước
92 Chương 92: Gương mặt thật
93 Chương 93: Bóng trúc lay động
94 Chương 94: Không thấy Lăng An Vương
95 Chương 95: Tết Hàn Thực
96 Chương 96: Không thể giải
97 Chương 97: Đêm Xuân Ấm Áp
98 Chương 98: Trưởng công chúa
99 Chương 99: Diệt ôn nhu
100 Chương 100: Nguy hiểm xuất hiện
101 Chương 101: Tên đã lên dây
102 Chương 102: Thế cục xoay chuyển
103 Chương 103: Chuyển hoá kẻ thù
104 Chương 104: Ngày chờ mong
105 Chương 105: Mưa xuân nặng hạt
106 Chương 106: Điểm trà đạo
107 Chương 107: Lấy mạng đánh cược
108 Chương 108: Khách đêm mưa
109 Chương 109: Ngươi và hắn
110 Chương 110: Giữa núi sông
111 Chương 111: Đêm hoa trăng
112 Chương 112: Đêm Kim Lăng
113 Chương 113: Ánh sáng và bóng tối
114 Chương 114: Nước mắt trong nụ cười
115 Chương 115: Lòng dạ của kẻ đánh bạc
116 Chương 116: Nước chảy về Đông
117 Chương 117: A Tu La
118 Chương 118: Kẻ phá vỡ thế cờ
119 Chương 119: Kẻ giả tạo
120 Chương 120: Gió lùa ngôi chùa cổ
121 Chương 121: Chuyện cũ năm xưa
122 Chương 122: Trời không giúp
123 Chương 123: Biệt ly muộn
124 Chương 124: Thú bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người
125 Chương 125: Hồng tụ đao
126 Chương 126: Niết Bàn cuối cùng
127 Chương 127: Đón xuân đến
128 Chương 128: Nhạn trở về phương Nam
129 Chương 129: Trở lại
130 Chương 130: Không dung tha
131 Chương 131: Chim liền cánh
132 Chương 132: Hận thiên cổ
133 Chương 133: Việc binh gia
134 Chương 134: Phong ba nổi lên
135 Chương 135: Cô thành bế
136 Chương 136: Nhân ngôn đáng sợ
137 Chương 137: Dưới lều xuân
138 Chương 138: Dạ yến đồ
139 Chương 139: Đại thắng trở về
140 Chương 140: Phó mặc dòng đời
141 Chương 141: Đăng Văn Cổ
142 Chương 142: Dùng cái chết để can gián
143 Chương 143: Tận nhân lực
144 Chương 144: Tẩy Duyên Hoa
145 Chương 145: Rời khỏi Biện Kinh
146 Chương 146: Cùng thuyền đi
147 Chương 147: Kết cục
148 Chương 148: Ngoại truyện 1: Chương Nguyệt Hồi: Trăng lặn quạ kêu sương đầy trời
149 Chương 149: Ngoại truyện 2: Bôn ba đến biển cả không trở về
150 Chương 150: Ngoại truyện 3: Từ Khấu Nguyệt: Không mưa gió cũng không tình
Chapter

Updated 150 Episodes

1
Chương 1: Khách Bình Thủy
2
Chương 2: Tuyết lạnh bên sông
3
Chương 3: Đêm Người Về
4
Chương 4: Kế trung thành
5
Chương 5: Sinh tử đề
6
Chương 6: Tần gia nữ
7
Chương 7: Sai kiệu hoa
8
Chương 8: Có biến trong hôn lễ
9
Chương 9: Bên Hồ Nước
10
Chương 10: Nghi ngờ
11
Chương 11: Bỉnh Chúc Tư
12
Chương 12: Bẫy rập
13
Chương 13: Thỉnh gia pháp
14
Chương 14: Không chỗ trốn
15
Chương 15: Phụ nhân trinh liệt
16
Chương 16: Thuần thú
17
Chương 17: Nhạn!
18
Chương 18: Biến phong vân
19
Chương 19: Thiếu Niên Tạ Khước Sơn
20
Chương 20: Chỗ an thân
21
Chương 21: Nội gián
22
Chương 22: Không thể nhục
23
Chương 23: Trong lòng ngực xuân
24
Chương 24: Chiều tà trên phố
25
Chương 25: Mưa gió tới
26
Chương 26: Mượn oai vũ
27
Chương 27: Đế Cơ bị sỉ nhục
28
Chương 28: Hương đường mạch nha
29
Chương 29: Cầu đường sống
30
Chương 30: Cùng bàn kế sách
31
Chương 31: Tiếng trống trận
32
Chương 32: Tuyết không vương bụi trần
33
Chương 33: Cảnh hoa lẫn bóng hỗn loạn
34
Chương 34: Cả ngày lẫn đêm
35
Chương 35: Hồi ức
36
Chương 36: Vừa ý thơ
37
Chương 37: Thân hoàn bích
38
Chương 38: Cố nhân tới
39
Chương 39: Nhân gian thế
40
Chương 40: Đi chỗ nào
41
Chương 41: Nàng và hắn
42
Chương 42: Tâm Bồ Tát
43
Chương 43: Đêm giao thừa
44
Chương 44: Tâm ý thiếp
45
Chương 45: Quy Đường
46
Chương 46: Tiệc rượu
47
Chương 47: Hiện sát khí
48
Chương 48: Lâm vào nguy hiểm
49
Chương 49: Không cân nhắc
50
Chương 50: Có khách tới
51
Chương 51: Cẩm tú hội
52
Chương 52: Người trong cuộc
53
Chương 53: Thiên Đạo từ bi
54
Chương 54: Sương mù dày đặc
55
Chương 55: Chơi ném tuyết
56
Chương 56: Tết Thượng Nguyên
57
Chương 57: Hoa đăng tiếu
58
Chương 58: Gian thương
59
Chương 59: Hướng về nơi thanh khiết
60
Chương 60: Bẻ gãy gỗ mục
61
Chương 61: Sống sót nơi nào
62
Chương 62: Hoan tình mỏng
63
Chương 63: Quá khứ đầy bụi
64
Chương 64: Mảnh ngọc vỡ
65
Chương 65: Tìm đường sống
66
Chương 66: Nhắn gửi ẩn ý
67
Chương 67: Ván cược xa hoa
68
Chương 68: Kế hoạch giấu trời
69
Chương 69: Xây dựng bản thân
70
Chương 70: Gió đông ác liệt
71
Chương 71: Giấc mộng năm xưa
72
Chương 72: Cá chậu chim lồng
73
Chương 73: Ý trung nhân
74
Chương 74: Từng nhớ không?
75
Chương 75: Tu La tràng
76
Chương 76: Tỉnh giấc mộng
77
Chương 77: Kẻ nhát gan
78
Chương 78: Chương Nguyệt Hồi giàu có vậy sao?
79
Chương 79: Hồi ức xuân hoa
80
Chương 80: Phía sau rèm
81
Chương 81: Đừng quay đầu lại
82
Chương 82: Cáo Già
83
Chương 83: Ánh nến le lói
84
Chương 84: Tàng chiếu thư
85
Chương 85: Kẻ nói dối
86
Chương 86: Rồng nơi đầm lầy
87
Chương 87: Ngụy trang
88
Chương 88: Trốn thoát trong hiểm nguy
89
Chương 89: Về lại chốn cũ
90
Chương 90: Nhảy vào núi hổ
91
Chương 91: Trăng trong nước
92
Chương 92: Gương mặt thật
93
Chương 93: Bóng trúc lay động
94
Chương 94: Không thấy Lăng An Vương
95
Chương 95: Tết Hàn Thực
96
Chương 96: Không thể giải
97
Chương 97: Đêm Xuân Ấm Áp
98
Chương 98: Trưởng công chúa
99
Chương 99: Diệt ôn nhu
100
Chương 100: Nguy hiểm xuất hiện
101
Chương 101: Tên đã lên dây
102
Chương 102: Thế cục xoay chuyển
103
Chương 103: Chuyển hoá kẻ thù
104
Chương 104: Ngày chờ mong
105
Chương 105: Mưa xuân nặng hạt
106
Chương 106: Điểm trà đạo
107
Chương 107: Lấy mạng đánh cược
108
Chương 108: Khách đêm mưa
109
Chương 109: Ngươi và hắn
110
Chương 110: Giữa núi sông
111
Chương 111: Đêm hoa trăng
112
Chương 112: Đêm Kim Lăng
113
Chương 113: Ánh sáng và bóng tối
114
Chương 114: Nước mắt trong nụ cười
115
Chương 115: Lòng dạ của kẻ đánh bạc
116
Chương 116: Nước chảy về Đông
117
Chương 117: A Tu La
118
Chương 118: Kẻ phá vỡ thế cờ
119
Chương 119: Kẻ giả tạo
120
Chương 120: Gió lùa ngôi chùa cổ
121
Chương 121: Chuyện cũ năm xưa
122
Chương 122: Trời không giúp
123
Chương 123: Biệt ly muộn
124
Chương 124: Thú bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người
125
Chương 125: Hồng tụ đao
126
Chương 126: Niết Bàn cuối cùng
127
Chương 127: Đón xuân đến
128
Chương 128: Nhạn trở về phương Nam
129
Chương 129: Trở lại
130
Chương 130: Không dung tha
131
Chương 131: Chim liền cánh
132
Chương 132: Hận thiên cổ
133
Chương 133: Việc binh gia
134
Chương 134: Phong ba nổi lên
135
Chương 135: Cô thành bế
136
Chương 136: Nhân ngôn đáng sợ
137
Chương 137: Dưới lều xuân
138
Chương 138: Dạ yến đồ
139
Chương 139: Đại thắng trở về
140
Chương 140: Phó mặc dòng đời
141
Chương 141: Đăng Văn Cổ
142
Chương 142: Dùng cái chết để can gián
143
Chương 143: Tận nhân lực
144
Chương 144: Tẩy Duyên Hoa
145
Chương 145: Rời khỏi Biện Kinh
146
Chương 146: Cùng thuyền đi
147
Chương 147: Kết cục
148
Chương 148: Ngoại truyện 1: Chương Nguyệt Hồi: Trăng lặn quạ kêu sương đầy trời
149
Chương 149: Ngoại truyện 2: Bôn ba đến biển cả không trở về
150
Chương 150: Ngoại truyện 3: Từ Khấu Nguyệt: Không mưa gió cũng không tình