Chương 114: Báo trước – Hứa Luật

Từ trước đến nay người luôn giúp mọi người tìm ra kẻ nghi phạm, Hứa Luật, lại không nghĩ sẽ có ngày cô trở thành một kẻ tình nghi.

Loại cảm xúc này không biết nên khóc hay nên cười.

“Theo lời khai của Chu Tây, cô và cô ta là tình địch. Có phải đây chính là nguyên do cô ra tay với cô ta.” Nữ cảnh viên tiến hành thẩm vấn Hứa Luật.

Hứa Luật vừa tính mở miệng, Đường Tố đứng bên cạnh đã nói trước một bước.

“Giả thiết này của cô là không có căn cứ. Đầu tiên, trên người Chu Tây chẳng tồn tại bất cứ điều gì khiến cho bạn gái của tôi phải ra tay. Mặt khác, chính Chu Tây mới là người đố kị. Nếu cô đặt giả thiết như vậy, vậy bên chúng tôi có quyền hoài nghi, chính Chu Tây vì ghen ghét mà dựng lên chuyện này”, Đường Tố bình tĩnh phân tích, “Còn nữa, cô đã quên mất một điểm hết sức quan trọng, người phụ nữ này đã có bạn trai, và bạn trai của cô ấy là một người đàn ông vô cùng ưu tú. Chính vì lẽ đó, cô ấy không cần thiết làm ra loại chuyện như thế với Chu Tây.”

Nếu không phải tình huống không cho phép, thì Hứa Luật chắc chắn sẽ bật cười lớn. Ngay cả tại thời điểm này cũng không quên thông báo địa vị bạn trai của anh … Người đàn ông thật sự ‘tốt’ hết sức!

Nữ cảnh viên bị những lời nói của Đường Tố khiến cho á khẩu.

“Còn câu hỏi nào không?”, trái lại Đường Tố hết sức bình thản, gương mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cô ta phục hồi lại tâm trạng hỏi những vấn đề tiếp theo.

Từ đầu đến cuối Hứa Luật không mở miệng trả lời, tất cả đều do Đường Tố đáp …. À! Hiện tại giáo sư Đường Tố lấy thân phân là luật sư riêng của Hứa Luật để thay cô trả lời thẩm vấn.

Anh có bằng chứng nhận luật sư. Rất lâu sau đó, Hứa Luật mới nhớ ra chuyện này nên thụ giáo anh, anh giáo sư chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Trong quá trình nghiên cứu tội phạm, tiện thì học qua một chút!” Hứa Luật nghẹn họng, chỉ là tiện thì đi học mà cũng có thể đạt được bằng luật sư, thật sự khiến cho những sinh viên đang phải liều mạng nhồi nhét mớ kiến thức khổng lồ kia oán than.

Rốt cục, nữ cảnh viên không thể lấy được bất cứ thông tin nào, đành phải quay sang nói với Hứa Luật: “Pháp y Hứa, luật sư riêng của cô quá sức sắc bén!” Đường Tố đối mặt với cô ta khiến cô ta run bần bật, chỉ lo dùng sai từ sẽ bị anh quy thành tội phỉ báng. Quả thực mệt chết đi được. rõ ràng cô ta chỉ làm theo trình tự câu hỏi theo quy định thôi mà.

Gương mặt Hứa Luật nong nóng, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng cô lặng lẽ dâng lên sự ấm áp và ngọt ngào. Tuy tình huống hiện tại của cô không có lợi, nhưng đã có Đường Tố, và cô cảm giác thật sự an tâm.

Cô tin anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô chu toàn.

“Pháp y Hứa, đợi một chút theo tôi ký tên rồi cô có thể ra về!” nữ cảnh viên dọn dẹp tư liệu trên bàn, “Tuy nhiên thời gian này nếu như có thể, hi vọng cô lưu lại thành phố Tân để phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát chúng tôi.”

Nói như vậy nghĩa rằng không phải họ không tin Hứa Luật. Từ khía cạnh nào đó mà nói, cảnh viên tại thành phố Tân rất tin Hứa Luật, Hứa Luật từng trợ giúp và làm việc cho Cục cảnh sát thành phố Tân; thứ hai, có Mạc Thông ở đây, còn có ba cô, quan trọng nhất là có giáo sư Đường.

Hay như Đường Tố đã nói: Nếu như Hứa Luật muốn giết người, có tôi ở đây, cảnh sát các người có thể tìm ra được sơ hở?

Dĩ nhiên, câu nói này không phải nói anh muốn ngăn cản Hứa Luật giết người, mà ý của anh sẽ giúp Hứa Luật hủy thi diệt tích, ngay cả một manh mối nhỏ nhất cảnh sát cũng không thể tìm ra.

Mặc kệ là người thân hay cảnh viên, chỉ cần ba nguyên nhân ở trên thì tất cả mọi người đều tin Hứa Luật là vô tội.

Thế nhưng, hung thủ lựa chọn Chu Tây là đối tượng để giá họa cho Hứa Luật nhằm mục đích gì? Hung thủ là người Hứa Luật quen biết hoặc có quan hệ với Hứa Luật? Đây là việc cảnh sát phải tiến hành thêm một bước điều tra, và rất cần đến sự phối hợp của Hứa Luật.

Đã là nhân viên cảnh sát, Hứa Luật rất quen thuộc với phương thức làm việc của bọn họ nên đồng ý tích cực hỗ trợ bọn họ, cố gắng tìm ra hung thủ trả lại sự trong sạch cho bản thân.

*

Hoàn tất xong mọi thủ tục, ra khỏi cổng cảnh cục đã quá nửa đêm.

Hai người trở về khách sạn, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hứa Luật ngồi trên giường suy nghĩ toàn bộ câu chuyện phát sinh tối hôm nay. Đường Tố bước đến, hôn nhẹ lên gáy cô.

“Đừng nghĩ nữa, em nên nghỉ ngơi đi!”

Hứa Luật vén tóc, rồi thả người xuống giường: “Em không thể nghĩ ra người nào đã làm ra chuyện này.”

Đem chậu nước bẩn hắt hết lên người cô nhằm mục đích gì.

“Vậy thì đừng nghĩ!”, Đường Tố ôm ôm lấy Hứa Luật, thanh âm nhẹ nhàng: “Ngủ một giấc thật ngon, đã có anh rồi!”

Hứa Luật mở to đôi mắt, nhìn gương mặt anh bất giác thở phào một cái.

Ngay lập tức cô bị nụ hôn của anh ngăn chặn, một nụ hôn cuồng nhiệt kéo đến khiến không khí trong phòng tăng thêm không ít.

“Nếu như em chưa muốn ngủ, chúng ta có thể làm việc chúng ta yêu thích”, anh nghiêm túc đưa ra đề nghị.

Hứa Luật xô nhẹ bả vai của anh: “Đừng nghịch … Trễ rồi …”

“Thật sự không muốn?”, anh xác nhận lần thứ hai.

“Không … muốn …”, Hứa Luật không muốn ngày mai không thể bò ra khỏi giường.

“Được rồi!”, ngữ khí có chút tiếc nuối nằm sang một bên, lấy tay kéo cô vào trong ngực, hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ ngon!”

Nụ hôn này thật dịu dàng ấm áp.

Đột nhiên Hứa Luật hiểu ra, biểu hiện của anh vừa rồi … Thật sự anh không tính làm gì … Chỉ hi vọng cô có thể phân tâm, không lưu ý những chuyện phiền não kia để có thể thả lỏng tâm trạng, ngủ ngon một giấc.

Một dòng nước ấm áp len lỏi trong lòng, Hứa Luật tựa lên ngực anh, an tâm nhắm mắt, ngủ yên.

Ngày hôm sau.

Sau một giấc say sưa trong lòng Đường Tố, hai người ăn sáng, rồi cùng nhau đi đến Cục Cảnh sát, thần thái của Đường Tố rất rạng rỡ.

Mạc Thông đem toàn bộ tư liệu vụ án giao lại cho anh, thuận miệng hỏi: “Xem ra cậu rất vui!”

“Ồ … Rõ ràng đến thế sao!!”, Đường Tố nhận tài liệu: “Vậy cũng đúng, dù sao vụ án này thật sự rất thú vị.”

“Thú vị?”, thật sự Mạc Thông không thể nào hiểu nổi chàng thanh niên trước mặt ông ta đây. Nếu anh nói sự thú vị là do án mạng liên hoàn có những biến tướng … vậy thì Mạc Thông chỉ còn cách ôm đầu kêu trời.

“Dĩ nhiên!”, tâm trạng Đường Tố rất hưng phấn, từ trong ngữ khí của anh có thể nhìn ra được: “Đây là tên tội phạm có IQ cao nhất từ trước đến nay, đây mới được coi là đỉnh cao của tội ác, chứ không phải chỉ điên cuồng giết người.” Đôi mắt anh sáng lấp lánh: “Phần lớn các sát thủ liên hoàn đều tự cho mình là thông minh, làm ra bao nhiêu trò mèo khoe khoang sự ngu xuẩn của bản thân, thế nhưng trong mấy vụ án này thì manh mối thu được nhiều, nhiều vô cùng.”

“Thật sự … Rất vui vì cậu thích nó!”, Mạc Thông châm chước cách dùng từ, tôn trọng đam mê của anh, một đam mê khác hẳn người thường. Ở một mức độ nào đó mà nói, khi anh đã có hứng thú vậy anh nhất định sẽ đưa ra những sự trợ giúp to lớn nhất, như vậy vụ án cũng giải quyết được không ít.

*

Mạc Thông đưa Đường Tố đến phòng làm việc của ông ta, sau đó vội vã rời đi.

Đường Tố nhanh chóng vùi đầu vào trong công việc.

Đến khi Mạc Thông quay lại mang đến một tin mới nhất --- Đã bắt được hung thủ vụ án La Mỹ Phụng.

Giống như Đường Tố đã suy đoán, hung thủ chẳng phải là kẻ giết người điên cuồng hoặc biến thái; mà chỉ là người đàn ông bình thường, là bạn nhảy của La Mỹ Phụng.

Quá trình tranh chấp xảy ra khi hai người bọn họ đang khiêu vũ chứ không phải đang quan hệ. Đột nhiên nạn nhân muốn nói lời chia tay, người đàn ông không đáp ứng. Trong lúc tức giận hắn bóp cổ giết chết nạn nhân, rồi trốn thoát. Sau khi gây án, hắn có chạy đến hiện trường lần nữa nhưng nạn nhân đã không còn ở đó.

Khi ấy hắn nghĩ nạn nhân đã có người cứu, không biết thi thể được ai đó đưa đi cho đến khi trông thấy nạn nhân phơi thây ngoài đường.

Đến khi tin tức được công bố, hắn rất sợ hãi, trong đầu nghĩ đến việc sẽ đi tự thú, còn chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động thì cảnh sát đã tìm đến cửa. Trong mấy ngày qua, tâm trạng của hắn rất khó chịu, đành phải kể hết quá trình mâu thuẫn và tranh cãi với người bị hại.

Theo kết quả của pháp y đã phá hủy tia hy vọng cuối cùng của hắn: Nguyên nhân trí mạng dẫn đến cái chết là bị siết cổ chết, vết thương trên người nạn nhân chỉ xuất hiện sau khi nạn nhân đã tử vong và thời gian tử vong trùng khớp với thời gian hắn gây án.

“La Mỹ Phụng tại sao đột nhiên nói lời chia trong lúc mối quan hệ đang tốt đẹp.” Hứa Luật nhớ ra trong hai vụ án ở thành phố Giang đều có nhân vật thần bí xuất hiện. Nếu như theo lời Đường Tố, vụ này có liên quan đến những vụ trước đó, vậy thì bên trong vụ án của La Mỹ Phụng cũng phải có một nhân vật bất ngờ xuất hiện.

Quả nhiên, Mạc Thông đã cho cô đáp án.

La Mỹ Phụng đột nhiên đòi chia tay là vì có người nhắn tin cho bà ta, nội dung tin nhắn đơn giản muốn bà chủ động ngưng ngay loại quan hệ không đứng đắn này, bằng không sẽ mang tất cả mọi chuyện đưa lên báo đài.

Phương thức uy hiếp cũ rích nhưng thành công đẩy án mạng phát sinh.

“Ha ha ha! Quả nhiên!”, Đường Tố lên tiếng, “Tên này quá thông minh, từ đầu đến cuối hắn tham dự toàn bộ, rồi sau đó tự tách mình ra. Xem ra mỗi vụ án đều vô cùng đặc sắc, nhưng lại chứa đựng ‘tính đặc sắc cá nhân quá ít’. Trong khi đó, chân dung trong chân dung chính là cách suy luận ngược. Đại khái thông qua quá trình phân tích chân dung tội phạm sẽ thể hiện ra một loại tâm lý, bọn chúng sẽ chuyển tâm lý này thành hành động.”

Mạc Thông: “Vì lẽ đó?”

“Mọi người bắt những hung thủ này chỉ được coi là ‘hung khí’ của hắn mà thôi”, Đường Tố nói.

“Hung khí?”

Đường Tố: “Trong ba vụ án đều có một người xuất hiện, người này dùng phương cách nào đó thúc đẩy phát sinh án mạng.

Tách ra từng vụ mà nghiên cứu sẽ thấy, trong vụ của Lâm Ngọc nếu không có sự xuất hiện của người này, tên Vương Hướng Chí sẽ không bị kích thích đến mức độ đó; vụ của Trương Xảo Linh, nếu không có người này, Trần Hồng và Trương Xảo Linh sẽ có một kết cục khác; vụ án thứ ba, nếu không do tin nhắn kia, có thể quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ không thảm khốc như thế.

Người này vẫn dùng thân phận là người ngoài cuộc tác động đến quan hệ của các nạn nhân, đánh gãy sự cân bằng, tạo nên những kết cục bi thảm.”

Mạc Thông tức giận nguyền rủa: “Tiên sư nhà nó! Mượn đao giết người à! Vậy thì đâu có cách nào định tội hắn.” Từ đầu đến cuối hắn không giết bất cứ người nào, nhiều lắm chỉ bị buộc tội phá hoại hiện trường gây án, cản trở trình tự tư pháp.

Mẹ nhà nó! Nó chơi trò gì đây! Phần tử tội phạm có IQ cao đến mức đó hỏi cảnh sát làm sao không chết lên chết xuống.

Hứa Luật nhíu mày: “Quả thực đang đùa bỡn mạng người.”

“Theo cách thức của hắn, trong mỗi một hiện trường gây án sẽ có manh mối cho vụ án mô phỏng tiếp theo …” Đường Tố nhăn nhăn trán: “Thế nhưng, trong vụ án Chu Tây, tôi chưa tìm được manh mối của vụ kế tiếp.”

“Hay là hắn quên mất lưu lại?”, Mạc Thông đưa ra giả thiết.

Đường Tố liếc ông ta đầy khinh thường: “ ‘Ký tên’ đối với một sát thủ liên hoàn quan trọng đến mức nào chắc chắn ông không biết. À! Lấy sự thông minh và tinh thần trọng nghĩa dư thừa kia thì chắc chắn ông không cách nào có thể biến thành một tên sát thủ liên hoàn. Những vụ án này không phải hắn nhất thời thấy phấn khích mà gây án, những điều ‘Báo trước’ kia đều có liên hệ khiến chúng trở thành một quá trình. Những vết thương trên thi thể rất gọn gàng, dứt khoát, không một tia run rẩy đủ để chứng minh hắn bình tĩnh đến mức nào. Một người bình tĩnh như vậy lại có khả năng quên mất ‘Kí tên’ chứ …”

Nhất định là bỏ sót điểm nào.

Nếu như không phải ở hiện trường, vậy thì là …

“Trên người Chu Tây có gì thay đổi không? Thêm hoặc mất đi một số đồ vật?” Đường Tố nhìn chằm chằm Mạc Thông lên tiếng hỏi.

Mạc Thông: “À … Tôi lập tức cho người đi điều tra.”

“Không cần!”, Đường Tố đứng dậy: “Các người chỉ tổ làm lãng phí thời gian, để tôi tự mình đi tìm.”

Hứa Luật suy nghĩ một chút, cân nhắc đến thái độ của cô ta với cô, cô lo lắng lại kích thích tâm trạng của cô ta, nên Hứa Luật không đi cùng.

Cuối cùng, Mạc Thông đi cùng Đường Tố đến bệnh viện.

Chu Tây đã khá hơn trước, căn bản không còn gì đáng ngại.

Vừa trông thấy, Đường Tố liếc cô ta từ trên xuống, bề ngoài, ngoại trừ vết thương còn trên cổ không có gì khác, ngoài ra không có manh mối nào hữu dụng.

“Chu Tây, trên người cô có thêm vật gì, hoặc mất đi vật gì không?”

Hai người đến liền hỏi ngay, Mạc Thông là người đặt câu hỏi. Dù gì ông ta cũng là cảnh sát, Chu Tây sẽ dễ dàng hợp tác hơn.

Những câu hỏi lần này lại không có bất cứ thu hoạch gì.

Trên đường quay về Cục cảnh sát, Mạc Thông đề nghị: “Hay chúng ta quay lại hiện trường xem qua một chút!”

“Tôi đã sớm điều tra!”, sau khi nhìn ra vụ án được mô phỏng theo ‘kẻ sát nhân bóp cổ ở Boston’ anh đã tiến hành nghiên cứu hiện trường rồi.

Chìm trong lúc tư duy, ánh mắt Đường Tố nhìn về xa xăm, đầu óc nhanh chóng lưu chuyển …

Tên hung thủ này tư duy thuần thục, làm việc gọn gàng kín đáo. Từ phương thức hắn xử lý hiện trường gây án là có thể nhìn ra, hơn nữa chuỗi mô phỏng này đã thành công khiến cảnh sát dao động, khiến tất cả bọn họ đều cho rằng đây là vụ án giết người rất nghiêm trọng, đồng thời không lưu lại bất cứ thông tin nào liên quan đến mình, làm được đến những chuyện thế này chứng tỏ hắn là người cực kỳ cẩn thận.

Những vụ án xảy ra tuy rằng hắn mô phỏng phương thức phạm tội nhưng lại không theo đuổi độ chính xác. Thậm chí có thể nói là mô phỏng hết sức cẩu thả.

Điểm này có chỗ bất đồng với những vụ án mô phỏng trước đây.

Lẽ nào hắn chỉ muốn bắt chước theo, chỉ muốn nổi mấy vụ án tẻ nhạt này lên? Hoặc là chỉ muốn trêu đùa cảnh sát.

Tuy rằng những cảnh sát này chưa đủ thông minh nhưng chỉ cần điều tra vài lần là có thể sớm tìm ra hung thủ --- một phần là do những hung thủ này quá yếu, sẽ sớm lộ ra sai sót.

“Wait~!” Nếu như không có anh ở đây!

Đường Tố đột nhiên ra lệnh cho đại não của mình đang hành động ngừng lại. Mạc Thông nghe tiếng kêu bất thình lình của anh thì quay đầu lại, chứng kiến ánh mắt của Đường Tố lập tức thu lại.

Ánh mắt thất thần.

“Mặc dù là mô phỏng nhưng lại không theo đuổi chuẩn mực, thậm chí ngay cả việc ‘Kí tên’ cũng hết sức tùy tiện. Nếu như không có tôi ở đây, Tô Tử Khiêm và Mạc Thông tuyệt đối sẽ không cách nào liên hệ được đến những án lệ trong lịch sử, càng không thể đưa vụ án vào điều tra …”

~Wrong!!!

Sai rồi! Mình sai rồi!

“Tôi vẫn đặt mình vào đó để suy nghĩ đặt …. Hắn ngay từ đầu đã đưa ra sự nhắc nhở, muốn ‘Chia rẽ từ bên trong’.”

“Chờ đã! Cậu đang nói gì!”, Tốc độ anh nói quá nhanh, Mạc Thông theo không kịp.

“Nhất định đã có điểm sai sót …” Đường Tố không quan tâm đến Mạc Thông, phát hiện mới này khiến anh cực kỳ kích động, nhưng chỉ vẻn vẹn có ba giây.

Ba giây sau, ở phía sau truyền đến giọng nói sắc bén, ông ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn, nhìn thấy gương mặt Đường Tố vốn dĩ trắng hồng thì bây giờ biến chuyển trắng bệch, không còn giọt máu.

Khuôn mặt tự tin và bình tĩnh mất biến, trong nháy mắt trên gương mặt ấy chỉ còn là vẻ hoảng sợ …

Đường Tố nhanh chóng rút điện thoại, đồng thời nhìn Mạc Thông nói lớn: “Về Cục cảnh sát --- Ngay lập tức về cục cảnh sát! SHIT! Nghe điện thoại… Nghe điện thoại đi Hứa Luật!”

“Đường Tố, xảy ra chuyện gì!”, dáng vẻ cáu kỉnh của Đường Tố khiến ông ta kinh sợ.

Ông ta chưa bao giờ chứng kiến một Đường Tố mất bình tĩnh như thế.

“Gọi điện thoại về Cục cảnh sát, không được phép cho Hứa Luật rời khỏi đó!”

“Là cậu nói …”

Mạc Thông hít một hơi, không nói thêm lời, gọi điện thoại bàn giao cho cấp dưới.

“Là Hứa Luật … Tại sao tôi lại không phát hiện, vật thêm ra chính là Hứa Luật!”, Đường Tố tức giận: “Hắn đã đưa đến lời ‘Báo trước’ rõ ràng như thế, Hứa Luật chính là mục tiêu lần này của hắn.

Trong vụ án của Chu Tây, hiện trường không tìm thấy bất kỳ manh mối tương quan, trên người Chu Tây cũng không có, từ đầu đến đuôi chỉ lòi ra thêm một kẻ tình nghi, cũng chính là: Hứa Luật!

Chapter
1 Chương 1: Hứa luật
2 Chương 2: Đi dạy
3 Chương 3: Đường tố
4 Chương 4: Chạm mặt
5 Chương 5: Su
6 Chương 6: Gặp mặt
7 Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8 Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9 Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10 Chương 10: Tiết học đầu tiên
11 Chương 11: Màn kịch chia tay
12 Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13 Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14 Chương 14: Bữa tối của đường tố
15 Chương 15: Dương phỉ tử vong
16 Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17 Chương 17: Chú mạc thông
18 Chương 18: Chiếc váy đỏ
19 Chương 19: Phác họa nghi phạm
20 Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21 Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22 Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23 Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24 Chương 24: Phá án
25 Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26 Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27 Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28 Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29 Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30 Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31 Chương 31: Hơn cả an ủi
32 Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33 Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34 Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35 Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36 Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37 Chương 37: Chạm và sờ
38 Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39 Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40 Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41 Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42 Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43 Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44 Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45 Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46 Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47 Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48 Chương 48: Manh mối trong hình
49 Chương 49
50 Chương 50: Chơi game
51 Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52 Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53 Chương 53: Quay về hiện trường
54 Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55 Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56 Chương 56: Đêm giáng sinh!
57 Chương 57: À! đây là quà của tôi
58 Chương 58: Đường tố chạm mặt
59 Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60 Chương 60: Chu tây, chu triết
61 Chương 61: Bốn người ăn chung
62 Chương 62
63 Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64 Chương 64: Thất tình và mất mặt
65 Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66 Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67 Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68 Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69 Chương 69: Giáo sư
70 Chương 70: Kết án
71 Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72 Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73 Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74 Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75 Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76 Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77 Chương 77: Đường tố phân tích
78 Chương 78: Được cứu thoát
79 Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80 Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81 Chương 81: Đường tố - su t
82 Chương 82: Bữa tối dưới nến
83 Chương 83: Đường tố tỏ tình
84 Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85 Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86 Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87 Chương 87: Tô Đường giao chiến
88 Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89 Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90 Chương 90: Ác ma trở về
91 Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92 Chương 92: Tác chiến
93 Chương 93: Thật sự là một người???
94 Chương 94: Vượt qua
95 Chương 95: Hai kẻ gây án
96 Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97 Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98 Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99 Chương 99: Phá án
100 Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101 Chương 101: Your man
102 Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103 Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104 Chương 104: Ba người tiến đến
105 Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106 Chương 106: Phác họa chân dung
107 Chương 107: Giả án tự sát
108 Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109 Chương 109: Kết án – về nhà
110 Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111 Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112 Chương 112: Án mạng thứ hai
113 Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114 Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115 Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116 Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117 Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118 Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119 Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120 Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121 Chương 117-1: V53
122 Chương 117-2
123 Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124 Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125 Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126 Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127 Chương 119: Chào mừng quay về
128 Chương 120: Đại kết cục
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Hứa luật
2
Chương 2: Đi dạy
3
Chương 3: Đường tố
4
Chương 4: Chạm mặt
5
Chương 5: Su
6
Chương 6: Gặp mặt
7
Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8
Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9
Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10
Chương 10: Tiết học đầu tiên
11
Chương 11: Màn kịch chia tay
12
Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13
Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14
Chương 14: Bữa tối của đường tố
15
Chương 15: Dương phỉ tử vong
16
Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17
Chương 17: Chú mạc thông
18
Chương 18: Chiếc váy đỏ
19
Chương 19: Phác họa nghi phạm
20
Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21
Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22
Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23
Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24
Chương 24: Phá án
25
Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26
Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27
Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28
Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29
Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30
Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31
Chương 31: Hơn cả an ủi
32
Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33
Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34
Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35
Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36
Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37
Chương 37: Chạm và sờ
38
Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39
Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40
Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41
Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42
Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43
Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44
Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45
Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46
Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47
Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48
Chương 48: Manh mối trong hình
49
Chương 49
50
Chương 50: Chơi game
51
Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52
Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53
Chương 53: Quay về hiện trường
54
Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55
Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56
Chương 56: Đêm giáng sinh!
57
Chương 57: À! đây là quà của tôi
58
Chương 58: Đường tố chạm mặt
59
Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60
Chương 60: Chu tây, chu triết
61
Chương 61: Bốn người ăn chung
62
Chương 62
63
Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64
Chương 64: Thất tình và mất mặt
65
Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66
Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67
Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68
Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69
Chương 69: Giáo sư
70
Chương 70: Kết án
71
Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72
Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73
Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74
Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75
Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76
Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77
Chương 77: Đường tố phân tích
78
Chương 78: Được cứu thoát
79
Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80
Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81
Chương 81: Đường tố - su t
82
Chương 82: Bữa tối dưới nến
83
Chương 83: Đường tố tỏ tình
84
Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85
Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86
Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87
Chương 87: Tô Đường giao chiến
88
Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89
Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90
Chương 90: Ác ma trở về
91
Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92
Chương 92: Tác chiến
93
Chương 93: Thật sự là một người???
94
Chương 94: Vượt qua
95
Chương 95: Hai kẻ gây án
96
Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97
Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98
Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99
Chương 99: Phá án
100
Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101
Chương 101: Your man
102
Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103
Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104
Chương 104: Ba người tiến đến
105
Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106
Chương 106: Phác họa chân dung
107
Chương 107: Giả án tự sát
108
Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109
Chương 109: Kết án – về nhà
110
Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111
Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112
Chương 112: Án mạng thứ hai
113
Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114
Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115
Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116
Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117
Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118
Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119
Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120
Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121
Chương 117-1: V53
122
Chương 117-2
123
Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124
Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125
Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126
Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127
Chương 119: Chào mừng quay về
128
Chương 120: Đại kết cục