Chương 113: Xuống núi đi xa

Lãnh địa của bộ tộc Cung thị trong lục
đại gia tộc Cung châu từ trước đến nay là một địa phương giàu có. Người
đời đều biết chỗ ở của người trong tộc Cung thị ở Cung châu là thủ phủ
phồn hoa nhất—— Nhã đô, nhưng mà, sự thật đều không phải như thế. Chỉ có rất ít người biết chủ trạch chân chính của Cung thị là ở trong hồ Thất
Bảo trên ngọn núi cao ngất Cửu nguy còn Nhã đô là để che dấu các thành
lân cận.

Giờ này
khắc này, tại chủ trạch trên núi đang trình diễn một tiết mục ly biệt
lưu luyến không rời. Không cần phải nói, trừ bỏ Phượng hiên thì còn có
ai có thể khoa trương như vậy?

Lần này xuống núi đi đến Duyên Huyên
quốc, quay lại phỏng chừng phải mất hơn một năm. Có thể nghĩ, đối với
tiểu ác ma bám người rời khỏi nương tử thân ái mà nói, chính là đòi mạng a!

Phượng hiên rất muốn đem Cốc Nhược Vũ
cột vào bên người, cùng nhau xuống núi. Nhưng mà, đều do hắn không hề
không cẩn thận, thời điểm đứa con thứ hai sắp được bốn tuổi, lại để cho
Cốc Nhược Vũ mang bầu rồi! Không dám để cho nương tử thân ái của hắn
chạy loạn vất vả khắp nơi, vì thế ý niệm dẫn người đi trong đầu đành
phải rất không tình nguyện mà bị đánh tiêu.

Lâu như vậy không được gặp Cốc Nhược Vũ, hơn nữa lại sẽ bỏ qua ngày dự sinh của nàng, nói cách khác ba lần nương tử thân ái sinh con cho hắn, thì cả ba lần hắn đều không ở bên nàng. Vì thế, Phượng hiên đối với quyết định xuống núi lần này kỳ thật rất do
dự. Nhưng, dưới sự khuyên bảo khéo hiểu lòng người của Cốc Nhược Vũ,
cuối cùng hắn cũng quyết định xuống núi.

Cho nên, ngoài Phượng Tiêu và Phượng
Địch lường trước được, chủ tử cùng phu nhân nhà bọn họ nói lời từ biệt
thì thật sự rất khó đi ra khỏi cánh cửa kia! Lúc này, một canh giờ,
ngươi có thể tưởng tượng ra một tiếng “ Tạm biệt” thế nhưng lại mất một
canh giờ sao? Đứng ở ngoài cửa chính chờ hai người đồng tình nhìn Cung
Thi Ý ở bên cạnh bọn họ cũng đang chờ tông chủ, chỉ thấy hắn dùng tay
run run chỉ vào Phượng Hiên đang dán mặt trên bụng Cốc Nhược Vũ kia, nói lời tạm biệt với đứa nhỏ trong bụng, cười đến rất ngu, trên mặt Cung
Thi Ý có phần không dám tin, ảo tưởng sụp đổ nghiêm trọng suy yếu hỏi:
“Kia, cái kia. . . . . .” Thật là Tông chủ đại nhân anh minh thần võ,
giống như thiên nhân của hắn sao! ?

“Cái kia thật là chúa thượng văn võ song toàn con người toàn vẹn của chúng ta!” Phượng tiêu không cần nghe lời
tiếp theo của hắn cũng có thể trả lời chính xác vấn đề của Cung Thi Ý

“Vì sao trước kia. . . . . .” Ta chưa
thấy qua bao giờ! ? Cung Thi Ý vẫn không muốn tin tưởng người trước mắt
vừa dong dài lại ngây ngô cười cùng với tông chủ đại nhân mà trong cảm
nhận của mình sùng bái không thôi lại là cùng một người.

“Đó là bởi vì ngươi chưa bao giờ gặp qua chúa thượng ở cùng một chỗ với tiểu thư Phượng Vũ hoặc là tông chủ phu
nhân!” Nguyên nhân chính là đơn giản như thế này sao a! Phượng tiêu rất
muốn thở dài.

Ô. . . . . . , đây không phải là thật! Cung Thi Ý rất muốn ngã xuống bất tỉnh.

“Tiêu tan là đã bắt đầu trưởng thành!”
Lời nói thấm thía của Phượng địch thường xuyên phải tái diễn từ lúc quay lại chủ trạch ở Cung thị. Không có biện pháp, người của Cung thị trên
cơ bản không có mấy người thấy qua được bộ dạng Phượng hiên không có
hình tượng này, lại vô cùng sủng bài người, cho nên từ sau khi Phượng
hiên cùng Cốc Nhược Vũ đến đây ở, đã kích thích đến không ít người, làm
rớt khá nhiều trái tim pha lê sùng bái bị vỡ vụn trên mặt đất.

Chúng nô bộc ở một bên đợi kỳ thật vẫn
không thể thích ứng với tình huống này, bọn họ cảm giác sâu sắc đám quạ
đang nhảy loạn trên đỉnh đầu, nếu còn tiếp tục như vậy, phỏng chừng sẽ
ngã xuống miệng sùi bọt mép, Bọn người hầu bị Phượng hiên kích thích đến đáng thương.

Đầu rời đi khỏi bụng Cốc Nhược Vũ,
Phượng hiên ngồi thẳng tiếp tục dặn dò công việc, mà Cốc Nhược Vũ rốt
cuộc cũng biết vì sao lúc nàng đi ra cửa chính để chuẩn bị đưa tiễn
Phượng Hiên, thì Phượng hiên lại phái người đưa ghế để cho nàng ngồi.

Sợ nàng mệt nhọc! Lúc ấy phượng hiên đã nói như vậy.

Chẳng qua là nói như thế mà thôi, chứ có thể mệt cái gì? Nàng buồn bực mà nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, nàng
biết phu quân của nàng quả nhiên vĩnh viễn đều đúng ! Chàng căn bản là
thao thao bất tuyệt dặn dò, chuẩn bị đi cũng đi không xong ! ? Cốc Nhược Vũ rất khó để không nghi ngờ.

Nhìn chàng một cái, rõ ràng vừa rồi, lại đem thêm một cái ghế nữa, ngồi xuống! Trên trán Cốc Nhược Vũ rơi đầy
hắc tuyến, tuy nói nàng cũng luyến tiếc phu quân rời đi, nhưng thời gian nói lời từ biệt thật sự là hơi dài rồi, cứ theo đà này, phu quân của
nàng căn bản là không thể ra khỏi cửa!

“Hiên.” Dịu dàng nhẹ nhàng nói một chữ,
Cốc Nhược Vũ cắt đứt thiên trường dăn dò của Phượng hiên không biết sẽ
còn nói bao lâu nữa.

“Chuyện gì?” Hai mắt thật to thâm tình
nhìn nương tử thân ái của hắn, ô, phải rất lâu cũng không thấy được hình dáng mỹ lệ mẹ của con hắn rồi, hắn sẽ rất nhớ nàng! Không được, nhìn
lại một lát nữa là được rồi! Phượng hiên lần thứ năm mươi nghĩ như vậy.

“Có thể đỡ thiếp đứng lên không?” Cốc Nhược Vũ cười cười với hắn, vươn cánh tay cho hắn.

“Được!” Không cần nghĩ ngợi, Phượng hiên giúp đỡ nàng đã có bầu bốn tháng đứng lên.

Cốc Nhược Vũ đứng lên thay đổi thành dẫn Phượng hiên đi ra ngoài cửa chính, cửa chính gần trong gang tấc a,
nhưng phu quân nhà nàng chính là đạp cũng không đi ra! Cốc Nhược Vũ
trong lòng lắc lắc đầu. Nàng cầm lấy túi hành lý từ trong tay Phượng
địch, xoay người đặt vào trong tay Phượng Hiên, thanh âm ôn nhu nói:
“Hiên, ôm thật tốt nha!”

“Ừm.” Phượng hiên vẻ mặt ngu ngốc, hiển
nhiên không rõ bình thường đều là bọn Phượng địch cầm hành lý, mà bây
giờ nương tử muốn hắn ôm hành lý làm cái gì đấy?

“Chàng đợi một chút a!” Cốc Nhược Vũ sau khi gắt gao ôm lấy Phượng hiên, mỉm cười với chàng một chút, kêu chàng
đứng chờ ở nơi đó, còn mình thì lại xoay người đi vào trong cửa.

Ha ha, nương tử của hắn chủ động ôm hắn, nụ cười của nàng nhìn thật đẹp a! Người nào đó trên mặt lại bắt đầu
hiện nụ cười ngu xuẩn. Vì thế, hắn đối với thanh âm “ Đóng cửa” sau khi
Cốc Nhược Vũ đi vào hoàn toàn không có kịp phản ứng. Trơ mắt nhìn cửa
chính màu đỏ thẫm nghênh ngang trước mặt của hắn, vô tình “xoạt” một
tiếng, đóng lại!

Ngu ngốc! Một con quạ đen bay qua trên
đầu của Phượng hiên. Hắn, hắn bị nương tử nhốt ở ngoài cửa rồi! ? Tiểu
ác ma nào đó nháy mắt đông thành băng, gió lạnh từ phía sau thổi qua.

Cung Thi Ý ở bên cạnh thiếu chút nữa
phun nước mắt, chuyện này, hành động ngu như vậy làm sao có thể xuất
hiện ở trên người tông chủ nhà hắn! ? Ông trời a! Không cần nói đây là
tông chủ nhà hắn chứ, nhà hắn không có tông chủ ngốc như vậy! Cung Thi Ý cảm giác mất thể diện vô cùng liền xoay người.

“Đi! Lần này Kỳ Toán Tử còn dám tính
sai, ta sẽ làm cho ông ta cả đời khỏi phải nghĩ đến trở về Cung châu !”
Nương tử không ở đây, Phượng hiên rất nhanh khôi phục bình thường, hạ
lệnh khởi hành.

Năm đó Kỳ Toán Tử không chịu giúp tiểu
oa nhi là Cốc Nhược Vũ kia cải mệnh để tránh được tam kiếp, đã làm cho
Phượng hiên rất bất mãn rồi, kết quả Cốc Nhược Vũ cũng bởi vì thập lục
công chúa mà thiếu chút nữa bị xử trảm, vào trong lao ngục, cho nên, ít
khi tính sai một kiếp Kỳ Toán Tử bị Phượng hiên hạ lệnh cấm, cấm ông ta
bước vào Cung châu. Lần này quả thật làm cho Kỳ Toán Tử muốn nôn tới
cực điểm rồi, lần đầu tiên trong đời không xem quẻ chuẩn xác, còn không
được quay về Cung châu nơi mình thích nhất.

Rất muốn hồi Cung châu ông vắt hết óc mà nghĩ để cho Phượng hiên bỏ lệnh cấm. Rốt cục năm nay ông ta cũng tìm
được cơ hội rồi, tính ra được ngày chết của Phượng trọng nam ông ta lập
tức dùng bồ câu đưa tin báo cho Phượng hiên biết, đồng thời khẩn cầu hắn bỏ lệnh cấm.

Lúc trước nhận được tin toàn bộ tộc
Phượng thị đều ra chiến đấu, đi theo hoàng thượng ngự giá thân chính,
kết hợp với quẻ mà Kỳ Toán Tử đưa ra, từng thề với mẫu thân Cung Như
Mộng phải trơ mắt thay mẫu thân nhìn Phượng trọng nam chết đi, bộ tộc
phượng thị suy sụp, lúc này Phượng hiên cảm thấy thời điểm đã đến, cho
nên hắn mới quyết định xuống núi.

Nghe thấy người ngoài cửa đi rồi, nhóm
nô bộc sùng bái nhìn tông chủ phu nhân nhà bọn họ, chỉ có nàng mới dám
làm như vậy đối với tông chủ, hơn nữa lại không sợ bị trả thù. Mà Cốc
Nhược Vũ nhìn cánh cửa, trong lòng đã bắt đầu nhớ đến Phượng Hiên.

Mấy năm nay mỗi ngày Phượng hiên đều
dính tại bên người nàng, đột nhiên thiếu đi một phu quân làm nũng đáng
yêu, khiến nàng có chút không quen. Năm đó nàng nghĩ rằng phải sống
trong cảnh chạy trốn sóc nảy lênh đênh, nào biết hoá ra là lại về đến
Cung thị. Sau ba tháng đến nơi này, Phu quân của nàng cảm thấy nàng rất
ủy khuất, cho nên lại một lần nữa cử hành nghi thức thành thân, trên cơ
bản tất cả người trong bộ tộc Cung thị đều đến, hơn nữa nhận được tin
cham mẹ bọn họ ở cũng lên núi Cửu nguy tham gia. Ngày tiếp theo, bộ tộc
Cung thị cử hành long trọng lễ sắc phong tông chủ phu nhân, tên của nàng được gia nhập vào trong gia phả của Cung thị, được toàn bộ người trong
tộc thừa nhận. Mà nhi tử Tiểu Cốc Lượng cũng quy nhận tổ tông, đổi tên
là Cung Thi Dục.

Mấy năm nay, cuộc sống của nàng rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, Cốc Nhược Vũ lưu luyến không rời mà chuẩn bị rời
khỏi cửa đó, đi làm chuyện khác, kết quả phát hiện chân lại bị hai đứa
con trai một đứa ôm một chân không cho đi.

“Lượng Nhi, Liêm nhi, làm cái gì vậy?” Cốc Nhược Vũ không rõ cúi đầu hỏi.

“Mẹ, cha đi rồi, buổi tối mẹ ngủ một
mình chắc là rất sợ, cho nên tối nay, con đến ngủ cùng mẹ được không?”
Cung Thi Dục hơn bảy tuổi nhìn khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười sáng lạn,
ha ha, người cha kia của cậu, cuối cùng đã đi! Sắp lại được ôm ấm áp
trong ngực Mẫu thân rồi!

“Mẹ, cha đi rồi, ban ngày một mình chắc
sẽ rất cô đơn, cho nên từ hôm nay, con sẽ trông trừng bên mẹ được
không?” Cung Thi Liêm sắp bốn tuổi nhìn giống nhau như đúc với Cốc Nhược Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú giả bộ đáng thương, hai mắt thật to chớp lên khát vọng, đúng lúc cụp mắt xuống, con ngươi lại chuyển động, hắc
hắc, người cha kia của bé, rốt cục cũng rời đi! hạnh phúc được dán lên
người mẫu thân rốt cục bé đã có thể nếm thử rồi!

“Được!” Cốc Nhược Vũ yêu thương sờ sờ đầu hai đứa con trai.

Nhận được đáp ứng, hai huynh đệ liền
buông lỏng tay đang ôm đùi Cốc Nhược Vũ ra. Cốc Nhược Vũ trở về viện, đi theo phía sau nàng hai đứa nhỏ nhìn nhau cười, đưa tay vỗ lên chúc mừng đã thành công, đồng thời ở trong lòng nhắc tới: cha đại nhân a, xin mời tối nay trở lại!

Phượng hiên xuống núi đương nhiên không
biết hai đứa con trai của hắn hi vọng hắn tối nay trở về, mà hắn giờ
phút này dẫn đoàn người Phượng tiêu, Phượng địch đang cùng Cung Thi Ý
chuẩn bị mỗi người đi một ngả.

“Nhớ rõ những lời nhắn nhủ của ta phải làm cho tốt!” Phượng hiên dặn dò về phía Cung Thi Ý bên ngoài được xưng là tông chủ

“Dạ! Đúng rồi, chúa thượng!” Cung Thi Ý giống như nhớ tới chuyện gì

ìưm?”

“Chiến hồn Đại tướng quân Nguyệt Tinh
Hồn sắp thành thân rồi, cần lấy danh nghĩa của bộ tộc chúng ta mang đại
lễ đến cho hắn không a?” Năm đó trận chiến ở Kì Sơn, đoàn người Phượng
hiên sau khi đựơc Nguyệt Bát đổi tên là Nguyệt Tinh Hồn cứu, vì báo đáp
ân điển của hắn, Phượng hiên phái người đến hỏi xem hắn muốn gì, bất
luận là tiền tài nữ nhân hay là địa vị, chỉ cần hắn muốn, đều có thể
thỏa mãn hắn. Lúc ấy người được phái đi chính là Cung Thi Ý, kết quả
Nguyệt Bát cái gì cũng không muốn, tự dựa vào bản lĩnh của mình từng
bước một đạt tới mục tiêu. Vì thế rất tán thưởng hắn Cung Thi Ý liền kết thành bằng hữu với hắn. Không biết Phượng hiên có nhớ rõ chuyện đấy hay không Cung Thi Ý nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nói, hắn muốn đưa một phần đại lễ cho Nguyệt Tinh Hồn.

“A? Quân đội của hắn mặc dù đang nghỉ
ngơi hồi phục, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chinh, lúc này thì
thành thân cái gì? Luẩn quẩn trong lòng nữ nhi nhà ai rồi?” Nếu trong
bụng Nhược Vũ là một bé gái mà nói…, tương lai hắn tuyệt đối không bao
giờ gả cho người như thế, không cẩn thận thành quả phụ làm sao bây giờ! ?

“Là cháu gái nhỏ nhất của tông chủ Lam thị Lam Trữ Hinh.”

“Cái ánh mắt kia lại sinh trưởng ở trên đỉnh đầu Lam gia! ?” Phượng hiên cảm thấy thật bất ngờ.

“Nguyệt Tinh Hồn đã đạt được ước định
với tông chủ Lam thị trong vòng năm năm nếu được chức vị tướng quân là
có thể thành thân cùng Lam Trữ Hinh.” Gặp mặt với Nguyệt bát không nhiều nhưng có thể nghe được lời trong lòng hắn, cho nên Cung Thi Ý hiểu rất
rõ chuyện này.

“Có ý tứ! Lấy danh nghĩa của Cung thị
đưa đại lễ cho hắn! Lễ vật thì tự mình quyết định đi!” Phượng hiên nhớ
rõ người này rất cốt khí cự tuyệt yêu cầu báo ân của mình, sau khi nghe thấy ước định của hắn cùng tông chủ Lam thị, càng đối với hắn thưởng
thức hơn. Nếu hắn có nữ nhi mà nói…, sẽ gả cho nam tử kiểu như này,
Phượng hiên lòng tràn đầy hi vọng lần này có thể có nữ nhi, đáng tiếc Kỳ Toán Tử giống như mỏ quạ đen lại nói Phượng hiên hắn trúng mục tiêu có
con trai thứ ba lại không có nữ, tức chết hắn!

Chuyện đều đã nói xong, hai bên bắt đầu
đi theo hướng khác nhau rời khỏi núi Cửu nguy. Ba người Phượng hiên đến
tận trung tuần tháng chín tới mới tới Diên thành của Duyên Huyên quốc

Chapter
1 Chương 1: Cung gia và Phượng gia
2 Chương 2: Huynh trưởng dong dài
3 Chương 3: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
4 Chương 4: Tam hỉ lâm môn
5 Chương 5: Tất cả đều là kế hoạch
6 Chương 6: Hỉ duyên sơ phùng
7 Chương 7: Trẻ con bị sủng
8 Chương 8: Việc không tình nguyện
9 Chương 9: Điên cuồng
10 Chương 10: Huynh Muội hài hước
11 Chương 11: Hình bộ thị lang
12 Chương 12: Tin tức ngoài ý muốn
13 Chương 13: Tính toán chính xác
14 Chương 14: Chủ nhân chân chính
15 Chương 15: Em rể vừa ý
16 Chương 16: Biện pháp hủy hôn
17 Chương 17: Lòng dạ độc ác
18 Chương 18: Cô gái ngạo mạn
19 Chương 19: Đường phố phía nam ở Thái Đô
20 Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
21 Chương 21: Trẻ hư bị đau
22 Chương 22: Mang oa nhi về nhà
23 Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ
24 Chương 24: Thị vệ không may
25 Chương 25: Trừng phạt khác loại
26 Chương 26: Gặp trước khi đính hôn
27 Chương 27: Khách không mời mà đến
28 Chương 28: Bị người trêu đùa
29 Chương 29: “Trộm” cùng tiểu oa nhi
30 Chương 30: Đêm đổi ngọc bội
31 Chương 31: Nghi thức đính hôn
32 Chương 32: Hối hôn
33 Chương 33: Đính hôn vui đùa
34 Chương 34: Bé con về nhà
35 Chương 35: Tiếc biệt ly
36 Chương 36: Thời cuộc thay đổi
37 Chương 37: Nam lăng Cốc gia
38 Chương 38: Cầu hôn
39 Chương 39: Lựa chọn bức hoạ để kết hôn
40 Chương 40: Quyết định sai lầm
41 Chương 41: Việc hôn nhân không mỹ mãn
42 Chương 42: Việc trong tộc
43 Chương 43: Xuân dược
44 Chương 44: Âm mưu quỷ kế
45 Chương 45: Tâm mang ý xấu
46 Chương 46: Gặp lại ở Ti đô
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51: Thất bại trong gang tấc
52 Chương 52: Tin dữ đến
53 Chương 53: Ba kiếp ập xuống
54 Chương 54: Họa vô đơn chí
55 Chương 55: Sinh mệnh ngoài ý muốn
56 Chương 56: Yêu ai yêu cả đường đi
57 Chương 57: Sở thích đoạn tụ
58 Chương 58: Gặp lại ở Lệ Đô nồi tiếp duyên, thiếu niên bé gái, chỉ là duyên mỏng
59 Chương 59: Bỏ trốn mất dạng
60 Chương 60: Kẻ trộm nửa đêm
61 Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ
62 Chương 62: Cha con họa thủy
63 Chương 63: Khó lòng giãi bày
64 Chương 64: Giả bộ bệnh lừa thành thân
65 Chương 65: Động phòng hoa chúc
66 Chương 66: Cuộc sống bình thường sau khi thành thân
67 Chương 67: Chuyện tốt cùng chuyện xấu
68 Chương 68: Ý tại ngôn ngoại
69 Chương 69: Đoán trước tai hoạ ngầm
70 Chương 70: Khởi hành đi về phía tây
71 Chương 71: Dọc đường vui vẻ
72 Chương 72: Máu nhuộm Kỳ Sơn
73 Chương 73: Ân nhân ba lần cứu giúp
74 Chương 74: Trong họa lại có phúc
75 Chương 75: Tình cảm ấm áp
76 Chương 76: Cốc gia ở Tây Lỗ
77 Chương 77: Con rể kém chất lượng
78 Chương 78: Bé con lắm miệng
79 Chương 79: Cha mẹ cùng Tiên ca ca
80 Chương 80: Báo thù khúc dạo đầu
81 Chương 81: Quan phục nguyên chức
82 Chương 82: Thân phận thật sự
83 Chương 83: Thủ phủ Tây Bắc
84 Chương 84: Tin mừng mang thai
85 Chương 85: Tiểu thí ngưu đao
86 Chương 86: Con báo mẫu thù
87 Chương 87: Hai kẻ dở hơi ở Cung gia
88 Chương 88: Ban ngày gặp”Quỷ”
89 Chương 89: Oan gia ngõ hẹp
90 Chương 90: Đại náo tửu lâu
91 Chương 91: Đại lao Hình bộ
92 Chương 92: Kết cục của cha vợ
93 Chương 93: Tin dữ giáng xuống
94 Chương 94: Thảm sự không ngừng
95 Chương 95: Kế hoạch ám sát
96 Chương 96: Thả hổ về rừng
97 Chương 97: Địa lao Phượng phủ
98 Chương 98: Ác giả ác báo
99 Chương 99: Ý định của lễ cưới
100 Chương 100: Sóng lại lên
101 Chương 101: Nói gà thành vịt
102 Chương 102: Lời nói dối
103 Chương 103: Mưa gió sắp đến
104 Chương 104: Trong thọ yến
105 Chương 105: Kháng chỉ bất tuân
106 Chương 106: Cũng chính là bằng hữu
107 Chương 107: Kiếp nạn theo quẻ bói
108 Chương 108: Không nói gì mà từ biệt
109 Chương 109: Pháp trường kinh biến
110 Chương 110: Một mình cướp pháp trường
111 Chương 111: Hành động phản nghịch trong đêm khuya
112 Chương 112: Bảy nước chiến loạn
113 Chương 113: Xuống núi đi xa
114 Chương 114: Phượng trọng nam chết
115 Chương 115: Mạng phú quý vương phi
116 Chương 116: Ngoại truyện: Câu chuyện về tiểu tiểu ác ma
Chapter

Updated 116 Episodes

1
Chương 1: Cung gia và Phượng gia
2
Chương 2: Huynh trưởng dong dài
3
Chương 3: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
4
Chương 4: Tam hỉ lâm môn
5
Chương 5: Tất cả đều là kế hoạch
6
Chương 6: Hỉ duyên sơ phùng
7
Chương 7: Trẻ con bị sủng
8
Chương 8: Việc không tình nguyện
9
Chương 9: Điên cuồng
10
Chương 10: Huynh Muội hài hước
11
Chương 11: Hình bộ thị lang
12
Chương 12: Tin tức ngoài ý muốn
13
Chương 13: Tính toán chính xác
14
Chương 14: Chủ nhân chân chính
15
Chương 15: Em rể vừa ý
16
Chương 16: Biện pháp hủy hôn
17
Chương 17: Lòng dạ độc ác
18
Chương 18: Cô gái ngạo mạn
19
Chương 19: Đường phố phía nam ở Thái Đô
20
Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
21
Chương 21: Trẻ hư bị đau
22
Chương 22: Mang oa nhi về nhà
23
Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ
24
Chương 24: Thị vệ không may
25
Chương 25: Trừng phạt khác loại
26
Chương 26: Gặp trước khi đính hôn
27
Chương 27: Khách không mời mà đến
28
Chương 28: Bị người trêu đùa
29
Chương 29: “Trộm” cùng tiểu oa nhi
30
Chương 30: Đêm đổi ngọc bội
31
Chương 31: Nghi thức đính hôn
32
Chương 32: Hối hôn
33
Chương 33: Đính hôn vui đùa
34
Chương 34: Bé con về nhà
35
Chương 35: Tiếc biệt ly
36
Chương 36: Thời cuộc thay đổi
37
Chương 37: Nam lăng Cốc gia
38
Chương 38: Cầu hôn
39
Chương 39: Lựa chọn bức hoạ để kết hôn
40
Chương 40: Quyết định sai lầm
41
Chương 41: Việc hôn nhân không mỹ mãn
42
Chương 42: Việc trong tộc
43
Chương 43: Xuân dược
44
Chương 44: Âm mưu quỷ kế
45
Chương 45: Tâm mang ý xấu
46
Chương 46: Gặp lại ở Ti đô
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51: Thất bại trong gang tấc
52
Chương 52: Tin dữ đến
53
Chương 53: Ba kiếp ập xuống
54
Chương 54: Họa vô đơn chí
55
Chương 55: Sinh mệnh ngoài ý muốn
56
Chương 56: Yêu ai yêu cả đường đi
57
Chương 57: Sở thích đoạn tụ
58
Chương 58: Gặp lại ở Lệ Đô nồi tiếp duyên, thiếu niên bé gái, chỉ là duyên mỏng
59
Chương 59: Bỏ trốn mất dạng
60
Chương 60: Kẻ trộm nửa đêm
61
Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ
62
Chương 62: Cha con họa thủy
63
Chương 63: Khó lòng giãi bày
64
Chương 64: Giả bộ bệnh lừa thành thân
65
Chương 65: Động phòng hoa chúc
66
Chương 66: Cuộc sống bình thường sau khi thành thân
67
Chương 67: Chuyện tốt cùng chuyện xấu
68
Chương 68: Ý tại ngôn ngoại
69
Chương 69: Đoán trước tai hoạ ngầm
70
Chương 70: Khởi hành đi về phía tây
71
Chương 71: Dọc đường vui vẻ
72
Chương 72: Máu nhuộm Kỳ Sơn
73
Chương 73: Ân nhân ba lần cứu giúp
74
Chương 74: Trong họa lại có phúc
75
Chương 75: Tình cảm ấm áp
76
Chương 76: Cốc gia ở Tây Lỗ
77
Chương 77: Con rể kém chất lượng
78
Chương 78: Bé con lắm miệng
79
Chương 79: Cha mẹ cùng Tiên ca ca
80
Chương 80: Báo thù khúc dạo đầu
81
Chương 81: Quan phục nguyên chức
82
Chương 82: Thân phận thật sự
83
Chương 83: Thủ phủ Tây Bắc
84
Chương 84: Tin mừng mang thai
85
Chương 85: Tiểu thí ngưu đao
86
Chương 86: Con báo mẫu thù
87
Chương 87: Hai kẻ dở hơi ở Cung gia
88
Chương 88: Ban ngày gặp”Quỷ”
89
Chương 89: Oan gia ngõ hẹp
90
Chương 90: Đại náo tửu lâu
91
Chương 91: Đại lao Hình bộ
92
Chương 92: Kết cục của cha vợ
93
Chương 93: Tin dữ giáng xuống
94
Chương 94: Thảm sự không ngừng
95
Chương 95: Kế hoạch ám sát
96
Chương 96: Thả hổ về rừng
97
Chương 97: Địa lao Phượng phủ
98
Chương 98: Ác giả ác báo
99
Chương 99: Ý định của lễ cưới
100
Chương 100: Sóng lại lên
101
Chương 101: Nói gà thành vịt
102
Chương 102: Lời nói dối
103
Chương 103: Mưa gió sắp đến
104
Chương 104: Trong thọ yến
105
Chương 105: Kháng chỉ bất tuân
106
Chương 106: Cũng chính là bằng hữu
107
Chương 107: Kiếp nạn theo quẻ bói
108
Chương 108: Không nói gì mà từ biệt
109
Chương 109: Pháp trường kinh biến
110
Chương 110: Một mình cướp pháp trường
111
Chương 111: Hành động phản nghịch trong đêm khuya
112
Chương 112: Bảy nước chiến loạn
113
Chương 113: Xuống núi đi xa
114
Chương 114: Phượng trọng nam chết
115
Chương 115: Mạng phú quý vương phi
116
Chương 116: Ngoại truyện: Câu chuyện về tiểu tiểu ác ma