Chương 113: Phiên ngoại 4

Tiếng Anh của Mạch Đinh tối đã chỉ có thể dùng giao tiếp thường ngày, ví dụ như "bạn có ăn không" hay "rất vui khi gặp bạn", nhưng quả thật là biển báo giao thông, cột mốc này nọ cậu xem không có hiểu, cũng không biết phải hỏi đường như thế nào. Vẻ mặt cậu như đưa đám, hẳn là không đi quá xa, sao lại không tìm thấy đường về nhỉ. Cậu từ từ nhắm mắt lại, cố gắng hồi tượng xem làm sao mà đi được tới đây, nhưng lúc đó mải nhìn trời nhìn đấy, đâu có nhìn xung quanh nó thế nào. Thấy những khuôn mặt xa lạ đi tới đi lui, Mạch Đinh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hóa ra không có An Tử Yến ở bên cạnh, thế giới này hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

Cậu vỗ vỗ mặt mình cổ vũ bản thân: Dù sao cũng là đàn ông con trai, không thể không có tiền đồ như vậy. Nhưng An Tử Yến rốt cuộc ở đâu a? Mạch Đinh càng nghĩ càng hối hận, lại không dám đi tìm người. Nếu như cậu gặp phải người xấu thì làm sao? Cậu chỉ có thể bình tĩnh đứng đó, đã không biết đường thì không được đi lung tung, còn không bằng đứng ở đây chờ An Tử Yến tìm thấy mình. Đi loạn nhỡ mà bỏ qua nhau, cái được không bù nổi cái mất. Xem ra Mạch Đinh đâu có ngốc lắm. Đôi mắt cậu thẳng tắp nhìn vào chỗ rẽ của từng con đường, nhìn tới mức mắt đều đau, người kia, cái người gọi là An Tử Yến kia, vẫn không hề xuất hiện.

An Tử Yến ở sân bay nhanh chóng tới hỏi nhân viên công tác cùng các hành khách, xem họ có thấy một người Trung Quốc, đại khái là rất cao, con trai. Nhưng nhiều người như vậy thì ai mà chú ý, hơn nữa còn thật khó cho An Tử Yến để cẩn thận không dùng ngôn từ cẩu thả với người ngoài. Không tìm thấy người trong sân bay, An Tử Yến đành phải ra ngoài. Bởi vì không có xe lại không có phương tiện, anh sợ ngồi xe sẽ không thấy được Mạch Đinh, chỉ có thể từng bước từng bước đi dọc theo cửa ra sân bay mà tìm lần lượt. Không biết phải tìm ở đâu, cũng không biết phải tìm bao lâu, chẳng biết đã đi qua bao nhiêu cửa, chỉ biết là phải tìm, không thể không tìm thấy Mạch Đinh!.

Cuối cùng, anh thấy được Mạch Đinh đang đứng một chỗ co rúm bất an. Mạch Đinh cũng thấy An Tử Yến, muốn nhào tới ôm lấy anh, lại thấy nét mặt lạnh lùng, thần sắc mệt mỏi rã rời, thì có chút do dự. Hai chân đứng lâu đã tê nhức vô cùng, cậu chỉ có thể cúi đầu chờ ăn chửi. An Tử Yến chậm rãi đi tới trước mặt Mạch Đinh, cái gì cũng không nói. Mạch Đinh nghĩ thật kỳ quái, bình thường ngay cả cậu không sai cũng đã bị châm chọc, giờ cậu thật sự làm sai, anh lại im lặng không nói. Điều này làm Mạch Đinh càng thêm áy náy, cậu tình nguyện để anh chửi còn thấy thoải mái hơn. Cái ý muốn chết không muốn sống cứ nghẹn lại trong cổ họng làm cậu khó chịu vô cùng.

An Tử Yến nâng cằm Mạch Đinh lên, nhìn vẻ mặt hối lỗi của cậu. Mạch Đinh bị anh nhìn chằm chằm, có chút ngại ngùng, nghiêng đầu nói: "Làm gì thế?".

"Còn tưởng cậu sẽ sợ tới khóc." Khẩu khí của An Tử Yến chẳng hề có ý tứ châm chọc.

"Không phải chỉ là lạc đường thôi sao, tớ là đàn ông, sao có thể khóc được?" Nhưng mà nếu An Tử Yến đến chậm một chút, nói không chừng....

"Tốt nhất là như vậy.".

Mạch Đinh chờ đợi, nhưng vẫn không thấy thanh âm An Tử Yến mắng chửi. Toàn thân cậu tự nhiên hoảng loạn, nhìn lại sắc tời đã nhạt nhòa, tự trách mình đã làm lãng phí thời gian, đuối lý hỏi: "Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?".

"Còn có thể làm sao. Hôm nay không lên được đảo, ở lại gần đây.".

An Tử Yến quay đầu đi trước vài bước, thấy Mạch Đinh vẫn chưa đi, lại quay trở về, nắm cổ tay Mạch Đinh kéo đi. Vừa nãy anh rất sốt ruột, giờ thấy Mạch Đinh đang ở trước mặt mình, anh thở phào nhẹ nhõm, khẩu khí nhẹ nhàng hơn, ngay cả tính tình cũng thả lỏng đi rất nhiều.

Mạch Đinh bị kéo, cảm giác thấy cổ tay bị túm thật chặt, máu nhanh chóng không tuần hoàn được: "Nè An Tử Yến, cậu làm sao vậy. Không muốn tớ thoải mái thì cứ mắng tớ đi. Phải cho tớ bài tiết chứ.".

An Tử Yến dùng ánh mắt như nhìn người điên lướt qua biểu tình vô cùng thống khổ của Mạch Đinh, vẫn không nói chuyện. Mạch Đinh nói: "Tớ biết mình sai rồi. Nên muốn mắng thì cậu cứ mắng đi, mắng thoải mái đi. Coi như cho tớ giải thoát." Trong lòng Mạch Đinh xoắn lại, thấy An Tử Yến bất động thanh sắc, lại nói tiếp: "Đi, cậu lại nghiên cứu ra bước phát triển mới trong phương pháp dằn vặt tớ, xem như cậu lợi hại." Ngay cả phép khích tướng cũng lôi ra dùng, Mạch Đinh nghẹn tới sắp nội thương rồi.

Chờ tới khi thuê xong phòng, vừa vào cửa phòng, Mạch Đinh trước hết dọn xong hành lý, chạy tới trên giường cầm hai cái gối xếp cùng một chỗ, vỗ vỗ và vẫy tay với An Tử Yến: "Mệt mỏi rồi, tới nằm đi.".

An Tử Yến không khách khí nằm xuống, thuận tiện lấy điều khiển từ xa mở TV. Mạch Đinh ngồi ở bên giường, đem chân An Tử Yến đặt lên đùi mình: "Gia, hôm nay tiểu nhân bóp chân cho ngài.".

Nhìn Mạch Đinh lộ bộ dáng tận tâm tẫn trách, An Tử Yến thấy buồn cười. Bình thường mắng cậu hai cậu, da cậu vẫn dày như thường. Hôm nay không muốn mắng, biểu hiện dĩ nhiên là vô cùng hài lòng. Xem ra đoạn đường kia cũng không uổng công. Mạch Đinh cười khanh khách nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của An Tử Yến: "Thoải mái không?".

"Nghe tớ nói này, Mạch Đinh!".

"Ngài nói đi, cứ việc nói.".

"Cậu có biết đây là nước ngoài hay không? Có biết đi lạc nguy hiểm thế nào không?".

"Biết.".

"Cậu có biết điện thoại di động là phải mang theo người không?".

"Biết.".

"Cậu có biết rất nhiều người nước ngoài nam nữ đều ăn không?".

"Biết.".

Mạch Đinh không dám liếc mắt nhìn An Tử Yến, đành dán mắt vào chân anh.

"Cậu có biết nếu như để mất cậu, tớ trở về sẽ không ăn nói được với ba mẹ cậu hay không?".

"Biết.".

"Cái gì cậu cũng nói biết. Vậy cậu có biết nếu không thấy cậu, tớ sẽ lo lắng tới thế nào không? Sau này đừng có chạy lung tung, cậu muốn đi đâu cũng được, có phải tớ không đưa cậu đi đâu." An Tử Yến nói giống như làn gió mát thổi thẳng vào tim Mạch Đinh, còn mạnh mẽ hơn gió biển Maldives, thổi cho Mạch Đinh ngã trái ngã phải, không chịu nổi kích thích.

"Nói với cậu đó, có nghe được không?".

Mạch Đinh bất chợt đứng lên, An Tử Yến thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, còn chưa kịp phản ứng, bụng đã bị đầu của Mạch Đinh đụng tới, lực đạo không hề nhẹ. An Tử Yến kêu một tiếng đau đớn, Mạch Đinh ôm chặt lấy anh, đầu vẫn còn vùi vào lòng An Tử Yến: "Xin lỗi, là tớ không tốt. Không phải tớ cố ý. Tớ cũng không biết mình đã đi đâu, chờ tới khi nhận ra thì không thấy cậu nữa rồi. Tớ rất sợ hãi, sợ cậu không tìm thấy tớ, sợ cậu thấy tớ thì tức giận, còn sợ sau này cậu sẽ không bao giờ đưa tớ đi chơi nữa." Mạch Đinh tâm tình kích động, liên tục nói, sau đó lại nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Dù sao cậu đi máy bay lâu đã mệt chết rồi, còn phải đứng lâu như vậy. Khi An Tử Yến cúi đầu nhìn, Mạch Đinh đã ngủ say trong lòng anh.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Mạch Đinh đã tỉnh lại. Chuyện ngày hôm qua đã tan thành mây khói, áy náy trong lòng cũng chẳng còn mấy. Cậu đẩy đẩy An Tử Yến, vốn tưởng rằng phải gọi thật lâu mới dựng được tên lười này dậy, nào ngờ An Tử Yến mở mắt ngay. Trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Mạch Đinh, anh rời giường, tắm, mặc quần áo, chờ khi chuẩn bị xong xuôi, Mạch Đinh vẫn còn trong tư thế gọi An Tử Yến dậy ở trên giường. An Tử Yến ném quần áo cho cậu: "Động tác nhanh lên một chút!".

Mạch Đinh lấy quần áo trên đầu xuống, vô cùng khó hiểu nhìn chăm chằm An Tử Yến đang mặc đồ. Khi cậu đánh răng còn nhìn An Tử Yến qua gương, trong đầu có một dấu hỏi chấm to đùng ép cậu tới mức cậu không thể nào nghĩ tới chuyện khác. Chờ tới khi ngồi trên thủy phi cơ(1) tới một hòn đảo Mạch Đinh không đọc được tên rồi, cậu ở trên máy bay nhìn biển sâu xanh thẳm, rốt cục mới quay đầu lại, nắm ngón tay An Tử Yến: "Cậu thành thật nói đi, có phải cậu có đàn bà ở bên ngoài không?".

Đối với câu hỏi kì lạ này, An Tử Yến nhíu mày: "Cậu chưa tỉnh ngủ à?".

"Không đúng a, không có khả năng, nói không phải, không thích hợp. Chẳng tiêm cái gì cho cậu, sao có thể đột biến như thế. Không mắng tớ đã đành, sáng sớm mới gọi một tiếng đã dậy, xưa này hoàn toàn chưa từng có.".

"Cậu nghĩ quá nhiều rồi.".

"Gia, xin ngài nói cho tiểu nhân biết đi. Nếu không tiểu nhân khó ngủ yên giấc. Vấn đề này làm khó tớ đã lâu.".

Thấy Mạch Đinh chớp chớp đôi mắt nhỏ đáng thương khẩn cầu muốn biết chân tướng, biểu tình của An Tử Yến vô cùng mất tự nhiên, hơn nửa ngày mới phun ra được vài chữ: "Phiền chết đi được, còn không phải là vì đang hưởng tuần trăng mật sao.".

Kích thích này Mạch Đinh chịu không nổi, ôm lấy vai An Tử Yến: "Quá đáng yêu!".

"Tránh ra! Có tin tớ ném cậu xuống biển không?".

"Ném đi, không vấn đề gì, tớ bơi ếch theo cậu.".

*Chú thích:.

(1) Thủy phi cơ

Chapter
1 Chương 1: Mạch Đinh rất bình thường
2 Chương 2: Chúng ta làm bạn đi?
3 Chương 3: Bồi dưỡng tình cảm khi tập quân sự
4 Chương 4: Chiếc quần Sịp bị mất
5 Chương 5: Tôi không thích con trai, có điều...
6 Chương 6: Hoàng Tử, Công Chúa đều không bằng cậu
7 Chương 7: Sa vào lưới tình
8 Chương 8: Mạch Đinh người bị Thượng đế bỏ quên
9 Chương 9: Không nhịn được muốn yêu cậu!
10 Chương 10: Không thể chia sẻ cậu với ai khác
11 Chương 11: Hẹn hò một trận hoành tráng nào!
12 Chương 12: Cậu đã nói sẽ không tổn thương tôi
13 Chương 13: Nghĩa vụ của người yêu
14 Chương 14: Tớ cần phải biết, rằng cậu yêu tớ
15 Chương 15: Cháu là người giúp việc của An Tử Yến
16 Chương 16: Vĩnh viễn không còn cô đơn
17 Chương 17: Mùa đông của chúng ta tới rồi
18 Chương 18: Đêm Giáng Sinh vui vẻ và kinh hồn
19 Chương 19: Không muốn các cậu ở bên nhau
20 Chương 20: Hãy buông tha cho tình yêu của chúng tôi
21 Chương 21: Hóa ra cậu vẫn nhớ
22 Chương 22: Hưởng thụ hạnh phúc mới là việc quan trọng nhất
23 Chương 23: Tớ thật rối rắm, cậu lại chẳng sao cả
24 Chương 24: Cảm ơn cậu đã yêu tớ
25 Chương 25: Hãy tôn trọng chồng mình
26 Chương 26: Năm mới vui vẻ, An Tử Yến của tớ
27 Chương 27: Vĩnh viễn không nên xem thường đàn bà con gái
28 Chương 28: Tổn thương mà cậu mang lại cho tớ, thật sự rất đau
29 Chương 29: Bên trong tình yêu đều là vết thương
30 Chương 30: Tìm được cậu rồi thì phải ở lại bên cạnh tớ
31 Chương 31: Vậy thì đến sống chung với tớ đi
32 Chương 32: Tình yêu lén lút của cậu
33 Chương 33: Hai người sau khi xem xong "Brokeback Mountain"
34 Chương 34: Mối tình đầu của Mạch Đinh
35 Chương 35: Đây là một thế giới lạnh lùng
36 Chương 36: Mặt âm hiểm của An Tử Yến
37 Chương 37: An Tử Yến, tên khốn kiếp nhà cậu
38 Chương 38: An Tử Yên mang Mạch Đinh theo
39 Chương 39: Sâu trong hồi ức là nỗi đau
40 Chương 40: Toàn bộ thế giới của tớ
41 Chương 41: Kiểu hẹn hò của Mạch Đinh
42 Chương 42: Cậu phải cam đoan (Thượng)
43 Chương 43: Cậu phải cam đoan (Hạ)
44 Chương 44: Chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón hạnh phúc
45 Chương 45: Mạch Đinh và Tô Tiểu Mễ
46 Chương 46: Tôi là một tên ngốc
47 Chương 47: Đến nhận sự dạy bảo của thầy Tô
48 Chương 48: Tình yêu của mỗi người
49 Chương 49: Cậu có thể đi, nhưng đừng bỏ lại tớ
50 Chương 50: Chỉ là tình yêu mà thôi
51 Chương 51: Có tĩnh mịch không?
52 Chương 52: Nếu như gặp lại cậu
53 Chương 53: An Tử Yến, tớ nhớ cậu
54 Chương 54: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Thượng)
55 Chương 55: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Hạ)
56 Chương 56: Tạo nghiệt hồi trước
57 Chương 57: Không ai có thể sánh với cậu
58 Chương 58: Con dâu tốt của mẹ Mạch Đinh
59 Chương 59: Mạch Đinh được nữ nhân vây quanh
60 Chương 60: Lời nói dối của Pinocchio
61 Chương 61: Rốt cuộc sụp đổ
62 Chương 62: Một vài chuyện ngày hè
63 Chương 63: Khi ốm người ta liền trở nên ôn nhu
64 Chương 64: 8 phút (Thượng)
65 Chương 65: 8 phút (Hạ)
66 Chương 66: Đến gặp phụ huynh thì thế nào
67 Chương 67: Ngoại trừ các mặt khác, thì ra tình yêu của cậu nhiều như vậy
68 Chương 68: Tâm hồn vỡ nát
69 Chương 69: Tiểu ca, thái độ kiểu gì đấy?
70 Chương 70: Thuận theo tự nhiên
71 Chương 71: Tình yêu không có tiền
72 Chương 72: Chồng của tớ
73 Chương 73: Cho dù ra sao, tớ còn có cậu
74 Chương 74: Vì cậu, tớ mới khóc
75 Chương 75: Nguyện vọng nhỏ nhoi không đáng kể
76 Chương 76: Sau này không cần thử nữa
77 Chương 77: Việc này nhìn nhiều sẽ quen
78 Chương 78: Cho dù cõng tớ cũng phải đi hết con đường này
79 Chương 79: Sẽ tốt lên thôi
80 Chương 80: Cho dù có bao nhiêu đau khổ
81 Chương 81: Khởi đầu của hạnh phúc
82 Chương 82: Ngưu Lang và Chức Nữ
83 Chương 83: Cậu nói dối nha
84 Chương 84: Để tớ không yêu cậu quá nhiều
85 Chương 85: Bị tớ bắt bài rồi nhé, An Tử Yến!
86 Chương 86: Nó sẽ khiến chúng ta bị chia cách
87 Chương 87: Nỗi đau khi nghĩ một đằng nói một nẻo
88 Chương 88: Ánh mắt bị lừa gạt
89 Chương 89: Sau này đừng cãi nhau nữa
90 Chương 90: Người mà tớ yêu nhất!
91 Chương 91: Như vậy cậu sẽ không nghe thấy nữa
92 Chương 92: Về bố Mạch Đinh
93 Chương 93: Dùng mấy lời buồn nôn của tớ giết chết cậu!
94 Chương 94: Chuyện hạ lưu trong sinh nhật
95 Chương 95: Thứ mọi người tìm kiếm
96 Chương 96: Làm người như cậu cũng không tồi
97 Chương 97: Càng ngày càng ngọt ngào
98 Chương 98: Tớ Yêu Cậu
99 Chương 99: Vài mẩu chuyện thường ngày
100 Chương 100: Phần không tên 100
101 Chương 101: Người nhà họ An
102 Chương 102: Cảm giác này, rất khó chịu
103 Chương 103: Hạnh phúc không tưởng
104 Chương 104: Bảo bối của tớ!
105 Chương 105: Hội chứng tiền hôn nhân
106 Chương 106: Cuộc gặp gỡ náo nhiệt
107 Chương 107: Hôn lễ là gì
108 Chương 108: Truyện cổ tích
109 Chương 109: Truyện cổ tích tiếp diễn
110 Chương 110: Phiên ngoại 1
111 Chương 111: Phiên ngoại 2
112 Chương 112: Phiên ngoại 3
113 Chương 113: Phiên ngoại 4
114 Chương 114: Phiên ngoại 5
115 Chương 115: Phải hạnh phúc, phải rất hạnh phúc
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Chương 1: Mạch Đinh rất bình thường
2
Chương 2: Chúng ta làm bạn đi?
3
Chương 3: Bồi dưỡng tình cảm khi tập quân sự
4
Chương 4: Chiếc quần Sịp bị mất
5
Chương 5: Tôi không thích con trai, có điều...
6
Chương 6: Hoàng Tử, Công Chúa đều không bằng cậu
7
Chương 7: Sa vào lưới tình
8
Chương 8: Mạch Đinh người bị Thượng đế bỏ quên
9
Chương 9: Không nhịn được muốn yêu cậu!
10
Chương 10: Không thể chia sẻ cậu với ai khác
11
Chương 11: Hẹn hò một trận hoành tráng nào!
12
Chương 12: Cậu đã nói sẽ không tổn thương tôi
13
Chương 13: Nghĩa vụ của người yêu
14
Chương 14: Tớ cần phải biết, rằng cậu yêu tớ
15
Chương 15: Cháu là người giúp việc của An Tử Yến
16
Chương 16: Vĩnh viễn không còn cô đơn
17
Chương 17: Mùa đông của chúng ta tới rồi
18
Chương 18: Đêm Giáng Sinh vui vẻ và kinh hồn
19
Chương 19: Không muốn các cậu ở bên nhau
20
Chương 20: Hãy buông tha cho tình yêu của chúng tôi
21
Chương 21: Hóa ra cậu vẫn nhớ
22
Chương 22: Hưởng thụ hạnh phúc mới là việc quan trọng nhất
23
Chương 23: Tớ thật rối rắm, cậu lại chẳng sao cả
24
Chương 24: Cảm ơn cậu đã yêu tớ
25
Chương 25: Hãy tôn trọng chồng mình
26
Chương 26: Năm mới vui vẻ, An Tử Yến của tớ
27
Chương 27: Vĩnh viễn không nên xem thường đàn bà con gái
28
Chương 28: Tổn thương mà cậu mang lại cho tớ, thật sự rất đau
29
Chương 29: Bên trong tình yêu đều là vết thương
30
Chương 30: Tìm được cậu rồi thì phải ở lại bên cạnh tớ
31
Chương 31: Vậy thì đến sống chung với tớ đi
32
Chương 32: Tình yêu lén lút của cậu
33
Chương 33: Hai người sau khi xem xong "Brokeback Mountain"
34
Chương 34: Mối tình đầu của Mạch Đinh
35
Chương 35: Đây là một thế giới lạnh lùng
36
Chương 36: Mặt âm hiểm của An Tử Yến
37
Chương 37: An Tử Yến, tên khốn kiếp nhà cậu
38
Chương 38: An Tử Yên mang Mạch Đinh theo
39
Chương 39: Sâu trong hồi ức là nỗi đau
40
Chương 40: Toàn bộ thế giới của tớ
41
Chương 41: Kiểu hẹn hò của Mạch Đinh
42
Chương 42: Cậu phải cam đoan (Thượng)
43
Chương 43: Cậu phải cam đoan (Hạ)
44
Chương 44: Chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón hạnh phúc
45
Chương 45: Mạch Đinh và Tô Tiểu Mễ
46
Chương 46: Tôi là một tên ngốc
47
Chương 47: Đến nhận sự dạy bảo của thầy Tô
48
Chương 48: Tình yêu của mỗi người
49
Chương 49: Cậu có thể đi, nhưng đừng bỏ lại tớ
50
Chương 50: Chỉ là tình yêu mà thôi
51
Chương 51: Có tĩnh mịch không?
52
Chương 52: Nếu như gặp lại cậu
53
Chương 53: An Tử Yến, tớ nhớ cậu
54
Chương 54: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Thượng)
55
Chương 55: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Hạ)
56
Chương 56: Tạo nghiệt hồi trước
57
Chương 57: Không ai có thể sánh với cậu
58
Chương 58: Con dâu tốt của mẹ Mạch Đinh
59
Chương 59: Mạch Đinh được nữ nhân vây quanh
60
Chương 60: Lời nói dối của Pinocchio
61
Chương 61: Rốt cuộc sụp đổ
62
Chương 62: Một vài chuyện ngày hè
63
Chương 63: Khi ốm người ta liền trở nên ôn nhu
64
Chương 64: 8 phút (Thượng)
65
Chương 65: 8 phút (Hạ)
66
Chương 66: Đến gặp phụ huynh thì thế nào
67
Chương 67: Ngoại trừ các mặt khác, thì ra tình yêu của cậu nhiều như vậy
68
Chương 68: Tâm hồn vỡ nát
69
Chương 69: Tiểu ca, thái độ kiểu gì đấy?
70
Chương 70: Thuận theo tự nhiên
71
Chương 71: Tình yêu không có tiền
72
Chương 72: Chồng của tớ
73
Chương 73: Cho dù ra sao, tớ còn có cậu
74
Chương 74: Vì cậu, tớ mới khóc
75
Chương 75: Nguyện vọng nhỏ nhoi không đáng kể
76
Chương 76: Sau này không cần thử nữa
77
Chương 77: Việc này nhìn nhiều sẽ quen
78
Chương 78: Cho dù cõng tớ cũng phải đi hết con đường này
79
Chương 79: Sẽ tốt lên thôi
80
Chương 80: Cho dù có bao nhiêu đau khổ
81
Chương 81: Khởi đầu của hạnh phúc
82
Chương 82: Ngưu Lang và Chức Nữ
83
Chương 83: Cậu nói dối nha
84
Chương 84: Để tớ không yêu cậu quá nhiều
85
Chương 85: Bị tớ bắt bài rồi nhé, An Tử Yến!
86
Chương 86: Nó sẽ khiến chúng ta bị chia cách
87
Chương 87: Nỗi đau khi nghĩ một đằng nói một nẻo
88
Chương 88: Ánh mắt bị lừa gạt
89
Chương 89: Sau này đừng cãi nhau nữa
90
Chương 90: Người mà tớ yêu nhất!
91
Chương 91: Như vậy cậu sẽ không nghe thấy nữa
92
Chương 92: Về bố Mạch Đinh
93
Chương 93: Dùng mấy lời buồn nôn của tớ giết chết cậu!
94
Chương 94: Chuyện hạ lưu trong sinh nhật
95
Chương 95: Thứ mọi người tìm kiếm
96
Chương 96: Làm người như cậu cũng không tồi
97
Chương 97: Càng ngày càng ngọt ngào
98
Chương 98: Tớ Yêu Cậu
99
Chương 99: Vài mẩu chuyện thường ngày
100
Chương 100: Phần không tên 100
101
Chương 101: Người nhà họ An
102
Chương 102: Cảm giác này, rất khó chịu
103
Chương 103: Hạnh phúc không tưởng
104
Chương 104: Bảo bối của tớ!
105
Chương 105: Hội chứng tiền hôn nhân
106
Chương 106: Cuộc gặp gỡ náo nhiệt
107
Chương 107: Hôn lễ là gì
108
Chương 108: Truyện cổ tích
109
Chương 109: Truyện cổ tích tiếp diễn
110
Chương 110: Phiên ngoại 1
111
Chương 111: Phiên ngoại 2
112
Chương 112: Phiên ngoại 3
113
Chương 113: Phiên ngoại 4
114
Chương 114: Phiên ngoại 5
115
Chương 115: Phải hạnh phúc, phải rất hạnh phúc