Chương 113: Ánh sáng và bóng tối

"Đinh Húc chết rồi?!"

Hoàn Nhan Bồ Nhược nhận được tin này ngay trong đêm.

Nàng ta đi tới đi lui trong phòng, cảm thấy tình hình có chút phức tạp.

Trong bữa tiệc tối nay, lúc nàng ta ra ngoài thay quần áo, chính là lúc Đinh Húc truyền tin cho nàng ta, nói cho nàng ta biết điều kiện trong lòng Thẩm Chấp Trung, nàng ta mới dám mạnh dạn đưa ra con số đó.

Nhưng không chỉ không đạt được kết quả như nàng ta dự đoán, mà Đinh Húc còn chết ngay sau đó...

Hai việc này xảy ra liên tiếp, chắc chắn có liên quan. Hoàn Nhan Bồ Nhược cẩn thận suy nghĩ lại từng hành động của mọi người trong bữa tiệc, đột nhiên nhận ra: có lẽ ý định đàm phán là thật, nhưng nội dung đàm phán lại là một cái bẫy.

Trong số các đại thần mà Thẩm Chấp Trung mang theo bên mình, có người mà ông ấy nghi ngờ cao độ, ông ấy biết điểm mấu chốt của cuộc đàm phán là dụ Hoàn Nhan Bồ Nhược đưa ra số tiền cống nạp, mà Hoàn Nhan Bồ Nhược không biết Kim Lăng hiện tại có bao nhiêu tài lực, nàng ta cần nội gián để thăm dò. Thẩm Chấp Trung đã báo cho mỗi người một con số khác nhau, sau khi Hoàn Nhan Bồ Nhược rời khỏi rồi quay lại, con số mà nàng ta đưa ra, chính là để xác minh ai là nội gián!

Lão già gian xảo này!

Hiểu ra sự việc, Hoàn Nhan Bồ Nhược mới biết mình đã bị chơi một vố đau, nhưng nàng ta không tức giận, ngược lại cảm thấy thú vị. Nàng ta không phải là người hành động theo cảm tính, mất một vài quân cờ nhỏ không đáng sợ... Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, nàng ta muốn thắng là một thế trận lớn hơn.

Và mỗi lần đối đầu với đối thủ, đều là một cơ hội học hỏi tuyệt vời.

Thẩm Chấp Trung đang ở trụ sở Bỉnh Chúc Tư, nghe ám vệ báo cáo tình hình hiện trường, nghe đến câu nói cuối cùng của Đinh Húc trước khi chết, toát mồ hôi lạnh.

Đây là bí mật mà ông giữ kín, thậm chí ngay cả Tống Mục Xuyên cũng không biết, có thể nói trong cả Kim Lăng, chỉ có một mình ông biết chuyện này. Ông và Tạ Khước Sơn chưa từng liên lạc, không để lại bất kỳ bằng chứng nào trên giấy, làm sao Đinh Húc biết được chuyện này? Nhưng nghĩ lại, chỉ cần là chuyện đã từng tồn tại, nhất định sẽ có dấu vết, ông nhất thời cũng không biết rõ, rốt cuộc là sai ở đâu...

Đang suy nghĩ, Tạ Chú đã tức giận đi đến, ông ấy vừa đau buồn vừa phẫn nộ, còn chưa bước qua cửa, lời nói đã tuôn ra như thác đổ.

"Thẩm đại nhân, cháu trai ta lại chính là nội gián ẩn sâu nhất của Bỉnh Chúc Tư, tại sao ngài chưa bao giờ nói cho ta biết! Ta đã trách oan hắn bao nhiêu năm nay, sau này ta phải đối mặt với hắn như thế nào!"

Tạ Chú hiếm khi mất bình tĩnh như vậy, chạy đến nỗi mũ quan cũng lệch, lúc này mới vội vàng chỉnh lại, thậm chí không còn quan tâm đến lễ nghi nữa.

Bị hỏi như vậy, dù là người ăn nói khéo léo như Thẩm Chấp Trung, lúc này cũng có chút á khẩu, không biết nên trả lời thế nào.

Tạ Chú thấy ông ấy cứ ngồi đó không nói một lời, lo lắng đến mức vỗ hai tay lên bàn: "Trời ạ, Thẩm Chấp Trung, sao ngài còn ngồi yên được! Ngài nói xem, bây giờ phải làm sao? Đinh Húc đã biết, Hoàn Nhan Bồ Nhược có lẽ cũng đã biết, ngài phải nghĩ cách cứu Triều Ân - nếu không, ngài là thầy của hắn, là người đầu tiên có lỗi với hắn!"

"Tạ đại nhân, ngươi bình tĩnh lại một chút," Thẩm Chấp Trung trong lòng cũng lo lắng, những lời Tạ Chú nói khiến ông vừa xấu hổ vừa hối hận, lúc này ông như một mớ hỗn độn, nhưng cũng không thể tự loạn trận địa, chỉ có thể khuyên Tạ Chú trước, "Cứu hắn một cách hấp tấp sẽ gây ra sóng gió lớn hơn ở Lịch Đô phủ, còn có thể đánh rắn động cỏ, làm cho tình hình trở nên rối ren, việc này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng."  Edit: FB Frenalis

Những lời này, tương đương với việc thừa nhận thân phận của Tạ Khước Sơn.

Thẩm Chấp Trung cau mày suy nghĩ, Tạ Chú chỉ có thể ngồi xuống thở dài một hơi, nhưng vẫn không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào trong lòng, thuận tay cầm chung trà bên cạnh lên uống, nóng đến mức suýt phun ra, trông thật thảm hại.

Lúc này, Tạ Chú mới nhận ra sự mất bình tĩnh của mình từ khi bước vào cửa, thu lại vẻ mặt, im lặng một lúc, rồi thở dài: "Ta đã từng mắng nhiếc hắn rất nặng nề... Không biết Triều Ân có oán hận ta không."

Thẩm Chấp Trung vừa rồi suy nghĩ hồi lâu, nhưng trong đầu trống rỗng, không nghĩ ra được đối sách nào, nghe thấy câu này, trên mặt lộ ra một chút hối hận: "Người hắn nên oán hận nhất là ta, ta đã đẩy hắn vào hố lửa..."

Hai người cộng lại gần trăm tuổi, ngồi đây thở dài đối diện nhau.

"Đinh Húc đã chết, cũng không biết hắn biết được tin tức này như thế nào, việc cấp bách hiện nay là phải theo dõi chặt chẽ Hoàn Nhan Bồ Nhược, cắt đứt liên lạc của nàng ta với Lịch Đô phủ. Chỉ cần Lăng An Vương bình an vào Kim Lăng, nhiệm vụ của Triều Ân đã hoàn thành, hắn có thể thuận lợi trở về triều."

"Ở Lịch Đô phủ ngài không phải còn phái người khác sao? Ngài truyền tin cho họ, bảo họ nghĩ cách, trước tiên thăm dò tình hình của Triều Ân, nhất định phải bảo vệ hắn an toàn."

Tống Mục Xuyên đã tạm thời cắt đứt liên lạc với Kim Lăng, cả hai bên đều là những hòn đảo cô lập, như vậy ngược lại có thể đảm bảo an toàn tối đa cho hành động ở Lịch Đô phủ.

Đinh Húc đúng là kẻ phản bội, nhưng hắn ta không tự mình thừa nhận mình là Đại Mãn, cũng có khả năng hắn ta không phải. Kỳ nhân có thể cài cắm một người ở Kim Lăng, thì có thể cài cắm người thứ hai. Thẩm Chấp Trung vẫn còn một chút cảnh giác, sẽ không vì cái chết của Đinh Húc mà dễ dàng buông lỏng cảnh giác, cho rằng mọi chuyện đã ổn thỏa.

Thư này, thực ra ông không thể gửi đi.

Nhưng Thẩm Chấp Trung cũng không thể nói rõ tình hình cho Tạ Chú biết, chỉ có thể tạm thời đồng ý.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

******

Tin tức của Hoàn Nhan Bồ Nhược một ngày chưa truyền về Lịch Đô phủ, Tạ Khước Sơn vẫn bị giam lỏng trên con thuyền đó, chờ đợi sự phán xét.

Tuy nhiên, từ khi Nam Y đến, ba bữa ăn mỗi ngày rõ ràng đã trở nên thịnh soạn hơn.

Chương Nguyệt Hồi rõ ràng đã biết Nam Y đã lên thuyền, nhưng hắn còn có thể làm gì khác? Chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng, hầu hạ bà cô này mà thôi.

Tạ Khước Sơn không nói gì về điều này, hắn đang trở nên ít nói. Hắn sợ bị nàng moi lời, rồi sẽ không thể kiểm soát được mà chìm đắm vào đó.

Nam Y đã quen rồi, mỗi ngày thức dậy nàng bắt đầu lải nhải, từ chuyện hồi nhỏ của mình đến khi lớn lên, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói đến khô cả miệng, cũng không quan tâm hắn có trả lời hay không.

Tất cả những lời nàng nói, hắn đều nghe thấy từng chữ từng câu, nhưng hắn lại giả vờ như một người vừa điếc vừa câm.

Nàng muốn cứu hắn, còn hắn lại muốn đuổi nàng đi. Họ dùng cách dịu dàng nhất, âm thầm đấu tranh, cố gắng thay đổi quyết định của đối phương.

Sóng nước sông cuộn trào dưới chân, họ dường như đã trôi theo dòng nước đi rất xa, nhưng rõ ràng vẫn còn ở nguyên chỗ cũ.

Mũi thuyền hướng về phía Tây, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rõ hoàng hôn trên sông.

Sau sự rực rỡ to lớn, là bóng tối nuốt chửng tất cả.

Tạ Khước Sơn không nói chuyện nhiều với nàng, sau khi mặt trời lặn, ngay cả những con chim mệt mỏi cũng đã về tổ, mọi thứ trở nên cực kỳ yên tĩnh và cô tịch.

Nam Y bắt đầu có chút chán ghét sự buông xuống của màn đêm, nàng chán ghét cảm giác bị nuốt chửng nhưng lại bất lực này. Mỗi ngày nàng nhìn mặt trời lặn xuống phía Tây, nàng luôn có ảo giác rằng ngày hôm sau mặt trời sẽ không còn mọc lên nữa. Nàng mỗi ngày đều kiên cường chống lại cảm giác này.

Nhưng Tạ Khước Sơn lại thích màn đêm.

Chỉ khi ôm chăn ngủ, hắn mới có thể nhân lúc màn đêm mờ ảo, sau khi nàng cố chấp chui vào lòng hắn, im lặng ôm chặt nàng.

Trong những khoảnh khắc im lặng này, hắn có thể không cần nghĩ gì, không cần giả vờ gì cả.

"Tạ Khước Sơn, ta không muốn ngắm hoàng hôn nữa, ngày mai chúng ta dậy ngắm bình minh được không?" Nàng đột nhiên khẽ nói trong lòng hắn.

Nàng cố gắng thay đổi cuộc sống mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy hoàng hôn này.

Hắn giả vờ ngủ, không trả lời.

Ngày hôm sau, Tạ Khước Sơn bị đánh thức một cách thô bạo.

Hắn ngái ngủ liếc nhìn, Nam Y đang nằm sấp bên giường hắn, mắt sáng long lanh, như thể nhìn thấy thứ gì đó rất tuyệt vời.

"Tạ Khước Sơn, mặt trời sắp mọc rồi!"

Tạ Khước Sơn lại nhắm mắt lại, trả lời như đang mộng du: "Vậy thì sao?"

"Ngươi mau dậy đi, không phải đã nói là đi ngắm bình minh sao!"

Tạ Khước Sơn mệt mỏi trở mình, khi nào thì hắn đồng ý với nàng? Hắn đột nhiên lại mơ hồ nghĩ, bây giờ là mấy giờ rồi, hắn thậm chí còn không thể mở mắt ra, ở đây cũng không có đồng hồ mặt trời hay đồng hồ nước, làm sao nàng có thể chính xác thức dậy vào lúc bình minh?

Chẳng lẽ nàng đã đợi cả đêm?

Nghĩ đến đây, hắn tỉnh táo hơn một chút.

Một chút ánh bình minh đã lọt qua khung cửa sổ, như một lớp bụi vàng lấp lánh. Nhưng thân thuyền quay lưng về phía Đông, không thể nhìn thấy bình minh trong phòng.

Tạ Khước Sơn không còn kháng cự, để Nam Y kéo mình dậy.

"Nhanh lên!"

Thấy hắn đã dậy, nàng vui vẻ chạy ra ngoài trước, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc bình minh, bước chân trên sàn nhà kêu cót két.

Tạ Khước Sơn bất ngờ bị nàng kéo theo, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười nhạt.

"Thấy chưa? Mặt trời sắp nhảy ra khỏi mặt sông rồi!"

Nam Y đứng bên mạn thuyền, chỉ về phía phong cảnh sông nước phía sau.

Bước chân của Tạ Khước Sơn dừng lại, chỉ còn một bước nữa là hắn có thể bước ra khỏi phòng, nhưng sợi xích sắt trên tay đã căng đến mức tối đa.

Chỉ cần bước thêm một bước nữa, hắn có thể nhìn thấy bình minh phía sau. Nhưng cũng chính là bước này, hắn không thể bước qua được.

Giống như một điềm báo không lành, bình minh vừa ló dạng đã lập tức lùi về đêm tối. Hy vọng trong lòng hắn lại một lần nữa tắt ngấm. Hắn biết rằng mọi thứ trên thế gian đều đang ngăn cản hắn bước qua bước này. Sợi xích chết tiệt này, cái lồng giam chết tiệt này, mặt trời chết tiệt này.

Hắn ngẩng đầu nhìn Nam Y, đôi mắt đen láy không còn sức sống.

Nụ cười trên mặt Nam Y cũng đông cứng lại, nàng thức trắng cả đêm chờ đợi bình minh, nhưng lại bỏ sót điều này.

Nàng dường như đã làm sai điều gì đó.

Nàng muốn kéo hắn ra khỏi bóng tối, nhưng lại quên rằng hắn cần vượt qua một vực sâu. Nếu... hắn không thể vượt qua thì sao?

Họ nhìn nhau qua cánh cửa, một người đứng trong ánh sáng, một người đứng trong bóng tối, giống như lời tiên tri, giống như số phận.

Nam Y đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng lên: "Ngươi đợi ta một chút!"

Nàng nhanh chóng chạy vào phòng, lấy chiếc gương đồng trang điểm từ trên bàn, rồi chạy trở lại mạn thuyền.

Nàng như một cơn gió lướt qua bên cạnh Tạ Khước Sơn, rồi lại lướt trở về. Khi Tạ Khước Sơn hoàn hồn lại, thiếu nữ đã nhanh nhẹn trèo lên mạn thuyền, nửa người ngả ra ngoài. Nàng giơ cao chiếc gương đồng, từng chút một điều chỉnh góc độ.

Một tia nắng bình minh chói lọi phản chiếu qua gương đồng vào mắt Tạ Khước Sơn, hắn theo bản năng nheo mắt lại, rồi nhìn thấy nửa mặt trời đang mọc lên trong gương.

Nửa mặt trời còn lại ở trên mặt nàng.

Tạ Khước Sơn cảm thấy vô cùng chấn động.

Con thuyền đang vỡ ra, dòng sông đang chảy ngược, đi ngược lại tất cả mọi thứ, trên thế gian này có một người, liều mạng cũng muốn đưa ánh sáng đến trước mắt hắn.

Chapter
1 Chương 1: Khách Bình Thủy
2 Chương 2: Tuyết lạnh bên sông
3 Chương 3: Đêm Người Về
4 Chương 4: Kế trung thành
5 Chương 5: Sinh tử đề
6 Chương 6: Tần gia nữ
7 Chương 7: Sai kiệu hoa
8 Chương 8: Có biến trong hôn lễ
9 Chương 9: Bên Hồ Nước
10 Chương 10: Nghi ngờ
11 Chương 11: Bỉnh Chúc Tư
12 Chương 12: Bẫy rập
13 Chương 13: Thỉnh gia pháp
14 Chương 14: Không chỗ trốn
15 Chương 15: Phụ nhân trinh liệt
16 Chương 16: Thuần thú
17 Chương 17: Nhạn!
18 Chương 18: Biến phong vân
19 Chương 19: Thiếu Niên Tạ Khước Sơn
20 Chương 20: Chỗ an thân
21 Chương 21: Nội gián
22 Chương 22: Không thể nhục
23 Chương 23: Trong lòng ngực xuân
24 Chương 24: Chiều tà trên phố
25 Chương 25: Mưa gió tới
26 Chương 26: Mượn oai vũ
27 Chương 27: Đế Cơ bị sỉ nhục
28 Chương 28: Hương đường mạch nha
29 Chương 29: Cầu đường sống
30 Chương 30: Cùng bàn kế sách
31 Chương 31: Tiếng trống trận
32 Chương 32: Tuyết không vương bụi trần
33 Chương 33: Cảnh hoa lẫn bóng hỗn loạn
34 Chương 34: Cả ngày lẫn đêm
35 Chương 35: Hồi ức
36 Chương 36: Vừa ý thơ
37 Chương 37: Thân hoàn bích
38 Chương 38: Cố nhân tới
39 Chương 39: Nhân gian thế
40 Chương 40: Đi chỗ nào
41 Chương 41: Nàng và hắn
42 Chương 42: Tâm Bồ Tát
43 Chương 43: Đêm giao thừa
44 Chương 44: Tâm ý thiếp
45 Chương 45: Quy Đường
46 Chương 46: Tiệc rượu
47 Chương 47: Hiện sát khí
48 Chương 48: Lâm vào nguy hiểm
49 Chương 49: Không cân nhắc
50 Chương 50: Có khách tới
51 Chương 51: Cẩm tú hội
52 Chương 52: Người trong cuộc
53 Chương 53: Thiên Đạo từ bi
54 Chương 54: Sương mù dày đặc
55 Chương 55: Chơi ném tuyết
56 Chương 56: Tết Thượng Nguyên
57 Chương 57: Hoa đăng tiếu
58 Chương 58: Gian thương
59 Chương 59: Hướng về nơi thanh khiết
60 Chương 60: Bẻ gãy gỗ mục
61 Chương 61: Sống sót nơi nào
62 Chương 62: Hoan tình mỏng
63 Chương 63: Quá khứ đầy bụi
64 Chương 64: Mảnh ngọc vỡ
65 Chương 65: Tìm đường sống
66 Chương 66: Nhắn gửi ẩn ý
67 Chương 67: Ván cược xa hoa
68 Chương 68: Kế hoạch giấu trời
69 Chương 69: Xây dựng bản thân
70 Chương 70: Gió đông ác liệt
71 Chương 71: Giấc mộng năm xưa
72 Chương 72: Cá chậu chim lồng
73 Chương 73: Ý trung nhân
74 Chương 74: Từng nhớ không?
75 Chương 75: Tu La tràng
76 Chương 76: Tỉnh giấc mộng
77 Chương 77: Kẻ nhát gan
78 Chương 78: Chương Nguyệt Hồi giàu có vậy sao?
79 Chương 79: Hồi ức xuân hoa
80 Chương 80: Phía sau rèm
81 Chương 81: Đừng quay đầu lại
82 Chương 82: Cáo Già
83 Chương 83: Ánh nến le lói
84 Chương 84: Tàng chiếu thư
85 Chương 85: Kẻ nói dối
86 Chương 86: Rồng nơi đầm lầy
87 Chương 87: Ngụy trang
88 Chương 88: Trốn thoát trong hiểm nguy
89 Chương 89: Về lại chốn cũ
90 Chương 90: Nhảy vào núi hổ
91 Chương 91: Trăng trong nước
92 Chương 92: Gương mặt thật
93 Chương 93: Bóng trúc lay động
94 Chương 94: Không thấy Lăng An Vương
95 Chương 95: Tết Hàn Thực
96 Chương 96: Không thể giải
97 Chương 97: Đêm Xuân Ấm Áp
98 Chương 98: Trưởng công chúa
99 Chương 99: Diệt ôn nhu
100 Chương 100: Nguy hiểm xuất hiện
101 Chương 101: Tên đã lên dây
102 Chương 102: Thế cục xoay chuyển
103 Chương 103: Chuyển hoá kẻ thù
104 Chương 104: Ngày chờ mong
105 Chương 105: Mưa xuân nặng hạt
106 Chương 106: Điểm trà đạo
107 Chương 107: Lấy mạng đánh cược
108 Chương 108: Khách đêm mưa
109 Chương 109: Ngươi và hắn
110 Chương 110: Giữa núi sông
111 Chương 111: Đêm hoa trăng
112 Chương 112: Đêm Kim Lăng
113 Chương 113: Ánh sáng và bóng tối
114 Chương 114: Nước mắt trong nụ cười
115 Chương 115: Lòng dạ của kẻ đánh bạc
116 Chương 116: Nước chảy về Đông
117 Chương 117: A Tu La
118 Chương 118: Kẻ phá vỡ thế cờ
119 Chương 119: Kẻ giả tạo
120 Chương 120: Gió lùa ngôi chùa cổ
121 Chương 121: Chuyện cũ năm xưa
122 Chương 122: Trời không giúp
123 Chương 123: Biệt ly muộn
124 Chương 124: Thú bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người
125 Chương 125: Hồng tụ đao
126 Chương 126: Niết Bàn cuối cùng
127 Chương 127: Đón xuân đến
128 Chương 128: Nhạn trở về phương Nam
129 Chương 129: Trở lại
130 Chương 130: Không dung tha
131 Chương 131: Chim liền cánh
132 Chương 132: Hận thiên cổ
133 Chương 133: Việc binh gia
134 Chương 134: Phong ba nổi lên
135 Chương 135: Cô thành bế
136 Chương 136: Nhân ngôn đáng sợ
137 Chương 137: Dưới lều xuân
138 Chương 138: Dạ yến đồ
139 Chương 139: Đại thắng trở về
140 Chương 140: Phó mặc dòng đời
141 Chương 141: Đăng Văn Cổ
142 Chương 142: Dùng cái chết để can gián
143 Chương 143: Tận nhân lực
144 Chương 144: Tẩy Duyên Hoa
145 Chương 145: Rời khỏi Biện Kinh
146 Chương 146: Cùng thuyền đi
147 Chương 147: Kết cục
148 Chương 148: Ngoại truyện 1: Chương Nguyệt Hồi: Trăng lặn quạ kêu sương đầy trời
149 Chương 149: Ngoại truyện 2: Bôn ba đến biển cả không trở về
150 Chương 150: Ngoại truyện 3: Từ Khấu Nguyệt: Không mưa gió cũng không tình
Chapter

Updated 150 Episodes

1
Chương 1: Khách Bình Thủy
2
Chương 2: Tuyết lạnh bên sông
3
Chương 3: Đêm Người Về
4
Chương 4: Kế trung thành
5
Chương 5: Sinh tử đề
6
Chương 6: Tần gia nữ
7
Chương 7: Sai kiệu hoa
8
Chương 8: Có biến trong hôn lễ
9
Chương 9: Bên Hồ Nước
10
Chương 10: Nghi ngờ
11
Chương 11: Bỉnh Chúc Tư
12
Chương 12: Bẫy rập
13
Chương 13: Thỉnh gia pháp
14
Chương 14: Không chỗ trốn
15
Chương 15: Phụ nhân trinh liệt
16
Chương 16: Thuần thú
17
Chương 17: Nhạn!
18
Chương 18: Biến phong vân
19
Chương 19: Thiếu Niên Tạ Khước Sơn
20
Chương 20: Chỗ an thân
21
Chương 21: Nội gián
22
Chương 22: Không thể nhục
23
Chương 23: Trong lòng ngực xuân
24
Chương 24: Chiều tà trên phố
25
Chương 25: Mưa gió tới
26
Chương 26: Mượn oai vũ
27
Chương 27: Đế Cơ bị sỉ nhục
28
Chương 28: Hương đường mạch nha
29
Chương 29: Cầu đường sống
30
Chương 30: Cùng bàn kế sách
31
Chương 31: Tiếng trống trận
32
Chương 32: Tuyết không vương bụi trần
33
Chương 33: Cảnh hoa lẫn bóng hỗn loạn
34
Chương 34: Cả ngày lẫn đêm
35
Chương 35: Hồi ức
36
Chương 36: Vừa ý thơ
37
Chương 37: Thân hoàn bích
38
Chương 38: Cố nhân tới
39
Chương 39: Nhân gian thế
40
Chương 40: Đi chỗ nào
41
Chương 41: Nàng và hắn
42
Chương 42: Tâm Bồ Tát
43
Chương 43: Đêm giao thừa
44
Chương 44: Tâm ý thiếp
45
Chương 45: Quy Đường
46
Chương 46: Tiệc rượu
47
Chương 47: Hiện sát khí
48
Chương 48: Lâm vào nguy hiểm
49
Chương 49: Không cân nhắc
50
Chương 50: Có khách tới
51
Chương 51: Cẩm tú hội
52
Chương 52: Người trong cuộc
53
Chương 53: Thiên Đạo từ bi
54
Chương 54: Sương mù dày đặc
55
Chương 55: Chơi ném tuyết
56
Chương 56: Tết Thượng Nguyên
57
Chương 57: Hoa đăng tiếu
58
Chương 58: Gian thương
59
Chương 59: Hướng về nơi thanh khiết
60
Chương 60: Bẻ gãy gỗ mục
61
Chương 61: Sống sót nơi nào
62
Chương 62: Hoan tình mỏng
63
Chương 63: Quá khứ đầy bụi
64
Chương 64: Mảnh ngọc vỡ
65
Chương 65: Tìm đường sống
66
Chương 66: Nhắn gửi ẩn ý
67
Chương 67: Ván cược xa hoa
68
Chương 68: Kế hoạch giấu trời
69
Chương 69: Xây dựng bản thân
70
Chương 70: Gió đông ác liệt
71
Chương 71: Giấc mộng năm xưa
72
Chương 72: Cá chậu chim lồng
73
Chương 73: Ý trung nhân
74
Chương 74: Từng nhớ không?
75
Chương 75: Tu La tràng
76
Chương 76: Tỉnh giấc mộng
77
Chương 77: Kẻ nhát gan
78
Chương 78: Chương Nguyệt Hồi giàu có vậy sao?
79
Chương 79: Hồi ức xuân hoa
80
Chương 80: Phía sau rèm
81
Chương 81: Đừng quay đầu lại
82
Chương 82: Cáo Già
83
Chương 83: Ánh nến le lói
84
Chương 84: Tàng chiếu thư
85
Chương 85: Kẻ nói dối
86
Chương 86: Rồng nơi đầm lầy
87
Chương 87: Ngụy trang
88
Chương 88: Trốn thoát trong hiểm nguy
89
Chương 89: Về lại chốn cũ
90
Chương 90: Nhảy vào núi hổ
91
Chương 91: Trăng trong nước
92
Chương 92: Gương mặt thật
93
Chương 93: Bóng trúc lay động
94
Chương 94: Không thấy Lăng An Vương
95
Chương 95: Tết Hàn Thực
96
Chương 96: Không thể giải
97
Chương 97: Đêm Xuân Ấm Áp
98
Chương 98: Trưởng công chúa
99
Chương 99: Diệt ôn nhu
100
Chương 100: Nguy hiểm xuất hiện
101
Chương 101: Tên đã lên dây
102
Chương 102: Thế cục xoay chuyển
103
Chương 103: Chuyển hoá kẻ thù
104
Chương 104: Ngày chờ mong
105
Chương 105: Mưa xuân nặng hạt
106
Chương 106: Điểm trà đạo
107
Chương 107: Lấy mạng đánh cược
108
Chương 108: Khách đêm mưa
109
Chương 109: Ngươi và hắn
110
Chương 110: Giữa núi sông
111
Chương 111: Đêm hoa trăng
112
Chương 112: Đêm Kim Lăng
113
Chương 113: Ánh sáng và bóng tối
114
Chương 114: Nước mắt trong nụ cười
115
Chương 115: Lòng dạ của kẻ đánh bạc
116
Chương 116: Nước chảy về Đông
117
Chương 117: A Tu La
118
Chương 118: Kẻ phá vỡ thế cờ
119
Chương 119: Kẻ giả tạo
120
Chương 120: Gió lùa ngôi chùa cổ
121
Chương 121: Chuyện cũ năm xưa
122
Chương 122: Trời không giúp
123
Chương 123: Biệt ly muộn
124
Chương 124: Thú bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người
125
Chương 125: Hồng tụ đao
126
Chương 126: Niết Bàn cuối cùng
127
Chương 127: Đón xuân đến
128
Chương 128: Nhạn trở về phương Nam
129
Chương 129: Trở lại
130
Chương 130: Không dung tha
131
Chương 131: Chim liền cánh
132
Chương 132: Hận thiên cổ
133
Chương 133: Việc binh gia
134
Chương 134: Phong ba nổi lên
135
Chương 135: Cô thành bế
136
Chương 136: Nhân ngôn đáng sợ
137
Chương 137: Dưới lều xuân
138
Chương 138: Dạ yến đồ
139
Chương 139: Đại thắng trở về
140
Chương 140: Phó mặc dòng đời
141
Chương 141: Đăng Văn Cổ
142
Chương 142: Dùng cái chết để can gián
143
Chương 143: Tận nhân lực
144
Chương 144: Tẩy Duyên Hoa
145
Chương 145: Rời khỏi Biện Kinh
146
Chương 146: Cùng thuyền đi
147
Chương 147: Kết cục
148
Chương 148: Ngoại truyện 1: Chương Nguyệt Hồi: Trăng lặn quạ kêu sương đầy trời
149
Chương 149: Ngoại truyện 2: Bôn ba đến biển cả không trở về
150
Chương 150: Ngoại truyện 3: Từ Khấu Nguyệt: Không mưa gió cũng không tình