Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)

Chu Cảnh lại một lần nữa đi dọc theo rìa của Tang Cốc, đã mười mấy rồi nhưng hắn vẫn không tìm thấy đường vào. Cây Phù Tang rủ xuống đất trông có vẻ ở ngay trước mắt, nhưng thực ra lại xa tận chân trời, không cách nào tiến gần được.

Thể lực của hắn sắp cạn kiệt, không còn cách nào khác phải quay lại Thôn Ôn Nguyên gần đó để nghỉ ngơi một chút.

Chủ quán ăn thấy Chu Cảnh sau nửa tháng lại quay lại đây, liền cười nói: “Tiểu hữu lần này vẫn muốn gọi mười vò rượu nấu à?”

Chu Cảnh lặng lẽ gật đầu, tìm một góc ngồi xuống, chẳng bao lâu sau, chủ quán đã mang ra hai đĩa bánh bao chiên.

“Dù sao cũng phải ăn chút gì lót dạ trước đã.” Chủ quán rất ân cần.

Chu Cảnh dường như không nghe thấy, chỉ cất rượu vào trong Tay Áo Càn Khôn. Cho đến khi rời khỏi quán ăn, hai đĩa bánh mì chiên vẫn còn bốc khói, hắn không chạm vào chút nào.

Sự ấm áp trên đời này luôn mỏng manh hơn làn khói đó, cũng không thể lường trước được, ngoài mặt tươi cười nhưng bên trong lại đầy toan tính, hắn đã thấy quá nhiều rồi, không cần cũng được.

Chu Cảnh mở một vò rượu nấu ra, uống một hơi hết nửa vò.

Đến Đại Hoang đã hơn nửa năm, linh dược của Vu Sơn ở Nam Chi Hoang, quả Chu Mộc của Tây Chi Hoang, tinh hoa của đầm lầy ở Bắc Chi Hoang, cả ba thứ có thể tụ lại thần hồn này hắn đều đã lấy được, chỉ còn lại quả của cây Phù Tang, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng hoàn toàn không có chút manh mối nào.

Truyền thuyết kể rằng khi các vị thần Thượng Cổ chưa vứt bỏ Đại Hoang, cây Phù Tang từng là nơi nghỉ ngơi và ra vào của Thái Dương Tam Túc Kim Ô. Sau khi Đại Hoang bị vứt bỏ, quả của cây thần này dần trở thành một loại thiên tài địa bảo, nhưng từ trước đến nay chỉ có số ít tu sĩ mới có duyên lấy được.

Có lẽ hắn không phải người có duyên, nhưng dù vậy hắn vẫn phải cố gắng hết sức.

Tam sư tỷ vì cứu hắn mà sống chẳng khác gì chết. Hắn không thể trả lại được gì, dù thế nào đi nữa, ít nhất phải cứu tỷ ấy tỉnh lại, đây là việc duy nhất mà hắn cảm thấy mình có thể làm được.

Phụ lòng sư phụ đã dạy bảo, rượu thì uống đến say khướt, về mặt đối nhân xử thế cũng rối tung rối mù. Lần nào cũng vậy, bị lừa rồi làm hại người bên cạnh, Chu Tùng Hoa thảm hại đến như thế.

Uống hết mười vò rượu nấu, Chu Cảnh tùy tiện tìm một khách điếm, ngã xuống giường ngủ ngay.

Tốt nhất là đêm nay không có mộng nào, hắn chẳng muốn mơ thấy gì cả.

Giữa đêm khuya, bỗng nhiên trên sàn gạch xuất hiện một cái hố. Vạn Thử Yêu Quân khẽ thò đầu ra một chút, vừa nhìn thấy Chu Cảnh nằm sấp trên giường say khướt, liền hạ giọng thì thầm gần như chỉ là tiếng gió: “Là hắn. Yêu đan để ta lấy, ngươi đừng đi, tránh xa ra một chút, mũi của tu sĩ đều rất thính.”

Diệp Tiểu Uyển nhìn lão từ trên xuống dưới: “Ông có làm được không?”

Lão là cựu Yêu Quân bị Nam Hoang Đế đuổi ra khỏi Đại Hoang không được vào lại, ở Đại Hoang còn yếu hơn rất nhiều so với Trung Thổ, ngay cả móng vuốt cũng chẳng bén như trước. Một mình Chu Cảnh cũng có thể đối phó với mười lão ta, thậm chí còn dư sức.

Vạn Thử Yêu Quân không có thời gian nổi giận với nàng, chỉ thúc giục: “Đi mau! Ta tự có cách!”

Di ngôn của Mặc Lan là “Mau cứu A Kiều”, lão không biết A Kiều là ai, trong cơn tuyệt vọng chỉ tìm đến vùng Hoán Tiên Nhai của Thanh Châu mà nàng từng nhắc đến, tình cờ gặp Diệp Tiểu Uyển bị trọng thương nằm ven biển. Hóa ra nàng chính là A Kiều, cháu gái của Mặc Lan.

Sau khi Diệp Tiểu Uyển bình phục, hắn đưa nàng và thân hoa của Mặc Lan trở lại Đại Hoang. Không ngờ ở Nam Chi Hoang lại gặp Chu Cảnh, trên người hắn có chút yêu lực của Mặc Lan, có thể thấy nửa viên yêu đan còn lại đã bị hắn lấy đi. Dù không biết vị tu sĩ trẻ tuổi này muốn làm gì, nhưng phải lấy lại được yêu đan.

Bọn họ lén lút đi theo Chu Cảnh đến Tang Cốc, thấy hôm nay hắn say mèm, bèn thử lấy lại yêu đan.

Thấy Diệp Tiểu Uyển đã tránh xa, Vạn Thử Yêu Quân hóa thành một luồng âm phong lao về phía giường.

Yêu đan ở đâu?

Lão biến thành một con chuột nhỏ, chạy loạn từ đầu đến chân Chu Cảnh, nhưng không tìm thấy gì.

Bỗng nhiên kim quang lóe lên trước mắt, Vạn Thử Yêu Quân không kịp tránh, bị Chu Cảnh tóm chặt trong lòng bàn tay.

“Ta chỉ muốn lấy lại yêu đan!” Lão ré lên. “Ngươi giữ yêu đan của Mặc Lan cũng chẳng thể lam gì được, nhưng lại có thể cứu mạng nàng!”

Chu Cảnh không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn lão. Giữ đêm khuya, đáy mắt hắn như ẩn chứa ngọn lửa lạnh lẽo, Vạn Thử Yêu Quân bị hắn nhìn đến dựng đứng cả lông, sau đó chỉ nghe hắn mở miệng: “Ta ngửi thấy mùi rồi, nàng ta ở đâu?”

Khó trách Diệp Tiểu Uyển thấy hắn cứ như gặp ma, Vạn Thử Yêu Quân lúc này cũng cảm thấy như gặp ma, vội nói: “Làm gì có nàng nào! Lão tử đi theo ngươi suốt không thấy ai cả! Mau trả yêu đan…”

Chưa dứt lời, kim quang đã đâm thẳng vào mắt, lão không khỏi hoảng hốt sợ hãi.

Cánh hoa đỏ trắng xen lẫn bỗng nhiên bay lên cuốn lấy Vạn Thử Yêu Quân, vốn dĩ Diệp Tiểu Uyển đã chạy xa, bỗng nhiên xuất hiện trong phòng.

Nàng đã thay đổi một chút, tóc dài hơn, khóe mắt có một sắc đỏ mê ly, y phục nửa đỏ nửa trắng như mây bao lấy thân thể. Gương mặt nàng hơi nghiêng đi, dường như không dám nhìn hắn.

Chu Cảnh nhìn nàng một lúc, giọng điệu thờ ơ: “Ta còn tưởng cô sẽ quỳ xuống khóc lóc cầu xin ta tha thứ.”

Diệp Tiểu Uyển khẽ nói: “Nếu huynh sẵn lòng đưa yêu đan của dì cho ta, ta có thể quỳ xuống cho đến khi huynh chán ghét mới thôi.”

Một mùi hương nhẹ nhàng đầy quyến rũ thoảng qua mũi, ánh mắt Chu Cảnh nhìn nàng càng lúc càng lạnh, thậm chí ngưng tụ thành sát ý.

Nàng ngày đó đã dùng thủ đoạn này để mê hoặc hắn.

Diệp Tiểu Uyển từ từ lùi lại hai bước, nàng cũng không muốn vậy, nhưng yêu khí tự nhiên hòa lẫn với hương thơm và nàng không có cách nào thu lại yêu khí. Có lẽ đây chính là điều dì nhỏ của nàng lo lắng, sợ rằng nàng sau này sẽ không có được sự bình yên.

Nàng lại nói: “Lỗi là do ta, xin huynh đừng trút giận lên yêu đan của dì nhỏ…”

Lời chưa nói hết, chỉ cảm thấy kim quang xông thẳng vào mặt, vạt áo bị hắn nắm chặt.

Lại muốn giết nàng sao?

Diệp Tiểu Uyển không kháng cự, cứ để mặc hắn bắt lấy. Cơn gió lạnh rít qua, chớp mắt cả hai đã rời khỏi Thôn Ôn Nguyên. Nàng lại bị đẩy mạnh ra xa, Chu Cảnh như chạm phải thứ gì bẩn thỉu vậy, lau tay rồi lùi lại cách xa nàng.

Gió đêm thổi tan mùi hương, hắn khoanh tay lạnh lùng nói: “Yêu đan ở chỗ ta, cô có thể nhìn thử.”

Hắn lấy ra nửa viên yêu đan giống như viên ngọc từ trong ngực áo, đặt trên lòng bàn tay.

Diệp Tiểu Uyển nói nhỏ: “Ta đã thấy rồi, sau đó thì sao?”

Chu Cảnh cười nhạt, giọng điệu trở nên châm biếm: “Không có sau đó. Ta chỉ để cô nhìn thôi, còn cô thì mãi mãi không thể chạm vào nó.”

Diệp Tiểu Uyển bỗng cảm thấy lạnh lẽo khắp người, Chu Cảnh rộng lượng và cởi mở ngày xưa, giờ đây đã trở thành Chu Cảnh độc ác và cay nghiệt trước mắt, dường như là hai người khác nhau, nhưng thật ra vẫn là một.

Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Khi chất phóng khoáng thậm chí hơi thô lỗ của vị tu sĩ trẻ ngày xưa đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự u uất không gợn sóng. Hắn cũng gầy đi nhiều, những tia máu trong mắt và quầng thâm dưới đáy mắt khiến hắn trông đầy gai góc và tàn nhẫn.

Nàng ngẩn ngơ một hồi, bỗng nói: “Ta biết huynh muốn tìm quả của cây Phù Tang để cứu Du tu sĩ. Có một con đường có thể vào được Tang Cốc, ta sẽ đi lấy, dùng quả đó đổi lấy yêu đan, thế nào?”

Chu Cảnh vẫn cười lạnh: “Cô vẫn muốn lừa ta à? Cô ở Trung Thổ làm người mấy chục năm, làm sao có thể hiểu rõ Đại Hoang như vậy được?”

“Tang Cốc là một trong số ít nơi mà ta quen thuộc.” Nàng nói rất nhanh. “Nếu huynh không tin thì ta có thể đợi. Đợi đến khi huynh cứu sống được Du tu sĩ, rồi đưa yêu đan cho ta.”

Chu Cảnh nhìn nàng chằm chằm, giọng nói lạnh lùng: “Diệp Tiểu Uyển, cô rốt cuộc là thứ gì? Đã đến nước này còn dám đứng trước mặt ta đòi hỏi một cách thản nhiên như vậy.”

Nàng lại cúi đầu tránh ánh mắt sắc bén của hắn: “Ta hại huynh, huynh đâm ta, chúng ta đã hòa rồi.”

Bỗng dưng kim quang lấp lánh như tơ lụa lơ lửng trên đỉnh đầu và dưới chân, sát khí dày đặc bao trùm, nàng không ngẩng đầu lên, cũng không động đậy.

Một lúc lâu sau, giọng nói của hắn nghe như muốn nghiến nát nàng: “Cô không hề có chút áy náy với ta, bản chất của cô quả nhiên là một hoa yêu máu lạnh.”

Diệp Tiểu Uyển im lặng.

Không hiểu vì sao, nàng bỗng nhớ đến vị tu sĩ trẻ tuổi nóng nảy ở Vân Vũ Sơn, tính tình thẳng thắn, thô lỗ nhưng chu đáo. Chu Cảnh hẳn đã trải qua nhiều sự tàn khốc mới có phản ứng cực đoan như vậy. Huynh ấy đang hận chính mình, cố gắng bóp chết Chu Cảnh ngây thơ ngày xưa, buộc bản thân trở nên tàn nhẫn.

Nàng hít một hơi thật sâu: “Nếu huynh không yên tâm để ta lấy quả, vậy huynh đi cùng ta đi?”

Chu Cảnh cười lạnh: “Mạng của Tam sư tỷ tất nhiên ta không để cô nắm trong tay. Nói mau, ở đâu?”

Nàng chỉ về dãy núi trùng điệp phía Tây: “Đi về hướng đó, nhưng trước khi vào ta cần phải chuẩn bị…”

Hắc hổ từ trên trời rơi xuống, gầm thét đáp xuống trước mặt nàng, Chu Cảnh lạnh lùng nói: “Đi ngay, ta sẽ không cho cô có bất kỳ cơ hội để giở trò nào.”

Diệp Tiểu Uyển mím môi, lặng lẽ ngồi lên lưng hổ.

Ở rìa phía Tây của Tang Cốc có một con đường núi hẹp quanh co, tọa kỵ yêu thú dừng lại ở cửa cốc, không ngừng gầm rú, dù thế nào cũng không chịu tiến vào.

“Hẻm núi này hàng trăm năm trước gọi là Tư Sĩ Cốc, nghe nói có dị tộc Thượng Cổ sống ở đây, nhưng bây giờ chỉ là một nơi có nhiều ngã rẽ ngoằn ngoèo mà thôi.” Nàng chỉ về phía sâu nhất của sơn cốc. “Bên trong có một ngã rẽ có thể dẫn đến trung tâm của Tang Cốc.”

Chu Cảnh thấy nơi này tĩnh lặng như cõi chết, không khỏi nhíu mày: “Sao cô lại biết nơi này?”

Diệp Tiểu Uyển bước chậm rãi, y phục đỏ trắng lộng lẫy quét qua những viên đá đen dưới đất: “Ngày xưa dì nhỏ của ta bị nhà chồng đuổi giết, dẫn ta chạy vào đây. Sau này để báo thù, dì cũng đã dùng Huyễn Hương Tồi Hồn Trận để nhốt kẻ thù của mình ở đây.”

“Bị nhà chồng đuổi giết?”

“Đúng vậy.” Giọng Diệp Tiểu Uyển rất nhẹ. “Vị phu quân đó không yêu dì, gia tộc của hắn cũng không yêu dì mà chỉ để mắt đến huyết thống của dì. Sau này gặp phải ma đầu, dì chỉ lo tự cứu mình, còn cướp đi yêu thân của vị phu quân đã chết kia, nên gia tộc của hắn hận dì thấu xương.”

Chân mày Chu Cảnh nhíu chặt hơn: “Nàng có thể không cần gả đi.”

Diệp Tiểu Uyển liếc nhìn hắn: “Bọn họ cũng có thể không cưới. Không có lý nào lại bắt người bị ép buộc phải thông cảm cho kẻ gây hại.”

Chu Cảnh nói: “Đúng vậy, không có lý nào bắt nạn nhân phải thông cảm cho kẻ gây hại được.”

Chapter
1 Chương 1-1: Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân - Tiết Tử*
2 Chương 1-2: Kỳ Diệp Trăn Trăn
3 Chương 2: Thái Thượng Nhất Mạch
4 Chương 3: Lừa Gạt Tống Tiền
5 Chương 4: Không Ai Nhường Ai
6 Chương 5: Ngươi Tranh Ta Đoạt
7 Chương 6: Vật Quý Đáp Lễ
8 Chương 7: Yêu Quân Tam Tử
9 Chương 8: Tiếp Cận Hai Hướng
10 Chương 9: Thay Đổi Bất Ngờ
11 Chương 10: Món Nợ Cứu Mạng
12 Chương 11: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Thượng)
13 Chương 12: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Hạ)
14 Chương 13: Vạn Thử Yêu Quân (Thượng)
15 Chương 14: Vạn Thử Yêu Quân (Hạ)
16 Chương 15: Lệnh Hồ Hậu Nhân
17 Chương 16: Tháo Gỡ Khúc Mắc
18 Chương 17: Đoản Đao Như Cũ (Thượng)
19 Chương 18: Đoản Đao Như Cũ (Hạ)
20 Chương 19: Yêu Quân Nhận Lỗi
21 Chương 20: Ăn Nói Tùy Tiện
22 Chương 21: Lo Trước Tính Sau
23 Chương 22: Truyền Kỳ Nam Hoang
24 Chương 23: Đại Dương Ánh Lửa
25 Chương 24: Xem Như Người Quen
26 Chương 25: Hắc Sa Trên Cầu
27 Chương 26: Động Tĩnh Quá Lớn
28 Chương 27: Thần Công Đệ Tử
29 Chương 28: Tu Sĩ Ngâm Rượu
30 Chương 29: Ngàn Lượng Hoàng Kim
31 Chương 30: Đột Nhiên Cản Đường
32 Chương 31: Yến Tiệc Viêm Thần (Thượng)
33 Chương 32: Yến Tiệc Viêm Thần (Trung)
34 Chương 33: Yến Tiệc Viêm Thần (Hạ)
35 Chương 34: Vô Danh Ám Sát
36 Chương 35: Lửa Giận Khó Tắt
37 Chương 36: Hai Chuyện Khác Nhau (Thượng)
38 Chương 37: Hai Chuyện Khác Nhau (Hạ)
39 Chương 38: Người Đến Sư Môn (Thượng)
40 Chương 39: Người Đến Sư Môn (Hạ)
41 Chương 40: Thanh Toán Nợ Cũ
42 Chương 41: Tâm Chi Sở Tại*
43 Chương 42: Nam Chi Hoang Đế
44 Chương 43: Tâm Chi Phi Nhận*
45 Chương 44: Cô Liên Thác Sinh* (Thượng)
46 Chương 45: Cô Liên Thác Sinh (Hạ)
47 Chương 46: Hoang Đế Quyết Sách
48 Chương 47: Không Còn Liên Quan
49 Chương 48: Sợi Tóc Bàn Thần
50 Chương 49: Quay Về Quê Hương
51 Chương 50: Quyển 2: Hoa Triêu Nguyệt Dạ - Chương 50: Vừa Mới Đến Nơi (Thượng)
52 Chương 51: Vừa Mới Đến Nơi (Hạ)
53 Chương 52: Cảnh Đẹp Khó Vào
54 Chương 53: Tiểu Hồ Trong Tuyết
55 Chương 54: Nắng Mai Nơi Này
56 Chương 55: Cắt Giấy Thông Thần
57 Chương 56: Một Khắc Ảm Đạm
58 Chương 57: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Thượng)
59 Chương 58: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Hạ)
60 Chương 59: Lòng Này Không Yên
61 Chương 60: Du Khách Mất Tích
62 Chương 61: Giả Y Tu Sĩ*
63 Chương 62: Năng Giả Đa Lao*
64 Chương 63: Tâm Tư Mộ Dã
65 Chương 64: Ánh Kiều Tiên Tử (Thượng)
66 Chương 65: Ánh Kiều Tiên Tử (Hạ)
67 Chương 66: Không Thể Yên Tâm
68 Chương 67: Đảo Ngược Số Phận
69 Chương 68: Hoạn Nạn Có Nhau
70 Chương 69: Đường Dài Gian Nan (Thượng)
71 Chương 70: Đường Dài Gian Nan (Hạ)
72 Chương 71: Điều Ta Mong Muốn
73 Chương 72: Đào Hoa Ngày Xưa (Thượng)
74 Chương 73: Đào Hoa Ngày Xưa (Hạ)
75 Chương 74: Phù Quang Trầm Luân (Thượng)
76 Chương 75: Phù Quang Trầm Luân (Hạ)
77 Chương 76: Cố Nhân Năm Xưa
78 Chương 77: Hồi Ức Lênh Đênh
79 Chương 78: Sư Tỷ Ngây Thơ
80 Chương 79: Giai Nhân Như Mộng
81 Chương 80: Tranh Đấu Bên Suối
82 Chương 81: Mộng Đẹp Ác Mộng (Thượng)
83 Chương 82: Mộng Đẹp Ác Mộng (Hạ)
84 Chương 83: Quá Khứ Ánh Kiều (Thượng)
85 Chương 84: Quá Khứ Ánh Kiều (Hạ)
86 Chương 85: Tư Nữ Bất Phu
87 Chương 86: Cứu Giúp A Kiều
88 Chương 87: Sóng Gió Tạm Ngưng
89 Chương 88: Không Hẹn Mà Gặp
90 Chương 89: Hoa Đẹp Trăng Sáng
91 Chương 90: Thay Nàng Đồng Ý
92 Chương 91: Chết Nhưng Sống Lại
93 Chương 92: Tiên Tử Tiên Thánh
94 Chương 93: Tính Kỹ Chuyện Xưa
95 Chương 94: Trong Huyết Nhật Giới
96 Chương 95: Chỉ Mành Treo Chuông
97 Chương 96: Một Tờ Giấy Nhắn
98 Chương 97: Đi Trên Băng Mỏng
99 Chương 98: Sa Vào Khó Tỉnh
100 Chương 99: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
101 Chương 100: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
102 Chương 101: Quyển 3: Tử Sinh Đắc Kiến - Chương 101: ?�êm Khuya Đi Vội
103 Chương 102: Nghiệt Duyên Thiện Duyên
104 Chương 103: Phía Cuối Cây Cầu
105 Chương 104: Ban Ngày Sinh Ma
106 Chương 105: Như Lần Đầu Gặp
107 Chương 106: Trên Cầu Tương Tư
108 Chương 107: Nếu Được Gặp Gỡ
109 Chương 108: Chạy Về Phía Đó
110 Chương 109: Phải Từng Quen Biết
111 Chương 110: Thân Này Thân Kia
112 Chương 111: Mất Nhưng Tìm Được
113 Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)
114 Chương 113: Vân H�? Không Vui (Hạ)
115 Chương 114: Dị Tượng Năm Xưa
116 Chương 115: Huynh Đệ Bất Hòa
117 Chương 116: Tư Nữ Ký Mộng (Thượng)
118 Chương 117: Tư Nữ Ký Mộng (Hạ)
119 Chương 118: Một Hóa Triệu Tỷ
120 Chương 119: Phong Tuyết Quy Nhân
121 Chương 120: Tiên Thánh Kỳ Nhân
122 Chương 121: Háo Hức Hy Vọng
123 Chương 122: Nhân Sinh Hối Tiếc
124 Chương 123: Sóng To Biển Máu
125 Chương 124: Hận Cũ Khó Phai
126 Chương 125: Trằn Trọc Không Yên (Thượng)
127 Chương 126: Trằn Trọc Không Yên (Hạ)
128 Chương 127: Ban Ngày Ly Hồn
129 Chương 128: Dịu Dàng Tàn Nhẫn
130 Chương 129: Ung Dung Tự Tại (Thượng)
131 Chương 130: Ung Dung Tự Tại (Hạ)
132 Chương 131: Nắng Đông Ấm Áp
133 Chương 132: Cúc Lăng Vu Thiên
134 Chương 133: Thâm Cốc Vi Lăng (Thượng)
135 Chương 134: Thâm Cốc Vi Lăng (Trung)
136 Chương 135: Thâm Cốc Vi Lăng (Hạ)
137 Chương 136: Tâm Hồn Tùy Quân
138 Chương 137: Cuối Cùng Cũng Gặp (Thượng)
139 Chương 138: Cuối Cùng Cũng Gặp (Hạ)
140 Chương 139: Phúc Họa Khó Lường
141 Chương 140: Tiên Sinh Tiên Thánh (Thượng)
142 Chương 141: Tiên Sinh Tiên Thánh (Hạ)
143 Chương 142: Kết Cục Tâm Ma
144 Chương 143: Đột Nhiên Xuất Hiện
145 Chương 144: Khó Bề Phân Biệt (Thượng)
146 Chương 145: Khó Bề Phân Biệt (Hạ)
147 Chương 146: Chân Thân Phải Hiện (Thượng)
148 Chương 147: Chân Thân Phải Hiện (Hạ)
149 Chương 148: Trong Thiên Trọng Cung (Thượng)
150 Chương 149: Trong Thiên Trọng Cung (Trung)
151 Chương 150: Trong Thiên Trọng Cung (Hạ)
152 Chương 151: Đột Nhiên Im Bặt
153 Chương 152: Bất Kiến Ly Nhân
154 Chương 153: Lưu Hương Bên Gối (Thượng)
155 Chương 154: Lưu Hương Bên Gối (Hạ)
156 Chương 155: Mạc Bất Tĩnh Hảo
157 Chương 156: Đời Này Cùng Nhau (Hoàn chính văn)
158 Chương 157: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Thượng)
159 Chương 158: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Hạ)
160 Chương 159: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Thượng)
161 Chương 160: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Trung)
162 Chương 161: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Hạ)
163 Chương 162: Ngoại truyện 3: Trọn Đời Bên Nhau (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 163 Episodes

1
Chương 1-1: Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân - Tiết Tử*
2
Chương 1-2: Kỳ Diệp Trăn Trăn
3
Chương 2: Thái Thượng Nhất Mạch
4
Chương 3: Lừa Gạt Tống Tiền
5
Chương 4: Không Ai Nhường Ai
6
Chương 5: Ngươi Tranh Ta Đoạt
7
Chương 6: Vật Quý Đáp Lễ
8
Chương 7: Yêu Quân Tam Tử
9
Chương 8: Tiếp Cận Hai Hướng
10
Chương 9: Thay Đổi Bất Ngờ
11
Chương 10: Món Nợ Cứu Mạng
12
Chương 11: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Thượng)
13
Chương 12: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Hạ)
14
Chương 13: Vạn Thử Yêu Quân (Thượng)
15
Chương 14: Vạn Thử Yêu Quân (Hạ)
16
Chương 15: Lệnh Hồ Hậu Nhân
17
Chương 16: Tháo Gỡ Khúc Mắc
18
Chương 17: Đoản Đao Như Cũ (Thượng)
19
Chương 18: Đoản Đao Như Cũ (Hạ)
20
Chương 19: Yêu Quân Nhận Lỗi
21
Chương 20: Ăn Nói Tùy Tiện
22
Chương 21: Lo Trước Tính Sau
23
Chương 22: Truyền Kỳ Nam Hoang
24
Chương 23: Đại Dương Ánh Lửa
25
Chương 24: Xem Như Người Quen
26
Chương 25: Hắc Sa Trên Cầu
27
Chương 26: Động Tĩnh Quá Lớn
28
Chương 27: Thần Công Đệ Tử
29
Chương 28: Tu Sĩ Ngâm Rượu
30
Chương 29: Ngàn Lượng Hoàng Kim
31
Chương 30: Đột Nhiên Cản Đường
32
Chương 31: Yến Tiệc Viêm Thần (Thượng)
33
Chương 32: Yến Tiệc Viêm Thần (Trung)
34
Chương 33: Yến Tiệc Viêm Thần (Hạ)
35
Chương 34: Vô Danh Ám Sát
36
Chương 35: Lửa Giận Khó Tắt
37
Chương 36: Hai Chuyện Khác Nhau (Thượng)
38
Chương 37: Hai Chuyện Khác Nhau (Hạ)
39
Chương 38: Người Đến Sư Môn (Thượng)
40
Chương 39: Người Đến Sư Môn (Hạ)
41
Chương 40: Thanh Toán Nợ Cũ
42
Chương 41: Tâm Chi Sở Tại*
43
Chương 42: Nam Chi Hoang Đế
44
Chương 43: Tâm Chi Phi Nhận*
45
Chương 44: Cô Liên Thác Sinh* (Thượng)
46
Chương 45: Cô Liên Thác Sinh (Hạ)
47
Chương 46: Hoang Đế Quyết Sách
48
Chương 47: Không Còn Liên Quan
49
Chương 48: Sợi Tóc Bàn Thần
50
Chương 49: Quay Về Quê Hương
51
Chương 50: Quyển 2: Hoa Triêu Nguyệt Dạ - Chương 50: Vừa Mới Đến Nơi (Thượng)
52
Chương 51: Vừa Mới Đến Nơi (Hạ)
53
Chương 52: Cảnh Đẹp Khó Vào
54
Chương 53: Tiểu Hồ Trong Tuyết
55
Chương 54: Nắng Mai Nơi Này
56
Chương 55: Cắt Giấy Thông Thần
57
Chương 56: Một Khắc Ảm Đạm
58
Chương 57: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Thượng)
59
Chương 58: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Hạ)
60
Chương 59: Lòng Này Không Yên
61
Chương 60: Du Khách Mất Tích
62
Chương 61: Giả Y Tu Sĩ*
63
Chương 62: Năng Giả Đa Lao*
64
Chương 63: Tâm Tư Mộ Dã
65
Chương 64: Ánh Kiều Tiên Tử (Thượng)
66
Chương 65: Ánh Kiều Tiên Tử (Hạ)
67
Chương 66: Không Thể Yên Tâm
68
Chương 67: Đảo Ngược Số Phận
69
Chương 68: Hoạn Nạn Có Nhau
70
Chương 69: Đường Dài Gian Nan (Thượng)
71
Chương 70: Đường Dài Gian Nan (Hạ)
72
Chương 71: Điều Ta Mong Muốn
73
Chương 72: Đào Hoa Ngày Xưa (Thượng)
74
Chương 73: Đào Hoa Ngày Xưa (Hạ)
75
Chương 74: Phù Quang Trầm Luân (Thượng)
76
Chương 75: Phù Quang Trầm Luân (Hạ)
77
Chương 76: Cố Nhân Năm Xưa
78
Chương 77: Hồi Ức Lênh Đênh
79
Chương 78: Sư Tỷ Ngây Thơ
80
Chương 79: Giai Nhân Như Mộng
81
Chương 80: Tranh Đấu Bên Suối
82
Chương 81: Mộng Đẹp Ác Mộng (Thượng)
83
Chương 82: Mộng Đẹp Ác Mộng (Hạ)
84
Chương 83: Quá Khứ Ánh Kiều (Thượng)
85
Chương 84: Quá Khứ Ánh Kiều (Hạ)
86
Chương 85: Tư Nữ Bất Phu
87
Chương 86: Cứu Giúp A Kiều
88
Chương 87: Sóng Gió Tạm Ngưng
89
Chương 88: Không Hẹn Mà Gặp
90
Chương 89: Hoa Đẹp Trăng Sáng
91
Chương 90: Thay Nàng Đồng Ý
92
Chương 91: Chết Nhưng Sống Lại
93
Chương 92: Tiên Tử Tiên Thánh
94
Chương 93: Tính Kỹ Chuyện Xưa
95
Chương 94: Trong Huyết Nhật Giới
96
Chương 95: Chỉ Mành Treo Chuông
97
Chương 96: Một Tờ Giấy Nhắn
98
Chương 97: Đi Trên Băng Mỏng
99
Chương 98: Sa Vào Khó Tỉnh
100
Chương 99: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
101
Chương 100: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
102
Chương 101: Quyển 3: Tử Sinh Đắc Kiến - Chương 101: ?�êm Khuya Đi Vội
103
Chương 102: Nghiệt Duyên Thiện Duyên
104
Chương 103: Phía Cuối Cây Cầu
105
Chương 104: Ban Ngày Sinh Ma
106
Chương 105: Như Lần Đầu Gặp
107
Chương 106: Trên Cầu Tương Tư
108
Chương 107: Nếu Được Gặp Gỡ
109
Chương 108: Chạy Về Phía Đó
110
Chương 109: Phải Từng Quen Biết
111
Chương 110: Thân Này Thân Kia
112
Chương 111: Mất Nhưng Tìm Được
113
Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)
114
Chương 113: Vân H�? Không Vui (Hạ)
115
Chương 114: Dị Tượng Năm Xưa
116
Chương 115: Huynh Đệ Bất Hòa
117
Chương 116: Tư Nữ Ký Mộng (Thượng)
118
Chương 117: Tư Nữ Ký Mộng (Hạ)
119
Chương 118: Một Hóa Triệu Tỷ
120
Chương 119: Phong Tuyết Quy Nhân
121
Chương 120: Tiên Thánh Kỳ Nhân
122
Chương 121: Háo Hức Hy Vọng
123
Chương 122: Nhân Sinh Hối Tiếc
124
Chương 123: Sóng To Biển Máu
125
Chương 124: Hận Cũ Khó Phai
126
Chương 125: Trằn Trọc Không Yên (Thượng)
127
Chương 126: Trằn Trọc Không Yên (Hạ)
128
Chương 127: Ban Ngày Ly Hồn
129
Chương 128: Dịu Dàng Tàn Nhẫn
130
Chương 129: Ung Dung Tự Tại (Thượng)
131
Chương 130: Ung Dung Tự Tại (Hạ)
132
Chương 131: Nắng Đông Ấm Áp
133
Chương 132: Cúc Lăng Vu Thiên
134
Chương 133: Thâm Cốc Vi Lăng (Thượng)
135
Chương 134: Thâm Cốc Vi Lăng (Trung)
136
Chương 135: Thâm Cốc Vi Lăng (Hạ)
137
Chương 136: Tâm Hồn Tùy Quân
138
Chương 137: Cuối Cùng Cũng Gặp (Thượng)
139
Chương 138: Cuối Cùng Cũng Gặp (Hạ)
140
Chương 139: Phúc Họa Khó Lường
141
Chương 140: Tiên Sinh Tiên Thánh (Thượng)
142
Chương 141: Tiên Sinh Tiên Thánh (Hạ)
143
Chương 142: Kết Cục Tâm Ma
144
Chương 143: Đột Nhiên Xuất Hiện
145
Chương 144: Khó Bề Phân Biệt (Thượng)
146
Chương 145: Khó Bề Phân Biệt (Hạ)
147
Chương 146: Chân Thân Phải Hiện (Thượng)
148
Chương 147: Chân Thân Phải Hiện (Hạ)
149
Chương 148: Trong Thiên Trọng Cung (Thượng)
150
Chương 149: Trong Thiên Trọng Cung (Trung)
151
Chương 150: Trong Thiên Trọng Cung (Hạ)
152
Chương 151: Đột Nhiên Im Bặt
153
Chương 152: Bất Kiến Ly Nhân
154
Chương 153: Lưu Hương Bên Gối (Thượng)
155
Chương 154: Lưu Hương Bên Gối (Hạ)
156
Chương 155: Mạc Bất Tĩnh Hảo
157
Chương 156: Đời Này Cùng Nhau (Hoàn chính văn)
158
Chương 157: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Thượng)
159
Chương 158: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Hạ)
160
Chương 159: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Thượng)
161
Chương 160: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Trung)
162
Chương 161: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Hạ)
163
Chương 162: Ngoại truyện 3: Trọn Đời Bên Nhau (Hoàn toàn văn)