Chương 111: Trái ngang

Nhìn nam tử từng một thời nắm trọn trái tim mình, nữ nhân chậm rãi cất lời, "Dạo này chàng sao rồi?"

Nam tử khẽ mỉm cười đáp, "Ta vẫn khỏe. Còn nàng? Mọi việc vẫn tốt cả chứ?"

Đôi con mắt sáng ngời của nam tử như hút hồn nữ nhân, làm cho nàng phút chốc nói chẳng nên lời. Hệt như cái ngày xưa cũ ấy, khi hai người ... à không, khi tất cả bọn họ còn là những thanh niên trẻ trung với cả bầu nhiệt huyết cháy bỏng trong tim, ngông cuồng, ngạo mạn với suy nghĩ, chỉ cần cố gắng sẽ đạt được mọi thứ mình cần, làm được mọi điều mình muốn

Giờ đây, tất cả đều đã già, đều đã trải qua sự xói mòn không thương tiếc của thời gian. Sự ngông cuồng ngày đó đã được thay thế bằng sự từng trải, sự điềm nhiên của những người đã bước qua quá nửa con dốc đời người

Thay đổi là vậy, lạ lẫm là thế nhưng có những điều vẫn như xưa, vẫn như cũ, vẫn chưa hề đổi khác

"Chàng ... vẫn cố chấp như vậy ... Tại sao, bao năm trôi qua, chàng vẫn ấp ôm bóng hình của chàng ta cơ chứ?"

"Ta thật sự không biết ... Điều này ta thật sự không biết ..."

"Ta yêu chàng, chàng yêu chàng ấy, chàng ấy yêu nàng ta và để rồi, trong cuộc đuổi bắt tình yêu đó, chỉ có hai người họ là hạnh phúc viên mãn. Còn chúng ta, những con người trót trao gửi nhầm trái tim thì xước xát, sứt sẹo đầy mình. Ta, giờ đã chẳng còn là ta ngày xưa, đã chẳng lưu giữ chàng tại nơi sâu thẳm con tim mình. Ta đã tìm được người yêu ta, cũng là người ta yêu, đã có cho mình mái ấm chỉ thuộc về riêng ta. Ta làm được, cớ sao chàng lại không thể? Ta tin, chỉ cần chàng mở lòng, ngoài kia, chắc chắn sẽ có nam nhân khác yêu chàng nhiều như cách chàng yêu chàng ta"

Nam tử giấu tiếng thở dài não nề trong lòng, cố nặn ra nụ cười tươi tắn nhất có thể, "Ta biết nhưng người đó, người nam tử đó sẽ không phải là chàng ta. Không phải là ta chưa từng cố quên chàng, chỉ là ta quên không được"

Biết rằng không thể xoay chuyển suy nghĩ của nam tử, nữ nhân bèn quay người rời đi, để lại mình chàng dưới ánh sáng rực rỡ của muôn ngàn vì tinh tú trên trời đêm

----------------------------------

Đây ... là ... đâu ...???

Nơi đây ... là ... đâu ...???

Giang Luân Khánh Tước ngạc nhiên mở tròn mắt, không sao hiểu được tại sao bản thân lại nằm ở đây, trên chiếc giường xa lạ, ở trong căn phòng xa lạ, tại một nơi hoàn toàn xa lạ, với chàng

Điều cuối cùng ... ta nhớ ... là ... là ...

Đúng rồi ... là ... thi thể không đầu của Hạ Vĩnh ... phát nổ ...

Tuyết Lăng ... Tuyết Lăng ... nàng ... nàng ... sao ...

Đang định vùng dậy khỏi giường, lao ra ngoài kiếm tìm dáng hình thân thương của Tuyết Lăng thì từ ngoài cửa, một tà bạch y tinh khôi phấp phới lao tới, ôm trọn toàn thân Giang Luân Khánh Tước

Chàng ... tỉnh ... rồi ...

Chàng ... rốt cuộc ... cũng ... tỉnh ... rồi ...

Tuyết Lăng và Khánh Tước cứ như vậy, ôm nhau không rời, bỏ mặc thế gian lắm điều thị phi, bỏ mặc nhân gian ngập tràn máu tanh sau lưng, bỏ lại tất cả mọi ưu phiền bên ngoài cửa. Giờ đây, với họ, chỉ có mình và người mình yêu, bên nhau mà thôi. Đơn giản thế thôi...

Không biết trải qua bao lâu, vòng tay Tuyết Lăng cuối cùng cũng buông, "Khánh Tước, chàng làm ta sợ lắm, chàng có biết không? Đừng bao giờ làm chuyện như thế này thêm một lần nữa. Đừng bao giờ làm ta hối hận về quyết định đem chàng rời đi cùng ta. Ta không muốn người khó khắn lắm mới tìm được, lại rời xa ta. Ta sợ bản thân sẽ không thể chịu được niềm đau ấy, sẽ làm nên những chuyện thiên hạ bất dung. Hứa với ta, hứa với ta đi, Khánh Tước"

Lấy tay vuốt nhẹ bờ má trắng ngần của Tuyết Lăng, cảm nhận rõ sự run rẩy vì bất an của nàng, Khánh Tước trìu mến cười, "Nàng sao lại thế này? Tuyết Lăng ta biết đâu có nhát gan thế này cơ chứ? Không phải ta vẫn sống, vẫn sống tốt hay sao?"

"Tuyết Lăng ta không sợ khổ, chẳng sợ khó, ta chỉ sợ người yêu ta, người ta yêu rời xa ta mà thôi. Ta không muốn bản thân phải một lần nữa sống đơn độc trên đời này. Khánh Tước, nếu chàng không chịu hứa với ta, nếu chàng còn một lần nữa hành động thiếu suy nghĩ, ta ... ta ... ta ..."

Khánh Tước đặt nhẹ đầu ngón tay lên môi Tuyết Lăng, không cho nàng nói hết câu, "Ta hứa với nàng. Sau lần này, ta sẽ không bao giờ làm những chuyện liều mạng nữa, đã được chưa? Tuyết Lăng, nơi đây ... có phải là ngọc lâu ... như lời nàng kể không?"

Nghe được những lời bản thân mình muốn, Tuyết Lăng cười đáp, "Đúng vậy, đây chính là nhẫn giới, chính là ngọc lâu. Chờ chàng hoàn toàn hồi phục, ta sẽ giới thiệu chàng với gia đình, với thân nhân của ta. Còn bây giờ, chàng hãy nằm nghỉ đi"

Ấn Khánh Tước xuống giường, đích thân kéo chăn đắp cho chàng, sau khi đã chắc rằng chàng đã chìm vào giấc ngủ, Tuyết Lăng mới đi ra ngoài

Dạo bước về phía hoa viên rực rỡ sắc màu, bóng hình Dạ Nguyệt ngồi lặng một góc làm cho Tuyết Lăng dừng bước

"Dạ Nguyệt, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì thế?"

Không nghĩ rằng sẽ gặp Tuyết Lăng tại đây, Dạ Nguyệt có chút bối rối trả lời, "Tiểu yêu ... tiểu yêu ..."

Tuyết Lăng kéo Dạ Nguyệt về phía bàn đá, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ rực một màu của chàng, chậm rãi cất lời, "Dạ Nguyệt ... ngươi ... có cảm tình với ta ... có phải không?"

Đột nhiên bị Tuyết Lăng nói trúng tim đen, bờ má Dạ Nguyệt không tự chủ bừng đỏ. Chàng không biết nên trả lời ra sao nên đành im lặng

Tuyết Lăng tiếp, "Dạ Nguyệt, chắc ngươi cũng biết, Giang Luân Khánh Tước là ai, có phải không?"

Đáy mắt Dạ Nguyệt thăm thẳm sắc màu buồn thương

Giang Luân Khánh Tước là ai, ta làm sao lại không biết? Ở trong ngọc lâu này, có ai mà không biết? Từng ánh mắt, từng cử chỉ, sự quan tâm của Tuyết Lăng dành cho chàng ta, đã nói lên tất cả rồi, không phải ư?

"Dạ Nguyệt, ở bên nhau bao năm, ta sao có thể không biết tình cảm ngươi dành cho ta? Chỉ có điều, đó thực sự là tình yêu ư? Dạ Nguyệt, người phụ nữ ngươi đầu tiên nhìn thấy trên cõi đời này, là ta. Tựa như chú chim non vừa phá vỏ ra đời. Người ấy, sẽ trở thành mẹ nó, trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời nó. Ngươi cũng giống như vậy Dạ Nguyệt. Ngươi hãy tự hỏi con tim mình, rằng thẳm sâu trong nơi tận cùng của nó, cất giấu hình ảnh ai?"

Hơi ấm bàn tay của Tuyết Lăng vương vấn mãi trên lồng ngực Dạ Nguyệt dẫu cho dáng hình nàng đã biến mất tự khi nào

Những câu nói của Tuyết Lăng như xoáy xâu vào tâm khảm Dạ Nguyệt, khiến chàng bất động, khiến chàng lần đầu tiên trong suốt bao năm tháng qua phải tự hỏi, ta thực sự yêu Tuyết Lăng ư?

Mải mê với những suy nghĩ của riêng mình, Dạ Nguyệt không hề hay biết, đằng xa, người con gái với dung nhan che kín sau lớp mạng ngọc đang từng khắc không rời dõi theo từng nhất cử nhất động của chàng

----------------------------------

Đán Kỳ Anh chưa bao giờ ngờ rằng, thân phận của mình sẽ bị bại lộ. Nàng nghĩ, chỉ cần đeo mặt nạ, đánh nhanh thắng gọn tại Đại hội Pháp sư, sẽ không ai biết nàng là ai

Nhưng nàng đã nhầm ...

Nàng quả thực đã nhầm ...

Ngồi trong phòng chờ Đán Lĩnh quay về, thâm tâm Đán Kỳ Anh chợt bình yên đến tột cùng. Nàng biết, cái gì đến rồi cũng đến. Có cố gắng ra sao chăng nữa, có những điều vốn dĩ chẳng thể che giấu

Cánh cửa phòng nàng mở tung, hiện lên dáng hình nam tử nho nhã, người cả đời nàng thấy bản thân đã mắc nợ quá nhiều

"Là nàng ... Thật ... là ... nàng ... Nàng ... còn ... sống ... Nàng còn sống ..."

Tần Hằng không thể tin vào mắt mình được nữa. Người nương tử chàng bao năm qua thương nhớ, người nương tử mang theo cả một nửa con tim chàng khi qua đời, đang đứng trước mặt chàng, bằng xương bằng thịt

Tuy thời gian có làm phai mờ nhan sắc nhưng trong mắt Tần Hằng, nàng vẫn mãi là người con gái xinh đẹp nhất

Vẻ xúc động khó có thể kiềm chế của Tần Hằng làm cho Đán Kỳ Anh cảm thấy vô cùng xót xa, "Tần Hằng, bao năm qua, chàng vẫn sống tốt chứ?"

Tần Hằng không trả lời mà lao tới, ôm chặt lấy Đán Kỳ Anh, "Nương tử ... nương tử ... nàng có biết, bao năm qua, ta nhớ nàng đến dường nào không? Nàng có biết bao đêm ta trằn trọc không ngủ nổi vì nhớ lại chuyện ngày đó không? Nương tử, nếu nàng còn sống, tại sao nàng không quay về bên ta, quay về bên Kính nhi bé nhỏ của hai ta? Tại sao nàng lại trở thành Đán Kỳ Anh? Tại sao nàng lại là Đán trưởng gia của Pháp Sư hội? Nương tử, là tại sao?"

Đán Kỳ Anh thở dài não nề, "Tần Hằng, chàng cho ta xin lỗi. Đán Kỳ Anh mới thật sự là tên của ta. Cái tên năm xưa ta nói với chàng ... chỉ là giả mà thôi ... Tần Hằng, sao chàng khờ thế? Ta "mất" đã bao năm, sao chàng chưa đi bước nữa, sao chàng còn chờ đợi ta?"

Những câu nói của Đán Kỳ Anh như sét đánh ngang tai Tần Hằng, khiến chàng lùi dần về phía sau từng bước, "Nương tử, nàng ... sao nàng lại nói thế? Sao nàng ... lại có thể ... lại có thể ...? Gặp họa không chết, nàng ... nàng ... Khoan! Có khi nào ... có khi nào ... năm xưa, chuyện nàng chết đuối ... tất cả chỉ là một màn kịch?"

Đán Kỳ Anh lặng im không nói. Tần Hằng càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng

"Năm đó, 3 tháng trước khi nàng chết, nàng luôn tìm cớ tránh mặt ta, nói cần thời gian ở một mình. Ta cứ ngỡ là do nàng chưa quen với việc chăm sóc con thơ. Nhưng ... hóa ra ... là nàng đang ngấm ngầm ... chuẩn bị ... cho kế hoạch nhẫn tâm của mình ... có phải không???"

"Nương tử, tại sao ... tại sao ... nàng lại có thể làm thế với ta? Làm thế với Kính nhi của chúng ta? Khi ấy, nó chỉ mới 1 tuổi. Chỉ mới 1 tuổi mà thôi!!! Nó bé bỏng tới chừng nào, nó cần tình yêu của mẹ tới chừng nào, nàng có biết không? Sao nàng có thể làm điều nhẫn tâm tới như vậy cơ chứ? Vì nguyên cớ gì mà nàng làm vậy cơ chứ?"

"Tần Hằng ta có chỗ nào đối xử không phải với nàng? Tần gia ta có điểm nào không tốt với nàng? Tại sao nàng có thể lạnh lùng rũ bỏ hết thảy nghĩa tình phu thê, rũ bỏ cả đứa con mình mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày? Nói cho ta biết, lý do của nàng là gì?"

Tần Hằng nắm chặt lấy cánh tay Đán Kỳ Anh, khiến cho nàng nhói đau từng hồi

"Buông tay Kỳ Anh ra!"

Đán Lĩnh vừa hay trở về, nhìn cảnh tượng trước mắt liền đùng đùng nổi giận, hất tay Tần Hằng ra đồng thời kéo Đán Kỳ Anh về phía mình

"Kỳ Anh, nàng có sao không?"

Đán Kỳ Anh lắc đầu, "Thiếp không sao"

Cảnh tượng tràn đầy tình cảm của Đán Kỳ Anh và Đán Lĩnh như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim vốn đã rỉ máu của Tần Hằng, "Là vì hắn ư?" rồi chỉ tay về Đán Chi đang say giấc, "Là vì nó? Là vì chúng nên nàng mới rời bỏ ta, rời bỏ Kính nhi của chúng ta ư?"

Đán Lĩnh tức giận nói, "Cái gì mà chúng ta? Tần Hằng, ngươi đừng nói như thể ngươi và Kỳ Anh có mối quan hệ mật thiết như vậy. Nàng là nương tử của Đán Lĩnh ta, đừng quên điều đó"

Tần Hằng cười lớn, "Ha ha ha ... Nương tử ... Ha ha ha ... Hay cho hai chữ "nương tử" ... Ha ha ha ... Ngươi có biết, ta là ai không? Ta chính là người trước kia từng dùng hai chữ ngươi vừa nói với nàng ta ... Ha ha ha ... Ta chính là phu quân của nàng. Nàng cũng chính là mẫu thân của Tần Kính!"

"Cái gì?"

Có khi nào, đây chính là lý do, trước kia Kỳ Anh đắn đo, không dám chấp nhận tình cảm của ta?

Vì nàng đã qua một lần đò ư?

Lấy lại bình tĩnh của mình, Đán Lĩnh nói, "Như vậy thì sao? Quá khứ nàng ấy ra sao, ta không quan tâm. Ta chỉ biết, giờ Kỳ Anh là nương tử của ta, là mẫu thân của Đán Chi. Tần Hằng, đêm đã khuya, xin người tự trọng, quay về tẩm cung người được an bài nghỉ ngơi"

"Ngươi ..."

Từ tay Tần Hằng, một quả cầu năng lượng bay thẳng về phía Đán Lĩnh. Đòn tấn công quá sức bất ngờ của Tần Hằng khiến cho Đán Lĩnh, Đán Kỳ Anh không kịp trở tay

"Hoàng nhi..."

Tâm lực từ phía ngoài cửa hình thành một lá chắn, hóa giải đòn công của Tần Hằng. Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Mộc Nhã với đôi con mắt đỏ hoe đứng lặng trong gió đêm

Nói chuyện xong với Hoàng nhi, ta trên đường đi về thì không hiểu sao lòng dạ cứ thấy nóng như lửa đốt. Không yên tâm, ta bèn quay lại thì nghe thấy tiếng cãi vã vang lên tại đây ... May mà ta quay lại ... nếu không ... nếu không ...

Những phút bỡ ngỡ qua đi, Tần Hằng lặng yên quan sát Đán Lĩnh rồi như chợt ngộ ra điều gì, cất tiếng nói, "Thảm nào ta cứ có cảm giác đã gặp ngươi ở đâu rồi ... Ngươi chính là Đại hoàng tử của Hoàng Lực! Ha ha ha ... thế gian này quả thật nhỏ bé ... Ha ha ha ... Tần Kính lấy Hoàng My, muội muội của ngươi. Còn ngươi, lại lấy mẹ đẻ của nó. Ha ha ha ... Điều đó thì có gì bất ngờ cơ chứ? Chẳng phải đệ đệ Hoàng Quân của ngươi cũng lấy người dưỡng dục ngươi làm hoàng hậu ư?"

Mộc Nhã nắm chặt tay thành quyền, "Tần Hằng, thỉnh người tự trọng"

Uy quyền của vị mẫu nghi thiên hạ phút chốc bao phủ không khí, làm cho Tần Hằng nhận ra mình đã có chút thất thố. Không muốn gây nên những mâu thuẫn không đáng có giữa Tần gia và Thiên Lang, dù cho cực kỳ không muốn, chàng cũng đành rời đi, trước đó, không quên ngoái đầu lại nhìn Đán Kỳ Anh

Mộc Nhã đi tới, lấy tay xem xem Đán Lĩnh có chỗ nào bị thương hay không. Khi đã chắc rằng, chàng vẫn bình an vô sự, nàng mới thở phào nhẹ nhõm

"Cám ơn Mộc hoàng hậu ra tay tương trợ. Còn giờ, thứ lỗi tại hạ không tiễn"

"Ta biết, con lạnh lùng, xa cách như vậy là bởi không muốn gây thêm rắc rối cho ta và Hoàng Quân. Nhưng con đừng quên, con dù lớn vẫn là con của mẹ, dẫu cho mọi sự trên thế gian này thay đổi ra sao chăng nữa, mẫu hậu vẫn mãi là mẫu hậu của con"

Nói xong, Mộc Nhã rời đi, để lại gia đình ba người Đán Kỳ Anh trong phòng, không hề để ý thấy hai bóng đen quan sát mọi chuyện diễn ra từ đầu tới cuối, giờ mới phi thân vào màn đêm

Đán Thần vạn vạn không thể ngờ rằng, mẹ đẻ của mình, Đán Kỳ Anh lại là người có quá khứ phức tạp tới thế. Bà hóa ra chính là vị phu nhân đã "qua đời" của Tần Hằng, mẹ của Tần Kính. Như vậy, Tần Kính và chàng lại chẳng phải huynh đệ cùng một mẹ sinh ra ư?

Còn nữa, phu quân hiện tại của bà là Đán Lĩnh, cũng tức huynh trưởng của Hoàng Quân, Hoàng My, hoàng nhi của Mộc Nhã, bá bá của Hoàng Lam. Vậy, Đán Thần lại cũng chính là hoàng thân quốc thích của Thiên Lang quốc ư?

Hoàng Quân vừa là thúc thúc, vừa là tổ phụ của chàng

Hoàng My vừa là cô cô, vừa là tổ mẫu nhưng cũng đồng thời là đệ thê của chàng

Hoàng Lam vừa là thúc thúc, vừa là biểu huynh của chàng

Cái gì đang xảy ra ở đây vậy???

Mặc cho mối quan hệ giữa Đán gia, Hoàng gia và Tần gia đã vô cùng rối rắm, thế nhưng điều chàng muốn biết nhất lại không được giải đáp

Tần Kính giờ mới 18, còn ta đã ngoài 30, cũng tức ta phải ra đời trước chàng ta

Cũng có nghĩa, Đán Kỳ Anh có ta trước khi về làm dâu họ Tần

Cũng tức, Tần Hằng không thể là phụ thân ta

Vậy, phụ thân ta là ai?

Khoan ... sao ta cảm thấy ... có điểm gì đó ... không đúng ... không đúng ở đây?

Tĩnh tâm suy nghĩ, Đán Thần chợt nhận ra một điều nãy giờ chàng không để ý tới. Khi nãy, ở bên ngoài cung điện của ba người Đán Kỳ Anh, ngoài chàng ra, còn có một người nữa cũng chứng kiến toàn bộ câu chuyện vừa rồi

Chỉ có điều, chàng không nhìn rõ được đó là ai cũng như người đó không thể nhìn thấy diện mạo chàng

Chẳng nhẽ, ngoài Tần Hằng, Đán Kỳ Anh còn có cố nhân nào nữa trong tam quốc nhị họ hay sao?

----------------------------------

Từ xa nhìn lại, Tuyết Lăng dễ dàng nhận ra dáng hình Tần Khởi Tân đứng lặng yên trong đêm tối. Lúc nào cũng thế, dẫu có ở chốn đông người tới đâu chăng nữa, quanh thân chàng cũng tản mác cái hương vị tịch liêu, nỗi sầu lẻ bóng đến nao lòng

Trước, ta không sao hiểu được điều này. Nhưng giờ thì ta đã hiểu

Thẳm sâu trong lòng chàng, là nỗi cô đơn không ai thấu

Chàng cô đơn không phải không ai có bầu bạn, không có ai thương mến

Chàng cô đơn vì thế gian này, có mấy ai hiểu được lòng chàng? Có mấy ai cảm thông được "sự khác biệt" của chàng?

Trong thế giới bao la, rộng lớn ngoài kia, có mấy người như chàng? Có mấy người có thể yêu chàng, trọn đời trọn kiếp sống bên chàng?

"Nhị ca, chàng vẫn chưa ngủ ư? Phải chăng có điều gì đang khiến chàng trăn trở?"

Khởi Tân quay người, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Tuyết Lăng, hồi lâu sau mới cất lời, "Muội muội ... ta ... ta ..."

"Nếu huynh định nói xin lỗi thì đừng! Chuyện tình cảm trên đời ai có thể gượng ép cơ chứ? Muội yêu huynh đâu có nghĩa là huynh phải yêu lại muội? Nếu sòng phẳng như vậy, trên đời đâu tồn tại khái niệm Tình đơn phương"

"Tuyết Lăng ... muội ... thực sự ... không căm hận, ghét bỏ ta?"

"Hận? Muội đã từng rất hận huynh, hận tới mức chỉ muốn dùng kiếm băm thây xé thịt huynh ra làm trăm, làm nghìn mảnh, móc tim huynh ra xem trong đó có gì. Nhưng rồi ... cảm giác tiêu cực đó qua đi, trong muội chỉ còn lại tình thương. Đúng vậy, chỉ còn lại tình thương dành cho huynh. Đơn giản chỉ vậy mà thôi. Khởi Tân, huynh là người muội từng yêu nhưng đã không còn là người nắm giữ trái tim muội nữa rồi"

"Người đó là ... vị công tử tên Khánh Tước kia có phải không?"

Nhẹ gật đầu, Tuyết Lăng tiếp, "Đúng vậy. Là chàng. Chính chàng là người ở bên cạnh muội, an ủi muội, chăm sóc muội, giúp muội vượt qua những chuyện muội nghĩ, cả đời sẽ chẳng thể nào vượt qua. Chàng có thể không có phép thuật, chẳng có bản lĩnh thay thiên đổi địa nhưng chàng có tình cảm bất biến dành cho muội. Đối với muội, thế là đủ"

"Tuyết Lăng ... ta ... ta ..."

"Nhị huynh, đừng bao giờ cảm thấy có lỗi với muội. Nếu không nhờ huynh, sao muội có thể gặp chàng, yêu chàng, tìm được nam nhân của đời mình? Khởi Tân, muội chúc huynh, toàn tâm toàn ý chúc huynh hạnh phúc, chúc huynh có được người huynh yêu nhất trên đời này. Đừng chỉ vì muội, chỉ vì một người từng yêu huynh mà lỡ dở cái đời. Được ở bên người yêu mình, cũng là người mình yêu, hạnh phúc tới chừng nào, huynh biết không?"

"Khởi Tân, từ nay về sau, đừng bao giờ nói rằng, tình cảm của mình là tội lỗi, là sai trái, là không được chấp nhận. Sau cùng, tình yêu chẳng phải chỉ là tình yêu thôi ư? Tình yêu thì nào có lỗi gì cơ chứ?"

Trước khi rời đi, ánh mắt Tuyết Lăng như có như không dán chặt lấy thân cây cổ thụ sau lưng Khởi Tân, môi nàng khẽ nhếch tạo thành một vầng bán nguyệt xinh đẹp vô ngần

Chuyện ta có thể, ta đều đã làm

Những việc còn lại, xin giao hết cho hai người

Khi bóng dáng Tuyết Lăng đã xa tít mù mây, lấy hết dũng khí mình có, Đoạn Tuấn Khởi bước ra từ chỗ ẩn nấp, chậm rãi đi tới, đứng sóng vai với Đoạn Khởi Tân

"Đại ca ... từ khi nào ... huynh tới ... từ ..."

"Ta ... xin ... lỗi ... Có những chuyện ... đáng lẽ ta không nên ... Ta xin lỗi ... Khởi Tân, liệu đệ sẽ tha thứ ... sẽ tha thứ ... cho ta chứ ..."

Bàn tay Tuấn Khởi có chút run run di chuyển tới tay Khởi Tân. Chỉ khi nắm chặt lấy lòng bàn tay chàng, cảm nhận hai ấm của mình và chàng hòa vào làm một, sự sợ hãi, nỗi băn khoăn trong tâm Tuấn Khởi mới biến mất, mang theo đó cả sự run rẩy không tên của mình

Khởi Tân chưa kịp phản ứng thì đôi môi anh đào của Tuấn Khởi ập tới, đẩy lùi toàn bộ những lời nơi đầu môi chàng

Không kháng cự, chẳng chống đối, hai người con trai ấy, cứ như vậy, đứng im tận hưởng sự ngọt ngào của nhau, tận hưởng cái cảm giác mình hằng mong mỏi nhưng sợ hãi, nghĩ rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ đạt được

Thời khắc đó, vạn vật như ngừng chuyển động

Thời khắc đó, nhân gian chỉ còn hai người, chỉ còn Khởi Tân và Tuấn Khởi mà thôi

Lặng người chứng kiến màn tình cảm của chủ nhân mình, Tiểu Thanh nhè nhẹ dựa đầu vào vai Tiểu Long, lanh lảnh cất lời, "Hóa ra ngày đó, tại đám cưới của Tuấn Khởi và Lãnh Tình, điều chàng và Ngọc Thố nói đều biết là chuyện này ư? Tưởng gì chứ chuyện đó ta cũng biết ..."

Tiểu Long vuốt nhẹ bờ má trắng ngần của Tiểu Thanh, dịu dàng đáp, "Tiểu Thanh của ta có chuyện gì mà không biết cơ chứ? Tiểu Thanh của ta thế gian có ai bì kịp cơ chứ?"

"Chuyện đó là đương nhiên rồi ..."

----------------------------------

Nhìn Lãnh Tình cô đơn lẻ bóng ngồi một mình giữa hoa viên rộng lớn, muôn hoa khoe sắc, nội tâm Tuyết Lăng không khỏi truyền tới từng trận xót xa

Lãnh Tình, liệu nàng có biết, đại ca ta không yêu nữ nhân, chỉ yêu nam nhân hay không?

Nếu có, tại sao nàng còn đồng ý lấy huynh ấy? Tại sao nàng còn đâm đầu vào ngõ cụt, không lối thoát?

Tại sao nàng lại phải khổ như vậy cơ chứ?

Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Lãnh Tình quay đầu, vui vẻ mỉm cười, "Tuyết Lăng, là muội đó sao?"

"Là muội đây"

Tuyết Lăng vừa nói vừa đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tình. Nhìn thấy trên bàn không biết từ bao giờ đã có sẵn hai ly trà, Tuyết Lăng phân vân hỏi, "Tẩu tẩu, ly trà thứ hai này là dành cho ai vậy?"

"Ly trà đó là dành cho người ta yêu", nói tới đây, đôi mắt Lãnh Tình chợt sáng bừng hạnh phúc

Tuyết Lăng xót xa tiếp, "Tẩu biết rằng người đó rồi sẽ tới ư?"

Lãnh Tình lắc đầu, "Ta không biết bao giờ người đó sẽ tới, vậy nên ta đợi. Một ngày người đó không tới, ta đợi một ngày. Một tháng người đó không tới, ta đợi một tháng. Một năm người đó không tới, ta đợi một năm. Một đời người đó không tới, ta đợi một đời"

"Tẩu tẩu, chẳng nhẽ người không sợ, người đó sẽ chẳng bao giờ tới ư?"

"Người đó không tới cũng không sao cả. Chỉ cần biết rằng người đó vẫn ở quanh ta, mãi không rời xa ta, dù cho không thể gặp nhau, dù cho cái ta nhìn thấy chỉ là bóng dáng của người, đối với ta thế cũng là đủ, là đủ rồi"

Đặt tay lên mu bàn tay đã có phần lạnh giá vì sương đêm của Lãnh Tình, Tuyết Lăng đau lòng nói, "Tẩu tẩu, mọi thứ đáng sao? Làm tất cả vì một người dẫu biết người đó sẽ chẳng bao giờ có thể yêu mình, điều đó đáng sao?"

Lãnh Tỉnh nhoẻn miệng cười, kiên định đáp, "Đáng! Chỉ cần có thể cả đời ở bên người ta yêu, ta có thể làm được mọi điều, chút chuyện nhỏ nhỏi này thì có đáng gì cơ chứ?"

Chapter
1 Chương 1: Trương tuyết
2 Chương 2: Đoạn gia
3 Chương 3: Sinh thần
4 Chương 4: Nhẫn ngọc
5 Chương 5: Ám sát
6 Chương 6: Quyết đấu
7 Chương 7: Tiểu quái
8 Chương 8: Nương tử
9 Chương 9: Dạo phố
10 Chương 10: Tình thâm nghĩa trọng
11 Chương 11: Săn yêu
12 Chương 12: Lão nhân
13 Chương 13: Khuynh vũ
14 Chương 14: Tra tấn
15 Chương 15: Mẫu thân
16 Chương 16: Báu vật
17 Chương 17: Hài nhi
18 Chương 18: Kỳ đan
19 Chương 19: Khởi hành
20 Chương 20: Đụng độ Hắc Long
21 Chương 21: Chiến thắng
22 Chương 22: Thạch phòng
23 Chương 23: Gặp gỡ
24 Chương 24: Bảo vật
25 Chương 25: Hôn lễ
26 Chương 26: Trưởng thành
27 Chương 27: Bắt đầu
28 Chương 28: Giao tình
29 Chương 29: Rắc rối
30 Chương 30: Gặp lại cố nhân
31 Chương 31: Tấm lòng
32 Chương 32: Giao ước
33 Chương 33: Cảm tình
34 Chương 34: Tu luyện
35 Chương 35: Sát hạch (1)
36 Chương 36: Sát hạch (2)
37 Chương 37: Hạ thủ (1)
38 Chương 38: Hạ thủ (2)
39 Chương 39: Hạ thủ (3)
40 Chương 40: Nghịch thiên tình ái
41 Chương 41: Hạ thủ (4)
42 Chương 42: Quyết chiến (1)
43 Chương 43: Quyết chiến (2)
44 Chương 44: Quyết chiến (3)
45 Chương 45: Mái ấm
46 Chương 46: Sum vầy
47 Chương 47: Oán hận
48 Chương 48: Định mệnh
49 Chương 49: Đớn đau
50 Chương 50: Kinh thiên động địa
51 Chương 51: Mất trí nhớ
52 Chương 52: Suy tính
53 Chương 53: Hoàng my
54 Chương 54: Giọng ca Yên Chi
55 Chương 55: Giải cứu Lãnh gia
56 Chương 56: Thẳng tiến Nguyệt Dạ quốc
57 Chương 57: Lưu ly
58 Chương 58: Bí ẩn
59 Chương 59: Bói tình duyên
60 Chương 60: Lo lắng
61 Chương 61: Kỳ thi pháp sư Thiên Lang (1)
62 Chương 62: Kỳ thi pháp sư Thiên Lang (2)
63 Chương 63: Bản thể của Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y
64 Chương 64: Ngọc Giai xuất chiêu
65 Chương 65: Nghĩa tình huynh muội
66 Chương 66: Kẻ lạ mặt
67 Chương 67: Kẻ thù cũ của Tử Vân
68 Chương 68: Phụ thân Dạ Cơ
69 Chương 69: Tai qua nạn khỏi (1)
70 Chương 70: Tai qua nạn khỏi (2)
71 Chương 71: Cướp ngày
72 Chương 72: Tú sinh
73 Chương 73: Đán Thần mất kiểm soát
74 Chương 74: Người Khởi Tân yêu (1)
75 Chương 75: Ly khai Nguyệt Dạ
76 Chương 76: Kỳ Anh trấn
77 Chương 77: Tần khải quân
78 Chương 78: Nàng tiên dâu tây
79 Chương 79: Nuôi ong tay áo
80 Chương 80: Đừng sợ, ta đến rồi đây
81 Chương 81: Ta tên Thế Ngọc Lăng
82 Chương 82: Thành viên mới
83 Chương 83: Địa đạo
84 Chương 84: Ta không mong trường sinh - Ta chỉ cầu bất lão
85 Chương 85: Chết
86 Chương 86: Hắn
87 Chương 87: Pháp Sư hội
88 Chương 88: Deathworm
89 Chương 89: Hydra
90 Chương 90: Hợp tác
91 Chương 91: Chống lại Hydra
92 Chương 92: Bình an
93 Chương 93: Nỗi lòng Đán Kỳ Anh
94 Chương 94: Deathworm chúa
95 Chương 95: Báo thù
96 Chương 96: Bữa cơm gia đình
97 Chương 97: Đơn côi
98 Chương 98: Thổ lộ
99 Chương 99: Người Khởi Tân yêu (2)
100 Chương 100: Giang Luân
101 Chương 101: Đoạn gia
102 Chương 102: Khúc ca tặng mỹ nhân
103 Chương 103: Sư đồ chi luyến
104 Chương 104: Dị biến
105 Chương 105: Đổi khác
106 Chương 106: Khánh Tước
107 Chương 107: Đại hội pháp sư
108 Chương 108: Khoảnh khắc mong chờ
109 Chương 109: Ta về rồi đây
110 Chương 110: Đầu rơi máu chảy
111 Chương 111: Trái ngang
112 Chương 112: Khó khăn
113 Chương 113: Tâm thư
114 Chương 114: Nguyên tố nhân
115 Chương 115: Di thư
116 Chương 116: Chỉ là chiêm bao
117 Chương 117: Sinh nhật không an lành
118 Chương 118: Nghiệp chướng
119 Chương 119: Centaur
120 Chương 120: Thanh xuân khờ dại
121 Chương 121
122 Chương 122: Thân phận thật
123 Chương 123: Địch thủ
124 Chương 124: Lai giả bất thiện
125 Chương 125: Hồi ức
126 Chương 126: Không bằng cầm thú
127 Chương 127: Ngàn cân treo sợi tóc
128 Chương 128: Đã bao lâu rồi
129 Chương 129: Thẳm sâu cõi lòng
130 Chương 130: Đại cát hóa hung
131 Chương 131: Đại hung hóa cát
132 Chương 132: Titan
133 Chương 133: Việt Kích Phụng Kiều
134 Chương 134: Thế Thành - Ngọc Giai tiền kiếp
135 Chương 135: Thượng cổ thần yêu
136 Chương 136: Kẻ tới lúc nửa đêm
137 Chương 137: Một đêm không ngủ
138 Chương 138: Vệ Khúc Tịnh Di
139 Chương 139: Yêu giới
140 Chương 140: Tứ Tính quốc
141 Chương 141: Tương tự
142 Chương 142: Những người ở lại
143 Chương 143: Máu
144 Chương 144: Nhất mối nghiệt duyên
Chapter

Updated 144 Episodes

1
Chương 1: Trương tuyết
2
Chương 2: Đoạn gia
3
Chương 3: Sinh thần
4
Chương 4: Nhẫn ngọc
5
Chương 5: Ám sát
6
Chương 6: Quyết đấu
7
Chương 7: Tiểu quái
8
Chương 8: Nương tử
9
Chương 9: Dạo phố
10
Chương 10: Tình thâm nghĩa trọng
11
Chương 11: Săn yêu
12
Chương 12: Lão nhân
13
Chương 13: Khuynh vũ
14
Chương 14: Tra tấn
15
Chương 15: Mẫu thân
16
Chương 16: Báu vật
17
Chương 17: Hài nhi
18
Chương 18: Kỳ đan
19
Chương 19: Khởi hành
20
Chương 20: Đụng độ Hắc Long
21
Chương 21: Chiến thắng
22
Chương 22: Thạch phòng
23
Chương 23: Gặp gỡ
24
Chương 24: Bảo vật
25
Chương 25: Hôn lễ
26
Chương 26: Trưởng thành
27
Chương 27: Bắt đầu
28
Chương 28: Giao tình
29
Chương 29: Rắc rối
30
Chương 30: Gặp lại cố nhân
31
Chương 31: Tấm lòng
32
Chương 32: Giao ước
33
Chương 33: Cảm tình
34
Chương 34: Tu luyện
35
Chương 35: Sát hạch (1)
36
Chương 36: Sát hạch (2)
37
Chương 37: Hạ thủ (1)
38
Chương 38: Hạ thủ (2)
39
Chương 39: Hạ thủ (3)
40
Chương 40: Nghịch thiên tình ái
41
Chương 41: Hạ thủ (4)
42
Chương 42: Quyết chiến (1)
43
Chương 43: Quyết chiến (2)
44
Chương 44: Quyết chiến (3)
45
Chương 45: Mái ấm
46
Chương 46: Sum vầy
47
Chương 47: Oán hận
48
Chương 48: Định mệnh
49
Chương 49: Đớn đau
50
Chương 50: Kinh thiên động địa
51
Chương 51: Mất trí nhớ
52
Chương 52: Suy tính
53
Chương 53: Hoàng my
54
Chương 54: Giọng ca Yên Chi
55
Chương 55: Giải cứu Lãnh gia
56
Chương 56: Thẳng tiến Nguyệt Dạ quốc
57
Chương 57: Lưu ly
58
Chương 58: Bí ẩn
59
Chương 59: Bói tình duyên
60
Chương 60: Lo lắng
61
Chương 61: Kỳ thi pháp sư Thiên Lang (1)
62
Chương 62: Kỳ thi pháp sư Thiên Lang (2)
63
Chương 63: Bản thể của Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y
64
Chương 64: Ngọc Giai xuất chiêu
65
Chương 65: Nghĩa tình huynh muội
66
Chương 66: Kẻ lạ mặt
67
Chương 67: Kẻ thù cũ của Tử Vân
68
Chương 68: Phụ thân Dạ Cơ
69
Chương 69: Tai qua nạn khỏi (1)
70
Chương 70: Tai qua nạn khỏi (2)
71
Chương 71: Cướp ngày
72
Chương 72: Tú sinh
73
Chương 73: Đán Thần mất kiểm soát
74
Chương 74: Người Khởi Tân yêu (1)
75
Chương 75: Ly khai Nguyệt Dạ
76
Chương 76: Kỳ Anh trấn
77
Chương 77: Tần khải quân
78
Chương 78: Nàng tiên dâu tây
79
Chương 79: Nuôi ong tay áo
80
Chương 80: Đừng sợ, ta đến rồi đây
81
Chương 81: Ta tên Thế Ngọc Lăng
82
Chương 82: Thành viên mới
83
Chương 83: Địa đạo
84
Chương 84: Ta không mong trường sinh - Ta chỉ cầu bất lão
85
Chương 85: Chết
86
Chương 86: Hắn
87
Chương 87: Pháp Sư hội
88
Chương 88: Deathworm
89
Chương 89: Hydra
90
Chương 90: Hợp tác
91
Chương 91: Chống lại Hydra
92
Chương 92: Bình an
93
Chương 93: Nỗi lòng Đán Kỳ Anh
94
Chương 94: Deathworm chúa
95
Chương 95: Báo thù
96
Chương 96: Bữa cơm gia đình
97
Chương 97: Đơn côi
98
Chương 98: Thổ lộ
99
Chương 99: Người Khởi Tân yêu (2)
100
Chương 100: Giang Luân
101
Chương 101: Đoạn gia
102
Chương 102: Khúc ca tặng mỹ nhân
103
Chương 103: Sư đồ chi luyến
104
Chương 104: Dị biến
105
Chương 105: Đổi khác
106
Chương 106: Khánh Tước
107
Chương 107: Đại hội pháp sư
108
Chương 108: Khoảnh khắc mong chờ
109
Chương 109: Ta về rồi đây
110
Chương 110: Đầu rơi máu chảy
111
Chương 111: Trái ngang
112
Chương 112: Khó khăn
113
Chương 113: Tâm thư
114
Chương 114: Nguyên tố nhân
115
Chương 115: Di thư
116
Chương 116: Chỉ là chiêm bao
117
Chương 117: Sinh nhật không an lành
118
Chương 118: Nghiệp chướng
119
Chương 119: Centaur
120
Chương 120: Thanh xuân khờ dại
121
Chương 121
122
Chương 122: Thân phận thật
123
Chương 123: Địch thủ
124
Chương 124: Lai giả bất thiện
125
Chương 125: Hồi ức
126
Chương 126: Không bằng cầm thú
127
Chương 127: Ngàn cân treo sợi tóc
128
Chương 128: Đã bao lâu rồi
129
Chương 129: Thẳm sâu cõi lòng
130
Chương 130: Đại cát hóa hung
131
Chương 131: Đại hung hóa cát
132
Chương 132: Titan
133
Chương 133: Việt Kích Phụng Kiều
134
Chương 134: Thế Thành - Ngọc Giai tiền kiếp
135
Chương 135: Thượng cổ thần yêu
136
Chương 136: Kẻ tới lúc nửa đêm
137
Chương 137: Một đêm không ngủ
138
Chương 138: Vệ Khúc Tịnh Di
139
Chương 139: Yêu giới
140
Chương 140: Tứ Tính quốc
141
Chương 141: Tương tự
142
Chương 142: Những người ở lại
143
Chương 143: Máu
144
Chương 144: Nhất mối nghiệt duyên