Chương 110: Ma Cà Rồng

#hosophapy

#linhlinh

  Tôi rất ghét chờ đợi quá trình này thật nhàm chán. Tôi gọi cho đồng nghiệp của mình hỏi về tiến độ xác minh danh tính của tử thi, nhưng lại thất vọng vì vẫn chưa có kết quả.

  Trong cơ sở dữ liệu của thành phố, không có hồ sơ về xác chết phụ nữ, vì vậy chúng tôi phải đăng nhập vào hệ thống quốc gia để tìm kiếm. Trong trường hợp này, sẽ mất nhiều thời gian.

  Trong khi chờ đợi, tôi kiểm tra lại chiếc phong bì màu đen, vẫn như cũ không có phát hiện gì. Sau đó tôi cất nó vào ngăn kéo có khóa duy nhất trong phòng. Tôi không muốn Tiểu Kiều vô tình nhìn thấy chiếc phong bì này khi đế tìm tôi, lúc đó sẽ rất rắc rối.

  Có tiếng bước chân ồn ào trên lầu, có lẽ anh Ba và mọi người đã về, đợi một lúc vẫn không thấy Lôi Chính Long gọi, chắc là tên này vẫn còn ở hiện trường.

  Hiện tại nhiệt độ đã giảm vài độ, nơi đó không có kính chắn gió, tôi hy vọng anh ta sẽ không bị đóng băng thành kem que.

  Khi nghĩ đến cái lạnh, tôi rùng mình, một cơn ớn lạnh phát ra từ trong người.

  Tôi có một linh cảm rất xấu, có thể tôi sẽ lại có một giấc mơ kinh dị kỳ lạ khác. Nguyên nhân của việc này là gì, tôi cũng không rõ, hình như mỗi lần gặp một vụ án tôi đều gặp phải giấc mơ này. Nó không liên quan gì đến căng thẳng, cũng không liên quan gì đến tâm trạng của tôi.

  Tôi đã đọc rất nhiều sách về phân tích giấc mơ và tiềm thức, nhưng không tìm ra lời giải thích hợp lý, thậm chí tôi bắt đầu tự hỏi liệu giấc mơ mà tôi gặp phải có phải là một triệu chứng hay không. Nếu nhất định nó phải xảy ra, tôi chỉ hy vọng rằng giấc mơ này sẽ không quá kinh hãi.

  Khi nghĩ đến mơ, mí mắt của tôi trở nên nặng hơn một chút, cơn buồn ngủ ập đến, tôi đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi. Đây là ban ngày, cho dù là mơ cũng không nên quá đáng sợ. Tôi nằm trên bàn rồi chợp mắt, khi nhắm mắt lại, tôi chìm vào giấc ngủ chập chờn.

  Tí tách...tí tách

  vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên tai.

  Tí tách ... Tí tách ...

  Tôi trầm mặc một lúc, thật lâu sau, trước mắt tôi hiện ra một hồ nước xanh như ngọc, nước trong như pha lê, giống như một viên ngọc lục bảo khổng lồ. Tôi đang ở giữa đại dương, có thể nổi trên mặt nước mà không cần dùng nhiều sức lực, dòng nước khiến tôi cảm thấy rất thoải mái và có thể hoàn toàn thư giãn toàn bộ cơ thể.

  Một lúc sau, cảm giác có chút nhàm chán, bỗng nhiên lại có một người phụ nữ xuất hiện trong nước, bờ vai gợi cảm lộ ra làn da trắng nõn, mái tóc dài ở trong nước xõa tung ra, quả thật rất đẹp, dù sao nàng cũng ở xa nên không thể thấy rõ tướng mạo, thôi thì tận hưởng nó một chút vậy! Chỉ là tay của người phụ nữ đang nắm chặt một vật màu đen, cảm giác rất kỳ quái, cô ấy không hề động đậy, không lẽ là khó chịu?

  Biết là trong mơ, nhưng tôi vẫn bơi qua đến sau lưng người phụ nữ hỏi: "Cô có sao không?"

  Người phụ nữ không nói gì, không để ý đến tôi. Tôi thấy hới chán nản, muốn bơi đi, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn, nhẹ nhàng vỗ vai người phụ nữ kia, hỏi lại: "Cô thật sự không sao chứ?"

  Tôi thấy người phụ nữ buông thứ đang nắm trong tay và chìm xuống hồ, hồ nước nuốt chửng cô ấy ngay lập tức. Tôi lo lắng, đưa tay ra nắm lấy vai cô ấy, nhưng cô ấy trượt mất như một con cá vậy, từ từ chìm xuống hồ.

  Tôi lặn xuống nước để cứu người, trong nước ánh sáng lờ mờ nhưng dưới đáy hồ vẫn có thể nhìn rõ người phụ nữ kia. Đôi bàn tay của cô ấy trông nhợt nhạt trong nước, cảm giác thật khó chịu khi chìm xuống, đã vậy tôi còn phải dốc sức liều mạng mở mắt ra, cảm giác nước hồ cũng trở nên lạnh buốt hơn.
  Phải rất cố gắng tôi mới bơi được đến bên người phụ nữ, mái tóc đen của cô ta xõa xuống, trôi theo dòng nước, bện chặt vào nhau, chắn ngang tầm mắt. Phải khó khăn lắm tôi mới nhìn thấy khuôn mặt, sắc mặt cô ta tái nhạt, trắng giống như tờ giấy vậy, miệng và mũi rất thanh tú. Tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề, chẳng phải người phụ nữ này cũng chính là cái xác nằm trên bàn mổ của tôi sao?

  Tôi quay đầu định bơi đi, người phụ nữ đó mở to mắt, hai con mắt màu xám của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt đó gần như lồi ra.

  Tôi đứng hình, mặt tôi và xác chết cách nhau chỉ khoảng 10 cm , đại não cũng đóng băng không thể suy nghĩ được gì, tôi quên đạp nước, người chìm dần xuống hồ. Đôi mắt tôi không thể rời khỏi đôi mắt màu xám kia, trong mắt cô ấy dường như có một nụ cười. Người chết tiếp tục chìm và tan ra nhanh chóng, mái tóc cô ta rụng rời ra.
  Người chết chìm xuống nhanh hơn tôi rất nhiều. Lúc cô ta chìm xuống qua trước mặt tôi, phần tóc phía trước khuôn mặt chết xõa ra, tôi thấy rõ ràng người phụ nữ đã bắt đầu bị tan ra chớp mắt nhìn tôi, đôi môi anh đào nhấp nháy 3 từ-ma cà rồng!

  Tôi vẫn còn kinh ngạc, xác chết nữ chìm vào bóng tối vô tận dưới mặt nước, tôi khua tay múa chân liều mạng ngược dòng bơi lên mặt nước nhưng vẫn như cũ không cách nào ngoi lên được. Đáy hồ tối đen giống như có một lực hút vô tận muốn nhấn chìm tôi. Đúng lúc định bỏ cuộc thì dưới nước vọng lên tiếng cầu nguyện, giống như tiếng tụng kinh thánh ca thường nghe ở các nhà thờ phương Tây.

  “Anh dám ngủ trong giờ làm việc sao!” Tôi nghe thấy giọng nói của Đỗ Phàn, mạnh mẽ mở mắt tỉnh dậy.

  Tôi không nhìn thấy Đỗ Phàm, chỉ nghe thấy giọng nói của cô ấy, hình như tôi không ở trong phòng pháp y thứ hai.
  Ngơ ngác ngồi dậy khỏi ghế. Xung quanh tối om, chỉ có một chút ánh trăng lọt qua cửa sổ. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn và tiếng cầu nguyện ở hành lang ngoài cửa.

  Không kìm chế được sự tò mò trong lòng, tôi loạng choạng mò tới cánh cửa, vừa mở cửa, đột nhiên một luồng khí lạnh phả vào mặt, cả người tỉnh táo lại một chút. Sau đó, tôi mới nhận ra hành lang không có đèn, ánh trăng phản chiếu từ những bức tường trắng xung quanh thật lạnh, hành lang dài trống rỗng không một bóng người.

  Linh cảm chẳng lành khiến tôi liền đóng chặt cửa lại, tôi tựa hồ như đang ở trong một phòng khách sạn với nhà vệ sinh bên cạnh. Tôi lui vào phòng tắm.

  Đèn trong phòng tắm rất sáng, kết hợp với gạch men sứ màu trắng khiến con người ta lóa mắt, dưới ánh đèn có một bóng đen dài dài.
  Tôi rửa mặt và theo thói quen soi mình trong gương, gương mặt tôi tái mét.

  Xoay người muốn đi ngủ, cảm giác bí bách kỳ lạ từ hành lang truyền đến, càng ngày càng gần. Áp lực khiến tôi không thở nổi, thời gian trôi qua, cảm giác ngột ngạt càng ngày càng mạnh, nhịp tim càng lúc càng tăng, nhịp điệu dần dần tăng nhanh khiến tôi thở gấp không ra hơi. Cảm giác áp lực đặc biệt giống như một cây kim đâm vào ngực tôi, cơn đau như kim tiêm khiến tôi vô thức chạm vào ngực mình trong tiềm thức.

  Cùng lúc đó, trong phòng có tiếng bước chân, tôi thò đầu ra khỏi phòng tắm xem có thứ gì đi vào, ánh sáng trong phòng tắm đột nhiên vụt tắt, không gian vốn dĩ vô cùng sáng sủa giờ đây chìm vào bóng tối vô tận.

  Trước mắt tôi là một màu đỏ chói như máu chảy ra từ xác chết, sau đó mắt tôi giống như bị đổ một lớp sơn đen, không thể nhìn thấy gì. Tôi nhạy cảm cảm thấy có thứ gì đó trong bóng tối lao vào phòng tắm. Tôi há to miệng, giống như cá trên cạn, giãy giụa cơ thể một cách tuyệt vọng, nhưng không hít thở được chút không khí nào. Nỗi sợ hãi giống như một cây kim thép có thể đâm vào trái tim tôi bất cứ lúc nào. Để thể hiện bản thân, tôi dùng hết toàn bộ sức lực hét lên: "Cái gì! Ra đi."
  ánh sáng đỏ lóe lên trước mắt, một cái gì đó xuyên qua cơ thể tôi. Đột nhiên một cơn ớn lạnh từ đầu đến chân khiến tôi run lên, chân mềm nhũn, ngã lăn ra đất. Ngoài cửa lại vang lên tiếng cầu nguyện. Không biết đã qua bao lâu, tôi loạng choạng đứng dậy và rùng mình liên tiếp năm, sáu lần. Đèn trong phòng tắm lại sáng, hoàn toàn không có gì cả.

  Tôi chậm rãi đứng dậy, rất khó chịu, tôi muốn về phòng ngủ, bước đến cửa, tôi vô thức liếc lại gương phòng tắm, chợt toát mồ hôi lạnh, sau lưng là một bóng đen đang ở trong hình dạng của một con người, đôi mắt quả thực có màu đỏ máu rất bắt mắt. Bóng đen tựa hồ ngay sau lưng tôi.

  Tôi quay đầu nhìn về phía sau, không có gì ngoài một bóng đen ở trong gương.

  Dưới cái nhìn của tôi, bóng đen há to miệng để lộ hai hàm răng sắc nhọn, cắn chặt vào cổ tôi.
  Những chiếc răng sắc nhọn đâm vào da tôi một cách dễ dàng, máu chảy xuống cổ, bóng đen đằng sau đang hút máu tôi bằng cái miệng lớn.

  Một cảm giác bất lực ập đến, tôi ngã quỵ xuống đất, ngay lập tức cảm giác như mình đã rơi vào một hang động băng, hơi nóng phụt ra khỏi cơ thể cùng với máu, tôi sắp chết!

Chapter
1 Chương 1: 1000 mảnh thi thể
2 Chương 2: Phòng pháp y số 2
3 Chương 3: Trường hợp cũ
4 Chương 4: Cái đầu biến mất
5 Chương 5: Trở lại hiện trường
6 Chương 6: Người đàn ông mặc đồ đen
7 Chương 7: Xương bị mất
8 Chương 8: Cái đầu bị mất
9 Chương 9: Video tử thần
10 Chương 10: Nhà thờ bóng tối
11 Chương 11: Cuộc xâm lược bóng tối
12 Chương 12: Vụ án giết người
13 Chương 13: Tòa nhà bỏ hoang
14 Chương 14: Lý Y bí ẩn
15 Chương 15: Lý Hạo
16 Chương 16: Khuôn mặt kinh dị
17 Chương 17: Một mảnh thi thể khác
18 Chương 18: Nghi ngờ
19 Chương 19: Bản chất con người
20 Chương 20: Dòng thời gian
21 Chương 21: Nơi trú ấn
22 Chương 22: Tội lỗi ngầm
23 Chương 23: Tôi là một anh hùng
24 Chương 24: Thoát khỏi cái chết
25 Chương 25: Hiện trường đáng ngờ
26 Chương 26: Trở lại hiện trường
27 Chương 27: Lý Hạo
28 Chương 28: Bằng chứng
29 Chương 29: Bóng ma đêm tối
30 Chương 30: Phòng tối
31 Chương 31: Sự kết thúc của tội lỗi
32 Chương 32
33 Chương 33: Xương bị nghiền nát bên hồ
34 Chương 34: Cơn ác mộng bên hồ
35 Chương 35: Mười nghìn mảnh xương gãy
36 Chương 36: Làng Nhai Sơn
37 Chương 37: Cái chết bất ngờ
38 Chương 38: Người bị kẹp đến chết
39 Chương 39: Nghi ngờ
40 Chương 40: Vụ án giết người khác
41 Chương 41: Vụ án giết người ngay trước mắt
42 Chương 42: Người sống sót
43 Chương 43: Lời nguyền
44 Chương 44: Cái chết của Trương Tiểu Hùng
45 Chương 45: Người chết đuối
46 Chương 46: Thói quen giết người
47 Chương 47: Chính là hắn
48 Chương 48: Sự thật về lời nguyền
49 Chương 49: Tai nạn xảy ra trước mắt
50 Chương 50: Xác chết bị đánh cắp
51 Chương 51: Trở lại làng Nhai Sơn
52 Chương 52: Đi lạc
53 Chương 53: Hoạt động kỳ lạ
54 Chương 54: Bại lộ
55 Chương 55: Tai nạn
56 Chương 56: Một đêm trong làng
57 Chương 57: Bí mật
58 Chương 58: Anh em họ Bạch
59 Chương 59: Người dân làng Nhai Sơn thật sự
60 Chương 60: Phức tạp
61 Chương 61: Ranh giới giữa thiện và ác
62 Chương 62: Kẻ sát nhân
63 Chương 63: Nhân tâm
64 Chương 64: Một ngày khó xử
65 Chương 65: Giải thể xác chết
66 Chương 66: Cô tiếp viên mất tích
67 Chương 67: Chất bôi trơn cao cấp
68 Chương 68: Phong bì đen
69 Chương 69: Trương Tiểu Hoa
70 Chương 70: Nhân chứng
71 Chương 71: Hoàng Lão Tam
72 Chương 72: Kẻ tình nghi đã chết
73 Chương 73: xác chết treo trên cửa
74 Chương 74: Khiêu khích
75 Chương 75: Một vụ án khác
76 Chương 76: Gặp lại cầu Tam Nguyên
77 Chương 77: Cô ấy
78 Chương 78: Quá khứ đen tối
79 Chương 79: Mục tiêu
80 Chương 80: Đón tiếp viên
81 Chương 81: Tiếp viên hàng không
82 Chương 82: Tiểu Kiều bị bắt cóc
83 Chương 83: Trái Tim Rực Cháy
84 Chương 84: Tôi Có Thể Dùng Gì Để Cứu Tình Yêu Của Em
85 Chương 85: Đêm Dài
86 Chương 86: Trời Lại Sáng
87 Chương 87: Xác Chết Thứ Ba
88 Chương 88: Không Đề
89 Chương 89: Ác Ma
90 Chương 90: Kẻ Tình Nghi
91 Chương 91: Tiếp Cận Kẻ Tình Nghi
92 Chương 92: Tiểu Kiều Xuất Hiện
93 Chương 93: Bình Yên Vô Sự
94 Chương 94: Trải Nghiệm Của Tiểu Kiều
95 Chương 95: Là Cô Ấy
96 Chương 96: Phong Bì Đen
97 Chương 97: Truy Đuổi Kẻ Sát Nhân
98 Chương 98: Kẻ Sát Nhân Kỳ Lạ
99 Chương 99: Đỗ Phàm
100 Chương 100: Lời Khai Của Tiếp Viên
101 Chương 101: Rơi Vào Ma Chướng
102 Chương 102: Đối Đầu
103 Chương 103: Blackseven
104 Chương 104: Bí Ẩn Không Thể Giải Đáp
105 Chương 105: Truyền Thuyết Ma Cà Rồng
106 Chương 106: Truyện Kinh Dị
107 Chương 107: Vụ Án Gϊếŧ Người
108 Chương 108: Pho Tượng
109 Chương 109: Không Đề
110 Chương 110: Ma Cà Rồng
111 Chương 111: Điều Tra Tổng Hợp
112 Chương 112: Điện Thoại Nặc Danh
113 Chương 113: Trong Đồn Cảnh Sát Có Nội Gián
114 Chương 114: Phòng Pháp Y Số 2 Trước Đây
115 Chương 115: Phòng Của Thu Nguyên
116 Chương 116: Chuyện Cũ Trước Kia
117 Chương 117: Đầu Óc Rối Bời
118 Chương 118: Bệnh Nhân Khát Máu
Chapter

Updated 118 Episodes

1
Chương 1: 1000 mảnh thi thể
2
Chương 2: Phòng pháp y số 2
3
Chương 3: Trường hợp cũ
4
Chương 4: Cái đầu biến mất
5
Chương 5: Trở lại hiện trường
6
Chương 6: Người đàn ông mặc đồ đen
7
Chương 7: Xương bị mất
8
Chương 8: Cái đầu bị mất
9
Chương 9: Video tử thần
10
Chương 10: Nhà thờ bóng tối
11
Chương 11: Cuộc xâm lược bóng tối
12
Chương 12: Vụ án giết người
13
Chương 13: Tòa nhà bỏ hoang
14
Chương 14: Lý Y bí ẩn
15
Chương 15: Lý Hạo
16
Chương 16: Khuôn mặt kinh dị
17
Chương 17: Một mảnh thi thể khác
18
Chương 18: Nghi ngờ
19
Chương 19: Bản chất con người
20
Chương 20: Dòng thời gian
21
Chương 21: Nơi trú ấn
22
Chương 22: Tội lỗi ngầm
23
Chương 23: Tôi là một anh hùng
24
Chương 24: Thoát khỏi cái chết
25
Chương 25: Hiện trường đáng ngờ
26
Chương 26: Trở lại hiện trường
27
Chương 27: Lý Hạo
28
Chương 28: Bằng chứng
29
Chương 29: Bóng ma đêm tối
30
Chương 30: Phòng tối
31
Chương 31: Sự kết thúc của tội lỗi
32
Chương 32
33
Chương 33: Xương bị nghiền nát bên hồ
34
Chương 34: Cơn ác mộng bên hồ
35
Chương 35: Mười nghìn mảnh xương gãy
36
Chương 36: Làng Nhai Sơn
37
Chương 37: Cái chết bất ngờ
38
Chương 38: Người bị kẹp đến chết
39
Chương 39: Nghi ngờ
40
Chương 40: Vụ án giết người khác
41
Chương 41: Vụ án giết người ngay trước mắt
42
Chương 42: Người sống sót
43
Chương 43: Lời nguyền
44
Chương 44: Cái chết của Trương Tiểu Hùng
45
Chương 45: Người chết đuối
46
Chương 46: Thói quen giết người
47
Chương 47: Chính là hắn
48
Chương 48: Sự thật về lời nguyền
49
Chương 49: Tai nạn xảy ra trước mắt
50
Chương 50: Xác chết bị đánh cắp
51
Chương 51: Trở lại làng Nhai Sơn
52
Chương 52: Đi lạc
53
Chương 53: Hoạt động kỳ lạ
54
Chương 54: Bại lộ
55
Chương 55: Tai nạn
56
Chương 56: Một đêm trong làng
57
Chương 57: Bí mật
58
Chương 58: Anh em họ Bạch
59
Chương 59: Người dân làng Nhai Sơn thật sự
60
Chương 60: Phức tạp
61
Chương 61: Ranh giới giữa thiện và ác
62
Chương 62: Kẻ sát nhân
63
Chương 63: Nhân tâm
64
Chương 64: Một ngày khó xử
65
Chương 65: Giải thể xác chết
66
Chương 66: Cô tiếp viên mất tích
67
Chương 67: Chất bôi trơn cao cấp
68
Chương 68: Phong bì đen
69
Chương 69: Trương Tiểu Hoa
70
Chương 70: Nhân chứng
71
Chương 71: Hoàng Lão Tam
72
Chương 72: Kẻ tình nghi đã chết
73
Chương 73: xác chết treo trên cửa
74
Chương 74: Khiêu khích
75
Chương 75: Một vụ án khác
76
Chương 76: Gặp lại cầu Tam Nguyên
77
Chương 77: Cô ấy
78
Chương 78: Quá khứ đen tối
79
Chương 79: Mục tiêu
80
Chương 80: Đón tiếp viên
81
Chương 81: Tiếp viên hàng không
82
Chương 82: Tiểu Kiều bị bắt cóc
83
Chương 83: Trái Tim Rực Cháy
84
Chương 84: Tôi Có Thể Dùng Gì Để Cứu Tình Yêu Của Em
85
Chương 85: Đêm Dài
86
Chương 86: Trời Lại Sáng
87
Chương 87: Xác Chết Thứ Ba
88
Chương 88: Không Đề
89
Chương 89: Ác Ma
90
Chương 90: Kẻ Tình Nghi
91
Chương 91: Tiếp Cận Kẻ Tình Nghi
92
Chương 92: Tiểu Kiều Xuất Hiện
93
Chương 93: Bình Yên Vô Sự
94
Chương 94: Trải Nghiệm Của Tiểu Kiều
95
Chương 95: Là Cô Ấy
96
Chương 96: Phong Bì Đen
97
Chương 97: Truy Đuổi Kẻ Sát Nhân
98
Chương 98: Kẻ Sát Nhân Kỳ Lạ
99
Chương 99: Đỗ Phàm
100
Chương 100: Lời Khai Của Tiếp Viên
101
Chương 101: Rơi Vào Ma Chướng
102
Chương 102: Đối Đầu
103
Chương 103: Blackseven
104
Chương 104: Bí Ẩn Không Thể Giải Đáp
105
Chương 105: Truyền Thuyết Ma Cà Rồng
106
Chương 106: Truyện Kinh Dị
107
Chương 107: Vụ Án Gϊếŧ Người
108
Chương 108: Pho Tượng
109
Chương 109: Không Đề
110
Chương 110: Ma Cà Rồng
111
Chương 111: Điều Tra Tổng Hợp
112
Chương 112: Điện Thoại Nặc Danh
113
Chương 113: Trong Đồn Cảnh Sát Có Nội Gián
114
Chương 114: Phòng Pháp Y Số 2 Trước Đây
115
Chương 115: Phòng Của Thu Nguyên
116
Chương 116: Chuyện Cũ Trước Kia
117
Chương 117: Đầu Óc Rối Bời
118
Chương 118: Bệnh Nhân Khát Máu