Chương 110: Ảo giác

Trăng đã lên cao. Hôm nay trăng tròn vành vạnh rọi những tia sáng trắng xuống nền đất. Những đám mây lơ lửng trên bầu trời trông cũng thật rõ nét. Hơi ẩm còn vương lại trong không khí từ trận mưa lớn ngày trước tạo thành những vệt sương mờ mờ ảo ảo. Mọi thứ… thật là hư cấu.

Biệt thự này… đúng thật là một thứ quá hư cấu!!!

Biệt thự gì chứ?!! Rộng trời ơi đất hỡi cứ như một đất nước ấy. Mỗi việc đứng trong khoảnh sân sau thôi, nếu không có Ren dẫn đường, chúng tôi lạc là cái chắc! Sân thì rộng như sân golf, nhìn quanh chẳng biết đâu là đâu. Nền đất không trần tụi mà là một bãi cỏ xanh có lẽ thường xuyên được người chăm sóc, mọc rậm rạp nhưng không um tùm, độ cao vừa phải không đâm vào chân.

Lần trước tôi đến đây, vào bằng cửa trước, có Ren dẫn dắt, vả lại lúc đó tôi đang rất tâm trạng nên không thèm nhòm ngó gì xung quanh, có lẽ vì vậy mà không phát hiện ra đây chính là một tòa lâu đài… đích thị là một tòa lâu đài.

Chỉ mỗi việc chiêm ngưỡng sân sau cũng đủ thể hiện được đẳng cấp của căn biệt thự này.

Chito thản nhiên. Ajita thản nhiên. Kurai thản nhiên. Ren cũng thản nhiên.

Ơ… chẳng lẽ trong nhóm năm người này chỉ có mình tôi bình thường, có suy nghĩ bình thường, hành động bình thường, và gia thế bình thường?

Ajita lúc nhỏ rõ ràng ở cùng tôi tại căn nhà gỗ nhỏ xíu đó, anh nhờ đâu mà thích nghi được hết với những thứ… như vậy? Chẳng lẽ đây thật ra là cái hiện tượng gọi là vô cảm với mọi thứ xung quanh… thật là siêu nhân.

Tôi chép miệng. Ren đột nhiên dừng lại, làm tôi tông cái ‘bốp’ vào lưng hắn. Hắn quay lại trợn mắt nhìn tôi, rồi quay sang Kurai:

– Kiểm tra.

Anh ta lại ngồi bệt xuống đất bấm bấm, giật giật, cuối cùng lắc nhẹ mái tóc, lại một nụ cười khẩy:

– Màng điện từ, tên lửa, bom từ trường,… nhà cậu cũng đầu tư bảo vệ kinh thật. Rõ ràng là có tật giật mình.

– Đó chỉ mới là vài lớp bảo vệ đơn giản ở phía ngoài. – hắn thở dài, quay đầu nhìn về căn nhà xa xa. Chúng tôi đang đứng giữa cánh đồng cây thưa thớt, may là ánh sáng từ mặt trăng chỉ đủ để chúng tôi thấy lờ mờ mặt nhau và những thứ xung quanh, nếu không có lẽ đã bị phát hiện từ lâu rồi.

Ren còn rất bình tĩnh bảo Ajita kiểm tra cơ mà… có lẽ đây là điểm mù của căn biệt thự hoành tráng này.

– Xong. – Kurai cười khẩy nói – Đi thôi.

Ren đột ngột nắm tay tôi kéo đi ngang hàng với hắn. Tôi hơi giật mình, ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, Ren chả thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một lần, ánh mắt luôn hướng về phía trước.

Cả đám bắt đầu đi tiếp. Tôi cười cười. Hắn chảy mồ hôi lạnh bĩu môi trẻ con… cái này có phải ngượng không đây? Rõ ràng là đang bảo vệ tôi mà còn ngại ngùng.

Đứng an toàn trước cánh cửa sau của căn nhà, Ren đột nhiên vòng sang bên cạnh. Hắn thoắt một cái đã đứng trên lang cang lầu một.

Tôi trố mắt nhìn… cái gì đây… buông tay tôi mà không nói một lời nào, còn tự tiện rời bỏ tôi bay nhảy lên trên đó… có chút hụt hẫng a… ít ra cũng phải kéo tôi lên đó chứ?!

– Kurai. – không ngờ Ren lại thì thầm.

Kurai lại ngồi bệt xuống đất lôi cái hộp đen thần kì ra. Một số hình ảnh lại hiện lên. Anh ta lại làm những hành động tôi thấy thật khó hiểu. Sau đó mặt Kurai đen lại, anh ngoắc ngoắc tay về phía Ren.

Hắn nhíu mày thoắt cái lại đứng bên cạnh Kurai.

– Không ổn rồi. Bên trong là cả một hệ thống phức tạp. Tôi có thể tạm dừng nó chứ không thể chấm dứt.

– Chúng tôi có bao lâu? – Ajita cúi thấp nhìn vào đống lằng nhằng mà tôi có nhìn chăm chú cũng chẳng hiểu gì.

– Khoảng 5′. – tay của Kurai vẫn lướt liên tục.

– Dư sức. – Ren cười khẩy.

Lần này hắn bế ngang người tôi nhảy một phát lên đến lầu một.

Hừm… thực tế thì… ban nãy hình như hắn mò lên đấy để thăm dò trước.

Vậy mà tôi lại trách hắn…! Bây giờ chẳng biết nói gì hơn ngoài ngoan ngoãn nắm vạt áo hắn một cách thật cẩn thận.

Ren thấy bộ dạng nhút nhát như mèo con của tôi vô cùng ngạc nhiên, mà cũng rất thích thú, trên môi không giấu nổi nụ cười khi nhìn tôi chằm chằm.

Ajita cũng đem Chito lên đến nơi. Để lại Kurai tự mình phóng lên.

Đứng trên lan can, Kurai vì quá chăm chú vào cái… hình nên vô ý trượt chân. Chito nhanh chóng chộp lấy tay Kurai, kéo anh ta lên, theo đà kéo mà Kurai bay lên tạo thành một vòng cung tuyệt vời.

Sau khi tất cả đã hoàn hồn thì Kurai quay sang cảm động nhìn Chito trân trân.

Ren tất nhiên nhận ra không khí kì quái ở đây, nhưng hắn nhất định không để những cảm xúc cá nhân (của người ta) len vào kế hoạch của mình. Hắn hắng giọng:

– Đi thôi.

Ren nói rồi nắm tay tôi chuẩn bị. Đến khi Kurai gật đầu một cái, hắn mới nhẹ nhàng đeo bao tay vào đẩy cửa ra.

Một tiếng click vang lên làm tim tôi giật mạnh một cái, có lẽ sẽ có vài tên lửa được bắn ra nếu Kurai chưa tạm dừng được hệ thống.

Tôi liếc mắt, Ren vẫn thản nhiên, khuôn mặt không chút biến sắc… thật đáng sợ.

Hắn hừ một tiếng bước nhanh hơn, nhẹ hơn. Chúng tôi đi vòng qua một cái hành lang vừa dài vừa ngoằn nghèo, giữa đường có rất nhiêu ngã rẽ, bởi mới nói, may là có Ren, nếu không có hắn đi cùng là một chăm phần chăm lạc.

Cứ tại mỗi ngã rẽ, Ren lại ra hiệu cho Kurai, anh ta lại quẹt quẹt.

Thấy Kurai hài lòng gật đầu, Ren mới đi tiếp.

Hắn đi lòng vòng một lát rồi dừng lại trước một căn phòng. Hắn áp tai lên cửa nghe rồi quay sang Kurai.

– Sau lớp cửa này có rất nhiều bẫy, đây chắc chắn là căn phòng đó.

Tôi đúng là vô dụng chỉ biết ngớ mặt ra nhìn.

Tôi và Chito có đi theo cũng thật vô dụng, không giúp được gì, cuối cùng chỉ làm cho Ren và Ajita phải chăn thêm hai người cứ như trông trẻ. Thật sự mà nói, đến giờ này tôi còn không biết được mục đích cái kế hoạch của hắn là để làm gì. Ôi trời.

Không biết hắn chui vào căn biệt thự khủng bố này để làm gì. Cũng không biết thứ chúng tôi đang tìm kiếm là căn phòng như thế nào, cũng chẳng biết trong căn phòng đó đang tồn tại thứ gì? Cũng không hiểu được tầm quan trọng của đêm nay đến mức nào.

Cuối cùng cũng chỉ biết ăn hại. Quả thật… ăn hại cộng với nhiệt tình luôn luôn trở thành phá hoại. Tôi bất giác thở dài một hơi.

Kurai lướt tay một hồi, trên cánh cửa đột nhiên lóe sáng. Những vệt sáng nối nhau tạo thành một cái đầu rắn cách điệu cầu kì. Con rắn từ từ mở miệng, trông khuôn mặt đau khổ như đang gào thét, rồi cánh cửa từ từ tự mình mở ra tạo nên những tiếng kẽo kẹt.

Bên trong vụt ra một tia sáng chói mắt.

Tôi vô thức nhắm tịt mắt. Khi mở mắt đã thấy mình đang đứng ở một đồng cỏ bao la bất tận, trên đầu là ánh sáng mặt trời chói lóa với những đám mây hình con cua. Từng đàn chim bay vụt qua, gió thổi mùi oải hương thoang thoảng. Bên cạnh tôi là Ren, Kurai, Chito và Ajita. Năm đứa chúng tôi nhíu mày nhìn nhau khó hiểu. Ren lặng lẽ nhìn xung quanh rồi đột nhiên trợn mắt lên văng tục vài từ. Ajita thở dài một cái não nề rồi nhẹ nhàng nói:

– Đây là ảo giác, thực ra nó là một dạng bẫy ngầm. Phép thuật này đưa người đã xâm nhập vào khu vực do nó phụ trách đến một không gian ảo, đồng thời cấp báo đến hệ thống. Nếu không mau thoát khỏi đây, hệ thống khi đã hoạt động lại chắc chắn sẽ nướng chín tất cả.

– Có cách nào để thoát không? – Chito lo lắng, tay vô thức hơi siết lại. Ajita nhướn mày mệt mỏi, khẽ vuốt mái tóc đen dài bị gió đánh rối của Chito.

– Chết tiệt. Là tại tôi vô dụng.

– Thực ra, hệ thống bẫy của căn nhà này vốn do những chuyên gia trên khắp thế giới thiết kế, những cái bẫy ngầm như thế này tất nhiên không thể dễ dàng tìm ra. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là những phép thuật cơ bản, nếu đã có thể tìm ra được thì có thể dễ dàng phá hủy… nếu đã dễ tìm như thế thì sẽ không có từ ‘ngầm’. – Ren cau mày nói một hơi dài… nghe như hắn đang tự hào khoe khoang về căn biệt thự được đầu tư của gia tộc hắn, nhưng nghĩ kĩ thì, thật ra cái tên thích ngượng ngùng này chính là đang an ủi Kurai theo cái cách vụng về của hắn mà thôi. Tôi cười mỉm.

– Lúc nào rồi mà cậu vẫn còn có thể cười, Yuki? – Chito nhíu mày.

– Phép thuật này… – tôi lẩm bẩm lầm bầm, nghe quen quen – …hình như tớ vừa mới học cách hóa giải.

– Thật sao? – bốn người còn lại đồng loạt nhìn về phía tôi.

– Nhưng nó rất rắc rối nên hình như tớ quên rồi.

– Hình như là thế nào? – Chito cười khổ.

– Được rồi, để tớ thử. – tôi nhắm mắt mơ hồ nhớ về vòng tròn phá giải rồi đi tìm một cành cây.

Tôi bắt đầu vẽ ra đất những hình tròn lớn bao quanh những hình tròn nhỏ.

Sau đó tôi vẽ một số kí tự đặc biệt mà tôi nhớ man máng.

Những hình tròn nhỏ hơn nữa xếp thành một đường thẳng, bên cạnh là một số hình vẽ nguệch ngoạc không ra đầu ra đuôi. Cuối cùng là một cái đầu với ba con mắt và một cái miệng cười toe toét. Thật ra khi nhìn tấm hình vẽ pháp thuật này đã vô cùng ấn tượng bởi cái đầu không giống ai ở chính giữa nên mới nhớ man máng như thế.

– Xong rồi, hy vọng nó đúng.

– H… hy vọng à? Ý cậu là gì? – Chito nuốt nước bọt nhìn vẻ mặt lãnh đạm của tôi.

– Tớ không tự tin vào trí nhớ của mình.

– Chắc là đúng, nếu không thì cả đám chết chung, không buồn đâu. – Ren nói chuyện tỉnh bơ như đúng rồi, khuôn mặt hắn lúc này còn vô cảm hơn lúc nãy nhiều. Hắn liếc mặt sang tôi – Bây giờ làm gì nữa?

– Đứng vào vòng tròn. – tôi lặp lại những gì mình nhớ được.

Sau khi tất cả đã yên vị ở trên cái đầu kì lạ, tôi bắt đầu nói một tràn ngôn ngữ quái dị đến tôi còn không hiểu mình đang nói gì, chỉ là chúng tự bật ra khỏi miệng. Thật không ngờ trí nhớ của tôi lại tốt đến vậy.

Nhưng kì thực, từ nhỏ đến lớn, những thứ về phép thuật, bất kể của DW hay WW, chỉ cần liếc sơ một lần, tôi sẽ nhớ rất kĩ, não tôi chỉ vô dụng khi tôi không tập trung thôi.

Sau khi tôi dứt lời, cái đầu đó trồi ra khỏi mặt đất… ơ… WTF!!!!

Miệng nó càng chành ra lớn hơn nữa nuốt trọn chúng tôi vào trong… ặc!!! Chẳng lẽ đây là chết chung thật sao?!

Cả năm người chúng tôi khuôn mặt thất thần, kể cả người lạnh lùng như Ren hay người chững chạc như Ajita, hoặc người bệnh hoạn như Kurai. Đó có lẽ là điều tất nhiên, ai ai khi đứng trước nguy hiểm cũng đều biểu hiện như vậy.

Tôi vơ lấy nắm chặt tay Ren, nhắm tịt mắt.

Cảm thấy trời đất xung quanh rung chuyển, dù không mở mắt nhưng tôi vẫn cảm giác có một luồng sáng rất mạnh, mặt đất hình như đang nhăn nhúm lại.

Cuối cùng xung quanh cũng trở nên yên tĩnh hơn, không rung lắc gì nữa.

Tôi cảm thấy bàn tay mà tôi đang nắm chặt cũng hơi siết lại. Tôi từ từ hé mắt…

Phù… tất cả chúng tôi đều đang ở trong căn phòng lúc đầu.

Căn phòng cũng chưa có ai hay bất kì động tĩnh gì. Hắn nhanh chóng bước đến giữa phòng, đeo găng mở hộp kính màu đen rồi lấy ra một tờ giấy bằng da.

Tôi lặng câm… chẵng lẽ thứ chúng tôi lấy chính là một tờ giấy cũ kĩ thế này?

– Mau dịch chuyển ra ngoài. – Ren thì thầm ra lệnh.

– Từ khi bước vào khuôn viên biệt thự này, mọi phép thuật di chuyển hay tấn công đều không thể sử dụng, ngoại trừ người của gia tộc chúng ta ra. – chất giọng quen thuộc của người đàn ông trung niên chững chạc tôi vừa gặp mấy hôm trước.

– … – Ren im lặng nhìn người cha đáng kính của mình, cùng với bà vợ khuôn mặt hơi xanh xao khi gặp lại tụi tôi. Bà ta đứng sát người ông ta, nhìn có vẻ trơ trẽn…

Đến tận bây giờ tôi mới chú ý đến một điều. Chẳng lẽ ngay từ lúc đầu, lí do bà ta chịu chấp nhận một người già như ba Ren vào căn biệt thự u ám này chỉ để tiếp cận hắn?! Ôi,… sự thật đau lòng và trớ trêu. Nhưng theo như tôi thấy, Ren chẳng có vẻ gì là quan tâm đến thứ tình cảm chết tiệt nhảm nhí của cô ta.

Tôi nhìn hai con người đang ôm nhau tình tứ ở cửa phòng, thật sự chỉ có cảm giác khinh bỉ. Nói ra thì có vẻ bất lịch sự và có hơi… động chạm vì đó là ba mẹ (kế) của Ren.

(Còn tiếp)

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ
2 Chương 2: Ghét
3 Chương 3: Mắc kẹt
4 Chương 4: Cảm xúc lạ
5 Chương 5: Quen rồi
6 Chương 6: Hắn nhất định là người xấu!
7 Chương 7: Tức giận
8 Chương 8: Lộ bản chất mấy nhỏ hai mặt
9 Chương 9: Buổi hẹn hò quái đản
10 Chương 10: Làm thêm
11 Chương 11: Tên gây rối
12 Chương 12: Bệnh
13 Chương 13: Anh đi chết đi
14 Chương 14: Truyền thuyết tình yêu
15 Chương 15: Vũ hội
16 Chương 16: Đừng ra lệnh cho tôi!
17 Chương 17: Chị ấy là ác quỷ
18 Chương 18: Giải cứu
19 Chương 19: Một đêm… ngoài trời
20 Chương 20: Saya gặp nạn
21 Chương 21: Lộ mặt
22 Chương 22: Thầy giáo mới
23 Chương 23: Bão đến
24 Chương 24: Một chiều dài
25 Chương 25: Hiểu lầm
26 Chương 26: Lại nữa rồi!
27 Chương 27: Sân thượng và mưa
28 Chương 28: Sốt
29 Chương 29: Quá khứ
30 Chương 30: Phản ứng
31 Chương 31: Đau
32 Chương 32: Ô
33 Chương 33: Trò đùa quái quỷ
34 Chương 34: Hình phạt đáng yêu!
35 Chương 35: Phát hiện?
36 Chương 36: Chiến tranh bùng nổ
37 Chương 37: Theo đuổi
38 Chương 38: Hôn thê
39 Chương 39: Mở đầu một chuyến đi
40 Chương 40: Buổi đầu tiên
41 Chương 41: Ổ cướp
42 Chương 42: Chạy trốn
43 Chương 43: Thoát
44 Chương 44: Chiến thắng oanh liệt
45 Chương 45: Trốn thoát
46 Chương 46: Cuộc thi
47 Chương 47: Tủ…?
48 Chương 48: Kết thúc cuộc thi
49 Chương 49: Buồn
50 Chương 50: Đáng suy ngẫm…
51 Chương 51: Đồng ý… có nên?
52 Chương 52: Lãng mạn?!
53 Chương 53: Tôi bức xúc
54 Chương 54: Sáng hẹn hò
55 Chương 55: Cạm bẫy
56 Chương 56: Hiểu lầm không đáng có
57 Chương 57: Ướt
58 Chương 58: Tình cảm của Chito...
59 Chương 59: Chuyện mờ ám trong phòng thay quần áo…
60 Chương 60: Một ngày nghỉ
61 Chương 61: Đi chơi…
62 Chương 62: Rình mò là thú vui của tôi
63 Chương 63: Thi cử là gì? có ăn được không?
64 Chương 64: Dinh thự của chito
65 Chương 65: Học nhóm
66 Chương 66: Chito mắc bệnh?
67 Chương 67: Ác mộng
68 Chương 68: Kurai
69 Chương 69: Tuần thi cử
70 Chương 70: Quá khứ của chito
71 Chương 71: ‘ăn’ khuya…!
72 Chương 72: Dọn sang nhà anh
73 Chương 73: Đột nhập
74 Chương 74: Tranh chấp
75 Chương 75: Nhà ajita
76 Chương 76: Lịch sử bốn tấm vé
77 Chương 77: Chuyến đi… hỏng?
78 Chương 78: Ma…!!!!
79 Chương 79: Lại là ma?!!!
80 Chương 80: Kaito và sara
81 Chương 81: Mi hết biết nên đặt chap này tên gì. :)
82 Chương 82: Thị trấn đặc biệt
83 Chương 83: Biển sáng
84 Chương 84: Trở về kí túc xá
85 Chương 85: Chito tỏ tình mất rồi…
86 Chương 86: Gặp lại kurai
87 Chương 87: Scandal
88 Chương 88: Kurai lại xuất hiện
89 Chương 89: Người con trai kì lạ
90 Chương 90: Ryuu…
91 Chương 91: Trở về tiffa
92 Chương 92: Giận
93 Chương 93: Con trai bác vì con mà mất trí rồi
94 Chương 94: Chính là cái cảm giác đi vụng trộm bên ngoài sợ bị chồng bắt gặp
95 Chương 95: Tự tiện áp đặt người khác, chỉ có thể là đàn ông…!!!
96 Chương 96: Tôi sắp trở thành người nổi tiếng!
97 Chương 97: Ngủ ở khách sạn khác gì với kí túc xá?
98 Chương 98: Người phụ nữ áo đỏ kì lạ…
99 Chương 99: Mối quan hệ của chúng ta không khéo đã bại lộ rồi
100 Chương 100: Gia đình ren
101 Chương 101: Lần đầu đến thăm nhà ren
102 Chương 102: Boss
103 Chương 103: Lời nguyền
104 Chương 104: Rồng con bé nhỏ, hãy về đội anh
105 Chương 105: Max ghen tuông
106 Chương 106: Tôi không quan tâm khi phải là người thứ ba chen giữa em và hắn ta
107 Chương 107: Trở về ww
108 Chương 108: Nô chủ đề ờ gen :)
109 Chương 109: Đột nhập nhà… mình
110 Chương 110: Ảo giác
111 Chương 111: Trốn thoát thành công
112 Chương 112: Chuyến ngoại khóa thứ hai
113 Chương 113: Thác nước
114 Chương 114: Tối muộn
115 Chương 115: Cuộc thi vớ vẩn
116 Chương 116: Rắn cắn
117 Chương 117: Whishky
118 Chương 118: Tòa soạn báo
119 Chương 119: Hắn đi công tác
120 Chương 120: Một ngày cuối năm học
121 Chương 121: Thảm khốc
122 Chương 122: Ren à, em đã lỡ làm xấu mặt anh
123 Chương 123: Đến nhà ren dùng bữa tối
124 Chương 124: Thân phận bại lộ
125 Chương 125: Tình cảm chân thành của kurai
126 Chương 126: Tài năng làm bánh của chito
127 Chương 127: Tokio…
128 Chương 128: Trộm cướp siêu cấp
129 Chương 129: Lại một ngày không có ren
130 Chương 130: Khách sạn… lần thứ hai
131 Chương 131: Một chủ nhật đẹp trời…
132 Chương 132: Sự cố tấm hình tôi và tokio
133 Chương 133: Bắt nạt
134 Chương 134: Ren trở về…
135 Chương 135: Phép thuật trở lại
136 Chương 136: Ajita trở về
137 Chương 137: Đừng quyến rũ anh… có được không?
138 Chương 138: Không thể đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ
139 Chương 139: Ép hôn
140 Chương 140: Nhà mới!!
141 Chương 141: Tiệc tân gia
142 Chương 142: Xém tí đã bị ăn sạch
143 Chương 143: Suốt đám cưới của chúng ta…
144 Chương 144: Lễ bế giảng năm học
145 Chương 145: Tỏ tình! Tỏ tình rồi!
146 Chương 146: *Ai gợi ý đi huhu*
147 Chương 147: Thói quen buổi sáng
148 Chương 148: Bị đánh thuốc mê rồi!!!
149 Chương 149: Mục đích thật sự của bố già
150 Chương 150: Thử thách của yuki
151 Chương 151: Izumo tin tôi đi quay đầu là bờ
152 Chương 152: Món quà sinh nhật thứ nhất
153 Chương 153: Họp báo
154 Chương 154: *nô ti tồ*
155 Chương 155: Bữa tiệc sinh nhật hoàng tráng
156 Chương 156: Quà sinh nhật của Ren
157 Chương 157: Lên giường
158 Chương 158: Đi chơi
159 Chương 159: Nỗi niềm của chito
160 Chương 160: Nhọ
161 Chương 161: Chuyện vui của ren
162 Chương 162: Bệnh???
163 Chương 163: Tokio…
164 Chương 164: Trò chơi đuổi bắt
165 Chương 165: Boss và tổ chức
166 Chương 166: Trung tâm tổ chức G
167 Chương 167: Tác chiến
168 Chương 168: Khu vực lưu trữ
169 Chương 169: Thoát khỏi g?
170 Chương 170: Tâm tư của ajita
171 Chương 171: Đêm
172 Chương 172: Hộ lí cho Ren
173 Chương 173: Miki và Sasuki
174 Chương 174: Cuộc trò chuyện ngoài dự kiến
175 Chương 175: Ren vô sỉ
176 Chương 176: Căn cứ mới
177 Chương 177: Biến đổi
178 Chương 178: Chuyến du lịch cuối cùng (của truyện :)))
179 Chương 179: Lục địa trung tâm
180 Chương 180: Bình minh
181 Chương 181: Cầu hôn
182 Chương 182: Quá khứ và mẹ…
183 Chương 183: Risa
184 Chương 184: Cầu hôn (2)
185 Chương 185: Lục địa phía nam
186 Chương 186: Lễ cưới
187 Chương 187: End
188 Chương 188: Chito và ajita
189 Chương 189: Fuyu aki tomo và haru
Chapter

Updated 189 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ
2
Chương 2: Ghét
3
Chương 3: Mắc kẹt
4
Chương 4: Cảm xúc lạ
5
Chương 5: Quen rồi
6
Chương 6: Hắn nhất định là người xấu!
7
Chương 7: Tức giận
8
Chương 8: Lộ bản chất mấy nhỏ hai mặt
9
Chương 9: Buổi hẹn hò quái đản
10
Chương 10: Làm thêm
11
Chương 11: Tên gây rối
12
Chương 12: Bệnh
13
Chương 13: Anh đi chết đi
14
Chương 14: Truyền thuyết tình yêu
15
Chương 15: Vũ hội
16
Chương 16: Đừng ra lệnh cho tôi!
17
Chương 17: Chị ấy là ác quỷ
18
Chương 18: Giải cứu
19
Chương 19: Một đêm… ngoài trời
20
Chương 20: Saya gặp nạn
21
Chương 21: Lộ mặt
22
Chương 22: Thầy giáo mới
23
Chương 23: Bão đến
24
Chương 24: Một chiều dài
25
Chương 25: Hiểu lầm
26
Chương 26: Lại nữa rồi!
27
Chương 27: Sân thượng và mưa
28
Chương 28: Sốt
29
Chương 29: Quá khứ
30
Chương 30: Phản ứng
31
Chương 31: Đau
32
Chương 32: Ô
33
Chương 33: Trò đùa quái quỷ
34
Chương 34: Hình phạt đáng yêu!
35
Chương 35: Phát hiện?
36
Chương 36: Chiến tranh bùng nổ
37
Chương 37: Theo đuổi
38
Chương 38: Hôn thê
39
Chương 39: Mở đầu một chuyến đi
40
Chương 40: Buổi đầu tiên
41
Chương 41: Ổ cướp
42
Chương 42: Chạy trốn
43
Chương 43: Thoát
44
Chương 44: Chiến thắng oanh liệt
45
Chương 45: Trốn thoát
46
Chương 46: Cuộc thi
47
Chương 47: Tủ…?
48
Chương 48: Kết thúc cuộc thi
49
Chương 49: Buồn
50
Chương 50: Đáng suy ngẫm…
51
Chương 51: Đồng ý… có nên?
52
Chương 52: Lãng mạn?!
53
Chương 53: Tôi bức xúc
54
Chương 54: Sáng hẹn hò
55
Chương 55: Cạm bẫy
56
Chương 56: Hiểu lầm không đáng có
57
Chương 57: Ướt
58
Chương 58: Tình cảm của Chito...
59
Chương 59: Chuyện mờ ám trong phòng thay quần áo…
60
Chương 60: Một ngày nghỉ
61
Chương 61: Đi chơi…
62
Chương 62: Rình mò là thú vui của tôi
63
Chương 63: Thi cử là gì? có ăn được không?
64
Chương 64: Dinh thự của chito
65
Chương 65: Học nhóm
66
Chương 66: Chito mắc bệnh?
67
Chương 67: Ác mộng
68
Chương 68: Kurai
69
Chương 69: Tuần thi cử
70
Chương 70: Quá khứ của chito
71
Chương 71: ‘ăn’ khuya…!
72
Chương 72: Dọn sang nhà anh
73
Chương 73: Đột nhập
74
Chương 74: Tranh chấp
75
Chương 75: Nhà ajita
76
Chương 76: Lịch sử bốn tấm vé
77
Chương 77: Chuyến đi… hỏng?
78
Chương 78: Ma…!!!!
79
Chương 79: Lại là ma?!!!
80
Chương 80: Kaito và sara
81
Chương 81: Mi hết biết nên đặt chap này tên gì. :)
82
Chương 82: Thị trấn đặc biệt
83
Chương 83: Biển sáng
84
Chương 84: Trở về kí túc xá
85
Chương 85: Chito tỏ tình mất rồi…
86
Chương 86: Gặp lại kurai
87
Chương 87: Scandal
88
Chương 88: Kurai lại xuất hiện
89
Chương 89: Người con trai kì lạ
90
Chương 90: Ryuu…
91
Chương 91: Trở về tiffa
92
Chương 92: Giận
93
Chương 93: Con trai bác vì con mà mất trí rồi
94
Chương 94: Chính là cái cảm giác đi vụng trộm bên ngoài sợ bị chồng bắt gặp
95
Chương 95: Tự tiện áp đặt người khác, chỉ có thể là đàn ông…!!!
96
Chương 96: Tôi sắp trở thành người nổi tiếng!
97
Chương 97: Ngủ ở khách sạn khác gì với kí túc xá?
98
Chương 98: Người phụ nữ áo đỏ kì lạ…
99
Chương 99: Mối quan hệ của chúng ta không khéo đã bại lộ rồi
100
Chương 100: Gia đình ren
101
Chương 101: Lần đầu đến thăm nhà ren
102
Chương 102: Boss
103
Chương 103: Lời nguyền
104
Chương 104: Rồng con bé nhỏ, hãy về đội anh
105
Chương 105: Max ghen tuông
106
Chương 106: Tôi không quan tâm khi phải là người thứ ba chen giữa em và hắn ta
107
Chương 107: Trở về ww
108
Chương 108: Nô chủ đề ờ gen :)
109
Chương 109: Đột nhập nhà… mình
110
Chương 110: Ảo giác
111
Chương 111: Trốn thoát thành công
112
Chương 112: Chuyến ngoại khóa thứ hai
113
Chương 113: Thác nước
114
Chương 114: Tối muộn
115
Chương 115: Cuộc thi vớ vẩn
116
Chương 116: Rắn cắn
117
Chương 117: Whishky
118
Chương 118: Tòa soạn báo
119
Chương 119: Hắn đi công tác
120
Chương 120: Một ngày cuối năm học
121
Chương 121: Thảm khốc
122
Chương 122: Ren à, em đã lỡ làm xấu mặt anh
123
Chương 123: Đến nhà ren dùng bữa tối
124
Chương 124: Thân phận bại lộ
125
Chương 125: Tình cảm chân thành của kurai
126
Chương 126: Tài năng làm bánh của chito
127
Chương 127: Tokio…
128
Chương 128: Trộm cướp siêu cấp
129
Chương 129: Lại một ngày không có ren
130
Chương 130: Khách sạn… lần thứ hai
131
Chương 131: Một chủ nhật đẹp trời…
132
Chương 132: Sự cố tấm hình tôi và tokio
133
Chương 133: Bắt nạt
134
Chương 134: Ren trở về…
135
Chương 135: Phép thuật trở lại
136
Chương 136: Ajita trở về
137
Chương 137: Đừng quyến rũ anh… có được không?
138
Chương 138: Không thể đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ
139
Chương 139: Ép hôn
140
Chương 140: Nhà mới!!
141
Chương 141: Tiệc tân gia
142
Chương 142: Xém tí đã bị ăn sạch
143
Chương 143: Suốt đám cưới của chúng ta…
144
Chương 144: Lễ bế giảng năm học
145
Chương 145: Tỏ tình! Tỏ tình rồi!
146
Chương 146: *Ai gợi ý đi huhu*
147
Chương 147: Thói quen buổi sáng
148
Chương 148: Bị đánh thuốc mê rồi!!!
149
Chương 149: Mục đích thật sự của bố già
150
Chương 150: Thử thách của yuki
151
Chương 151: Izumo tin tôi đi quay đầu là bờ
152
Chương 152: Món quà sinh nhật thứ nhất
153
Chương 153: Họp báo
154
Chương 154: *nô ti tồ*
155
Chương 155: Bữa tiệc sinh nhật hoàng tráng
156
Chương 156: Quà sinh nhật của Ren
157
Chương 157: Lên giường
158
Chương 158: Đi chơi
159
Chương 159: Nỗi niềm của chito
160
Chương 160: Nhọ
161
Chương 161: Chuyện vui của ren
162
Chương 162: Bệnh???
163
Chương 163: Tokio…
164
Chương 164: Trò chơi đuổi bắt
165
Chương 165: Boss và tổ chức
166
Chương 166: Trung tâm tổ chức G
167
Chương 167: Tác chiến
168
Chương 168: Khu vực lưu trữ
169
Chương 169: Thoát khỏi g?
170
Chương 170: Tâm tư của ajita
171
Chương 171: Đêm
172
Chương 172: Hộ lí cho Ren
173
Chương 173: Miki và Sasuki
174
Chương 174: Cuộc trò chuyện ngoài dự kiến
175
Chương 175: Ren vô sỉ
176
Chương 176: Căn cứ mới
177
Chương 177: Biến đổi
178
Chương 178: Chuyến du lịch cuối cùng (của truyện :)))
179
Chương 179: Lục địa trung tâm
180
Chương 180: Bình minh
181
Chương 181: Cầu hôn
182
Chương 182: Quá khứ và mẹ…
183
Chương 183: Risa
184
Chương 184: Cầu hôn (2)
185
Chương 185: Lục địa phía nam
186
Chương 186: Lễ cưới
187
Chương 187: End
188
Chương 188: Chito và ajita
189
Chương 189: Fuyu aki tomo và haru