Chương 11: Khoảng thời gian mơ hồ

Gần đây, Bạc Băng và Ngô Dương mỗi người
đều bận rộn việc riêng của mình. Lúc thì Ngô Dương phải nhận nhiệm vụ
huấn luyện, mỗi ngày đều phải luyện tập vất vả. Còn Bạc Băng thì mỗi
ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, buổi tối còn phải đi làm thêm. Cả hai hầu như không có thời gian để gặp nhau. Tuy nhiên, đều đặn mỗi ngày,
khi Bạc Băng hết giờ làm việc, Ngô Dương đều đến đón cô, đưa cô về nhà
trọ.

Ngô Dương kể cho cô nghe rất nhiều về công việc của anh ta, cô cũng lắng nghe hết sức chăm chú.

Sau một khoảng thời gian tìm hiểu, Bạc
Băng nhận thấy rằng con người Ngô Dương thật sự rất tốt. Anh ta được
sinh ra ở một vùng thôn quê xa xôi, từ nhỏ đã có mơ ước trở thành quân
nhân. Anh ta là một quân nhân có tinh thần bất khuất. Trong quân đội,
tuy rằng không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, nhưng cũng không ít người
muốn làm quen với anh ta. Ngô Dương cũng đã từng kết bạn với một người,
nhưng cuối cùng do quá bận rộn, người đó và anh ta quyết định chia tay.

Bạc Băng cảm nhận được tâm trạng bất đắc
dĩ của Ngô Dương nên cô lặng lẽ bước đi bên anh ta thật chậm rãi, cùng
anh ta lắng nghe âm thanh của gió, nhè nhẹ thổi thoảng qua.

Hơn một giờ đi bộ cùng nhau, Bạc Băng và
Ngô Dương cuối cùng cũng đến nhà trọ. Lúc này, người nào đó đang ở nhà
rất là buồn chán, sau khi Ngô Dương vừa đưa cô trở về phòng, Diệp Chính
Thần lại nhốn nháo cả lên, anh liên tục hỏi cô và Ngô Dương có nắm tay
nhau không? Có ôm nhau không? Có hôn nhau không?

Thấy cô lắc đầu, anh bày ra vẻ mặt khinh
thường Ngô Dương, mắng anh ta vài câu, nói rằng Ngô Dương hành động quá
chậm, Bạc Băng tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh tưởng ai cũng giống anh sao? Lúc nào cũng hành động nhanh như một sắc lang chính hiệu, ăn vụng
xong liền chùi mép, rồi nhanh chóng thay người mới!”

Diệp Chính Thần vừa cười vừa vỗ vỗ vai của cô, sau đó trở về phòng mình.

Qua ngày hôm sau, Ngô Dương vẫn đưa cô về như thường lệ, khi anh ta vừa mới rời khỏi, Bạc Băng còn chưa kịp vào
cửa, thì người nào đó vẫn cực kì nhàn rỗi lại chạy sang cửa phòng cô
nhốn nháo: “Đừng nói với anh, em và cậu ta vẫn chưa nắm tay nha.”

Bạc Băng thuận miệng trả lời anh: “Nói cho anh biết một tin tốt lành, bọn em đã kiss rồi.”

Diệp Chính Thần bất giác ngẩn người, ánh
mắt anh như có tia lửa đang nhìn chằm chằm vào môi cô. Chỉ trong khoảnh
khắc đó, Bạc Băng tựa hồ cảm nhận được anh như muốn bổ nhào đến bên cô,
nuốt chửng đôi môi cô, nhưng… Không có. Qua vài giây sau, anh lại cười
và nói: “Cảm giác như thế nào?”

Bạc Băng nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt trên môi anh, cô có chút hoảng hốt: “Sư huynh, tình cảm chân chính không
phải như món mì ăn liền, năm phút là có thể ăn được đâu.”

“…” Diệp Chính Thần khẽ cắn môi, anh không nói gì thêm, nhanh chóng trở về phòng.

Bạc Băng cũng lẳng lặng trở về phòng của
mình, trong lòng cô thật sự đang rất băn khoăn. Cô hết đi tới rồi lại đi lui trong gian phòng nhỏ, cân nhắc ngược xuôi không biết nên giải thích như thế nào với anh đây. Lúc này nên nghiêm túc nói với anh câu “thật
sự xin lỗi” hay là nên tùy tiện tìm chủ đề để mở đầu, hoặc có nên làm
một bát mỳ Thành Đô cay nóng thơm lừng mang sang phòng anh, hỏi anh có
đói không.

Bạc Băng đang miên man suy nghĩ thì bỗng
nhiên chuông cửa vang lên, cô vội vã ra mở cửa. Diệp Chính Thần đang
đứng ngay trước mặt cô, anh trực tiếp đi vào câu hỏi: “Cậu ta thật sự
hôn em?”

“A?” Câu hỏi mở đầu này nghe không chuẩn một chút nào nha.

“Cậu ấy thật sự đã hôn em?” Diệp Chính Thần hỏi lại một lần nữa.

“Không có, em lừa anh đấy.” Bạc Băng
nghiêm túc nói: “Bọn em vừa mới quen biết nhau thôi, còn cần nhiều thời
gian để tìm hiểu thêm.”

“Ừ! Em nói rất đúng, tình cảm cần phải có nhiều thời gian để tìm hiểu.”

Nói xong, người nào đó lại quay trở về phòng, để mặc cô một mình đứng ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng lẽ, anh đã nhận thấy mình sai sao?! Tốt thôi, nếu anh đã thừa nhận là mình sai rồi, thì cô quyết định bỏ qua cho anh.

Lại qua mấy ngày sau, trên đường đưa Bạc
Băng về nhà trọ, Ngô Dương bỗng nhiên hỏi cô một câu vô cùng kì lạ: “Anh nghe nói Diệp Chính Thần… Có thói phong lưu, chuyện này có thật không?”

“Ai nói?!”

Chỉ một câu trả lời lạnh nhạt và cứng rắn của cô như thế này thôi đã làm cho Ngô Dương giật mình sửng sốt: “Rất
nhiều người đã nói như thế.”

Sự phẫn nộ trong lòng Bạc Băng dường như
đang dâng trào lên một cách mãnh liệt, nhưng cô cố gắng kìm nén cơn
giận, trả lời bằng một giọng điệu vô cùng bình thản: “Không phải, con
người anh ấy rất tốt.”

“Anh nghe người ta nói, em và Diệp Chính Thần có quan hệ rất tốt.”

Bạc Băng cảm nhận được trong lời nói của Ngô Dương có ý thăm dò, cô vẫn thản nhiên đáp lại: “Đúng vậy! Rất tốt.”

Ngô Dương không nói thêm gì nữa, ánh mắt
nghi ngờ của anh ta khiến Bạc Băng không được thoải mái. Dọc theo đường
đi, cô và Ngô Dương không ai nói thêm với ai câu nào nữa, vì thế rất
nhanh sau đó, anh ta và cô đã đứng trước cửa nhà trọ. Bạc Băng nhận ra
rằng dường như Ngô Dương không có ý quay về ngay mà hơn nữa anh ta còn
có điều gì đó muốn nói với cô, vì thế Bạc Băng mới nói: “Anh có muốn vào phòng ngồi một lát không?”

Ngô Dương không từ chối, đi theo phía sau Bạc Băng vào phòng trọ của cô.

Cả hai cùng ngồi yên lặng uống cà phê, có vài lần Ngô Dương muốn nói gì đó nhưng lại thôi, không nói gì cả. Đến
cuối cùng, dường như anh ta lấy hết dũng khí đang có, cất giọng hỏi Bạc
Băng: “Em cảm thấy con người anh thế nào?”

Một vài giờ trước, trong mắt cô Ngô Dương rất tốt, nhưng hiện tại, cô không dám khẳng định điều đó nữa.

Bạc Băng đang không biết nên trả lời câu
hỏi đó như thế nào, thì chuông cửa bất chợt vang lên. Cô vội vàng bước
đến mở cửa thì thấy Diệp Chính Thần đang đứng ở bên ngoài, dường như anh không hề biết bên trong có người.

“Nha đầu, cuối cùng anh đã trở về, anh nhớ em sắp chết rồi đây này.”

Tình cảm mơ hồ trong lời nói của anh,
dường như đã sớm trở thành thói quen đối với Bạc Băng. Nếu là ngày
thường, cô nhất định sẽ chẳng hề để ý mà hỏi lại anh một câu: Anh lại
muốn em hầu hạ gì đây?

“Sư huynh…” Bạc Băng vừa có ý định nói
với anh rằng cô đang có khách, nhưng lời vẫn chưa kịp nói ra, anh lại
tiện thể nói thêm câu nữa. Nhưng cũng chính câu nói này đã chính thức
đẩy cô xuống vực sâu không đáy: “Anh muốn tắm, lát nữa em qua giúp anh
nha.”

Vừa dứt lời, vẻ mặt của anh bỗng nhiên cứng lại: “Thật sự xin lỗi, anh không nghĩ đã khuya như vậy mà em vẫn tiếp bạn.”

Bạc Băng quay đầu nhìn lại, cô thấy Ngô
Dương đang cầm tách cà phê từ bên trong đi ra. Nét mặt có chút tái xanh, anh ta buông tách cà phê xuống, cầm áo khoác lên vội vàng bước ra ngoài cửa: “Cũng khuya rồi, anh không làm phiền em nữa.”

Không cho cô lấy một cơ hội giải thích,
Ngô Dương đã đi mất dạng. Trong khoảnh khắc đó, Bạc Băng đã hiểu. Tình
yêu không phải là một câu hỏi có nhiều câu trả lời, càng không thể dùng
các câu trả lời dự bị để lấp liếm sự thật. Đó không phải là một đáp án
thích hợp. Nếu đã như vậy rồi thì cô nên tình nguyện buông tha cho sự
lựa chọn thay thế của mình.

“Sao em không đuổi theo?” Diệp Chính Thần khẽ đẩy người cô khi thấy cô vẫn đứng bất động như thế: “Để anh đi giải thích với cậu ấy.”

“Có gì phải giải thích?” Bạc Băng giữ
chặt tay anh: “Chúng ta vốn dĩ chẳng có gì mờ ám, hôm nay anh giải
thích, về sau anh ta vẫn có thể hiểu lầm.”

Diệp Chính Thần không có ý đuổi theo Ngô
Dương nữa, anh giơ tay vuốt nhẹ mái tóc cô. Tay anh dần dần nương theo
làn tóc mà hạ xuống, xoa xoa chiếc cổ trắng ngần của cô. Lòng bàn tay
anh nóng bỏng biết bao, nhẹ di chuyển trên da thịt cô. Một dòng nhiệt ấm áp từ bàn tay anh lan qua toàn thân, len lỏi vào từng động mạch trong
cơ thể Bạc Băng. Vì anh mà mỗi tấc da thịt của cô càng trở nên khô nóng, khó chịu.

“Nha đầu…”

“Hử?”

Anh thu hồi bàn tay cười chua xót: “Em có muốn mượn bờ vai anh để dựa vào không?”

“Không cần, anh không phải nói là muốn tắm hay sao? Em giúp anh cởi quần áo.” Bạc Băng cười nói.

Chapter
1 Chương 1: Trùng phùng
2 Chương 2: Một mảnh hoan tình
3 Chương 3: Ký ức lan tỏa
4 Chương 4: Quá khứ hạnh phúc
5 Chương 5: Lòng người khó đoán
6 Chương 6: Tình nồng ý thắm
7 Chương 7: Mưa đêm ấm áp
8 Chương 8: Yêu quá khó
9 Chương 9: Thừa nhận đã yêu
10 Chương 10: Chìm vào giấc mộng
11 Chương 11: Khoảng thời gian mơ hồ
12 Chương 12: Đêm dài ẩm ướt
13 Chương 13: Đoạt hoa đào
14 Chương 14: Nụ hôn đầu tiên cuồng nhiệt
15 Chương 15: Châm ngòi lửa tình yêu
16 Chương 16: Chia tay
17 Chương 17: Không còn sự lựa chọn
18 Chương 18: Lửa pháo hoa
19 Chương 19: Trong đêm mưa lớn
20 Chương 20: Như cánh hoa rơi
21 Chương 21: Tình yêu nồng nàng
22 Chương 22: Người đẹp say rượu
23 Chương 23: Lòng của phụ nữ
24 Chương 24: Trong tình yêu cuồng nhiệt
25 Chương 25: Gió bắt đầu thổi
26 Chương 26: Khó có thể tin tưởng
27 Chương 27: Nhìn thấu lời nói dối
28 Chương 28: Giấc mộng tan biến
29 Chương 29: Tình yêu sớm kết thúc
30 Chương 30: Không thể quyết định
31 Chương 31: Ảo mộng vụt tắt
32 Chương 32: Đoạn tuyệt ân tình
33 Chương 33: Hận ly biệt
34 Chương 34: Khi gặp lại
35 Chương 35: Gặp lại anh
36 Chương 36: Lộ chân tướng
37 Chương 37: Một ngày yêu
38 Chương 38: Ân nghĩa của tình địch
39 Chương 39: Buổi tiệt Hồng Môn
40 Chương 40: Hủy hôn ước
41 Chương 41: Thù hận triền miên
42 Chương 42: Tình yêu không hạnh phúc
43 Chương 43: Viết tiếp đoạn tình yêu
44 Chương 44: Duyên phận kiếp trước
45 Chương 45: Hồi tưởng giấc mơ
46 Chương 46: Cùng nhau tắm
47 Chương 47: Chúc mừng năm mới
48 Chương 48: Diện kiến bố mẹ chồng
49 Chương 49: Kết thúc hành khúc tình yêu
50 Chương 50: Kết thúc
51 Chương 51: Cảnh đêm
52 Chương 52: Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của Tham mưu trưởng Diệp Chính Thần
Chapter

Updated 52 Episodes

1
Chương 1: Trùng phùng
2
Chương 2: Một mảnh hoan tình
3
Chương 3: Ký ức lan tỏa
4
Chương 4: Quá khứ hạnh phúc
5
Chương 5: Lòng người khó đoán
6
Chương 6: Tình nồng ý thắm
7
Chương 7: Mưa đêm ấm áp
8
Chương 8: Yêu quá khó
9
Chương 9: Thừa nhận đã yêu
10
Chương 10: Chìm vào giấc mộng
11
Chương 11: Khoảng thời gian mơ hồ
12
Chương 12: Đêm dài ẩm ướt
13
Chương 13: Đoạt hoa đào
14
Chương 14: Nụ hôn đầu tiên cuồng nhiệt
15
Chương 15: Châm ngòi lửa tình yêu
16
Chương 16: Chia tay
17
Chương 17: Không còn sự lựa chọn
18
Chương 18: Lửa pháo hoa
19
Chương 19: Trong đêm mưa lớn
20
Chương 20: Như cánh hoa rơi
21
Chương 21: Tình yêu nồng nàng
22
Chương 22: Người đẹp say rượu
23
Chương 23: Lòng của phụ nữ
24
Chương 24: Trong tình yêu cuồng nhiệt
25
Chương 25: Gió bắt đầu thổi
26
Chương 26: Khó có thể tin tưởng
27
Chương 27: Nhìn thấu lời nói dối
28
Chương 28: Giấc mộng tan biến
29
Chương 29: Tình yêu sớm kết thúc
30
Chương 30: Không thể quyết định
31
Chương 31: Ảo mộng vụt tắt
32
Chương 32: Đoạn tuyệt ân tình
33
Chương 33: Hận ly biệt
34
Chương 34: Khi gặp lại
35
Chương 35: Gặp lại anh
36
Chương 36: Lộ chân tướng
37
Chương 37: Một ngày yêu
38
Chương 38: Ân nghĩa của tình địch
39
Chương 39: Buổi tiệt Hồng Môn
40
Chương 40: Hủy hôn ước
41
Chương 41: Thù hận triền miên
42
Chương 42: Tình yêu không hạnh phúc
43
Chương 43: Viết tiếp đoạn tình yêu
44
Chương 44: Duyên phận kiếp trước
45
Chương 45: Hồi tưởng giấc mơ
46
Chương 46: Cùng nhau tắm
47
Chương 47: Chúc mừng năm mới
48
Chương 48: Diện kiến bố mẹ chồng
49
Chương 49: Kết thúc hành khúc tình yêu
50
Chương 50: Kết thúc
51
Chương 51: Cảnh đêm
52
Chương 52: Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của Tham mưu trưởng Diệp Chính Thần