Chương 11: Đồ gốm…

Địch Nãi quyết định phải làm đồ gốm, liền nói với Phất Lôi cùng Mã Cát: “Hôm nay chúng ta làm một ít đồ đốt không hư đi. Thứ này gọi là đồ gốm.”

Mã Cát có vẻ hứng thú bừng bừng: “Tốt tốt, kia đồ gốm làm từ gì a?”

Địch Nãi nói: “Dùng loại đất bùn này.”

Số bùn Phất Lôi mang về khi nãy còn rất nhiều, Địch Nãi chuẩn bị dùng nó làm phôi gốm. [phôi gốm: bán thành phẩm, tức là đồ gốm chỉ mới dc tạo hình]

Mã Cát không tin: “Ta từng dùng nó làm chậu rồi, sau khi làm ra không thể chứa nước, cũng không thể đặt trên lửa đốt.”

Địch Nãi nói: “Đó là vì ngươi còn thiếu một bước quan trọng. Chúng ta làm phôi gốm trước đã, chính là nặn chúng thành hình dạng có thể dùng để chứa nước.

Bởi vì bùn này không đủ độ cứng, Địch Nãi lại bảo Phất Lôi tới bồ sông tìm chút cát mịn trộn vào. Sau đó cả ba người bắt tay làm, dưới sự chỉ dẫn của Địch Nãi, bọn họ dùng số bùn này làm thành bình, ly, chén, chậu này nọ.

Bởi vì không có khuôn đúc nên chỉ đành chọn cách nguyên thủy nhất, chính là từ một cục bùn từ từ nặn thành dáng. Lúc mới bắt đầu quả thực nhìn không ra gì, sau đó dần dần mới tốt hơn.

Tính trẻ con của Địch Nãi bắt đầu phát tác, làm ra đủ loại hình dáng kì quái.

Mã Cát cũng thực vui vẻ, chơi đến quên cả trời đất, cuối cùng đều làm tới phát nghiện, không muốn dừng tay. Mãi đến lúc chút bùn đất cuối cùng cũng dùng hết, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn.

Bởi vì mặt ngoài của phôi gốm cần phải bằng phẳng vuông vức, vì thế muốn làm thành công một thành phẩm cũng mất khá nhiều công sức.

Địch Nãi bảo Phất Lôi chuyển số phôi gốm đã làm tốt vào một góc sơn động mát mẻ.

Địch Nãi nói phải hong khô, nếu phơi dưới ánh mặt trời sẽ bị rạn nứt, vì thế bước tiếp theo phải đợi đến mai, khi phôi gốm khô mới có thể tiến hành.

Bộ dáng Mã Cát hệt như ước gì có thể làm một phát đến cuối cùng, vừa nghe thấy vậy thì có chút thất vọng.

Bởi vì trời sắp tối, Địch Nãi nhớ tới âm thanh nghe thấy đêm qua, liền quyết định làm cửa cho sơn động.

Cậu nhờ Phất lôi chặt một ít tre mang về, bắt đầu làm cửa tre.

Cũng may việc này khá đơn giản, còn có Mã Cát cùng Phất Lôi hỗ trợ, rất nhanh đã làm xong. Địch Nại đặt cánh cửa ở ngoài động, chuẩn bị buổi tối mới bịt cửa hang lại.

Còn một ít nhánh nhỏ, Địch Nãi bó lại làm chổi quét nhà.

Mã Cát thấy cây chổi liền hiếu kỳ cầm nó quét nửa ngày, dọn sạch bong cả sơn động.

Lúc này trời cũng tối, Phất Lôi tiếp tục đặt thịt lên giá gỗ nướng. Cao sừng hươu nấu xong đã được Địch Nãi rót vào một ống tre sạch, sau đó cậu lấy một chút gạc hươu, dùng dao găm nghiền nhỏ sau đó hòa chung với rượu.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người đều có chút mệt mỏi, Mã Cát cùng Phất Lôi cũng sớm cáo từ về nghỉ ngơi. Trước lúc đi, Phất Lôi còn giúp Địch Nãi kéo cánh cửa tre vừa làm chắn lại cửa động.

Không biết là tác dụng tâm lý hay cánh cửa kia thật sự hiệu quả, tối đó Địch Nãi không hề nghe thấy âm thanh kỳ quái gì, rốt cuộc ngủ một giấc thật ngon.

Sớm hôm sau, Phất Lôi cùng Mã Cát đều đến từ rất sớm. Hôm nay Địch Nãi mặc bộ quần áo ngụy trang của mình. Tuy có câu nhập gia tùy tục nhưng cậu thật sự không quen mặc da thú, lại còn phải chú ý không được lộ da thịt, nghẹn chết cậu a.

Mã Cát lần đầu tiên nhìn thấy Địch Nãi mặc quần áo ngụy trang nên kinh ngạc một phen, vây quanh cậu nhìn trái nhìn phải, không ngừng khen xinh đẹp. Còn nói hắn cũng muốn dùng da thú may thành quần áo dạng này để mặc.

Địch Nãi nói: “Tốt, làm xong tặng ta một bộ đi, ta lấy thứ tốt để đổi với ngươi.” Cậu cảm thấy muốn dùng da thú làm ra bộ dáng quần áo thực sự quá khó, dù sao bọn họ chỉ có kim xương cùng chỉ đay, còn không có kéo.

Địch Nãi nhớ tới mớ kim chỉ mình mang theo, vì thế liền lấy một cuộn chỉ cùng một cây kim giao cho Mã Cát. Lại nghĩ nếu không có dao cũng không làm được gì, vì thế lại tìm con dao gấp đa dụng của mình.

Sau khi Địch Nãi làm mẫu một lần, Mã Cát liền cầm dao gấp vui đến nhảy dựng. Hắn nói: “Thứ này của ngươi tốt quá, yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng làm một bộ quần áo da thú cho ngươi.”

Địch Nãi mỉm cười: “Vậy ta cám ơn trước.”

Địch Nãi còn chưa rửa mặt, Phất Lôi dùng ống tre lấy chút nước đến cho cậu rửa mặt. Địch Nãi không hề ý thức được, mình không hề khách sáo cám ơn Phất Lôi, đã bắt đầu thoải mái hưởng thụ sự chiếu cố của đối phương.

Sau khi rửa mặt, ba người cùng ngồi xuống ăn sáng.

Lần này Phất Lôi đã thông minh dùng da thú mang theo rất nhiều hoa quả cùng trứng chim đến cho bọn hắn ăn.

Hoa quả có rất nhiếu loại, có đu đủ, táo, xoài, nho, còn có cả chuối tiêu. Trên vỏ vẫn còn đọng sương, xem ra lúc sáng sớm Phất Lôi đã vào rừng hái.

Mã Cát nghĩ, Phất Lôi đúng là có lòng, nếu Hách Đạt cũng săn sóc mình như thế thì tốt rồi. Ngẫm lại thì chắc không có khả năng. Hách Đạt thật sự rất ngốc. Bất quá nghĩ đến mớ động vật nhỏ Hách Đạt đưa hôm qua, hắn lại vui vẻ.

Địch Nãi cũng thực vui: “Oa, nhiều trái cây vậy a, sáng nay ngươi đi hái sao Phất Lôi? Nhanh vậy đã về, giỏi thật a.”

Phất Lôi không nói gì, chỉ nuông chiều nhìn Địch Nãi ăn.

Địch Nãi không hề phát giác bắt đầu ăn uống, thấy Phất Lôi nhìn mình liền phản xạ có điều kiện kéo y qua ăn chung.

Mã Cát còn chưa ăn xong đã ồn ào nói: “Địch Nãi, ngươi ăn nhanh lên, chúng ta đi làm đồ gốm nữa.”

Địch Nãi buồn cười: “Ngươi đi xem thử xem đã khô chưa?”

Mã Cát chạy qua hai bước nhìn, lại kêu lên: “Khô rồi khô rồi!”

Địch Nãi bất đắc dĩ, tranh thủ ăn xong miếng táo cuối cùng rồi bắt đầu làm việc. Cậu dọn sạch bếp lò vừa làm hôm qua, sau đó dùng dao găm đào một cái lỗ sâu ở phần cửa lò.

Phất Lôi muốn giúp nhưng bị Địch Nãi khoát tay cản lại, ý bảo không cần. Chút việc nhỏ thế này, tuy chân cậu bị thương nhưng vẫn có thể làm được.

Địch Nãi bảo phất Lôi chặt ngắn những thanh củi, vừa đủ để nhét vào trong bếp lò, sau đó đặt số đồ gốm đã khô lên trên. Bất quá bếp lò không quá lớn, đặt không được bao nhiêu.

Sau khi bỏ vào, Địch Nãi nhìn phần trên của bếp lò mà ngẩn người, thầm nghĩ nên dùng cái gì để bịt kín lại?

Mã Cát vẫn nhìn chằm chằm động tác của Địch Nãi, thấy cậu ngẩn người liền hỏi: “Sao vậy?”

Địch Nãi nói một chút, Mã Cát liền hiểu được: “Ta có một miếng đá mỏng, vừa vặn có thể đậy lên bếp, Phất Lôi, ngươi theo ta về lấy đi.”

Rất nhanh, phiến đá đã được lấy tới, quả nhiên vô cùng vừa vặn. Cũng không quá nặng, không đè sụp bếp lò. Địch Nãi dùng miếng đá kia để chặn cửa thông gió, chỉ chừa một lỗ thông khí nhỏ, sau đó bắt đầu bỏ củi vào đốt.

Lửa cháy hừng hực trong lò.

Mã Cát hỏi: “Phải đốt bao lâu a?”

Địch Nãi nghĩ nghĩ, đáp: “Hẳn là nửa ngày đi!”

“A, lâu vậy sao, vậy ta về trước làm quần áo vậy. Chờ ăn cơm trưa xong lại qua.” Mã Cát ngồi không yên.

Phất Lôi cũng phải đi săn.

Vì thế hai người đều rời đi, để lại một mình Địch Nãi gạt tro cùng thêm củi vào lò.

Ngồi có chút chán, Địch Nãi liền chọn một ống tre khá lớn trong số Bội Cách mang tới, định chẻ làm đũa tre.

Đũa làm bằng nhánh liễu, lúc ăn trong miệng luôn có vị chua, làm đũa tre vẫn tốt hơn.

Cậu cẩn thận dùng dao găm chẻ tre thành mấy mảnh lớn, sau đó lại chậm, rãi tách thành từng chiếc đũa, cuối cùng cùng dao găm tỉ mỉ vót nó trơn nhẵn.

Mười đôi đũa vót xong thì thời gian cũng tốn hơn phân nửa.

Lúc này một thú nhân tên Bố Luân Đạt chạy tới ngoài sơn động của Địch Nãi, đưa cho cậu một bó hoa tươi.

Địch Nãi nhìn bó hoa rực rỡ không biết tên là gì kia mà đen mặt.

Ông đây giống loại người thích hoa hoa cỏ cỏ lắm à? Lúc đi bộ đội trước kia, ngay cả một cây xương rồng cũng để cho nó chết, rõ ràng là ông có thù oán với hoa cỏ a!

Bất quá nhìn thấy thú nhân vóc dáng cáo lớn giơ một bó hoa thật to cười ngây ngốc đưa tới trước mặt mình, quả thật không thể cự tuyệt nổi.

Nhưng nghĩ lại, hoa này không có hàm nghĩ đặc biệt gì đi? Lỡ mình ngây ngốc nhận hoa rồi không thể không làm vợ người ta thì khổ.

Vì thế cậu liền hỏi Bố Luân Đặc tặng hoa có ý nghĩa gì đặc biệt hay không.

Nghe Bố Luân Đặc nói hắn ở trong rừng nhìn thấy hoa này xinh đẹp nên ngắt mang về cho cậu mà thôi, Địch Nãi mới yên tâm. Sau đó nói cám ơn rồi nhận hoa.

Thú nhân kia thấy cậu nhận liền vui vẻ vô cùng, thoáng cái đã nhảy nhót đi thật xa.

Sau khi trở lại sơn động, Địch Nãi nhìn bó hoa mà không biết phải làm gì với nó. Thời đại này không có bình hoa, bản thân cậu cũng không rãnh mà dưỡng hoa, liền dứt khoát ném vào một góc. Vì thế đóa hoa đáng thương chỉ có thể nằm một góc ngắm vách tường.

Ba giờ trôi qua, Mã Cát đã không kiềm chế được mà chạy tới. Hắn liếc mắt một cái liền thấy được đóa hoa nằm trong góc, loại hoa này hắn rất thích, liền cầm lên ngửi mãi, hỏi Địch Nãi: “Hoa đâu ra vậy?”

Địch Nãi hỏi: “Bố Luân Đạt tặng, ngươi thích thì lấy đi!”

Phất Lôi cũng đi săn trở về, lần này y săn một con gà rừng cùng một con hươu đực còn chưa trưởng thành. Địch Nãi vừa nhìn liền thấy hai cái sừng của hươu non đều chưa cứng, tất cả đều là nhung hươu a!

Đây là lần đầu tiên Địch Nãi tận mắt nhìn thấy nhung hươu chân chính, cậu kích động tới mức kêu lên: “A, nhung hươu, thật sự là nhung hươu a!” Trong lòng cậu cũng đang thầm gào lên, cả gia tài a, hai cái sừng đầy đủ thế này, nếu ông mang nó về thời hiện đại thì ít nhất cũng bán được mấy chục ngàn. Như vậy ông sẽ trở thành kẻ giàu có, một bước lên mây a.

Phất Lôi nhìn thấy Địch Nãi kích động như vậy cũng thực vui vẻ. Xem ra săn hươu non là chính xác. Làm giống cái mình thích vui vẻ chính là trách nhiệm của mỗi giống đực a!

Phất Lôi quay đầu nhìn hoa trong tay Mã Cát, cũng hỏi là ai tặng, Mã Cát giành nói là Bố Luân Đạt đưa cho Địch Nãi, bất quá Địch Nãi đã cho lại hắn.

Phất Lôi nghe vậy liền cảm giác được nguy cơ, lập tức hỏi: “Địch Nãi, ngươi có thích hoa không?” Y định nếu Địch Nãi thích, mỗi ngày y đều hái một bó lớn tới cho cậu.

Bất quá, Địch Nãi lắc đầu: “Không thích chút nào.”

Lúc này Phất Lôi mới yên lòng.

Địch Nãi cẩn thận cắt bỏ phần nhung hươu, đặt trên tảng đá mà ngắm nghía, thích đến mức không muốn buông tay.

Mã Cát nhóm lửa đến mất kiên nhẫn, liền mở miệng hỏi Địch Nãi: “Đồ gốm còn chưa đốt xong sao?”

Địch Nãi xem xét thấy được nung cũng không sai biệt lắm, liền bảo Mã Cát dập lửa.

Mã Cát kích động nói: “Thế nào, thế nào? Được chưa?”

Địch Nãi nói: “Phải chờ chút đã, phải để nó từ từ hạ độ nóng xuống mới lấy ra được. Chúng ta ăn gì đó trước đi.”

Phất Lôi thấy bên này còn chưa xong nên nói mượn dao găm của Địch Nãi, xách con thỏ Hách Đạt săn hôm qua cùng con gà rừng mình vừa săn được ra bờ sông xử lý. Hươu non thì giữ lại tối ăn.

Mã Cát không có việc gì làm liền đi lòng vòng tại chỗ. Xoat a xoay, suýt chút nữa làm Địch Nãi choáng tới ngất.

Cũng may Phất Lôi rất nhanh đã quay lại, bắt đầu nhóm lửa nướng gà rừng cùng thỏ, Mã Cát cũng qua giúp một tay.

Địch Nãi cứ một lát lại đi kiểm tra độ ấm của lò, phát hiện không sai biệt lắm mới giở tảng đá bên trên, cẩn thận lấy đồ gốm ra. Sáu món, có một cái chậu lớn bị nứt, số khác đều rất tốt. Chẳng qua, mặt ngoài của số đồ gốm này đều khá thô ráp, có vài cái tuy không nứt nhưng trên bề mặt vẫn có chút vết rạn. Địch Nãi hắc tuyến, thứ này nếu ở địa cầu, ai thèm mua chứ?

Phất Lôi cùng Mã Cát mỗi người cầm một cái bát ngắm nghía, tấm tắc khen ngợi.

Địch Nãi nghĩ, mặc kệ thế nào, hiện giờ có thể xem là chế tác thành công, không biết có dùng bền không nữa. Vì thế mở miệng nói: “Chúng ta thí nghiệm một chút, thử xem số đồ gốm này dùng có tốt không.”

Mã Cát hưng phấn: “Thử thế nào?”

Hoàn Chương 11.

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2 Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3 Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4 Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5 Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6 Chương 6: Giống cái quái đản…
7 Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8 Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9 Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10 Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11 Chương 11: Đồ gốm…
12 Chương 12: Bánh trứng chim…
13 Chương 13: Tộc trưởng tới…
14 Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15 Chương 15
16 Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17 Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18 Chương 18: Áo cộc tay…
19 Chương 19: Món lẩu cá cay…
20 Chương 20: Đánh con quay…
21 Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22 Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23 Chương 23: Kim sắc vũ quan
24 Chương 24: Ngày trao đổi
25 Chương 25: Nghi thức
26 Chương 26: Đường trở về
27 Chương 27: Tuyệt vọng
28 Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29 Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30 Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31 Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32 Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33 Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34 Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35 Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36 Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37 Chương 37: Bài kiểm tra
38 Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39 Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40 Chương 40: Chuyện yêu đương
41 Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42 Chương 42: Bày tỏ
43 Chương 43: Dép lê
44 Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45 Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46 Chương 46: Tình địch
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49 Chương 49: Giày cỏ
50 Chương 50: Đêm trong lều
51 Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52 Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53 Chương 53: Mông lão hổ
54 Chương 54: Dây dưa
55 Chương 55: Trở lại bộ lạc
56 Chương 56: Thời gian ôn tình
57 Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58 Chương 58: Phiền não của phất lôi
59 Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60 Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61 Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62 Chương 62: Bông trên núi cao
63 Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64 Chương 64: Hướng về biển rộng
65 Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66 Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67 Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68 Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69 Chương 69: Bão táp trên biển
70 Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71 Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72 Chương 72: Niềm vui tương phùng
73 Chương 73: Tình yêu bất diệt
74 Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75 Chương 75: Thắng lợi trở về
76 Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77 Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78 Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79 Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80 Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81 Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82 Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83 Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84 Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85 Chương 85: Chuyện cầu hôn
86 Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87 Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88 Chương 88: Đại chiến dực long
89 Chương 89: Phất lôi mất tích
90 Chương 90: Địch nãi thông suốt
91 Chương 91: Tìm được phất lôi
92 Chương 92: Địch nãi chủ động
93 Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94 Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95 Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96 Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97 Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98 Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99 Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100 Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101 Chương 101: Địch nãi trả thù
102 Chương 102: Địch nãi có
103 Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104 Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105 Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106 Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107 Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108 Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109 Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110 Chương 110: Địch nãi sinh
111 Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112 Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113 Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114 Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115 Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116 Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117 Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118 Chương 118: Vũ điệu say rượu
119 Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120 Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121 Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122 Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123 Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124 Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125 Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126 Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127 Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128 Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2
Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3
Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4
Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5
Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6
Chương 6: Giống cái quái đản…
7
Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8
Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9
Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10
Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11
Chương 11: Đồ gốm…
12
Chương 12: Bánh trứng chim…
13
Chương 13: Tộc trưởng tới…
14
Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15
Chương 15
16
Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17
Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18
Chương 18: Áo cộc tay…
19
Chương 19: Món lẩu cá cay…
20
Chương 20: Đánh con quay…
21
Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22
Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23
Chương 23: Kim sắc vũ quan
24
Chương 24: Ngày trao đổi
25
Chương 25: Nghi thức
26
Chương 26: Đường trở về
27
Chương 27: Tuyệt vọng
28
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29
Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30
Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31
Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32
Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33
Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34
Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35
Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36
Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37
Chương 37: Bài kiểm tra
38
Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39
Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40
Chương 40: Chuyện yêu đương
41
Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42
Chương 42: Bày tỏ
43
Chương 43: Dép lê
44
Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45
Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46
Chương 46: Tình địch
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49
Chương 49: Giày cỏ
50
Chương 50: Đêm trong lều
51
Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52
Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53
Chương 53: Mông lão hổ
54
Chương 54: Dây dưa
55
Chương 55: Trở lại bộ lạc
56
Chương 56: Thời gian ôn tình
57
Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58
Chương 58: Phiền não của phất lôi
59
Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60
Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61
Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62
Chương 62: Bông trên núi cao
63
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64
Chương 64: Hướng về biển rộng
65
Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66
Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67
Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69
Chương 69: Bão táp trên biển
70
Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71
Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72
Chương 72: Niềm vui tương phùng
73
Chương 73: Tình yêu bất diệt
74
Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75
Chương 75: Thắng lợi trở về
76
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77
Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78
Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79
Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80
Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81
Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82
Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83
Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84
Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85
Chương 85: Chuyện cầu hôn
86
Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87
Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88
Chương 88: Đại chiến dực long
89
Chương 89: Phất lôi mất tích
90
Chương 90: Địch nãi thông suốt
91
Chương 91: Tìm được phất lôi
92
Chương 92: Địch nãi chủ động
93
Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94
Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95
Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96
Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97
Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99
Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100
Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101
Chương 101: Địch nãi trả thù
102
Chương 102: Địch nãi có
103
Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104
Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106
Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107
Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108
Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109
Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110
Chương 110: Địch nãi sinh
111
Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112
Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113
Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114
Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115
Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116
Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117
Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118
Chương 118: Vũ điệu say rượu
119
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120
Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121
Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122
Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123
Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124
Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125
Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126
Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127
Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt