Chương 109: May y phục

Tôn Chí Tân thuộc da thành công ở trong doanh địa nhấc lên một làn gió thuộc da. da trải qua đặc chế hiệu quả mọi người đều thấy, thuộc da quả thực khác biệt một trời một vực, da thuộc thoải mái là rõ ràng. Hơn nữa Tôn Chí Tân không cần nhiều lời, phàm là người thấy nó có thể tưởng tượng được tác dụng giữ ấm của nó trong mùa đông. Bởi vậy thuộc da nhanh chóng trở thành hoạt động chủ yếu trong doanh địa, phàm là người có thể làm đều tham gia thuộc da, ngay cả đám thợ săn cũng không ngoại lệ, chỉ cần nhàn rỗi sẽ đi giúp thuộc da. Muốn trong mùa đông rét lạnh mặc vào da thuộc mềm mại ấm áp, bọn họ cùng đến góp một tay thuộc da liền có vẻ phi thường tất yếu.

phương pháp thuộc da hộ gia đình đơn giản hoá của Tôn Chí Tân rất thích hợp tình huống thực tế trước mắt của bộ tộc, kết quả liền làm cho toàn dân thuộc da. Tuy rằng không long trọng như thiêu gốm, nhưng ảnh hưởng lan rộng hơn rất nhiều, trở thành một chuyện quan trọng trong việc phát triển sinh hoạt của bộ tộc.

Trái lại Tôn Chí Tân, hắn giờ lại nhàn , bởi vì công tác thuộc da bị Naaru và Tiger , còn có Buku và Auge tiếp nhận, hắn ngược lại không việc gì làm, nhiều nhất là hướng dẫn tộc nhân phương pháp chế dung dịch kiềm và acid mà thôi. Tựa như chuyên gia ở hiện đại, chỉ động khẩu không động thủ……

Mấy thứ nguyên lý thực phức tạp, thực tế thao tác cũng rườm rà, nhưng độ khó kỳ thật lại không khó, bao gồm toàn bộ quá trình thuộc da, cơ hồ xem một lần là hiểu. Ngay cả Harry đồng học trí lực có vấn đề cũng có thể làm giỏi hơn người học sau, những người khác sao không thể học? cho nên Tôn Chí Tân sau vài ngày làm thày dạy thuộc da thật là quá nhàn, dù hắn muốn thuộc da cũng phát hiện trong tay mình không có da để thuộc, toàn bị những người khác đem này việc đoạt đi.

Không phải Tôn Chí Tân không có da, nếu muốn bàn về số lượng da thuộc có được trong toàn tộc, trước mắt ai cũng không thể so với hắn, bao gồm cả Naaru, Tiger hay Arek. Người tiền sử khẳng khái hào phóng biết cảm ơn , Tôn Chí Tân vô tư đem phương pháp thuộc da nói cho mọi người, hắn liền thu được càng thêm nhiều hồi báo. Người đến đáp tạ đều là lấy da thuộc báo đáp, da thuộc đưa tặng đại đa số là da thuộc nguyên thủy không trải qua xử lý, cũng có chính bọn họ học sau khi học thuộc da lấy đến chỗ Tôn Chí Tân để hắn kiểm nghiệm thành quả, cuối cùng lại qua tay đưa cho hắn. đưa tới như vậy đưa kết quả chính là lều của Tôn Chí Tân thành một kho hàng da, đầy một đống lớn da thuộc. Trong những món da thuộc này, trải qua đặc chế chỉ có gần ba mươi miếng, trong đó có vài mảnh so với bản thân Tôn Chí Tân thuộc còn tốt hơn nhiều.

Cho nên nói người tiền sử kỳ thật là rất thông minh , bọn họ chỉ là thiếu một người dẫn đường. Mà Tôn Chí Tân xuất hiện , rút ngắn lại thời gian và kinh nghiệm mọi người cần dùng đổi lấy tri thức, mang đến chính là bộ tộc thợ săn và bộ tộc gió biển phát triển nhanh chóng. Tuy rằng loại phát triển này ở trước mắt còn có chút không rõ ràng , nhưng theo thời gian tích lũy, nó tất nhiên sẽ biến chất.

Tôn Chí Tân kỳ thật là người không chịu ngồi yên, vẫn nghĩ tìm chút việc đến làm. Tại thời tiền sử lại vô cùng thiếu thứ giải trí, đặc biệt hắn bây giờ còn bị câm, muốn tìm người nói chuyện phiếm cũng không được. dưới tình huống đó, để hắn nhàn rỗi còn không bằng để hắn cùng mọi người thoải mái cùng nhau thuộc da.

Vừa vặn bên cạnh có Naaru và Tiger hai tên đàn ông cường thế, rất nhiều việc Tôn Chí Tân không thể động thân đi làm.

Săn thú, bọn họ không chuẩn. Bản thân Tôn Chí Tân muốn cứng rắn tham dự đội ngũ thợ săn cũng không được, bởi vì đó là một đoàn đội phối hợp nghiêm khắc, năng lực này liên quan đến toàn bộ đoàn đội, tác dụng cá nhân rất nhỏ. Nếu hắn cứng rắn muốn vào, kết quả sẽ ảnh hưởng hiệu suất của đám thợ săn, làm cho mọi người phân tâm chiếu cố hắn, ngược lại làm cho hiệu suất thấp, nói không chừng còn có thể dẫn tới nguy hiểm, nguy hại đến an nguy của những người khác. Tôn Chí Tân không phải người không làm không được, chỉ đành chịu thua không tham dự săn thú.

Thuộc da, bọn họ cũng không chuẩn. Lý do là Tôn Chí Tân giờ yết hầu bị thương, phải dành nhiều thời gian dưỡng yết hầu. Hai tên nhị hóa vô luận như thế nào cũng không chịu tin Tôn Chí Tân vĩnh viễn cũng không thể nói chuyện, chỉ cố chấp cho rằng chỉ là nhất thời không thể khôi phục, chỉ cần hảo hảo dưỡng thương, Tôn Chí Tân một ngày nào đó có thể hồi phục thanh âm.

Được rồi, Tôn Chí Tân nhận hảo ý của bọn họ. Kỳ thật…… trong lòng hắn rất ấm áp . Tuy rằng hai tên kia thực bá đạo, nhưng ôn nhu sau đó hắn biết, cái loại quan tâm cùng che chở này, còn có ngộ thương hắn tạo thành tàn tật áy náy hắn cũng biết. liền Tôn Chí Tân một bên vui vẻ đồng thời một bên lại thực buồn bực.

Không phải là bị câm thôi, tay không thiếu chân không tàn , bằng gì không cho làm việc ? sẽ làm người ta nhàn mốc meo thật không tốt……

Lúc này, Tôn Chí Tân vô cùng hoài niệm Qigeli. Đó là một ông anh ôn nhu ổn trọng, hắn làm việc chẩn trọng mà chu toàn, căn cứ năng lực của ngươi cùng tình huống thực tế an bài nhiệm vụ cho ngươi, mà không phải giống Naaru và Tiger, đơn giản chỉ vì ngộ thương mình liền nuôi mình như đóa hoa nhà ấm .

Đóa hoa ? Bà ngươi chứ ! thật là ghê tởm.

Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Tôn Chí Tân dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt: Hắn muốn vọt tới chỗ Qigeli, cùng hắn chặt cây báng. Đỡ phải ở đây nhàn đến đau cả trứng !

Nhưng Tôn Chí Tân lại không tranh được hai tên nhị hóa kia, phương pháp của bọn họ rất đơn giản, dưới tình huống trước mắt mọi người ai cũng không để ý tới ai, biện pháp của họ chính là đem da có thể thuộc cầm hết đi thuộc, chính là cho ngươi không có việc gì để làm !

Này thật là một loại xử phạt ngọt ngào. Tôn Chí Tân một bên cảm thấy buồn cười, một bên lại không thể bó tay; Một bên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, một bên trong lòng lại cảm thấy buồn rầu; Một bên muốn tới gần hai người này, một bên lại cảm thấy hai người này đều là thiên đại phiền toái, cách càng xa càng tốt. Đủ loại suy nghĩ, điều điều lo lắng; Trăm ngàn cái ý niệm trong đầu quay lại, ngàn vạn cân nhắc cuồn cuộn, thật giống như câu thơ :

Tài hạ mi đầu, lại để bụng đầu.

Lại giống như ngôn ngữ mạng hình dung :

Đau, cũng khoái hoạt !

Tóm lại, giờ Tôn Chí Tân vô cùng buồn bực.

Tình yêu quả thật là thứ tình cảm tối phức tạp trên đời này.

ngươi đã không cho gia làm cái này, gia đã nghĩ biện pháp làm cái khác. Người sống còn có thể bị nghẹn nước tiểu chết ? muốn tự tiêu khiển tự vui vẻ tìm việc làm, biện pháp thì nhiều lắm, có bản lĩnh nhị vị gia các ngươi đừng đi săn thú, ngày ngày canh lão tử !

Nghĩ tới nghĩ lui, trong tay đã có da thuộc tốt, như vậy học làm quần áo đi.

Mình một đại lão gia giống nữ nhân cầm kim chỉ may quần áo hình như là quá nghẹn khúc, bất quá là may cho người mình thích, vậy cái khác không cần bàn. Vì người mình thích làm một chuyện gì, vô luận ủy khuất thế nào cũng được. Trước kia Tôn Chí Tân không hiểu điều này, nhưng giờ nếu có ai nói với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ giơ ngón cái khen ngợi: Ca, ngươi mẹ nó chính là người một nhà với ta!

Bất quá đừng hiểu sai ý, người Tôn Chí Tân thích là tiểu đồng chí Buku khả ái vô địch thiên hạ, chứ không phải là hai tên nhị hóa kia. Vì bạn nhỏ Buku, hắn ủy khuất gì cũng chịu được, bao gồm tự tổn hại tự tôn nam tính may quần áo cho nó. Ai bảo bên người không đàn bà? nếu đã làm Zimmer, phải có giác ngộ việc Zimmer nên làm…… Tỷ như, may quần áo.

Nói thực ra, may quần áo Tôn Chí Tân không biết. Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không hiểu, mới trước đây Tôn Chí Tân trong nhà điều kiện không quá tốt, chính mình cầm lấy kim chỉ khâu vài cái mụn vá, hoặc là phùng đính cúc gì đó không thể làm khó hắn. Nhưng chỗ khó là cắt may, chân chính đem một đống nguyên vật liệu chia ra cắt thành hình dạng cần dùng, đem chúng khâu lại với nhau, độ khó liền rất cao .

Ghê tởm hơn là hắn chính là FA, FA bình thường ai lại đi chú ý việc này a ? cho nên tư liệu trên pda về phương diện này hoàn toàn không có. Bất quá Tôn Chí Tân vẫn không hết hy vọng, thật sự lục soát đem pda từ đầu, tìm kiếm tư liệu liên quan đến may mặc. Hắn lại thực quỷ dị tìm được tư liệu dệt áo lông và đan móc, trời biết mấy cái đó lúc trước làm sao lại lưu vào ? quỷ dị……

tìm không thấy tư liệu may mặc tương quan, xem còn phải dựa vào chính mình. các nữ nhân ttrong doanh địa không đáng tin cậy, các nàng bản thân còn không xong ! các nàng nếu biết may quần áo , lấy thiên tính nữ nhân thích ăn mặc, tuyệt đối không có khả năng để mình trần trùng trục. Cho nên trông cậy vào học tập các nàng kỹ xảo may quần áo liền không khác lắm hỏi đường kẻ ngốc. Theo sự phát triển của bộ tộc, tám mươi năm nữa cũng không xuất hiện hoàng đạo bà gì đó, giờ thôi…… May quần áo chuyện này vẫn dựa vào tự mình cân nhắc.

Kết quả Tôn Chí Tân liền dùng một buổi trưa thời gian suy nghĩ may quần áo cần cái gì.

Nhớ rõ mới trước đây muốn một bộ đồ mới khác với sau này lớn lên, khi đó tuy rằng tuyệt đại đa số gia đình tuy rằng đã không tự mình may quần áo , nhưng chế bộ đồ mới không tiện bằng về sau trưởng thành, tùy tiện tìm một cửa hàng bách hóa hoặc cửa hàng quần áo có thể mua được quần áo mình thích. Khi đó quần áo hơn phân nửa xuất từ cửa hàng may hoặc thợ may, trong chợ còn có cửa hàng vải giờ cơ hồ đã tuyệt tích. lúc đó trước cửa hàng vải cung cấp vải dệt, mà giờ mua bán vải vóc tuyệt đại đa số đều là xưởng dệt và xưởng may trao đổi lẫn nhau, thị dân bình thường không tham gia, bình thường đều trực tiếp mua quần áo về mặc.

lúc ấy, hàng vải bán vải, cung cấp cấp cho hàng may hoặc gia đình. Hàng may là cửa hàng tập hợp công năng cắt, chế y, tiêu thụ. Lớn một chút thì kết hợp với thợ may, giao cho hàng thợ may bán ra. Cửa hàng vải, hàng may, thợ may, ba người này cơ hồ cấu thành vong sản xuất tiêu thụ quần áo khép kín.

Thực may mắn, Tôn Chí Tân mới trước đây có cô bạn thân, nàng là một tiểu cô nương, trong nhà mở một hàng may, mẹ nàng là một thợ may có tiếng. Mới trước đây Tôn Chí Tân và cô bạn kia quan hệ rất tốt , thường đi nhà nàng hoặc cửa hàng chơi, đối này phương diện may mặc mơ hồ nhớ rõ một ít.

Giống như công cụ, Tôn Chí Tân nhớ rõ có thước đo, kéo, bàn cắt, cái dùi, kim khâu lớn nhỏ, chỉ, máy may đạp chân — sau lại đổi thành chạy bằng điện , bàn là điện, hơn một ngàn giá áo, còn có khuôn dùng để phụ trợ cắt đủ loại kiểu dáng. Tôn Chí Tân mơ hồ nhớ rõ ở lúc ấy chỉ là khuôn áo còn có mấy chục loại, rực rỡ muôn màu khiến người ta nhìn hoa cả mắt.

Đau đầu…… Không nhớ còn không cảm giác được, nhớ lại mới phát hiện may một bộ quần áo thật không có dễ, thứ cần dùng cư nhiên nhiều như vậy. Hoàn hảo mình có dự kiến trước lúc đầu may áo da chỉ là áo che ngực đơn giản, nếu lúc ấy may một bộ áo da, nhớ lại này đó…… Chỉ sợ còn chưa bắt đầu may đã rút lui có trật tự.

Bất quá có khó cũng phải may, không nói đến Buku, đứa trẻ kia mà đông lạnh mình sẽ đau lòng, may quần áo cho hắn là chuyện phải làm. Còn có mấy người khác trong nhà mình, tỷ như Auge, tỷ như hai tên ngốc kia, không may đồ cho bọn họ, mùa đông làm sao bây giờ ? cho nên việc này có đau đầu nữa cũng phải làm, còn phải làm thật mau, mặt khác còn phải nhanh chóng mở rộng trong bộ tộc .

Giờ Tôn Chí Tân bị câm, càng thích lấy việc trước làm ra thành quả, làm cho mọi người sau khi nhìn ra thành quả chủ động đi học. Giống chuyện thuộc da, đủ để chứng minh phương pháp lấy hành động làm ra thành quả thôi động mọi người chủ động đi học của hắn thực thành công.

Nếu như vậy, bất cứ giá nào , có khó cũng phải phùng !

Chapter
1 Chương 1: Xuyên không đại thần không có mắt
2 Chương 2: Những người đàn ông đã trở lại
3 Chương 3: Vật lộn phiên bản tiền sử
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6: Bài xích đồng tính …
7 Chương 7: Bi thảm xuyên qua…
8 Chương 8: Xuyên qua đại thần, gia với ngươi mão thượng !…
9 Chương 9: Tôn Chí Tân học nói
10 Chương 10: Dung nhập
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14: Cơm tập thể…
15 Chương 15: Hái nấm thời tiền sử
16 Chương 16
17 Chương 17: Muối
18 Chương 18: Phát hiện kinh hỉ
19 Chương 19
20 Chương 20: Naaru bị thương
21 Chương 21
22 Chương 22: Hai người không hài hòa ở chung…
23 Chương 23: Ống thổi tên
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26: Naaru khiển trách
27 Chương 27: Con trai cha dượng…
28 Chương 28: Sống về đêm
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31: Cường hôn ?…
32 Chương 32: Mãn doanh địa phốc phốc thí vang mấy ngày liền…
33 Chương 33: Sống về đêm
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37: Tới cửa đòi nợ nam nhân…
38 Chương 38: Duy kinh hải tặc dạng nam nhân…
39 Chương 39: Bốn nam nhân nhất đài hí
40 Chương 40: Liên thủ qua mùa đông
41 Chương 41: Tôn Chí Tân tư nhân lều
42 Chương 42: Trở tay không kịp
43 Chương 43
44 Chương 44: Bắt đầu mùa đông chuẩn bị…
45 Chương 45
46 Chương 46: Lưới cá…
47 Chương 47
48 Chương 48: Tiger tâm tư…
49 Chương 49: Thổ lộ
50 Chương 50
51 Chương 51: Naaru nghịch tập
52 Chương 52: Bữa sáng quỷ dị
53 Chương 53: Chuẩn bị xuất hành
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56: Xuất phát !
57 Chương 57: Năng lực cổ quái của Alfa
58 Chương 58: Kỳ cảnh cùng quá hiện !
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71: Xoo sau các loại 囧 nhân 囧 sự
72 Chương 72: Ăn Cơm Dã Ngoại
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75: Đói
76 Chương 76
77 Chương 77: Sinh hoạt tư vị
78 Chương 78
79 Chương 79: Ăn cua
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83: Chúc mừng thắng lợi
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86: Tiger sinh bệnh
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93: Hiểu nhầm Tiger
94 Chương 94: Chọi gà
95 Chương 95
96 Chương 96: Ngươi tiết sớm?
97 Chương 97: Phân đồ sứ
98 Chương 98: Mê hoặc
99 Chương 99
100 Chương 100: Hỗn chiến
101 Chương 101: Chuyện bị câm
102 Chương 102: Muối đồ ăn cùng ách ngữ
103 Chương 103
104 Chương 104: Tiệc bí đỏ
105 Chương 105: Thuộc da
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109: May y phục
110 Chương 110: Buku khiến người ta phát điên
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117: Gặp được quái sói chỉ số thông minh cao
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120: Sói đưa thức ăn báo ân trong truyền thuyết
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123: Thời tiết thay đổi
124 Chương 124: Trốn
125 Chương 125
126 Chương 126: Chạy đua sinh tử
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133: An Cư
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139: Canh cửi và dệt nương
140 Chương 140: Tường băng công sự phòng ngự
141 Chương 141: Động động động động phòng
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144: Tái tham quan hang động
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148: Người sói
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161: Kinh hỉ
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164: Mừng
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168: Chiến sự khởi
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173: Nguy cơ
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181: Ulan Hart vs Tôn Chí Tân
182 Chương 182
183 Chương 183: Chiến lang
184 Chương 184
185 Chương 185: Nhai hạ ác đấu
186 Chương 186
187 Chương 187: Naaru bị thương
188 Chương 188: Ngoài dự liệu
189 Chương 189: Sói Naaru
190 Chương 190: Tộc trưởng sói
191 Chương 191
192 Chương 192: Kế hoạch nuôi sói nhà
193 Chương 193: Di vật của Ulan Hart
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197: Chính văn nông phu và gieo trồng
198 Chương 198: Chờ đợi mùa xuân
199 Chương 199
200 Chương 200
Chapter

Updated 200 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không đại thần không có mắt
2
Chương 2: Những người đàn ông đã trở lại
3
Chương 3: Vật lộn phiên bản tiền sử
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6: Bài xích đồng tính …
7
Chương 7: Bi thảm xuyên qua…
8
Chương 8: Xuyên qua đại thần, gia với ngươi mão thượng !…
9
Chương 9: Tôn Chí Tân học nói
10
Chương 10: Dung nhập
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14: Cơm tập thể…
15
Chương 15: Hái nấm thời tiền sử
16
Chương 16
17
Chương 17: Muối
18
Chương 18: Phát hiện kinh hỉ
19
Chương 19
20
Chương 20: Naaru bị thương
21
Chương 21
22
Chương 22: Hai người không hài hòa ở chung…
23
Chương 23: Ống thổi tên
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26: Naaru khiển trách
27
Chương 27: Con trai cha dượng…
28
Chương 28: Sống về đêm
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31: Cường hôn ?…
32
Chương 32: Mãn doanh địa phốc phốc thí vang mấy ngày liền…
33
Chương 33: Sống về đêm
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37: Tới cửa đòi nợ nam nhân…
38
Chương 38: Duy kinh hải tặc dạng nam nhân…
39
Chương 39: Bốn nam nhân nhất đài hí
40
Chương 40: Liên thủ qua mùa đông
41
Chương 41: Tôn Chí Tân tư nhân lều
42
Chương 42: Trở tay không kịp
43
Chương 43
44
Chương 44: Bắt đầu mùa đông chuẩn bị…
45
Chương 45
46
Chương 46: Lưới cá…
47
Chương 47
48
Chương 48: Tiger tâm tư…
49
Chương 49: Thổ lộ
50
Chương 50
51
Chương 51: Naaru nghịch tập
52
Chương 52: Bữa sáng quỷ dị
53
Chương 53: Chuẩn bị xuất hành
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56: Xuất phát !
57
Chương 57: Năng lực cổ quái của Alfa
58
Chương 58: Kỳ cảnh cùng quá hiện !
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71: Xoo sau các loại 囧 nhân 囧 sự
72
Chương 72: Ăn Cơm Dã Ngoại
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75: Đói
76
Chương 76
77
Chương 77: Sinh hoạt tư vị
78
Chương 78
79
Chương 79: Ăn cua
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83: Chúc mừng thắng lợi
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86: Tiger sinh bệnh
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93: Hiểu nhầm Tiger
94
Chương 94: Chọi gà
95
Chương 95
96
Chương 96: Ngươi tiết sớm?
97
Chương 97: Phân đồ sứ
98
Chương 98: Mê hoặc
99
Chương 99
100
Chương 100: Hỗn chiến
101
Chương 101: Chuyện bị câm
102
Chương 102: Muối đồ ăn cùng ách ngữ
103
Chương 103
104
Chương 104: Tiệc bí đỏ
105
Chương 105: Thuộc da
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109: May y phục
110
Chương 110: Buku khiến người ta phát điên
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117: Gặp được quái sói chỉ số thông minh cao
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120: Sói đưa thức ăn báo ân trong truyền thuyết
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123: Thời tiết thay đổi
124
Chương 124: Trốn
125
Chương 125
126
Chương 126: Chạy đua sinh tử
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133: An Cư
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139: Canh cửi và dệt nương
140
Chương 140: Tường băng công sự phòng ngự
141
Chương 141: Động động động động phòng
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144: Tái tham quan hang động
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148: Người sói
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161: Kinh hỉ
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164: Mừng
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168: Chiến sự khởi
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173: Nguy cơ
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181: Ulan Hart vs Tôn Chí Tân
182
Chương 182
183
Chương 183: Chiến lang
184
Chương 184
185
Chương 185: Nhai hạ ác đấu
186
Chương 186
187
Chương 187: Naaru bị thương
188
Chương 188: Ngoài dự liệu
189
Chương 189: Sói Naaru
190
Chương 190: Tộc trưởng sói
191
Chương 191
192
Chương 192: Kế hoạch nuôi sói nhà
193
Chương 193: Di vật của Ulan Hart
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197: Chính văn nông phu và gieo trồng
198
Chương 198: Chờ đợi mùa xuân
199
Chương 199
200
Chương 200