Chương 109: 109: Lâm Biệt

Sau đó mấy ngày, Thái Bình chọn được ngày lành, chọn ngày một tháng Tám hạ táng tiên đế.

Uyển Nhi trở về nhà mình ở Trường An một chuyến, sai người rước Trịnh thị đưa đến Lạc Dương trước, chính mình cùng Xá Địch thị tiếp tục lưu lại Trường An, giúp đỡ công chúa xử lý hậu sự của tiên đế.
Ngày một tháng Tám, Cao Tông hạ táng càn lăng.
Thái Bình tự mình dẫn bách quan Trường An đến hoàng lăng, mặc y phục trắng, tiến hành tang lễ.

Nàng quỳ gối dẫn đầu đám bách quan, sau ba lạy trước tiên vương, lại thay mặt tân đế quỳ nửa ngày, cho đến lúc hoàng hôn, mới để tỳ nữ nâng dậy, trở về lăng điện nghỉ ngơi.
Tang lễ của hoàng đế Cao Tông kết thúc.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Nhân Quỹ ra vẻ ốm yếu, ngồi xe ngựa từ càn lăng về Trường An.

Xe ngựa mới đi được nửa đường, đã bị một đội Vũ Lâm tướng sĩ ngăn lại.
Võ sĩ bên người Lưu Nhân Quỹ không phải là hạng người hời hợt, đúng lúc võ sĩ chuẩn bị động thủ, Thái Bình từ trong rừng đi ra.
“Điện hạ, đây là ý gì?”
“Lưu Công mang bệnh trong người, không thể đốc thúc cấm quân Nam Nha thao luyện, cho nên, bổn cung muốn xin một thứ từ Lưu Công.”
Sắc mặt Lưu Nhân Quỹ xanh mét, trầm giọng nói: “Điện hạ muốn cưỡng đoạt sao?”
“Lưu công chậm chạp không giao Hổ Phù ra, truyền đến Lạc Dương, người khác không biết nội tình, sẽ nói Lưu Công lòng dạ khó lường.” Thái Bình cười khẽ, “Bổn cung là đang giúp Lưu Công phân ưu thôi.” Vừa dứt lời, hai bên sườn núi liền hiện ra bóng dáng mười mấy tên cung thủ, mỗi người đều kéo căng dây cung, chỉ chờ công chúa ra lệnh một tiếng.
Lưu Nhân Quỹ nghiêm túc nói: “Điện hạ cũng biết, đây là dưới chân hoàng lăng!”
“Nguyên nhân chính là như thế, Lưu Công muốn mưu phản trước mặt phụ hoàng sao?” Ý cười trên mặt Thái Bình chợt tắt đi, nàng tới gần một bước, “Lưu Công chiến công hiển hách, vì sao nhất định phải lưu lại ô danh "vãn tiết bất bảo"?”
Thái dương Lưu Nhân Quỹ nổi lên gân xanh, cắn răng lặng im một hồi lâu, mới không cam lòng lấy Hổ Phù từ trong ngực ra, hung hăng trừng mắt với Thái Bình, “Hổ Phù giao cho điện hạ cũng không phải không được, lão thần chỉ cần điện hạ đồng ý với thần một chuyện!”
“Mời Lưu Công nói.” Thái Bình chắp tay, ngữ khí chậm rãi.
Lưu Nhân Quỹ nghiêm túc nói: “Vĩnh viễn đừng quên chính mình họ Lý!”
Nỗi lòng Thái Bình phức tạp, tuy hôm nay chỉ là diễn cho Xá Địch thị xem, nhưng Lưu Nhân Quỹ giao thác Nam Nha binh quyền cũng là vì sự ổn định của Đại Đường.

Thái Bình đến gần Lưu Nhân Quỹ, cung kính nhất bái với hắn, “Lưu Công yên tâm, bổn cung ghi nhớ trong lòng.” Nói xong, hai tay mở ra, nhận lấy Hổ Phù từ Lưu Nhân Quỹ.

Lúc Lưu Nhân Quỹ gần đi, nặng nề mà vỗ vỗ lên đầu vai Thái Bình.
Thái Bình biết, đó là Lưu Công giao phó cho nàng, cũng là Lưu Công kỳ vọng ở nàng.

Thái Bình nhìn theo Lưu Nhân Quỹ đi xa, lúc quay đầu lại liền nhìn thấy xe ngựa của Xá Địch thị cùng Uyển Nhi.
Chiếc xe ngựa kia không biết dừng ở chỗ đó đã bao lâu, mặc kệ Xá Địch thị nhìn thấy nhiều hay ít, chuyện a nương muốn, Thái Bình cũng coi như đã làm xong.
Nhưng mà, cũng có nghĩa là Uyển Nhi phải về Lạc Dương.
Thái Bình thu lại mất mát, ra hiệu cho đám Vũ Lâm Quân lui ra, giương giọng nói: “Hôm nay trong phủ của bổn cung có chuẩn bị thức ăn chay, nhị vị đại nhân ngày mai rồi hẵn lên đường.”
Xá Địch thị liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái đầy ẩn ý, “Ngày mai mới đi?”
“Mọi việc đều nghe theo Trinh nương.” Thần sắc Uyển Nhi tự nhiên, nhìn không ra nửa điểm luyến tiếc.
“Trở về càng sớm……”
“Trinh nương.”
Uyển Nhi vội vàng gọi một tiếng, sau đó lại cứng nhắc áp xuống lời muốn nói, biến thành một câu khác, “Ngươi nói rất đúng.”
Xá Địch thị cười nói: “Uyển Nhi đừng vội, ta còn chưa nói xong.

Nên trở về càng sớm càng tốt, nhưng cũng không thể cự tuyệt ý tốt của điện hạ.” Nói xong, nàng liền làm chủ đồng ý lời mời của công chúa.
Uyển Nhi lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Xá Địch thị buông màn xe xuống, nói ra một cách nghiêm túc chân thành: “Khó có được dịp hai người quân thần đồng tâm, có mấy lời nên nói rõ ràng rồi hẵn đi.”
“Ngươi……” Tuy rằng sắc mặt Uyển Nhi vẫn như thường, nhưng đáy lòng lại hoảng hốt.

Nàng cần phải thừa nhận, Xá Địch thị xác thật không phải người dễ bị lừa.
Xá Địch thị biết Uyển Nhi đang sợ cái gì, nàng nắm lấy tay Uyển Nhi, dùng cả hai tay nắm lấy, “Ngày ấy điện hạ mở yến tiệc, ta đã đã nhìn ra, trong ánh mắt ngươi nhìn điện hạ có ánh sáng……”
Hô hấp của Uyển Nhi trầm xuống.
Xá Địch thị cười khẽ, “Khi ngươi nhìn Thái Hậu, cũng có ánh sáng như vậy, chỉ là…… không có nhiều như lúc nhìn điện hạ.” Ngữ khí của nàng phá lệ nhẹ nhàng, ngược lại nghe như đang trêu ghẹo Uyển Nhi.
Uyển Nhi nghiêm túc dặn dò, “Việc này trăm triệu không thể để Thái Hậu biết được!”
“Nếu có thể thực hiện mong muốn của điện hạ, bốn bể yên bình, bá tánh thiên hạ cùng hưởng thịnh thế Trường An, đó là chuyện tốt vô cùng.” Ý cười của Xá Địch thị đậm thêm, “Điện hạ tuy cũng dùng thủ đoạn, nhưng tóm lại vẫn là người trọng tình, người như vậy nắm quyền, với người trong thiên hạ mà nói cũng không phải chuyện xấu.”

Câu nói sau Xá Địch thị không nói ra, nhưng Uyển Nhi biết nàng ấy muốn nói cái gì.
Con đường đế vương của Võ Hậu tràn đầy máu tanh, chỉ vì muốn trở thành người đệ nhất từ xưa đến nay, nếu không dẫm máu tươi để đi lên, quân lâm thiên hạ chẳng qua là chuyện vọng tưởng mà thôi.
Giết chóc xong, cần một vị vua nhân từ để giữ vững sự nghiệp.
Cho dù công chúa là nữ nhi, nếu có thể nắm quyền, mặc dù không phải là người trên long ỷ, cũng có thể mang đến cho Đại Đường một hy vọng mới.

Đời này Xá Địch thị đã thấy qua quá nhiều cảnh tàn sát giết chóc trên chiến trường, nàng cũng biết nửa đời sau của mình rơi xuống cung đình, sẽ càng thấy nhiều cảnh như vậy.
Tuy ý tưởng đột nhiên nhảy ra này có chút ngây thơ, nhưng Xá Địch thị vẫn hy vọng cảnh chém giết như vậy sẽ có một ngày kết thúc.

Mặc dù giao thiệp giữa nàng cùng công chúa rất cạn, nhưng người mà Uyển Nhi cam tâm liều chết nguyện trung thành, nhất định sẽ không kém cạnh chút nào.
Nàng nguyện tin tưởng Uyển Nhi, rửa mắt mong chờ công chúa cho người trong thiên hạ một thái bình thịnh thế chân chính.
Cuối cùng, cũng là tư tâm của nàng.

Nàng giống như Uyển Nhi, đều là con kiến dưới chân kẻ bề trên, vẫy đuôi lấy lòng kỳ thật không đổi được bất luận thương hại nào, nếu không trù tính sớm, vậy sẽ là thịt cá trên thớt mặc người khác xâu xé.
Uyển Nhi dám trung thành hai chủ, nàng cũng có thể trung thành hai chủ.
Chỉ cần có thể sống sót…… Có thể để hài tử của nàng thoát khỏi số mệnh con kiến…… Nàng nguyện ý mạo hiểm đánh cuộc một lần!
“Uyển Nhi yên tâm, chuyện giữa ngươi cùng điện hạ, sau khi về Lạc Dương, ta sẽ không báo với Thái Hậu dù chỉ một chữ.” Đây là Xá Địch thị lấy lòng, cũng là Xá Địch thị hứa hẹn.
Tuy lòng người khó dò, nhưng Uyển Nhi vẫn nguyện ý tin tưởng nàng ấy.
Uyển Nhi nắm thật chặt tay nàng ấy, bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì lần này người đồng hành một đường chính là nàng ấy.

Trong hoàng thành, ai nói nữ tử chỉ có thể bán đứng nhau để đổi lấy vinh hoa phú quý, nữ tử cũng có thể thưởng thức lẫn nhau, cũng có thể đồng tâm hiệp lực mà kiến công lập nghiệp.
“Trinh nương, quen biết với ngươi, là may mắn của ta.”
“Cũng là may mắn của ta.”
Hai người nhìn nhau cười, một cái nắm tay hôm nay, xem như kết thành giao ước.

Sau khi trở lại phủ Trấn Quốc Công Chúa, Thái Bình an bài tiệc chay, dùng bữa xong, Uyển Nhi trở về nhà thuỷ tạ từ sớm, mệnh Hồng Nhụy thu thập hành trang.
Vốn dĩ đồ vật mang theo hành trình đến Trường An lần này không nhiều lắm, Hồng Nhụy nhanh chóng thu thập thỏa đáng.
“Đại nhân……” Hồng Nhụy trông mong nhìn Uyển Nhi, muốn nói lại thôi.
Uyển Nhi biết nàng ấy muốn nói cái gì, sờ sờ gáy Hồng Nhụy, “Ngày mai cần phải đi, không ở lại được.”
Hồng Nhụy mất mát cúi đầu xuống.
“Chỉ cần tồn tại, sẽ có ngày gặp nhau.” Uyển Nhi ôn nhu trấn an, “Đêm nay đến chỗ Xuân Hạ đi, trò chuyện vui vẻ với nàng ấy.” Tuy là đuổi đi, nhưng cũng là sự cho phép đặc biệt.
Hồng Nhụy vừa mừng vừa sợ, “Nô tỳ có thể đi?”
“Ừ.” Uyển Nhi gật đầu.
Hồng Nhụy cao hứng đứng lên, “Nô tỳ mang nước ấm đến cho đại nhân trước, phục vụ đại nhân nghỉ ngơi xong, nô tỳ mới đi tìm Xuân Hạ.”
“Được.” Uyển Nhi mỉm cười đáp ứng.
Hồng Nhụy nhanh chóng mang nước đến, mới vừa vào trong phòng, liền nhìn thấy điện hạ, nàng vội vàng hành lễ, “Tham kiến điện hạ.”
“Đặt xuống, ra ngoài đi.” Thái Bình ý bảo Hồng Nhụy lui ra.
Hồng Nhụy đặt thau đồng lên giá, biết điều rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.

Nàng mới vừa quay người, liền nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Xuân Hạ, vốn dĩ không muốn khóc, nhưng nhìn thấy nàng ấy như vậy, nháy mắt sinh ra chua xót, nước mắt cũng tích tụ trong hốc mắt.
“Đại nhân nói, đêm nay để ta cùng ngươi trò chuyện vui vẻ.”
“Đi!”
Xuân Hạ hít hít cái mũi, lôi kéo Hồng Nhụy chạy đi.
Thái Bình đi đến giá, tẩm ướt khăn, tự mình vắt khô, đưa đến trước mặt Uyển Nhi, ôn nhu nói: “Lau này.”
Uyển Nhi nhận lấy khăn, lại dùng khăn đắp lên hổ khẩu của Thái Bình, “Điện hạ đừng chỉ lo cho ta, cũng phải chiếu cố chính mình thật tốt.” Đã nhiều ngày nàng ở lại phủ công chúa, điện hạ làm việc nghỉ ngơi thế nào nàng nhìn thấy liền biết.
Điện hạ cầm quân không dễ, sau khi mặc áo giáp, ép tới Thái Bình đi đường cũng khó khăn.

Vì để có thể thích ứng với áo giáp, mỗi ngày vào giờ Tỵ, Thái Bình đều sẽ ở trong phủ luyện quyền cước nữa canh giờ, tuy thân thể mạnh khỏe hơn trước đó không ít, nhưng hổ khẩu vẫn bị mài ra một vết chai mỏng.
Thái Bình đột nhiên câu lấy, áp sát đến ngực nàng, cánh môi gần trong gang tấc.

Lòng bàn tay đặt ở trên eo Uyển Nhi thật nóng, hơi nóng xuyên thấu qua xiêm y của Uyển Nhi, đốt lên da thịt nàng, “Chỉ biết nói ta, cũng không biết nên làm cái gì, để ta bớt lo lắng một chút.”
Uyển Nhi vòng tay ôm lấy cổ Thái Bình, sợ nói thêm gì nữa, sẽ chọc công chúa khóc thút thít, nàng thay đổi đề tài, “Tối nay thần muốn làm cái gì, điện hạ đồng ý được không?”
Uyển Nhi hiếm khi cười vũ mị đến thế, Thái Bình biết Uyển Nhi đang trấn an khổ sở của nàng, nên mới cố ý làm như vậy.

Chỉ là, Thái Bình cũng không hy vọng Uyển Nhi lấy lòng nàng, các nàng chỉ là hai cô nương lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải quân thần tôn ti có khác, Thái Bình hy vọng Uyển Nhi ở trước mặt nàng có thể bừa bãi tùy tiện, không cần sợ hãi câu nào nói sai, cũng không cần sợ hãi không cẩn thận sẽ rơi đầu.
Đây là đặc quyền mà công chúa cho nàng cả đời, độc nhất vô nhị.
“Chuyện này không được, đêm nay phải nghe bổn cung.” Thái Bình từ chối Uyển Nhi, lôi kéo Uyển Nhi ngồi xuống bàn trang điểm, “Ta phải vẽ hoa điền cho Uyển Nhi.”
Uyển Nhi biết, Thái Bình lại đau lòng vết sẹo trên trán nàng, vừa muốn nói cái gì, liền bị ngón trỏ của Thái Bình chống lên cánh môi.
“Bệnh hay quên của nàng thật nặng đó, tối nay đã đáp ứng rồi, trở về Lạc Dương lại quên không còn một mảnh.” Tuy Thái Bình quở trách, nhưng ngữ khí lại vô cùng sủng nịch, mỗi một chữ đều nói ra cực kỳ ôn nhu, “Cho nên, ta phải làm nàng nhớ lâu một chút.” Vừa nói, ngón trỏ đặt trên môi Uyển Nhi hạ xuống, khẽ nâng cằm Uyển Nhi, ra lệnh: “Nhìn ta.”
Uyển Nhi nghe lời nhìn Thái Bình, đáy mắt Thái Bình cất giấu ý cười, si mê mà nàng ấy đã ấp ủ hai đời như sóng ngầm cuồn cuộn.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Uyển Nhi liền có thể say chết ở trong ánh mắt thâm tình của Thái Bình.
Thái Bình nhấc bút, chấm phấn đỏ, nhẹ nhàng vẽ lên mi tâm Uyển Nhi.
Vết sẹo này Thái Bình hận không thể dùng một bút xóa sạch cho Uyển Nhi, nhưng nàng cũng biết, Uyển Nhi lưu lại vết sẹo này, đi lại trước mặt a nương cũng coi như là một lá bùa hộ mệnh.
Nhắc nhở a nương, đã giáo huấn qua, Uyển Nhi cũng ghi nhớ trong lòng.
“Uyển Nhi của ta……” Đáy mắt Thái Bình chợt nổi lên nước mắt, “Mặc kệ như thế nào…… đều là cô nương đẹp nhất trong lòng ta……” Nàng vừa nói chuyện, vừa vẽ mai đỏ, cuối cùng che giấu hoàn toàn vết sẹo kia.
Tim Uyển Nhi được Thái Bình ủ ấm đến nóng lên, nhỏ giọng khàn khàn: “Ta biết.”
Thái Bình đặt xuống bút, đứng dậy đi đến phía sau Uyển Nhi, đỡ hai vai Uyển Nhi, để nàng nhìn thẳng vào chính mình trong gương đồng, “Đẹp hay không?”
Uyển Nhi nhìn chính mình trong gương, mai đỏ giữa mi tâm rực rỡ ướt át, càng làm nổi bật gương mặt cực kỳ lạnh lùng diễm lệ của nàng.

Nàng thậm chí cảm thấy có chút xa lạ, không ngờ chính mình ở trong mắt Thái Bình, lại là một cô nương xinh đẹp đến như vậy.
Thái Bình nhìn Uyển Nhi trong gương, nàng ấy đẹp đến mức kinh tâm động phách, giai nhân thế này đập vào mắt, trên đời đã không còn nữ tử nào có thể lọt vào mắt công chúa, lay động tiếng lòng công chúa.
Nàng cười cười, ôm chặt Uyển Nhi từ phía sau, hơi thở nóng rực phất lên vành tai Uyển Nhi, khơi dậy một trận ngứa ngáy tê dại.
Trong lòng Uyển Nhi hiểu rõ mà không nói ra, nàng chỉ ngượng ngùng hơi cúi đầu xuống, nắm lấy tay Thái Bình phủ lên ngực mình, thanh âm trầm thấp, “Điện hạ thích, đều cấp điện hạ.”
Một đêm cuối cùng, mặc cho điện hạ đoạt lấy.
Đóa mai đỏ này, nguyện ý hoàn toàn nở rộ ở trong tay điện hạ, lộ ra nhuỵ hoa kiều diễm nhất.
_____
Chú giải
Lâm biệt: sắp đến lúc chia tay
Hổ Phù: tín vật tượng trưng cho binh quyền mà nhà vua trao cho các tướng lĩnh
Vãn tiết bất bảo: già đổ đốn.

Chapter
1 Chương 1: Rượu Độc
2 Chương 2: Ánh Trăng
3 Chương 3: Hoa Lê
4 Chương 4: Cánh Diều
5 Chương 5: Đề Hồ
6 Chương 6: Tàng Chuyết
7 Chương 7: Lựa Chọn
8 Chương 8: Thư Đồng
9 Chương 9: Nghe Giảng
10 Chương 10: Tin Đồn
11 Chương 11: Du Hồ
12 Chương 12: Trụy Thủy
13 Chương 13: Noãn Y
14 Chương 14: Manh Mối
15 Chương 15: Biến Số
16 Chương 16: Chiết Liễu
17 Chương 17: Hoàn Thư
18 Chương 18: Trở Về
19 Chương 19: Kiêu Căng
20 Chương 20: Dư Âm
21 Chương 21: Ngũ Tự
22 Chương 22: Thăm Dò
23 Chương 23: Tiết Tấu
24 Chương 24: Đạo Thuật
25 Chương 25: Giương Cánh
26 Chương 26: Mã Cầu
27 Chương 27: Lưỡi Đao
28 Chương 28: Kiến Hồng
29 Chương 29: 29: Trường An
30 Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31 Chương 31: 31: Cửu Biệt
32 Chương 32: 32: Mộ Minh
33 Chương 33: 33: Viết Chữ
34 Chương 34: 34: Tương Thủ
35 Chương 35: 35: Long Ân
36 Chương 36: 36: Khiển Trách
37 Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38 Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39 Chương 39: 39: Tư Náo
40 Chương 40: 40: Xuất Cung
41 Chương 41: 41: Pháo Hoa
42 Chương 42: 42: Đừng Sợ
43 Chương 43: 43: Điểm Trang
44 Chương 44-45
45 Chương 46: 46: Diện Thánh
46 Chương 47: 47: Xoa Má
47 Chương 48: 48: Ám Độ
48 Chương 49: 49: Thị Tẩm
49 Chương 50: 50: Sấm Cung
50 Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51 Chương 52: 52: Lưu Cung
52 Chương 53: 53: Nữ Quan
53 Chương 54: 54: Đêm Lành
54 Chương 55: 55: Làm Thơ
55 Chương 56: 56: Hương Thu
56 Chương 57: 57: Giải Vây
57 Chương 58: 58: Giáo Huấn
58 Chương 59: 59: Dấu Hôn
59 Chương 60: 60: Cung Dạ
60 Chương 61: 61: Cam Tâm
61 Chương 62: 62: Máu Tanh
62 Chương 63: 63: May Mắn
63 Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64 Chương 65: 65: Rời Lao
65 Chương 66: 66: Dạ Thám
66 Chương 67: 67: Thái Tử
67 Chương 68: 68: Vi Thị
68 Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69 Chương 70: 70: Tra Hỏi
70 Chương 71: 71: Suy Đoán
71 Chương 72: 72: Không Cho
72 Chương 73: 73: Lễ Vật
73 Chương 74: 74: Tuyết Đông
74 Chương 75: 75: Bắt Đầu
75 Chương 76: 76: Bỏ Được
76 Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77 Chương 78: 78: Đuổi Đi
78 Chương 79: 79: Tương Kiến
79 Chương 80: 80: Chá Chi
80 Chương 81: 81: Thủy Đăng
81 Chương 82: 82: Diễn Trò
82 Chương 83: 83: Chính Sự
83 Chương 84: 84: Danh Sách
84 Chương 85: 85: Đêm Xuân
85 Chương 86: 86: Cảnh Báo
86 Chương 87: 87: Hậu Phách
87 Chương 88: 88: Góp Lời
88 Chương 89: 89: Thận Trọng
89 Chương 90: 90: Hai Nơi
90 Chương 91: 91: Mai Đỏ
91 Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92 Chương 93: 93: Đi Theo
93 Chương 94: 94: Đường Về
94 Chương 95: 95: Hợp Mưu
95 Chương 96: 96: Mặt Nạ
96 Chương 97: 97: Vào Đông
97 Chương 98: 98: Quà Mừng
98 Chương 99: 99: Chiếu Thư
99 Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100 Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101 Chương 102: 102: Tương Tư
102 Chương 103: 103: Xá Địch
103 Chương 104: 104: Biển Giấm
104 Chương 105: 105: Phạm Thượng
105 Chương 106: 106: Vết Tích
106 Chương 107: 107: Nắng Sớm
107 Chương 108: 108: Đạo Yến
108 Chương 109: 109: Lâm Biệt
109 Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110 Chương 111: 111: Nổi Gió
111 Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112 Chương 113: 113: Không Về
113 Chương 114: 114: Dã Tâm
114 Chương 115: 115: Lửa Lớn
115 Chương 116: 116: Tâm Dược
116 Chương 117: 117: Vảy Ngược
117 Chương 118: 118: Sơ Tâm
118 Chương 119: 119: Hôn Sự
119 Chương 120: 120: Dạ Thoại
120 Chương 121: 121: Về Triều
121 Chương 122: 122: Tàng Kinh
122 Chương 123: 123: Ôm Nhau
123 Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124 Chương 125: 125: Minh Đường
125 Chương 126: 126: Sâu Kiến
126 Chương 127: 127: Phò Mã
127 Chương 128: 128: Hoa Chúc
128 Chương 129: 129: Hoà Ly
129 Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130 Chương 131: 131: Thanh Trì
131 Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132 Chương 133: 133: Hàn Chứng
133 Chương 134: 134: Kẽ Hở
134 Chương 135: 135: Thiên Hạ
135 Chương 136: 136: Gia Viên
136 Chương 137: 137: Thói Quen
137 Chương 138: 138: Võ Thị
138 Chương 139: 139: Phi Ngựa
139 Chương 140: 140: Tư Hình
140 Chương 141: 141: Đêm Trước
141 Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142 Chương 143: 143: Lễ Mừng
143 Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144 Chương 145: 145: Nuốt Lời
145 Chương 146: 146: Cá Chạch
146 Chương 147: 147: Sát Tâm
147 Chương 148: 148: Khó Độ
148 Chương 149: 149: Danh Tướng
149 Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150 Chương 151: 151: Đánh Giá
151 Chương 152: 152: Đế Tâm
152 Chương 153: 153: Sơ Thắng
153 Chương 154: 154: Triều Bái
154 Chương 155: 155: Quốc Yến
155 Chương 156: 156: Thái Bình
156 Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157 Chương 158: 158: Đại Thế
158 Chương 159: 159: Nói Thật
159 Chương 160: 160: Ngư Ông
160 Chương 161: 161: Nguy Cơ
161 Chương 162: 162: Di Hoa
162 Chương 163: 163: Khả Nghi
163 Chương 164: 164: Ngự Rượu
164 Chương 165: 165: Tứ Ca
165 Chương 166: 166: Mật Thẩm
166 Chương 167: Lựa chọn
167 Chương 168: Ngủ đông
168 Chương 169: Noãn ngọc
169 Chương 170: Thanh toán
170 Chương 171: Vây Ngụy
171 Chương 172: Cầu mây
172 Chương 173: Hoàng trang
173 Chương 174: Nhớ nhung
174 Chương 175: Đầy tháng
175 Chương 176: Đậu đỏ
176 Chương 177: Phá trận
177 Chương 178: Không cam
178 Chương 179: Tư thục
179 Chương 180: Tinh diễm
180 Chương 181: 181: Chiêm Sự
181 Chương 182: 182: Chính Sự
182 Chương 183: 183: Vấn Chính
183 Chương 184: 184: Phu Tử
184 Chương 185: 185: Tạm Biệt
185 Chương 186: 186: Có Nàng
186 Chương 187: 187: Thu Lưới
187 Chương 188: 188: Thắng Trận
188 Chương 189: 189: Bình Yên
189 Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190 Chương 191: 191: Mời Cầu
191 Chương 192: 192: Chơi Cầu
192 Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193 Chương 195: 195: Ám Tiễn
194 Chương 196: 196: Đồ Đao
195 Chương 197: 197: Giăng Lưới
196 Chương 198: 198: Phản Sát
197 Chương 199: 199: Đền Tội
198 Chương 200: 200: Thu Quan
199 Chương 201: 201: Danh Tự
200 Chương 202: 202: Sách Phong
201 Chương 203: 203: Thành Toàn
202 Chương 204: 204: Quân Lâm
203 Chương 205: 205: Tranh Chấp
204 Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205 Chương 207: 207: Hôn Quân
206 Chương 208: 208: Nuông Chiều
207 Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208 Chương 210: 210: Đông Tầm
209 Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210 Chương 212: 212: Vô Biên
211 Chương 213: 213: Di Chiếu
212 Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213 Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214 Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết
Chapter

Updated 214 Episodes

1
Chương 1: Rượu Độc
2
Chương 2: Ánh Trăng
3
Chương 3: Hoa Lê
4
Chương 4: Cánh Diều
5
Chương 5: Đề Hồ
6
Chương 6: Tàng Chuyết
7
Chương 7: Lựa Chọn
8
Chương 8: Thư Đồng
9
Chương 9: Nghe Giảng
10
Chương 10: Tin Đồn
11
Chương 11: Du Hồ
12
Chương 12: Trụy Thủy
13
Chương 13: Noãn Y
14
Chương 14: Manh Mối
15
Chương 15: Biến Số
16
Chương 16: Chiết Liễu
17
Chương 17: Hoàn Thư
18
Chương 18: Trở Về
19
Chương 19: Kiêu Căng
20
Chương 20: Dư Âm
21
Chương 21: Ngũ Tự
22
Chương 22: Thăm Dò
23
Chương 23: Tiết Tấu
24
Chương 24: Đạo Thuật
25
Chương 25: Giương Cánh
26
Chương 26: Mã Cầu
27
Chương 27: Lưỡi Đao
28
Chương 28: Kiến Hồng
29
Chương 29: 29: Trường An
30
Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31
Chương 31: 31: Cửu Biệt
32
Chương 32: 32: Mộ Minh
33
Chương 33: 33: Viết Chữ
34
Chương 34: 34: Tương Thủ
35
Chương 35: 35: Long Ân
36
Chương 36: 36: Khiển Trách
37
Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38
Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39
Chương 39: 39: Tư Náo
40
Chương 40: 40: Xuất Cung
41
Chương 41: 41: Pháo Hoa
42
Chương 42: 42: Đừng Sợ
43
Chương 43: 43: Điểm Trang
44
Chương 44-45
45
Chương 46: 46: Diện Thánh
46
Chương 47: 47: Xoa Má
47
Chương 48: 48: Ám Độ
48
Chương 49: 49: Thị Tẩm
49
Chương 50: 50: Sấm Cung
50
Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51
Chương 52: 52: Lưu Cung
52
Chương 53: 53: Nữ Quan
53
Chương 54: 54: Đêm Lành
54
Chương 55: 55: Làm Thơ
55
Chương 56: 56: Hương Thu
56
Chương 57: 57: Giải Vây
57
Chương 58: 58: Giáo Huấn
58
Chương 59: 59: Dấu Hôn
59
Chương 60: 60: Cung Dạ
60
Chương 61: 61: Cam Tâm
61
Chương 62: 62: Máu Tanh
62
Chương 63: 63: May Mắn
63
Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64
Chương 65: 65: Rời Lao
65
Chương 66: 66: Dạ Thám
66
Chương 67: 67: Thái Tử
67
Chương 68: 68: Vi Thị
68
Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69
Chương 70: 70: Tra Hỏi
70
Chương 71: 71: Suy Đoán
71
Chương 72: 72: Không Cho
72
Chương 73: 73: Lễ Vật
73
Chương 74: 74: Tuyết Đông
74
Chương 75: 75: Bắt Đầu
75
Chương 76: 76: Bỏ Được
76
Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77
Chương 78: 78: Đuổi Đi
78
Chương 79: 79: Tương Kiến
79
Chương 80: 80: Chá Chi
80
Chương 81: 81: Thủy Đăng
81
Chương 82: 82: Diễn Trò
82
Chương 83: 83: Chính Sự
83
Chương 84: 84: Danh Sách
84
Chương 85: 85: Đêm Xuân
85
Chương 86: 86: Cảnh Báo
86
Chương 87: 87: Hậu Phách
87
Chương 88: 88: Góp Lời
88
Chương 89: 89: Thận Trọng
89
Chương 90: 90: Hai Nơi
90
Chương 91: 91: Mai Đỏ
91
Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92
Chương 93: 93: Đi Theo
93
Chương 94: 94: Đường Về
94
Chương 95: 95: Hợp Mưu
95
Chương 96: 96: Mặt Nạ
96
Chương 97: 97: Vào Đông
97
Chương 98: 98: Quà Mừng
98
Chương 99: 99: Chiếu Thư
99
Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100
Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101
Chương 102: 102: Tương Tư
102
Chương 103: 103: Xá Địch
103
Chương 104: 104: Biển Giấm
104
Chương 105: 105: Phạm Thượng
105
Chương 106: 106: Vết Tích
106
Chương 107: 107: Nắng Sớm
107
Chương 108: 108: Đạo Yến
108
Chương 109: 109: Lâm Biệt
109
Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110
Chương 111: 111: Nổi Gió
111
Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112
Chương 113: 113: Không Về
113
Chương 114: 114: Dã Tâm
114
Chương 115: 115: Lửa Lớn
115
Chương 116: 116: Tâm Dược
116
Chương 117: 117: Vảy Ngược
117
Chương 118: 118: Sơ Tâm
118
Chương 119: 119: Hôn Sự
119
Chương 120: 120: Dạ Thoại
120
Chương 121: 121: Về Triều
121
Chương 122: 122: Tàng Kinh
122
Chương 123: 123: Ôm Nhau
123
Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124
Chương 125: 125: Minh Đường
125
Chương 126: 126: Sâu Kiến
126
Chương 127: 127: Phò Mã
127
Chương 128: 128: Hoa Chúc
128
Chương 129: 129: Hoà Ly
129
Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130
Chương 131: 131: Thanh Trì
131
Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132
Chương 133: 133: Hàn Chứng
133
Chương 134: 134: Kẽ Hở
134
Chương 135: 135: Thiên Hạ
135
Chương 136: 136: Gia Viên
136
Chương 137: 137: Thói Quen
137
Chương 138: 138: Võ Thị
138
Chương 139: 139: Phi Ngựa
139
Chương 140: 140: Tư Hình
140
Chương 141: 141: Đêm Trước
141
Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142
Chương 143: 143: Lễ Mừng
143
Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144
Chương 145: 145: Nuốt Lời
145
Chương 146: 146: Cá Chạch
146
Chương 147: 147: Sát Tâm
147
Chương 148: 148: Khó Độ
148
Chương 149: 149: Danh Tướng
149
Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150
Chương 151: 151: Đánh Giá
151
Chương 152: 152: Đế Tâm
152
Chương 153: 153: Sơ Thắng
153
Chương 154: 154: Triều Bái
154
Chương 155: 155: Quốc Yến
155
Chương 156: 156: Thái Bình
156
Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157
Chương 158: 158: Đại Thế
158
Chương 159: 159: Nói Thật
159
Chương 160: 160: Ngư Ông
160
Chương 161: 161: Nguy Cơ
161
Chương 162: 162: Di Hoa
162
Chương 163: 163: Khả Nghi
163
Chương 164: 164: Ngự Rượu
164
Chương 165: 165: Tứ Ca
165
Chương 166: 166: Mật Thẩm
166
Chương 167: Lựa chọn
167
Chương 168: Ngủ đông
168
Chương 169: Noãn ngọc
169
Chương 170: Thanh toán
170
Chương 171: Vây Ngụy
171
Chương 172: Cầu mây
172
Chương 173: Hoàng trang
173
Chương 174: Nhớ nhung
174
Chương 175: Đầy tháng
175
Chương 176: Đậu đỏ
176
Chương 177: Phá trận
177
Chương 178: Không cam
178
Chương 179: Tư thục
179
Chương 180: Tinh diễm
180
Chương 181: 181: Chiêm Sự
181
Chương 182: 182: Chính Sự
182
Chương 183: 183: Vấn Chính
183
Chương 184: 184: Phu Tử
184
Chương 185: 185: Tạm Biệt
185
Chương 186: 186: Có Nàng
186
Chương 187: 187: Thu Lưới
187
Chương 188: 188: Thắng Trận
188
Chương 189: 189: Bình Yên
189
Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190
Chương 191: 191: Mời Cầu
191
Chương 192: 192: Chơi Cầu
192
Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193
Chương 195: 195: Ám Tiễn
194
Chương 196: 196: Đồ Đao
195
Chương 197: 197: Giăng Lưới
196
Chương 198: 198: Phản Sát
197
Chương 199: 199: Đền Tội
198
Chương 200: 200: Thu Quan
199
Chương 201: 201: Danh Tự
200
Chương 202: 202: Sách Phong
201
Chương 203: 203: Thành Toàn
202
Chương 204: 204: Quân Lâm
203
Chương 205: 205: Tranh Chấp
204
Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205
Chương 207: 207: Hôn Quân
206
Chương 208: 208: Nuông Chiều
207
Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208
Chương 210: 210: Đông Tầm
209
Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210
Chương 212: 212: Vô Biên
211
Chương 213: 213: Di Chiếu
212
Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213
Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214
Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết