Chương 107: Pháp thuật định vị khoa học

Editor: Lông

Một đám người vất vả lắm mới vượt qua được chỗ đất lở tiến lên khu nghỉ dưỡng trên đỉnh nũi.

Khu kiến trúc nghỉ dưỡng Tư Lĩnh nằm trên dốc thoải gần đỉnh núi, bởi vì theo chủ đề cao cấp nên tất cả đều là biệt thự, bể bơi, vườn hoa. Do đợt mưa trước phá hủy không ít cơ sở hạ tầng nên khu nghỉ dưỡng bị cắt điện hoàn toàn, trên núi toàn một màu đen thui, chỉ có cách không xa có một ngôi biệt thự treo chiếc đèn khẩn cấp còn ánh sáng lay lắt trong màn đêm.

Minh Phái Nhiên giơ đèn pin trên tay hỏi: “Các vị đại sư có phát hiện gì không?”

Các đại sư tay cầm la bàn, pháp khí không ngừng suy tính nhưng vẫn không phát hiện được gì. Đến nơi này cũng chẳng khá khẩm hơn, từng người đều cau mày, trầm trọng lắc đầu.

Minh Phái Nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Chẳng lẽ Hạn Bạt đã rời khỏi khu vực Tư Lĩnh?”

“Không.” Đạo trưởng Mục lắc đầu, “Mực nước của Tư Lĩnh vẫn đang tiếp tục giảm, những nơi khác cũng chưa từng xuất hiện hiện tượng hạn hán nên Hạn Bạt vẫn còn ở Tư Lĩnh.”

Minh Phái Nhiên không hiểu nói: “Nhưng chúng tôi đã sắp xếp điều tra khắp nơi trên Tư Lĩnh nhưng không hề có tung tích của Hạn Bạt. Nếu như trên đỉnh núi cũng không có… vậy thì nên giải thích thế nào đây?”

Thần sắc đạo trưởng Mục trở nên nặng nề: “Vậy chỉ có thể nói tu vi của Hạn Bạt này đã vượt qua chúng ta.”

Các đại sư khác đều gật đầu phụ họa, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhiệm vụ lần này sợ là không dễ dàng đâu.”

Bầu không khí lập tức trở nên nghiêm trọng, Minh Phái Nhiên vẫn chưa lộ ra vẻ từ bỏ mà trấn định tiếp tục hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì?”

Đạo trưởng Mục: “Tất nhiên vẫn phải nghĩ cách định vị được vị trí của Hạn Bạt đã.”

Minh Phái Nhiên nhìn các đại sư cầm pháp khí trong tay nhưng vẫn không làm được gì, cau mày hỏi: “Còn cách nào để định vị sao?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đạo trưởng Mục hơi suy tư: “Chỉ có thể thử cách lập đàn khai pháp.”

Đây đã không còn cách nào nữa, Minh Phái Nhiên đang định gọi nhân viên chuẩn bị đồ làm phép thì nghe thấy Dụ Tranh Độ đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy Hạn Bạt chắc chắn ở trên núi.”

Mọi người cùng nhau quay đầu lại nhìn cậu, một hòa thượng niệm Phật rồi nói: “Tiểu thí chủ, việc này rất trọng đại, vạn lần không thể qua loa.”

Những người khác mặc dù không nói chuyện nhưng trong ánh mắt đều có sự hoài nghi tương tự, thật ra cũng không lạ vì một đường Dụ Tranh Độ chỉ thảnh thơi theo sau mọi người, giống hệt thanh niên nghiện điện thoại ngoại trừ chơi điện thoại ra thì chưa từng làm việc gì khác, vừa không sử dụng pháp khí cũng không bấm đốt ngón tay, chắc không thể nào là dựa vào trực giác phán đoán đấy chứ?

Minh Phái Nhiên ngược lại là cẩn thận hơn, hỏi: “Cậu có phát hiện gì sao?”

“À, đúng là có một chút.” Dụ Tranh Độ mở lòng bàn tay, trong tay cậu có vài chiếc lá héo, “Đây là lá cây tôi hái dưới chân núi.”

Cậu lại dùng đèn pin soi dưới đất, “Mọi người mau nhìn bãi cỏ ở đây đi.”

Bởi vì là tìm Hạn Bạt nên mọi người đều chăm chú bấm đốt ngón tay, xem la bàn, tuy cũng có quan sát tình huống xung quanh nhưng không cẩn thận như vậy, lại thêm sắc trời tối đen nên chỉ càng chú ý có quái vật đi qua hay không chứ sao có thể tỉ mỉ xem hoa cỏ dưới chân.

Lúc Dụ Tranh Độ nói tới, mọi người vẫn không hiểu nhưng vẫn nhìn xuống xem, có người ngốc ngốc hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Có.” Minh Phái Nhiên lấy một chiếc lá dưới đất rồi đặt lên tay Dụ Tranh Độ cùng so sánh, mọi người trong nháy mắt bừng tỉnh.

Lá cây mà Dụ Tranh Độ hái dưới chân núi tuy đã héo rũ nhưng ít nhất vẫn còn màu xanh lục, nhìn có vẻ đang gắng gượng sống tiếp nhưng cỏ ở đây đã hoàn toàn chuyển sang màu vàng khô.

Mọi người nhìn nhau, có người đưa ra dị nghị: “Này chỉ có thể chứng minh Hạn Bạt từng xuất hiện ở trên núi chứ chắc gì chưa rời đi đâu?”

Dụ Tranh Độ vung tay: “Tôi đã so sánh địa chất với mẫu thực vật mà đội trưởng Minh gửi tới, thực vật trên đỉnh núi lúc xế chiều hoàn toàn không phải như vậy.”

Bởi vì hạn hán bùng phát nghiêm trọng, các bộ ngành đã điều một lực lượng lớn tới kiểm tra, cách mỗi một đoạn thời gian đều đúng lúc gửi kết quả mới cho ban đặc biệt nhưng tất cả mọi người đều đang lo lắng quan tâm tình huống mực nước chứ không có cẩn thận xem kỹ như Dụ Tranh Độ.

Bởi vì báo cáo không phải mới cập nhật nên Minh Phái Nhiên chưa chú ý tới.

Lúc này bị Dụ Tranh Độ nhắc nhở, Minh Phái Nhiên vội mở báo cáo ra xem thì quả nhiên mẫu thực vật trên đỉnh núi khác hoàn toàn bây giờ, anh bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn: “Dụ tổng phân tích rất có lý, xem ra chúng ta chuẩn bị phải làm việc trên đỉnh núi rồi.”

Các đại sư vốn đang chuẩn bị làm phép thì giờ liếc nhìn Dụ Tranh Độ đầy phức tạp, yên lặng cất la bàn với pháp khí.

Bọn họ đã quen dùng pháp khí với đạo thuật tìm kiếm quỷ quái, tà vật mấy chục năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên đụng phải phương pháp phán đoán khoa học như thế… Tuy hơi không cam lòng nhưng lại không thể không nói quả thực rất có lý.

Cố tình trong nhóm họ lại lòi ra một tên phản đồ, tiểu đạo trưởng Nguyên Thanh tràn ngập tán thưởng: “Lúc quan trọng quả nhiên vẫn là khoa học có sức mạnh hơn!”

Dụ Tranh Độ cười nói: “Cũng không thể nói thế, chỉ là mọi người đã quen theo hướng suy nghĩ bình thường mà thôi.”

“Đúng đúng đúng.” Nguyên Thanh gật đầu như gà mổ thóc, “Cho nên tu đạo không thể chỉ dựa vào phương pháp cũ mà phải tăng mạnh học tập toàn diện, phát triển tư duy!”

Các đại sư nghe mà máu chảy đầy mặt, có người không nhịn được mà môi run run thực sự rất muốn phản bác hai câu nhưng chung quy chẳng thể nói gì.

Đạo trưởng Mục nói: “Nếu như Hạn Bạt còn ở trên núi thì dễ dàng hơn rồi, chúng ta có thể khai đàn lập pháp dẫn nó ra.”

Minh Phái Nhiên cũng coi như hiểu biết về quy trình làm việc của đại sư, nghe vậy thì gật đầu, nói: “Chúng tôi đã sớm sắp xếp xong chỗ rồi. Xin mọi người đi theo tôi, đầu tiên nghỉ ngơi một lát rồi khai đàn.”

Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn tòa biệt thự có đèn khẩn cấp cách đó không xa kia, quả nhiên Minh Phái Nhiên dẫn mọi người về hướng đó, nói: “Hiện giờ trên núi bị cúp nước và cúp điện, mang vật tư cũng bất tiện nên chúng tôi chỉ chuẩn bị mỗi biệt thự này, mong mọi người ở tạm.”

Đạo trưởng Mục vung tay: “Chính sự quan trọng hơn, chuyện khác đều là chuyện nhỏ.”

Sắp tới biệt thự, hàng rào trước vườn hoa mở ra, mọi người đi vào thấy hoa cỏ trong vườn đều đã khô héo, bể bơi cũng không còn giọt nước nào.

Đến trước cửa chính, Minh Phái Nhiên lấy chìa khóa ra mở cửa nhưng tra vào ổ rồi xoay xoay mãi lại không được, anh nghi ngờ nói: “Kỳ lạ, sao mở không ra ta? Lẽ nào cầm nhầm chìa khóa?”

“Tôi thử xem.” Một nhân viên khác nhận lấy chìa khóa nhưng cũng mở không ra nhưng người này nhạy cảm hơn, “Hình như là khóa trái?”

“Khóa trái? Sao có thể? Trên núi không có người mà.” Minh Phái Nhiên vung tay, “Xem ra chỉ có thể phá cửa.”

Mới vừa nói thì cửa mở ra, một cô gái trẻ mặc đồ màu xanh nhô đầu ra: “Là ai ở bên ngoài?”

Minh Phái Nhiên lui về sau một bước, đề phòng hỏi: “Cô là ai?”

“Tôi lạc đường, thấy bên này có đèn nên tới đây.” Thiếu nữ đồ xanh đáp, nhìn một đám người bên ngoài, “Mấy người là chủ nhà sao?”

“Lạc đường?” Minh Phái Nhiên không trả lời mà hoài nghi nhìn cô, “Lúc này mà cô lên núi làm gì?”

Cô gái chớp mắt: “Tôi đâu có xuống đâu.”

“Không xuống?” Minh Phái Nhiên nhíu mày, lúc này mới chú ý bộ đồ nhăn nhúm trên người cô, còn dính không ít bùn đất, hốc mắt sâu, vành mắt biến đen giống như nghỉ ngơi không tốt nên suy đoán hỏi, “Lẽ nào cô là du khách bị kẹt trên núi?”

Thời điểm năm trước mưa to có không ít du khách suýt nữa bị lạc đường, sau đó phải tốn rất nhiều công sức mới cứu người về, chẳng lẽ còn cá lọt lướt?

Cô gái suy nghĩ một lúc: “Đúng vậy, mưa to lắm rồi tôi bị lạc đường.”

Minh Phái Nhiên quan sát cô gái từ trên xuống dưới một phen, xác nhận không có gì khác thường rồi mới lên tiếng: “Biệt thự này đã bị chúng tôi trưng dụng, giờ chúng tôi muốn vào trong nghỉ ngơi.”

“Có thể.” Cô gái mở cửa lớn ra, buồn bực nói, “Nhưng chỉ bên ngoài mới có đèn chứ bên trong không có.”

“Cô không biết đèn khẩn cấp ở đâu.” Minh Phái Nhiên chỉ huy nhân viên đi vào, tìm đèn khẩn cấp đã được chuẩn bị, cô gái kia lập tức cao hứng, “Quá tốt rồi.”

Minh Phái Nhiên lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của cô, chỉ thấy thân hình cô gầy gò tới mức không còn hình dáng, hốc mắt sâu, cả người trông gầy trơ xương, lép xẹp, da dẻ lộ ra còn có lốm đốm ngược lại rất hợp với hình tượng bị kẹt trên núi mấy ngày, trong lòng anh sinh ra tia đồng tình, động viên nói: “Cô đừng lo lắng, chờ mai trời sáng tôi sẽ kêu người dẫn cô xuống núi.”

Cô gái lộ ra nụ cười vui vẻ: “Được.”

Mọi người lần lượt đi vào trong biệt thự, nơi này không hổ là khu nghỉ dưỡng cao cấp, tuy đã cạn nước cắt điện nhưng trang trí bên trong biệt thự vẫn rất trang trọng. Mọi người đi nửa ngày trên núi mệt không thở nổi, cũng chẳng quan tâm lịch sự hay không, từng người đều nhanh chóng ghé vào sofa và trên ghế nghỉ ngơi, không còn chỗ thì ngồi vật ra thảm.

Minh Phái Nhiên tìm một người đi đăng ký thông tin cho thiếu nữ cùng thông báo cho đội ngũ cứu viện dưới chân núi, tự mình chỉ huy nhân viên phân phát thức ăn nước uống cho mọi người rồi cùng đạo trưởng Mục thương lượng về chuyện làm phép.

Dụ Tranh Độ không tiện cướp ghế ngồi với các tiền bối nên ngồi xếp bằng trên thảm, tự mình xem điện thoại.

Một lát sau, Minh Phái Nhiên sắp xếp gần xong thì cao giọng nói với mọi người: “Mọi người nghỉ ngơi thêm 15 phút nữa, nếu có chuyện gì thì nhanh chóng nói với tôi, còn không có thì chúng ta sẽ bắt đầu công việc.”

Mọi người đều đáp được, các đại sư nhắm mắt tĩnh tọa, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Dụ Tranh Độ do dự hồi lâu rồi quyết định, đứng dậy đi tìm Minh Phái Nhiên đưa điện thoại cho anh xem, nói: “Đội trưởng Minh, tôi nghĩ anh có thể phải nói chuyện cho cấp trên để điều tra về tình hình tín ngưỡng tôn giáo ở Tư Lĩnh.”

Minh Phái Nhiên nhìn video trên điện thoại Dụ Tranh Độ, lông mày lập tức nhíu lại: “Đây là cái gì?”

Dụ Tranh Độ nói: “Mẹ ơi mình đi đâu thế.”

Minh Phái Nhiên chưa kịp phản ứng lại: “Là gì?”

Dụ Tranh Độ: “Là video quay lại chương trình game show mà thôn ủy phát cho người dân trên thực tế đều là những thứ này.”

“Cái gì?” Minh Phái Nhiên cả kinh, những gì đang chiếu trên video rõ ràng là đoạn phim và đoạn ghi âm kinh sách kỳ lạ, càng về sau thì còn có một người đàn ông không nhìn rõ mặt đang giảng giải một số giáo lý kỳ quái.

Dụ Tranh Độ: “Tôi hoài nghi Tư Lĩnh không phải không có tông giáo tín ngưỡng mà là chuyển sang hoạt động ngầm chứ không công khai, rất có thể là vì tín ngưỡng của họ không thể bị ngoại giới biết được.”

Minh Phái Nhiên nhìn người đàn ông không ngừng lặp lại lời nói thành kính, sùng bái cùng chuyên chú, bí mật, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Nội dung video này thật sự rất phù hợp với kiểu truyền bá tà giáo nhưng điều khiến anh cảm thấy khiếp sợ không phải bản thân tà giáo mà nếu như lời nói của Dụ Tranh Độ là sự thật thì rất có thể toàn bộ Tư Lĩnh vẫn luôn bị tà giáo này khống chế, ngay cả các cán bộ đơn vị cũng ở trong đó, hơn nữa thời gian đã kéo dài rất lâu, đây là loại sức mạnh như thế nào?

“Đây là tông giáo gì?” Minh Phái Nhiên xem video, ban đặc biệt bọn họ biết rõ đủ loại các tà giáo trong nước nhưng những thứ được nhắc trong video lại hoàn toàn không có ghi chép.

Dụ Tranh Độ lắc đầu, đúng lúc đạo trưởng Mục cũng ở bên cạnh, ông xem video hồi lâu rồi lộ vẻ mặt nghi ngờ: “Thứ bọn họ sùng bái hình như là Bắc âm Phong Đô đại đế.”

Dụ Tranh Độ nhíu mày: “Bắc âm Phong Đô đại đế?”

“Lúc trước không phải cậu còn hỏi tôi chuyện về núi La Phong sao?” Đạo trưởng Mục nói, “Phong Đô đại đế chính là chủ nhân núi La Phong, là người thống trị cao nhất của toàn bộ thế giới địa ngục.”

Trong lịch sử có rất nhiều ghi chép liên quan tới Bắc âm Phong Đô đại đế, truyền thuyết hắn là chủ nhân Quỷ thành Phong Đô núi La Phong, trông coi toàn bộ Minh giới, thủ hạ đứng đầu thập điện Diêm Vương, có thể hiệu lệnh vạn quỷ.

Khi Dụ Tranh Độ tiến vào làm việc ở La Phong cũng có nghe qua lịch sử núi La Phong nên tự nhiên biết tới vị từng là chủ nhân của núi La Phong, nghe đâu sau khi thiên địa sụp đổ, Phong Đô đại đế cùng thập điện Diêm Vương cũng ngã xuống cùng lúc. Cũng bởi vậy mà bây giờ công việc của địa phủ nhân gian mới do Quỷ vương Thương Khuyết tiếp nhận.

Đạo trưởng Mục lộ vẻ không hiểu: “Địa phương Tư Lĩnh này trước giờ bái quỷ không bái thần, cho tới nay toàn là cung phụng Phong Đô đại đế cùng thập điện Diêm Vương, theo lý thì đâu cần phải thần bí như thế chứ?”

Minh Phái Nhiên nghe mà đầu óc mơ hồ: “Đạo trưởng Mục, ý ông là nói trước đây Tư Lĩnh cũng thờ Phong Đô đại đế?”

“Đúng thế.” Đạo trưởng Mục giải thích, “Đai hội tông giáo toàn quốc trước đây Tư Lĩnh đều phái người tới tham gia, thượng thần bọn họ cung phụng chính là Phong Đô đại đế. Sau đó giới tông giáo có sự thay đổi, nhưng sau khi khôi phục trật tự thì mọi người vẫn như cũ, chỉ có Tư Lĩnh không tiếp tục xuất hiện nữa. Tất cả mọi người đều cho rằng khu vực Tư Lĩnh từ bỏ tín ngưỡng trước kia nhưng nhìn tình hình thì kỳ thực bọn họ vẫn thờ phụng mà?”

“Có khác thường tức có quỷ.” Minh Phái Nhiên trầm giọng nói, “Chờ xử lý xong chuyện Hạn Bạt, tôi sẽ lập tức báo cáo với cấp trên.”

Tuy đạo trưởng Mục đã giải thích nội dung video nhưng tâm nghi ngờ của Dụ Tranh Độ lại nặng hơn, nếu như đúng theo lời đạo trưởng Mục nói thì khu vực Tư Lĩnh từ xưa đã cung phụng Phong Đô đại đế, hoàn toàn không cần thiết phải chuyển sang hoạt động bí mật.

Cậu nhớ tới Nhân Diện Sang khiến người khác nổi da gà kia, lẽ nào những thứ đó có liên quan? Thế nhưng Thương Khuyết vẫn chưa về, cậu không xác định có nên nói chuyện đó cho Minh Phái Nhiên không.

Dụ Tranh Độ đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên bên cạnh truyền tới thanh âm của người Vô Khải: “Ồ, đây không phải là kinh văn cầu khẩn Phong Đô đại đế phù hộ sao?”

Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn lại phát hiện không biết người Vô Khải từ khi nào đã ngồi xuống bên cạnh cậu, thừa dịp người khác không chú ý lén lút ăn đất, ló đầu sang nhìn màn hình điện thoại Dụ Tranh Độ.

Dụ Tranh Độ nhìn gã: “Anh nhận ra thứ này?”

“Nhận ra mà, Tư Lĩnh đó giờ vẫn cung phụng bầy quỷ núi La Phong.” Người Vô Khải thuận miệng đáp, “Nhưng không phải chuyên tâm một lòng. Lúc trước thì cung phụng Quỷ vương núi La Phong, sau đó Quỷ vương bị tam giới liên thủ phong ấn mới bắt đầu cung phụng Phong Đô đại đế cùng thập điện Diêm Vương.”

Huyệt thái dương Dụ Tranh Độ nhảy lên, ngón tay cầm điện thoại nắm chặt lại, bình tĩnh tiếp tục hỏi: “Nơi này trước đây thờ Quỷ vương La Phong sơn sao?”

“Đúng vậy, khi đó Quỷ vương La Phong Sơn được thờ nhiều lắm, nhang khói chưa bao giờ tắt, nói nổi bậc nhất cũng không ngoa. Mà chuyện đó cũng bình thường, Quỷ vương thoát thai từ sát khí núi La Phong, sinh ra đã có pháp lực vô thượng, có thể điều động mười vạn ác quỷ, là ‘con trai núi La Phong’ chân chính, Tư Lĩnh cung phụng Quỷ vương cũng không có gì là lạ.”

Dụ Tranh Độ: “Vậy anh nói Quỷ vương bị tam giới liên thủ phong ấn là chuyện gì?”

Cậu nhớ chuyện ghi chép của Quỷ vương La Phong Sơn đột nhiên biến mất từ ngàn năm trước, không còn xuất hiện ở nhân gian nữa, chẳng lẽ là vì bị phong ấn sao?

“Này thì không rõ lắm.” Người Vô Khải bỏ cuộc, “Quyết định của các đại năng, dân đen bé nhỏ như tôi nào biết được.”

Trong giọng nói của Dụ Tranh Độ mang theo hoài nghi: “Dân đen bé nhỏ?”

“Người dân Vô Khải là bình dân phổ thông mà!” Người Vô Khải nói rất có lý, gã gãi đầu, “Ài, lúc thường tôi trốn trong hang núi, không rõ chuyện nhân gian lắm.”

Dụ Tranh Độ hơi trầm ngâm: “Anh suy nghĩ thêm đi, nếu như nhớ được gì thì tôi có thể dạy cho anh một cách có thể quang minh chính đại ăn đất mà không bị người khác kêu là quái vật.”

“Có cách như thế sao?” Người Vô Khải mở to hai mắt, quả nhiên nghiêm túc suy tư.

Lúc này cô gái váy xanh cũng hỏi xong, ở trong phòng vòng tới vòng lui. Cuối cùng nhìn thấy người Vô Khải cũng mặc váy như cô thì không hề do dự mà lựa chọn ngồi bên cạnh.

“Aaa, không nhớ nổi!” Người Vô Khải buồn bực nắm tóc.

Dụ Tranh Độ ung dung nói: “Tiếp tục nghĩ đi.”

“Sự tình Quỷ vương La Phong Sơn tôi thật sự không biết.” Đôi mắt người Vô Khải quay mòng mòng, “Vầy đi, tôi có thể kể cho cậu nghe câu chuyện đặc biệt khủng bố hồi đó, cậu muốn nghe không?”

Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn: “Chuyện đặc biệt khủng bố?”

Người Vô Khải xoa xoa cánh tay: “Đúng, đặc biệt khủng bố! Trời ạ, giờ nhớ lại mà còn nổi hết da gà da vịt nè!”

Dụ Tranh Độ thấy bộ dạng của gã thì hơi do dự, gật đầu: “Được rồi, vậy anh nói thử xem.”

Người Vô Khải tới gần một chút, thấp giọng nói: “Trước khi Quỷ vương La Phong Sơn bị phong ấn không lâu, có lần tôi ở trên núi gặp một người đang đốn củi. Lúc đó hắn không chú ý tới tôi, lúc đang chặt cây thì đột nhiên vén ống quần lên, woaaa… suýt nữa hù chết tôi luôn… Cậu biết không, trên đùi hắn có một mặt người.”

Sắc mặt Dụ Tranh Độ trong nháy mắt biến đổi, im lặng không lên tiếng nhìn người Vô Khải.

Người Vô Khải vừa vỗ ngực vừa theo bản năng lấy một khối đất nhai nhai.

Dụ Tranh Độ đang định hỏi kỹ thì chợt nghe thấy cô gái tò mò hỏi: “Anh đang ăn gì vậy?”

Người Vô Khải còn đang lạnh gáy, căn bản không thèm suy nghĩ, tiện tay đưa một khối đất cho cô gái: “Cô có muốn ăn thử không?”

“Được đó.” Cô gái tiếp nhận khối đất do người Vô Khải tỉ mỉ lựa chọn, cắn rộp rộp hai miếng, nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó bình luận: “Tôi thấy ăn không ngon lắm.”

Dụ Tranh Độ:???!!!

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 32-2: Đôi lời
34 Chương 33
35 Chương 34
36 Chương 35
37 Chương 36
38 Chương 37
39 Chương 38
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43: Sa điêu xuất chiêu
45 Chương 44: Điểm thưởng công trạng
46 Chương 45: Phát hành hệ thống sổ Sinh Tử
47 Chương 46: Thiên sư thế gia
48 Chương 47: Tu đạo khoa học
49 Chương 48: Hội nghị thượng đỉnh công nghệ
50 Chương 49: Ba ông trùm của diễn đàn
51 Chương 50: Tuệ nhãn (mắt sáng) khoa học
52 Chương 51: Đại thần gia nhập
53 Chương 52: Tết Trung Nguyên*
54 Chương 53: Quỷ thị
55 Chương 54: Âm sơn bát cảnh
56 Chương 55: Bách quỷ dạ hành
57 Chương 56: Đứa nhỏ ngây thơ
58 Chương 57: Núi La Phong bị chìm
59 Chương 58: Nền tảng mua sắm Quỷ thị
60 Chương 59: Tranh luận tinh lọc âm khí
61 Chương 60: Nhập cổ phần khu vui chơi
62 Chương 61: Hẹn hò
63 Chương 62: Khách mời biểu diễn Khẩn Na La
64 Chương 63: Phạn âm Internet
65 Chương 64: Ứng dụng quy hoạch nhân sinh, login
66 Chương 65: Lập trình viên không bao giờ đụng quỷ
67 Chương 66: Chết thay
68 Chương 67: Quỷ gọi hồn
69 Chương 68: Tương lai sớm bị nhìn thấy
70 Chương 69: Thẩm tra
71 Chương 70: Mở rộng app gặp khó khăn
72 Chương 71: Người tái sinh
73 Chương 72: Chương trình diệt virus
74 Chương 73: Quỷ đói Châm Khẩu
75 Chương 74: Ngạ quỷ đạo
76 Chương 75: Quỷ đói Cự Khẩu
77 Chương 76: Nghiệp hỏa vĩnh cửu
78 Chương 77: Có thể là cháu
79 Chương 78: Scandal bủa vây
80 Chương 79: Ngỗng Bội Kỳ
81 Chương 80: Nhóm nhạc Nhân Mã
82 Chương 81: Lên nhầm xe
83 Chương 82: Xe buýt ma
84 Chương 83: Xác chết di động
85 Chương 84: Cuộc thi thời trang cho Quỷ vương
86 Chương 85: Xem phim
87 Chương 86: Rạp chiếu ma
88 Chương 87: Không muốn đồng ý
89 Chương 88: Hoàn thành nội dung vở kịch
90 Chương 89: CEO không hiểu đồ Cổ
91 Chương 90: Danh họa thật giả
92 Chương 91: Đại gia sưu tầm
93 Chương 92: Tiền tăng ca cấp thần
94 Chương 93: Họa Quỷ
95 Chương 94: Mang đối tượng tới tham dự
96 Chương 95: Anh đồng ý!
97 Chương 96: Thoát ế
98 Chương 97: Ngỗng đại tiên
99 Chương 98: App thăng cấp
100 Chương 99: Tân niên
101 Chương 100: Mộng Du Phong Đô
102 Chương 101: Thị sát công việc
103 Chương 102: Tiễn quỷ nghèo
104 Chương 103: Công năng báo động trước
105 Chương 104: Đất nước Vô Khải
106 Chương 105: Nhân Diện Sang
107 Chương 106: Diện Y
108 Chương 107: Pháp thuật định vị khoa học
109 Chương 108: Plants Vs Zombies
110 Chương 109: Hóa Hống
111 Chương 110: Tín ngưỡng là gì?
112 Chương 111: Tượng Phong Đô đại đế
113 Chương 112: Phòng nghiệp vụ thu hồi nợ
114 Chương 113: Đại chiến cướp vé
115 Chương 114: Người cao tuổi theo đuổi thần tượng
116 Chương 115: Đầu ngựa thần bí
117 Chương 116: Quy tắc ngầm
118 Chương 117: Hào quang Phật pháp
119 Chương 118: Quỷ vương học lái xe
120 Chương 119: Hồng tụ thêm hương*
121 Chương 120: Khoa học thành tinh
122 Chương 121: Mua văn phòng
123 Chương 122: Mua bốn tầng
124 Chương 123: Hoạt động họp thường niên
125 Chương 124: Biến đầu
126 Chương 125: La Vạn Tượng
127 Chương 126: Nhảy gia quan
128 Chương 127: Mặt nạ đuổi quỷ
129 Chương 128: Quỷ lạc hướng
130 Chương 129: Không thể xác định
131 Chương 130: Chân tướng
132 Chương 131: Thân thể thái tuế
133 Chương 132: Sức mạnh tín ngưỡng
134 Chương 133: Núi La Phong
135 Chương 134: Kết cục (End chính truyện)
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 32-2: Đôi lời
34
Chương 33
35
Chương 34
36
Chương 35
37
Chương 36
38
Chương 37
39
Chương 38
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43: Sa điêu xuất chiêu
45
Chương 44: Điểm thưởng công trạng
46
Chương 45: Phát hành hệ thống sổ Sinh Tử
47
Chương 46: Thiên sư thế gia
48
Chương 47: Tu đạo khoa học
49
Chương 48: Hội nghị thượng đỉnh công nghệ
50
Chương 49: Ba ông trùm của diễn đàn
51
Chương 50: Tuệ nhãn (mắt sáng) khoa học
52
Chương 51: Đại thần gia nhập
53
Chương 52: Tết Trung Nguyên*
54
Chương 53: Quỷ thị
55
Chương 54: Âm sơn bát cảnh
56
Chương 55: Bách quỷ dạ hành
57
Chương 56: Đứa nhỏ ngây thơ
58
Chương 57: Núi La Phong bị chìm
59
Chương 58: Nền tảng mua sắm Quỷ thị
60
Chương 59: Tranh luận tinh lọc âm khí
61
Chương 60: Nhập cổ phần khu vui chơi
62
Chương 61: Hẹn hò
63
Chương 62: Khách mời biểu diễn Khẩn Na La
64
Chương 63: Phạn âm Internet
65
Chương 64: Ứng dụng quy hoạch nhân sinh, login
66
Chương 65: Lập trình viên không bao giờ đụng quỷ
67
Chương 66: Chết thay
68
Chương 67: Quỷ gọi hồn
69
Chương 68: Tương lai sớm bị nhìn thấy
70
Chương 69: Thẩm tra
71
Chương 70: Mở rộng app gặp khó khăn
72
Chương 71: Người tái sinh
73
Chương 72: Chương trình diệt virus
74
Chương 73: Quỷ đói Châm Khẩu
75
Chương 74: Ngạ quỷ đạo
76
Chương 75: Quỷ đói Cự Khẩu
77
Chương 76: Nghiệp hỏa vĩnh cửu
78
Chương 77: Có thể là cháu
79
Chương 78: Scandal bủa vây
80
Chương 79: Ngỗng Bội Kỳ
81
Chương 80: Nhóm nhạc Nhân Mã
82
Chương 81: Lên nhầm xe
83
Chương 82: Xe buýt ma
84
Chương 83: Xác chết di động
85
Chương 84: Cuộc thi thời trang cho Quỷ vương
86
Chương 85: Xem phim
87
Chương 86: Rạp chiếu ma
88
Chương 87: Không muốn đồng ý
89
Chương 88: Hoàn thành nội dung vở kịch
90
Chương 89: CEO không hiểu đồ Cổ
91
Chương 90: Danh họa thật giả
92
Chương 91: Đại gia sưu tầm
93
Chương 92: Tiền tăng ca cấp thần
94
Chương 93: Họa Quỷ
95
Chương 94: Mang đối tượng tới tham dự
96
Chương 95: Anh đồng ý!
97
Chương 96: Thoát ế
98
Chương 97: Ngỗng đại tiên
99
Chương 98: App thăng cấp
100
Chương 99: Tân niên
101
Chương 100: Mộng Du Phong Đô
102
Chương 101: Thị sát công việc
103
Chương 102: Tiễn quỷ nghèo
104
Chương 103: Công năng báo động trước
105
Chương 104: Đất nước Vô Khải
106
Chương 105: Nhân Diện Sang
107
Chương 106: Diện Y
108
Chương 107: Pháp thuật định vị khoa học
109
Chương 108: Plants Vs Zombies
110
Chương 109: Hóa Hống
111
Chương 110: Tín ngưỡng là gì?
112
Chương 111: Tượng Phong Đô đại đế
113
Chương 112: Phòng nghiệp vụ thu hồi nợ
114
Chương 113: Đại chiến cướp vé
115
Chương 114: Người cao tuổi theo đuổi thần tượng
116
Chương 115: Đầu ngựa thần bí
117
Chương 116: Quy tắc ngầm
118
Chương 117: Hào quang Phật pháp
119
Chương 118: Quỷ vương học lái xe
120
Chương 119: Hồng tụ thêm hương*
121
Chương 120: Khoa học thành tinh
122
Chương 121: Mua văn phòng
123
Chương 122: Mua bốn tầng
124
Chương 123: Hoạt động họp thường niên
125
Chương 124: Biến đầu
126
Chương 125: La Vạn Tượng
127
Chương 126: Nhảy gia quan
128
Chương 127: Mặt nạ đuổi quỷ
129
Chương 128: Quỷ lạc hướng
130
Chương 129: Không thể xác định
131
Chương 130: Chân tướng
132
Chương 131: Thân thể thái tuế
133
Chương 132: Sức mạnh tín ngưỡng
134
Chương 133: Núi La Phong
135
Chương 134: Kết cục (End chính truyện)