Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)

Dục vọng của Phất Lôi tuy đã dùng phương thức xối nước lạnh vượt qua một lần, thế nhưng thân thể trẻ tuổi rất dễ xúc động. Phất Lôi là loài mãnh thú, dục vọng lại càng mãnh liệt hơn.

Sáng nay lúc Địch Nãi đang ngủ say thì đột nhiên nghe thấy một loại âm thanh kỳ quái, giống như tiếng thở ‘hồng hộc’ của Phất Lôi. Vừa mở mắt ra, Địch Nãi liền thấy cái đầu thú thật to của Phất Lôi ở đối diện, miệng thở phì phò, đôi mắt to chớp cũng không chớp nhìn mình. Nhìn xuống chút nữa, nửa người dưới tràn đầy hăng hái của Phất Lôi đang không ngừng cọ xát da thú lót dưới thân.

Địch Nãi trợn to mắt, hiểu ra người này đang làm chuyện xấu, quả nhiên đã nghẹn lâu lắm.

Phất Lôi không ngờ Địch Nãi thức dậy sớm như vậy, liền mở to mắt xấu hổ nằm đó không dám nhúc nhích.

Địch Nãi nhếch khóe miệng cười: “Ngươi a, mới sáng sớm đã làm chuyện xấu rồi hử?” Nói xong, cậu liền vươn tay túm lấy vật cứng rắn nóng bỏng dưới bụng Phất Lôi, nhéo nhẹ một cái.

Phất Lôi sợ run cả người, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng, rõ ràng bị kích thích không nhỏ. Bất quá y cũng không cơ hội để Địch Nãi hỗ trợ, ngược lại cúi đầu gầm một tiếng, cầu xin tha thứ mà liếm liếm tay Địch Nãi. Ức chế bản thân vốn đã khó lắm rồi, nếu Địch Nãi còn khiêu khích như vậy thì y sẽ hỏng mất.

Cảm nhận được phần đỉnh đã ướt át, Địch Nãi mỉm cười rụt tay về. Phất Lôi đang định nhân cơ hội này nhảy xuống giường thì bị Địch Nãi ôm chầm lấy. Địch Nãi gác cằm lên đỉnh đầu Phất Lôi, có chút rầu rĩ nói: “Này Phất Lôi, ngươi đừng đi tắm nước lạnh nữa, không tốt cho thân thể.

Phất Lôi có chút nghi hoặc nâng đầu nhìn Địch Nãi, không biết cậu định làm gì. Địch Nãi nhéo tai y, có chút tức giận: “Mau biến thân, hình thú của ngươi không thể nói chuyện, cứ nhìn ta như vậy có ích lợi gì chứ?”

Phất Lôi vội vàng biến thân, sau đó ôm Địch Nãi, nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng đã hơi gồ lên của cậu: “Hiện giờ ngươi đang mang bảo bảo, ta sợ làm tổn thương các ngươi.”

Mặt Địch Nãi đột nhiên ửng đỏ: “Không có việc gì, ngươi không cần dùng hình thú, cẩn thận một chút là được.” Kỳ thực từ đêm nọ Phất Lôi chạy đi tắm nước lạnh hạ hỏa, Địch Nãi từng hỏi qua đại vu. Đại vu nói bảo bảo bốn tháng đã khá ổn định, có thể làm chút vận động thích hợp, chỉ cần không quá kịch liệt là được.

Phất Lôi có chút nửa tin nửa ngờ, thẳng tới khi nghe Địch Nãi nói là lời của đại vu thì lập tức mừng rỡ như điên, cúi đầu hôn cậu.

Địch Nãi nửa đầu, hơi mở miệng đáp lại nụ hôn của Phất Lôi. Chỉ mới gắn bó thân mật một chút, hơi thở Phất Lôi đã trở nên ồ ồ. Mỗi lần hôn môi tựa hồ lại có cảm thụ bất đồng, rõ ràng môi lưỡi giao triền nhưng lại giống như trái tim hai người đang hòa quyện vào nhau, tình yêu cũng vờn quanh.

Hôn xong, Phất Lôi có chút chưa thỏa mãn liếm liếm cánh môi đã sưng đỏ của Địch Nãi, sau đó nhẹ nhàng hôn khắp mặt cậu. Phất Lôi có chút kích động đắm chìm trong men say tình yêu, đẩy ngã Địch Nãi xuống giường, sau đó cúi xuống, thật thành kính hôn bầu bạn của mình.

Phất Lôi ôn nhu như vậy thực bất đồng với trước kia. Bất quá bàn tay chống bên người Địch Nãi vẫn không ngừng run rẩy chứng minh y kích động cỡ nào.

Địch Nãi tựa hồ cũng bị Phất Lôi cảm nhiễm, mang theo ý cười nhắm mắt lại, cảm thụ tiếp xúc nhẹ nhàng y. Bất quá, Phất Lôi hôn rất nhẹ, tựa như lông chim quét qua người, Địch Nãi rất nhanh liền nhịn không được phì cười: “Ha ha, Phất Lôi, ngươi đừng hôn như vậy, ngứa quá.”

Vì thế, những lời sát phong cảnh của Địch Nãi thoáng chốc đã phá nát bầu không khí ôn nhu. Phất Lôi có chút oán hận cắn hầu kết Địch Nãi, đổi lại là một tiếng kinh suyễn. Địch Nãi kéo Phất Lôi lên, chóp mũi chạm vào nhau, cọ cọ một hồi mới cười hì hì nói: “Ngươi học hư rồi a Phất Lôi.”

Phất Lôi không đáp, trấn an hôn lên môi Địch Nại, đầu lưỡi vói vào cùng đầu lưỡi cậu chơi đùa. Tay y cũng không nhàn rỗi, bắt đầu xoa nắn điểm đỏ trước ngực Địch Nãi.

Địch Nãi thở hổn hển, mơ màng ngọt ngào ‘ân’ một tiếng, sau đó ưỡn ngực đưa điểm nhỏ còn lại vào tay Phất Lôi. Phất Lôi trấn an véo nhẹ một chút, sau đó rời môi Địch Nãi, cúi xuống ngậm lấy điểm nhỏ kia, dùng đầu lưỡi quấn quanh.

Đại khái vì mang thai nên nụ hoa Địch Nãi khá mẫn cảm. Đầu lưỡi Phất Lôi vừa mới liếm qua một cái Địch Nãi đã run bắn cả người. Phất Lôi liền cố ý chiếu cố hai điểm nhỏ kia thật lâu, không ngừng liếm mút, lại còn dùng răng nhẹ nhàng day day, làm hai hạt đậu đỏ kia trở nên sưng đỏ cứng ngắc.

đầu v* bị yêu thương trở nên đỏ au, phía trên còn mang theo chút thủy quang, thoạt nhìn đặc biệt mê người. Địch Nãi cảm thấy cảm giác tê dại từ phần ngực bắt đầu lan tỏa vào trong.

Địch Nãi có chút nôn nóng, tất cả khoái cảm chậm rãi tụ tập ở bụng dưới, tiếp đó Phất Lôi lại còn không ngừng liếm liếm mút mút ở nơi nào đó. Cậu có chút tức giận vì Phất Lôi quá chuyên tâm, liền có chút ác ý nói: “Phất Lôi, ngươi cứ mút nơi đó mãi làm gì? Cho dù mút cỡ nào cũng không ra sữa được đâu.”

Phất Lôi ngẩng đầu cười cười: “Không có sữa mới tốt, ta không cần chia sẻ với tiểu bảo bảo!”

Bị ghẹo ngược trở lại, Địch Nãi có chút dở khóc dở cười. Cũng may Phất Lôi rốt cuộc cũng buông tha hai điểm nhỏ chịu đủ tra tấn kia, bắt đầu dời mục tiêu xuống dưới. Phần bụng Địch Nãi đã gồ lên thành vòng cung, da dẻ có chút căng ra.

Phất Lôi thực thành kính hôn lên bụng Địch Nãi, sau đó áp má mình lên nhẹ nhàng cọ cọ, giống như muốn cảm thụ động tĩnh của bảo bảo bên trong. Không biết bọn họ làm yêu có kinh động tới bé con đang ngủ say hay không? Phất Lôi dán lên bụng thì thầm: “Bảo bảo phải nghe lời a, phải ngoan ngoãn a!”

Địch Nãi phì cười: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Phất Lôi ngượng ngùng cười hắc hắc, sau đó dời mặt xuống, cách lớp quần lót thân thiết cọ cọ mệnh căn đã cứng lên của cậu. Anh bạn kia của Địch Nãi đã nóng rực hưng phấn đỉnh quần lót thành một túp lều nhỏ, nhiệt độ cũng tăng cao vài phần.

Phất Lôi hít một hơi, cảm thấy khu rừng đen kia tản mát ra hương thơm làm y mê muội.

Địch Nãi thúc giục nâng nâng mông, Phất Lôi liền kéo quần cậu xuống, để anh bạn nhỏ kia lú đầu ra, vươn đầu lưỡi liếm chất lỏng trào ra, chép chép miệng, giống như đang nhấp nháp hương vị của nó. Âm thanh tình sắc này làm Địch Nãi có chút đỏ mặt, Phất Lôi hiện giờ càng lúc càng nhiều trò a.

Sau khi cởi hẳn quần lót của Địch Nãi ra, Phất Lôi không lập tức trấn an Tiểu Địch Địch xao động, ngược lại nâng chân, hôn lên khe đùi mẫn cảm của cậu, dùng đầu lưỡi nóng rực của mình chậm rãi liếm hôn. Địch Nãi cảm thấy làn da nơi đó từng chút bị khoái cảm ăn mòn, đầu gối nhịn không được run rẩy.

Thấy Địch Nãi sắc mặt đỏ hồng bắt đầu thở dốc, vật cứng dưới bụng dưới Phất Lôi cũng cứng rắn hơn vài phần. Di chuyển qua trung tâm, ngậm lấy chiếc túi ở phía dưới, ngậm trong miệng mút nửa ngày, sau đó vươn đầu lưỡi từ dưới liếm lên, còn cố ý xoay tròn ở phần đỉnh.

Địch Nãi khống chế không được hít sâu một hơi, túm lấy tóc Phất Lôi thúc giục: “Nhanh lên.”

Ngậm lấy cây trụ cứng rắn kia thật sâu, sau đó cao thấp di chuyển. Hai tay cũng nâng mông Địch Nãi, mạnh mẽ xoa bóp.

Khoang miệng Phất Lôi giống như mang theo ngọn lửa làm máu trong người Địch Nãi bị thiêu đốt. Địch Nãi ngửa đầu thở dốc, bàn tay siết lại nắm chặt da thú dưới thân, hạ thân vô thức đỉnh lên trên. Tiếng nước ‘tấm tắc’ không ngừng vang lên mang tới một tia dâm mị cho sơn động.

Địch Nãi cảm thấy khẩu kỹ của Phất Lôi ngày càng thuần thục, quả thực châm lên một ngọn lửa hừng hực trên người mình. Đầu lưỡi nóng rực kia không ngừng quấn quít phần trụ, sau đó phối hợp với động tác mút mạnh, quả thực sắp hút cả linh hồn của cậu.

Đầu ngón chân vì khoái cảm mà co rút lại, nhiệt lượng tích góp từng chút từng chút vọt thẳng tới bụng dưới, sau đó ức chế không được nhanh chóng di chuyển trong miệng Phất Lôi, cuối cùng bắn chất lỏng nóng bỏng vào miệng đối phương. Phát tiết xong, Địch Nãi mềm nhũn nằm trên giường, lồng ngực không ngừng phập phồng, dư vị khoái cảm vẫn còn quanh quẩn trong thân thể.

Phất Lôi lau đi chất lỏng bị tràn ra bên khóe môi, nằm xuống bên cạnh Địch Nãi, ngậm lấy vành tai cậu ôn nhu liếm thỉ, lẳng lặng chờ đợi cậu khôi phục.

Địch Nãi hồi phục tinh thần, quay người qua nhìn Phất Lôi, mặt có chút đỏ lên. Nhẹ nhàng liếm khóe môi có chút đỏ lên của Phất Lôi, bàn tay lần xuống nắm lấy vật cứng đã sớm kích động tới không chịu nổi của đối phương, có chút lười biếng nói: “Có cần ta dùng miệng giúp ngươi không?”

Phất Lôi vươn tay bao trùm lên tay Địch Nãi, bắt đầu ma xát mệnh căn của mình vài cái, hít sâu lắc đầu, bất quá có chút do dự nói: “Ta muốn tiến vào, ngươi chịu nổi không?”

Địch Nãi nhướng nhướng mi, trở mình mở chân, bày ra tư thế mặc người xâm chiếm: “Không thành vấn đề, tới đi!”

Phất Lôi lập tức nhảy dựng, từ kệ gỗ bên cạnh lấy mỡ động vật dùng để bôi trơn.

Nhìn bộ dáng cấp bách của Phất Lôi, Địch Nãi có chút muốn cười. Bất quá Phất Lôi không vội vàng xao động như cậu nghĩ, y leo lên giường đặt chén mỡ qua một bên, nâng chân Địch Nãi, ngậm lấy Tiểu Địch Địch đã mềm xuống bắt đầu liếm lộng.

Chậm rãi Địch Nãi lại có cảm giác, hừ nhẹ biểu đạt vui thích của mình. Phất Lôi buông anh bạn nhỏ đã bắt đầu đứng thẳng kia, đầu lưỡi lướt qua túi da, theo khe mông tiến tới nơi bí ẩn. Địch Nãi nhíu mày cảm thụ đầu lưỡi trơn mịn của Phất Lôi quấn quanh nơi tư mật nhất của mình, cảm giác có chút thẹn thùng, chính là ẩn ẩn lại có chút sung sướng.

Phất Lôi tinh tế liếm ướt nơi đó, còn vói đầu lưỡi vào bên trong để vách tường ấm áp lây nhiễm hơi thở của mình. Cảm nhận được thân thể Địch Nãi thả lỏng, Phất Lôi mới quẹt chút mỡ vẽ loạn ở cửa vào, sau đó chậm rãi vói một đầu ngón tay vào trong.

Tuy đã làm nhiều lần nhưng cảm giác dị vật tiến vào trong cơ thể vẫn làm Địch Nãi căng cứng thân mình. Phất Lôi nâng chân Địch Nãi, liếm hôn phần da thịt nhẵn nhụi trong bắp đùi, giúp Địch Nãi trầm tĩnh lại, sau đó ngón tay liền nhân cơ hội xoay chuyển, tìm kiếm vị trí mang tới khoái hoạt cho Địch Nãi.

Lúc Địch Nãi hàm hồ phát ra một tiếng than nhẹ, Phất Lôi liền biết mình đã tìm đúng nơi, tiếp đó dùng đầu ngón tay nặng nhẹ nhu ấn. Thân mình Địch Nãi run rẩy, túm chặt da thú dưới thân, cảm thụ trong cơ thể bắt đầu tăng vọt. Mang thai tựa hồ làm cơ thể càng mẫn cảm hơn, điều này làm Địch Nãi có chút xấu hổ, cũng ngượng ngùng không dám phát ra âm thanh.

Phất Lôi nhân cơ hội đút vào ngón thứ hai, ngón thứ ba, không ngừng xoay tròn tiến tiến xuất xuất trong dũng đạo ấm áp, làm nó càng mềm mại hơn.

Anh bạn nhỏ ngẩng cao cao của Địch Nãi vì kích thích mà bắt đầu tràn ra chất lỏng trong suốt. Phất Lôi vuôn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, mang tới khoái cảm trùng kích.

Lúc ba ngón tay ra vào trở nên dễ dàng, Phất Lôi thấp giọng hỏi Địch Nãi: “Có thể không?”

Địch Nãi gật gật đầu, đưa tay che kín ánh mắt, không nhìn tới Phất Lôi. Cũng không phải Địch Nãi thẹn thùng gì, chẳng qua nhìn phần bụng hơi nhô lên của mình, cậu cứ cảm thấy bảo bảo đang nhìn bọn họ nên xấu hổ muốn trốn tránh.

Thấy Địch Nãi đáp ứng, Phất Lôi nhanh chóng bôi mỡ lên vật cứng của mình, bật người muốn công thành đoạt đất. Bất quá lúc nâng một chân Địch Nãi lên thì lại cảm thấy tư thế này không tốt lắm. Hiện giờ Địch Nãi đang mang đứa nhỏ, không thể làm càn muốn làm gì làm gì như trước kia. Nếu nâng thắt lưng Địch Nãi thì sợ sẽ ảnh hưởng tới phần bụng.

Địch Nãi nhắm mắt đợi nửa ngày mà Phất Lôi vẫn không tiến vào, mở mắt ra nhìn một cái liền hiểu được lo âu của đối phương. Dứt khoát ngồi dậy, đẩy ngã Phất Lôi: “Để ta tới đi.”

Cậu quỳ gối trên người Phất Lôi, đỡ vật cứng dữ tợn đã kích động tới run run kia đỉnh vào huyệt khẩu của mình.

Phất Lôi tuy đã nhẫn nại tới cực hạn nhưng nhìn thấy Địch Nãi như vậy vẫn nhịn không được đưa tay đỡ người cậu: “Chậm một chút, đừng gấp.”

Thật không biết là ai sốt ruột a, Địch Nãi bất mãn trừng đối phương: “Bớt dong dài đi.” Sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Lúc vật lửa nóng kia chậm rãi kéo giãn vách tường dũng đạo tiến sâu vào cơ thể, hai người đều thở hắt ra một hơi. Địch Nãi cảm giác phía dưới bị trướng đầy, từng tấc da thịt đều cảm nhận được độ cứng rắn cùng nóng bỏng của Phất Lôi.

Phất Lôi cảm giác nơi mềm mại ấm áp kia vây chặt lấy mình, hấp dẫn y chuyển động, bất quá lại cố kỵ thân thể Địch Nãi, chỉ có thể dùng ánh mắt thúc giục.

Cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn thích ứng, hai chân gối bên người Phất Lôi bắt đầu dùng sức, cao thấp dao động. Khí quan nóng rực ma xát vách thịt mang tới một luồng nhiệt lưu. Địch Nãi dao động thân mình, cố tìm kiếm tư thể làm mình khoái hoạt. Phất Lôi cũng đỡ lấy thắt lưng Địch Nãi, phối hợp với động tác của cậu mà đỉnh lên.

Địch Nãi rất nhanh tìm ra vị trí làm mình mê say, dao động thân mình để vật thô to nóng rực kia tiến vào thật sâu rồi đỉnh lên vách tường mềm mại. Gương mặt trở nên ửng hồng, giống như có nhiệt khí tỏa ra.

Phất Lôi giống như say mê nhìn Địch Nãi, không buông tha chút biểu tình nào, y đỉnh động thắt lưng đẩy nhanh tiết tấu hơn.

Bất quá, Địch Nãi dù sao cũng đang mang đứa nhỏ, sức lực phần eo không đủ, rất nhanh liền thở hổn hển ngừng lại. Khom người hôn Phất Lôi một ngụm rồi mệt mỏi ngã sấp xuống, thất bại thở dài: “Vẫn là ngươi tới đi!”

Phất Lôi thương tiếc hôn gương mặt đã toát một tầng mồ hôi mỏng của Địch Nãi, sau đó nâng cậu nằm xuống cạnh giường, bản thân mình thì bước xuống đứng dưới đất. Sau đó y lấy một miếng da thú lót dưới eo Địch Nãi rồi nâng chân chân cậu quấn quanh thắt lưng mình. Tư thế này sẽ không lo lắng đè ép tới bảo bảo.

Phất Lôi cẩn thận ma sát huyệt khẩu một chút, sau đó mới chầm chậm tiến vào, thấy Địch Nãi không khó chịu mới bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Địch Nãi tự động quấn chặt thắt lưng Phất Lôi, theo động tác của y mà dao động. Mỗi lần va chạm liền hung hăng đỉnh vào nơi làm người ta cuồng loạn kia. Cảm giác tê dại ngọt ngào từ vách thịt từng chút lan tràn, chậm rãi lan khắp toàn thân, tiếng rên rỉ của Địch Nãi cũng tràn đầy mị ý.

Hơi thở của Phất Lôi cũng trở nên ồ ồ, cẩn thận rồi lại cấp tốc dao động thắt lưng, khi nông khi sâu, làm sắc mặt Địch Nãi vì động tác của mình mà trở nên cuồng loạn.

Tình dục hệt như như thủy triều bao trùm, giờ phút này, cái gì bọn họ cũng không nghe thấy không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được tiếng thở dốc cùng cơ thể vì ma xát mà truyền tới khoái cảm cùng nhiệt lượng. Trán Địch Nãi thấm ướt mồ hôi, cậu vươn tay an ủi anh bạn nhỏ bị vắng vẻ phía trước, sau đó thúc giục Phất Lôi: “Chính là nơi đó, nhanh một chút, Phất Lôi, nhanh hơn nữa!”

Phất Lôi đáp ứng, cúi người kéo chân Địch Nãi mở rộng hơn, tiến vào tới tận cùng. Thắt lưng Phất Lôi cuồng dã đong đưa, mỗi lần va chạm đều cố gắng làm Địch Nãi cảm nhận được vui thích. Phần mông Địch Nãi vì va chạm quá nhiều mà chậm rãi trở nên bỏng rát.

Những tiếng than nhẹ dần dần trở nên mê loạn, thân thể co rút vặn vẹo, rốt cuộc trong một lần va chạm thật sâu của Phất Lôi một lần nữa phát tiết. Nức nở nhắm mắt lại, vách thịt cũng vì cao trào mà mãnh liệt co rút.

Phất Lôi bị dũng đạo thít chặt nhiễu loạn tâm thần, phát ra một tiếng gầm nhẹ thỏa mãn, nhiệt tình bùng nổ như nham thạch phun trào, bắn sâu vào trong cơ thể địch Nãi. Địch Nãi há to miệng thở dốc, cảm nhận nhiệt lưu của Phất Lôi chảy trong cơ thể, cậu chỉ cảm thấy mê muội, giống như lại trải qua một lần cao trào. Mở to mắt, Địch Nãi giật giật cơ thể, phía trước lại phun ra bạch trọc.

Phất Lôi vươn tay vuốt ve gương mặt ửng hồng của Địch Nãi, quyến luyến hôn. Địch Nãi vẫn còn bị dư vị sau cao trào ảnh hưởng, toàn thân mệt mỏi không còn sức lực, có cảm giác như bị hun khói, nhắm mắt lại tùy ý Phất Lôi hôn.

Lúc Phất Lôi rút đại gia hỏa nhà mình ra, tiểu huyệt ấm áp kia giống như vẫn còn lực hút không muốn xa rời ‘phốc’ một tiếng. Địch Nãi cảm thấy mặt mình nóng rực, bất quá bởi vì âm thanh quá buồn cười nên ức chế không được cúi đầu cười thành tiếng.

Phất Lôi lại không để ý, thả chân Địch Nãi xuống, có chút luống cuống đi lấy vải bố.

Huyệt khẩu sưng đỏ bởi vì Phất Lôi rời đi mà chảy ra chất lỏng trắng đục xuống khe đùi Địch Nãi, thoạt nhìn đặc biệt dâm mĩ. Phất Lôi nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt liền dựng thẳng, bất quá biết rõ Địch Nãi không chịu nổi một lần giao hoan nữa, y chỉ vội vàng lấy vải bố giúp cậu vệ sinh sạch sẽ, tiếp đó ôm cậu nằm thẳng trên giường. Bận rộn xong hết, Phất Lôi mới bắt đầu chà lau bản thân.

Địch Nãi nghiêng người nhìn đại gia hỏa hơi ngẩng đầu của Phất Lôi lắc lư lắc lư, nhịn không được mỉm cười thỏa mãn. Ai, đúng là một buổi sớm tốt đẹp a!

….

Hoàn Chương 107.

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2 Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3 Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4 Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5 Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6 Chương 6: Giống cái quái đản…
7 Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8 Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9 Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10 Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11 Chương 11: Đồ gốm…
12 Chương 12: Bánh trứng chim…
13 Chương 13: Tộc trưởng tới…
14 Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15 Chương 15
16 Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17 Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18 Chương 18: Áo cộc tay…
19 Chương 19: Món lẩu cá cay…
20 Chương 20: Đánh con quay…
21 Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22 Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23 Chương 23: Kim sắc vũ quan
24 Chương 24: Ngày trao đổi
25 Chương 25: Nghi thức
26 Chương 26: Đường trở về
27 Chương 27: Tuyệt vọng
28 Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29 Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30 Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31 Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32 Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33 Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34 Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35 Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36 Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37 Chương 37: Bài kiểm tra
38 Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39 Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40 Chương 40: Chuyện yêu đương
41 Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42 Chương 42: Bày tỏ
43 Chương 43: Dép lê
44 Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45 Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46 Chương 46: Tình địch
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49 Chương 49: Giày cỏ
50 Chương 50: Đêm trong lều
51 Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52 Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53 Chương 53: Mông lão hổ
54 Chương 54: Dây dưa
55 Chương 55: Trở lại bộ lạc
56 Chương 56: Thời gian ôn tình
57 Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58 Chương 58: Phiền não của phất lôi
59 Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60 Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61 Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62 Chương 62: Bông trên núi cao
63 Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64 Chương 64: Hướng về biển rộng
65 Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66 Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67 Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68 Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69 Chương 69: Bão táp trên biển
70 Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71 Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72 Chương 72: Niềm vui tương phùng
73 Chương 73: Tình yêu bất diệt
74 Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75 Chương 75: Thắng lợi trở về
76 Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77 Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78 Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79 Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80 Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81 Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82 Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83 Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84 Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85 Chương 85: Chuyện cầu hôn
86 Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87 Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88 Chương 88: Đại chiến dực long
89 Chương 89: Phất lôi mất tích
90 Chương 90: Địch nãi thông suốt
91 Chương 91: Tìm được phất lôi
92 Chương 92: Địch nãi chủ động
93 Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94 Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95 Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96 Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97 Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98 Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99 Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100 Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101 Chương 101: Địch nãi trả thù
102 Chương 102: Địch nãi có
103 Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104 Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105 Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106 Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107 Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108 Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109 Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110 Chương 110: Địch nãi sinh
111 Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112 Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113 Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114 Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115 Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116 Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117 Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118 Chương 118: Vũ điệu say rượu
119 Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120 Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121 Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122 Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123 Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124 Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125 Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126 Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127 Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128 Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2
Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3
Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4
Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5
Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6
Chương 6: Giống cái quái đản…
7
Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8
Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9
Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10
Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11
Chương 11: Đồ gốm…
12
Chương 12: Bánh trứng chim…
13
Chương 13: Tộc trưởng tới…
14
Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15
Chương 15
16
Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17
Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18
Chương 18: Áo cộc tay…
19
Chương 19: Món lẩu cá cay…
20
Chương 20: Đánh con quay…
21
Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22
Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23
Chương 23: Kim sắc vũ quan
24
Chương 24: Ngày trao đổi
25
Chương 25: Nghi thức
26
Chương 26: Đường trở về
27
Chương 27: Tuyệt vọng
28
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29
Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30
Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31
Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32
Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33
Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34
Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35
Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36
Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37
Chương 37: Bài kiểm tra
38
Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39
Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40
Chương 40: Chuyện yêu đương
41
Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42
Chương 42: Bày tỏ
43
Chương 43: Dép lê
44
Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45
Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46
Chương 46: Tình địch
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49
Chương 49: Giày cỏ
50
Chương 50: Đêm trong lều
51
Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52
Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53
Chương 53: Mông lão hổ
54
Chương 54: Dây dưa
55
Chương 55: Trở lại bộ lạc
56
Chương 56: Thời gian ôn tình
57
Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58
Chương 58: Phiền não của phất lôi
59
Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60
Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61
Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62
Chương 62: Bông trên núi cao
63
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64
Chương 64: Hướng về biển rộng
65
Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66
Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67
Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69
Chương 69: Bão táp trên biển
70
Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71
Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72
Chương 72: Niềm vui tương phùng
73
Chương 73: Tình yêu bất diệt
74
Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75
Chương 75: Thắng lợi trở về
76
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77
Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78
Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79
Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80
Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81
Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82
Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83
Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84
Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85
Chương 85: Chuyện cầu hôn
86
Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87
Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88
Chương 88: Đại chiến dực long
89
Chương 89: Phất lôi mất tích
90
Chương 90: Địch nãi thông suốt
91
Chương 91: Tìm được phất lôi
92
Chương 92: Địch nãi chủ động
93
Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94
Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95
Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96
Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97
Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99
Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100
Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101
Chương 101: Địch nãi trả thù
102
Chương 102: Địch nãi có
103
Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104
Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106
Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107
Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108
Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109
Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110
Chương 110: Địch nãi sinh
111
Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112
Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113
Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114
Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115
Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116
Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117
Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118
Chương 118: Vũ điệu say rượu
119
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120
Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121
Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122
Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123
Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124
Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125
Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126
Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127
Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt