Chương 107: Diêm Thương Tuyệt đánh Tưởng Niệm

Hoa phấn trong vườn bị người ta nhổ tận gốc, đâu đâu cũng là bùn đất cùng hoa phấn rãi rác, mọi người giật mình đứng trong sân.

Tưởng Niệm sợ hãi che cánh môi khẽ mấp máy của mình, nhìn chăm chú, sao có thể như vậy?

Lúc chiều vẫn còn tốt mà?

Cưỡng ép bản thân bỉnh tĩnh, mới bước nhanh xuống lầu, đến vườn hoa đã thấy thím Doãn ở đó, đang ngồi dưới đất thương tâm muốn chết: "Trời ơi! Đây là xảy ra chuyện gì? là ai? là ai làm?!"

Bà hét lớn, tất cả mọi người rụt cổ, không dám lên tiếng.

"Đây là xảy ra chuyện gì? Sao...." Tưởng Niệm do dự một chút rồi ngồi xổm xuống trước mặt thím Doãn, lại bị một lực lớn đẩy ra, cô không hề phòng bị té ngã trên đất, bàn tay lập tức bị xướt da, đau đến cô rên lên.

"Là cô, là cô! đúng không? Có phải là cô làm không?" thím Doãn như nổi điên chỉ vào cô, dáng vẻ hung ác rất đáng sợ, đoán chừng nếu không phải bà không thể đi, bà đã sớm ăn tươi nuốt sống Tưởng Niệm rồi.

Tưởng Niệm nghe bà vu oan mình như vậy, cũng mặc kệ vết thương, vội vàng đứng dậy, kịch liệt xua hai tay, ra sức lắc đầu: "Không phải, không phải tôi, thật sự không phải tôi!"

Cô sợ bị người ta vu oan!

Nước mắt, vội vã trào ra, Tưởng Niệm khủng hoảng nhìn về phía mọi người, run rẩy giải thích: "Mọi người hãy tin tôi, không phải tôi, thật sự không phải tôi làm!"

Nhưng mọi người vẫn nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, thậm chí có vài người còn nhướng mày khinh thường trừng mắt cô.

Tưởng Niệm nhìn biểu cảm trên mặt mọi gười, biết họ không tin, tuyệt vọng lắc đầu, thật sự không phải cô!

"Thím Doãn, không phải con làm, thật sự không phải!." Tưởng Niệm tuyệt vọng, bản thân bị cô lập đứng đó, hai mắt đẫm lệ nhìn thím Doãn cũng đang thống khổ.

"Là cô! nhất định là cô! Chẳng phải cô đã nói muốn cắt hết chúng nó sao? Cô đã từng nói những lời này chưa?" Thím Doãn nổi điên nhặt nắm bùn đất lớn trên đất ném về phía Tưởng Niệm, nước mắt giàn giụa.

Sao bà ấy biết minh từng nói qua?

Dù cô từng nói thế cũng không có nghĩa là do cô làm! Lúc đó nói thế là do cô dỗi mà thôi, cô không có làm!

"Tôi từng nói, nhưng cũng không có nghĩa là tôi làm!" Tưởng Niệm vừa lấy tay ngăn trở những bùn đất mà thím Doãn ném tới vừa sốt ruột giải thích.

Vì trời khô nóng nên những bùn đất này đặc biệt sắc, ném vào người rất đau, rất đau.

TRên người Tưởng Niệm bị bùn đất làm dơ, nhiều chỗ đã cục xanh cục tím, đau đến cô nhe răng nhếch miệng.

"Bốp---" một tiếng, một bạt tai không chút nương tình đánh vao trên mặt nhợt nhạt của Tưởng Niệm, rất nhanh, trên mặt Tưởng Niệm liền sưng đỏ lên.

Tưởng Niệm không thể tin được nghiêng đầu, nhin người đánh cô, chính là anh??

Hắn đánh cô?

Tưởng Niệm nhất thời thật bi thương, nước mắt sớm đã ướt đẫm gương mặt, không phải cô làm, hắn dựa vào đâu đánh cô? Dựa vào đâu? Mười năm qua cô được An Nguyệt Lê nâng niu trong tay, không nỡ nói nặng một câu, huống chi là tát cô như vậy!

Hắn dựa vào cái gì?

Tưởng Niệm tức giận đứng thẳng người, cương quyết bướng bỉnh nhìn vào cặp mắt đỏ tươi kia của Diêm Thương Tuyệt, chậm rãi lau vết máu nơi khóe miệng, đứng thẳng nhìn hắn, sau đó nhanh chóng nâng tay dùng hết sức mình, 'chát' một tiếng cũng cho hắn một bạt tạt, mọi người ở đây chấn động.

Tất cả mọi người hoảng hốt nhìn cô, cô ấy dám đánh thiếu gia!!?

"Không phải tôi làm, anh không có tư cách đánh tôi!" Hung hăng trừng mắt Diêm Thương Tuyệt, nhìn hắn nghiêng dầu, sắc mặt âm u, cô vẫn không hề sợ hãi.

Không ai được phép không phân trắng đen mà đánh cô!

Nàng là người An Nguyệt Lê che chở hơn nửa đời, vì người đàn ông là sinh mạng của cô kia, ai cũng không được phép tổn thương cô!

Diêm Thương Tuyệt một tay vuốt nơi bị đánh, híp mắt nguy hiểm, con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, tới gần cô một chút: "Cô dám đánh tôi?" (Editor: Đệch!! mắc gì không dám!!!)

Sau đó đưa tay bóp chặt cổ cô, lại dùng thêm sức. Sắc mặt Tưởng Niệm trắng bệch, hô hấp khó khăn, vô lực phe phẩy bàn tay to của hắn, lòng dạ hắn thật độc ác mà! thật sự muốn giết cô chết sao?

Mọi người không dám ngăn cản, đều cúi đầu, sợ hãi nhút nhát.

Diêm Thương Tuyệt tên tàn bạo này, thủ đoạn của hắn khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, cho nên mọi người rất sợ hãi, chỉ có thím Doãn, nhìn một màn này, khóe nhếch lên một nụ cười âm trầm.

Diêm Thương Tuyệt rất tức giận, hung hăng túm cô, thật ra cô không cần phải bướng như thế, chỉ cần ngoan ngoãn nhận lỗi là được rồi, hắn cũng chỉ muốn giả vờ ở trước mặt thím Doãn chứ không tranh cãi với cô.

Bởi vì thím Doãn là người thân duy nhất của hắn, là người mà ba mẹ nhắn nhủ phải chăm sóc cẩn thận, là người nhìn hắn lớn lên, là người cho hắn ấm áp, cho nên hắn bận tâm bà, mới nhẫn tâm đánh cô.

Nhưng cô chẳng những không biết điều còn dám ra tay đánh lại hắn?

Hắn không so đo chuyện cô ấy hủy đi hoa phấn ba thích nhất thì thôi, cô ấy lại còn làm càn.

Tưởng Niệm khó chịu nhíu mày, cảm thấy sắp không thở nổi nữa, hận! vì thế mà sinh.

Nhưng cô không muốn chết. Hắn dựa vào cái gì muốn cô chết?

Vì thế cô đưa chân đá mạnh vào đầu gối hắn, cô vốn không còn sức lực, nên độ mạnh rất nhỏ, Diêm Thương Tuyệt lại vẫn buông cô ra, tức giận trừng mắt cô, đáng chết! Nàng còn dám đá hắn, có tin hắn sẽ bóp chết cô không, thật sự sẽ đấy!

"Không phải tôi, đó không phải tôi làm, mặc kệ anh có tin hay không!" Đau đớn ôm cổ, hét lớn, sau đó lại ngây ngốc nói: "Mười năm, tôi là được anh Nguyệt Lê che chở mà lớn lên, anh ấy trước giờ chưa từng đánh tôi, nhưng mà anh..." nói rồi cô tức giận chỉ vào Diêm Thương Tuyệt: "Anh không chỉ đánh tôi, còn muốn bóp chết tôi? dựa vào cái gì?"

An Nguyệt Lê? Cô ấy còn dám nhắc đến tên đó ở trước mặt hắn?

Bây giờ còn nhớ hắn chứ gì? Vẫn không quên được tên đó sao?

Diêm Thương Tuyệt lại nắm tóc cô(editor: lật bàn!!!), sau đó dùng kéo một cái, nghe được tiếng cô đau đớn kêu lên, nhưng rốt cuộc cũng không buông tay, mày đẹp nhíu chặt, quát rất lớn tiếng: "An Nguyệt Lê? Đến giờ cô vẫn còn nhớ nó phải không, vẫn không quên được nó chứ gì? đúng không?"

"Đúng! đúng! đúng! Tôi không quên được anh ấy, tôi vẫn nhớ anh ấy, cho dù chúng tôi không ở chung với nhau, nhưng cảm giác hiểu nhau yêu nhau này cũng sẽ ở lại trong lòng cả đời, anh ấy mãi mãi ở nơi này của tôi, mãi mãi!" Tưởng Niệm cũng không yếu thế quát, nâng mắt khiêu khích nhìn Diêm Thương Tuyệt, hung hăng chỉ vào trái tim mình.

Lời của cô khiến Diêm Thương Tuyệt tức giận, nắm chặt tóc cô lôi ra khỏi vườn hoa.

Tưởng Niệm cảm thấy mái tóc sắp đứt, đau đớn liên tiếp nhắc nhở cô, giờ phút này, người đàn ông này dùng cách thô bạo biết bao để đối xử với cô.

Diêm Thương Tuyệt lạnh mặt, kéo tóc Tưởng Niệm bước từng bước một lên lầu, dáng vẻ lạnh băng này khiến người ta rất sợ hãi, dọc đường đi không biết Tưởng Niệm bị vấp té bao lần, nhưng sau mỗi lần vấp té, Diêm Thương Tuyệt cũng không hề mềm lòng túm cô lên, tiếp tục lôi cô về phía phòng ngủ.

Tưởng Niệm đã đau đến chết lặng, sau đó cũng không giãy giụa, chỉ lảo đảo đi theo hắn, trên người có rất nhiều chỗ bị đụng đau, đau đến tận xương tủy.

Tiến vào phòng ngủ, Diêm Thương Tuyệt kéo thân thể vô lực suy yếu của cô ngã nằm xuống giường, vội vàng cởi dây nịt ở eo ra, cay độc nói: "Nói cho tôi biết, trong lòng em có phải còn nhớ An Nguyệt Lê không? có phải còn mơ tưởng có một ngày được cùng hắn 'bỉ dực song phi'(chim liền cách, cây liền cành) không? nói!"

Tưởng Niệm cười bi thương, chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn dây nịt trong tay hắn, lạnh lùng hỏi: "Sao? Anh sẽ đánh tôi sao?"

Diêm Thương Tuyệt không ngờ cô sẽ nói vậy, bỗng nghẹn lời, nhìn gương mặt nhỏ nhắn có chút tuyệt vọng kia của cô, lòng, bị đâm một nhát, không phải! hắn chỉ muốn hù cô, để cô phủ nhận lời nói vừa rồi, hắn không muốn trong lòng cô nhớ An NGuyệt Lê, không muốn!

Thấy hắn không nói chuyện, Tưởng Niệm nhìn hắn cau mày, ngửa đầu cười bi thương, lại nhẹ giọng hờ hững nói: "Tôi nhớ anh ấy, tôi yêu anh ấy, đến chết mới thôi!"

Cô đang cược, cược hắn không phải tàn ác, thật sự ra tay với cô như thế.

Nếu hắn không xuống tay, chứng tỏ trong lòng hắn còn thương xót cô, vậy sau này cô ngoan ngoãn theo hắn, chuyện vừa rồi coi như hiểu lầm, sau này cũng sẽ dần yêu hắn.

Nếu hắn thật sự ra tay, chứng tỏ trong lòng hắn không có cô, mình cũng có lý do để hết hi vọng, có trời biết! Mới vài ngày ngắn ngủi mà thôi, cô có chút thiện cảm với hắn, mấy ngày nay hắn đối xử với cô dịu dàng như nước, cô làm sao không cảm động?

Hai con ngươi của Diêm Thương Tuyệt phủ đầy tơ máu, vẻ mặt hung dữ nhìn cô, cái nhìn như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, nhưng thấy dáng vẻ quật cường kia của cô, hắn lại nghĩ đến mỗi một câu cô nói, cô ấy nói cô ấy vẫn yêu An Nguyệt Lê! đến chết mới thôi!

Tay nắm dây nịt, siết chặc một chút, có thể thấy rõ ràng gân xanh trên tay, đầu ngón cũng trở nên trắng.

Anh sẽ không đánh! sẽ không đánh cô!

Cô cười nhẹ, nhưng ma Diêm Thương Tuyệt nhìn nụ cười của cô, lại cho rằng đó là châm chọc, là khinh thường! Tức giận lại cắn nuốt hắn, lòng tàn nhẫn, vung dây nịt, ra sức đánh vào trên người Tưởng Niệm.

"A---" Tưởng Niệm không kịp đề phòng nhận một roi, liều mạng cắn môi, không thể tin được nhìn hắn, hắn thật sự ra tay rồi? Uổng cho mình tin tưởng hắn như thế, vì sao, hắn không thể tin lời cô sao? Vì sao không tin hoa kia không phải do cô nhổ?

Tưởng Niệm bị đau kêu lên, rồi ngã xuống giường, tóc rối phủ trên gương mặt tiều tụy, khóe môi đã bị cô cắn đến chảy máu, nhưng nơi đau nhất không phải khóe môi, cũng không phải trên người, mà là trong lòng, nơi mềm yếu nhất.

"Nói! Hoa kia có phải do cô làm?" Diêm Thương Tuyệt nhìn dấu hồng trên người cô tim như bị dao cắt, nếu cô nhận sai, hắn tạm tha cho cô, lời vừa rồi, hắn cũng coi như chưa từng nghe.

Thật ra hắn không muốn dây dưa chuyện An Nguyệt Lê với cô, vì sợ rằng không chịu được câu trả lời của cô nên cố ý nói lãng sang chuyện khác.

Tưởng Niệm cười đến thê lương, nước mắt tuôn không ngớt, cứ mạnh mẽ trào ra, cô đau đớn đứng dậy, hung hăng trừng mắt Diêm Thương Tuyệt: "Tôi nói rồi, không phải tôi, không phải tôi!"

Nghe thấy cô bác bỏ, Diêm Thương Tuyệt căn bản không tin, bởi vì khắp biệt thự này, không ai dám động đến hoa đó, thím Doãn coi nó như mạng, cảng không thể, mà cô chính là tình nghi lớn nhất, sáng nay hắn vì hoa đó hung dữ với cô, cho nên cô hủy hoại hoa đó để hả giận.

Quan trọng nhất là cô chính miệng thừa nhận, thừa nhận cô từng nói muốn cắt nó.

Cô chính là tình nghi lớn nhất không phải sao? đó là hoa ba yêu nhất!

Đáng giận nhất nhất là, cô chính miệng thừa nhận tầm quan trọng của An Nguyệt Lê trong lòng cô!

Cô ấy thật sự không hề cảm nhận được mình đối xử tối với cô ấy sao?

"Vậy cô nói cho tôi biết, tôi quan trọng hay An Nguyệt Lê quan trọng?" Diêm Thương Tuyệt nhìn cô, thật đau lòng, chậm rãi nói.

Hắn chỉ muốn xác định ở trong lòng cô minh có chút trọng lượng nào không---

Chapter
1 Chương 1: Tại sao hỏi như vậy?
2 Chương 2: Em cũng muốn đi xem
3 Chương 3: Cô còn không lên xe?
4 Chương 4: Chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi phải không?
5 Chương 5: Anh ta thật sự trở lại
6 Chương 6: Hồi ức
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9: Anh, anh có nhà
10 Chương 10: Anh sẽ không có ý gì với cô ấy chứ?
11 Chương 11: Em sẽ rất yêu anh
12 Chương 12: Có muốn gả cho anh hay không?
13 Chương 13: Muốn mang bản thân giao cho hắn
14 Chương 14: Cho anh một chiếc Porsche 911
15 Chương 15: Trong thành phố có nhiều kẻ háo sắc
16 Chương 16: Xử lí bọn nó
17 Chương 17: Sợ tôi ăn em
18 Chương 18: Em gánh nổi sự trả thù của tôi sao?
19 Chương 19: Có nhớ tôi hay không
20 Chương 20: Suy nghĩ chuyển đến đây sao
21 Chương 21: Tôi muốn rời khỏi đây
22 Chương 22: Trong lòng cô chỉ có An Nguyệt Lê
23 Chương 23: Em thích không được sao
24 Chương 24: Hắn nên làm gì bây giờ
25 Chương 25: Chúng ta kết hôn
26 Chương 26: Hạnh phúc có lẽ đã ở rất gần
27 Chương 27: Anh chính thức đến cầu hôn
28 Chương 28: Tôi muốn bắt đầu trả thù
29 Chương 29: Nếu em bình yên chết cũng không oán
30 Chương 30: Tiểu Miểu mang thai
31 Chương 31: Nói cho em biết đứa bé là của ai
32 Chương 32: Hắn không hèn nhát
33 Chương 33: Chúng ta cần phải nói chuyện
34 Chương 34: Anh có thể chịu trách nhiệm với em sao
35 Chương 35: Cô gái này làm sao vậy
36 Chương 36: Không thấy Tưởng Niệm
37 Chương 37: Anh là chồng của chủ nhân chiếc điện thoại này sao
38 Chương 38: Anh có quan hệ gì với người mất của (tài sản)
39 Chương 39: Rốt cuộc là có quan hệ gì với Diêm Thương Tuyệt
40 Chương 40: Tôi rất khâm phục cậu
41 Chương 41: Tôi biết vị tiên sinh này
42 Chương 42: Tìm tên điên này đến
43 Chương 43: Anh dẫn tên đó đến phá hư chuyện tốt của tôi
44 Chương 44: Tôi cảm thấy Kiribati vẫn thích hợp với anh
45 Chương 45: Nói nhiều như vậy với cô ấy làm gì
46 Chương 46: Là đến lượt anh xuống Địa Ngục
47 Chương 47: Tổng giám đốc bảo muốn bọn họ chết
48 Chương 48: Hắn và An Nguyệt Lê không cùng một loại người
49 Chương 49: Anh đè em thực khó chịu
50 Chương 50: Mị Cơ đến An gia
51 Chương 51: Trong lòng, nỗi đau khó có thể nói rõ
52 Chương 52: Rốt cuộc anh muốn khoe khoang cái gì
53 Chương 53: Bởi vì anh không có tư cách có được cô ấy
54 Chương 54: Người phải buông cô ấy ra là anh
55 Chương 55: Cây nở hoa
56 Chương 56: Em thực sự không nhớ ra tôi
57 Chương 57: Chú
58 Chương 58: Chỉ muốn rời khỏi đây
59 Chương 59: Sao lại gọi cho tôi?
60 Chương 60: Đi điều tra thêm về cô bé kia
61 Chương 61: Tốt nhất anh ta đừng sớm xuất hiện
62 Chương 62: Đừng vọng tưởng phá hư kế hoạch của tôi
63 Chương 63: Sao cậu có những tấm ảnh này
64 Chương 64: Bây giờ hối hận còn kịp
65 Chương 65: Anh không có tư cách, không phải sao?
66 Chương 66: Mang đi làm cho An Nguyệt Lê ký
67 Chương 67: Tôi tên Trình Sở Đông
68 Chương 68: Đứng chết ở cửa làm gì?
69 Chương 69: Xem ra tôi nên chúc mừng em
70 Chương 70: Mọi thứ này đều là em tự nguyện
71 Chương 71: Người anh nên lo lắng không phải em
72 Chương 72: Các người không biết ông chui từ trong viên đạn ra sao
73 Chương 73: Đứng đàng hoàng ở đây
74 Chương 74: Cô không muốn ở một mình với hắn
75 Chương 75: Đối với Cảnh sao em không có bộ dạng này
76 Chương 76: Vậy đêm nay em hãy giúp tôi điều trị thật tốt
77 Chương 77: Nói cho tôi biết, tôi là ai
78 Chương 78: Cậu đã làm gì với cô ấy?
79 Chương 79: Dường như Tưởng Niệm xảy ra chuyện
80 Chương 80: Đừng mơ chạm đến người anh không nên chạm
81 Chương 81: Làm sao em biết được anh không phải đang gạt em
82 Chương 82: Đây là chuyện của em không cần anh lo
83 Chương 83: Là anh xen vào chuyện người khác
84 Chương 84: Người đàn ông mưu mô
85 Chương 85: Nhân lúc tất cả mọi người ở đây cậu hãy nói cho rõ ràng đi
86 Chương 86: Vì sao em phải gả cho anh
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107: Diêm Thương Tuyệt đánh Tưởng Niệm
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129-1
130 Chương 129-2
131 Chương 130: Chỉ cần thật tốt, cái gì tôi cũng đều đáp ứng cô
132 Chương 131: Cho con một lý do để tôn trọng người đó
133 Chương 132: Một bụng tức giận
134 Chương 133: Chân tướng
135 Chương 134: Chuyện hai người nói, tôi đều nghe được
136 Chương 135: Tưởng niệm mang thai
137 Chương 136: Tôi là chồng của cô ấy
138 Chương 137: Đại kết cục
Chapter

Updated 138 Episodes

1
Chương 1: Tại sao hỏi như vậy?
2
Chương 2: Em cũng muốn đi xem
3
Chương 3: Cô còn không lên xe?
4
Chương 4: Chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi phải không?
5
Chương 5: Anh ta thật sự trở lại
6
Chương 6: Hồi ức
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9: Anh, anh có nhà
10
Chương 10: Anh sẽ không có ý gì với cô ấy chứ?
11
Chương 11: Em sẽ rất yêu anh
12
Chương 12: Có muốn gả cho anh hay không?
13
Chương 13: Muốn mang bản thân giao cho hắn
14
Chương 14: Cho anh một chiếc Porsche 911
15
Chương 15: Trong thành phố có nhiều kẻ háo sắc
16
Chương 16: Xử lí bọn nó
17
Chương 17: Sợ tôi ăn em
18
Chương 18: Em gánh nổi sự trả thù của tôi sao?
19
Chương 19: Có nhớ tôi hay không
20
Chương 20: Suy nghĩ chuyển đến đây sao
21
Chương 21: Tôi muốn rời khỏi đây
22
Chương 22: Trong lòng cô chỉ có An Nguyệt Lê
23
Chương 23: Em thích không được sao
24
Chương 24: Hắn nên làm gì bây giờ
25
Chương 25: Chúng ta kết hôn
26
Chương 26: Hạnh phúc có lẽ đã ở rất gần
27
Chương 27: Anh chính thức đến cầu hôn
28
Chương 28: Tôi muốn bắt đầu trả thù
29
Chương 29: Nếu em bình yên chết cũng không oán
30
Chương 30: Tiểu Miểu mang thai
31
Chương 31: Nói cho em biết đứa bé là của ai
32
Chương 32: Hắn không hèn nhát
33
Chương 33: Chúng ta cần phải nói chuyện
34
Chương 34: Anh có thể chịu trách nhiệm với em sao
35
Chương 35: Cô gái này làm sao vậy
36
Chương 36: Không thấy Tưởng Niệm
37
Chương 37: Anh là chồng của chủ nhân chiếc điện thoại này sao
38
Chương 38: Anh có quan hệ gì với người mất của (tài sản)
39
Chương 39: Rốt cuộc là có quan hệ gì với Diêm Thương Tuyệt
40
Chương 40: Tôi rất khâm phục cậu
41
Chương 41: Tôi biết vị tiên sinh này
42
Chương 42: Tìm tên điên này đến
43
Chương 43: Anh dẫn tên đó đến phá hư chuyện tốt của tôi
44
Chương 44: Tôi cảm thấy Kiribati vẫn thích hợp với anh
45
Chương 45: Nói nhiều như vậy với cô ấy làm gì
46
Chương 46: Là đến lượt anh xuống Địa Ngục
47
Chương 47: Tổng giám đốc bảo muốn bọn họ chết
48
Chương 48: Hắn và An Nguyệt Lê không cùng một loại người
49
Chương 49: Anh đè em thực khó chịu
50
Chương 50: Mị Cơ đến An gia
51
Chương 51: Trong lòng, nỗi đau khó có thể nói rõ
52
Chương 52: Rốt cuộc anh muốn khoe khoang cái gì
53
Chương 53: Bởi vì anh không có tư cách có được cô ấy
54
Chương 54: Người phải buông cô ấy ra là anh
55
Chương 55: Cây nở hoa
56
Chương 56: Em thực sự không nhớ ra tôi
57
Chương 57: Chú
58
Chương 58: Chỉ muốn rời khỏi đây
59
Chương 59: Sao lại gọi cho tôi?
60
Chương 60: Đi điều tra thêm về cô bé kia
61
Chương 61: Tốt nhất anh ta đừng sớm xuất hiện
62
Chương 62: Đừng vọng tưởng phá hư kế hoạch của tôi
63
Chương 63: Sao cậu có những tấm ảnh này
64
Chương 64: Bây giờ hối hận còn kịp
65
Chương 65: Anh không có tư cách, không phải sao?
66
Chương 66: Mang đi làm cho An Nguyệt Lê ký
67
Chương 67: Tôi tên Trình Sở Đông
68
Chương 68: Đứng chết ở cửa làm gì?
69
Chương 69: Xem ra tôi nên chúc mừng em
70
Chương 70: Mọi thứ này đều là em tự nguyện
71
Chương 71: Người anh nên lo lắng không phải em
72
Chương 72: Các người không biết ông chui từ trong viên đạn ra sao
73
Chương 73: Đứng đàng hoàng ở đây
74
Chương 74: Cô không muốn ở một mình với hắn
75
Chương 75: Đối với Cảnh sao em không có bộ dạng này
76
Chương 76: Vậy đêm nay em hãy giúp tôi điều trị thật tốt
77
Chương 77: Nói cho tôi biết, tôi là ai
78
Chương 78: Cậu đã làm gì với cô ấy?
79
Chương 79: Dường như Tưởng Niệm xảy ra chuyện
80
Chương 80: Đừng mơ chạm đến người anh không nên chạm
81
Chương 81: Làm sao em biết được anh không phải đang gạt em
82
Chương 82: Đây là chuyện của em không cần anh lo
83
Chương 83: Là anh xen vào chuyện người khác
84
Chương 84: Người đàn ông mưu mô
85
Chương 85: Nhân lúc tất cả mọi người ở đây cậu hãy nói cho rõ ràng đi
86
Chương 86: Vì sao em phải gả cho anh
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107: Diêm Thương Tuyệt đánh Tưởng Niệm
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129-1
130
Chương 129-2
131
Chương 130: Chỉ cần thật tốt, cái gì tôi cũng đều đáp ứng cô
132
Chương 131: Cho con một lý do để tôn trọng người đó
133
Chương 132: Một bụng tức giận
134
Chương 133: Chân tướng
135
Chương 134: Chuyện hai người nói, tôi đều nghe được
136
Chương 135: Tưởng niệm mang thai
137
Chương 136: Tôi là chồng của cô ấy
138
Chương 137: Đại kết cục