Chương 106: Niên Niên gian lận (Hồi hai)

Dư Niên vừa trả lời, tổ chương trình “Tàng Bảo” gần như lập tức hồi đáp lại, bắt đầu chương trình, bàn chuyện hợp đồng. Bởi vì Dư Niên không có quá nhiều yêu cầu với lệ phí ra sân, lịch trình cũng dễ phối hợp, song phương thống nhất với nhau, nhanh chóng bàn xong.

Mạnh Viễn theo thói quen cảm thán, “Nếu đổi thành nghệ sĩ trước kia của tôi—— “

Dư Niên cười nhạo hắn, “Mạnh ca, anh giống như chủ nhiệm lớp vậy, học sinh lớp tôi hồi trước thế này thế nọ.”

Mạnh Viễn trừng Dư Niên một cái, “Niên Niên, tôi nói cậu biết, cậu lớn gan hơn rồi, nói chuyện với Mạnh ca càng ngày càng không biết lớn nhỏ!” Nói xong hắn cũng cười, “Nhưng mà nói thật, nếu không phải chính cậu muốn đi, tôi thật sự sẽ không để cậu nhận show vừa không hot lại không thể kiếm tiền.”

“Nhưng tôi thật sự rất muốn đi.”

“Ok ok, cả ngàn con ngựa cũng không kéo nổi cậu về, thích đi thì đi đi, ” Mạnh Viễn nói rồi nói, đột nhiên phát hiện, “Sao tiêu chuẩn của tôi đối với cậu lại biến thành chỉ cần cậu vui là được vậy?”

Thi Nhu mở cửa đi vào, đúng lúc nghe được câu này, cô đặt cà phê và trà sữa xuống bàn làm việc, lại đưa nước ép trái cây cho Dư Niên, đáp, “Mạnh ca không nhận ra hả? Mấy quản lý khác đều coi nghệ sĩ của mình là cây rung tiền, là bát cơm manh áo, anh thì khác, con đường anh đi không có được bình thường.”

Mạnh Viễn đắc ý, “Dĩ nhiên tôi phải khác rồi, nghệ sĩ nhà khác có thể mới ra mắt một năm đã hốt được sáu giải thưởng Kim Khúc không? Có thể không? Không thể đúng không? Nghệ sĩ tôi mang tiền đồ rộng mở, dĩ nhiên không đi con đường tầm thường!”

Thi Nhu không để ý tới Mạnh Viễn, đôi mắt lấp lánh nhìn Dư Niên, “Niên Niên, bài đăng trên weibo của em hay lắm!” Cô tức giận nói, “Triệu Xuân Minh là ai vậy, đoạn đối thoại trong “Đại Giảng Đường” kia đúng là tức chết đi được!”

Mạnh Viễn cầm cốc cà phê nguội, “Vậy nên chẳng phải bị cộng đồng mạng chửi sao, chắc giáo sư Triệu sẽ ở ẩn vài ngày tới đấy.”

Ký hợp đồng với tổ chương trình “Tàng Bảo”, chưa tới một tuần, tiết mục đã bắt đầu ghi hình.

Lúc Dư Niên mang Thi Nhu đến trường quay của đài truyền hình, đã nhìn thấy Cổ Ích Duyên chậm rãi đi từ phía xa tới, xung quanh ông là các nhân viên. Cậu nhanh chóng bước tới, đến trước mặt Cổ Ích Duyên, mỉm cười chào hỏi, “Ông Cổ, đã lâu không gặp.”

Cổ Ích Duyên vừa thấy Dư Niên, trên mặt liền nở nụ cười, “Niên Niên tới sớm vậy?”

Dư Niên để mặc đối phương nắm tay mình, bước chậm lại, hơi cúi đầu trả lời, “Vâng, cháu nghĩ đến việc sẽ cùng ghi hình với ông Cổ, còn có chút hồi hộp.”

“Căng thẳng? Đừng có căng thẳng! Bây giờ Niên Niên trưởng thành rồi, còn là đại minh tinh, ghi hình với một ông già, sao lại căng thẳng được!”

Nhân viên bên cạnh thấy bộ dáng Cổ Ích Duyên và Dư Niên vô cùng thân quen, nói chuyện còn rất thân thiết, cũng hơi thắc mắc nhưng để ý tới bầu không khí, khôn ngoan không mở miệng hỏi.

Cổ Ích Duyên vỗ mu bàn tay của Dư Niên, “Tổ chương trình muốn mời cháu tới, Cam Châu còn nói chắc cháu sẽ không có thời gian đâu, bây giờ cháu rất bận, lại còn kín lịch nữa. Ông bèn nói, không, chỉ cần tìm cháu, cháu nhất định sẽ tới.” Trong từng nếp nhăn trên mặt ông đều chứa niềm vui và yên tâm, “Xem đi, ông nói đúng, cháu tới.”

Dư Niên cong môi cười nói, “Cho dù viện trưởng Cam không mời cháu, cháu cũng tìm cơ hội xin vào.”

Cổ Ích Duyên vui vẻ, lại than thở, “Nếu ông bà ngoại cháu nhìn thấy bộ dáng trưởng thành đẹp trai bây giờ của cháu, không biết sẽ vui đến mức nào.”

Dư Niên hơi mở to mắt, cố ra vẻ không phục, “Ông Cổ, khi còn bé cháu cũng rất đẹp trai!”

Cổ Ích Duyên sững người một giây, nói với người bên cạnh, “Xem đi, mới chỉ khen một câu mà đã phổng mũi rồi!”

Tất cả mọi người bật cười.

Lúc vào phòng nghỉ, Cam Châu đã tới trước. Ông mặc trung sơn trang* màu đen, đầu tóc gọn gàng, nhìn vô cùng văn nhã. Thấy Cổ Ích Duyên đi vào, ông liền vội vàng đứng lên bước tới hai bước chào đón, “Cổ lão!”

Cầm tay Cổ Ích Duyên, ông vừa cười vừa nhìn Dư Niên, “Niên Niên lại đẹp trai hơn không ít!”

Cổ Ích Duyên cười cười đi vào trong, “Cậu đừng khen cháu nó nữa, nếu thật sự cảm thấy nó đẹp trai thì cũng phải nhịn xuống đừng nói, đứa nhỏ này vừa được khen một cái đã vui mừng bay tít lên trời cao!”

Dư Niên không lên tiếng, chỉ mỉm cười.

Ba người vừa ngồi xuống ghế salon trong phòng nghỉ, tổng đạo diễn của tổ chương trình đã chạy tới, kêu bọn họ nghỉ ngơi tí đi, sân khấu vẫn còn đang được chuẩn bị. Sau khi hàn huyên vài câu lại vội vã chạy đi.

Cửa phòng nghỉ đóng lại, Cổ Ích Duyên chống gậy, hỏi Dư Niên, “Bác đọc tin thấy nói cháu đã mua được Xương phương tôn về từ nước Ý?”

Dư Niên gật đầu, “Vâng, người giữ Xương phương tôn chính là gia tộc Monti của Ý, đang có nội đấu. Cháu vừa mới mang Xương phương tôn rời đi, bên đó đã xảy ra giao chiến, nghe nói không có ai bị thương nhưng đồ đấu giá đều bị tổn hại, lúc ấy chỉ cảm thấy bản thân rất may.”

Chỉ nghe Dư Niên kể lại vài câu nhưng Cổ Ích Duyên cũng biết trong đó có không ít nguy hiểm. Ông trầm ngâm, “Cháu vất vả rồi, người xưa từng nói đồ cổ đều có linh tính, tất cả đều đem đến lợi tránh xa hại, hoặc là cứu chủ nhân khỏi nguy hiểm, không chừng đó là sự thực.”

Dư Niên cười nói, “Đồ cổ có linh tính hay không thì cháu không biết, nhưng tụi nó đều là đồ quý giá, vậy nên cuối cùng phải nói, nó cần có người bảo vệ.”

“Cháu nói cũng đúng, ” Cổ Ích Duyên nhìn Cam Châu, “Mục đích của viện bảo tàng, chính là việc này.”

Cam Châu nói, “Nhắc tới chuyện này, chuyện Xương phương tôn được đấu giá, chúng ta ai cũng không có tin tức, thật may là có Niên Niên mua về, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội.”

Cổ Ích Duyên gật đầu, “Năm đó Xương phương tôn bị lén lút đưa ra nước ngoài, Tu Ninh trước tức đến mức ăn không vô, đấm ngực thở dài hồi lâu.”

Dư Niên cười nói: “Nếu ông ngoại biết cháu đã mua được đồ về, 80% sẽ ôm cháu xoay vòng vòng!”

Lúc này nhân viên gõ cửa, nói sân khấu đã được bố trí xong xuôi. Đi theo nhân viên làm việc, ba người ngồi vào ghế của ban giám định.

Không cần biết là Cổ Ích Duyên, Dư Niên hay Cam Châu, giám định di vật văn hóa là hàng riêu hay pha kè, kể lại câu chuyện xưa đằng sau mỗi món đều là hạ bút thành văn, ghi hình vô cùng thoải mái.

Có một ông lão hơn sáu mươi tuổi tới chương trình, đặt một đồ rửa bút lên bàn giám định. Lúc nhìn con dấu dưới đáy đồ rửa bút, Cổ Ích Duyên quan sát kỹ càng vài giây, cười nói, “Dư Niên, cháu tới đánh giá bảo bối này đi.”

Dư Niên kính cẩn gật đầu, nhìn về phía sân khấu điều chỉnh micrio, mở miệng, “Đồ rửa bút là một món không thể thiếu trong các đồ trang trí thư phòng thời xưa, múc nước rửa bút, tần suất sử dụng hằng ngày rất cao, được làm bằng gốm sứ phổ biến, như đồ rửa bút gốm men xanh sản xuất từ lò Nhữ được truyền qua từng đời, vô cùng trân quý. Gốm sứ được truyền đời nhiều nhất, còn đồ rửa bút của ông, là ngọc.”

Ông lão gật đầu, “Đúng vậy.”

Dư Niên tiếp tục nói, “Món đồ này của ông, là đồ rửa bút bằng ngọc Thu Thiền Đồng Diệp, họa tiết sống động hoạt bát, lung linh có thừa, được chạm khắc thành một cành ngô đồng gãy nâng đỡ một phiến lá, gân lá rõ ràng, ve sầu đậu trên mặt lá, nhìn rất sống động.”

Ông lão cầm micro, “Nhãn lực của nhà giám định nhỏ thật tốt, nói vô cùng đúng. Đồ rửa bút này đã được truyền xuống qua rất nhiều đời. Nhưng mà, ông muốn đố cháu.”

MC là cái miệng nổi tiếng của đài quốc gia đài, vội vàng cười nói, “Nhà giám định nhỏ của chúng tôi đã sẵn sàng rồi, ông đố đi!”

Ông lão hỏi: “Cháu có biết lai lịch của món đồ này không?”

Dư Niên cười nói, “Ông lão, câu hỏi của ông không làm khó cháu được đâu.” Khuôn mặt cậu sáng sủa, câu chữ rõ ràng, “Trên đỉnh đồ rửa bút có một con dấu, là ba chữ ‘Phù Quang Trai’. Lấy danh tự ‘Phù Quang’ đặt tên cho thư phòng, chỉ có Thái tử Thái phó Dư Hoài Nam trong sách sử. Lúc Dư Hoài Nam viết tên mình, theo thói quen viết chữ ‘Nam’ kéo dài nét cong, kín nửa miệng. Ông xem kĩ đồ rửa bút của ông, nhất định chữ nam đó được viết như vậy.”

Trên màn hình lớn xuất hiện bức ảnh HD, quả nhiên giống như lời Dư Niên, dưới đáy chữ Nam, kín nửa miệng. (chữ Nam nè cả nhà 南)

Dư Niên tiếp tục nói, “Cả đời Dư Hoài Nam chỉ dùng ba đồ rửa bút, đồ trong tay ông, là cái thứ hai, được bậc thầy điêu khắc ngọc, Hạ Thúc, thời đó làm ra. Hắn dùng được mười một năm, sau đó đưa đồ rửa bút cho một người tên Cung Quý Dương, nói nhìn Quý Dương tẩy sạch vẩn đục trong thiên hạ, giống như đồ rửa bút rửa sạch vết mực. Người này sau đó làm Thiếu khanh của Đại Lý tự, trong sách sử cũng có tên của hắn.”

Trên mặt ông già không giấu nổi kinh ngạc, luôn miệng nói, “Cháu nói vô cùng đúng! Thậm chí còn biết cặn kẽ hơn ông! Đúng là tổ tiên của ông họ Cung tên Quý Dương! Đồ rửa bút được truyền xuống từng đời, khi ba ông còn bé đã được nghe ông nội kể câu chuyện này. Khi ông còn bé cũng được ba kể lại câu chuyện này.” Ông nhìn MC, “Coi như tôi tâm phục khẩu phục, nhà giám định nhỏ quả nhiên lợi hại!”

Sau khi ghi hình kết thúc, Cam Châu cười nói, “Vừa nãy có tính là Niên Niên gian lận không?”

Dư Niên xấu hổ, “Khi còn bé học lịch sử gia đình, trong đó có ghi lại chuyện này, lúc ấy cháu vô cùng bội phục Cung Thiếu khanh trừ gian diệt ác, một thân chính khí.”

Qua vài ngày, tiết mục này được phát sóng trên đài quốc gia, bởi vì có Dư Niên tham gia nên độ thảo luận trên weibo rất cao.

“—— thật sự vẫn có người tin Dư Niên có thực tài? Cũng chỉ là tổ chương trình đưa kịch bản sân khấu rồi học thuộc, sau đó lên đọc là được, trẻ con biết chữ cũng làm được! Nói thật, cậu ta thật sự cần cù chăm chỉ, tận tâm tận lực vì thiết lập tính cách của mình, loại show này cũng nhận.”

“—— a a a a tôi Niên Niên mặc trung sơn trang trắng đẹp trai quá! Lúc Niên Niên ngồi ở đó giải thích câu chuyện xưa của từng món đồ, tui chỉ muốn xỉu tại chỗ thôi! Ban đầu chỉ nhìn Niên Niên, kết quả nhìn một hồi, thật lòng thích những câu chuyện xưa của di vật văn hóa! Chờ tập hai!”

“—— tổ chương trình mời đúng người rồi, Dư Niên không hổ là học sinh cuối cùng của Tằng Hồng Ảnh, bàn về nền tảng sử học cùng với giám định di vật văn hóa đều khiến người ta bội phục, tuyệt đối là căn cơ thấm nhuần nhiều năm mới có! Cho dù kiếm tiền dựa vào đầu tư đồ cổ, người ta cũng là dựa vào tài học kiếm được bát cơm.”

Mạnh Viễn đọc xong các kiểu đánh giá, cố ý chạy tới phòng tập tìm Dư Niên, vui vẻ ra mặt, “Niên Niên, không ngờ hiệu quả show rất tốt!”

Dư Niên đang dùng khăn lông trắng lau mồ hôi trán, nghe vậy cười nói, ” Ừ, viện trưởng Cam còn có fans kìa, đột nhiên weibo tăng hơn mười ngàn lượt theo dõi, nói là sợ chết đi được.”

Mạnh Viễn cười to, nghe Dư Niên nhắc tới weibo, Mạnh Viễn lại nghĩ tới, “Có một chuyện bực mình, tập kế Triệu Thư Á muốn tham gia show.”

Thấy cái tay cầm khăn lông trắng của Dư Niên không ngừng lại, Mạnh Viễn tiếp tục nói, “Ban đầu tổ chương trình muốn mời cậu, nhưng không ôm nhiều hy vọng, bởi vì địa vị của cậu quá cao, vậy nên bọn họ do dự muốn mời Triệu Thư Á.

Đối với chuyện có lợi với thiết lập tính cách dòng dõi thư hương, tất nhiên Triệu Thư Á sẽ không bỏ qua, chẳng qua cậu ta không ngờ cuối cùng cậu lại nhận show này, Triệu Thư Á hoàn toàn không có cơ hội. Vậy nên chắc trong lòng không thoải mái, nghĩ biện pháp xử cậu trực diện, làm chuyện xấu xa với cậu.”

Dư Niên uống nước xong, vặn chặt nắp, “Không sao, Mạnh ca yên tâm, tôi có thể ứng phó.”

Thấy Dư Niên thu dọn đồ đạc giống như định đi về, Mạnh Viễn kinh ngạc, “Đi về? Tưởng cậu tập nhảy đến tám giờ tối?”

Dư Niên xách chai nước, “Không tập, bạn trai tới đón tôi tan làm.” Cậu suy nghĩ một chút, cong mắt, nhanh nhẹn nói, “Nếu sau này trình độ nhảy của tôi đi lùi, chắc chắn Tạ Du phải chịu trách nhiệm!”

———————————

*中山装(trung sơn trang) Kiểu áo Tôn Trung Sơn

Chapter
1 Chương 1: “cậu mà không nổi, thiên lý nan dung!”
2 Chương 2: “Đệt mợ!!! Tạ Du cậu cũng biết xấu hổ hả?”
3 Chương 3: “Chính là giọng hát này.”
4 Chương 4: “Ừ— trao đổi họ tên.”
5 Chương 5: “Hoa tường vi rất đẹp.”
6 Chương 6: “Tâm trạng cậu không tốt hả?”
7 Chương 7: “đối thủ phiền phức nhất của cậu, là tôi”
8 Chương 8: “Mạng của tôi đều do đồ Nhắc tuồng ban cho.”
9 Chương 9: “Được rồi được rồi, ngài vui là được!”
10 Chương 10: “Tối hôm nay tất cả phòng riêng đều miễn phí.”
11 Chương 11: “Tin tôi đi, nhất định không sai!”
12 Chương 12: “Dư Niên rất tốt, cậu ấy sẽ không làm việc đó.”
13 Chương 13: “Tâm trạng cậu tốt hơn chưa?”
14 Chương 14: “Không phải vậy thì cậu cho rằng vì cái gì?”
15 Chương 15: “cảm ơn bánh ngọt của anh!”
16 Chương 16: Dư Niên hiểu rõ, biết mình bị xem là đá kê chân rồi
17 Chương 17: Tình nghĩa anh em từ Thuở “dấm đài” thật sự chẳng đáng một xu!
18 Chương 18: “đây là số điện thoại của tôi.”
19 Chương 19: “Tôi muốn nhìn cậu ấy một chút.”
20 Chương 20: “Giọng hát này hay quá!”
21 Chương 21: Hình như đang. . . . . . dỗ mình?
22 Chương 22: Rất muốn thưởng tiền cho stylist này
23 Chương 23: “Tôi tự biết chừng mực.”
24 Chương 24: “Ừ, tôi muốn cho cậu ấy tiền tiêu.”
25 Chương 25: “Cô ta bán thảm, em cũng vậy.”
26 Chương 26: “Niên Niên cẩn thận đừng đụng vào!”
27 Chương 27: Dư Niên, mặc đồ Cẩn thận! !
28 Chương 28: Tạ Tiểu Du, vậy mười mấy năm đánh đàn của cậu thì Sao?
29 Chương 29: “#Dư_Niên_rửa_mối_nhục_xưa, có gì nhìn được không?”
30 Chương 30: “Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?”
31 Chương 31: Đây chắc là một loại . . . Tình thú?
32 Chương 32: “Đây là bí mật nhỏ của tôi”
33 Chương 33: “Mong anh bình an.”
34 Chương 34: Con trai à, ba rất thất vọng về con!
35 Chương 35: “Tối nay sao trời đẹp lắm.”
36 Chương 36: “Tạ Du, gần đây anh có khỏe không?” “Không khỏe lắm.”
37 Chương 37: “Chậc chậc chậc, chị hiểu rồi, em đây là Vừa thèm nhỏ dãi nhan sắc đối phương, lại vừa thích nhân ca�
38 Chương 38: “Dư Niên thích một người mẫu cao hơn cậu ấy, lại còn cực kỳ Xinh đẹp, có thể một tay ép cậu ấy vào tư
39 Chương 39: “Cậu có muốn vào ngồi không?”
40 Chương 40: “Xin lỗi, tạm thời tôi có việc, không thể đến chỗ hẹn rồi.”
41 Chương 41: Là tôi, ý kiến?
42 Chương 42: Không nghĩ rằng sẽ gặp được kinh hỉ
43 Chương 43: Dắt tay
44 Chương 44: “Bạn tôi gửi tin nhắn, nói là anh ấy uống nhiều quá, hỏi tôi có thể tới đón anh ấy không.”
45 Chương 45: “Niên Niên, đầu tôi đau.”
46 Chương 46: Cái này là bị búa vả chứ không phải bị tay vả mặt nữa rồi!
47 Chương 47: “không muốn bị nghề tay trái ảnh hưởng đến việc học”
48 Chương 48: Cậu ấy cực kỳ ngọt, ngọt đến mức khiến tim tôi mềm nhũn
49 Chương 49: “Niên Niên, ngẩng đầu.”
50 Chương 50: “Bạn tên Niên Niên Hữu Dư này, . . .”
51 Chương 51: “Nói cho tôi địa chỉ, tôi tới ngay đây.”
52 Chương 52: Điều ước sinh nhật đầu tiên trong hai mươi hai năm qua của tôi chính là. . .
53 Chương 53: “Nếu không thì . . . Tôi đút cho anh nhé?”
54 Chương 54: “Ừ, tôi đây.”
55 Chương 55: “Cậu ấy là người ông có thể bắt nạt?”
56 Chương 56: “Vờ Lờ, thế giới thật vi diệu . . .”
57 Chương 57: “Ngày mai trừ canh xương sườn thì anh có muốn ăn thêm gì không?”
58 Chương 58: Fanfic CP Du Ngư
59 Chương 59: . . . Bá tổng sẽ không đỏ mặt!
60 Chương 60: “Vâng, con cũng tình nguyện.”
61 Chương 61: Tiếp ứng
62 Chương 62: “không mua nổi đồ ăn ngoài”
63 Chương 63: ‘Em có hài lòng với những thứ này không?’
64 Chương 64: “Niên Niên, không sao, tôi tìm được cậu rồi.”
65 Chương 65: “Niên Niên, cậu . . . Có muốn nếm lại không?”
66 Chương 66: “Niên Niên, tôi, tôi đói!”
67 Chương 67: “Niên Niên, tôi ăn đồ ăn cậu làm, vậy tôi là người cậu thích sao?”
68 Chương 68: “Niên Niên, nơi này nữa, được không?”
69 Chương 69: “Em cũng không thể sao?” “Dĩ nhiên, dĩ nhiên em . . . Có thể.”
70 Chương 70: “Cậu đang uy hiếp tôi?”
71 Chương 71: “Niên Niên của anh, xứng đáng được nhận thứ tốt nhất.”
72 Chương 72: “Bởi vì anh muốn nhanh chóng hôn em.”
73 Chương 73: #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời
74 Chương 74: “Bỗng nhiên em vô cùng muốn hôn anh.”
75 Chương 75: “Niên Niên, đừng nhìn anh hoài nữa.”
76 Chương 76: “. . . Cậu dùng hai trăm triệu, mua một tờ giấy ở hội đấu giá Nguyên gia!”
77 Chương 77: “Mấy thứ này, coi như thằng bé mua thú vui đi.”
78 Chương 78: “Vì, vì sao anh biết bài hát này?”
79 Chương 79: “Không vất vả, anh cầu còn không được.”
80 Chương 80: “. . . Nhưng ban ngày chúng ta không thể làm chuyện dâm loạn được.”
81 Chương 81: “Hình như . . . đúng là có thể dùng một tay ép em lên tường hôn thật?”
82 Chương 82: “Bởi vì có một người tên Tiếu Đình đang cản đường em”
83 Chương 83: “nhưng nói người đi cùng với Dư Niên trong hình là Tạ tổng, tao bị điên mới tin mày”
84 Chương 84: “. . . Người đằng sau Dư Niên không chỉ có bình giấm lớn hết phần thiên hạ mà tính bao che khuyết điểm cũng lớn nh
85 Chương 85: “Không, không phải anh, thật sự không phải anh!”
86 Chương 86: “Anh bôi thuốc cho em!”
87 Chương 87: Niên Niên ngồi máy bay của Tạ tổng đi về? ? ?
88 Chương 88: “Anh chia một nửa sinh nhật của anh cho em, được không?”
89 Chương 89: Niên Niên tự mình động thủ đánh người, đau tay
90 Chương 90: “không hẹn hò, mấy chuyện phiền lòng cũng không có!”
91 Chương 91: “. . . Tôi nói hết cho Dư Niên rồi”
92 Chương 92: “Tạ Tiểu Du này, Niên Niên Hữu Dư nhà cậu . . . đi rồi.”
93 Chương 93: “Suỵt”
94 Chương 94: “Chỉ cần bản lĩnh thâm sâu, nhặt đại đồ Ven đường cũng hốt được món hời!”
95 Chương 95: “Cảm ơn anh đã đến bên em.”
96 Chương 96: “Bạn trai em thật —— “
97 Chương 97: “Mị không có hiểu thế giới của người giàu”
98 Chương 98: “. . . Tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?”
99 Chương 99: “Ừ, mẹ Tạ Du, hẹn gặp tôi.”
100 Chương 100: Tài liệu tham khảo tình yêu
101 Chương 101: “Dư Niên nhận tiền làm giám khảo, tại sao còn dám thách thức tổ chương trình?”
102 Chương 102: “. . .quà kỷ niệm chín mươi chín ngày ta bên nhau.”
103 Chương 103: “Chờ sau này anh đánh đàn cho em nghe nhé.”
104 Chương 104: “Niên Niên, cậu lại lên đầu đề!”(hồi hai)
105 Chương 105: “Bọn họ xúc phạm tôi đúng không? Vậy thì tôi trả lại là được.”
106 Chương 106: Niên Niên gian lận (Hồi hai)
107 Chương 107: “Suy nghĩ rất tốt, nhưng mà, đó là tranh giả.”
108 Chương 108: Sóng gió nổi lên (hồi hai)
109 Chương 109: “. . . Quan hệ thân thích giữa Dư Niên và Úc Thanh cụ thể là gì?”
110 Chương 110: “Úc Thanh là đại tiểu thư Thịnh gia, vậy em họ Dư Niên của cô . . .”
111 Chương 111: #Dạy_cưng_cách_xây_dựng_hình_tượng_quý_công_tử (hồi hai)
112 Chương 112: “Thì ra có người nhân lúc em ngủ lặng lẽ hôn em.”
113 Chương 113: “Niên Niên rất ngọt, muốn ăn.”
114 Chương 114: Ảnh đăng lên là một cổ tay đang đeo đồng hồ đôi giống hệt cái của Dư Niên, chỉ kèm theo chữ: Nhìn
115 Chương 115: “. . . Con là niềm kiêu ngạo của thầy.”
116 Chương 116: “Được, vậy tôi sẵn lòng đi gặp bác Hà Kiêu với bác.”
117 Chương 117: “Xin lỗi, tôi không muốn.”
118 Chương 118: “Nếu có một ngày anh rời khỏi em thì anh muốn trở thành ngọn đèn đầu giường em, . . .”
119 Chương 119: “Tạ Du, em thật sự vô cùng sợ . . .”
120 Chương 120: “Vậy anh quyết định giúp em nhé, được không?”
121 Chương 121: Mua đứt
122 Chương 122: “. . .tôi biết Tạ Du”
123 Chương 123: Leto
124 Chương 124: “. . .nếu như anh muốn chơi piano, vậy em chính là người nghe trung thành nhất của anh.”
125 Chương 125: “Tạ Du, em tìm được đồ Về rồi.”
126 Chương 126: “Ngứa, gãi cho em. . .”
127 Chương 127: “. . . Tôi vô cùng vinh hạnh, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.”
128 Chương 128: “Anh đi gặp ông ấy với em đi, . . .”
129 Chương 129: “Niên Niên, có thể gọi bác một tiếng —— “
130 Chương 130: “. . . Tí nữa còn phải thu nhạc đệm.”
131 Chương 131: “Muốn bây giờ.”
132 Chương 132: Danh sách
133 Chương 133: “Thứ em muốn, anh cũng muốn làm cho em.”
134 Chương 134: Cùng xuất hiện trên sân khấu
135 Chương 135: Người em/anh yêu
136 Chương 136: “Gặp được anh, có lẽ chính là chuyện tốt đẹp nhất cả đời này của em.”
Chapter

Updated 136 Episodes

1
Chương 1: “cậu mà không nổi, thiên lý nan dung!”
2
Chương 2: “Đệt mợ!!! Tạ Du cậu cũng biết xấu hổ hả?”
3
Chương 3: “Chính là giọng hát này.”
4
Chương 4: “Ừ— trao đổi họ tên.”
5
Chương 5: “Hoa tường vi rất đẹp.”
6
Chương 6: “Tâm trạng cậu không tốt hả?”
7
Chương 7: “đối thủ phiền phức nhất của cậu, là tôi”
8
Chương 8: “Mạng của tôi đều do đồ Nhắc tuồng ban cho.”
9
Chương 9: “Được rồi được rồi, ngài vui là được!”
10
Chương 10: “Tối hôm nay tất cả phòng riêng đều miễn phí.”
11
Chương 11: “Tin tôi đi, nhất định không sai!”
12
Chương 12: “Dư Niên rất tốt, cậu ấy sẽ không làm việc đó.”
13
Chương 13: “Tâm trạng cậu tốt hơn chưa?”
14
Chương 14: “Không phải vậy thì cậu cho rằng vì cái gì?”
15
Chương 15: “cảm ơn bánh ngọt của anh!”
16
Chương 16: Dư Niên hiểu rõ, biết mình bị xem là đá kê chân rồi
17
Chương 17: Tình nghĩa anh em từ Thuở “dấm đài” thật sự chẳng đáng một xu!
18
Chương 18: “đây là số điện thoại của tôi.”
19
Chương 19: “Tôi muốn nhìn cậu ấy một chút.”
20
Chương 20: “Giọng hát này hay quá!”
21
Chương 21: Hình như đang. . . . . . dỗ mình?
22
Chương 22: Rất muốn thưởng tiền cho stylist này
23
Chương 23: “Tôi tự biết chừng mực.”
24
Chương 24: “Ừ, tôi muốn cho cậu ấy tiền tiêu.”
25
Chương 25: “Cô ta bán thảm, em cũng vậy.”
26
Chương 26: “Niên Niên cẩn thận đừng đụng vào!”
27
Chương 27: Dư Niên, mặc đồ Cẩn thận! !
28
Chương 28: Tạ Tiểu Du, vậy mười mấy năm đánh đàn của cậu thì Sao?
29
Chương 29: “#Dư_Niên_rửa_mối_nhục_xưa, có gì nhìn được không?”
30
Chương 30: “Cậu gặp chuyện gì khẩn cấp hả?”
31
Chương 31: Đây chắc là một loại . . . Tình thú?
32
Chương 32: “Đây là bí mật nhỏ của tôi”
33
Chương 33: “Mong anh bình an.”
34
Chương 34: Con trai à, ba rất thất vọng về con!
35
Chương 35: “Tối nay sao trời đẹp lắm.”
36
Chương 36: “Tạ Du, gần đây anh có khỏe không?” “Không khỏe lắm.”
37
Chương 37: “Chậc chậc chậc, chị hiểu rồi, em đây là Vừa thèm nhỏ dãi nhan sắc đối phương, lại vừa thích nhân ca�
38
Chương 38: “Dư Niên thích một người mẫu cao hơn cậu ấy, lại còn cực kỳ Xinh đẹp, có thể một tay ép cậu ấy vào tư
39
Chương 39: “Cậu có muốn vào ngồi không?”
40
Chương 40: “Xin lỗi, tạm thời tôi có việc, không thể đến chỗ hẹn rồi.”
41
Chương 41: Là tôi, ý kiến?
42
Chương 42: Không nghĩ rằng sẽ gặp được kinh hỉ
43
Chương 43: Dắt tay
44
Chương 44: “Bạn tôi gửi tin nhắn, nói là anh ấy uống nhiều quá, hỏi tôi có thể tới đón anh ấy không.”
45
Chương 45: “Niên Niên, đầu tôi đau.”
46
Chương 46: Cái này là bị búa vả chứ không phải bị tay vả mặt nữa rồi!
47
Chương 47: “không muốn bị nghề tay trái ảnh hưởng đến việc học”
48
Chương 48: Cậu ấy cực kỳ ngọt, ngọt đến mức khiến tim tôi mềm nhũn
49
Chương 49: “Niên Niên, ngẩng đầu.”
50
Chương 50: “Bạn tên Niên Niên Hữu Dư này, . . .”
51
Chương 51: “Nói cho tôi địa chỉ, tôi tới ngay đây.”
52
Chương 52: Điều ước sinh nhật đầu tiên trong hai mươi hai năm qua của tôi chính là. . .
53
Chương 53: “Nếu không thì . . . Tôi đút cho anh nhé?”
54
Chương 54: “Ừ, tôi đây.”
55
Chương 55: “Cậu ấy là người ông có thể bắt nạt?”
56
Chương 56: “Vờ Lờ, thế giới thật vi diệu . . .”
57
Chương 57: “Ngày mai trừ canh xương sườn thì anh có muốn ăn thêm gì không?”
58
Chương 58: Fanfic CP Du Ngư
59
Chương 59: . . . Bá tổng sẽ không đỏ mặt!
60
Chương 60: “Vâng, con cũng tình nguyện.”
61
Chương 61: Tiếp ứng
62
Chương 62: “không mua nổi đồ ăn ngoài”
63
Chương 63: ‘Em có hài lòng với những thứ này không?’
64
Chương 64: “Niên Niên, không sao, tôi tìm được cậu rồi.”
65
Chương 65: “Niên Niên, cậu . . . Có muốn nếm lại không?”
66
Chương 66: “Niên Niên, tôi, tôi đói!”
67
Chương 67: “Niên Niên, tôi ăn đồ ăn cậu làm, vậy tôi là người cậu thích sao?”
68
Chương 68: “Niên Niên, nơi này nữa, được không?”
69
Chương 69: “Em cũng không thể sao?” “Dĩ nhiên, dĩ nhiên em . . . Có thể.”
70
Chương 70: “Cậu đang uy hiếp tôi?”
71
Chương 71: “Niên Niên của anh, xứng đáng được nhận thứ tốt nhất.”
72
Chương 72: “Bởi vì anh muốn nhanh chóng hôn em.”
73
Chương 73: #bản_thân_bạn_rất_tuyệt_vời
74
Chương 74: “Bỗng nhiên em vô cùng muốn hôn anh.”
75
Chương 75: “Niên Niên, đừng nhìn anh hoài nữa.”
76
Chương 76: “. . . Cậu dùng hai trăm triệu, mua một tờ giấy ở hội đấu giá Nguyên gia!”
77
Chương 77: “Mấy thứ này, coi như thằng bé mua thú vui đi.”
78
Chương 78: “Vì, vì sao anh biết bài hát này?”
79
Chương 79: “Không vất vả, anh cầu còn không được.”
80
Chương 80: “. . . Nhưng ban ngày chúng ta không thể làm chuyện dâm loạn được.”
81
Chương 81: “Hình như . . . đúng là có thể dùng một tay ép em lên tường hôn thật?”
82
Chương 82: “Bởi vì có một người tên Tiếu Đình đang cản đường em”
83
Chương 83: “nhưng nói người đi cùng với Dư Niên trong hình là Tạ tổng, tao bị điên mới tin mày”
84
Chương 84: “. . . Người đằng sau Dư Niên không chỉ có bình giấm lớn hết phần thiên hạ mà tính bao che khuyết điểm cũng lớn nh
85
Chương 85: “Không, không phải anh, thật sự không phải anh!”
86
Chương 86: “Anh bôi thuốc cho em!”
87
Chương 87: Niên Niên ngồi máy bay của Tạ tổng đi về? ? ?
88
Chương 88: “Anh chia một nửa sinh nhật của anh cho em, được không?”
89
Chương 89: Niên Niên tự mình động thủ đánh người, đau tay
90
Chương 90: “không hẹn hò, mấy chuyện phiền lòng cũng không có!”
91
Chương 91: “. . . Tôi nói hết cho Dư Niên rồi”
92
Chương 92: “Tạ Tiểu Du này, Niên Niên Hữu Dư nhà cậu . . . đi rồi.”
93
Chương 93: “Suỵt”
94
Chương 94: “Chỉ cần bản lĩnh thâm sâu, nhặt đại đồ Ven đường cũng hốt được món hời!”
95
Chương 95: “Cảm ơn anh đã đến bên em.”
96
Chương 96: “Bạn trai em thật —— “
97
Chương 97: “Mị không có hiểu thế giới của người giàu”
98
Chương 98: “. . . Tại sao tôi phải cam tâm chịu thiệt?”
99
Chương 99: “Ừ, mẹ Tạ Du, hẹn gặp tôi.”
100
Chương 100: Tài liệu tham khảo tình yêu
101
Chương 101: “Dư Niên nhận tiền làm giám khảo, tại sao còn dám thách thức tổ chương trình?”
102
Chương 102: “. . .quà kỷ niệm chín mươi chín ngày ta bên nhau.”
103
Chương 103: “Chờ sau này anh đánh đàn cho em nghe nhé.”
104
Chương 104: “Niên Niên, cậu lại lên đầu đề!”(hồi hai)
105
Chương 105: “Bọn họ xúc phạm tôi đúng không? Vậy thì tôi trả lại là được.”
106
Chương 106: Niên Niên gian lận (Hồi hai)
107
Chương 107: “Suy nghĩ rất tốt, nhưng mà, đó là tranh giả.”
108
Chương 108: Sóng gió nổi lên (hồi hai)
109
Chương 109: “. . . Quan hệ thân thích giữa Dư Niên và Úc Thanh cụ thể là gì?”
110
Chương 110: “Úc Thanh là đại tiểu thư Thịnh gia, vậy em họ Dư Niên của cô . . .”
111
Chương 111: #Dạy_cưng_cách_xây_dựng_hình_tượng_quý_công_tử (hồi hai)
112
Chương 112: “Thì ra có người nhân lúc em ngủ lặng lẽ hôn em.”
113
Chương 113: “Niên Niên rất ngọt, muốn ăn.”
114
Chương 114: Ảnh đăng lên là một cổ tay đang đeo đồng hồ đôi giống hệt cái của Dư Niên, chỉ kèm theo chữ: Nhìn
115
Chương 115: “. . . Con là niềm kiêu ngạo của thầy.”
116
Chương 116: “Được, vậy tôi sẵn lòng đi gặp bác Hà Kiêu với bác.”
117
Chương 117: “Xin lỗi, tôi không muốn.”
118
Chương 118: “Nếu có một ngày anh rời khỏi em thì anh muốn trở thành ngọn đèn đầu giường em, . . .”
119
Chương 119: “Tạ Du, em thật sự vô cùng sợ . . .”
120
Chương 120: “Vậy anh quyết định giúp em nhé, được không?”
121
Chương 121: Mua đứt
122
Chương 122: “. . .tôi biết Tạ Du”
123
Chương 123: Leto
124
Chương 124: “. . .nếu như anh muốn chơi piano, vậy em chính là người nghe trung thành nhất của anh.”
125
Chương 125: “Tạ Du, em tìm được đồ Về rồi.”
126
Chương 126: “Ngứa, gãi cho em. . .”
127
Chương 127: “. . . Tôi vô cùng vinh hạnh, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long.”
128
Chương 128: “Anh đi gặp ông ấy với em đi, . . .”
129
Chương 129: “Niên Niên, có thể gọi bác một tiếng —— “
130
Chương 130: “. . . Tí nữa còn phải thu nhạc đệm.”
131
Chương 131: “Muốn bây giờ.”
132
Chương 132: Danh sách
133
Chương 133: “Thứ em muốn, anh cũng muốn làm cho em.”
134
Chương 134: Cùng xuất hiện trên sân khấu
135
Chương 135: Người em/anh yêu
136
Chương 136: “Gặp được anh, có lẽ chính là chuyện tốt đẹp nhất cả đời này của em.”