Chương 106: Khắc tận xương

Tận tình mấy ngày,
khi Thi Dạ Triêu tỉnh lại vào buổi chiều nào đấy, rốt cuộc ý thức được
mình làm quá mức rồi, thân thể hơi trống không. Đi qua công ty rồi trở
về, Cố Lạc vẫn còn đang ngủ, tóc dài tán loạn làm tổ trên giường của
anh, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp trầm ổn theo quy luật, Thi Dạ Triêu nằm nghiêng người chống tay bên cạnh cô, ngón tay quấn lấy tóc dài của cô,
một vòng lại một vòng.

Cố Lạc đang nhắm mắt khẽ cong lên một
đường cong, nhếch khóe miệng, nhích lại gần ngực anh, hôn lên ngực anh.
“Buổi sáng tốt lành, Thi tiên sinh.”

“Đã xế chiều, Thi phu nhân.”

Thi Dạ Triêu vuốt vuốt mặt của cô, “Đứng lên ăn cái gì, Già Già đã bắt đầu
mặt nặng mày nhẹ với anh rồi, trách anh lqd cứ chiếm lấy em.”

Cố Lạc cười khẽ, duỗi lưng dài mỏi mệt rồi mở mặt ra, đập vào mắt là đóa hoa hồng tươi đẹp ướt át.

Cô ngẩn ra, đưa hoa lên mũi ngửi nhẹ, hơi bất mãn: “Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em, lại chỉ có một bông.”

Thi Dạ Triêu không phủ nhận.

“Thật thiệt thòi, em cứ như vậy mà gả cho anh, ai có thể nghĩ đến ngay cả hoa em cũng không nhận được.” Cố Lạc oán trách, để cuống hoa đặt ngang
trong miệng làm một tư thế lẳng lơ, dụ dỗ anh nhịn không được hôn cô một cái mới khó nhọc bò dậy từ trên giường.

Cố Lạc vừa mới ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trên giường, dưới sàn nhà, thế mà bày vô số đóa
hồng đỏ tươi, cô sửng sốt hai giây, ngạc nhiên vui vẻ vô cùng xoay người lại dùng chân nhỏ đạp anh. “Đồ trứng thối!”

Thi Dạ Triêu bắt
được chân nhỏ của cô không đàng hoàng liếm một cái, cảm giác tê liệt
khiến Cố Lạc rụt lại, vội vàng thu chân lăn xuống giường đi tắm.

Thi Dạ Triêu cũng không đuổi theo, nửa phút sau Cố Lạc lại chạy từ trong
phòng tắm ra, trong ngực tràn đầy hoa hồng tươi mới. “Anh điên rồi, sao
phòng tắm cũng có?”

Trên mặt cô không ức chế được vui sướng, Thi Dạ Triêu cười nhàn nhạt, rất mê người.

Mà sau khi cô rửa mặt xong từ trong phòng ngủ đi ra, mắt choáng váng hoàn
toàn triệt để, trước cửa, cầu thang, dieênddaanlleequuyyydoonnn còn có
hành lang sân thượng lớn phủ kín hoa hồng không thể đếm được.

Cố
Lạc thật sự kinh hãi, nhặt hoa hồng màu trắng bên chân, cười đến ướt
mắt: “Em không ngờ anh lại nguyện ý làm chuyện thô tục này.”

Sắc mặt Thi Dạ Triêu xẹt qua tia ngượng ngùng, ho nhẹ một cái: “Già Già nói anh làm như vậy, nó nói em nhất định sẽ thích.”

Cố Lạc cười đến lạc giọng, ôm lấy anh hôn mạnh một cái, tốt bụng an ủi tâm hồn bị khuất nhục nho nhỏ của anh. “Mặc dù rất thô tục, nhưng quả thật
là em thích.”

Thi Dạ Triêu âm thầm vì những câu này mà thở phào
nhẹ nhõm, lại nghe cô hỏi nghiêm túc: “Ngoại trừ em ra, anh có đưa hoa
cho những người phụ nữ khác không?”

Thi Dạ Triêu thông minh không trả lời, nhìn đồng hồ. “Anh đã chọn vị trí tốt lắm, không bằng lấp đầy
bụng đã rồi nói những chuyện khác?”

Cố Lạc sao có thể để cho anh
lừa gạt, một tay níu anh lại, thái độ rõ ràng nếu không cho cô một câu
trả lời hài lòng thì không thả người, Thi Dạ Triêu không có cách nào,
nới lỏng nút cổ áo. “Chỉ có một, nhưng không cho cô ta phô trương như
hôm nay.”

Cố Lạc nửa tin nửa ngờ nhíu mày, Thi Dạ Triêu tự giễu:
“Anh muốn cho nhiều hơn nữa, nhưng phải có người sẵn lòng nhận lấy mới
được.”

Cũng không biết trả lời như vậy cô có hài lòng không, Cố
Lạc chỉ nhìn anh chằm chằm không cho anh phản ứng, Thi Dạ Triêu lqd
không muốn khiến cho bản thân cô khẩn trương, cố làm ra vẻ không sao
quay mặt đi.

Cố Lạc bỗng dưng nở nụ cười, như mèo nhỏ cọ xát ở cần cổ anh: “Anh muốn cho, hay không muốn cho, em đều thu cả.”

Rốt cuộc Thi Dạ Triêu là người như thế nào, Cố Lạc hiểu anh rất nhiều mặt,
nhưng anh luôn khiến cho cô có nhận thức mới về anh, mà tất cả những
điều đó không quan trọng, đây là người đàn ông của cô, anh xấu hay tốt
đều thuộc về cô.

Ở trong mắt Nhan Hạ, anh em nhà họ Thi đều là
đàn ông cực phẩm, sau khi cô biết được chân tướng từ trong miệng Từ Ngao thì khóc đến không kiềm chế được, hoàn toàn không có biện pháp tiếp
nhận.

Cho nên trước khi 72 về Canada đã tìm cô, khi nói cho cô
biết đề nghị làm dâu phụ cho Cố Lạc, Nhan Hạ gần như không thể tin được
vào lỗ tai mình —— Thi Dạ Triêu lại thật sự bằng lòng cưới Cố Lạc dưới
tình huống này.

72 đưa ra giải thích vô cùng đơn giản, nhưng cũng hợp tình hợp lý: “Kinh nghiệm nhiều như vậy, cho tới thời khắc này, coi như bây giờ Cố Lạc chỉ là một đống xương trắng, Evan cũng sẽ mang về
canh giữ bên cạnh, để cho anh ấy buông tha Cố Lạc, tuyệt đối không có
khả năng.”

Nhan Hạ yên lặng chảy nước mắt, thở dài: “Có lẽ đây
chính là nguyên nhân Cố Lạc cố ý giấu mình, không có người phụ nữ nào
không muốn lưu lại dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình trong trí nhớ người
đàn ông mình yêu.”

72 hiểu, bởi vì các cô đều là phụ nữ, hiểu được lựa chọn của Cố Lạc.

Trước khi cử hành hôn lễ, Thi Già Việt d%đ#l@q(đ là người khẩn trương nhất, Thi Duy Ân tìm được cậu đang tĩnh lặng sau bồn hoa.

Thi Già Việt ngồi đó sững sờ, Thi Duy Ân mặc bộ váy lễ phục nhảy nhảy nhót
nhót chạy đến trước mặt cậu, ngoài ý muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi của
cậu.

“Già Già? Sao vậy?” Thi Duy Ân lo lắng, đứng cạnh chân cậu: “Khó chịu ở đâu?”

“Không có.” Tầm mắt Thi Già Việt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô bé. “Đuôi sam bện đẹp lắm?”

“Ừ.” Thi Duy Ân buồn bực chỉ tóc mình oán trách: “Nhưng em không thích mẹ bện.”

“Để anh.” Thi Già Việt cười nhạt, kéo cô bé ngồi yên trên đùi mình, gỡ bím
tóc ở hai bên tai của cô bé bắt đầu thay đổi kiểu tóc.

Tuổi hai
đứa bé càng lớn, khác biệt về thân hình cũng càng lớn. Thi Già Việt cao
hơn cô bé rất nhiều, cho dù ngồi, Thi Duy Ân cũng phải ngửa mặt lên nhìn cậu.

Ánh mắt của cô bé đơn thuần mà thẳng thắn, hai ngón tay Thi Già Việt linh hoạt bện bím tóc, liếc cô bé một cái: “Đang nhìn gì vậy?”

“Ánh mắt của anh và cha em còn có Evan nữa đều không giống nhau, cũng không
giống em.” Thi Duy Ân có cặp con ngươi lqd màu hổ phách chứng tỏ người
nhà họ Thi, mà tròng mắt Thi Già Việt màu đen giống như Cố Lạc.

“Như vậy không tốt sao?” Thi Già Việt không yên lòng, liền nghe Thi Duy Ân
nói: “Dường như càng ngày em càng thích ánh mắt của Già Già rồi.”

Thi Già Việt chột dạ: “Chỉ thích đôi mắt của anh?”

“Ưmh…” Thi Duy Ân nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Chỗ nào của anh em cũng thích, mẹ nói con gái có người trong lòng là muốn gả cho người đó, em muốn gả
cho Già Già.”

Lời Thi Duy Ân vừa thốt ra khỏi miệng, động tác
trên tay Thi Già Việt dừng lại, ánh mắt nhìn cô bé từ từ phát sinh thay
đổi, bé không hiểu vì sao lại có thay đổi này, nghi hoặc chớp mắt.

“Gả cho anh không thể chỉ có yêu mến đơn giản như vậy.” Thi Già Việt nhìn cô bé thật sâu.

“Vậy còn cần gì?”

Thi Già Việt nuốt nước miếng, cầm cằm nhỏ tinh xảo của cô bé lên, ánh mắt quét qua miệng nhỏ màu hồng phấn: “Còn cần —— yêu.”

“Yêu là như thế nào?” Thi Duy Ân quá mức tin tưởng cậu ta, hoàn toàn không
hiểu thâm ý trong đó, lại càng không biết mình dieendaanleequuydonn bất
tri bất giác bị người mà mình tin tưởng nhất đưa vào thế giới chưa hiểu
rõ.

“Là như thế này.” Thi Già Việt lại gần cô bé, cách môi cô bé mấy centimet thì dừng lại: “Ân Ân.”

“Hả?”

“Nhắm mắt lại.”

“Oh.”

Thi Duy Ân nghe lời nhắm mắt lại, trên môi lập tức có một cảm xúc ấm áp mềm mại ép tới, không biết như thế nào, lòng của bé lqd đột nhiên căng
thẳng, lại kèm theo bối rối mà bé không hiểu.

Thì ra là môi Già Già, mềm mại như vậy… Ăn ngon như vậy.

Chỉ rất lâu sau bé mới biết, chuyện đêm hôm đó Thi Già Việt làm với bé, người khác vẫn gọi là: nụ hôn đầu.

Yêu theo như lời của cậu ta, thật sự không chỉ đơn giản là thích như vậy,
mà bé muốn gả cho Thi Già Việt, càng không phải dễ dàng như lời bé nói.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74: Khắc cốt ghi tâm
75 Chương 75: Khắc cốt ghi tâm
76 Chương 76: Khắc cốt ghi tâm
77 Chương 77: Khắc cốt ghi tâm
78 Chương 78: Khắc cốt ghi tâm
79 Chương 79: Khắc cốt ghi tâm
80 Chương 80: Khắc cốt ghi tâm
81 Chương 81: Khắc cốt ghi tâm
82 Chương 82: Khắc cốt ghi tâm
83 Chương 83: Khắc cốt ghi tâm
84 Chương 84: Khắc cốt ghi tâm
85 Chương 87: Khắc cốt ghi tâm
86 Chương 88: Khắc cốt ghi tâm
87 Chương 89: Khắc cốt ghi tâm
88 Chương 90: Khắc cốt ghi tâm
89 Chương 91: Khắc cốt ghi tâm
90 Chương 92: Khắc cốt ghi tâm
91 Chương 93: Khắc tận xương
92 Chương 94
93 Chương 95: Khắc tận xương
94 Chương 96: Khắc tận xương
95 Chương 97
96 Chương 98: Khắc tận xương
97 Chương 99: Khắc tận xương
98 Chương 100
99 Chương 101
100 Chương 102: Khắc tận xương
101 Chương 103
102 Chương 104: Khắc tận xương
103 Chương 105: Khắc tận xương
104 Chương 106: Khắc tận xương
105 Chương 107: Khắc tận xương
106 Chương 108: Khắc tận xương
107 Chương 109: Khắc tận xương (Người đẹp và thú hoang, 1)
108 Chương 110: Người đẹp và thú hoang, 2
109 Chương 111: Khắc tận xương
110 Chương 112: Người đẹp và thú hoang, 4
111 Chương 113: Người đẹp và thú hoang (5)
112 Chương 114: Người đẹp và thú hoang (6)
113 Chương 115: Người đẹp và thú hoang, 7
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74: Khắc cốt ghi tâm
75
Chương 75: Khắc cốt ghi tâm
76
Chương 76: Khắc cốt ghi tâm
77
Chương 77: Khắc cốt ghi tâm
78
Chương 78: Khắc cốt ghi tâm
79
Chương 79: Khắc cốt ghi tâm
80
Chương 80: Khắc cốt ghi tâm
81
Chương 81: Khắc cốt ghi tâm
82
Chương 82: Khắc cốt ghi tâm
83
Chương 83: Khắc cốt ghi tâm
84
Chương 84: Khắc cốt ghi tâm
85
Chương 87: Khắc cốt ghi tâm
86
Chương 88: Khắc cốt ghi tâm
87
Chương 89: Khắc cốt ghi tâm
88
Chương 90: Khắc cốt ghi tâm
89
Chương 91: Khắc cốt ghi tâm
90
Chương 92: Khắc cốt ghi tâm
91
Chương 93: Khắc tận xương
92
Chương 94
93
Chương 95: Khắc tận xương
94
Chương 96: Khắc tận xương
95
Chương 97
96
Chương 98: Khắc tận xương
97
Chương 99: Khắc tận xương
98
Chương 100
99
Chương 101
100
Chương 102: Khắc tận xương
101
Chương 103
102
Chương 104: Khắc tận xương
103
Chương 105: Khắc tận xương
104
Chương 106: Khắc tận xương
105
Chương 107: Khắc tận xương
106
Chương 108: Khắc tận xương
107
Chương 109: Khắc tận xương (Người đẹp và thú hoang, 1)
108
Chương 110: Người đẹp và thú hoang, 2
109
Chương 111: Khắc tận xương
110
Chương 112: Người đẹp và thú hoang, 4
111
Chương 113: Người đẹp và thú hoang (5)
112
Chương 114: Người đẹp và thú hoang (6)
113
Chương 115: Người đẹp và thú hoang, 7