Chương 104: 104: Tề Âm Ân Tiếu Lê – Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 2

Hai người râu ông nọ cắm cằm bà kia trò chuyện với nhau, bầu không khí hòa thuận.
Sau khi ăn mì xong, Ân Tiếu Lê ném ly dùng một lần vào thùng rác, cuộn túi rác lại, treo lên ngón tay, nói: "Tôi ra ngoài vứt rác."
Tề Âm lập tức đứng lên: "Tôi đi chung với em."
Cô ấy đợi cả ngày mới được gặp người, không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào được ở bên người ấy.
Ân Tiếu Lê nhún vai: "Được thôi."
Tránh cho cô không phải lo lắng Tề Âm ở một mình trong nhà cô, ngộ nhỡ ôm tất cả những thứ có giá trị đều chạy mất.

Cô phải đề phòng, dù cho cô ấy nói mình là người giàu có.
Gần đây, nhiệt độ tiếp tục tăng cao, Ân Tiếu Lê cởi nội y ngay khi về đến nhà, mặc một chiếc váy ngủ hai dây rộng rãi, bên trong trống rỗng.

Khi đứng lên, Ân Tiếu Lê do dự hai giây, không biết có nên mặc lại hay cứ thế này đi ra ngoài.

Cuối cùng lười nhác chiến thắng, dù sao mặc một chút rồi cũng cởi ra.
"Là thùng rác ở cổng chính dưới lầu sao?" Tề Âm đột nhiên lên tiếng.
"Đúng." Ân Tiếu Lê bước vào đôi dép tông dùng để đi ra ngoài.
"Để tôi đi, em ở nhà chờ đi."
"Hả?"
Chỉ thấy ánh mắt Tề Âm lướt qua ngực cô rồi mím môi nói: "Em không tiện."
"Không sao, tôi ——"
"Tôi đi." Tề Âm không nói lời nào nữa, giật lấy chiếc túi nhựa đen mà cô đang cầm, còn chưa mang giày xong, vì sợ cô từ chối mà đi ra ngoài đóng cửa.
Ân Tiếu Lê sững sờ tại chỗ: "..."
Người này bị sao vậy?
Ân Tiếu Lê ngồi trở lại ghế sô pha, tinh thần hoảng hốt.

Suy nghĩ theo một góc độ khác, cô sẽ không giúp bạn trai xuống lầu vứt rác, đặc biệt là cố ý chạy tới đây, kết quả còn phải giúp xuống lầu vứt rác.

Nếu là cô, cô sẽ nổ tung trong phút chốc.
Ân Tiếu Lê nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ giữa đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt lớn như vậy sao? Vậy thì cô cũng là phụ nữ, tại sao cô lại không hiểu được suy nghĩ của Tề Âm? Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy?
"Nhớ em." Tề Âm nói, cười lộ hàm răng, bên phải có một cái răng nanh nhỏ.
Ân Tiếu Lê nhìn chiếc răng nanh của cô ấy, thốt lên: "Thật đáng yêu."
Tề Âm cảm tạ lời khen của cô, trong khoảng thời gian ngắn được khen đáng yêu đến hai lần, cô có chút hoa mắt.
Ân Tiếu Lê làm cho cô ấy cười nhiều hơn, mỗi một tiếng cười đều khen ngợi, lời ngon tiếng ngọt.

Thông minh, xinh đẹp, đáng yêu, lông mày, mũi, mắt, không có chỗ nào mà cô không khen.

Sau đó, cô khen đến cả mẹ của cô ấy, bởi vì có thể sinh ra một cô con gái như vậy, nhất định là một mỹ nhân.
Tề Âm vô thức duỗi thẳng eo, để cho mình có thể tỉnh táo lại trước những lời khen ngợi dồn dập.
Ân Tiếu Lê nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tề Âm, hai má ửng hồng đáng ngờ, rất thích thú.

Cô moi hết cõi lòng tìm từ khen ngợi, còn nói cô ấy là tiên nữ giáng trần.
Tề Âm hỏi: "Tiên nữ giáng trần là gì?"
Ân Tiếu Lê giải thích cho cô ấy: "Dùng để miêu tả một người rất đẹp, trên đời không có người nào đẹp như vậy, chỉ có tiên nữ trên trời mới có thể sánh được."
"Em nói tôi là tiên nữ?"
"Đúng vậy." Ân Tiếu Lê nín cười.

"Cảm ơn." Tề Âm kích động nói, "Em cũng là tiên nữ, so với tôi còn xinh đẹp tiên nữ hơn."
Ân Tiếu Lê hô "ai" một tiếng, lấy tay che mặt, hai vai run run.
Rất thú vị.
Đến khi cười đủ rồi, cô buông tay xuống, nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của Tề Âm lấp lánh rạng rỡ.

Dung mạo của cô ấy rất lai, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra, mũi cao, môi mỏng, hốc mắt sâu, ngũ quan bắt mắt.
Mới quen biết cô ấy được một ngày, Ân Tiếu Lê đã không còn sức phản kháng với vẻ đẹp của Tề Âm, không nhịn được mà tiến tới, hôn lên môi cô ấy.
Một nụ hôn không mang theo khao khát, rất thuần khiết.
Tề Âm chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một bóng người, trên môi trở nên nóng bỏng, sau đó lập tức rời đi, quá ngắn ngủi đến mức cô ấy không kịp cảm nhận.
Cô ấy duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy Ân Tiếu Lê, ôm cô ngồi trên đùi mình.
Ân Tiếu Lê: "Ai."
Dù gì cô cũng nặng cả trăm cân*, vậy mà cô ấy dễ dàng ôm đi như vậy.
(* 2 cân = 1 kg.)
Trước đây, cô chưa từng ngồi trên chân của phụ nữ.

Có một lần, cô định ngồi trên chân Mộc Chẩm Khê, nhưng bị Mộc Chẩm Khê nhìn với ánh mắt hình viên đạn nên từ bỏ ý định.

Bây giờ có thể quang minh chính đại ngồi, cảm nhận đầu tiên của Ân Tiếu Lê chính là —— hơi cấn, hình như Tề Âm quá gầy.
"Thả tôi xuống." Cô cử động không được tự nhiên.
"Không thả." Giọng nói của Tề Âm khàn khàn, dán vào tai cô.
Ân Tiếu Lê đột nhiên nghe thấy giọng nói chìm xuống của cô ấy, ngẩn người, quay đầu lại bắt gặp đôi mắt âm trầm, cảm xúc trong mắt quay cuồng, tràn đầy dục vọng.
Ân Tiếu Lê bác bỏ ý nghĩ có lẽ Tề Âm thực sự muốn yêu đương với cô, hơi nhướng mày, hỏi: "Chị muốn làm à?"
Tề Âm nói đúng, cô đã nghe thấy hơi thở nặng dần của mình, hỏi một cách tôn trọng: "Còn em thì sao?"
Ân Tiếu Lê nói: "Đương nhiên là tôi muốn."
Cô gọi Tề Âm đến nhà cô ở lại qua đêm, còn không phải vì cái này sao.
Sau khi trải qua tối qua, hai người càng ăn ý với nhau.

Năm ngón tay của Tề Âm vuốt ve mái tóc đen mượt của cô, thỉnh thoảng còn lấy ngón tay chải tóc cho cô.

Ân Tiếu Lê rất nhanh đã động tình, sau khi làm hai lần, cô bỗng nhiên không dạy cũng hiểu mà đảo khách thành chủ.

Tề Âm bị móng tay sắc bén của cô cào, khẽ cau mày rồi nắm lấy cổ tay của cô.
Cô ấy kéo tay của Ân Tiếu Lê đến dưới đèn ngủ, nhìn kỹ rồi hỏi: "Có kềm cắt móng tay không?"
Ân Tiếu Lê nói: "Ở phòng khách, trong ngăn kéo."
"Đi lấy đi."
"Không đi."
"Em nói cho tôi biết vị trí cụ thể, tôi đi lấy."
"Không muốn." Ân Tiếu Lê chính là thụ, đột nhiên tò mò, sau khi bị ngắt ngang như vậy, đã không còn ý nghĩ kia.

Trong 29 năm nay, cô đều là gái thẳng, trừ khi ở tư thế phía trên, cô đều không có suy nghĩ nằm trên.
Ân Tiếu Lê lại nằm xuống, hỏi: "Có làm nữa không? Không làm thì tôi đi ngủ."
Tề Âm: "..."
Thấy cô ấy chậm chạp không trả lời, Ân Tiếu Lê nhắm mắt lại: "Ngủ ngon."
Tề Âm thở dài, tắt đèn.
"Ngủ ngon."

Căn phòng chìm vào bóng tối, Ân Tiếu Lê ấp ủ trong chốc lát rồi buồn ngủ, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề ngủ.

Cô có thể cảm giác được Tề Âm đang nhìn cô, hơi thở của cô ấy nặng nề hơn bình thường, giống như thở dài.
"Ngủ không được sao?" Lúc trước được cô ấy đối xử tốt, lúc này Ân Tiếu Lê nắm lấy đạo nghĩa, giả bộ như không nghe thấy cũng khó.
"Ừm." Tề Âm đáp lại cô.
"Tại sao?" Ân Tiếu Lê lờ mờ suy nghĩ.
"Tôi muốn cắt móng tay cho em." Tề Âm trầm giọng nói.
Ân Tiếu Lê sững sốt: "Thật sự rất muốn sao?"
Tề Âm ẩn nhẫn nói: "Ừm."
Tình huống này hiếm khi xảy ra với Tề Âm, trước kia cô ấy từng quan hệ với người khác, tất nhiên là vì thỏa mãn nhu cầu sinh lý, nhưng trong phần lớn trường hợp, thật ra là vì giải tỏa áp lực công việc.

Cô ấy làm càn trên thân người khác, chính mình cũng có thể được thỏa mãn, chưa bao giờ giống như hôm nay, suy nghĩ nhất thời của Ân Tiếu Lê làm cho trong đầu cô ấy hiện lên vô số tình huống, khó mà chợp mắt được.
Giống như tia lửa bắn vào cỏ khô, khiến ngọn lửa bùng lên hừng hực, nhưng lại bị một luồng gió cưỡng ép dập tắt.

Ngọn lửa vẫn còn, chỉ là đang lóe sáng, có thể bùng lên bất cứ lúc nào.
Ân Tiếu Lê nằm bên cạnh cô ấy, Tề Âm nắm chặt tay, điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
"Hôm nay muộn quá, ngày mai hãy cắt."
"...!Được."
Ân Tiếu Lê nghĩ ra một cách khác, bóng tối che giấu rất tốt sự ngượng ngùng của cô.

Ân Tiếu Lê cũng bị sốc vì mình vẫn có loại cảm xúc này, cô nghiêng người, nói điều gì đó bên tai Tề Âm.
"Được không?"
Tề Âm do dự: "Em có chắc không?"
Cô ấy nghe Tiếu Cẩn nói, mình là bạn gái đầu tiên của cô, như vậy cô chắc chắn chưa bao giờ làm chuyện này.
"Thử một chút đi." Ân Tiếu Lê giả vờ thoải mái.
"Nếu không thì thôi đi." Tề Âm không muốn cô có ác cảm với mình vì bước đi quá lớn này.
"Chị chán ghét tôi?"
"Không phải." Tề Âm vội vàng phủ nhận.
"Vậy thì quyết định như vậy đi."
Ân Tiếu Lê hướng xuống, chui vào trong chăn.
Trên tủ đầu giường có một chiếc đồng hồ báo thức kiểu cũ, không phải kiểu hiển thị điện tử mà là có kim giờ, kim phút, kim giây.

Kim giây quay một vòng tròn, tích, tích, tích.
Ý thức của Tề Âm trở nên hôn mê, cô ấy thấy tiếng kim giây tích tắc càng lúc càng xa, bước vào một thế giới xa lạ chưa từng thấy.
Ân Tiếu Lê nắm chặt lấy tay Tề Âm, tìm được ngón tay của cô, đan mười ngón tay vào.

Ngón tay của phụ nữ thon dài, khớp xương nhỏ nhắn, không quá cứng, cầm trong tay rất mềm mại, thoải mái, lòng bàn tay cũng ấm áp.
Ân Tiếu Lê dễ dàng khống chế tất cả tâm tình của Tề Âm, tay của Tề Âm càng lúc càng siết chặt.

Ngay khi Ân Tiếu Lê cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy, cô ấy đột nhiên buông ra, thân thể bất giác khẽ run lên.
Ân Tiếu Lê liếm liếm đôi môi ướt át, chớp chớp mắt, Tề Âm nắm lấy cánh tay của cô, cưỡng ép ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, thở gấp, nói không nên lời.
Vầng trán của Ân Tiếu Lê lấm tấm mồ hôi, cô vẫn đang đắm chìm trong cảm giác mới lạ, tim đập cực nhanh.
Hai người ôm nhau nghỉ ngơi một lúc, Ân Tiếu Lê đột nhiên xúc động muốn nói chuyện với Tề Âm một chút.

Cô khẽ "này" một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào sau đầu Tề Âm qua ánh đèn mờ ảo.
Không trả lời.
Ân Tiếu Lê: "Tiểu Tề Tề?"
"..."
"Tề Âm?"
"..."
Ân Tiếu Lê nghĩ đến điều gì đó, bật cười, hắng giọng, kêu: "Tề Đắc Long Đông Cường*."
(* Âm thanh của nhạc cụ gõ như trống.)
Tề ● Đắc Long Đông Cường ● Âm ở trong lòng cô phát ra tiếng hít thở đều đều, yên bình ngủ.
Ân Tiếu Lê hôn lên tóc cô ấy, dừng lại vài giây, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."
Buổi sáng thức dậy, hai người đã thay đổi tư thế ngủ, Ân Tiếu Lê ngủ trong vòng tay của Tề Âm, trước khi đi ngủ, người ướt đẫm mồ hôi nên cả hai đều không mặc gì.

Ân Tiếu Lê nhìn đồng hồ, còn sớm, cho nên cô yên tâm thoải mái ngủ nướng.
Tề Âm không có tỉnh, Ân Tiếu Lê cũng không buồn ngủ.

Cô "chỉ có thể" lùi lại thưởng thức khuôn mặt gần trong gang tấc này, khóe môi nhếch lên một nụ cười mà chính cô cũng không nhận ra.
Lông mày của Tề Âm có màu rất đậm, có hình thù, rất có khí chất.

Chạm vào rất mềm mại, tóc cũng rất mềm mượt, tạo cho người khác một cảm giác vô cùng dịu dàng.
Dọc theo chân mày dài anh khí đi xuống, là sống mũi cao thẳng tắp, thuộc về chủng tộc thiên phú, không thể ao ước.
Ân Tiếu Lê thầm ghen tị một chút, ánh mắt rơi vào môi cô ấy.
Màu môi thích hợp, môi dưới hơi dày hơn môi trên, khi hôn sâu sẽ hơi sưng lên, đỏ mọng động lòng người.
Yết hầu của Ân Tiếu Lê cử động, cô hơi do dự, nhẹ nhàng hôn lên.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan*, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
(* "Đời người đắc ý hãy vui tràn,
Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!"
– Bản dịch của Hoàng Tạo, Nam Trân.
Hai câu thơ trong bài thơ Thương tiến tửu (Xin mời rượu) của nhà thơ Lý Bạch.)
Tề Âm bị nụ hôn đánh thức, vẻ mặt mờ mịt, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Ân Tiếu Lê đang từ từ nhắm mắt lại, mê đắm vào trong đó, khóe môi của cô ấy cong lên rồi lại từ từ nhắm mắt lại.
Ân Tiếu Lê trước lạ sau quen, ngẩng đầu lên, muốn xem phản ứng của Tề Âm.

Tề Âm mỉm cười, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn lại cô, ngón tay vuốt ve thái dương của cô, vuốt lại mái tóc dài của cô.
Trong lòng Ân Tiếu Lê đột nhiên ấm lên, một cảm giác xa lạ tràn vào trái tim cô, khiến cô gần như nghĩ rằng hai người là một đôi yêu nhau.
Ánh mắt của cô đột nhiên tránh đi, khiến cho Tề Âm cau mày gần như không nhận thấy được.

Cô ấy muốn mở miệng hỏi, nhưng khi mở miệng, thứ lọt ra ngoài lại là tiếng ngâm khẽ mập mờ.
Bắt đầu muộn, không kịp làm bữa sáng, Ân Tiếu Lê bóp mũi, lấy ra hai tô mì tôm từ trong tủ, một tô là Tonkotsu kiểu Nhật, tô còn lại vẫn là Tonkotsu kiểu Nhật.

Tề Âm nhìn rồi cười.
Ân Tiếu Lê đặt hai tô mì trước mặt cô ấy: "Chị chọn một tô đi."
"Có chỗ nào khác nhau sao?" Tề Âm chống cằm hỏi cô.

Cô ấy vừa mới tắm xong, giọt nước lấm tấm trên cổ trượt xuống xương quai xanh, hình dáng phía dưới loáng thoáng, gợi cảm lạ thường.
"Không có gì khác nhau, nhưng chị phải chọn một."
"Buổi sáng em ăn cái này à?"
"Thỉnh thoảng cũng ăn món khác, hôm nay muộn rồi, ăn cho no trước." Cô ấy chậm chạp không chọn, Ân Tiếu Lê tự mình mở một tô mì, thành thạo xé gói gia vị, cho rau củ sấy khô vào, đổ nước sôi vào.
Tề Âm nhìn động tác của cô xuất thần.
Ân Tiếu Lê thúc giục cô ấy: "Chị không pha thì một hồi sẽ không có gì ăn, hay là chị muốn ra ngoài ăn? Chị không đi làm sao? Hay là giờ làm việc tự do?" Cô càng hỏi càng nhiều vấn đề, hỏi xong trong lòng lại hối hận, biết càng nhiều càng không tốt.
"Tôi đến Trung Quốc nghỉ ngơi."
"Ồ." Có nghĩa là sớm muộn gì cũng phải trở về.
Ân Tiếu Lê xoay người, cầm ấm đun nước trở lại phòng bếp.

"Chị không ăn mì tôm thật sao?" Cô quay lưng về phía Tề Âm, vô thức nắm chặt tay cầm của ấm đun nước.
"Không."
Ân Tiếu Lê buông tay đang cầm ấm đun nước ra, mở vòi nước, hai tay từ từ đặt dưới dòng nước.

Nước buổi sáng mùa hè mát lạnh, đầu óc có chút choáng váng của Ân Tiếu Lê dần dần bình tĩnh lại.
Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vặn nước lớn hơn một chút.

Một giây sau, một cơ thể ấm áp và mềm mại dán vào lưng cô, Ân Tiếu Lê cứng đờ, thả lỏng lại.
Tề Âm vòng tay qua eo cô, đặt cằm lên vai Ân Tiếu Lê, thỏa mãn thở dài.
Ân Tiếu Lê nhìn nước chảy, nhẹ giọng hỏi: "Làm gì vậy?"
Tề Âm nói: "Chỉ muốn ôm em."
"Không phải đã ôm rồi sao?"
"Ừm," Tề Âm từ từ nhắm mắt lại, cong môi nói: "Tôi rất thích."
Ân Tiếu Lê nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó.
"Em nói gì?"
"Không có gì." Ân Tiếu Lê di chuyển vai, thoát khỏi vòng tay của cô ấy, "Tôi muốn ăn mì."
Tề Âm lưu luyến nói: "Ok, em đi đi."
Ăn xong bữa sáng, Ân Tiếu Lê đi làm, Tề Âm bị "đuổi" ra khỏi cửa như cũ.

Hai người xuống lầu rồi tách ra, Tề Âm căn dặn cô: "Buổi tối trước khi tan ca, nhớ gửi tin nhắn cho tôi."
Ân Tiếu Lê buồn cười, nói: "Sao tôi phải gửi tin nhắn cho chị?"
Tề Âm nói như chuyện hiển nhiên: "Tôi đến đón em đi ăn tối." Không cho cô ấy làm còn có thể, còn không cho cô ấy đưa cô đi ra ngoài ăn sao?
Ân Tiếu Lê im lặng hai giây: "Đến lúc đó nói sau."
7 giờ tối, từ chối lời mời của Tiếu Cẩn, Tề Âm không đợi được tin nhắn của Ân Tiếu Lê nên chủ động gọi điện thoại.
Ân Tiếu Lê nghe máy.
Tề Âm lập tức ân cần nói: "Em tan ca chưa? Chị đến đón em, hôm nay chị muốn đến một nhà hàng Nhật Bản..."
Ân Tiếu Lê nói: "Tôi về nhà rồi."
Tề Âm ngẩn người, nói: "Vậy tôi đến nhà em."
Ân Tiếu Lê nói: "Tôi hơi mệt, hôm nay muốn đi ngủ sớm."
Tề Âm nói: "Muốn tôi ở cùng em không?"
"Không cần."
"Vậy em ăn tối chưa?"
"Chưa."
"Tôi mua rồi đưa qua cho em?"
"Không cần phiền toái, tôi tự mình giải quyết." Ân Tiếu Lê hỏi, "Còn có chuyện gì không?"
"...!Không có."
"Vậy tôi cúp máy trước."
Giao diện cuộc gọi quay trở lại hộp thoại, không có âm báo bận nào.
[Em không vui à? Hôm nay gặp chuyện không thuận lợi sao?] Tề Âm gửi tin nhắn xong, cúi xuống nhìn giao diện điện thoại, từ chế độ chờ chuyển sang màn hình đen, không còn sáng nữa.
Ân Tiếu Lê ngồi xếp bằng trên đệm, trên bàn cà phê đặt cuốn sổ ghi chép, gõ gõ đánh đánh.
Ban ngày hội họp nhàm chán, buổi tối phải viết bản thảo tẻ nhạt, cô thực sự không có thời gian để phóng túng, hơn nữa trực giác trong lòng thúc đẩy, cô mới lừa Tề Âm nói muốn đi ngủ sớm.
Cô không muốn gặp Tề Âm thường xuyên, có lẽ cô cũng biết lý do, nhưng cô không muốn suy nghĩ sâu xa.
Ngồi mệt mỏi, Ân Tiếu Lê đưa tay đấm lưng, hoạt động gân cốt theo điệu nhạc múa quảng trường.

Tiểu khu mà cô đang sống là kiểu khu dân cư bình thường nhất, các cô các chú thường xuyên cùng nhau lắc lư ở khu đất trống dưới lầu.
Ân Tiếu Lê hoạt động đủ rồi, đóng cửa sổ lại, đeo tai nghe vào, chỉnh âm lượng lớn nhất, lấy độc trị độc, tiếp tục viết bản thảo của mình.
Tay trái Tề Âm cầm hộp cơm được đóng gói đẹp mắt, tay phải bấm chuông cửa.
Không có động tĩnh nào cả.
Không có ở nhà?
Màn hình điện thoại của Ân Tiếu Lê ở trong phòng đột nhiên sáng lên, cô liếc nhìn thoáng qua, lật úp điện thoại xuống bàn..

Chapter
1 Chương 1: 1: Chín Năm Ba Tháng Năm Ngày Đã Lâu Không Gặp
2 Chương 2: 2: Ánh Mắt Ta Chạm Nhau Đáy Lòng Ta Rung Động
3 Chương 3: 3: Chị Là Ai
4 Chương 4: 4: Chúng Ta Từng Làm Chuyện Đó Chưa
5 Chương 5: 5: Chúng Ta Bên Nhau Nhiều Năm Như Vậy Đã Từng Phát Sinh Quan Hệ Chưa
6 Chương 6: 6: Hôn Một Cái
7 Chương 7: 7: Chị Có Thể Hôn Em Một Cái Được Không
8 Chương 8: 8: Phải Làm Gì Trong Trường Hợp Thiếu Dưỡng Khí Khi Hôn
9 Chương 9: 9: Hôn Lên
10 Chương 10: 10: Ở Chung
11 Chương 11: 11: Đầu Ngón Tay Còn Lưu Lại Độ Ấm Của Tiếu Cẩn
12 Chương 12: 12: Nụ Hôn Vị Dâu Tây
13 Chương 13: 13: Từ Từ Dán Cánh Môi Vào
14 Chương 14: 14: Bỗng Dưng Tim Đập Dữ Dội
15 Chương 15: 15: Về Nhà Với Tôi
16 Chương 16: 16: Giữ Chặt Tôi Đừng Để Bị Lạc
17 Chương 17: 17: Tấn Công Ngực
18 Chương 18: 18: Thở Gấp
19 Chương 19: 19: Ôm Lấy Cô Và Hôn
20 Chương 20: 20: Nụ Hôn Tinh Mịn Rơi Xuống
21 Chương 21: 21: Chúng Tôi Đang Ở Bên Nhau
22 Chương 22: 22: Tôi Không Còn Thích Em Nữa Tôi Yêu Em
23 Chương 23: 23: Người Em Thích
24 Chương 24: 24: Cậu Thật Sự Có Thể Mang Cậu Ấy Tới
25 Chương 25: 25: Chúng Tớ Đã Ở Bên Nhau Mười Năm
26 Chương 26: 26: Cô Có Phải Tôi Đã Gặp Cô Ở Đâu Rồi Không
27 Chương 27: 27: Tớ Muốn Chờ Em Ấy
28 Chương 28: 28: Không Khí Dường Như Bất Chợt Đổ Mưa Ẩm Ướt Dinh Dính
29 Chương 29: 29: Hoa Gương Trăng Nước Của Cô Khói Lửa Nhân Gian Của Cô
30 Chương 30: 30: Cao Trung 1 - Lần Đầu Tiên Gặp Nhau
31 Chương 31: 31: Lột Trần Từng Lớp Từng Lớp Một
32 Chương 32: 32: Tại Sao Em Lại Tới Nữa
33 Chương 33: 33: Có Loại Nào Thích Hợp Không
34 Chương 34: 34: Rốt Cuộc Làm Thế Nào Em Mới Có Thể Hoàn Toàn Từ Bỏ
35 Chương 35: 35: Nếu Như Chị Bằng Lòng Em Mãi Mãi Yêu Chị
36 Chương 36: 36: Chúng Ta Quay Lại Với Nhau Đi!
37 Chương 37: 37: Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm Chỉ Có Một Lần Trong Đời
38 Chương 38: 38: Đến Gần Chị Ấy Hơn
39 Chương 39: 39: Thích Cậu
40 Chương 40: 40: Tiếu Cẩn Chị Yêu Em
41 Chương 41: 41: Chị Thích Em Nhất
42 Chương 42: 42: Chỉ Cần Có Tình Yêu
43 Chương 43: 43: Yêu Lại Từ Đầu
44 Chương 44: 44: Vị Ngọt Của Tình Yêu
45 Chương 45: 45: Ngược Cẩu
46 Chương 46: 46: Cao Trung 2 - Tớ Biết Cậu Cậu Là Người Đứng Nhất Khối!
47 Chương 47: 47: Đôi Môi Đỏ Mọng Như Hoa Hồng Chậm Rãi Áp Vào
48 Chương 48: 48: Bàn Tay Tặng Hoa Hồng Bao Giờ Cũng Phảng Phất Hương Thơm
49 Chương 49: 49: Cao Trung 3 - Liếm Vào Lòng Bàn Tay
50 Chương 50: 50: Mở Cửa
51 Chương 51: 51: Chân Tướng
52 Chương 52: 52: Tớ Thích Cậu Còn Không Kịp
53 Chương 53: 53: Yêu Đương
54 Chương 54: 54: Trên Người Toàn Là Hơi Thở Của Cô Rất Mê Người
55 Chương 55: 55: Ướt
56 Chương 56: 56: Nhớ Chị
57 Chương 57: 57: Ngọt
58 Chương 58: 58: Chị Muốn Ăn Gì - Em
59 Chương 59: 59: Hồi Ức
60 Chương 60: 60: Em Muốn Kết Hôn Với Chị
61 Chương 61: 61: Bạn Gái Của Tôi
62 Chương 62: 62: Nụ Hôn Trúc Trắc Và Đơn Thuần
63 Chương 63: 63: Đôi Vợ Vợ Già
64 Chương 64: 64: Công Khai Vui Vẻ
65 Chương 65: 65: Đi Cùng Em
66 Chương 66: 66: Chị Có Thích Trẻ Con Không
67 Chương 67: 67: Tiếu Cẩn Xấu Hổ
68 Chương 68: 68: Không Có Ai Khác Chỉ Có Mình Em
69 Chương 69: 69: Tôi Có Bạn Gái Rồi
70 Chương 70: 70: Thời Hạn Thử Nghiệm Yêu Đương
71 Chương 71: 71: Thời Hạn Là Một Vạn Năm
72 Chương 72: 72: Nụ Hôn Mạnh Mẽ
73 Chương 73: 73: Hôn Người Ấy
74 Chương 74: 74: Yêu Tinh Làm Nũng
75 Chương 75: 75: Vợ À
76 Chương 76: 76: Em Muốn Làm Chị
77 Chương 77: 77: Chị Ở Lại Với Em Đi
78 Chương 78: 78: Mời Gọi
79 Chương 79: 79: Không Được Tỏ Ra Đáng Yêu
80 Chương 80: 80: Bạn Gái Của Cháu
81 Chương 81: 81: Được Người Khác Giao Phó Phải Cố Gắng Hết Sức
82 Chương 82: 82: Vợ Tôi Là Thiên Hạ Đệ Nhất
83 Chương 83: 83: Về Nhà Với Vợ
84 Chương 84: 84: Bác Sĩ Mau Cứu Con Gái Tôi!
85 Chương 85: 85: Chân Tướng Được Tiết Lộ Thượng
86 Chương 86: 86: Chân Tướng Được Tiết Lộ Hạ
87 Chương 87: 87: Không Thể Giải Thích Được Tại Sao Chị Yêu Em
88 Chương 88: 88: Chị Yêu Em
89 Chương 89: 89: Nổi Bật
90 Chương 90: 90: Chị Nhẹ Một Chút
91 Chương 91: 91: Bảo Bối
92 Chương 92: 92: Em Muốn
93 Chương 93: 93: Em Muốn Ăn
94 Chương 94: 94: Đứa Trẻ
95 Chương 95: 95: Muốn Sinh Con
96 Chương 96: 96: Tiếu Cẩn Nâng Mí Mắt Lên Bình Tĩnh Liếc Nhìn Cô Ấy
97 Chương 97: 97: Tớ Sẽ Canh Giữ Tro Cốt Của Cậu Ấy
98 Chương 98: 98: Không Thể Giải Thích Được Nhưng Trái Tim Lại Rung Động
99 Chương 99: 99: Yêu Là Không Bao Giờ Dừng Lại
100 Chương 100: 100: Để Chị Chăm Sóc Em Một Đời Một Kiếp
101 Chương 101: 101: Phiên Ngoại 1 - Tiếu Công
102 Chương 102: 102: Phiên Ngoại 2 - Có Bảo Bảo Rồi
103 Chương 103: 103: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 1
104 Chương 104: 104: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 2
105 Chương 105: 105: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 3
106 Chương 106: 106: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 4
107 Chương 107: 107: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 5
108 Chương 108: 108: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 6
109 Chương 109: 109: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 7
110 Chương 110: 110: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 8
111 Chương 111: 111: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 9
112 Chương 112: 112: Cao Trung 4 - Học Thần Bá Đạo Theo Đuổi Tôi
113 Chương 113: 113: Cao Trung 5 - Học Thần Bá Đạo Theo Đuổi Tôi
114 Chương 114: 114: Cao Trung 6 - Cậu Đẹp
115 Chương 115: 115: Cao Trung 7 - Chúng Ta Làm Lành Đi
116 Chương 116: 116: Toàn Văn Hoàn - Không Bao Giờ Bỏ Mặc Nhau
Chapter

Updated 116 Episodes

1
Chương 1: 1: Chín Năm Ba Tháng Năm Ngày Đã Lâu Không Gặp
2
Chương 2: 2: Ánh Mắt Ta Chạm Nhau Đáy Lòng Ta Rung Động
3
Chương 3: 3: Chị Là Ai
4
Chương 4: 4: Chúng Ta Từng Làm Chuyện Đó Chưa
5
Chương 5: 5: Chúng Ta Bên Nhau Nhiều Năm Như Vậy Đã Từng Phát Sinh Quan Hệ Chưa
6
Chương 6: 6: Hôn Một Cái
7
Chương 7: 7: Chị Có Thể Hôn Em Một Cái Được Không
8
Chương 8: 8: Phải Làm Gì Trong Trường Hợp Thiếu Dưỡng Khí Khi Hôn
9
Chương 9: 9: Hôn Lên
10
Chương 10: 10: Ở Chung
11
Chương 11: 11: Đầu Ngón Tay Còn Lưu Lại Độ Ấm Của Tiếu Cẩn
12
Chương 12: 12: Nụ Hôn Vị Dâu Tây
13
Chương 13: 13: Từ Từ Dán Cánh Môi Vào
14
Chương 14: 14: Bỗng Dưng Tim Đập Dữ Dội
15
Chương 15: 15: Về Nhà Với Tôi
16
Chương 16: 16: Giữ Chặt Tôi Đừng Để Bị Lạc
17
Chương 17: 17: Tấn Công Ngực
18
Chương 18: 18: Thở Gấp
19
Chương 19: 19: Ôm Lấy Cô Và Hôn
20
Chương 20: 20: Nụ Hôn Tinh Mịn Rơi Xuống
21
Chương 21: 21: Chúng Tôi Đang Ở Bên Nhau
22
Chương 22: 22: Tôi Không Còn Thích Em Nữa Tôi Yêu Em
23
Chương 23: 23: Người Em Thích
24
Chương 24: 24: Cậu Thật Sự Có Thể Mang Cậu Ấy Tới
25
Chương 25: 25: Chúng Tớ Đã Ở Bên Nhau Mười Năm
26
Chương 26: 26: Cô Có Phải Tôi Đã Gặp Cô Ở Đâu Rồi Không
27
Chương 27: 27: Tớ Muốn Chờ Em Ấy
28
Chương 28: 28: Không Khí Dường Như Bất Chợt Đổ Mưa Ẩm Ướt Dinh Dính
29
Chương 29: 29: Hoa Gương Trăng Nước Của Cô Khói Lửa Nhân Gian Của Cô
30
Chương 30: 30: Cao Trung 1 - Lần Đầu Tiên Gặp Nhau
31
Chương 31: 31: Lột Trần Từng Lớp Từng Lớp Một
32
Chương 32: 32: Tại Sao Em Lại Tới Nữa
33
Chương 33: 33: Có Loại Nào Thích Hợp Không
34
Chương 34: 34: Rốt Cuộc Làm Thế Nào Em Mới Có Thể Hoàn Toàn Từ Bỏ
35
Chương 35: 35: Nếu Như Chị Bằng Lòng Em Mãi Mãi Yêu Chị
36
Chương 36: 36: Chúng Ta Quay Lại Với Nhau Đi!
37
Chương 37: 37: Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm Chỉ Có Một Lần Trong Đời
38
Chương 38: 38: Đến Gần Chị Ấy Hơn
39
Chương 39: 39: Thích Cậu
40
Chương 40: 40: Tiếu Cẩn Chị Yêu Em
41
Chương 41: 41: Chị Thích Em Nhất
42
Chương 42: 42: Chỉ Cần Có Tình Yêu
43
Chương 43: 43: Yêu Lại Từ Đầu
44
Chương 44: 44: Vị Ngọt Của Tình Yêu
45
Chương 45: 45: Ngược Cẩu
46
Chương 46: 46: Cao Trung 2 - Tớ Biết Cậu Cậu Là Người Đứng Nhất Khối!
47
Chương 47: 47: Đôi Môi Đỏ Mọng Như Hoa Hồng Chậm Rãi Áp Vào
48
Chương 48: 48: Bàn Tay Tặng Hoa Hồng Bao Giờ Cũng Phảng Phất Hương Thơm
49
Chương 49: 49: Cao Trung 3 - Liếm Vào Lòng Bàn Tay
50
Chương 50: 50: Mở Cửa
51
Chương 51: 51: Chân Tướng
52
Chương 52: 52: Tớ Thích Cậu Còn Không Kịp
53
Chương 53: 53: Yêu Đương
54
Chương 54: 54: Trên Người Toàn Là Hơi Thở Của Cô Rất Mê Người
55
Chương 55: 55: Ướt
56
Chương 56: 56: Nhớ Chị
57
Chương 57: 57: Ngọt
58
Chương 58: 58: Chị Muốn Ăn Gì - Em
59
Chương 59: 59: Hồi Ức
60
Chương 60: 60: Em Muốn Kết Hôn Với Chị
61
Chương 61: 61: Bạn Gái Của Tôi
62
Chương 62: 62: Nụ Hôn Trúc Trắc Và Đơn Thuần
63
Chương 63: 63: Đôi Vợ Vợ Già
64
Chương 64: 64: Công Khai Vui Vẻ
65
Chương 65: 65: Đi Cùng Em
66
Chương 66: 66: Chị Có Thích Trẻ Con Không
67
Chương 67: 67: Tiếu Cẩn Xấu Hổ
68
Chương 68: 68: Không Có Ai Khác Chỉ Có Mình Em
69
Chương 69: 69: Tôi Có Bạn Gái Rồi
70
Chương 70: 70: Thời Hạn Thử Nghiệm Yêu Đương
71
Chương 71: 71: Thời Hạn Là Một Vạn Năm
72
Chương 72: 72: Nụ Hôn Mạnh Mẽ
73
Chương 73: 73: Hôn Người Ấy
74
Chương 74: 74: Yêu Tinh Làm Nũng
75
Chương 75: 75: Vợ À
76
Chương 76: 76: Em Muốn Làm Chị
77
Chương 77: 77: Chị Ở Lại Với Em Đi
78
Chương 78: 78: Mời Gọi
79
Chương 79: 79: Không Được Tỏ Ra Đáng Yêu
80
Chương 80: 80: Bạn Gái Của Cháu
81
Chương 81: 81: Được Người Khác Giao Phó Phải Cố Gắng Hết Sức
82
Chương 82: 82: Vợ Tôi Là Thiên Hạ Đệ Nhất
83
Chương 83: 83: Về Nhà Với Vợ
84
Chương 84: 84: Bác Sĩ Mau Cứu Con Gái Tôi!
85
Chương 85: 85: Chân Tướng Được Tiết Lộ Thượng
86
Chương 86: 86: Chân Tướng Được Tiết Lộ Hạ
87
Chương 87: 87: Không Thể Giải Thích Được Tại Sao Chị Yêu Em
88
Chương 88: 88: Chị Yêu Em
89
Chương 89: 89: Nổi Bật
90
Chương 90: 90: Chị Nhẹ Một Chút
91
Chương 91: 91: Bảo Bối
92
Chương 92: 92: Em Muốn
93
Chương 93: 93: Em Muốn Ăn
94
Chương 94: 94: Đứa Trẻ
95
Chương 95: 95: Muốn Sinh Con
96
Chương 96: 96: Tiếu Cẩn Nâng Mí Mắt Lên Bình Tĩnh Liếc Nhìn Cô Ấy
97
Chương 97: 97: Tớ Sẽ Canh Giữ Tro Cốt Của Cậu Ấy
98
Chương 98: 98: Không Thể Giải Thích Được Nhưng Trái Tim Lại Rung Động
99
Chương 99: 99: Yêu Là Không Bao Giờ Dừng Lại
100
Chương 100: 100: Để Chị Chăm Sóc Em Một Đời Một Kiếp
101
Chương 101: 101: Phiên Ngoại 1 - Tiếu Công
102
Chương 102: 102: Phiên Ngoại 2 - Có Bảo Bảo Rồi
103
Chương 103: 103: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 1
104
Chương 104: 104: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 2
105
Chương 105: 105: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 3
106
Chương 106: 106: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 4
107
Chương 107: 107: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 5
108
Chương 108: 108: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 6
109
Chương 109: 109: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 7
110
Chương 110: 110: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 8
111
Chương 111: 111: Tề Âm Ân Tiếu Lê - Tiểu Thiên Hậu 419 Hoàn Lương 9
112
Chương 112: 112: Cao Trung 4 - Học Thần Bá Đạo Theo Đuổi Tôi
113
Chương 113: 113: Cao Trung 5 - Học Thần Bá Đạo Theo Đuổi Tôi
114
Chương 114: 114: Cao Trung 6 - Cậu Đẹp
115
Chương 115: 115: Cao Trung 7 - Chúng Ta Làm Lành Đi
116
Chương 116: 116: Toàn Văn Hoàn - Không Bao Giờ Bỏ Mặc Nhau