Chương 103: Một Cái Động

Hàn Cao bĩu môi thầm nghĩ: “Cố cô nương này thật đúng là phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết… Còn chọc ghẹo cả “tiểu đệ đệ”.”

Không sai, bề ngoài Hứa Điển là một công tử bột, đào hoa phong lưu nhưng thật ra, bên trong cậu ta vẫn là một “tiểu đệ đệ”. Thế nên mới bị Cố Duệ trêu đến đỏ cả mặt.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của Hàn Cao, Hứa Điển tức giận rút kiếm chém đôi con chuột kia.

F4 của thành U Châu không phải chỉ là hư danh. Viên Lâm và Hàn Cao đều luyện võ, hơn nữa, võ công cả hai không hề kém cỏi. Về phần Hứa Điển, dù có bộ dạng công tử bột lại xuất thân từ một nhà có truyền thống thơ văn nhưng hắn cũng từng luyện võ. Thế nên, hắn dễ dàng rút kiếm ra và chém con chuột kia trong nháy mắt.

Chuột là loài sinh vật dơ bẩn. Sau khi bị chém làm hai, xác chuột tỏa ra mùi hôi tanh tưởi đến không ngờ. Mùi hôi khiến đám người nhanh chóng lùi lại sau vài bước.

“Kỳ lạ, chuột gì mà hôi quá vậy!” Hứa Điển là người đầu tiên thấy ghê tởm. Hắn lập tức vứt thanh kiếm trên tay xuống đất.

“Là chuột vừa mới ăn no.” Cố Duệ không để ý nói. Cô nhặt thanh kiếm lên, đi đến cạnh xác con chuột rồi dùng kiếm bới tung nó ra.

Nhiều thịt nát như vậy…

Hèn gì hồi nãy nó lại không chạy trốn, ra là ăn no quá chạy không nổi.

“Là thịt thối sao? Hèn gì lại hôi như vậy. Nơi này dù sao cũng là đường dẫn nước ngầm…” Hàn Cao ung dung tự phân tích: “Chẳng lẽ là thịt người?”

Lý Đại Hùng: “Suy nghĩ của anh thật nguy hiểm! Nhiều khi tôi cảm thấy anh mới đúng là người Hàng Đạo, hở tí là thịt người.”

Bị Lý Đại Hùng cười nhạo như vậy, Hàn Cao khá hậm hực. Hắn nhìn về phía Cố Duệ, không ngờ…

“Thịt người hay thịt gì… Đại Hùng, tới đây ngửi thử là biết liền.”

Cố Duệ dùng mũi kiếm xúc một ít thịt vụn rồi đưa đến trước mặt Lý Đại Hùng. Cô còn nhướng mày nhìn cậu.

Mặt Lý Đại Hùng tái mét.

Nhưng cậu ngửi ra được.

“Thịt heo.”

Cố Duệ vung kiếm, hất thịt trên mũi kiếm xuống rồi trả nó cho anh lính kia. Vẻ mặt người này cũng tái mét như Lý Đại Hùng khi nãy, có lẽ anh ta đang đau lòng cho thanh kiếm yêu quý của mình cứ như vậy mà bị nhiễm mùi hôi của cái thứ dơ bẩn kia.

Còn Cố Duệ lại rất bình tĩnh. Bởi vì đó không phải kiếm của cô.

“Ở nước ngầm, loại rác gì chẳng có, có xác heo cũng không kỳ quái. Chẳng phải phía trước chúng ta cũng có một đống rác sao?”

Theo lời Cố Duệ nói, mọi người nhìn thấy một đống lớn rác phía trước. Đồ ăn, đồ dùng, cái gì cũng có cả. Thậm chí còn có xác súc vật chết trôi theo dòng nước ngầm rồi theo sóng nước tấp vào bờ. Mùi hôi thối bốc lên ngùn ngụt, khiến cả đám chỉ muốn xoay người rời đi.

“Tởm thật! Nhìn xem, chất dịch dơ bẩn từ đống rác này chảy xuống nước, hèn gì nước lại bẩn như vậy. May mà không ai dùng nước này.”

Nước ngầm hợp với mạch sông ngầm dưới thành U Châu vốn không bẩn đến thế. Nhưng vì rác rưởi ngâm trong nước lâu ngày khiến nó trở thành nước bẩn.

Trên đời này không có nước nào bẩn cả, chỉ có nước bị nhiễm bẩn.

Nghe Hứa Điển lẩm bẩm, Cố Duệ liếc hắn một cái, thầm nghĩ tên công tử này đúng là không hiểu việc đời.

“Ai nói không có ai dùng? Đống rác này và chất nhầy chảy ra từ nó rất độc hại. Nước ngầm này hợp với mạch sông ngầm dưới thành này rồi chảy ra ngoại thành. Nông dân ở đó sẽ lấy nước này để tưới tiêu. Sau đó nông sản của họ sẽ được chở vào thành, bán cho dân trong thành sử dụng. Đây là một vòng tuần hoàn.”

Cố Duệ mỉm cười nói thêm: “Một vòng tuần hoàn đầy dinh dưỡng.”

Lời này của cô thành công khiến mọi người thấy ghê tởm.

Hai vị công tử nào đó thầm mắng quan viên phụ trách quản lý mạch nước ngầm trong thành vô dụng. Hắn làm vậy chẳng phải đang hại chính bọn họ sao?

Là người, ai cũng yêu mạng của mình, nhóm quý công tử cũng thế. Nếu cứ như trước, không hay biết gì về chuyện này, thứ nước dơ bẩn này sẽ chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả. Dù sao đây cũng chẳng phải là thứ nước bọn họ ăn uống, tắm rửa hằng ngày.

Những điều trên, Cố Duệ cô cũng chỉ thuận miệng nói ra. Đã đến đây, cũng đã nhìn thấy đống rác ghê tởm kia nhưng nhìn quanh một vòng, cô vẫn không nhìn thấy người cần tìm.

“Lúc nãy, rõ ràng có tiếng kêu phát ra từ bên đây mà, sao giờ lại không nghe thấy gì rồi. Chẳng lẽ chúng ta gặp ảo giác?”

Không đợi mọi người trả lời, Cố Duệ đã tự tiếp lời: “Nếu đã là ảo giác, vậy chúng ta đi thôi.”

Lý Đại Hùng: “Có lý. Chúng ta nên rời khỏi nơi này.”

Tôi nói này, hai người làm vậy không tốt lắm đâu!

Đạo nghĩa của hai người đi đâu rồi hả?

Nhưng Cố Duệ chỉ nói ngoài miệng như vậy, cô vẫn bịt mũi bước đến gần đống rác. Rác sinh hoạt không quan trọng, quan trọng là đống thịt thối rữa kia.

Khá lắm, hơn mười mấy, hai mươi xác động vật chất đống trong đường ngầm. Xác thịt trắng bệch, lộ rõ cả xương. Từ những dấu vết trên xác động vật có thể nhận ra, nó đã từng bị gặm cắn, mức độ thối rữa cao. Cái màu thịt ấy,mùi hôi thối ấy, ngay cả Hàn Cao – người từng tham gia phá một số vụ án - cũng không chịu được.

Nhưng so với Hứa Điển đang che miệng nôn khan, đám người Cố Duệ vẫn còn khá ổn.

May mà không phải xác người, nếu không, Hứa Điển hắn còn có những phản ứng mất mặt hơn.

Không biết tại sao nhưng Hàn Cao cảm thấy nơi này rất kỳ lạ. Trong phút chốc, hắn không nghĩ ra nơi này lạ ở chỗ nào. Theo bản năng, hắn nhìn về phía Cố Duệ. Vẻ mặt của Cố Duệ cũng tràn đầy sự khó hiểu, tựa như trong đống xác động vật ấy có điểm gì đó khiến cô cảm thấy bối rối… cũng có thể là cô đang nghi ngờ điều gì đó.

Lần này, kỹ năng “đồng ngôn vô kỵ” của Lý Đại Hùng lại được chuyển sang chế độ bật: “Khỉ, hình như có gì đó sai sai, nhiều xác động vật như vậy, sao lại không có một con chuột nào?”

Lúc nãy còn nhìn thấy một con chuột mập ăn no đến mức không chạy nổi. Sao bữa đại tiệc Thao Thiết này lại không thấy con chuột tham ăn nào cả vậy?

“Chẳng lẽ chúng sợ chúng ta?”

“Cũng có thể là ăn đến không thể ăn thêm?”

Mọi người ra sức suy đoán để xua đi cảm giác ghê tởm khi nhìn thấy đống xác động vật kia.

“Không thấy chuột là chuyện nhỏ, không thấy dòi mới là chuyện lớn.”

Dòi?

“Hèn gì vừa nãy tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp. Những cái xác này thối rữa đã lâu, không thể có chuyện không có dòi. Cũng có thể, dòi bị chuột ăn, hoặc là những các xác này có độc.”

Xác chết chứa kịch độc cũng không có dòi.

Hàn Cao chủ động lại gần đống xác kia. Bỗng nhiên hắn sửng sốt, trên cái xác này có một cái lỗ…

Hắn nhìn về phía Cố Duệ. Cố Duệ không nói gì cả nhưng ngón tay cô ra hiệu. Sau đó, Hàn Cao đứng dậy lùi về sau, vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Đại Hùng, cậu có ngửi thấy mùi gì không?”

“Mùi? Mùi hôi của chuột, mùi thối rữa của xác động vật, mùi máu tươi, còn có… mùi đàn hương.”

Cố Duệ nói thẳng: “Nhanh dựa vào mùi này để tìm người đi. Nơi này không nên ở lâu, mọi người mau lui ra ba trượng đi.”

Có nguy hiểm!

Hứa Điển là một tên công tử bột, hằng ngày luyện kiếm chỉ vì nó trông đẹp mắt, có thể làm màu để cưa mấy em gái xinh đẹp. Nhưng từ lúc tiến vào nơi này, hắn mơ hồ cảm thấy bản thân thật sự không bằng người khác.

Dù là Hàn Cao hay Lý Đại Hùng cũng thành thạo một nghề gì đó, cả hai đều mơ hồ xem Cố Duệ như thủ lĩnh. Còn hắn? Đường đường là một nam tử hán nhưng lại chẳng làm nên trò trống gì. Điều này khiến hắn cảm thấy không thoải mái: “Nếu thực sự nguy hiểm, sao tôi có thể để một người con gái như cô đâm đầu vào đó được, mau đưa kiếm cho tôi.”

Vừa dứt lời, hắn liền xông lên phía trước. Hàn Cao thấy thế, thầm mắng tên này bị ma quỷ gì đó ám vào rồi vươn tay giữ Hứa Điển lại.

Cố Duệ không thèm quay đầu lại: “Tôi không thích phải trông nom kẻ yếu, hoặc là cút, hoặc là đừng làm vướng tay vướng chân tôi.”

Hứa Điển dậm chân, vẻ mặt hậm hực nhưng vẫn đi ra ngoài. Hắn biết công phu mèo cào của mình chẳng giúp được gì trong hoàn cảnh này.

Hàn Cao cười khổ, hiện tại hắn biết người này không phải chỉ hơi khác người.

Mà là cực kỳ khác người!

Đám người lập tức lùi xa ba trượng.

Cố Duệ không để ý đến nữa. Dù sao thì cô cũng đã nhắc trước, nếu không chịu lùi ra, khi thật sự có nguy hiểm, cô sẽ không ra tay giúp đỡ. Bản thân cô chạy trốn còn không kịp đây!

Lý Đại Hùng cũng muốn lui ra ngoài, nhưng có Cố Duệ ở đây, cậu không thể không biết xấu hổ mà bỏ mặc cô ở đây được. Ừ, được rồi, thật ra cậu sợ nếu mình lui ra ngoài, Cố Duệ sẽ đánh chết cậu.

Vì thế, cậu cố gắng dùng cái mũi thính như chó của mình để ngửi mùi gỗ đàn hương kia.

Trần Dịch Bảo là một đứa trẻ ranh thích tỏ vẻ người lớn. Tuổi còn nhỏ mà cậu nhóc lại dùng mùi đàn hương mà đàn ông trưởng thành thích dùng. Hơn nữa, hương liệu nhóc dùng lại là loại thượng đẳng. Dùng lâu ngày, mùi hương dần thấm vào cơ thể khiến cậu nhóc đi đến nơi nào, nơi đó sẽ thoang thoảng mùi hương kia. Vì thế, trong hoàn cảnh này, chỉ có người có mũi chó như Lý Đại Hùng mới ngửi ra.

Ngửi lại ngửi, Lý Đại Hùng đi đến sau đống rác. Cố Duệ cũng đi theo. Đám người Hàn Cao dù đã lùi xa ba trượng nhưng khi nhìn thấy hai người Cố Duệ lại gần đống rác, bọn họ vẫn rất lo lắng.

Tuy giận Cố Duệ nói chuyện khó nghe nhưng Hứa Điển vẫn nắm chặt thanh kiếm, mắt nhìn cô chằm chằm…

“Á!” Lý Đại Hùng bỗng nhiên kêu to.

Hứa Điển và Hàn Cao lập tức xông tới.

Đám lính nào dám để hai vị công tử nhà quan kia đi một mình, bọn họ lập tức đuổi theo.

Bọn người Hàn Cao còn chưa đến nơi đã nhìn thấy Cố Duệ vỗ thật mạnh vào lưng Lý Đại Hùng: “Kêu cái gì mà kêu!”

“Có một cái động!” Lý Đại Hùng ấm ức nói.

Hàn Cao bước đến, sau đống rác đúng là có một cái động, thoạt nhìn có vẻ mới đào cách đây không lâu, cửa động khá lớn, ngay cả một người to con như Lý Đại Hùng cũng có thể đi vào.

“Có dấu vết kéo lê!” Hàn Cao ngồi xổm xuống và chỉ vào dấu vết trên mặt đất. Có một cái gì đó đã bị kéo lên, vì trên đất có năm vết cào kéo dài… Mặt trên dính chất dịch sền sệt tanh tưởi, có vẻ như đây là chất dịch từ đống xác chết hôi thối gần đó.

Một bàn tay nào đó bị dính dịch này. Lúc bị kéo lê, bàn tay ấy cào trên mặt đất và để lại dấu vết như vậy.

Đây có thể là chuyện mà một cậu nhóc thông minh nào đấy có thể làm ra.

Hơn nữa, dấu vết còn khá mới. Nhất định là sau khi bọn Cố Duệ nghe thấy tiếng Trần Dịch Bảo la lên, nhóc đó đã bị lôi vào cái động kia…

Phía dưới… đen thui…

Phải xuống dưới đó?

Nhìn đám người Hứa Điển chuẩn bị đi xuống, Cố Duệ liền biết cô không thể đứng ngoài cuộc.

“Được rồi, mấy người đứng chờ ở ngoài đi. Tôi và Lý Đại Hùng sẽ xuống đó.”

Không phải Cố Duệ muốn liều mạng xuống dưới đó, mà là ngoại trừ cô và Lý Đại Hùng, đám người còn lại chẳng thể chống đỡ nổi tà ám dù chỉ một chút.

Tà ám, Lý Đại Hùng vừa thấy Cố Duệ nói thế, liền biết dưới đó nhất định có thứ không sạch sẽ. Cậu lập tức căng thẳng nói: “Khỉ, hai người chúng ta có thể sao?”

“Không thể.” Vẻ mặt Cố Duệ lạnh nhạt: “Khi thật sự gặp cái gì đó, cậu bọc hậu, tôi chạy trước.”

Lý Đại Hùng: “…”

Sao cô có thể bình tĩnh nói ra những lời bỏ mặc đồng môn như thế vậy…

Chapter
1 Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2 Chương 2: Bà Mối
3 Chương 3: Chàng Trai
4 Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5 Chương 5: Giằng Co
6 Chương 6: Vớt Xác
7 Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8 Chương 8: Mò Vàng
9 Chương 9: Đại Nhân
10 Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11 Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12 Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13 Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14 Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15 Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16 Chương 16: Cực Cô
17 Chương 17: Nhà Họ Xa
18 Chương 18: Cát Dạ Quang
19 Chương 19: Xung Hỉ
20 Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21 Chương 21: Có Lên Hay Không!
22 Chương 22: Nghi Ngờ
23 Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24 Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25 Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26 Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27 Chương 27: Xa Phu Nhân
28 Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29 Chương 29: Ám Sát
30 Chương 30: Nhà Lao
31 Chương 31: Lý Mãnh
32 Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33 Chương 33: Hoài Nghi
34 Chương 34: Vấn Đề
35 Chương 35: Tha Thứ
36 Chương 36: Lều Bán Trà
37 Chương 37: Ông Lão 18+
38 Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39 Chương 39: Hồ Thái Khuê
40 Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41 Chương 41: Ko!
42 Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43 Chương 43: Ngủ Với Ai?
44 Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45 Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46 Chương 46: Sơn Quỷ
47 Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48 Chương 48: Một Con Gà
49 Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50 Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51 Chương 51: Qua Ải?
52 Chương 52: Khách Đến
53 Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54 Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55 Chương 55: Mất Tích
56 Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57 Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58 Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59 Chương 59: Cào Nát Mặt
60 Chương 60: Có! Không Có!
61 Chương 61: Dấu Vết
62 Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63 Chương 63: Sống?
64 Chương 64: Bọ Hung Máu
65 Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66 Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67 Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68 Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69 Chương 69: Độc
70 Chương 70: Cảm Kích
71 Chương 71: Túi Thơm
72 Chương 72: Phân Tích
73 Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74 Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75 Chương 75: Đi Câu Đêm
76 Chương 76: Người Giả?
77 Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78 Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79 Chương 79: Ruồi Nhặng
80 Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81 Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82 Chương 82: Nấu Canh
83 Chương 83: Khổng Động Sinh
84 Chương 84: Tơ Máu
85 Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86 Chương 86: Anh Họ
87 Chương 87: Giải Rượu
88 Chương 88: Đợi Một Người
89 Chương 89: Không Cam Lòng
90 Chương 90: Nhị Phu Nhân
91 Chương 91: Chết Có Đôi
92 Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93 Chương 93: Quan Với Quan
94 Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95 Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96 Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97 Chương 97: Giấu Thi Thể?
98 Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99 Chương 99: Đường Nước Ngầm
100 Chương 100: Xảo Quyệt
101 Chương 101: Vô Sỉ?
102 Chương 102: Đùa Tôi À?
103 Chương 103: Một Cái Động
104 Chương 104: Tên Da Xanh
105 Chương 105: Dưới Nước!
106 Chương 106: Cuộn Tơ
107 Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108 Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109 Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110 Chương 110: Sẽ Chết
111 Chương 111: Rồng Trong Kính!
112 Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113 Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114 Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115 Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116 Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117 Chương 117: Rình Trộm
118 Chương 118: Ăn Ngựa
119 Chương 119: Cự Xà
120 Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121 Chương 121: Dưới Lò
122 Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123 Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124 Chương 124: May Mắn
125 Chương 125: Cầm Thú!
126 Chương 126: Áo Choàng Lớn
127 Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128 Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129 Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130 Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131 Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132 Chương 132: Cây Mục
133 Chương 133: Xác Dưới Cây
134 Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135 Chương 135: Vén Rèm
136 Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137 Chương 137: Lôi Vũ
138 Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139 Chương 139: Hề Nang
140 Chương 140: Dã Cẩu
141 Chương 141: Vết Nứt
142 Chương 142: Hy Vọng
143 Chương 143: Mê Hoặc
144 Chương 144: Hố Lớn
145 Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146 Chương 146: Có Sờ Không?
147 Chương 147: Lầu Bia Đá
148 Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149 Chương 149: Thượng Thất Tinh
150 Chương 150: Ăn Cỏ
151 Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152 Chương 152: Hùng Hoàng
153 Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154 Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155 Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156 Chương 156: Lỗ Đại Sư
157 Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158 Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159 Chương 159: Tuyệt Sắc
160 Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161 Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162 Chương 162: Dẫn Thi
163 Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164 Chương 164: Chiếc Thuyền
165 Chương 165: Lỗ, Lộc!
166 Chương 166: Pháo Lép
167 Chương 167: Nói Nhiều Quá
168 Chương 168: Thay Thế
169 Chương 169: Khí Thế
170 Chương 170: Nhận Chủ
171 Chương 171: Thanh hà thôi lương
172 Chương 172: Trên thuyền
173 Chương 173: Ôm một cái?
174 Chương 174: Tôi thích cô
175 Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176 Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177 Chương 177: Ngọc nương
178 Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179 Chương 179: Cái hố thật lớn
180 Chương 180: Nữ thần tha mạng
181 Chương 181: Xác ướp
182 Chương 182: Xung đột, đánh!
183 Chương 183: Tức giận!
184 Chương 184: Nghiêm trị?
185 Chương 185: Phần lãi
186 Chương 186: Yêu nghiệt a!
187 Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188 Chương 188: Xuống nước
189 Chương 189: Kiềm chế chút
190 Chương 190: Trưởng thành
Chapter

Updated 190 Episodes

1
Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2
Chương 2: Bà Mối
3
Chương 3: Chàng Trai
4
Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5
Chương 5: Giằng Co
6
Chương 6: Vớt Xác
7
Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8
Chương 8: Mò Vàng
9
Chương 9: Đại Nhân
10
Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11
Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12
Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13
Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14
Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15
Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16
Chương 16: Cực Cô
17
Chương 17: Nhà Họ Xa
18
Chương 18: Cát Dạ Quang
19
Chương 19: Xung Hỉ
20
Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21
Chương 21: Có Lên Hay Không!
22
Chương 22: Nghi Ngờ
23
Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24
Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25
Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26
Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27
Chương 27: Xa Phu Nhân
28
Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29
Chương 29: Ám Sát
30
Chương 30: Nhà Lao
31
Chương 31: Lý Mãnh
32
Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33
Chương 33: Hoài Nghi
34
Chương 34: Vấn Đề
35
Chương 35: Tha Thứ
36
Chương 36: Lều Bán Trà
37
Chương 37: Ông Lão 18+
38
Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39
Chương 39: Hồ Thái Khuê
40
Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41
Chương 41: Ko!
42
Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43
Chương 43: Ngủ Với Ai?
44
Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45
Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46
Chương 46: Sơn Quỷ
47
Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48
Chương 48: Một Con Gà
49
Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50
Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51
Chương 51: Qua Ải?
52
Chương 52: Khách Đến
53
Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54
Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55
Chương 55: Mất Tích
56
Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57
Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58
Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59
Chương 59: Cào Nát Mặt
60
Chương 60: Có! Không Có!
61
Chương 61: Dấu Vết
62
Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63
Chương 63: Sống?
64
Chương 64: Bọ Hung Máu
65
Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66
Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67
Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68
Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69
Chương 69: Độc
70
Chương 70: Cảm Kích
71
Chương 71: Túi Thơm
72
Chương 72: Phân Tích
73
Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74
Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75
Chương 75: Đi Câu Đêm
76
Chương 76: Người Giả?
77
Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78
Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79
Chương 79: Ruồi Nhặng
80
Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81
Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82
Chương 82: Nấu Canh
83
Chương 83: Khổng Động Sinh
84
Chương 84: Tơ Máu
85
Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86
Chương 86: Anh Họ
87
Chương 87: Giải Rượu
88
Chương 88: Đợi Một Người
89
Chương 89: Không Cam Lòng
90
Chương 90: Nhị Phu Nhân
91
Chương 91: Chết Có Đôi
92
Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93
Chương 93: Quan Với Quan
94
Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95
Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96
Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97
Chương 97: Giấu Thi Thể?
98
Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99
Chương 99: Đường Nước Ngầm
100
Chương 100: Xảo Quyệt
101
Chương 101: Vô Sỉ?
102
Chương 102: Đùa Tôi À?
103
Chương 103: Một Cái Động
104
Chương 104: Tên Da Xanh
105
Chương 105: Dưới Nước!
106
Chương 106: Cuộn Tơ
107
Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108
Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109
Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110
Chương 110: Sẽ Chết
111
Chương 111: Rồng Trong Kính!
112
Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113
Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114
Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115
Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116
Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117
Chương 117: Rình Trộm
118
Chương 118: Ăn Ngựa
119
Chương 119: Cự Xà
120
Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121
Chương 121: Dưới Lò
122
Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123
Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124
Chương 124: May Mắn
125
Chương 125: Cầm Thú!
126
Chương 126: Áo Choàng Lớn
127
Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128
Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129
Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130
Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131
Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132
Chương 132: Cây Mục
133
Chương 133: Xác Dưới Cây
134
Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135
Chương 135: Vén Rèm
136
Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137
Chương 137: Lôi Vũ
138
Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139
Chương 139: Hề Nang
140
Chương 140: Dã Cẩu
141
Chương 141: Vết Nứt
142
Chương 142: Hy Vọng
143
Chương 143: Mê Hoặc
144
Chương 144: Hố Lớn
145
Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146
Chương 146: Có Sờ Không?
147
Chương 147: Lầu Bia Đá
148
Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149
Chương 149: Thượng Thất Tinh
150
Chương 150: Ăn Cỏ
151
Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152
Chương 152: Hùng Hoàng
153
Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154
Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155
Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156
Chương 156: Lỗ Đại Sư
157
Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158
Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159
Chương 159: Tuyệt Sắc
160
Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161
Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162
Chương 162: Dẫn Thi
163
Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164
Chương 164: Chiếc Thuyền
165
Chương 165: Lỗ, Lộc!
166
Chương 166: Pháo Lép
167
Chương 167: Nói Nhiều Quá
168
Chương 168: Thay Thế
169
Chương 169: Khí Thế
170
Chương 170: Nhận Chủ
171
Chương 171: Thanh hà thôi lương
172
Chương 172: Trên thuyền
173
Chương 173: Ôm một cái?
174
Chương 174: Tôi thích cô
175
Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176
Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177
Chương 177: Ngọc nương
178
Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179
Chương 179: Cái hố thật lớn
180
Chương 180: Nữ thần tha mạng
181
Chương 181: Xác ướp
182
Chương 182: Xung đột, đánh!
183
Chương 183: Tức giận!
184
Chương 184: Nghiêm trị?
185
Chương 185: Phần lãi
186
Chương 186: Yêu nghiệt a!
187
Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188
Chương 188: Xuống nước
189
Chương 189: Kiềm chế chút
190
Chương 190: Trưởng thành