Chương 102: Nam nhân

Thôi Diễn nhìn A Mạch, lại nhìn Thường Ngọc Thanh, nhất thời ngây người.

Thường Ngọc Thanh cụp mắt xuống, tầm
mắt vẫn dừng lại ở vết máu dính trên thanh đao, nói: “Ta tự mình ra tay
thì ngươi có thể làm thế nào?”

Tay A Mạch vẫn giữ chặt miệng vết
thương, khóe môi cũng chậm rãi nhếch lên, mang theo chút run run, gằn
từng tiếng đáp: “Nếu vậy thì hai chúng ta không ai còn thiếu nợ ai.”

Thường Ngọc Thanh khẽ chấn động, đưa mắt nhìn A Mạch, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

A Mạch nhìn thẳng vào mắt Thường Ngọc Thanh, nâng trường đao lên ngang người, trầm giọng nói: “Ra tay đi.”

Thường Ngọc Thanh như thể bị chôn
chân tại chỗ, không thể nhúc nhích nhìn A Mạch. Thôi Diễn thấy vậy, sợ
Thường Ngọc Thanh chịu thiệt, vội vàng nói: “Không cần đại ca ta phải ra tay, ta…”

A Mạch lạnh giọng ngắt lời nói: “Tốt!”

Lời còn chưa dứt, thân hình A Mạch đã lao đến, cả người và đao đã cuốn về phía Thôi Diễn, chiêu nào cũng như
muốn bán mạng. Thôi Diễn không ngờ nàng lại xuất thủ nhanh như vậy, nhất thời trở tay không kịp, chỉ có thể lui về phía sau tránh né. Nhưng A
Mạch lại bất chấp sống chết, kể cả khi loan đao của Thôi Diễn chém tới
cũng không đón đỡ, chỉ liều mạng tấn công, dù chết cũng muốn đổi lại một cánh tay của anh ta, khiến cho đao của Thôi Diễn vài lần đi được nửa
đường lại phải vội vã thu về phòng thủ. Từ lúc đó, chiêu thức của Thôi
Diễn liền mất đi ưu thế, vì thế liên tục bị A Mạch đẩy lui về phía sau.

Trong lòng Thôi Diễn vừa tức lại vừa
vội, đao thức phút chốc liền thay đổi, không để ý đến lưỡi đao của A
Mạch đang lướt tới, liền vung loan đao chém thẳng xuống đỉnh đầu A Mạch… Một ánh chớp lóe lên, loan đao của Thường Ngọc Thanh đột nhiên len vào
giữa hai người, thay A Mạch đỡ một đao đang nhằm xuống đầu nàng, ngay
sau đó vội vàng dùng sống đao gạt một cái, đẩy A Mạch ra khỏi ngoài phạm vi cương tỏa của trường đao.

Thôi Diễn bị thế đao của Thường Ngọc
Thanh đẩy liên tục lui về phía sau vài bước mới đứng vững được, tức giận gấp giọng hét lớn: “Đại ca!”

A Mạch lại dựa vào vách tường cắn răng không nói gì, chỉ nắm chặt trường đao trong tay nhìn Thường Ngọc Thanh.

Đang trong lúc giằng co, chợt nghe đầu ngõ có người kêu lên: “Mạch tướng quân ở trong này, đang giao chiến với người khác!”

Ba người trong ngõ đều sửng sốt, đều
quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Mẫn Thận đang vung tay chỉ vào trong ngõ lớn tiếng kêu lên: “Trời ơi, hai đánh một, mất mặt quá!”

Đường Thiệu Nghĩa từ bên cạnh Lâm Mẫn Thận vội vàng chạy tới, đứng bên cạnh A Mạch, không hỏi A Mạch bị
thương thế nào, chỉ bất động thanh sắc đẩy A Mạch ra sau lưng mình, bình tĩnh nhìn Thường Ngọc Thanh và Thôi Diễn. Lâm Mẫn Thận từ sau đuổi tới, cúi đầu nhìn vết máu, lại ngẩng lên nhìn A Mạch, thất thanh kêu lên:
“Mạch tướng quân, ngươi bị thương phải không?”

A Mạch thấy Lâm Mẫn Thận làm ra vẻ
khoa trương, trong lòng bực bội, không khỏi nhíu mày, thấp giọng hỏi
Đường Thiệu Nghĩa: “Giết được không?”

Đường Thiệu Nghĩa không nói, chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua Lâm Mẫn Thận đang đứng bên cạnh, A Mạch lập tức
hiểu ý của Đường Thiệu Nghĩa, hiện tại nếu không có Lâm Mẫn Thận, bọn họ là hai đối hai, nhưng A Mạch vốn yếu nhất, lại có thương tích trong
người, nếu thực sự giao tranh tất nhiên sẽ phải chịu thiệt. Có thể giết được hay không, mấu chốt còn phải xem thái độ của Lâm Mẫn Thận.

Lâm Mẫn Thận chưa phát hiện ra, vẫn
đầy căm phẫn chỉ trích Thôi Diễn: “Các ngươi khinh người quá đáng, đang
lúc hai nước nghị hòa, thế mà quý quốc lại đi ám sát tướng lãnh của nước ta, thế này thì nhất định phải phân định cho rõ phải trái? Đi! Chúng ta đến dịch quán các ngươi tìm sứ thần nghị hòa nói chuyện!”

A Mạch thu lại ánh mắt trên người Lâm Mẫn Thận, thản nhiên nói: “Để cho bọn họ đi đi!”

Thường Ngọc Thanh ở bên cạnh vẫn lạnh lùng nhìn, nghe thấy vậy chỉ khẽ nhếch một bên khóe miệng đưa mắt nhìn
Đường Thiệu Nghĩa và A Mạch rồi quay đầu lại nói với Thôi Diễn: “A Diễn, đi thôi!” Nói xong, liền lập tức quay đầu rời đi. Thôi Diễn không cam
tâm, nhưng trong lòng biết hôm nay không thể giết được A Mạch, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái rồi đuổi theo Thường Ngọc Thanh.

Chờ đến khi bóng dáng của Thường Ngọc Thanh và Thôi Diễn khuất hẳn, A Mạch mới dựa cả người vào vách tường,
tinh thần vừa buông lỏng một chút, sự đau đớn dưới sườn lại dội lên, đau đến nỗi khiến A Mạch phải hít hà một hơi thật sâu.

Đường Thiệu Nghĩa vội vàng quay người lại, thấy mặc dù A Mạch đã dùng tay bịt chặt miệng vết thương, nhưng
máu vẫn không ngừng chảy ra, sắc mặt lập tức ngưng trọng, hỏi: “Bị
thương như thế nào?” Đường Thiệu Nghĩa nói xong định tiến lên kiểm tra
thương thế của A Mạch, A Mạch dấu dấu diếm diếm tránh đi, tay vẫn giữ
chặt vết thương, đáp: “Chỉ là vết thương trên da thịt, không sao đâu.”

Đường Thiệu Nghĩa không nghi ngờ gì,
vội cởi áo bào trên người xuống xé thành những băng vải nhỏ, không để ý
đến sự từ chối của A Mạch, liền vội vàng băng chặt miệng vết thương trên người nàng lại, lúc này mới xoay người ngồi xổm trước mặt A Mạch, trầm
giọng nói: “Lên đi, ta cõng ngươi tới y quán!”

Tiết trời vốn nóng bức, bên trong áo
bào, Đường Thiệu Nghĩa chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng nhưng cũng đã thấm
ướt mồ hôi, dính sát vào tấm lưng rộng lớn mà rắn chắc, hằn rõ đường nét cơ thể bên trong lớp áo. A Mạch chẳng những không nằm lên, mà ngược
lại, lại lùi về phía sau hai bước, Đường Thiệu Nghĩa kinh ngạc quay đầu
nhìn A Mạch. A Mạch lắc lắc đầu, nói: “Đại ca không cần cõng ta, ta vẫn
tự đi được.”

Trong mắt Đường Thiệu Nghĩa hiện lên
một tia khó hiểu, Lâm Mẫn Thận đang đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
“Mạch tướng quân nếu vẫn có thể chịu đựng được thì cũng nên tự đi, hơn
nữa các ngươi cũng không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài được, nếu để
người khác biết Mạch tướng quân xô sát cùng thát tử, thì nguyên soái
nhìn cũng không vừa mắt đâu.”

Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy khẽ nhíu
mày, rõ ràng là A Mạch bị Thường Ngọc Thanh cùng Thôi Diễn cố ý gây
thương tích, qua miệng anh ta thế nào lại thành A Mạch xô sát với người
khác nên bị thương, tên Lâm Mẫn Thận này đúng là cố ý lẫn lộn việc này
rồi. Đường Thiệu Nghĩa còn đang nghi hoặc, lại nghe A Mạch nói: “Việc
này nếu để cho nguyên soái biết thì đúng là rất phiền toái, chúng ta vẫn nên tránh đi thì hơn.”

Lâm Mẫn Thận cao thấp đánh giá Đường
Thiệu Nghĩa và A Mạch, lại nói tiếp: “Ta đã có cách, các ngươi chờ một
lát, ta đi rồi sẽ trở lại.” Nói xong liền vội vàng ra khỏi ngõ nhỏ, để
lại hai người đứng trong đó. Đường Thiệu Nghĩa nhìn thương thế của A
Mạch, hai hàng lông mày lại càng nhíu chặt hơn nữa. A Mạch sợ anh ta hỏi vì sao mình lại cùng Thường Ngọc Thanh đánh nhau nên lập tức hỏi thật
nhanh: “Đại ca sao lại đi cùng Lâm Mẫn Thận?”

Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa có chút bực mình đáp: “Gặp trên đường. Anh ta cứ quấn lấy ta hỏi han linh tinh, nếu không phải tại anh ta, thì ta đã sớm tìm được ngươi rồi, ngươi cũng sẽ
không phải chịu một đao này.”

A Mạch thản nhiên cười cười, không
nói gì. Đường Thiệu Nghĩa thấy sắc mặt nàng càng lúc càng tái nhợt, máu
trên vết thương lại dần dần thấm qua lớp vải băng bó mà lộ ra ngoài,
trong lòng càng sốt ruột, cả giận nói: “Cái tên Lâm Mẫn Thận này làm gì
thế không biết, sao vẫn còn chưa chịu quay về?”

A Mạch cố gắng chịu đựng sự đau đớn từ dưới sườn dội lên, đáp: “Sợ là chạy đi mua quần áo cho ta và huynh.”

Quả nhiên, một lát sau, Lâm Mẫn Thận
mang theo hai chiếc trường bào trở về, một chiếc đưa cho Đường Thiệu
Nghĩa, một chiếc đưa cho A Mạch: “Mặc thêm cái này vào, nhất định phải
che vết máu trên người của ngươi lại.”

A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa cùng
khoác trường bào lên người, Đường Thiệu Nghĩa mặc rất vừa vặn nhưng khi
khoác lên người A Mạch lại vừa dài vừa rộng, bao kín cả người nàng. Lâm
Mẫn Thận thập phần vừa lòng, khẽ gật đầu nói: “Tốt lắm, mặc như vậy rất
thích hợp.”

A Mạch cũng không phản bác, trên mặt
cũng hiện lên vẻ đồng lòng. Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch và Lâm Mẫn
Thận ngôn ngữ cử chỉ thật khác thường, trong lòng lập tức có chút nghi
hoặc, song lại không để lộ ra ngoài, chỉ để tâm chú ý hai người. Ba
người đi ra ngoài ngõ, vừa đến đầu ngõ, đột nhiên A Mạch nghĩ đến điều
gì đó liền dừng cước bộ, nói với Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, những thứ
huynh mua về vẫn còn để ở tửu lâu!”

Đường Thiệu Nghĩa còn chưa tiếp lời,
Lâm Mẫn Thận đã nói: “Ai chà, khéo mà lại có người trộm mất thì khổ,
Đường tướng quân mau trở về xem thế nào, ta và Mạch tướng quân đến y
quán là tốt rồi.”

Đường Thiệu Nghĩa không để ý đến Lâm
Mẫn Thận, chỉ nhìn A Mạch. Trên mặt A Mạch hiện lên một tia xấu hổ,
nhưng vẫn nói: “Đại ca, vết thương của ta không việc gì, huynh đến tửu
lâu lấy đồ về trước, nếu nguyên soái tìm ta, huynh che dấu cho ta một
chút, ta đến y quán lấy thuốc rồi sẽ về.”

Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Được, ta về trước, các ngươi cẩn thận.”

Lâm Mẫn Thận đợi thân ảnh của Đường
Thiệu Nghĩa biến mất trong đám đông, lúc này mới quay đầu nhìn A Mạch
nói: “Ngươi lấy cớ thực vụng về! Ta đến đỏ mặt thay cho ngươi, nhưng anh ta thật đúng là rất biết phối hợp với ngươi.” Anh ta ngừng lại, nhịn
không được lại hỏi: “Anh ta không biết ngươi là nữ thật sao?”

A Mạch cụp mắt không nói, Lâm Mẫn Thận không khỏi bật cười nói: “Người vốn lắm mưu nhiều kế, sao giờ lại trì độn như thế!”

A Mạch không để ý tới Lâm Mẫn Thận trêu chọc, chỉ hỏi: “Đi đâu?”

Lâm Mẫn Thận cười nói: “Tùy ngươi,
nếu muốn đến y quán, ta sẽ giúp ngươi diệt khẩu. Nếu muốn đi cửa sau của Thương phủ, ta sẽ nghĩ cách khiến người không biết, quỷ không hay giúp
người trà trộn vào.”

Trong lòng A Mạch nhất thời rất mâu
thuẫn, Thương Dịch Chi không như Đường Thiệu Nghĩa, nếu đã biết việc này chắc chắn sẽ truy cứu, nhưng nàng và Thường Ngọc Thanh lại có khúc mắc
không muốn để người khác biết, đến lúc đó phải làm thế nào để che dấu
đây? Còn đi y quán, nếu như không giết những người trong y quán diệt
khẩu, thì sẽ lưu lại hậu họa về sau. A Mạch cân nhắc một lát, cuối cùng
nói: “Đi Thương phủ.”

Thương Dịch Chi chủ trì việc nghị hòa với Bắc Mạc nên không có mặt trong phủ, đến khi trở về đã là ban đêm,
vết thương của A Mạch lúc này đã khâu xong. Một đao của Thường Ngọc
Thanh không quá sâu, chưa đả thương đến nội tạng, nhưng cũng đã chạm đến xương sườn, chỉ khẽ cử động một chút liền cảm thấy đau đến tận xương
tủy, A Mạch lại không muốn dùng ma phí tán(2), cho nên phải cố gắng chịu đựng, cả người mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, không khác gì mới từ trong
nước vớt lên, hơn nữa nàng mất máu quá nhiều, sắc mặt lại càng thêm
trắng bệch khiến cho người khác nhìn mà phát sợ.

Từ miệng của Lâm Mẫn Thận, Thương
Dịch Chi đã biết đại khái, nhưng khi chính mắt nhìn thấy dáng vẻ của A
Mạch thì vẫn không khỏi giật mình kinh hãi. Anh ta âm trầm ngồi xuống
bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Vì sao không chịu dùng ma phí tán?”

A Mạch không ngờ câu đầu tiên anh ta
hỏi sẽ là câu này, liền cúi đầu trầm mặc rồi mới nhẹ giọng đáp: “Sợ về
sau ảnh hưởng đến trí óc.”

Thương Dịch Chi vô cùng tức giận mà
bật cười: “Chẳng phải hiện giờ trí óc của ngươi đã lú lẫn hết rồi sao,
thế sau này vẫn còn sử dụng được à?”

Vết thương của A Mạch vẫn rất đau
đớn, vô cùng khó chịu, vậy nên giọng nói có phần run rẩy, đáp: “Càng đau sẽ càng nhớ kỹ, về sau sẽ không tiếp tục phạm sai lầm.”

Nghe nàng trả lời như vậy, Thương
Dịch Chi lại trở nên trầm mặc, lẳng lặng nhìn A Mạch, đột nhiên nói:
“Triều đình rất nhanh sẽ ký kết hiệp ước nghị hòa với thát tử, ngươi nên sớm chuẩn bị đi.”

A Mạch ngẩn ra, không khỏi hỏi: “Sao lại nhanh như vậy?”

Thương Dịch Chi nói: “Tình hình chiến sự ở Vân Tây căng thẳng, thát tử đã vừa ý với những thứ đạt được, triều đình lại muốn nhanh chóng giải quyết việc ở Giang Bắc để tránh thế hai
mặt thụ địch.”

A Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Đường Thiệu
Nghĩa đã rời quân ngũ, không cần phải cố kỵ, những người khác trong quân đều không đáng lo ngại, nhưng còn Vệ Hưng thì phải xử trí như thế nào?”

Khẩu khí Thương Dịch Chi mặc dù nhẹ nhàng, nhưng từ ngữ thốt ra lại thật kinh người: “Giết.”

A Mạch lơ đễnh, lại hỏi: “Còn Lâm Mẫn Thận?”

Thương Dịch Chi thản nhiên liếc mắt
nhìn nàng, đáp: “Ta để anh ta lưu lại cùng ngươi, để ngươi đỡ phải không biết khi nào thì bị người khác cho mình một đao.”

A Mạch nghe ý tứ ám chỉ trong lời nói của anh ta, nhất thời không dám nói tiếp, đành phải cụp mắt xuống.

Thương Dịch Chi nhẹ nhàng cười khẩy,
nói: “A Mạch, ngươi cuối cùng cũng không phải là nam nhân, nên mãi mãi
không thể đoán ra được tâm tư của nam nhân, Thường Ngọc Thanh là người
như thế nào, cho dù tư tình có sâu nặng đến đâu thì cũng không thể vượt
qua được hai chữ quốc gia!”

Trong lòng A Mạch vô cùng kinh hãi,
nhất thời chấn động đến nỗi không biết phải ứng đối thế nào. Vẻ mặt đó
rơi vào trong mắt Thương Dịch Chi khuấy động một nỗi tức giận khôn cùng
trong lòng anh ta, nhưng anh ta lại không muốn dây dưa vụn vặn nên chỉ
nói: “A Mạch, ta dùng ngươi nên tin ngươi, chỉ có điều về sau không được tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn như thế này nữa! A Mạch có thể không có
nước, nhà, nhưng Mạch Tuệ của quân Giang Bắc thì cả quốc và gia đều phải lưỡng toàn!”

A Mạch khống chế cảm xúc trong lòng, chậm rãi đáp: “A Mạch hiểu rồi.”

Thương Dịch Chi định nói tiếp điều gì đó nhưng lại thôi, lập tức chuyển sang chuyện khác: “Giờ ngươi muốn
lĩnh quân thế nào? Có trở lại Ô Lan không?”

Nghe anh ta hỏi việc quân tình, tinh
thần của A Mạch mới ổn định trở lại, trầm giọng đáp: “Trần Khởi mai phục trọng binh ở phía tây Thái Hưng, lúc này tây tiến ắt gặp phục kích, hơn nữa nguồn chiêu mộ binh lính trong núi Ô Lan có hạn, nếu trở về cũng
rất khó để phát triển.”

Trong mắt Thương Dịch Chi lộ ra ánh sáng, hỏi: “Vậy sẽ đi đâu?”

———————

Chú thích:

1- Thương hậu: từ này có nghĩa là sau khi bị thương. Tuy nhiên, mẹ Cún nghĩ trong văn cảnh này là để chỉ một
nơi chữa bệnh thì phải, nhưng không tìm được từ tương ứng trong tiếng
Việt nên vẫn để nguyên văn. Nàng nào biết thì hỗ trợ cho mẹ Cún nhé.

2- Ma phí tán: một loại thuốc gây tê do Hoa Đà phát minh ra, dùng trong điều trị ngoại khoa.

Chapter
1 Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2 Chương 2: Thủ thành
3 Chương 3: Phá thành
4 Chương 4: Thiệu nghĩa
5 Chương 5: Sợ chết
6 Chương 6: Đồng hành
7 Chương 7: Ủy thác
8 Chương 8: Lối rẽ
9 Chương 9: Nghẹn lời
10 Chương 10: Tâm tư
11 Chương 11: Thương dịch chi
12 Chương 12: Thân vệ
13 Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14 Chương 14: Chuyện cũ
15 Chương 15: Tòng quân
16 Chương 16: Quân doanh
17 Chương 17: Bội kiếm
18 Chương 18: Tạm thích ứng
19 Chương 19: Mũi giáo nhọn
20 Chương 20: Tàng phong
21 Chương 21: Hành trình
22 Chương 22: Đẫm máu
23 Chương 23: Ác mộng
24 Chương 24: Công phòng
25 Chương 25: Thư hùng
26 Chương 26: Lên chức
27 Chương 27: Huynh đệ
28 Chương 28: Tầm nhìn
29 Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30 Chương 30: Đại nghĩa
31 Chương 31: Hắc diện
32 Chương 32: Tàng binh
33 Chương 33: Tên pháp
34 Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35 Chương 35: Lòng người
36 Chương 36: Vào thành
37 Chương 37: Nữ tử
38 Chương 38: Đao phong
39 Chương 39: Thế đối nghịch
40 Chương 40: Giao phong
41 Chương 41: Sát thủ
42 Chương 42: Tâm tình
43 Chương 43: Gặp lại
44 Chương 44: Thoát thân
45 Chương 45: Khiêu khích
46 Chương 46: Dưới tàng cây
47 Chương 47: Túi bảo bối
48 Chương 48: Hồ ly
49 Chương 49: Tiệc rượu
50 Chương 50: Diệu kế
51 Chương 51: Tư oán
52 Chương 52: Thật giả
53 Chương 53: Lộng kế
54 Chương 54: Quân nhân
55 Chương 55: Đồng chí
56 Chương 56: Dương mặc
57 Chương 57: Bỏ qua
58 Chương 58: Giương cung
59 Chương 59: Quân lệnh
60 Chương 60: Thân chinh
61 Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62 Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63 Chương 63: Bộ mặt
64 Chương 64: Bạn cũ
65 Chương 65: Phỏng đoán
66 Chương 66: Uống rượu
67 Chương 67: Phạt roi
68 Chương 68: Nguyên nhân
69 Chương 69: Hồi kinh
70 Chương 70: Ván cờ
71 Chương 71: Công tử
72 Chương 72: Chuyện cũ
73 Chương 73: Chạy đi
74 Chương 74: Chủy thủ
75 Chương 75: Kỹ năng bơi
76 Chương 76: Thủ tín
77 Chương 77: Tâm cơ
78 Chương 78: Cầu say
79 Chương 79: Oan gia
80 Chương 80: Thủy quân
81 Chương 81: Tài bắn cung
82 Chương 82: Trở vể
83 Chương 83: Danh kiếm
84 Chương 84: Hồi doanh
85 Chương 85: Thể diện
86 Chương 86: Chui đầu vào lưới
87 Chương 87: Phân ly
88 Chương 88: Mai phục
89 Chương 89: Phục kích
90 Chương 90: Vâng mệnh
91 Chương 91: Giằng co
92 Chương 92: Đánh chết
93 Chương 93: Ở chung
94 Chương 94: Phá kế
95 Chương 95: Rút quân
96 Chương 96: Nghị hòa
97 Chương 97: Dạ yến
98 Chương 98: Thổ lộ tâm can
99 Chương 99: Hứa hẹn
100 Chương 100: Mua sắm
101 Chương 101: Sát khí
102 Chương 102: Nam nhân
103 Chương 103: Mưu kế(1)
104 Chương 104: Cõi lòng
105 Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106 Chương 106: Đông tiến
107 Chương 107: Thanh châu
108 Chương 108: Tình thế
109 Chương 109: Khốn cảnh
110 Chương 110: Quân sư
111 Chương 111: Khích tướng
112 Chương 112: Giằng co
113 Chương 113: Mê man
114 Chương 114: Mưu đồ
115 Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116 Chương 116: Đại chiến (thượng)
117 Chương 117: Đại chiến (hạ)
118 Chương 118: Sinh mệnh
119 Chương 119: Tập kích ban đêm
120 Chương 120: Cố nhân
121 Chương 121: Xưng soái
122 Chương 122: Hôn sự
123 Chương 123: Do dự
124 Chương 124: Vinh nương
125 Chương 125: Tâm tư
126 Chương 126: Bỏ qua
127 Chương 127: Tín nhiệm
128 Chương 128: Nổi gió
129 Chương 129: Tâm ý
130 Chương 130: Gió mưa
131 Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155 Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156 Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Chapter

Updated 156 Episodes

1
Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2
Chương 2: Thủ thành
3
Chương 3: Phá thành
4
Chương 4: Thiệu nghĩa
5
Chương 5: Sợ chết
6
Chương 6: Đồng hành
7
Chương 7: Ủy thác
8
Chương 8: Lối rẽ
9
Chương 9: Nghẹn lời
10
Chương 10: Tâm tư
11
Chương 11: Thương dịch chi
12
Chương 12: Thân vệ
13
Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14
Chương 14: Chuyện cũ
15
Chương 15: Tòng quân
16
Chương 16: Quân doanh
17
Chương 17: Bội kiếm
18
Chương 18: Tạm thích ứng
19
Chương 19: Mũi giáo nhọn
20
Chương 20: Tàng phong
21
Chương 21: Hành trình
22
Chương 22: Đẫm máu
23
Chương 23: Ác mộng
24
Chương 24: Công phòng
25
Chương 25: Thư hùng
26
Chương 26: Lên chức
27
Chương 27: Huynh đệ
28
Chương 28: Tầm nhìn
29
Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30
Chương 30: Đại nghĩa
31
Chương 31: Hắc diện
32
Chương 32: Tàng binh
33
Chương 33: Tên pháp
34
Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35
Chương 35: Lòng người
36
Chương 36: Vào thành
37
Chương 37: Nữ tử
38
Chương 38: Đao phong
39
Chương 39: Thế đối nghịch
40
Chương 40: Giao phong
41
Chương 41: Sát thủ
42
Chương 42: Tâm tình
43
Chương 43: Gặp lại
44
Chương 44: Thoát thân
45
Chương 45: Khiêu khích
46
Chương 46: Dưới tàng cây
47
Chương 47: Túi bảo bối
48
Chương 48: Hồ ly
49
Chương 49: Tiệc rượu
50
Chương 50: Diệu kế
51
Chương 51: Tư oán
52
Chương 52: Thật giả
53
Chương 53: Lộng kế
54
Chương 54: Quân nhân
55
Chương 55: Đồng chí
56
Chương 56: Dương mặc
57
Chương 57: Bỏ qua
58
Chương 58: Giương cung
59
Chương 59: Quân lệnh
60
Chương 60: Thân chinh
61
Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62
Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63
Chương 63: Bộ mặt
64
Chương 64: Bạn cũ
65
Chương 65: Phỏng đoán
66
Chương 66: Uống rượu
67
Chương 67: Phạt roi
68
Chương 68: Nguyên nhân
69
Chương 69: Hồi kinh
70
Chương 70: Ván cờ
71
Chương 71: Công tử
72
Chương 72: Chuyện cũ
73
Chương 73: Chạy đi
74
Chương 74: Chủy thủ
75
Chương 75: Kỹ năng bơi
76
Chương 76: Thủ tín
77
Chương 77: Tâm cơ
78
Chương 78: Cầu say
79
Chương 79: Oan gia
80
Chương 80: Thủy quân
81
Chương 81: Tài bắn cung
82
Chương 82: Trở vể
83
Chương 83: Danh kiếm
84
Chương 84: Hồi doanh
85
Chương 85: Thể diện
86
Chương 86: Chui đầu vào lưới
87
Chương 87: Phân ly
88
Chương 88: Mai phục
89
Chương 89: Phục kích
90
Chương 90: Vâng mệnh
91
Chương 91: Giằng co
92
Chương 92: Đánh chết
93
Chương 93: Ở chung
94
Chương 94: Phá kế
95
Chương 95: Rút quân
96
Chương 96: Nghị hòa
97
Chương 97: Dạ yến
98
Chương 98: Thổ lộ tâm can
99
Chương 99: Hứa hẹn
100
Chương 100: Mua sắm
101
Chương 101: Sát khí
102
Chương 102: Nam nhân
103
Chương 103: Mưu kế(1)
104
Chương 104: Cõi lòng
105
Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106
Chương 106: Đông tiến
107
Chương 107: Thanh châu
108
Chương 108: Tình thế
109
Chương 109: Khốn cảnh
110
Chương 110: Quân sư
111
Chương 111: Khích tướng
112
Chương 112: Giằng co
113
Chương 113: Mê man
114
Chương 114: Mưu đồ
115
Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116
Chương 116: Đại chiến (thượng)
117
Chương 117: Đại chiến (hạ)
118
Chương 118: Sinh mệnh
119
Chương 119: Tập kích ban đêm
120
Chương 120: Cố nhân
121
Chương 121: Xưng soái
122
Chương 122: Hôn sự
123
Chương 123: Do dự
124
Chương 124: Vinh nương
125
Chương 125: Tâm tư
126
Chương 126: Bỏ qua
127
Chương 127: Tín nhiệm
128
Chương 128: Nổi gió
129
Chương 129: Tâm ý
130
Chương 130: Gió mưa
131
Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155
Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156
Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa