Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh

Việc vui lại biến thành việc buồn, liên lụy tới không ít người. Đến tháng tư, không khí còn có chút ảm đạm.

Hoàng hậu ôm bệnh nhẹ giao phó lại cung vụ, đóng cửa trong Cảnh Nhân cung không ra. Thái hậu nương nương vì chuyện Diệp gia cũng có chút hao tổn tinh thần. Hậu cung nhìn như đâu vào đấy nhưng đám cung nhân là không dám nói, không dám cười.

Ngay giữa tháng tư, phía Chiêu Dương cung Tương Như Nhân nhận được ý chỉ của thái hoàng thái hậu. Lão phật gia muốn đi Nam Sơn tự cầu phúc, gọi nàng đi cùng.

Thái hoàng thái hậu tuổi đã bảy mươi, một chuyến đi Nam Sơn tự là bao nhiêu mệt nhọc nhưng khuyên can cũng không hiệu quả. Tương Như Nhân tạm giao lại cung vụ hết cho Đức phi, ba ngày sau cùng thái hoàng thái hậu đi Nam Sơn tự.

Tương Như Nhân đối với thái hoàng thái hậu là vô cùng kính nể. Sống qua bốn triều, nàng hẳn đã thấy được nhiều thứ, ai cũng không sánh bằng. Đó là một nữ nhân vô cùng cơ trí. Năm đó lúc nàng gả cho tổ tiên hoàng, tổ tiên hoàng mới chỉ là hoàng tử, vì tổ tiên hoàng sinh hạ mấy vị trưởng tử. Nhưng tổ tiên hoàng trước lúc băng hà không kịp lập di chiếu, khiến thái hoàng thái hậu phải trải qua một trận giao tranh.

Nếu chuyện Định vương gia mưu phản cũng tính vào thì đời này của lão nhân gia người thế nào không trải nhiều.

Bao nhiêu công lao lịch sử đều ghi nhận trên vai nam nhân. Nhưng nếu không có một nữ nhân thông tuệ chín chắn ở phía sau, nam nhân làm sao có thể yên tâm chiến đấu ở phía trước.

Hoàng thượng đăng cơ là lúc trong cung mọi sự đều thỏa đáng, có một phần trong đó là vì lão nương nương vẫn còn tọa trấn ở hậu cung...

Đến Nam Sơn tự, phương trụ biết thái hoàng thái hậu muốn đến, đích thân ra đại môn nghênh đón. Tương Như Nhân xuống xe ngựa trước, đi đến cạnh xe ngựa phía trước. Lão ma ma vén mành xe, thái hoàng thái hậu vịn một tay vào thay Tương Như Nhân bước theo bậc gỗ xuống xe.

Nhìn thấy phườn trượng đang đợi cách đó không xa, thái hoàng thái hậu nở nụ cười “Ai gia già đi. Bách phương trượng vẫn trẻ như trước a.”

Phương trượng kia gương mặt hiền hòa, chắp tay a di đà phật một tiếng “Tâm minh tắc nhân khinh.”

Nam Sơn tự mùa xuân dồi dào sức sống. Tương Như Nhân đỡ thái hoàng thái hậu đi lên đại điện, lạy xong, thái hoàng thái hậu nhờ Bách phương trượng đưa các nàng đi vào miếu tự ở trong núi.

Mới đầu Tương Như Nhân không biết là đi đâu, cho đến khi dừng trước hàng bậc thang dài nàng liền minh bạch. Nhìn xa xa qua bậc thang là một miếu tự nhỏ, không phải đó là nơi ngày trước nàng đứng trên lầu các thấy thái hậu cùng hoàng hậu đi vào sao?

Đó là nơi trưởng công chúa ở.

Khi đi đến cửa miếu nhỏ kia, thái hoàng thái hậu nhìn qua Tương Như Nhân một cái, cười nói “Lần đầu đến đây đi.”

Tương Như Nhân tiến lên đỡ lấy nàng. Thái hoàng thái hậu nhìn lên bảng tên bên trên “Đứa nhỏ này cũng là cái quật cường.”

Bách phương trượng đưa các nàng đến đây liền dừng bước không vào. Tương Như Nhân đỡ thái hoàng thái hậu vào trong. Bên trong là một tứ hợp viện nhỏ. Ở cửa kia có hai người giả trang ni cô, nhìn thấy các nàng thì hành lễ xong đi lên trên lầu thông báo.Không bao lâu sau, giống như giả trang ni cô, một nữ tử khí chất bất phàn đầu quấn khăn đen từ trên lầu các bước xuống. Nhìn thấy người đang đứng trong viện có chút kinh ngạc, sau đó thong dong thỉnh an thái hoàng thái hậu “Bần ni Xuất Trần thỉnh an thái hoàng thái hậu.”

Tương Như Nhân nghe được tiếng thở dài của thái hoàng thái hậu. Xuất Trần mời các nàng đi vào. Vòng qua một hành lang gấp khúc nhỏ, hậu viện lại là một khung cảnh khác. Hậu viện không lớn nhưng có ao cá nhỏ. Trên ao có đình đài, phía sau đình là một tòa núi giả cao lớn. Bố trí như vậy, đến tháng sáu hoa sen trong ao nở rộ, trên núi giả cỏ xanh một mảng, thập phần xinh đẹp.

Đỡ thái hoàng thái hậu ngồi xuống, Xuất Trần chỉ nhìn qua Tương Như Nhân một cái. Sau đó có ni cô dâng trà lên. Nàng rót cho thái hoàng thái hậu một ly trà, sau đó ở chỗ Tương Như Nhân đứng cũng rót một ly “Chỗ xuất gia không nhiều kiêng kỵ, ngồi đi.”

Thái hoàng thái hậu vỗ vỗ tay Tương Như Nhân, gật gật đầu. Tương Như Nhân vâng lời ngồi xuống...

Ngẫu nhiên xa xa có tiếng chuông truyền đến, hơn nữa phía dưới dfinhf còn có tiếng nước chảy. Nơi phật môn khiến Tương Như Nhân cảm thấy thật tịnh tâm.

Tựa hồ là cảm nhận được Tương Như Nhân trống trải, trên mặt Xuất Trần hơn chút ý cười, nhìn thái hoàng thái hậu “Lão nương nương thân mình vẫn tốt?”

“Cũng không tệ.” Thái hoàng thái hậu quay lại nhìn Xuất Trần, trực tiếp hỏi “Khi nào ngươi hồi gia?”

Vấn đề này nàng đã nghe nhiều lần, câu trả lời vẫn chỉ có một “Xuất Trần là người xuất gia. Nơi này chính là nhà của Xuất Trần.”

“Ngươi đây là bất hiếu.” Thái hoàng thái hậu vừa rồi còn là vẻ mặt từ ái, đột nhiên thay đổi, ngữ khí cũng nặng hơn nhiều “Lúc phụ hoàng ngươi qua đời, hắn vẫn nhớ kĩ muốn nhìn ngươi một lần. Ngươi không chịu đi. Hắn làm sau một việc ngươi liền cả đời không tha thứ cho hắn. Chuyện năm đó ai gia cũng ngăn cản. Có phải ngươi cũng oán hận ai gia hay không?”

Liên quan đến bí mật hoàng gia, Tương Như Nhân khẽ cúi đầu không nhìn tới các nàng. Thật lâu sau, Xuất Trần ngữ khí lạnh nhạt trả lời “ Xuất Trần chẳng trách ai, chỉ thề đời này không lại vào cung. Sau khi tiên hoàng qua đời, Xuất Trần vì hắn niệm kinh cầu phúc xem như tẫn hiếu.”

“Ai gia đi rồi ngươi cũng tẫn hiếu như vậy phải không? Mẫu hậu ngươi đi rồi ngươi cũng tẫn hiếu như vậy phải không?” Tương Như Nhân là lần đầu thấy thái hoàng thái hậu nổi giận, nàng dường như đang đau lòng nhìn nữ tử khuôn mặt yên tĩnh ở đối diện “Hai mươi mốt năm, có thù hận gì, ngươi lại muốn tính toán với phụ hoàng ngươi lâu như vậy. Lúc hắn chết còn nhớ nhung ngươi. Tĩnh Khanh a, ngươi nên buông đi thôi.”

“Lão nương nương, Xuất Trần sớm đã buông xuống rồi.”

“Buông xuống sao ngươi còn đặt nặng chuyện hồi cung. Buông xuống sao hắc sa trên đầu còn chưa bỏ?” Thái hoàng thái hậu tức tối “Ngươi có biết ngươi đây là thủ bao nhiêu năm sống quả.”

Lời vừa nói ra, trên mặt Xuất Trần rốt cuộc có thay đổi. Nàng run run môi nhìn về phía thái hoàng thái hậu “Ngài nói cái gì?”

Thái hoàng thái hậu trùng trùng thở dài một hơi “Giám Thực hắn không chết.”

Tương Như Nhân nhìn thấy nử tử đối diện vẻ mặt như bi như hỉ, mang theo vô hạn đau thương, lại giống như hỉ cực mà khóc vui vẻ, sau đó là giống như không tin được “Ngài gạt ta. Ta rõ ràng đã thấy xác của hắn.”

“Đó là xác của một tử tù.”

“Không có khả năng. Trên cổ hắn rõ ràng có cái bớt kia.” Xuất trần nói một nửa thì tự lẩm bẩm nói “Kia cũng là giả sao. Cũng là phụ hoàng tìm người in lại sao. “

“Bớt đó là Giám Thực nói cho phụ hoàng ngươi biết. Một mặt là muốn ngươi tin tưởng hắn đã chết.”

Xuất Trần khẽ lắc đầu, hai dòng lệ tuôn xuống trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết “Không có khả năng. Hắn không có khả năng trốn tránh ta. Trừ phi hắn đã chết. Ngài gạt ta. Tổ mẫu ngài gạt ta.” Xuất Trần cúi đầu, hai tay bụm mặt, không tiếng động khóc lên.

Đây là tin tức duy nhất có thể khiến nàng động dung. Chỉ cần là tin tức về hắn, nàng không cách nào khống chế được bản thân. Xuất Trần Xuất Trần, nàng cả đời đều không thể thoát khỏi hồng trần.

Lời nói của thái hoàng thái hậu hoàn toàn đánh vỡ thành lũy trong lòng nàng bao năm nay. Nàng nâng lên hai mắt đẫm lệ “Không có khả năng. Ngài là vì để ta hồi cung nên mới nói như vậy. Hắn đã chết, là bị phụ hoàng hại chết. Hắn không có khả năng sống sót. Nếu hắn còn sống, vì sao không tới tìm ta?”

“Tĩnh Khanh, là hắn không muốn gặp ngươi.” Thái hoàng thái hậu đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vuốt đầu nàng “Hắn rời khỏi Lâm An thành đi tha hương. Năm trước phụ hoàng ngươi mới có tin tức hắn ở phía nam. Phụ hoàng ngươi tình nguyện để ngươi giận cũng không nói ra là vì sợ ngươi biết chân tướng càng khó chịu.”

“Tĩnh Khạn, theo tổ mẫu hồi gia đi thôi. Ngươi đã ở đây đủ lâu rồi. Đã đến lúc đi nói một tiếng thật xin lỗi với phụ hoàng ngươi.”

“Nếu muốn nói, vì sao năm đó không nói cho ta. Nếu không muốn nói, vì sao hiện tại lại để ta biết?”

“Bởi vì triều đình cần ngươi. Ngươi là Đại Thiên trưởng công chúa, ngươi có trách nhiệm cần phải gánh vác. Tư tình nhi nữ nhiều năm như vậy. Phụ hoàng dung túng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi nhận thân phận này, thế nào còn có thể tiếp tục ở đây ngây ngốc.” Thái hoàng thái hậu chậm rãi vuốt đầu nàng, ngữ khí nhu hòa đi một ít “Từ khi ngươi đi, thân mình mẫu hậu ngươi liền không tốt cho lắm. Ngươi nên trở về bồi bên nàng, cũng tiện cho người khác một ít giao đãi. Tĩnh Khanh, ngươi bốc đồng đủ lâu rồi.”

Thân hình Xuất Trần mạnh mẽ run lên, thái hoàng thái hậu tiếp tục nói “Lão phu nhân phủ Trấn quốc tướng quân bệnh tình nguy kịch. Trấn quốc tướng quân đến nay chưa lập gia đình. Khương gia sắp tuyệt hậu. Tĩnh Khanh.”. . .

Sau đó Tương Như Nhân rời khỏi để các nàng ở riêng. Hơn nửa lâu* ngày thái hoàng thái hậu mới bước ra, hốc mắt ửng đỏ, cái gì cũng không nói, mang theo Tườn Như Nhân về viện phương trượng đã an bày cầu phúc.

Ba ngày kế tiếp Tương Như Nhân không hề thấy một lần nào thái hoàng thái hậu lại lên miếu đó, cũng không nghe nàng nói nửa câu nhắc tới trưởng công chúa. Người hầu hạ thái hoàng thái hậu sẽ không nói lung tung. Người trong chùa miếu biết chuyện cũng không nhiều. Một ít tiểu hòa thượng mới tới chỉ biết trên miếu là một đại quý nhân, ngày thường không nên đến gần đó.Ba ngày sau lúc các nàng xuất phát về cung, Tương Như Nhân lại một lần nữa gặp mặt trưởng công chúa.

Vẫn như trước là một thân am phục, chỉ có hắc sa trên đầu đã bỏ đi, đơn giản vấn tóc cài một cây trâm ngọc, theo thái hoàng thái hậu lên cùng một chiếc xe hồi cung.

Hồi cung sau đã là chập tối. Tương Như Nhân trở về Chiêu Dương cung, tắm rửa xong xuôi thì hoàng thượng lại đây.

Thái hoàng thái hậu Tương Như Nhân không dám hỏi. Bên này hoàng thượng thì Tương Như Nhân nhịn không được mở miệng hỏi về chuyện của trưởng công chúa. Nàng đều đã đi theo, chưa hiểu rõ hết lại không nghe được cái tin tức gì nên khiến nàng thấy rất tò mò.

Tô Khiêm Dương nhìn nàng, cười trêu “Ba ngày kia nàng chắc là nghẹn khó chịu.”

“Lão nương nương và trưởng công chúa nói rất nhiều, tựa hồ là chuyện năm đó Nam Sơn tự bị cháy, lại dường như có liên qua đến tiên hoàng. Thần thiếp nghe chưa hiểu rõ hết lại không thể hỏi lão nương nương.” Tương Như Nhân gật gật đầu. Không biết liền thôi, nàng cũng không thể đi tìm hiểu.

Thái hoàng thái hậu dẫn nàng theo, lại không nói rõ ràng cái gì, thế này không phải là gây tò mò sao.

“Việc này phải kề đến hai mươi ba năm trước.” Tô Khiêm Dương cười kéo nàng đến bên cạnh, dựa vào nói.

Hai mươi ba năm truớc, trưởng công chúa mười bốn tuổi vừa mới đính hôn, định là phủ Trấn quốc tướng quân Khương gia trưởng tử. Trưởng công chúa cùng Khương gia trưởng tử coi như là thanh mai trúc mà,. Một cọc hôn sự này tiên hoàng cũng không phải không để tâm. Lão phu nhân phủ Trấn quốc tướng quân cũng rất thích trưởng công chúa.

Đính hôn sau trưởng công chúa theo hiện thời là thái hoàng thái hậu đi Nam Sơn tự cầu phúc, ở đó quen biết một tiểu hòa thượng là Giám Thực. Hắn là đệ tử của đại trưởng lão Nam Sơn tự, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh đại trưởng lão, Phật học đầy người.

Trưởng công chúa ở Nam Sơn tự ba tháng đều là Giám thực giảng bài cho nàng.

Này thoạt nhìn không có gì khác thường. Thái hoàng thái hậu thấy trưởng công chúa có phật duyên cũng không ngăn cản nàng. Nhưng ai có thể ngờ trưởng công chúa cực đại thông minh, luôn được tiên đế sủng ái lại có thể làm ra chuyện như vậy.

“Sau khi từ Nam Sơn tự về, trưởng tỷ thường đi Nam Sơn tự, nói là vì triều ta cầu phúc. Phụ hoàng và mẫu hậu cũng đều tin. Ai ngờ ở lúc mười lăm tuổi, nàng bỗng nhiên nói với phụ hoàng không muốn gả cho Khương gia trưởng tử, mong phụ hoàng thu hồi thánh chỉ. Nàng thích Giám thực, muốn được gả cho hắn.”

Tương Như Nhân duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt nhưng không thể giấu đi vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt. Hoàng gia công chúa đúng là người người “không tầm thường”, muốn hủy hôn để gả cho một hòa thượng.

Tiên hoàng dĩ nhiên không đồng ý. Nhốt trưởng công chúa vào cung mình đợi gả, bên kia Nam Sơn tự Giám thực cũng vì thế mà chịu phạt.

Trưởng công chúa không biết nghe ở đâu tin tiên hoàng xử phạt Giám Thực, ở trong cung tuyệt thực kháng nghị, thậm chí còn vụng trộm lẻn ra khỏi cung đi phủ Trấn quốc tướng quân giải bày tình huống của mình.

Nhìn thấy chuyện có nguy cơ bị làm lớn, vẫn là Khương gia chủ động lùi hôn sự lại một năm.

“Trưởng tỷ lúc đó cùng Giám Thực định tình ra sao không ai biết được. Chỉ biết là lúc ấy trưởng tỷ kiên quyết không gả, mãi đến lúc mười sáu tuổi trưởng tỷ vẫn không thay đổi tâm ý. Phụ hoàng thịnh nộ, muốn giết hòa thượng kia. Một ngọn đuốc thiêu trụi sân viện của hòa thượng kia không còn một mảnh. Trưởng tỷ trách phụ hoàng hại chết Gián thực, đi Nam Sơn tự xuất gia, vĩnh viễn không trở về hoàng cung. Thời điểm phụ hoàng băng hà cũng chưa từng trở về nhìn một cái.”

Tương Như Nhân im lặng. Chuyện kế tiếp nàng cũng có thể đoán được. Giám Thực kia kỳ thực là giả chết. Sau trận đại hỏa ở Nam Sơn tự, trưởng công chúa cho là hắn đã chết, trở mặt với tiên hoàng, vứt bỏ hôn ước đi xuất gia. Trên thực tế là Giám Thực cũng tiên hoàng diễn một màn như vậy, rời xa Lâm An thành, đi xa tha hương.

Trưởng công chúa vì một người tình cảm sâu nặng đến mức này, nếu là báo cho biết. Có khả năng nàng sẽ trực tiếp bỏ đi tìm Giám Thực. Đến lúc đia khiến thiên hạ xôn xao, thể diện mất hết.

Tiên hoàng giấu diếm chuyện này, muốn bảo vệ danh dự hoàng gia, muốn bảo vệ mặt mũi cho Khương gia. Đối với bên ngoài nói trưởng công chúa vì triều ta cầu phúc, ở lại Nam Sơn tự xuất gia.

Tô Khiêm Dương nói xong thở dài một hơi “Ai cũng thật không ngờ trưởng tỷ lại kiên trì đến dạng này, hai mươi mấy năm trôi qua còn như trước không nguôi ngoai. Vì thế lúc này đây lão nương nương phải đích thân tiến đến khuyên nàng trở về.”

Chapter
1 Chương 1-1: Tiết tử
2 Chương 1-2: Tương gia tiểu thư
3 Chương 2: Biểu ca tam hoàng tử
4 Chương 3: Lần đầu tiên vào cung
5 Chương 4: Gặp người ở sơn động
6 Chương 5: Tương yêu tiểu tụ hội
7 Chương 6: Cưỡi ngựa gặp nguy hiểm
8 Chương 7: Du ngoạn Tây Lang hồ
9 Chương 8: Thân thuộc sẽ không thành
10 Chương 9: Khi tình cảm ngây thơ
11 Chương 10: Thái tử giúp đỡ
12 Chương 11: Thần tử bất đắc dĩ
13 Chương 12: Hôn sự của Như Nhân
14 Chương 13: Lý thị chờ mong
15 Chương 14: Vì sao gả cho Thái tử ?
16 Chương 15: Động phòng có sợ không?
17 Chương 16: Ngày đầu tiên vào cửa
18 Chương 17: Tâm tư khác
19 Chương 18: Hoàng tôn yếu ớt
20 Chương 19: Trương trắc phi sẩy thai
21 Chương 20: Ngày thường ở phủ thái tử
22 Chương 21: Đều tự cảnh giác
23 Chương 22: Tình yêu như vậy
24 Chương 23: Cầu tình đại giới
25 Chương 24: Trắc phi khác nhau
26 Chương 25: Kim lương nhân có thai
27 Chương 26: Không làm sẽ không chết
28 Chương 27: Ai là vô tội
29 Chương 28: Vẫn không cam lòng
30 Chương 29: Thái tử tán tỉnh
31 Chương 30: Đại tẩu kiên trì
32 Chương 31: Nhiều lần thị tẩm
33 Chương 32: Sinh mệnh rời đi
34 Chương 33: Tình yêu hèn mọn
35 Chương 34: Kim lương nhân sinh con
36 Chương 35: Lửa giận của Nhị ca
37 Chương 36: Làm bẩn thân thể
38 Chương 37: Muốn hài tử sao ?
39 Chương 38: Tam hoàng tử đồn đãi
40 Chương 39: Cố tiểu thư mất tích
41 Chương 40: Sinh một nữ nhi đi
42 Chương 41: Đua ngựa ra manh mối
43 Chương 42: Có điểm không đúng
44 Chương 43: Điện hạ đừng nóng giận
45 Chương 44: Sinh thần thái tử
46 Chương 45: Quyền lợi huân tâm
47 Chương 46: Lục vương phủ có thai
48 Chương 47: Hữu nghị không lâu dài
49 Chương 48: Nón xanh thật to
50 Chương 49: Kỳ Tố Như gặp chuyện
51 Chương 50: Hắn đã sớm thua
52 Chương 51: Kế sách phòng bị
53 Chương 52: Cát nhân có thiên tướng
54 Chương 53: Thái tử trở về
55 Chương 54: Chân tướng
56 Chương 55: Thai song sinh
57 Chương 56: Phu thê kết tóc
58 Chương 57: Long Phượng trình tường
59 Chương 58: Tiểu tình nhân kiếp trước
60 Chương 59: Nữ nhi mồ côi của Chu gia
61 Chương 60: Chuyện vặt về hài tử
62 Chương 61: Ghen tuông khó hiểu
63 Chương 62: Nữ nhi được sủng ái
64 Chương 63: Dung nhi mở miệng
65 Chương 64: Tháng tư thêm người mới
66 Chương 65: Rốt cuộc muốn cái gì?
67 Chương 66: Tình yêu cùng tự do
68 Chương 67: Đây là hoàng gia
69 Chương 68: Lại một năm nữa
70 Chương 69: Manh mối khả nghi
71 Chương 70: Nhân họa đắc phúc
72 Chương 71: Ngày bình thường
73 Chương 72: Mang theo nàng đi tuần
74 Chương 73: Mang theo nàng đi tuần (2)
75 Chương 74: Quỷ linh tinh Bình Ninh
76 Chương 75: Đột nhiên hỗn chiến
77 Chương 76: Vì sao mưu phản?
78 Chương 77: Nàng không chịu nổi
79 Chương 78: Hoàng đế băng hà
80 Chương 79: Hai mươi bảy ngày phục hiếu
81 Chương 80: Định vương gia trúng độc (1)
82 Chương 81: Định vương gia trúng độc (2)
83 Chương 82: Định vương trúng độc (3)
84 Chương 83: Chuyện trên giường
85 Chương 84: Dưỡng điêu hoàng thượng
86 Chương 85: La lị học cưỡi ngựa
87 Chương 86: Đông Thi bắt chước
88 Chương 87: Tình cảm có tiến triển
89 Chương 88: Năm thứ ba tân hoàng khai hỏa
90 Chương 89: Tình tỷ muội giữa hậu cung
91 Chương 90: Ai tốt hơn
92 Chương 91: Tô Ngạn Hạo đáng yêu
93 Chương 92: Trong cung tuyển tú nữ
94 Chương 93: Nhận thức tiến triển
95 Chương 94: Hiền phi uống say
96 Chương 95: Đi tuần trở về
97 Chương 96: Bi sự sau hỉ sự
98 Chương 97: Kết thúc của Diệp thục dung [Thượng]
99 Chương 98: Kết thúc của Diệp thục dung[Hạ]
100 Chương 99: Hoàng thượng tức giận
101 Chương 100: Dỗ dành hoàng thượng
102 Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh
103 Chương 102: Bình Ninh diễn xuất
104 Chương 103: Giáo dưỡng công chúa
105 Chương 104: Tâm tư hoàng thượng
106 Chương 105: Thật là heo đội mũ
107 Chương 106: Đầy tháng ở Bình vương phủ
108 Chương 107: Thanh Huyền cung hỏa hoạn
109 Chương 108: Hoàng thượng hoài nghi
110 Chương 109: Cái gì là chân tướng
111 Chương 110: Hạo ca thật cao tay
112 Chương 111: Nam Sơn tự cầu tử
113 Chương 112: Hắn cũng có tư tâm
114 Chương 113: Hắn đối với nàng mê muội
115 Chương 114: Phất lên làm phượng hoàng
116 Chương 115: Nương nương có thai
117 Chương 116: Hoàng thượng thật cao hứng
118 Chương 117: Hắn chính là thê nô
119 Chương 118: Chuyện xấu trong nhà
120 Chương 119: Đều là vì tình [thượng]
121 Chương 120: Đều là vì tình [hạ]
122 Chương 121: Thỉnh hoàng thượng trách phạt
123 Chương 122: Thái hoàng thái hậu băng thệ
124 Chương 123: Trách phạt nặng nhẹ
125 Chương 124: Công chúa kéo bè đánh nhau
126 Chương 125: Phụ hoàng đến bảo hộ
127 Chương 126: Sống vì ai?
128 Chương 127: Chân tướng là như vậy
129 Chương 128: Thẳng thắn thành khẩn đối mặt
130 Chương 129: Ngày ra đêm phục
131 Chương 130: Tiếp tục ngọt ngào
132 Chương 131: Tương phu nhân lâm bệnh
133 Chương 132: Tổ phụ khi còn sống
134 Chương 133: Một hồi sợ bóng sợ gió
135 Chương 134: Người mới kiêu ngạo
136 Chương 135: Trở lại Chiêu Dương cung
137 Chương 136: Ai hung tàn hơn ai
138 Chương 137: Hắn cố tình gây sự
139 Chương 138: Thời gian trôi đi đâu
140 Chương 139: Phong nàng làm quý phi
141 Chương 140: Tương quốc công qua đời
142 Chương 141: Tương quý phi sinh con
143 Chương 142: Lục hoàng tử Trạm ca
144 Chương 143: Dưỡng nương phong ba [1]
145 Chương 144: Dưỡng nương phong ba [2]
146 Chương 145: Rốt cuộc là ai sai sử?
147 Chương 146: Thái hậu uy hiếp
148 Chương 147: Đây là báo ứng
149 Chương 148: Là ai có vấn đề?
150 Chương 149: Hội đèn lồng tết nguyên tiêu
151 Chương 150: Hai lần gặp gỡ
152 Chương 151: Hôn sự của công chúa
153 Chương 152: Lại một hồi trò hay
154 Chương 153: Mùa xuân lại săn bắn
155 Chương 154: Tiệc tối ở trường săn
156 Chương 155: Liên gia thẩm phán
157 Chương 156: Phủ thái tử có thai
158 Chương 157: Ngươi có từng hối hận
159 Chương 158: Nghỉ hè sơn trang
160 Chương 159: Hắn muốn biết
161 Chương 160: Nghĩ lừa dối
162 Chương 161: Thái tử phi sảy thai
163 Chương 162: Hoàng hậu biến hóa
164 Chương 163: Thành thục hiền lành
165 Chương 164: Hoàng thượng sinh bệnh
166 Chương 165: Ân trạch to lớn
167 Chương 166: Nhi tử quan trọng hơn
168 Chương 167: Đại công chúa xuất giá
169 Chương 168: Dung nhi phong vương
170 Chương 169: Hắn sẽ làm như thế nào?
171 Chương 170: Cầu tình ngoài ý muốn
172 Chương 171: Tứ công chúa hỗ trợ
173 Chương 172: Nơi Ngũ hoàng tử đi về
174 Chương 173: Ai ngáng chân?
175 Chương 174: Hãy gọi trẫm lão gia
176 Chương 175: Làm thường dân
177 Chương 176: Ngươi hãy tin tưởng hắn
178 Chương 177: Thái tử ngã bệnh
179 Chương 178: Bắc Đồ vương cầu thân
180 Chương 179: Bình Ninh định thân
181 Chương 180: Hôn sự của Bình Ninh
182 Chương 181: Thái tử cách thế
183 Chương 182: Nhị hoàng tử đại hôn
184 Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi
185 Chương 184: Sự cố ngoài ý muốn
186 Chương 185: Không làm sẽ không chết
187 Chương 186: Bình ninh xuất giá
188 Chương 187: Đại kết cục (1)
189 Chương 188: Đại kết cục (2)
190 Chương 189: Đại kết cục (3) - End
191 Chương 190: Ngoại truyện 1: Ngày bình thường nhất
192 Chương 191: Ngoại truyện 2: Bình Ninh (thượng)
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1-1: Tiết tử
2
Chương 1-2: Tương gia tiểu thư
3
Chương 2: Biểu ca tam hoàng tử
4
Chương 3: Lần đầu tiên vào cung
5
Chương 4: Gặp người ở sơn động
6
Chương 5: Tương yêu tiểu tụ hội
7
Chương 6: Cưỡi ngựa gặp nguy hiểm
8
Chương 7: Du ngoạn Tây Lang hồ
9
Chương 8: Thân thuộc sẽ không thành
10
Chương 9: Khi tình cảm ngây thơ
11
Chương 10: Thái tử giúp đỡ
12
Chương 11: Thần tử bất đắc dĩ
13
Chương 12: Hôn sự của Như Nhân
14
Chương 13: Lý thị chờ mong
15
Chương 14: Vì sao gả cho Thái tử ?
16
Chương 15: Động phòng có sợ không?
17
Chương 16: Ngày đầu tiên vào cửa
18
Chương 17: Tâm tư khác
19
Chương 18: Hoàng tôn yếu ớt
20
Chương 19: Trương trắc phi sẩy thai
21
Chương 20: Ngày thường ở phủ thái tử
22
Chương 21: Đều tự cảnh giác
23
Chương 22: Tình yêu như vậy
24
Chương 23: Cầu tình đại giới
25
Chương 24: Trắc phi khác nhau
26
Chương 25: Kim lương nhân có thai
27
Chương 26: Không làm sẽ không chết
28
Chương 27: Ai là vô tội
29
Chương 28: Vẫn không cam lòng
30
Chương 29: Thái tử tán tỉnh
31
Chương 30: Đại tẩu kiên trì
32
Chương 31: Nhiều lần thị tẩm
33
Chương 32: Sinh mệnh rời đi
34
Chương 33: Tình yêu hèn mọn
35
Chương 34: Kim lương nhân sinh con
36
Chương 35: Lửa giận của Nhị ca
37
Chương 36: Làm bẩn thân thể
38
Chương 37: Muốn hài tử sao ?
39
Chương 38: Tam hoàng tử đồn đãi
40
Chương 39: Cố tiểu thư mất tích
41
Chương 40: Sinh một nữ nhi đi
42
Chương 41: Đua ngựa ra manh mối
43
Chương 42: Có điểm không đúng
44
Chương 43: Điện hạ đừng nóng giận
45
Chương 44: Sinh thần thái tử
46
Chương 45: Quyền lợi huân tâm
47
Chương 46: Lục vương phủ có thai
48
Chương 47: Hữu nghị không lâu dài
49
Chương 48: Nón xanh thật to
50
Chương 49: Kỳ Tố Như gặp chuyện
51
Chương 50: Hắn đã sớm thua
52
Chương 51: Kế sách phòng bị
53
Chương 52: Cát nhân có thiên tướng
54
Chương 53: Thái tử trở về
55
Chương 54: Chân tướng
56
Chương 55: Thai song sinh
57
Chương 56: Phu thê kết tóc
58
Chương 57: Long Phượng trình tường
59
Chương 58: Tiểu tình nhân kiếp trước
60
Chương 59: Nữ nhi mồ côi của Chu gia
61
Chương 60: Chuyện vặt về hài tử
62
Chương 61: Ghen tuông khó hiểu
63
Chương 62: Nữ nhi được sủng ái
64
Chương 63: Dung nhi mở miệng
65
Chương 64: Tháng tư thêm người mới
66
Chương 65: Rốt cuộc muốn cái gì?
67
Chương 66: Tình yêu cùng tự do
68
Chương 67: Đây là hoàng gia
69
Chương 68: Lại một năm nữa
70
Chương 69: Manh mối khả nghi
71
Chương 70: Nhân họa đắc phúc
72
Chương 71: Ngày bình thường
73
Chương 72: Mang theo nàng đi tuần
74
Chương 73: Mang theo nàng đi tuần (2)
75
Chương 74: Quỷ linh tinh Bình Ninh
76
Chương 75: Đột nhiên hỗn chiến
77
Chương 76: Vì sao mưu phản?
78
Chương 77: Nàng không chịu nổi
79
Chương 78: Hoàng đế băng hà
80
Chương 79: Hai mươi bảy ngày phục hiếu
81
Chương 80: Định vương gia trúng độc (1)
82
Chương 81: Định vương gia trúng độc (2)
83
Chương 82: Định vương trúng độc (3)
84
Chương 83: Chuyện trên giường
85
Chương 84: Dưỡng điêu hoàng thượng
86
Chương 85: La lị học cưỡi ngựa
87
Chương 86: Đông Thi bắt chước
88
Chương 87: Tình cảm có tiến triển
89
Chương 88: Năm thứ ba tân hoàng khai hỏa
90
Chương 89: Tình tỷ muội giữa hậu cung
91
Chương 90: Ai tốt hơn
92
Chương 91: Tô Ngạn Hạo đáng yêu
93
Chương 92: Trong cung tuyển tú nữ
94
Chương 93: Nhận thức tiến triển
95
Chương 94: Hiền phi uống say
96
Chương 95: Đi tuần trở về
97
Chương 96: Bi sự sau hỉ sự
98
Chương 97: Kết thúc của Diệp thục dung [Thượng]
99
Chương 98: Kết thúc của Diệp thục dung[Hạ]
100
Chương 99: Hoàng thượng tức giận
101
Chương 100: Dỗ dành hoàng thượng
102
Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh
103
Chương 102: Bình Ninh diễn xuất
104
Chương 103: Giáo dưỡng công chúa
105
Chương 104: Tâm tư hoàng thượng
106
Chương 105: Thật là heo đội mũ
107
Chương 106: Đầy tháng ở Bình vương phủ
108
Chương 107: Thanh Huyền cung hỏa hoạn
109
Chương 108: Hoàng thượng hoài nghi
110
Chương 109: Cái gì là chân tướng
111
Chương 110: Hạo ca thật cao tay
112
Chương 111: Nam Sơn tự cầu tử
113
Chương 112: Hắn cũng có tư tâm
114
Chương 113: Hắn đối với nàng mê muội
115
Chương 114: Phất lên làm phượng hoàng
116
Chương 115: Nương nương có thai
117
Chương 116: Hoàng thượng thật cao hứng
118
Chương 117: Hắn chính là thê nô
119
Chương 118: Chuyện xấu trong nhà
120
Chương 119: Đều là vì tình [thượng]
121
Chương 120: Đều là vì tình [hạ]
122
Chương 121: Thỉnh hoàng thượng trách phạt
123
Chương 122: Thái hoàng thái hậu băng thệ
124
Chương 123: Trách phạt nặng nhẹ
125
Chương 124: Công chúa kéo bè đánh nhau
126
Chương 125: Phụ hoàng đến bảo hộ
127
Chương 126: Sống vì ai?
128
Chương 127: Chân tướng là như vậy
129
Chương 128: Thẳng thắn thành khẩn đối mặt
130
Chương 129: Ngày ra đêm phục
131
Chương 130: Tiếp tục ngọt ngào
132
Chương 131: Tương phu nhân lâm bệnh
133
Chương 132: Tổ phụ khi còn sống
134
Chương 133: Một hồi sợ bóng sợ gió
135
Chương 134: Người mới kiêu ngạo
136
Chương 135: Trở lại Chiêu Dương cung
137
Chương 136: Ai hung tàn hơn ai
138
Chương 137: Hắn cố tình gây sự
139
Chương 138: Thời gian trôi đi đâu
140
Chương 139: Phong nàng làm quý phi
141
Chương 140: Tương quốc công qua đời
142
Chương 141: Tương quý phi sinh con
143
Chương 142: Lục hoàng tử Trạm ca
144
Chương 143: Dưỡng nương phong ba [1]
145
Chương 144: Dưỡng nương phong ba [2]
146
Chương 145: Rốt cuộc là ai sai sử?
147
Chương 146: Thái hậu uy hiếp
148
Chương 147: Đây là báo ứng
149
Chương 148: Là ai có vấn đề?
150
Chương 149: Hội đèn lồng tết nguyên tiêu
151
Chương 150: Hai lần gặp gỡ
152
Chương 151: Hôn sự của công chúa
153
Chương 152: Lại một hồi trò hay
154
Chương 153: Mùa xuân lại săn bắn
155
Chương 154: Tiệc tối ở trường săn
156
Chương 155: Liên gia thẩm phán
157
Chương 156: Phủ thái tử có thai
158
Chương 157: Ngươi có từng hối hận
159
Chương 158: Nghỉ hè sơn trang
160
Chương 159: Hắn muốn biết
161
Chương 160: Nghĩ lừa dối
162
Chương 161: Thái tử phi sảy thai
163
Chương 162: Hoàng hậu biến hóa
164
Chương 163: Thành thục hiền lành
165
Chương 164: Hoàng thượng sinh bệnh
166
Chương 165: Ân trạch to lớn
167
Chương 166: Nhi tử quan trọng hơn
168
Chương 167: Đại công chúa xuất giá
169
Chương 168: Dung nhi phong vương
170
Chương 169: Hắn sẽ làm như thế nào?
171
Chương 170: Cầu tình ngoài ý muốn
172
Chương 171: Tứ công chúa hỗ trợ
173
Chương 172: Nơi Ngũ hoàng tử đi về
174
Chương 173: Ai ngáng chân?
175
Chương 174: Hãy gọi trẫm lão gia
176
Chương 175: Làm thường dân
177
Chương 176: Ngươi hãy tin tưởng hắn
178
Chương 177: Thái tử ngã bệnh
179
Chương 178: Bắc Đồ vương cầu thân
180
Chương 179: Bình Ninh định thân
181
Chương 180: Hôn sự của Bình Ninh
182
Chương 181: Thái tử cách thế
183
Chương 182: Nhị hoàng tử đại hôn
184
Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi
185
Chương 184: Sự cố ngoài ý muốn
186
Chương 185: Không làm sẽ không chết
187
Chương 186: Bình ninh xuất giá
188
Chương 187: Đại kết cục (1)
189
Chương 188: Đại kết cục (2)
190
Chương 189: Đại kết cục (3) - End
191
Chương 190: Ngoại truyện 1: Ngày bình thường nhất
192
Chương 191: Ngoại truyện 2: Bình Ninh (thượng)