Chương 101: Rơi Vào Ma Chướng

#hosophapy

#linhlinh

  Tiểu Hoa xin nghỉ bằng tin nhắn, quản lý đã gọi hỏi thăm tình hình cụ thể nhưng không ai trả lời. Vài phút sau, một tin nhắn được gửi đến, giải thích rằng tình trạng nghiêm trọng. Quản đốc không nghĩ nhiều, đồng ý cho Tiểu Hoa nghỉ.

  "Chắc chắn có vấn đề, nếu không tại sao Tiểu Hoa không trả lời cuộc gọi của tôi." Lòng tôi rất nặng nề, Tiểu Kiều vừa an toàn, Tiểu Hoa lại rơi vào miệng cọp.

  "Đừng lo lắng, chỉ cần mở máy. Tôi sẽ cho người định vị vị trí của điện thoại." Lôi Chính Long nhận số điện thoại sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại.

  Công nghệ theo dõi điện thoại di động từ lâu đã rất phát triển. Chỉ cần bật điện thoại, nó sẽ phát ra tín hiệu ngay cả khi không thực hiện cuộc gọi. Miễn là có tín hiệu, trạm phát sóng gần đấy sẽ được sử dụng để xác định vị trí chính xác. Ngay cả khi,điện thoại tắt vẫn có thể định vị được ,trừ khi pin được lấy ra.

  Trước khi Lôi Chính Long quay lại, điện thoại của tôi lại đổ chuông, vẫn là tin nhắn của Tiểu Hoa.

  "Tôi đói rồi, đi ăn nhé, điểm hẹn là quán lẩu lần trước."

  Có chút không đúng, nếu có người dùng điện thoại của Hiểu Hoa gửi tin nhắn thì sẽ không thể biết về chuyện quán lẩu. Khi đó, nhiều anh em có kinh nghiệm đã theo dõi toàn bộ quá trình và không tìm thấy mục tiêu nào khả nghi. Không có lý nào Tiểu Hoa lại chủ động nói về điều này, không lẽ cô ấy bị bắt làm con tin và bị ép phải nói? Điều này dường như không thể xảy ra.

  Lôi Chính Long bước vào sau cuộc điện thoại. Thấy sắc mặt của tôi trở nên tồi tệ hơn liền hỏi:" Lại xảy ra chuyện gì nữa?"

  "Tiểu Hoa rủ tôi đến nhà hàng lẩu lần trước ăn tối! Đây là một cái bẫy, tôi cần sự giúp đỡ của Lôi Chính Long. Tôi không thể làm điều đó một mình, mạo hiểm một lần là quá đủ rồi, không cần phải lấy chính tính mạng mình ra đùa giỡn.

  Lôi Chính Long suy nghĩ một lúc

rồi nói:" Trả lời tin nhắn đi, nói rằng tôi cũng sẽ đi, để xem phản ứng của cô ấy thế nào."

  Tôi trả lời như Lôi Chính Long nói, sau đó nhanh chóng nhận được tin nhắn từ Tiểu Hoa.

  "Vậy thì cùng đi, dù sao Lôi ca cũng không phải người ngoài."

  Chắc chắn là có vấn đề, Tiểu Hoa luôn gọi Lôi Chính Long là cảnh sát Lôi, cô ấy chưa bao giờ gọi Lôi ca.

  " Làm sao vậy?" Tôi có chút hốt hoảng, tuy rằng không nghiêm trọng như lần trước nhưng Tiểu Hoa dù sao cũng là người tôi biết, vụ án liên quan đến những người xung quanh, cảm xúc của tôi không thể ổn định được.

  "Đi trước đã, đến đó rồi tính sau!" Lôi Chính Long có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, anh ta vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

  "Có nên nói chuyện này với anh Ba không?" tôi lo lắng nếu kẻ sát nhân xuất hiện và trốn thoát khỏi tay chúng tôi thì rắc rối sẽ rất lớn. Cho dù Tiểu Hoa có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh Ba cũng sẽ không tha cho cả hai chúng tôi.

  Lôi Chính Long suy nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc và nói:" Đừng làm phiền anh Ba nếu cậu không chắc chắn, hãy liên hệ anh ấy khi chắc chắn 100%."

  Tôi chú ý đến một động tác nhỏ, khi nói chuyện miệng Lôi Chính Long giật giật vài cái, tay phải anh nắm chặt trong tiềm thức. Tôi chợt nghĩ Lôi Chính Long đã từng nói rằng anh ta hy vọng rằng kẻ sát nhân sẽ chống lại việc bắt giữ, để anh ta có thể tự tay đập vỡ đầu của kẻ sát nhân.

  "Đứng ngay ngốc làm gì, đi!" Lôi Chính Long thúc giục tôi.

  Tôi không chắc Lôi Chính Long có thực sự có ý tưởng này hay không, nhưng thời gian hiện tại không còn nhiều nữa, không có thời gian để lãng phí.

   Thành thật mà nói, tôi không bận tâm ý kiến này đúng hay không. Khi đặc biệt tức giận, tôi cũng có những suy nghĩ tương tự, nhưng không nói ra.
  Sau khi bước ra đồn cảnh sát, Lôi Chính Long nhớ ra một vấn đề lớn, xe cảnh sát đã bị một đồng nghiệp khác lái đi. Chúng tôi chỉ có thể đi taxi.

  Xe taxi xuống tại một ngã tư trước nhà hàng lẩu, chúng tôi đi bộ đến cửa, quan sát môi trường một lượt nhưng không tìm thấy mục tiêu khả nghi nào. Từ tấm kính ở ngưỡng cửa nhìn vào, tôi thấy Tiểu Hoa đang ngồi một mình. Xung quanh cũng không có ai khả nghi.

  Có thể là do chúng tôi nghĩ quá nhiều?

  Tôi phải làm sao? Hay quay về đi" tôi đã làm rõ vị trí của Tiểu Hoa trong lòng mình lần này, đối mặt với Tiểu Hoa khiến tôi rất khó xử.

  Lôi Chính Long cười nói:" Nhìn bộ dạng của cậu kia, có tôi ở đây lo gì, mau vào trước đi." Hắn dùng sức đẩy tôi vào trong.

  "Anh đến rồi!" Tiểu Hoa đứng dậy chào ngay khi nhìn thấy tôi.
  "Em đợi lâu chưa?" Lôi Chính Long cười nói:" Tôi xin lỗi vì đã để em đợi. Sau giờ làm việc bắt taxi không dễ chút nào."

  "Không sao, tôi cũng vừa mới tới." Tiểu Hoa ngồi xuống.

  Lôi Chính Long hỏi:"Hôm nay không phải em có chuyến bay sao? Sao không đi?"

  "Tôi..tôi có chút không thoải mái." Tiểu Hoa cúi đầu, không muốn chúng tôi nhìn thấy mặt. Nhìn cô ấy thế nào cũng không giống bị bệnh.

  Bầu không khí có chút ngượng ngùng, tôi nhanh chóng nói:" Tôi đói quá, mau ăn đi"

  Tôi gọi rất nhiều đồ, Lôi Chính Long ăn rất vui vẻ, hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, không khí này không có chút gì giống một cái bẫy. Tiểu Hoa rõ ràng có chuyện muốn nói với tôi, bởi vì Lộc Hưng có mặt nên cô ấy không thể nói ra.

  Tôi không ngốc, tôi cũng đoán được cô ấy muốn nói gì. Tình hình hiện tại  cũng khá ổn. Tôi không muốn Tiểu Hoa phải buồn. Tổng thể mà nói, Tiểu Hoa cho tôi cảm thấy rất tốt.
   Sức ăn của Lôi Chính Long quá lớn, Tiểu Hoa và tôi không ăn nhiều, đồ ăn gần như là một mình Lôi Chính Long ăn hết.

   "Ăn no chưa? Để tôi gọi thêm chút nữa" Tiểu Hoa muốn trì hoãn một chút.

   Lôi Chính Long vỗ bụng nói:" Dù sao tôi cũng no rồi, còn cậu thì sao?"

   "Tôi cũng no rồi, sắp đến giờ rồi. Tôi phải quay lại đồn cảnh sát để tăng ca." Tôi kiếm cớ nhanh chóng rời đi.

  "Anh nói nhiều quá!" Tôi chán ghét giẫm lên chân anh dưới gầm bàn.

  Tiểu Hoa thất vọng nói:" Vậy thì đi thôi!"

   "Em vẫn sống trong khách sạn đó à? Chúng tôi đưa em về " May mắn thay tất cả mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ khi đưa Tiểu Hoa về, mọi chuyện đã kết thúc. Mặc dù tôi không nói gì, nhưng Tiểu Hoa rất thông minh và có thể nghĩ ra những điều tôi muốn nói.

   Tiểu Hoa dọc đường đi không nói lời nào, tôi trực tiếp tiễn cô ấy tới cửa phòng.
   Lúc tôi bước ra khỏi khách sạn đã gần chín rưỡi.

   "Tôi muốn trở lại đồn cảnh sát, anh về đâu?" Tôi hỏi Lôi Chính Long.

  "Đưa cậu về trước rồi tính sau."

  Một chiếc taxi đậu sẵn ở cửa khách sạn, cứ thế như nó vừa đến, lúc chúng tôi đi vào thì không có. Tôi vẫy tay, xe taxi chạy tới.

   Tôi mở cửa, trực tiếp ngồi vào ghế sau, Lôi Chính Long nhìn vào trong xe, tài xế là một thanh niên đẹp trai, anh ta mở cửa muốn ngồi vào ghế phụ.

   "Mời anh ngồi phía sau." Người lái xe lịch sự từ chối.

   "Tại sao?" Lôi ra có vẻ không vui lắm.

   Người lái xe nói một cách hối lỗi:" Bây giờ là ban đêm, có chút không an toàn."

  "Chúng tôi là cảnh sát, anh nghĩ chúng tôi giống kẻ xấu sao?" Lôi Chính Long không vui ngồi ở phía sau với tôi.

   "Mấy ngày nay có quá nhiều người xấu, nhìn bề ngoài anh không thể nhận ra họ được."
  Người lái xe khởi động xe, quay người rời đi.

  Tôi nhận thấy rằng lan can của chiếc xe này rất chắc chắn, nó trông giống như mới được lắp đặt, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều về nó. Những năm gần đây, các vụ cướp xe ôm của tài xế taxi càng nhiều, hầu hết xảy ra ở ban đêm. Người lái xe làm vậy là điều đương nhiên.

   Sau khi xe chạy lên, tôi ngả người ra ghế sau, đối với Tiểu Hoa, đây hẳn là một đêm không ngủ.

   "Ôi Tiểu Hoa đáng thương, tại sao em lại thích cậu ta, tôi đẹp trai hơn cậu ta rất nhiều mà!" Lôi Chính Long lảm nhảm.

   Tôi phớt lờ anh ta và nhắm mắt lại.

   Lôi Chính Long liếc qua cửa sổ, nhận ra tài xế đang đi trên một con đường đặc biệt hẻo lánh và không có xe khác trên đường.

   "Bác tài, cậu lái xe đi đâu vậy?"

   Lái xe thản nhiên nói:"Đường này nhanh hơn, mười giờ tôi phải giao xe về nhà! Một lát nữa tôi sẽ tính tiền cho anh ít hơn."
   Tôi nghe cuộc nói chuyện giữa họ và không nghĩ gì nhiều về nó. Đây là một điều thường xuyên gặp phải khi đi taxi.

  Vài phút sau tôi nghe được tiếng động lạ, những tiếng xèo xèo, như kiểu có thứ gì bị rò rỉ.

  "Anh có nghe thấy gì không?" Tôi hỏi Lôi Chính Long

  "Nghe thấy gì?" Lôi Chính Long ngẩn ra.

  "Có chỗ rò rỉ..." Trước khi nói xong, tôi đã ngửi thấy một vị ngọt đặc biệt, nếu như lúc bình thường tôi có thể không để ý, nhưng nghĩ đến trường hợp hiện tại tôi hét lên:" Không, nó là Clorofom!"

   "Cái...cái gì?" Lôi Chính Long vẫn chưa kịp phản ứng.

  "Clorofom! Chúng ta đang trên xe của kẻ sát nhân!"

  Lôi Chính Long hiểu ra và muốn rút súng, tôi cố gắng lăn cửa kính xe xuống nhưng vô dụng. Cửa kính xe đã bị bịt kín. Tôi chỉ có thể đập vỡ kính.

  "Dừng lại nếu không tôi sẽ bắn!" Lôi Chính Long hét lên.
   "Hahaaha..." Người lái xe phát ra một tràng cười điên cuồng :" Anh không nghĩ là quá muộn sao? Không phải các ngươi một mực muốn tìm ta sao? Ta đến rồi!"

 

  

 

Chapter
1 Chương 1: 1000 mảnh thi thể
2 Chương 2: Phòng pháp y số 2
3 Chương 3: Trường hợp cũ
4 Chương 4: Cái đầu biến mất
5 Chương 5: Trở lại hiện trường
6 Chương 6: Người đàn ông mặc đồ đen
7 Chương 7: Xương bị mất
8 Chương 8: Cái đầu bị mất
9 Chương 9: Video tử thần
10 Chương 10: Nhà thờ bóng tối
11 Chương 11: Cuộc xâm lược bóng tối
12 Chương 12: Vụ án giết người
13 Chương 13: Tòa nhà bỏ hoang
14 Chương 14: Lý Y bí ẩn
15 Chương 15: Lý Hạo
16 Chương 16: Khuôn mặt kinh dị
17 Chương 17: Một mảnh thi thể khác
18 Chương 18: Nghi ngờ
19 Chương 19: Bản chất con người
20 Chương 20: Dòng thời gian
21 Chương 21: Nơi trú ấn
22 Chương 22: Tội lỗi ngầm
23 Chương 23: Tôi là một anh hùng
24 Chương 24: Thoát khỏi cái chết
25 Chương 25: Hiện trường đáng ngờ
26 Chương 26: Trở lại hiện trường
27 Chương 27: Lý Hạo
28 Chương 28: Bằng chứng
29 Chương 29: Bóng ma đêm tối
30 Chương 30: Phòng tối
31 Chương 31: Sự kết thúc của tội lỗi
32 Chương 32
33 Chương 33: Xương bị nghiền nát bên hồ
34 Chương 34: Cơn ác mộng bên hồ
35 Chương 35: Mười nghìn mảnh xương gãy
36 Chương 36: Làng Nhai Sơn
37 Chương 37: Cái chết bất ngờ
38 Chương 38: Người bị kẹp đến chết
39 Chương 39: Nghi ngờ
40 Chương 40: Vụ án giết người khác
41 Chương 41: Vụ án giết người ngay trước mắt
42 Chương 42: Người sống sót
43 Chương 43: Lời nguyền
44 Chương 44: Cái chết của Trương Tiểu Hùng
45 Chương 45: Người chết đuối
46 Chương 46: Thói quen giết người
47 Chương 47: Chính là hắn
48 Chương 48: Sự thật về lời nguyền
49 Chương 49: Tai nạn xảy ra trước mắt
50 Chương 50: Xác chết bị đánh cắp
51 Chương 51: Trở lại làng Nhai Sơn
52 Chương 52: Đi lạc
53 Chương 53: Hoạt động kỳ lạ
54 Chương 54: Bại lộ
55 Chương 55: Tai nạn
56 Chương 56: Một đêm trong làng
57 Chương 57: Bí mật
58 Chương 58: Anh em họ Bạch
59 Chương 59: Người dân làng Nhai Sơn thật sự
60 Chương 60: Phức tạp
61 Chương 61: Ranh giới giữa thiện và ác
62 Chương 62: Kẻ sát nhân
63 Chương 63: Nhân tâm
64 Chương 64: Một ngày khó xử
65 Chương 65: Giải thể xác chết
66 Chương 66: Cô tiếp viên mất tích
67 Chương 67: Chất bôi trơn cao cấp
68 Chương 68: Phong bì đen
69 Chương 69: Trương Tiểu Hoa
70 Chương 70: Nhân chứng
71 Chương 71: Hoàng Lão Tam
72 Chương 72: Kẻ tình nghi đã chết
73 Chương 73: xác chết treo trên cửa
74 Chương 74: Khiêu khích
75 Chương 75: Một vụ án khác
76 Chương 76: Gặp lại cầu Tam Nguyên
77 Chương 77: Cô ấy
78 Chương 78: Quá khứ đen tối
79 Chương 79: Mục tiêu
80 Chương 80: Đón tiếp viên
81 Chương 81: Tiếp viên hàng không
82 Chương 82: Tiểu Kiều bị bắt cóc
83 Chương 83: Trái Tim Rực Cháy
84 Chương 84: Tôi Có Thể Dùng Gì Để Cứu Tình Yêu Của Em
85 Chương 85: Đêm Dài
86 Chương 86: Trời Lại Sáng
87 Chương 87: Xác Chết Thứ Ba
88 Chương 88: Không Đề
89 Chương 89: Ác Ma
90 Chương 90: Kẻ Tình Nghi
91 Chương 91: Tiếp Cận Kẻ Tình Nghi
92 Chương 92: Tiểu Kiều Xuất Hiện
93 Chương 93: Bình Yên Vô Sự
94 Chương 94: Trải Nghiệm Của Tiểu Kiều
95 Chương 95: Là Cô Ấy
96 Chương 96: Phong Bì Đen
97 Chương 97: Truy Đuổi Kẻ Sát Nhân
98 Chương 98: Kẻ Sát Nhân Kỳ Lạ
99 Chương 99: Đỗ Phàm
100 Chương 100: Lời Khai Của Tiếp Viên
101 Chương 101: Rơi Vào Ma Chướng
102 Chương 102: Đối Đầu
103 Chương 103: Blackseven
104 Chương 104: Bí Ẩn Không Thể Giải Đáp
105 Chương 105: Truyền Thuyết Ma Cà Rồng
106 Chương 106: Truyện Kinh Dị
107 Chương 107: Vụ Án Gϊếŧ Người
108 Chương 108: Pho Tượng
109 Chương 109: Không Đề
110 Chương 110: Ma Cà Rồng
111 Chương 111: Điều Tra Tổng Hợp
112 Chương 112: Điện Thoại Nặc Danh
113 Chương 113: Trong Đồn Cảnh Sát Có Nội Gián
114 Chương 114: Phòng Pháp Y Số 2 Trước Đây
115 Chương 115: Phòng Của Thu Nguyên
116 Chương 116: Chuyện Cũ Trước Kia
117 Chương 117: Đầu Óc Rối Bời
118 Chương 118: Bệnh Nhân Khát Máu
Chapter

Updated 118 Episodes

1
Chương 1: 1000 mảnh thi thể
2
Chương 2: Phòng pháp y số 2
3
Chương 3: Trường hợp cũ
4
Chương 4: Cái đầu biến mất
5
Chương 5: Trở lại hiện trường
6
Chương 6: Người đàn ông mặc đồ đen
7
Chương 7: Xương bị mất
8
Chương 8: Cái đầu bị mất
9
Chương 9: Video tử thần
10
Chương 10: Nhà thờ bóng tối
11
Chương 11: Cuộc xâm lược bóng tối
12
Chương 12: Vụ án giết người
13
Chương 13: Tòa nhà bỏ hoang
14
Chương 14: Lý Y bí ẩn
15
Chương 15: Lý Hạo
16
Chương 16: Khuôn mặt kinh dị
17
Chương 17: Một mảnh thi thể khác
18
Chương 18: Nghi ngờ
19
Chương 19: Bản chất con người
20
Chương 20: Dòng thời gian
21
Chương 21: Nơi trú ấn
22
Chương 22: Tội lỗi ngầm
23
Chương 23: Tôi là một anh hùng
24
Chương 24: Thoát khỏi cái chết
25
Chương 25: Hiện trường đáng ngờ
26
Chương 26: Trở lại hiện trường
27
Chương 27: Lý Hạo
28
Chương 28: Bằng chứng
29
Chương 29: Bóng ma đêm tối
30
Chương 30: Phòng tối
31
Chương 31: Sự kết thúc của tội lỗi
32
Chương 32
33
Chương 33: Xương bị nghiền nát bên hồ
34
Chương 34: Cơn ác mộng bên hồ
35
Chương 35: Mười nghìn mảnh xương gãy
36
Chương 36: Làng Nhai Sơn
37
Chương 37: Cái chết bất ngờ
38
Chương 38: Người bị kẹp đến chết
39
Chương 39: Nghi ngờ
40
Chương 40: Vụ án giết người khác
41
Chương 41: Vụ án giết người ngay trước mắt
42
Chương 42: Người sống sót
43
Chương 43: Lời nguyền
44
Chương 44: Cái chết của Trương Tiểu Hùng
45
Chương 45: Người chết đuối
46
Chương 46: Thói quen giết người
47
Chương 47: Chính là hắn
48
Chương 48: Sự thật về lời nguyền
49
Chương 49: Tai nạn xảy ra trước mắt
50
Chương 50: Xác chết bị đánh cắp
51
Chương 51: Trở lại làng Nhai Sơn
52
Chương 52: Đi lạc
53
Chương 53: Hoạt động kỳ lạ
54
Chương 54: Bại lộ
55
Chương 55: Tai nạn
56
Chương 56: Một đêm trong làng
57
Chương 57: Bí mật
58
Chương 58: Anh em họ Bạch
59
Chương 59: Người dân làng Nhai Sơn thật sự
60
Chương 60: Phức tạp
61
Chương 61: Ranh giới giữa thiện và ác
62
Chương 62: Kẻ sát nhân
63
Chương 63: Nhân tâm
64
Chương 64: Một ngày khó xử
65
Chương 65: Giải thể xác chết
66
Chương 66: Cô tiếp viên mất tích
67
Chương 67: Chất bôi trơn cao cấp
68
Chương 68: Phong bì đen
69
Chương 69: Trương Tiểu Hoa
70
Chương 70: Nhân chứng
71
Chương 71: Hoàng Lão Tam
72
Chương 72: Kẻ tình nghi đã chết
73
Chương 73: xác chết treo trên cửa
74
Chương 74: Khiêu khích
75
Chương 75: Một vụ án khác
76
Chương 76: Gặp lại cầu Tam Nguyên
77
Chương 77: Cô ấy
78
Chương 78: Quá khứ đen tối
79
Chương 79: Mục tiêu
80
Chương 80: Đón tiếp viên
81
Chương 81: Tiếp viên hàng không
82
Chương 82: Tiểu Kiều bị bắt cóc
83
Chương 83: Trái Tim Rực Cháy
84
Chương 84: Tôi Có Thể Dùng Gì Để Cứu Tình Yêu Của Em
85
Chương 85: Đêm Dài
86
Chương 86: Trời Lại Sáng
87
Chương 87: Xác Chết Thứ Ba
88
Chương 88: Không Đề
89
Chương 89: Ác Ma
90
Chương 90: Kẻ Tình Nghi
91
Chương 91: Tiếp Cận Kẻ Tình Nghi
92
Chương 92: Tiểu Kiều Xuất Hiện
93
Chương 93: Bình Yên Vô Sự
94
Chương 94: Trải Nghiệm Của Tiểu Kiều
95
Chương 95: Là Cô Ấy
96
Chương 96: Phong Bì Đen
97
Chương 97: Truy Đuổi Kẻ Sát Nhân
98
Chương 98: Kẻ Sát Nhân Kỳ Lạ
99
Chương 99: Đỗ Phàm
100
Chương 100: Lời Khai Của Tiếp Viên
101
Chương 101: Rơi Vào Ma Chướng
102
Chương 102: Đối Đầu
103
Chương 103: Blackseven
104
Chương 104: Bí Ẩn Không Thể Giải Đáp
105
Chương 105: Truyền Thuyết Ma Cà Rồng
106
Chương 106: Truyện Kinh Dị
107
Chương 107: Vụ Án Gϊếŧ Người
108
Chương 108: Pho Tượng
109
Chương 109: Không Đề
110
Chương 110: Ma Cà Rồng
111
Chương 111: Điều Tra Tổng Hợp
112
Chương 112: Điện Thoại Nặc Danh
113
Chương 113: Trong Đồn Cảnh Sát Có Nội Gián
114
Chương 114: Phòng Pháp Y Số 2 Trước Đây
115
Chương 115: Phòng Của Thu Nguyên
116
Chương 116: Chuyện Cũ Trước Kia
117
Chương 117: Đầu Óc Rối Bời
118
Chương 118: Bệnh Nhân Khát Máu