Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)

“Vị anh hùng này, để cho ta hầu hạ ngài uống rượu được không?” Ngân Linh cười khẽ ngồi vào bên người một nam nhân, nam nhân kia đã sớm mất hồn mất vía theo dõi hắn hồi lâu, tất nhiên là không từ chối.

Nhẹ phất ống tay áo, cầm chén rượu trong tay đưa lên bên miệng nam nhân, nam nhân vội uống cạn, một bàn tay mở vạt áo của Ngân Linh ra, đi vào.

Chiếc đũa trong tay bị bẻ gẫy. Ta nhìn chằm chằm nam nhân kia, hận không thể xông lên đem bàn tay bẩn thỉu của hắn chặt bỏ.

Chính là không được, ta phải nhẫn …

“Mẹ nó, cư nhiên là nam!” Nam nhân kia sau khi tại ngực Ngân Linh hồ loạn mạc tác vài cái nổi giận mắng, đưa tới bên cạnh một trận cười.

“Lữ chưởng môn, vậy là ngươi không hiểu. Nam nhân này, tư vị so với nữ nhân càng làm cho người mất hồn a … Ha ha ha …” Người nói chuyện hai mắt nhìn Ngân Linh chòng chọc, vừa nhìn liền biết là người mê nam sắc.

“Nói cũng phải.” Lữ chưởng môn nâng cằm Ngân Linh lên, cười *** đãng nói: “Nam nhân này, bộ dạng thật sự là so với nữ nhân còn tiêu trí a! Không biết khi chơi sẽ có cảm giác gì …”

Ngân Linh giãy vài cái không được, hướng Lữ chưởng môn mị hoặc cười, ở trong lúc Lữ chưởng môn thất thần, một phen đẩy hắn ra đứng dậy, lại chậm rãi đi đến một khác bàn.

Người ngồi ở đó là một lão đầu đã sớm qua tuổi hoa giáp (60 tuổi), già đến sắp xuống lỗ, lại vẫn sắc tâm như cũ không thay đổi. Thấy Ngân Linh đến, đã sớm cười đến tiền phủ hậu ngưỡng.

Ngân Linh còn chưa ngồi vào chỗ của mình, đã bị lão nhân ôm cổ, bàn tay như que củi ở trên người hắn sờ loạn một chập.

“Tiểu mỹ nhân, trên người ngươi thơm quá a, làn da cũng thật mịn màng, đến cho lão phu hôn một cái.” Lão nhân nói xong đưa miệng tới gần.

“Lão anh hùng, ta trước kính ngài một ly được không?” Tránh thoát hôn môi của người nọ, Ngân Linh trên mặt lộ ra chán ghét, lại rất nhanh giấu đi không thấy.

Rót một chén rượu, đang muốn nâng chén, Ngân Linh đột nhiên phát ra một tiếng than nhẹ không thể nghe thấy, chén rượu trong tay khuynh đảo, toàn bộ rượu đổ lên vạt áo hắn, thiền y đơn bạc thấm ướt càng có thể nhìn thấy rõ ràng da thịt trắng như tuyết trước ngực hắn cùng với hai khỏa hồng anh kia.

“Lão … Anh hùng … Không cần …” Ngân Linh ai thanh khẩn cầu nói, lại đổi lấy lão nhân càng thêm trêu đùa *** dục.

Từ góc độ của ta, có thể tinh tường nhìn thấy lão nhân đưa tay vói vào dưới vạt áo Ngân Linh, hạ thân Ngân Linh vốn không mặc gì, theo động tác kia, không khó nhìn ra đang làm những gì.

Ta tinh tường nghe được chung quanh có thanh âm nuốt nước miếng.

Móng tay cắm sâu vào da thịt lại không biết đau đớn. Mắt thấy người mình tâm tâm niệm niệm bị người ta khinh nhờn như thế, ta còn muốn tiếp tục nhẫn sao …

Trên vai đồng thời có hai bàn tay đặt lên, Phượng Hiên Dã cùng Mạc Thu đều lắc đầu ý bảo ta nhẫn nại, chính là …

Ta nhịn không nổi nữa!

Chén rượu trong tay phút chốc vỡ tan, các mảnh vỡ nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, thanh âm không vang nhưng vẫn là đưa tới không ít người chú mục.

Ta đứng lên, nhìn chung quanh một vòng, cười to nói: “Ngưu lão tiền bối, mỹ nhân này chính là cái vưu vật, lão nhân gia ngài sao có thể một mình độc hưởng? Cũng chia cho ta một chén canh với chứ, như thế nào?”

Ngân Linh nghe được thanh âm của ta bỗng dưng ngẩng đầu lên. Tuy rằng sợ làm cho người hoài nghi cố ý đem thanh tuyến đè thấp một chút, đối với ngươi quen vẫn là có thể nhận ra.

Hắn ngơ ngác nhìn ta, trên mặt không có một chút biểu tình, ta lại nhìn ra được kinh hỉ cùng bi ai trong hai tròng mắt hắn.

Lão nhân họ Ngưu sắc mặt tối lại, tựa hồ không cam lòng: “Lão phu không biết, nguyên lai Khâu bang chủ cũng thích nam sắc.” Ngụ ý, đó là không chịu.

“Mỹ nhân như thế, Khâu mỗ tự nhiên động lòng. Không biết Ngân Linh công tử có bằng lòng bồi tại hạ uống xoàng mấy chén hay không?” Không muốn lại nhìn thấy gương mặt già nua xấu xí của lão nhân kia, ta chuyển hướng Ngân Linh nói.

“Được Khâu bang chủ nâng đỡ, Ngân Linh tự nhiên là nguyện ý.” Mi hóa mây khói, Ngân Linh nhẹ giọng cười nói, khóe môi cong lên độ cung ôn nhu như trước.

Mặc dù không cam nguyện, nhưng lão nhân cũng chỉ có thể buông Ngân Linh ra.

Hắn chậm rãi hướng ta đi tới.

Tựa hồ là sợ bỏ qua mỗi một biểu tình rất nhỏ của hắn, ta gắt gao theo dõi hắn, nhìn hắn tóc dài như mây, nhìn hắn trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu lộ ra anh khí không dễ bỏ qua, nhìn hắn mỗi một chỗ quen thuộc trên người.

Sau đó, ở chỗ sâu thẳm trong trái tim sinh ra loại đau đớn khắc cốt ghi tâm.

Hắn gầy đi. Một thân thiền y kia nguyên bản hơi nhỏ, nhưng mặc ở trên người hắn lại càng tô điểm cho vòng eo tinh tế. Trên gương mặt không trang điểm tái nhợt như tuyết, bởi vì uống rượu mà hiện ra một mạt đỏ ửng thản nhiên.

......

Ngươi nói nếu trong vòng một tháng ngươi chưa quay về, ta hãy quên ngươi đi, hiện giờ một tháng đã qua, ngươi là tính toán từ nay về sau cùng ta làm người xa lạ?

Nếu ta không đến tìm ngươi, ngươi liền cam nguyện sống cuộc đời như thế, từ nay về sau lâm vào vũng bùn, không còn tự tôn?

Thần trí đình trệ trong khoảnh khắc, có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng lại không thể nói ra. Thẳng đến hắn đi đến bên người ta, ôm cổ của ta, ngồi xuống trên đùi ta.

Hương vị quen thuộc, nhiệt độ cơ thể quen thuộc, tiếng nói quen thuộc, ôn nhu như trước.

“Khâu bang chủ, để Ngân Linh kính ngài một ly này được không?” Hắn nâng chén rượu lên cười nói.

Nhìn tay hắn, ta mới phát hiện cảm giác quái dị vẫn quấn quanh trái tim nãy giờ là gì.

Hắn không thuận tay trái, mà từ lúc bắt đầu hắn vẫn đều dùng tay trái nâng chén!

Bắt lấy tay phải của hắn, hơi hơi dùng sức, cảm nhận được trên đó có vết thương, bên tai vang lên một tiếng than nhẹ nhịn đau của hắn. Tay hắn, bị phế?

“Tay ngươi …” Đau lòng lại tràn ra không thể ngăn chặn.

Gân tay đã đứt. Võ công toàn bộ bị phế.

Ta không thể tưởng tượng, nếu ta tìm đến hắn trễ một chút nữa, hắn lại sẽ gặp phải tình cảnh như thế nào.

Dung nhan tuyệt đại ngày xưa, dáng người hồng y như lửa, rốt cuộc là bị ai biến thành bi thương như vậy?

Không thể tha thứ. Tuyệt đối không thể tha thứ …

“Khâu bang chủ, không bằng chúng ta đổi biện pháp khác, như thế nào?” Hắn kín đáo rút tay về, nâng bầu rượu lên uống một ngụm lớn, hai tay ôm lấy đầu của ta, nhẹ nhàng đặt môi lên.

Rượu mang theo hương vị của hắn tràn vào miệng, nhưng lại so với ban đầu còn muốn say lòng người. Đầu lưỡi bị cuốn lấy, trọng điệp lưu luyến, vô tận triền miên, rượu không kịp nuốt theo cần cổ với đường cong tao nhã của hắn chậm rãi chảy xuống, làm ướt vạt áo.

Bên tai nghe được thanh âm nuốt nước miếng ừng ực, càng nhiều người phóng ánh mắt trắng trợn *** dục lại đây, mà trong đầu ta trừ bỏ hắn vẫn là hắn, bất chấp tất cả.

Phía sau truyền đến tiếng hừ nhẹ của hai người kia, Ngân Linh thoáng nhìn qua khóe mắt, trên mặt hiện ra vẻ đắc ý thản nhiên, lập tức nhắm chặt hai mắt, làm sâu sắc nụ hôn này, thẳng đến tiếng rên rỉ thật nhỏ theo yết hầu ta phát ra.

Xoá đi sợi chỉ bạc bên môi, tựa đầu vào vai ta, hắn ở bên tai ta miễn cưỡng nói: “Đêm nay Phù Lôi là muốn ta bồi tẩm, ngươi dẫn ta trở về phòng.” Nhiệt khí thở ra mang theo hương rượu, có thể làm say lòng người.

Ánh mắt ẩn tình hướng phía sau ta đảo qua, hắn cười, mang theo giải thoát mất rồi lại được: “Ly Chi, ta rất nhớ ngươi.”

Chapter
1 Chương 1: Biến cố
2 Chương 2: Trúng độc
3 Chương 3: Phụ tử
4 Chương 4: Đoạn tụ
5 Chương 5: Đoạn khâm
6 Chương 6: Tranh chấp
7 Chương 7: Chữa thương
8 Chương 8: Rời đi
9 Chương 9: Phi mộng
10 Chương 10: Hái hoa tặc
11 Chương 11: Cứu người
12 Chương 12: Qua lại
13 Chương 13: Tiên sinh phòng thu chi
14 Chương 14: Vong xuyên
15 Chương 15: Trọng ức (kí ức quan trọng)
16 Chương 16: Tùy ngôn
17 Chương 17: Kỹ viện
18 Chương 18: Ngưng sầu
19 Chương 19: Chiết tâm
20 Chương 20: Ma yểm
21 Chương 21: Đau
22 Chương 22: Tình cổ
23 Chương 23: Tản mộng
24 Chương 24: Tiếc là không làm gì được
25 Chương 25: Không làm sao hơn
26 Chương 26: Hôn mê
27 Chương 27: Biệt ly tâm
28 Chương 28: Nói vội vàng
29 Chương 29: Gặp lại
30 Chương 30: Tình kí
31 Chương 31: Xa hoa chi đêm
32 Chương 32: Hoàng khâu
33 Chương 33: Cùng củ
34 Chương 34: Kiếp phù du đoạn trường
35 Chương 35: Hoài không
36 Chương 36: Tình sâu
37 Chương 37: Hối hoặc
38 Chương 38: Thù hận
39 Chương 39: Mưa gió tùy ý
40 Chương 40: Tình mê ly
41 Chương 41: Biết khổ vì ai
42 Chương 42: Mạc thu
43 Chương 43: Vọng thư nhan
44 Chương 44: Biết vị đường
45 Chương 45: Dục tĩnh không ngớt
46 Chương 46: Tranh mạc đình
47 Chương 47: Không thể không ưu
48 Chương 48: Quay về mộng lãnh
49 Chương 49: Gặp lại không nhìn được
50 Chương 50: Độc giải
51 Chương 51: Hướng nhân (một)
52 Chương 52: Hướng nhân (hai)
53 Chương 53: Thanh dương
54 Chương 54: Tái thiệp trần thế
55 Chương 55: Diễn chi nhan
56 Chương 56: Thiều quang
57 Chương 57: Di đoan
58 Chương 58: Miên cổ
59 Chương 59: Tâm lạc mưa gió
60 Chương 60: Hư giống
61 Chương 61: Ai mạc hưu
62 Chương 62: Quạnh quẽ
63 Chương 63: Cố nhân hiện
64 Chương 64: Đêm rét lạnh
65 Chương 65: Chịu nhục
66 Chương 66: Buông tay
67 Chương 67: Biết chi bằng không biết
68 Chương 68: Không thể ngủ
69 Chương 69: Mưa gió
70 Chương 70: Thanh y
71 Chương 71: Ân uý ly
72 Chương 72: Gặp lại
73 Chương 73: Tố tâm sự
74 Chương 74: Ấm lòng
75 Chương 75: Đêm xuân
76 Chương 76: Không hỏi gặp lại
77 Chương 77: Du thành về
78 Chương 78: Ôn nhu ý nùng
79 Chương 79: Tả niệm chi thương
80 Chương 80: Mê tình hoặc
81 Chương 81: Tình đã nặc, nói chưa trì
82 Chương 82: Hồn định ba (1)
83 Chương 83: Hồn định ba (2)
84 Chương 84: Tình lưu luyến (1)
85 Chương 85: Tình lưu luyến (2)
86 Chương 86: Nùng tình
87 Chương 87: Tình địch chi ngộ
88 Chương 88: Lang tâm khó dò
89 Chương 89: Tranh giành tình nhân
90 Chương 90: Thận thận thận nhập!
91 Chương 91: Tác tình khiên (1)
92 Chương 92: Tác tình khiên (2)
93 Chương 93: Tâm tự phiêu linh
94 Chương 94: Đi nơi nào
95 Chương 95: Tái kiến hoàng khâu
96 Chương 96: U minh giản
97 Chương 97: Tình thâm không thọ
98 Chương 98: Hiểu nhau mấy phần
99 Chương 99: Một mình đoạn trường
100 Chương 100: Lôi chấn chi yến (1)
101 Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)
102 Chương 102: Lôi chấn chi yến (3)
103 Chương 103: Lôi chấn chi yến (4)
104 Chương 104: Giao phong chi chiến
105 Chương 105: Thân chịu trọng thương
106 Chương 106: Không nói gì chi chương
107 Chương 107: Chuyện trước kia
108 Chương 108: Già mà không nghiêm
109 Chương 109: Mê man bất tỉnh
110 Chương 110: Hồn chi yểm (1)
111 Chương 111: Hồn chi yểm (2)
112 Chương 112: Bị thương sơ tỉnh
113 Chương 113: Bôn tẩu bác dương
114 Chương 114: Một mình ứng đối
115 Chương 115: Định thắng bại
116 Chương 116: Chữa thương
117 Chương 117: Vãn quân tâm
118 Chương 118: Tâm này hướng ngươi
119 Chương 119: Nguyên phối xuất hiện
120 Chương 120: Hồng trần lạc định (kết thúc)
121 Chương 121: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
122 Chương 122: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
123 Chương 123: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
124 Chương 124: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
125 Chương 125: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
126 Chương 126: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Biến cố
2
Chương 2: Trúng độc
3
Chương 3: Phụ tử
4
Chương 4: Đoạn tụ
5
Chương 5: Đoạn khâm
6
Chương 6: Tranh chấp
7
Chương 7: Chữa thương
8
Chương 8: Rời đi
9
Chương 9: Phi mộng
10
Chương 10: Hái hoa tặc
11
Chương 11: Cứu người
12
Chương 12: Qua lại
13
Chương 13: Tiên sinh phòng thu chi
14
Chương 14: Vong xuyên
15
Chương 15: Trọng ức (kí ức quan trọng)
16
Chương 16: Tùy ngôn
17
Chương 17: Kỹ viện
18
Chương 18: Ngưng sầu
19
Chương 19: Chiết tâm
20
Chương 20: Ma yểm
21
Chương 21: Đau
22
Chương 22: Tình cổ
23
Chương 23: Tản mộng
24
Chương 24: Tiếc là không làm gì được
25
Chương 25: Không làm sao hơn
26
Chương 26: Hôn mê
27
Chương 27: Biệt ly tâm
28
Chương 28: Nói vội vàng
29
Chương 29: Gặp lại
30
Chương 30: Tình kí
31
Chương 31: Xa hoa chi đêm
32
Chương 32: Hoàng khâu
33
Chương 33: Cùng củ
34
Chương 34: Kiếp phù du đoạn trường
35
Chương 35: Hoài không
36
Chương 36: Tình sâu
37
Chương 37: Hối hoặc
38
Chương 38: Thù hận
39
Chương 39: Mưa gió tùy ý
40
Chương 40: Tình mê ly
41
Chương 41: Biết khổ vì ai
42
Chương 42: Mạc thu
43
Chương 43: Vọng thư nhan
44
Chương 44: Biết vị đường
45
Chương 45: Dục tĩnh không ngớt
46
Chương 46: Tranh mạc đình
47
Chương 47: Không thể không ưu
48
Chương 48: Quay về mộng lãnh
49
Chương 49: Gặp lại không nhìn được
50
Chương 50: Độc giải
51
Chương 51: Hướng nhân (một)
52
Chương 52: Hướng nhân (hai)
53
Chương 53: Thanh dương
54
Chương 54: Tái thiệp trần thế
55
Chương 55: Diễn chi nhan
56
Chương 56: Thiều quang
57
Chương 57: Di đoan
58
Chương 58: Miên cổ
59
Chương 59: Tâm lạc mưa gió
60
Chương 60: Hư giống
61
Chương 61: Ai mạc hưu
62
Chương 62: Quạnh quẽ
63
Chương 63: Cố nhân hiện
64
Chương 64: Đêm rét lạnh
65
Chương 65: Chịu nhục
66
Chương 66: Buông tay
67
Chương 67: Biết chi bằng không biết
68
Chương 68: Không thể ngủ
69
Chương 69: Mưa gió
70
Chương 70: Thanh y
71
Chương 71: Ân uý ly
72
Chương 72: Gặp lại
73
Chương 73: Tố tâm sự
74
Chương 74: Ấm lòng
75
Chương 75: Đêm xuân
76
Chương 76: Không hỏi gặp lại
77
Chương 77: Du thành về
78
Chương 78: Ôn nhu ý nùng
79
Chương 79: Tả niệm chi thương
80
Chương 80: Mê tình hoặc
81
Chương 81: Tình đã nặc, nói chưa trì
82
Chương 82: Hồn định ba (1)
83
Chương 83: Hồn định ba (2)
84
Chương 84: Tình lưu luyến (1)
85
Chương 85: Tình lưu luyến (2)
86
Chương 86: Nùng tình
87
Chương 87: Tình địch chi ngộ
88
Chương 88: Lang tâm khó dò
89
Chương 89: Tranh giành tình nhân
90
Chương 90: Thận thận thận nhập!
91
Chương 91: Tác tình khiên (1)
92
Chương 92: Tác tình khiên (2)
93
Chương 93: Tâm tự phiêu linh
94
Chương 94: Đi nơi nào
95
Chương 95: Tái kiến hoàng khâu
96
Chương 96: U minh giản
97
Chương 97: Tình thâm không thọ
98
Chương 98: Hiểu nhau mấy phần
99
Chương 99: Một mình đoạn trường
100
Chương 100: Lôi chấn chi yến (1)
101
Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)
102
Chương 102: Lôi chấn chi yến (3)
103
Chương 103: Lôi chấn chi yến (4)
104
Chương 104: Giao phong chi chiến
105
Chương 105: Thân chịu trọng thương
106
Chương 106: Không nói gì chi chương
107
Chương 107: Chuyện trước kia
108
Chương 108: Già mà không nghiêm
109
Chương 109: Mê man bất tỉnh
110
Chương 110: Hồn chi yểm (1)
111
Chương 111: Hồn chi yểm (2)
112
Chương 112: Bị thương sơ tỉnh
113
Chương 113: Bôn tẩu bác dương
114
Chương 114: Một mình ứng đối
115
Chương 115: Định thắng bại
116
Chương 116: Chữa thương
117
Chương 117: Vãn quân tâm
118
Chương 118: Tâm này hướng ngươi
119
Chương 119: Nguyên phối xuất hiện
120
Chương 120: Hồng trần lạc định (kết thúc)
121
Chương 121: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
122
Chương 122: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
123
Chương 123: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
124
Chương 124: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
125
Chương 125: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
126
Chương 126: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công