Chương 100: Thấu triệt âm mưu

Hoàng cung nước Đại Nam

Từ lúc thú thật gian tình của mình và Trấn Nam vương gia với phụ thân là thừa tướng đương triều, cha con bọn họ đều sẵn sàng tâm thế "được ăn cả, ngã về không". Nếu hoàng đế không chết thì là họ chết. Mà đâu chỉ riêng hai người thế thôi, sợ rằng còn liên lụy cả một gia tộc. Tên cẩu hoàng đế xem họ là cái gai trong mắt cái kim trong thịt, lý nào lại buông tha cho ai. Thôi, đã lỡ lên lưng cọp rồi, kiểu gì cũng phải thử. Biết đâu ông Trời đứng về phía bọn họ, cẩu hoàng đế chết, cả nhà họ sẽ một bước lên mây. Thế là lão Mạc thừa tướng rất thường xuyên vào hoàng cung, bày mưu tính kế từng bước chu toàn.

Lần trước, khi bắt đầu hành động, lão thừa tướng gần như nắm vững tám phần tự tin sẽ thành công. Bởi lẽ, lão cũng coi như có tài nhìn xa trông rộng, luôn tính sẵn một nước cờ đề phòng. Ban đầu, lúc lập được đại công ủng hộ tân hoàng đế và trở thành phụ tá đắc lực trong những bước đầu cải cách hoàng triều, lão vẫn hoài nghi sau này khi đế vương thâu tóm trọn vẹn các thế lực về tay sẽ có khả năng sinh ra tâm tính nghi kỵ, ghét "công cao hơn chủ" mà nổi lên sát tâm diệt trừ mình. Thực tế mấy năm qua chứng minh suy đoán của lão là đúng. Nếu đã tính được có ngày bị bị thất thế, lão tất nhiên có sự chuẩn bị từ rất sớm, bồi dưỡng một thế lực đủ cường đại, để một khi cẩu hoàng đế ra tay, lão có bị rơi vào hiểm cảnh cũng quyết phải khiến hắn ta bị tổn thất nặng nề.

Suốt thời gian qua, lão cảm thấy vẫn chưa đến mức phải sử dụng đến chiêu bài cuối cùng, cao thủ trong tay mình chưa cần thiết phải xuất thủ. Nhưng lúc này mọi việc đã đi quá xa, còn không dùng người nữa thì đợi đến lúc nào. Cho nên sau khi đã phái người dò la hành trình của hoàng đế, lão quyết định phái hai đại cao thủ bậc nhất trong lực lượng của mình, tìm một kẽ hở lúc đế vương nghỉ chân, bí mật ám sát hắn ta. Khi hai tên thuộc hạ nhanh chân lên đường phục mệnh, lão lại cảm thấy kế hoạch như vậy còn chưa đủ kín kẽ, chưa thể an tâm chờ đợi tin mừng, liền bố trí thêm một lực lượng mai phục ở địa điểm khác. Dù vậy, lão vẫn cầu Trời khẩn Phật để không phải dùng đến cái bẫy thứ hai, mà chỉ cần một phát đầu tiên là mục tiêu trúng đích.

Mỗi thời mỗi khắc, Mạc thừa tướng đều hồi hộp trông đợi tin tức của mật thám truyền về. Vậy mà mãi vẫn không có tin tức, thuộc hạ thì như bóng chim tăm cá không khỏi làm lòng lão hoang mang. Tình hình bây giờ, nếu không tập trung nghe ngóng, lão cũng chẳng còn nghĩ ra đối sách nào tốt hơn nữa, đành dồn hết tinh lực theo sát hồi báo về chặng đường hồi kinh của tướng sĩ Đại Nam.

Lúc mật thám của lão đưa tin cẩu hoàng đế đã về gần tới Nghê Thành, tim lão bắt đầu đánh thót từng nhịp sợ hãi. Hắn ta an toàn đến Nghê Thành, rất gần với kinh đô nói lên được điều gì. Đó có nghĩa là tính toán mà lão kỳ vọng nhất đã hoàn toàn thất bại. Hai tên thuộc hạ năng lực phi phàm như thế mà không quay lại, vậy bọn chúng đang ở đâu. Đã chết? Hay là rơi vào tay tên cẩu hoàng đế chết tiệt kia rồi? Vậy lúc này tình hình của lão và gia tộc ngày càng hung hiểm. Một khi hắn ta nhập kinh, dù là tội thích sát cửu ngũ chí tôn, dâm loạn hậu cung hay là đoạt vị chuyên chính thì cũng không tránh khỏi kết cục tru di cửu tộc. Lão cũng chỉ còn duy nhất một cơ hội nữa thôi, một đường sống duy nhất đều gửi gắm cả trong lần hành động này. Đám thích khách đã sẵn sàng, Hàn Thừa Vĩ khốn kiếp, ta nguyền rủa hắn chết không toàn thây, trở thành cô hồn dạ quỷ!

Để trấn định lại tinh thần, Mạc thừa tướng vào từ đường thắp hương vái lạy tổ tiên, cầu xin cho kế hoạch sắp tới thuận buồm xuôi gió. Lão phải làm đến thế này cũng đâu còn cách nào khác, chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc không ngoài mong muốn bảo vệ bản thân và gia tộc. Lỗi là do tên hoàng đế vong ân bội nghĩa, lại còn đối xử tệ bạc với nữ nhi là hòn ngọc trong tay lão. Cho nên, hắn ta nhất định phải chết. Lão không sai, không thẹn với lòng. Tổ tiên linh thiêng, ông Trời có mắt thì xin hãy đứng về phía lão. Khấn nguyện xong xuôi, Mạc thừa tướng vững lòng hơn chút ít, liền sai phái mật thám tiếp tục theo sát tình hình ở Nghê Thành, nếu có biến phải khẩn cấp báo về ngay.

Về phía Hàn Thừa Vĩ, sau khi lôi tên thích khách về thẩm vấn, hắn quan sát nhất cử nhất động của tên thủ ác, phán đoán tâm lý nhận ra nỗi lo lắng cho người thân hiện rõ trên gương mặt nam nhân này, hoàng đế có thể chắc chắn sẽ rất nhanh thôi, hắn sẽ tìm ra chủ mưu đứng sau màn kịch phản nghịch này là ai, có đúng là tàn dư của Trấn Nam vương gia như suy nghĩ ban đầu của hắn không.

Lúc này, Thừa Vĩ câu môi tà mị, ánh mắt bén nhọn phóng tới trên người tên thích khách, tựa như nhìn một con kiến hôi muốn dẫm đạp lúc nào tùy ý. Thích khách không sợ cái chết, hắn chỉ tiếc nuối nếu như bỏ lại thê tử đơn độc trên cõi đời này. Rồi ai sẽ che chở, bảo vệ nàng, tuổi xuân của nàng chẳng lẽ lại trôi qua vô ích không có bao nhiêu niềm vui như vậy sao. Thích khách không cam lòng, gương mặt cũng dần nhuộm màu u ám. Hắn ta biết người trước mặt quyền cao chức trọng, chỉ cần phất tay một cái thì tin tức muốn tìm hiểu có khó khăn gì đâu. Chuyện hắn có thê tử chẳng phải rất nhanh sẽ bị phát hiện. Vả lại, nàng ấy còn vì hắn làm liên lụy mà phải gánh chịu những cực hình. Đời này còn gì đau đớn bằng tận mắt thấy người mình yêu thương nhất phải chịu khổ. Xem ra hắn cũng chỉ còn duy nhất một lựa chọn là bán đứng chủ tử, khai hết sự thật để đổi lấy sự an toàn cho nàng.

Trong lúc thích khách đang chìm trong suy tính của riêng mình, hoàng đế bình đạm cất lời, chất giọng trầm, uy nghiêm càng khiến đối phương thêm run sợ:

- Thế nào, muốn lấy công chuộc tội, được chết toàn thây hay nhìn người thân sống không bằng chết?

Bốn từ "sống không bằng chết" được cố ý nhấn mạnh, mang sức uy hiếp cao độ, làm tan rã sự áy náy cuối cùng của thích khách đối với chủ tử, khiến hắn ta không thể do dự thêm nữa, liền dập đầu van xin:

- Tiểu nhân xin được nói hết không giấu giếm nửa lời. Cầu xin ngài tha cho thê tử của tiểu nhân một mạng, tiểu nhân có chết cũng cam lòng. Van xin ngài mở lòng từ bi.

- Cầu xin cho thê tử à? Xem ra ngươi cũng trọng tình trọng nghĩa. Cứ nói ra trước, ta sẽ xem xét lại.

- Vâng, vâng, tiểu nhân xin phép được bẩm báo hết thảy.

Sau nửa canh giờ nghe rõ đầu đuôi ngọn ngành về kế hoạch mưu sát và biết rõ kẻ chủ mưu đằng sau là ai, hoàng đế lửa giận đùng đùng, bàn tay đánh một cái "rầm" lên bàn khiến tách trà trên bàn còn đang nghi ngút khói rơi xuống đất vỡ toang. Nước trà bắn lên người thích khách rát bỏng nhưng hắn nào dám kêu lên, chỉ sợ lại chọc cho người nam nhân uy quyền trước mắt này nổi cơn thêm lại "giận cả chém thớt". Hắn ta cắn răng nhịn đau, chờ đợi phản ứng của Thừa Vĩ, nghe hắn rít từng tiếng ngoan độc:

- Giỏi lắm, gan to bằng trời. Xem ta là phế vật sao? Được! Được!

Đế vương dừng lại giây lát ra chiều ngẫm nghĩ, sau đó hướng mắt về phía thích khách:

- Người đâu, giải hắn xuống dưới giam lại. Không cần bắt thê tử của hắn về nữa.

- Tiểu nhân đội ơn ngài. Ngàn vạn lần cảm tạ ngài.

Lần dập đầu liên tục này của thích khách là cam tâm tình nguyện, không phải gượng ép khuất phục. Ai bảo hắn ta tạo nghiệp nên giờ phải trả giá thôi, chỉ đau lòng thay cho thê tử ở nhà. Haizz, duyên nợ kiếp này đành hẹn lại kiếp sau.

Thừa Vĩ đang sục sôi cơn hận đối với tên nghịch thần, nhìn thấy một màn dập đầu côm cốp này thì càng phiền chán, phất tay cho người nhanh chóng kéo hắn ra bên ngoài. Hắn cũng bảo mọi người lui xuống để yên tĩnh suy nghĩ. Trà Ngân trông thấy đôi mày chau của Thừa Vĩ, đoán hắn đang vừa giận vừa mệt mỏi, thức thời ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đế vương trông thấy điệu bộ khẽ khàng của Trà Ngân, tâm trạng đang nổi bão cũng phải bật cười, tâm thả lỏng, dần mềm mại hơn chút ít. Hắn bảo "Các ngươi lui ra hết đi", từ "các ngươi" ấy đâu bao gồm cả nàng. Hắn không hề xem nàng là người ngoài, thậm chí yêu nàng hơn sinh mạng, vậy mà sao lại ngốc nghếch thế này, giống hệt thỏ con ngơ ngác. Càng nhìn lại càng thấy yêu hơn.

Tiếng cười khúc khích bất chợt của đế vương hình như không phù hợp hoàn cảnh lúc này. Trà Ngân thấy lạ quay sang nhìn, chạm vào ánh mắt trìu mến thâm tình của hắn, cả người như bị điện giật, cơn tê dại từ từ truyền khắp cơ thể. Cô ngẩn ngơ mất một lúc, nghe hắn nói "Nàng tính đi đâu, ở lại đây với ta!" mới hồi thần lại. Cô nghĩ có lẽ hắn cần người thảo luận để phân tích kỹ lưỡng vấn đề cho kế hoạch về sau.

Trong gian phòng khách điếm lúc này chỉ còn lại hai người luận bàn chuyện cơ mật. Họ xâu chuỗi từng chuyện từng chuyện lại với nhau. Người nào cũng gắng nhớ lại xem mình có bỏ sót điểm gì không, vì rất có thể đó chính chìa khóa để giải đáp hết những ẩn số trong âm mưu thâm độc của bọn sâu dân mọt nước kia.

Đang suy ngẫm, Thừa Vĩ bất giác vỗ trán, vẻ mặt như bừng tỉnh. "Ngươi có gì mà hay chứ, một kẻ bị cắm sừng, thứ bất tài cậy nhờ mưu trí đàn bà..." thanh âm ấy vang vọng bên tai hắn, có cảm giác mấu chốt chính là đây. Trước kia khi hắn nghe người đó la hét mắng chửi, cứ nghĩ rằng kẻ rơi vào đường cùng nên tâm trí bấn loạn, lời nói hành vi giống như kẻ điên. Đến hôm nay mới thấy thực sự có vấn đề. Trấn Nam vương có vấn đề, ông ta đã biết được gì? Hay chính ông ta là kẻ dâm loạn với phi tần hậu cung của hắn. Thừa Vĩ nhớ lại thời gian trước, vị hoàng thúc "giả heo ăn thịt hổ" rất hay nhập cung với lý do thảo luận, học hỏi về dược liệu và các phương pháp giúp Trấn Nam vương phi sớm có thai. Hắn cứ nghĩ hoàng thúc thâm tình mà phải chịu áp lực của chuyện nối dõi tông đường nên mới nhọc lòng tốn sức như vậy. Giờ thì xem ra không phải vậy, bộ dạng thương yêu thê tử trọng tình trọng nghĩa là giả, âm mưu mới là thật. Càng nhớ càng thấy khả nghi, càng xác định thì lại càng kinh tởm bản chất thối nát ích kỷ của người đó. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, hắn đã sai quá sai, thiếu tâm phòng bị đến cùng đối với vỏ bọc vô hại của ông ta. Nói cho cùng, hắn vẫn còn khá non tay đối với một cáo già từng trải như hoàng thúc. Người trong hoàng gia mà không biết xấu hổ, làm điều xằng. Ông ta rốt cuộc đã dan díu với những người nào rồi. Nếu như mang thai...

Ý nghĩ "mang thai" vừa lóe lên, cả người Thừa Vĩ càng chấn động. Phải rồi, là mang thai, bọn chúng không chỉ tham lam mà là đại nghịch bất đạo, mưu đồ cướp lấy quyền lực, thao túng triều đình, thao túng cả giang sơn Đại Nam. Bọn chúng toa rập dựng nên cái bẫy ép hắn ra trận, chẳng phải mong muốn hắn có đi mà không có về để dễ bề thâu tóm vương quyền sao? Tính rất hay, tính rất giỏi. Được lắm, hắn sẽ khiến cho những kẻ đó biết chữ "sống không bằng chết" được viết thế nào.

Đế vương ánh mắt tràn sát khí, bất chợt nghe thấy tiếng ngáp dài của người thương liền thu lại vẻ âm tàn, bảo nàng đi nghỉ ngơi. Trước khi Trà Ngân lên giường đánh một giấc sảng khoái để nạp lại năng lượng chiến đấu cho ngày mai, Thừa Vĩ còn sai người bưng cho nàng một chén tổ yến hạt sen giúp bồi bổ sức khỏe ngủ ngon hơn, sâu giấc hơn. Món chè cực phẩm như vậy, tất nhiên cô sẽ không từ chối, từ tốn thưởng thức vị ngọt thanh của nước, vị bùi bùi của hạt sen và sợi yến dai dai nhai trong miệng rất tuyệt. Quả không hổ danh là "bát trân" một trong tám món ăn cao sang nhất của ẩm thực.

Trà Ngân ăn xong, súc miệng lại một chút rồi leo lên giường hưởng thụ chăn ấm nệm êm, trước khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cô còn dịu dàng nói với Thừa Vĩ:

- Huynh cũng nên đi nghỉ sớm đi. Chúc huynh ngủ ngon nha.

- Ừ, ngoan, ngủ ngon nhé.

Tay hắn vỗ nhè nhẹ lên đầu nàng như dỗ dành trẻ con. Cô gái nhỏ hơi bất mãn, bĩu môi, đôi mày liễu hơi nhíu lại, định chua ngoa phản bác lại đôi chút, thấy hắn có vẻ cũng mệt mỏi nên thôi, nhịn hắn lần này vậy. Thế là cô cong môi cười một cái đáp lại một tiếng "Ừ" ngắn gọn cho hắn yên tâm.

Màn đêm tĩnh lặng, Thừa Vĩ vẫn còn chưa chợp mắt vì những suy tính về cơ cấu quan lại trong triều. Sắp tới sẽ là một đợt thanh trừng khốc liệt đối với những kẻ dã tâm, một kẻ cũng không bỏ sót. Nhìn ra bầu đêm, chẳng mấy chốc nữa là trời sẽ sáng, hắn cũng nên ngả lưng đôi chút để còn có sức hồi kinh. Thế là, hắn bước ra đóng cửa, thổi tắt ngọn đèn dầu. Lúc này, hai bóng đen bịt kín mặt, lộn nhào ẩn nấp vào góc tối. Hai kẻ ấy áp tai nghe ngóng, ra hiệu ánh mắt rồi cùng xông vào phòng. Bên trong, giọng nam nhân đau đớn hét lên một tiếng "Ngươi..." rồi chẳng còn thanh âm nào ngoài tiếng động tiếp xúc với nền đất.

Chapter
1 Chương 1: Đây là đâu?
2 Chương 2: Trở thành quân cờ
3 Chương 3: Vị vua tàn bạo
4 Chương 4: Trấn nam vương gia
5 Chương 5: Nàng ấy là ai?
6 Chương 6: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
7 Chương 7: HOÀNG ĐẾ "KHÔNG ĐƯỢC"
8 Chương 8: Tim rung động vì đâu?
9 Chương 9: Vân ngọc gặp nạn
10 Chương 10: Nhận nghĩa nữ
11 Chương 11: Mỹ nam phát cuồng
12 Chương 12: Hóa thành sói đói (18++++)
13 Chương 13: Âm mưu nơi hoàng lăng
14 Chương 14: Bí mật mê tình dược
15 Chương 15: Sứ thần khiêu khích
16 Chương 16: Công thần bất ngờ
17 Chương 17: Đáp trả sứ thần
18 Chương 18: Những bài học mới
19 Chương 19: Lòng ngài đâu có ta
20 Chương 20: Động tâm vì ai?
21 Chương 21: Một quân cờ khác
22 Chương 22: Nước mắt nữ nhân
23 Chương 23: Kế sách xuất cung
24 Chương 24: Đi tìm nguyên nhân
25 Chương 25: Băn khoăn lựa chọn
26 Chương 26: Thái tử trở lại
27 Chương 27: Khai trương ngọc y quán
28 Chương 28: Bệnh tim của thái tử
29 Chương 29: Kết giao bằng hữu
30 Chương 30: Vấn nạn ở yên trường quốc
31 Chương 31: Đường đến kiến đăng
32 Chương 32: Dẹp nạn châu chấu
33 Chương 33: Khoảnh khắc đắn đo
34 Chương 34: Đưa công thần trở về
35 Chương 35: Nam nhân ấy là ai?
36 Chương 36: Đừng hòng thoát khỏi
37 Chương 37: Sóng ngầm hậu cung
38 Chương 38: Người mà ta nhận định
39 Chương 39: Đã rõ tim mình
40 Chương 40: Quyết định của ngũ hoàng tử
41 Chương 41: Bóng chim tăm cá
42 Chương 42: Chuẩn bị xuất kích
43 Chương 43: Thất vọng vì một người
44 Chương 44: Bị trục xuất
45 Chương 45: Hoạn nạn thấy chân tình
46 Chương 46: Đau lòng đế vương
47 Chương 47: Cảm xúc ngọt ngào
48 Chương 48: Bất ngờ ngoài dự tính
49 Chương 49: Sự thật đau lòng
50 Chương 50: Đã có quyết định
51 Chương 51: Một đời - Một kiếp - một đôi
52 Chương 52: Khẩn cầu ban hôn
53 Chương 53: Nam nhi rơi lệ
54 Chương 54: Nàng yêu ngũ đệ sao?
55 Chương 55: Đồ Dê xồm
56 Chương 56: Phải chịu trách nhiệm với ta
57 Chương 57: Loạn tặc hoành hành
58 Chương 58: Chọn lựa người tài
59 Chương 59: Đến kỳ tuyển tú nữ
60 Chương 60: Cướp đoạt sắc hương
61 Chương 61: Giải dược ở đâu?
62 Chương 62: Điều tra âm mưu
63 Chương 63: Lời tuyên chiến
64 Chương 64: Linh tính của trà ngân
65 Chương 65: Tứ hoàng tử xuất thủ
66 Chương 66: Đề cử chủ tướng
67 Chương 67: Thái tử xuất chinh
68 Chương 68: Chết vẫn chưa yên
69 Chương 69: Kế hoạch thủy chiến
70 Chương 70: Nam quốc sơn hà nam đế cư
71 Chương 71: Chủ ý của vân ngọc
72 Chương 72: Kẻ tám lạng, người nửa cân
73 Chương 73: Tương ngộ
74 Chương 74: Ứng chiến
75 Chương 75: Mắt báo săn
76 Chương 76: Trừ khử
77 Chương 77: Kế hoạch mới
78 Chương 78: Không còn cách nào khác
79 Chương 79: Mưu nghịch
80 Chương 80: Thiết kế cạm bẫy
81 Chương 81: Xin lỗi trà ngân
82 Chương 82: Đế vương ma hóa
83 Chương 83: Hùng hoàng
84 Chương 84: Trở mặt
85 Chương 85: Xoay chuyển
86 Chương 86: Bí mật đằng sau
87 Chương 87: Đào tẩu
88 Chương 88: Có một người từng yêu như mạng
89 Chương 89: Tiên hạ thủ vi cường
90 Chương 90: Chó cắn chó
91 Chương 91: Tội ác tày trời
92 Chương 92: Thích sát
93 Chương 93: Ai sa lưới?
94 Chương 94: Kẻ phản quốc
95 Chương 95: Tia hy vọng
96 Chương 96: Thấy hoa bỉ ngạn
97 Chương 97: Tiền kiếp
98 Chương 98: Vì sao xuyên không?
99 Chương 99: Tàn dư?
100 Chương 100: Thấu triệt âm mưu
101 Chương 101: Thừa tướng đắc ý
102 Chương 102: Quốc tang
103 Chương 103: Đồng minh trở về
104 Chương 104: Quý phi nhiếp chính
105 Chương 105: Sự thật hé mở
106 Chương 106: Quanh co chối tội
107 Chương 107: Mang thai
108 Chương 108: Lừa gạt
109 Chương 109: Nguy hiểm bắt đầu
110 Chương 110: Đạo thánh chỉ
111 Chương 111: Lựa chọn nào cho họ?
112 Chương 112: Con đường thê nô
113 Chương 113: Hoàng đế ngỏ lời
114 Chương 114: Giải quyết hậu cung
115 Chương 115: Cánh cửa hạnh phúc
116 Chương 116: Ngoại truyện 1: ngày chung đôi
117 Chương 117: Ngoại truyện 2: nhà có hai đứa trẻ
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: Đây là đâu?
2
Chương 2: Trở thành quân cờ
3
Chương 3: Vị vua tàn bạo
4
Chương 4: Trấn nam vương gia
5
Chương 5: Nàng ấy là ai?
6
Chương 6: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
7
Chương 7: HOÀNG ĐẾ "KHÔNG ĐƯỢC"
8
Chương 8: Tim rung động vì đâu?
9
Chương 9: Vân ngọc gặp nạn
10
Chương 10: Nhận nghĩa nữ
11
Chương 11: Mỹ nam phát cuồng
12
Chương 12: Hóa thành sói đói (18++++)
13
Chương 13: Âm mưu nơi hoàng lăng
14
Chương 14: Bí mật mê tình dược
15
Chương 15: Sứ thần khiêu khích
16
Chương 16: Công thần bất ngờ
17
Chương 17: Đáp trả sứ thần
18
Chương 18: Những bài học mới
19
Chương 19: Lòng ngài đâu có ta
20
Chương 20: Động tâm vì ai?
21
Chương 21: Một quân cờ khác
22
Chương 22: Nước mắt nữ nhân
23
Chương 23: Kế sách xuất cung
24
Chương 24: Đi tìm nguyên nhân
25
Chương 25: Băn khoăn lựa chọn
26
Chương 26: Thái tử trở lại
27
Chương 27: Khai trương ngọc y quán
28
Chương 28: Bệnh tim của thái tử
29
Chương 29: Kết giao bằng hữu
30
Chương 30: Vấn nạn ở yên trường quốc
31
Chương 31: Đường đến kiến đăng
32
Chương 32: Dẹp nạn châu chấu
33
Chương 33: Khoảnh khắc đắn đo
34
Chương 34: Đưa công thần trở về
35
Chương 35: Nam nhân ấy là ai?
36
Chương 36: Đừng hòng thoát khỏi
37
Chương 37: Sóng ngầm hậu cung
38
Chương 38: Người mà ta nhận định
39
Chương 39: Đã rõ tim mình
40
Chương 40: Quyết định của ngũ hoàng tử
41
Chương 41: Bóng chim tăm cá
42
Chương 42: Chuẩn bị xuất kích
43
Chương 43: Thất vọng vì một người
44
Chương 44: Bị trục xuất
45
Chương 45: Hoạn nạn thấy chân tình
46
Chương 46: Đau lòng đế vương
47
Chương 47: Cảm xúc ngọt ngào
48
Chương 48: Bất ngờ ngoài dự tính
49
Chương 49: Sự thật đau lòng
50
Chương 50: Đã có quyết định
51
Chương 51: Một đời - Một kiếp - một đôi
52
Chương 52: Khẩn cầu ban hôn
53
Chương 53: Nam nhi rơi lệ
54
Chương 54: Nàng yêu ngũ đệ sao?
55
Chương 55: Đồ Dê xồm
56
Chương 56: Phải chịu trách nhiệm với ta
57
Chương 57: Loạn tặc hoành hành
58
Chương 58: Chọn lựa người tài
59
Chương 59: Đến kỳ tuyển tú nữ
60
Chương 60: Cướp đoạt sắc hương
61
Chương 61: Giải dược ở đâu?
62
Chương 62: Điều tra âm mưu
63
Chương 63: Lời tuyên chiến
64
Chương 64: Linh tính của trà ngân
65
Chương 65: Tứ hoàng tử xuất thủ
66
Chương 66: Đề cử chủ tướng
67
Chương 67: Thái tử xuất chinh
68
Chương 68: Chết vẫn chưa yên
69
Chương 69: Kế hoạch thủy chiến
70
Chương 70: Nam quốc sơn hà nam đế cư
71
Chương 71: Chủ ý của vân ngọc
72
Chương 72: Kẻ tám lạng, người nửa cân
73
Chương 73: Tương ngộ
74
Chương 74: Ứng chiến
75
Chương 75: Mắt báo săn
76
Chương 76: Trừ khử
77
Chương 77: Kế hoạch mới
78
Chương 78: Không còn cách nào khác
79
Chương 79: Mưu nghịch
80
Chương 80: Thiết kế cạm bẫy
81
Chương 81: Xin lỗi trà ngân
82
Chương 82: Đế vương ma hóa
83
Chương 83: Hùng hoàng
84
Chương 84: Trở mặt
85
Chương 85: Xoay chuyển
86
Chương 86: Bí mật đằng sau
87
Chương 87: Đào tẩu
88
Chương 88: Có một người từng yêu như mạng
89
Chương 89: Tiên hạ thủ vi cường
90
Chương 90: Chó cắn chó
91
Chương 91: Tội ác tày trời
92
Chương 92: Thích sát
93
Chương 93: Ai sa lưới?
94
Chương 94: Kẻ phản quốc
95
Chương 95: Tia hy vọng
96
Chương 96: Thấy hoa bỉ ngạn
97
Chương 97: Tiền kiếp
98
Chương 98: Vì sao xuyên không?
99
Chương 99: Tàn dư?
100
Chương 100: Thấu triệt âm mưu
101
Chương 101: Thừa tướng đắc ý
102
Chương 102: Quốc tang
103
Chương 103: Đồng minh trở về
104
Chương 104: Quý phi nhiếp chính
105
Chương 105: Sự thật hé mở
106
Chương 106: Quanh co chối tội
107
Chương 107: Mang thai
108
Chương 108: Lừa gạt
109
Chương 109: Nguy hiểm bắt đầu
110
Chương 110: Đạo thánh chỉ
111
Chương 111: Lựa chọn nào cho họ?
112
Chương 112: Con đường thê nô
113
Chương 113: Hoàng đế ngỏ lời
114
Chương 114: Giải quyết hậu cung
115
Chương 115: Cánh cửa hạnh phúc
116
Chương 116: Ngoại truyện 1: ngày chung đôi
117
Chương 117: Ngoại truyện 2: nhà có hai đứa trẻ