Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực

* * * * * * *
Tại gian hàng chợ đêm, bà chủ đầm đìa mồ hôi đang nấu một bát mì vằn thắn nhỏ, trong nồi hơi nước bốc lên nghi ngút.

Chu Chẩm Nguyệt khoanh hai tay đứng một bên, Mục Tuyết Y ở phía sau đứng cách cô năm bước chân, cả hai rơi vào im lặng.

Phần mì vằn thắn đã nấu xong, bà chủ đóng gói bỏ vào túi ni lông, đưa cho Chu Chẩm Nguyệt, lau mồ hôi nhiệt tình nói: "Trời sắp mưa rồi, mỹ nữ mau mau quay về nhà."
Chu Chẩm Nguyệt nhận lấy thức ăn, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn."
Cô xoay người rời đi, Mục Tuyết Y lập tức theo sau, vẫn như cũ không quá gần, cách cô năm bước chân đằng sau.

Hai người đi được nửa đường, chân trời truyền lại ầm ầm tiếng sấm, mưa to đột ngột trút xuống, không cho người ta chuẩn bị kịp đã tầm tã tuôn trào, trong không khí nhất thời ngập tràn mùi đất ẩm ướt.

Mưa quá nhanh, cả hai chỉ có thể đến trạm xe buýt gần nhất trú mưa.

Chu Chẩm Nguyệt cố gắng liên lạc với Tiểu Ngải, nhưng không biết tại sao gọi mãi cũng không được.

Mục Tuyết Y không dám đến quá gần Chu Chẩm Nguyệt, bèn ngồi rúc vào trong góc.

Không gian của trạm xe buýt vốn hẹp, nước mưa theo gió thổi đến, làm ướt chân của nàng, nàng ôm tay khẽ run nhẹ.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn nàng một cái: "Xích qua đây một tí..."
Trái tim Mục Tuyết Y đột nhiên được sưởi ấm, nhẹ nhàng di chuyển đến gần cô, trên môi vẫn nở nụ cười tự mãn.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn đôi môi đang mím chặt của nàng, ánh mắt lạnh đi mấy phần: "Nhìn thấy tôi bị em lừa thành bộ dạng này rồi lại không có nguyên tắc quan tâm em, đây là chuyện rất nực cười phải không?"
Mục Tuyết Y vội vàng phủ nhận: "Em không có ý đó..."
Chu Chẩm Nguyệt dời đi ánh mắt, nhìn về phía nhà ga bị mưa dội xối xả, trong giọng nói tràn đầy vẻ xa cách: "Mấy ngày qua vòng vo đủ rồi, nói thẳng đi, mục đích lần này em tiếp cận tôi?"

Mục Tuyết Y sững sờ: "Gì cơ?"
Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc, nói: "Là muốn tài liệu giống lần trước, hay là muốn biết bí mật nào đó trong công ty?"
Mục Tuyết Y nghe cô nói, nỗi cay đắng trong lòng bắt đầu rục rịch, nàng dùng đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay.

"A Nguyệt, đến giờ chị vẫn còn cảm thấy em đang lừa chị."
Chu Chẩm Nguyệt rũ mắt, lông mi đen nhánh tựa như bông lau phất phơ trong gió, đáy mắt có một dòng nước lưu chuyển bị đè nén.

Tiếng nói vẫn như cũ, khiêm tốn đúng mực, không để lộ dấu vết thỏa hiệp.

"Nếu như hôm nay em thẳng thắn nói ra, chỉ cần là chuyện không quá đáng...!tôi đều sẽ đáp ứng em."
Mục Tuyết Y không nhịn được cười khổ, khóe mắt đỏ bừng: "A Nguyệt, chị không hiểu.

Nếu như chị cảm giác em vẫn đang lừa gạt, vậy tại sao chị lại liều lĩnh đối mặt với nguy hiểm, dùng hợp đồng trói chặt em lại bên cạnh chị năm năm?"
Nàng bấu vào chiếc ghế sắt, cố nén nước mắt: "Cuối cùng là chị muốn em ở lại bên cạnh chị, hay là muốn đẩy một tên lừa gạt như em đi thật xa?"
Cô yên lặng ngồi đó hồi lâu, mới mở miệng nói: "Em ở lại hay đi, đó giờ đều do em định đoạt.

Em hỏi tôi như thế, làm như em sẽ lắng nghe ý kiến của tôi vậy."
Mục Tuyết Y nhớ lại những năm mà nàng bỏ rơi Chu Chẩm Nguyệt, trong lòng hổ thẹn bao trùm.

Nàng nắm chặt tay thành quyền, cúi đầu, giọng điệu thấp kém: "Ba năm trước em bỏ đi, là em sai, em có lỗi với chị, lần này em trở về không hề có mục đích, chị có thể tin."
Nàng thử đem ngón tay dò xét mu bàn tay của cô, cẩn thận nhỏ nhẹ: "Từ nay về sau, em sẽ không lừa gạt chị bất cứ chuyện gì, em hứa, được không?"
Chu Chẩm Nguyệt nhìn đôi mắt của nàng, không nói một lời.

Trong khoảnh khắc thoáng qua, Mục Tuyết Y như nhìn thấy vẻ ôn nhu của ba năm về trước.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Chu Chẩm Nguyệt đã quay đầu, không còn nhìn nàng nữa.

"Em biết, có lẽ chị đã không còn yêu em như trước kia." Viền mắt của nàng chua xót: "Tất cả đều do em tự làm tự chịu, em không còn gì để nói, chỉ cần có thể..."
Chỉ cần có thể nhìn cô bình an sống tiếp, dù cho kiếp này không thể ở bên cạnh cô, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Chu Chẩm Nguyệt thấy nàng đột nhiên im bặt, liền hỏi: "Chỉ cần có thể cái gì?"
Mục Tuyết Y rưng rưng mà cười: "Chỉ cần có thể...!bù đắp sai lầm của em là tốt rồi."
Trong chốc lát, không khí rơi vào trạng thái tĩnh, bên tai chỉ còn vang vẳng âm thanh của cơn mưa nặng hạt.

Chu Chẩm Nguyệt thất thần thật lâu, lặng lẽ nhìn màn đêm xa xăm, không nói gì.

Cô không nói, Mục Tuyết Y cũng không dám nói, chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh cô.

Không khí âm u lại lạnh lẽo, chỉ có nhiệt độ ấm áp lan tỏa từ hai đôi tay đang nắm chặt lấy nhau.

Ở những lúc thế này, một tiếp xúc nhỏ cũng được phóng đại vô hạn, một cái nắm tay đơn giản cũng trở thành ngọn lửa sưởi ấm duy nhất.

Hai đôi tay áp lên nhau, cách một tầng áo mỏng manh bị nước mưa thấm ướt, Mục Tuyết Y hận không thể dùng mạch máu của chính mình xuyên qua, cùng Chu Chẩm Nguyệt quấn quýt lấy nhau, buộc thành một cái nút thắt, xiết thành một cái nút chết.

Thì ra khi đem lòng yêu một người, sẽ có khát vọng điên cuồng muốn được lại gần người đó.

Chu Chẩm Nguyệt bỗng quay đầu, ánh mắt có hơi do dự: "Em...!lại bị sốt?"
Mục Tuyết Y vô thức thu tay lại, nói lắp: "Không có, không hề."
Nàng tuyệt đối không thể để cô phát hiện, bản thân vì nắm tay cô, cơ thể mới căng thẳng đến nóng lên.

Chu Chẩm Nguyệt im lặng, ngón tay đột ngột chạm vào nút thắt đầu tiên của áo sơmi, cởi ra.

Mục Tuyết Y cho rằng cô muốn hóng mát, không nghĩ tới khi cởi tới nút thứ ba, cô vẫn còn tiếp tục muốn cởi, một đường thẳng xuống đều bị mở ra.

Mục Tuyết Y bị dọa sợ, hoảng hốt nói: "Chuyện này...!nơi này là đường lớn."
Chu Chẩm Nguyệt nhàn nhạt nhìn nàng, bàn tay lưu loát đem tất cả nút thắt mở ra, cởi xuống áo sơmi.

Sau khi nhìn rõ bên trong vẫn còn cái áo ngắn màu đen, trái tim treo lơ lửng giữa lồng ngực của nàng mới thôi không đánh trống, có chút buồn cười.

Chu Chẩm Nguyệt bất cần nhìn nàng: "Thế nào? Thấy bên trong vẫn còn một cái áo, rất thất vọng?"
Mục Tuyết Y cả kinh, đỏ mặt không nói lời nào.

Hai giây sau, bả vai bị một lớp áo mềm mại mang theo độ ấm phủ lên, thoáng nhìn liền biết, đây là cái áo sơmi cô vừa cởi ra.

Trái tim Mục Tuyết Y bỗng dưng lệch một nhịp, nàng đưa tay nắm lấy vạt áo, lén lút nhìn Chu Chẩm Nguyệt đang ngồi bên cạnh.

Chu Chẩm Nguyệt đưa áo cho nàng xong, liền khôi phục tư thế ngồi, không lạnh không nhạt ngắm nhìn mưa đêm nhảy múa.

Tóc của Chu Chẩm Nguyệt rất dài, trước khi kịp đến trạm xe buýt đã bị nước mưa xối ướt một mảnh, mái tóc đen nhánh vẫn còn tích nước.

Có những giọt nước còn đọng lại, theo cái cổ mảnh mai xinh đẹp của cô mà lăn xuống, tạo ra một vết tích thật dài, lăn vào rãnh sâu như ẩn như hiện bên dưới.

Cô chống một bên cánh tay, xương quai xanh bên đó liền nổi lên, trong hõm vai còn tích trữ vài giọt nước mưa, theo trọng lực rơi xuống giữa khe hở trước ngực cô.

Thân thể cô có bấy nhiêu đường cong nhấp nhô thì chiếc áo lót bó sát người liền phác họa bấy nhiêu quyến rũ kiều diễm.

Áo sơmi kia, có lẽ không nên cởi.

Mục Tuyết Y nuốt một ngụm nước miếng.

Trong lúc bối rối, Mục Tuyết Y phát hiện trên ngực phải của Chu Chẩm Nguyệt có một vết sẹo nhợt nhạt, chỉ lộ ra một phần, đó là dấu vết của kim khâu.

Khi muốn nhìn kĩ lại một lần nữa, cô khẽ động, áo đen bên trong lại che khuất nơi đó.

Mục Tuyết Y chỉ có thể nghiêng đầu, cố gắng liếc nhìn từ một cái góc độ khác, càng mờ mịt nàng càng muốn thấy rõ.

"Mục Tuyết Y." Chu Chẩm Nguyệt cười như không cười: "Em có thể thu liễm lại tầm nhìn một chút không?"
Mục Tuyết Y lúc này mới nhận ra hành vi của mình rất cầm thú, vội vã dời đi ánh mắt đang đặt trên ngực cô, ho khan hai tiếng, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Thời gian trôi qua, mưa cũng giảm đi, xe cộ trên đường cũng dần dần lưu thông nườm nượp.

Tuy rằng Mục Tuyết Y muốn ở bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt thêm chút nữa, nhưng cô vẫn còn lịch trình công việc khác, trận mưa này đã làm lỡ quá nhiều thời gian.

Cô đón hai chiếc taxi, bản thân ngồi một chiếc rời đi trước, một chiếc khác lại đưa Mục Tuyết Y trở về bệnh viện.

Trong hành lang bệnh viện, Tiểu Ngải đang xử lý một ít sự vụ trên WeChat, thấy Mục Tuyết Y trở về, nàng đặt điện thoại sang một bên, cười híp mắt nói: "Nhị tiểu thư về rồi sao? Không cần gấp gáp, cứ nói chuyện với lão gia đi, nói xong kêu tôi, tôi sẽ đưa cô về căn hộ ven sông."
"Ừm."
Mục Tuyết Y hơi do dự, đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Chờ đã, tôi...!muốn hỏi cô một ít việc."
Tiểu Ngải vẫn giữ nụ cười: "Nhị tiểu thư cứ hỏi."
Mục Tuyết Y hỏi: "Lúc nãy ra ngoài mua bữa tối...!tôi nhìn thấy...!trên ngực phải của A Nguyệt có một vết sẹo, nhớ trước kia khi ở cùng chị ấy thì không có.

Sau khi tôi bỏ đi...!chị ấy gặp chấn thương gì vậy?"
Tiểu Ngải nghe thế, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ.

Chỉ chốc lát sau, nàng lại cười lên, nhưng vẫn không đưa cho Mục Tuyết Y câu trả lời, chỉ nói: "Nhị tiểu thư hà cớ gây khó dễ cho bản thân."
"Gây khó dễ cho bản thân?" Mục Tuyết Y càng khó hiểu: "Có ý gì? Tại sao tôi lại tự gây khó dễ cho bản thân chứ?"
Tiểu Ngải cúi đầu: "Xin lỗi, Chu tổng không cho phép, tôi không thể nói chuyện này cho cô."
Mục Tuyết Y nhìn ra được Tiểu Ngải không muốn nói, cũng không miễn cưỡng nàng.

Đi vào phòng bệnh, nàng còn đang thất thần, Chu Phong Niên gọi nàng cũng không nghe thấy.

Ông lão lại gọi lần hai: "Nha đầu? Nha đầu? Đang nghĩ gì vậy?"
Mục Tuyết Y định thần lại, trong lòng không kiềm chế nổi sự quan tâm với Chu Chẩm Nguyệt, mặc dù nàng biết là không nên, cuối cùng vẫn phải hỏi Chu Phong Niên.

Chu Phong Niên không có ý che giấu nàng, ánh mắt của ông trở nên nặng nề, vẻ tươi cười trên mặt đã giảm bớt.

"Chuyện này...!vốn không nên đến lượt ông nói cho con, nhưng nếu không nói, nó sẽ không để những ai biết chuyện nói lại cho con, có lẽ cả đời con đều không biết."
"Những chuyện này, con có quyền được biết."
Ông lão thở dài, ánh mắt nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.

"Ba năm trước con đột ngột bỏ đi, không để lại bất kỳ giấy tờ tin tức nào, nó không liên lạc được con, cho rằng con đã gặp chuyện xấu, gấp đến mức điên rồi.

Đi báo án, cảnh sát tìm con, nó cũng tìm con, không ăn không uống, không trở về nhà, chuyện công ty cũng mặc kệ.

Thật ra...!con biết đó, xem như chia tay rõ ràng, nó cũng không phải dạng cuồng loạn như vậy, nó liều mạng như thế, là bởi vì sợ con thật sự đã gặp chuyện không may."
"Cũng là mùa hè, cũng là trời mưa như hôm nay.

Ngày đó trời đổ mưa tầm tã, buổi tối nó lái xe băng băng trong mưa, đường rất trơn trượt, còn chưa kịp tìm thấy con thì đã...!xảy ra tai nạn giao thông."
"Một phần tay lái va chạm mạnh bị nứt ra, đâm vào bên trong phổi, khi cấp cứu, phải liên tục khâu mấy chục mũi kim..."
"Vì vậy mới lưu lại vết sẹo."
Chu Phong Niên đã cố tình nói giảm nói tránh, cố gắng trần thuật một cách giản lược nhất, nhưng ông càng như thế, người nghe lại càng nỗ lực hình dung từng chi tiết nhỏ trong đầu.

Phải sợ hãi như thế nào khi thấy nàng bỏ đi.

Cô muốn tìm nàng có bao nhiêu hoảng hốt.

Khi được cứu ra khỏi hiện trường tai nạn, cô lại bị máu nhuộm đến mức không nhìn ra được màu gốc của bộ quần áo ban đầu.

Tàn nhẫn nhất chính là, cô từ vực sâu của cái chết tỉnh lại, người khác nói cho cô biết:
- Mục Tuyết Y, người cô cần tìm không có nguy hiểm gì.

Nàng đi, bởi vì nàng là một kẻ lừa gạt cần phải chạy trốn..

Chapter
1 Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2 Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3 Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4 Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5 Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6 Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7 Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8 Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9 Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10 Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11 Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12 Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13 Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14 Chương 14: Ngu Ngốc
15 Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16 Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17 Chương 17: Hiểu Sai
18 Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19 Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20 Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21 Chương 21: Ngủ Chung Giường
22 Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23 Chương 23: Vì Người Mà Sống
24 Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25 Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26 Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27 Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28 Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29 Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30 Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31 Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32 Chương 32: Trốn Nhà Đi
33 Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34 Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35 Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36 Chương 36: Đừng Đi
37 Chương 37: Chị Gái!
38 Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39 Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40 Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41 Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42 Chương 42: Mục Quốc Thừa
43 Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44 Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45 Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46 Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47 Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48 Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49 Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50 Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51 Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52 Chương 52: Khiêu Khích
53 Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54 Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55 Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56 Chương 56: Đặt Cược
57 Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58 Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59 Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60 Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61 Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62 Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63 Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64 Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65 Chương 65
66 Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67 Chương 67: Bão Tuyết
68 Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69 Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70 Chương 70: Nếu Như
71 Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72 Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73 Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74 Chương 74: Thẹn Thùng
75 Chương 75
76 Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77 Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78 Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79 Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80 Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81 Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82 Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83 Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84 Chương 84: Đối Mặt
85 Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86 Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87 Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88 Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89 Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90 Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91 Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92 Chương 92: Khắc Lên Em
93 Chương 93: Bất Động Bất Tử
94 Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95 Chương 95: Em Có Ngoan Không
96 Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97 Chương 97: Năm Xưa
98 Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99 Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100 Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101 Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102 Chương 102: Kỳ Thanh
103 Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104 Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105 Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106 Chương 106: Ghen
107 Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108 Chương 108: Mục Tuyết 1
109 Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110 Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111 Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112 Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113 Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114 Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115 Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125 Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126 Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2
Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3
Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4
Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5
Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6
Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7
Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8
Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9
Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10
Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11
Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12
Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13
Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14
Chương 14: Ngu Ngốc
15
Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16
Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17
Chương 17: Hiểu Sai
18
Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19
Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20
Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21
Chương 21: Ngủ Chung Giường
22
Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23
Chương 23: Vì Người Mà Sống
24
Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25
Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26
Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27
Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28
Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29
Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30
Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31
Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32
Chương 32: Trốn Nhà Đi
33
Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34
Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35
Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36
Chương 36: Đừng Đi
37
Chương 37: Chị Gái!
38
Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39
Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40
Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41
Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42
Chương 42: Mục Quốc Thừa
43
Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44
Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45
Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46
Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47
Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48
Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49
Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50
Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51
Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52
Chương 52: Khiêu Khích
53
Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54
Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55
Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56
Chương 56: Đặt Cược
57
Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58
Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59
Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60
Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61
Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62
Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63
Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64
Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65
Chương 65
66
Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67
Chương 67: Bão Tuyết
68
Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69
Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70
Chương 70: Nếu Như
71
Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72
Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73
Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74
Chương 74: Thẹn Thùng
75
Chương 75
76
Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77
Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78
Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79
Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80
Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81
Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82
Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83
Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84
Chương 84: Đối Mặt
85
Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86
Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87
Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88
Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89
Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90
Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91
Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92
Chương 92: Khắc Lên Em
93
Chương 93: Bất Động Bất Tử
94
Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95
Chương 95: Em Có Ngoan Không
96
Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97
Chương 97: Năm Xưa
98
Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99
Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100
Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101
Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102
Chương 102: Kỳ Thanh
103
Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104
Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105
Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106
Chương 106: Ghen
107
Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108
Chương 108: Mục Tuyết 1
109
Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110
Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111
Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112
Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113
Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114
Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115
Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125
Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126
Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn