Chương 10: Tôi không muốn đi

Editor: Linh Ngọc

“A ~~~!”

Sau tiếng thét chói tai của Tiểu Thỏ, còn có một tiếng thét còn chói tai
hơn tiếng thét của cô, không phải tiếng hét này rất quen thuộc, “Giản
Chính Dương?”

Hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ có bóng hình của Giản Chính Dương, “Mới rồi, là anh sao?”

“Đúng vậy.” Giản Chính Dương vuốt ngực, “Tiểu Thỏ em chạy cái gì vậy, còn
nữa, vì sao lại thét lớn tiếng như vậy, làm tôi sợ muốn chết.”

Bạch Tiểu Thỏ không trả lời vấn đề của Giản Chính Dương, nắm lấy ống tay áo
của anh, cảnh giác nhìn khắp nơi, xem coi có chỗ nào có người chốn
không, “Anh ở sau lưng tôi từ bao giờ vậy, có nhìn thấy người khác hay
không?”

“Không có.” Giản Chính Dương nhìn xung quanh, một bóng người cũng không có.

“Ờ.” Nghe được Giản Chính Dương nói như vậy, Bạch Tiểu Thỏ nghĩ chắc là bản
thân mình suy nghĩ quá nhiều, buông ống tay áo của anh, khẽ vuốt cái
trán đã đổ mồ hôi, bây giờ chân cô đã có chút mềm nhũn rồi.

“Tiểu Thỏ em còn chưa trả lời tôi vì sao lại em lại bị dọa đến như vậy?” Giản Chính Dương bởi vì Tiểu Thỏ buông ống tay áo của mình mà có chút bất
mãn.

Tuy rằng muốn cho cô một thời gian để thích ứng, mỗi ngày
buổi tối đều yên lặng đưa cô về nhà, cách xa cô mười mét, thế nhưn
khoảng cách bây giờ của hai người, lập tức đánh đổ khả năng khống chế
yếu ớt trong lòng của Giản Chính Dương, cánh tay căn bản không bị khống
chế, ôm chặt Bạch Tiểu Thỏ vào lòng mình, mùi hương nhàn nhạt truyền từ
người trong lòng của mình, như một luồng ánh sáng mặt trời, rọi sáng
trái tim của anh, xua tan nội tâm đen tối của anh.

Vào lúc này
tinh thần Bạch Tiểu Thỏ không yên, không có chú ý tới khoảng cách giữa
mình và Giản Chính Dương, có lẽ cô đã quy Giản Chính Dương về loại tin
tưởng, cho nên tiếp xúc với Giản Chính Dương cũng không có bất kỳ bất kỳ chống cự gì.

“Chẳng phải do anh tự do nắm bả vai tôi từ phía sau làm tôi vừa sợ vừa nhảy dựng lên.”

Giản Chính Dương có chút tủi thân, “Là tôi nhìn thấy em càng chạy càng nhanh, muốn xem em có chuyện gì xảy ra không thôi mà.”

Tiểu Thỏ nhắm mắt bình tĩnh lại, nỗi sợ hãi lúc nãy làm cô không dám đi một mình nữa, “Bỏ đi, anh tiễn tôi về.”

“Được.” Đôi mắt Giản Chính Dương sáng ngời, đỡ Tiểu Thỏ cẩn thậnđi về phía trước.

Chắc là do ảo giác của mình, Bạch Tiểu Thỏ nghĩ, phát hiện tư thế Giản Chính Dương đỡ mình vô cùng thân thiết, nhưng cô đành phải chấp nhận, vừa rồi thực sự hù dọa cô, bây giờ không thể có sức lực đi nữa, trước đây vẫn
cảm thấy bản thân rất kiên cường, nhưng bộ dạng vừa rồi, làm cho cô thấy rất mất mặt, tại sao lúc nãy mình lại sợ hải? Hay là cô thực sự cần một người bên cạnh?

Hai người yên lặng đi một lát, lòng của Tiểu Thỏ dần dần bình tĩnh lại, có lẽ là chóp mũi truyền đến hơi thở của người
đàn ông này làm cho cô cảm thấy yên ổn.

“Tối nay tôi ra khỏi siêu thị, sao không có thấy anh ở trước cửa tiểu khu?”

Nếu như không phải là không thấy anh, thì lúc nghe thấy tiếng bước chân, cô cũng sẽ không nghi thần nghi quỷ, hay là do cô không tự tin đến vậy,
cho là mình có thể nhận biết được tiếng bước chân của Giản Chính Dương,
đôi khi, tận mắt thấy vẫn là tốt nhất.

Giản Chính Dương ngẩn
người, nói, “Lúc tôi chuẩn bị đi ra, thì đột nhiên thấy bụng khó chịu,
vì thế nên đi vào nhà vệ sinh,... Xin lỗi, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ
đến đúng giờ đón em.”

Bạch Tiểu Thỏ không nói gì, thế nhưng cô cảm thấy tim mình bởi vì lời nói của Giản Chính Dương mà bình tĩnh trở lại.

Đến cửa tiểu khu, lần đầu tiên Tiểu Thỏ có do dự, nhìn Giản Chính Dương ôm
mình, cứ như vậy để anh rời khỏi, hình như có chút ác độc.

“Có muốn lên nhà của tôi ngồi một chút không?”

“Được.” Giản Chính Dương một chút giãy dụa cũng không có.

Lúc Tiểu Thỏ thấy Giản Chính Dương đáp ứng liền hối hận, đã trễ thế này,
muốn một người đàn ông lên nhà của người con gái độc thân, hình như có
chút, nhưng mà đã lỡ nói ra nên cũng không tiện từ chối chỉ đành phải
nói.

“Nhà tôi rất bừa bộn, không có sắp xếp, nếu như anh ngại thì có thể ngày khác đến cũng được.”

“Tôi không ngại.” Thật vất vả Tiểu Thỏ lên tiếng, Giản Chính Dương vui vẻ
còn không kịp, thì làm sao có thể từ chối, cho dù là ổ chó anh cũng sẽ
đi.

“... Được rồi.” Khóe miệng Bạch Tiểu Thỏ có chút run rẩy, đi về phía trước.

N nhà, mở đèn, nhìn trong phòng khách bày đồ ngổn ngang, Bạch Tiểu Thỏ có chút ngượng ngùng, “Tôi ở một mình, vì thế không thường dọn dẹp.”

“Không sao.” Giản Chính Dương cười cười, “Tôi cũng không thường dọn nhà mà.”

Tiểu Thỏ không tự chủ nhớ tới tấm hình trong điện thoại mà Giản Chính Dương
tự chụp gửi cô, nhìn thấy nhà anh, thoạt nhìn, có vẻ sạch sẽ hơn nhà
mình nhiều.

“Anh ngồi đi.”

“Được.” Giản Chính Dương rất tự nhiên hôn một cái Tiểu Thỏ, sau đó đi tới ngồi xuống ghế sa lon, hoàn
toàn không coi mình là khách.

Đêm nay ánh trăng tốt, Tiểu Thỏ quyết định không chấp nhất với anh, “Muốn uống chút gì không?”

“Em cho tôi cái gì tôi uống cái đó.”

“Được rồi.” Tiểu Thỏ đổ nước trà nóng từ trong ấm ra, “Trong nhà chỏ còn nước trà nóng, vì thế chỉ có thể mời anh uống nó vậy.”

Cười cười nhìn cái ly hình hoạt hình, Bạch Tiểu Thỏ một chút cũng không ngại rót chiêu đãi khác, “Đây là cái chén bình thường em uống sao?”

“Vâng.”

“Em uống nước như thế nào vậy?” Giản Chính Dương tò mò uống một ngụm nước, “Môi của em chạm nơi nào?”

Vừa nói Giản Chính Dương vừa cầm chiếc ly xoay một vòng, cố gắng tìm kiếm
chỗ Tiểu Thỏ chạm môi vào, vì thế có thể gián tiếp hôn môi rồi.

Tiểu Thỏ tự động bỏ qua hành vi ấu trĩ của anh, nhưng mà vẻ mặt không cẩn
thận được đỏ một chút, “Khuya lắm rồi, anh uống nước rồi thì trở về đi,
tôi cũng muốn nghỉ ngơi.”

Vừa nghe thấy Tiểu Thỏ đuổi người, Giản Chính Dương lập tức giả ánh mắt đáng thương nhìn Tiểu Thỏ, “Có thể cho
tôi uống hết ly này rồi mới đi không?”

“Có thể.”

Tiểu Thỏ
trả lời xong, trong mắt Giản Chính Dương lộ ra một tia giảo hoạt, ly
nước này tối nay anh sẽ không uống xong, vẫy tay một cái đứng bên cạnh
Tiểu Thỏ nói,

“Không cần nhìn anh, em làm việc của mình đi.”

“Được rồi.” Tiểu Thỏ chỉ do dự một chút liền gật đầu, bốn giờ cô đã phải đi
làm, thỉnh thoảng cũng có ăn khuya, mà ngày hôm nay, lúc thức dậy ăn một chút đã đi làm, nếu như không phải thỉnh thoảng ăn một viên kẹo đại
bạch thỏ, có khả năng đã sớm đói bụng.

“Tôi muốn ăn mì, anh muốn ăn không?”

“Muốn.” Vừa nghe Tiểu Thỏ muốn xuống bếp, Giản Chính Dương lập tức gật đầu, “Tôi muốn ăn.”

“Được rồi.” Bạch Tiểu Thỏ tiến phòng bếp, “Chờ một lát.”

Lợi dụng lúc này, Giản Chính Dương đi tới chỗ để giày, bởi vì có anh, nên
Tiểu Thỏ cũng không thay dép, trên kệ cómột đôi dép nữ, ngày mai mình
sẽ mang đôi giày mình đến, Giản Chính Dương lập tức quyết định, sau này
tới có thể đổi giày, tất nhiên, nhà mình cũng nên chuẩn bị một đôi dép
nữ, lúc ấy Tiểu Thỏ đến nhà mình có thể mang được.

Cởi giày và vớ ra, mang giày giày xăng-̣đan của Tiểu Thỏ vào nhà vệ sinh rửa chân, mỗi ngày ở nhà, mỗi ngày tắm, trên người anh sạch sẽ hơn người đàn ông khác nhiều, thậm chí còn có mùi hương của xà phòng.

Dùng khăn mặt của Tiểu Thỏ, tựa hồ có thể ngửi thấy mùi vị của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương một chút cũng không khách khí, từ khi có thể bước vào đây anh đã không
xem mình là khách, mà là chủ nhân của nơi này.

Tiểu Thỏ bưng hai
tô mì ra, đựng trong bát của Giản Chính Dương nhiều hơn một chút, bưng
ra thì thấy, Giản Chính Dương ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn cơm, thấy cô,
lập tức hiện ra ánh mắt mong chờ nhìn cô.

Nhìn đôi mắt này, làm cho cô sinh ra cảm giác thân thiết, cười cười, “Ăn mì.”

“Được.” Giản Chính Dương nhận lấy tô mì Tiểu Thỏ đưa tới, không kịp chờ đợi
muốn nếm thử tay nghề của Tiểu Thỏ, ăn một miếng kết quả là nóng quá!~~

“A,...”

“Anh làm sao vậy? Nóng sao? Mua nhổ ra đi.”Thấy anh bị nóng đến như vậy mà không thèm nhổ ra, Tiểu Thỏ có chút tức giận vô cùng.

“Sao không nhổ ra.”

Thấy Tiểu Thỏ nổi giận, Giản Chính Dương vội vã nhổ ra vào bát, ngượng ngùng nhìn Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ nhịn không được phát hỏa, đáy lòng còn mơ hồ yêu thương, “Anh ngốc
à, đến con nít cũng biết nóng là phải nhổ ra, tại sao anh không nhổ?”

“Luyến tiếc.” Giản Chính Dương nhỏ giọng nói.

Tiểu Thỏ sửng sốt một chút mới phản ứng được, luyến tiếc không nhổ ra, là bởi vì cô nấu sao.

Đọc được ý tứ trong mắt anh, nhất thời lòng có nhiều rối loạn, đẩy ly nước qua, “Uống nước lạnh đi.”

Thấy anh uống từng hóp nhỏ, cô giục, “Uống vài hóp nữa, uống nhiều một chút.”

“Không uống, uống sẽ hết.” Giản Chính Dương lắc đầu liên tục, “Tôi không muốn đi.”

Tiểu Thỏ sửng sốt, nhất thời có chút dở khóc dở cười, “Được rồi, sẽ không đuổi anh đi, uống cạn hết cũng sẽ không đuổi anh đi.”

Nghe được Tiểu Thỏ bảo đảm, Giản Chính Dương cười giống như đứa trẻ, “Được, là em nói đó.”

Tiểu Thỏ mơ hồ nghĩ có gì đó không đúng, nhưng thấy anh hài lòng nghiêm túc
ăn mì, dáng vẻ giống như rất ngon, nhất thời bụng cũng thấy đói, không
cần nghĩ nhiều, hay là ăn mì trước đi.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Quên mang tiền
3 Chương 3: Bạch Tiểu Thỏ phát điên
4 Chương 4: Giản Chính Dương vô lại
5 Chương 5: Bộc lộ bản tính
6 Chương 6: Bắt đầu theo đuổi
7 Chương 7: Tiểu Thỏ tức giận
8 Chương 8
9 Chương 9: Yên lặng đi theo
10 Chương 10: Tôi không muốn đi
11 Chương 11: Giản Chính Dương nổi sói tính
12 Chương 12: Giản Chính Dương da mặt dày
13 Chương 13: Giản Chính Dương làm cơm, Tiểu Thỏ phải tán thưởng
14 Chương 14: Đồng nghiệp ghen tị
15 Chương 15: Tiểu Thỏ đáng yêu
16 Chương 16: Không gian giới hạn sức hấp dẫn
17 Chương 17
18 Chương 18: Giản Chính Dương bảo vệ cho Thỏ Thỏ
19 Chương 19
20 Chương 20: Mùi dấm chua không ranh giới
21 Chương 21: Bà Giản bạo lực
22 Chương 22: Lại đánh nhau
23 Chương 23: Trừ phi anh chết, nếu không sẽ không buông tay
24 Chương 24: Con trai bà có bị bệnh không?
25 Chương 25: Tiểu Thỏ bị ăn
26 Chương 26: Nên hận anh, nhưng cô lại không hận nổi
27 Chương 27: Anh muốn giữ lại kỷ niệm
28 Chương 28: Không được đi
29 Chương 29: Giản Chính Dương bá đạo
30 Chương 30: Mua thuốc
31 Chương 31: Tiểu Tình ghen tỵ
32 Chương 32: Hứa hẹn: Anh không phụ em, em sẽ không phụ anh
33 Chương 33: Không thể tùy tiện kết hôn như vậy
34 Chương 34: Nếu như yêu anh, thì đừng làm việc
35 Chương 35: Giản Chính Dương: Cứu anh
36 Chương 36: Giản Chính Dương bị thương
37 Chương 37: Thiên sứ bảo vệ
38 Chương 38: Tiểu Thỏ khó chịu
39 Chương 39: Tiểu Thỏ thông minh
40 Chương 40: Đừng tỏ vẻ là em gái đáng thương, bà đã già rồi
41 Chương 41: Chỗ này là của em, không được cắn
42 Chương 42: Không cần mua nhẫn đính hôn
43 Chương 43: Anh là hoa nhài, em là phân trâu
44 Chương 44: Có cảm giác như thôn nữ vào thành phố vậy
45 Chương 45: Tôi không đồng ý cô làm cháu dâu bên ngoại của tôi
46 Chương 46: Chỉ cần hai người chúng ta thôi được không
47 Chương 47: Tôi tưởng cô mới là người sốt ruột kết hôn
48 Chương 48: Gọi cô ấy là bà Giản
49 Chương 49: Bà xã đau lòng vì anh sao?
50 Chương 50: Ngày mai phải ly hôn
51 Chương 51: Em muốn nằm viện
52 Chương 52: Giúp em cởi quần
53 Chương 53: Tự bê đá đập chân mình
54 Chương 54: Bà xã, em quan tâm anh sao?
55 Chương 55: Xã hội hài hòa, tất cả đều phải hài hòa
56 Chương 56: Thù hận của bà ấy liên quan gì tới anh?
57 Chương 57: Tiểu Thỏ cũng có ưu điểm
58 Chương 58: Tâm tư của mẹ Giản
59 Chương 59
60 Chương 60: Nếu đã kết hôn, sao còn không gọi mẹ
61 Chương 61: Anh muốn nhận thù lao
62 Chương 62: Trở về nhà thu dọn
63 Chương 63: Một mình về nhà
64 Chương 64: Một mình
65 Chương 65: Làm chuyện xấu cẩn thận báo ứng
66 Chương 66: Đừng để em thất vọng
67 Chương 67
68 Chương 68: Đi ra ngoài và thông báo
69 Chương 69: Âm mưu của bà ngoại Giản Chính Dương.
70 Chương 70: Gặp ác mộng
71 Chương 71: Tức giận
72 Chương 72: Tiểu Thỏ ghen
73 Chương 73
74 Chương 74: Chán ghét
75 Chương 75: Quyền lực
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83-84
84 Chương 85
85 Chương 86
86 Chương 87
87 Chương 88
88 Chương 89
89 Chương 90
90 Chương 91
91 Chương 92
92 Chương 93
93 Chương 94
94 Chương 95
95 Chương 96
96 Chương 97
97 Chương 98
98 Chương 99
99 Chương 100
100 Chương 101
101 Chương 102
102 Chương 103
103 Chương 104
104 Chương 105
105 Chương 106
106 Chương 107
107 Chương 108
108 Chương 109
109 Chương 110
110 Chương 111
111 Chương 112
112 Chương 113
113 Chương 114
114 Chương 115
115 Chương 116
116 Chương 117
117 Chương 118
118 Chương 119
119 Chương 120
120 Chương 121
121 Chương 122
122 Chương 123
123 Chương 124
124 Chương 125
125 Chương 126
126 Chương 127
127 Chương 128
128 Chương 129
129 Chương 130
130 Chương 131
131 Chương 132
132 Chương 133
133 Chương 134
134 Chương 135
135 Chương 136
136 Chương 137
137 Chương 138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159-160
159 Chương 161
160 Chương 162
161 Chương 163
162 Chương 164
163 Chương 165
164 Chương 166
165 Chương 167
166 Chương 168
167 Chương 169
168 Chương 170
Chapter

Updated 168 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Quên mang tiền
3
Chương 3: Bạch Tiểu Thỏ phát điên
4
Chương 4: Giản Chính Dương vô lại
5
Chương 5: Bộc lộ bản tính
6
Chương 6: Bắt đầu theo đuổi
7
Chương 7: Tiểu Thỏ tức giận
8
Chương 8
9
Chương 9: Yên lặng đi theo
10
Chương 10: Tôi không muốn đi
11
Chương 11: Giản Chính Dương nổi sói tính
12
Chương 12: Giản Chính Dương da mặt dày
13
Chương 13: Giản Chính Dương làm cơm, Tiểu Thỏ phải tán thưởng
14
Chương 14: Đồng nghiệp ghen tị
15
Chương 15: Tiểu Thỏ đáng yêu
16
Chương 16: Không gian giới hạn sức hấp dẫn
17
Chương 17
18
Chương 18: Giản Chính Dương bảo vệ cho Thỏ Thỏ
19
Chương 19
20
Chương 20: Mùi dấm chua không ranh giới
21
Chương 21: Bà Giản bạo lực
22
Chương 22: Lại đánh nhau
23
Chương 23: Trừ phi anh chết, nếu không sẽ không buông tay
24
Chương 24: Con trai bà có bị bệnh không?
25
Chương 25: Tiểu Thỏ bị ăn
26
Chương 26: Nên hận anh, nhưng cô lại không hận nổi
27
Chương 27: Anh muốn giữ lại kỷ niệm
28
Chương 28: Không được đi
29
Chương 29: Giản Chính Dương bá đạo
30
Chương 30: Mua thuốc
31
Chương 31: Tiểu Tình ghen tỵ
32
Chương 32: Hứa hẹn: Anh không phụ em, em sẽ không phụ anh
33
Chương 33: Không thể tùy tiện kết hôn như vậy
34
Chương 34: Nếu như yêu anh, thì đừng làm việc
35
Chương 35: Giản Chính Dương: Cứu anh
36
Chương 36: Giản Chính Dương bị thương
37
Chương 37: Thiên sứ bảo vệ
38
Chương 38: Tiểu Thỏ khó chịu
39
Chương 39: Tiểu Thỏ thông minh
40
Chương 40: Đừng tỏ vẻ là em gái đáng thương, bà đã già rồi
41
Chương 41: Chỗ này là của em, không được cắn
42
Chương 42: Không cần mua nhẫn đính hôn
43
Chương 43: Anh là hoa nhài, em là phân trâu
44
Chương 44: Có cảm giác như thôn nữ vào thành phố vậy
45
Chương 45: Tôi không đồng ý cô làm cháu dâu bên ngoại của tôi
46
Chương 46: Chỉ cần hai người chúng ta thôi được không
47
Chương 47: Tôi tưởng cô mới là người sốt ruột kết hôn
48
Chương 48: Gọi cô ấy là bà Giản
49
Chương 49: Bà xã đau lòng vì anh sao?
50
Chương 50: Ngày mai phải ly hôn
51
Chương 51: Em muốn nằm viện
52
Chương 52: Giúp em cởi quần
53
Chương 53: Tự bê đá đập chân mình
54
Chương 54: Bà xã, em quan tâm anh sao?
55
Chương 55: Xã hội hài hòa, tất cả đều phải hài hòa
56
Chương 56: Thù hận của bà ấy liên quan gì tới anh?
57
Chương 57: Tiểu Thỏ cũng có ưu điểm
58
Chương 58: Tâm tư của mẹ Giản
59
Chương 59
60
Chương 60: Nếu đã kết hôn, sao còn không gọi mẹ
61
Chương 61: Anh muốn nhận thù lao
62
Chương 62: Trở về nhà thu dọn
63
Chương 63: Một mình về nhà
64
Chương 64: Một mình
65
Chương 65: Làm chuyện xấu cẩn thận báo ứng
66
Chương 66: Đừng để em thất vọng
67
Chương 67
68
Chương 68: Đi ra ngoài và thông báo
69
Chương 69: Âm mưu của bà ngoại Giản Chính Dương.
70
Chương 70: Gặp ác mộng
71
Chương 71: Tức giận
72
Chương 72: Tiểu Thỏ ghen
73
Chương 73
74
Chương 74: Chán ghét
75
Chương 75: Quyền lực
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83-84
84
Chương 85
85
Chương 86
86
Chương 87
87
Chương 88
88
Chương 89
89
Chương 90
90
Chương 91
91
Chương 92
92
Chương 93
93
Chương 94
94
Chương 95
95
Chương 96
96
Chương 97
97
Chương 98
98
Chương 99
99
Chương 100
100
Chương 101
101
Chương 102
102
Chương 103
103
Chương 104
104
Chương 105
105
Chương 106
106
Chương 107
107
Chương 108
108
Chương 109
109
Chương 110
110
Chương 111
111
Chương 112
112
Chương 113
113
Chương 114
114
Chương 115
115
Chương 116
116
Chương 117
117
Chương 118
118
Chương 119
119
Chương 120
120
Chương 121
121
Chương 122
122
Chương 123
123
Chương 124
124
Chương 125
125
Chương 126
126
Chương 127
127
Chương 128
128
Chương 129
129
Chương 130
130
Chương 131
131
Chương 132
132
Chương 133
133
Chương 134
134
Chương 135
135
Chương 136
136
Chương 137
137
Chương 138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159-160
159
Chương 161
160
Chương 162
161
Chương 163
162
Chương 164
163
Chương 165
164
Chương 166
165
Chương 167
166
Chương 168
167
Chương 169
168
Chương 170