Chương 1: Đồng quy vu tận

Nam Dương 

 Giữa đại dương mênh mông, có một hòn đảo biệt lập bị nước biển bao quanh cách biệt với thế giới bên ngoài. 

 Tại hòn đảo tưởng chừng như bình thường này lại ẩn giấu một phòng thí nghiệm ngầm vô danh, tàn ác vô nhân đạo. 

 Trong phòng nghiên cứu chứa đầy thuốc và thiết bị công nghệ cao, một cô gái đã biến mất trên chiếc giường đơn chật hẹp, chỉ còn lại bốn chiếc còng tay đẫm máu treo lơ lửng ở bốn góc giường, trông cực kỳ quỷ dị. 

 “Huyết Ảnh biến mất rồi!” 

 Đột nhiên không còn nhìn thấy cô gái khiến người điều khiển trước màn hình giám sát vô cùng hoảng loạn. 

 Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng điều khiển lập tức thay đổi, họ nhìn chằm chằm vào màn hình như thể bản thân sắp phải đối mặt với một kẻ thù đáng sợ. 

 Họ nhanh chóng tìm kiếm bóng hình cô gái trong vô số màn hình giám sát nhưng lại chẳng có dấu vết nào. 

 Bỗng nhiên trong hành lang, từng nhân viên bảo vệ không hiểu tại sao lần lượt ngã xuống, khiến họ càng ngày càng hoang mang. 

 “Ngay lập tức kích hoạt hệ thống an ninh truy tìm Huyết Ảnh. Nhất định không được để cô ta trốn thoát, nếu không ai cũng đừng hy vọng sống sót.” 

Advertisement
 Hệ thống vừa được bật lên, giữa không trung liền xuất hiện một màn hình màu xanh khổng lồ, dữ liệu dày đặc, chẳng khác nào thiên la địa võng. 

 “Mau phun khói NT34. Không cần biết tổn thất như thế nào, bằng mọi cách cũng phải bắt được người.” 

 Nhận được lệnh, trên bức tường cứng như sắt lần lượt xuất hiện các thiết bị phun khói, lập tức giải phóng khí độc. 

 Vô số người mặc đồ đen mang theo súng và mặt nạ phòng độc di chuyển cẩn thận qua phòng thí nghiệm đang chứa đầy khí độc. 

 Lúc này, trong khói bụi lại truyền đến tiếng bẻ cổ, gãy xương răng rắc giòn tan khiến người ta tê cả da đầu, sợ hãi cực độ. 

 Dưới làn khói vô hình, xác chết nhanh chóng chất thành đống. 

 “Lập tức thông báo cho tiến sĩ Tang, để bọn họ vào khu bảo vệ trú ẩn!” 

Advertisement
 “Két!!!” Thiết bị đột nhiên phát ra âm thanh rít đến chói tai. 

 Ngay sau đó, toàn bộ thiết bị đều bị phá hủy, dòng điện cháy bùng lên thiêu đốt cả bàn điều khiển, mùi cháy khét lan tỏa trong không khí vô cùng khó chịu, khiến mọi người hoảng sợ và lùi lại, rời xa bàn điều khiển. 

 Màn hình giám sát cũng bị hỏng hoàn toàn, toàn bộ phòng thí nghiệm chẳng còn hoạt động được nữa, lúc này chuông báo động lại vang lên. 

 Mọi người đều kinh hoàng. 

 Một báo cáo khẩn cấp được phát ra từ thiết bị liên lạc: “Một vài tiến sĩ và toàn bộ nhân viên nghiên cứu đã bị giết, còn tiến sĩ Tang thì biến mất”. 

 “Ông ấy chắc hẳn đã bị chết dưới tay của Huyết Ảnh.” 

 “Rút lui. Ở đây chẳng có ai có thể là đối thủ của Huyết Ảnh. Phần lớn gen đã được trích xuất thành công. Mau lấy dữ liệu rồi chạy trốn.” 

 “Quyết định như vậy đi!” 

 Trong phòng cực kỳ hỗn loạn, tên đứng đầu cuối cùng cũng lên tiếng: “Lập tức lấy hết số liệu và sơ tán, chuẩn bị cho nổ tung căn cứ. Cấp trên đã nói, sau khi trích xuất gen thành công, Huyết Ảnh cũng không cần giữ lại nữa.” 

 Đúng lúc này, một tiếng “bùm” lớn vang lên, cánh cửa kim loại của căn phòng bị bật tung. 

 Toàn bộ phòng thí nghiệm bị rung chuyển, mọi người nhất thời không còn nghe thấy gì nữa, ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi các mảnh kim loại khiến những người trong phòng hoảng loạn đến mức phải ôm đầu nhao nhao bỏ chạy. 

 Cửa lớn trở thành một đống sắt vụn. 

 Giữa đống đổ nát đó, một bóng người gầy gò bước đến. 

 Cùng với khí thế muốn hủy diệt tất cả. 

 Khói bụi dày đặc tan đi, mọi người lúc này mới thấy rõ ràng người đang tới, trong mắt họ phảng phất bóng dáng của Tu La, cũng như nhìn thấy được cái chết của mình. 

 “Huyết... Huyết Ảnh!” 

 Cô gái từ từ ngẩng mặt lên và nhìn từng người trong phòng điều khiển đang sợ hãi đến mức không thể cử động bằng đôi mắt khát máu. 

 Mái tóc dài xõa ra, đôi mắt lạnh lùng như dao sắc, khuôn mặt tuyệt đẹp nhuốm đầy máu giống như bóng ma đang đòi mạng. 

 Cô gái này chính là Huyết Ảnh mà họ nói đến. 

 Một sát thủ kim bài tung hoành trong giới sát thủ, khiến tất cả sát thủ đều không dám đắc tội và khiến mọi quan chức cấp cao vừa nghe đến tên phải khiếp sợ. Cô gái giơ nhẹ tay lên và ném cái thứ mình đang cầm trong tay như ném rác. 

 Khi mọi người nhìn rõ thứ gì đang lăn trơ trọi trên mặt đất, chân họ khiếp sợ đến mức mềm nhũn ra, hóa ra đó là đầu của tiến sĩ Tang. 

 Sau đó từng cái đầu khác vừa bị chém xong cũng được ném qua, đầu người lăn tới đâu, máu chảy theo tới đó. Nhiều cái đầu hai con mắt còn mở to, đến lúc chết cũng chưa kịp nhắm lại, nhìn chằm chằm bọn họ. Cảnh tượng này hãi hùng đến nỗi khiến bọn họ không thể nào thở nổi. 

 Tên cầm đầu định thần lại, run rẩy lấy ra một cái kíp nổ màu đen, đe dọa: “Huyết... Huyết Ảnh, chúng tôi đã cấy một con chíp vào não của cô. Bây giờ chỉ cần tôi kích nổ, cô sẽ bị tiêu diệt trong vòng ba mươi giây. Vậy nên cô tốt nhất đừng nên manh động.” 

 Giọng nói lạnh lùng của cô gái chậm rãi vang lên: “Ba mươi giây cũng đủ để gi ết chết bọn khốn các người.” 

 “Chúng tôi cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh, là Ám ảnh yêu cầu chúng tôi phải làm như vậy, oan có đầu nợ có chủ.” Thấy Huyết Ảnh không hề sợ hãi, bọn họ lập tức cầu xin tha thứ: “Xin hãy thả bọn tôi đi.” 

 Ám Ảnh sao? 

 Cô gái lập tức cười lớn, trong đôi mắt khát máu chứa đầy hận thù hiện lên một tia giễu cợt. 

 Ám Ảnh là tổ chức sát thủ cường đại và mạnh nhất thế giới, sử dụng các phương pháp huấn luyện vô nhân tính để lần lượt nuôi dưỡng những kẻ giết người máu lạnh. 

 Và Huyết Ảnh là cô, cũng là một trong số đó. 

 Không giống như những người khác, cô là người duy nhất được Ám Ảnh đưa về tổ chức từ khi còn trong tã lót, trở thành huấn luyện viên trẻ tuổi nhất nhưng lại tài năng nhất trong tổ chức sát thủ. 

 Sau mười ba năm bị huấn luyện tàn bạo, bắt đầu từ năm mười bốn tuổi, cô đã thực hiện hết nhiệm vụ khắc nghiệt này đến nhiệm vụ khắc nghiệt khác. 

 Đến năm mười bảy tuổi, cô lấy mật danh là Huyết Ảnh, thành công có được được vị trí sát thủ số một thế giới, không ai có thể thay thế được cô. 

 Trong suốt sáu năm xuất đạo, cô lần lượt lập nên những kỷ lục không thể nào phá vỡ, sở hữu vô số thân phận cường đại và trở thành huyền thoại bất bại trong tổ chức Ám Ảnh. 

 Ngay cả những tiền bối đã nghỉ hưu trong tổ chức cũng không phải là đối thủ của cô, thiên phú của cô khiến người ta phải đố kỵ. 

 Nhưng cũng chính vì sức mạnh này mà tổ chức đã sinh ra sự kiêng dè đối với cô, buộc cô phải chết. 

 Tổ chức muốn trích xuất gen của cô để nhân bản một hoặc thậm chí vô số Huyết Ảnh khác để thay thế cô và phục vụ tổ chức. 

 Cô không bị ép buộc đến đây mà là tự nguyện. 

 Chỉ vì cô muốn báo đáp ân tình được tổ chức nuôi dưỡng nhiều năm nên cô sẵn sàng hiến tặng một phần gen của mình để xây dựng tổ chức vững mạnh hơn. 

 Nhưng cô không ngờ rằng họ không những muốn lấy toàn bộ gen để nhân bản ra một người giống hệt cô, mà họ còn muốn gi ết chết cô để phòng ngừa hậu họa. 

 Huyết Ảnh không khỏi lắc đầu ngao ngán. 

 Mặc dù từ lâu cô đã đủ thực lực, cũng chẳng thiếu tiền và quyền lực để thành lập một tổ chức sát thủ cho riêng mình, nhưng cô chưa bao giờ có suy nghĩ rời bỏ tổ chức. Không nghĩ rằng sức mạnh của cô cường đại đến mức tổ chức muốn lợi dụng cô, sau đó giết người diệt khẩu. 

 Nghĩ đến đây, Huyết Ảnh không khỏi tự cười nhạo. 

 Từ nhỏ tổ chức đã dạy cô không được mềm lòng, nhưng cô không ngờ rằng cuối cùng lòng trắc ẩn của mình lại khiến bản thân bị chính người của tổ chức bắt giữ. 

 Cô thở dài: Quả nhiên kẻ tàn nhẫn và máu lạnh nhất chính là những người trong tổ chức. 

 Thấy Huyết Ảnh phân tâm, tên cầm đầu chớp lấy cơ hội, lặng lẽ ấn ngòi nổ trong tay rồi lùi lại. 

 Cô ngay lập tức nhận ra sự di chuyển của hắn ta, chỉ với một cái liếc nhìn, tên cầm đầu đã sợ hãi run bần bật. 

 Sau đó cô không hề nhúc nhích, lặng lẽ lấy ra một kíp nổ khác trước con mắt bàng hoàng của mọi người. 

 “Cái kíp nổ này nhìn quen chứ? Tiến sĩ Tang đã nói với tôi dưới phòng thí nghiệm được chôn năm mươi ký thuốc nổ Tnt.” 

 “Cùng nhau xuống địa ngục nào!” 

 Giọng cô gái lạnh lẽo đến tàn nhẫn. 

Chapter
1 Chương 1: Đồng quy vu tận
2 Chương 2: Trọng sinh, Kiều Ảnh
3 Chương 3: IQ Siêu việt
4 Chương 4: Nghiêm khắc Giáo Huấn
5 Chương 5: Nghiêm khắc giáo huấn
6 Chương 6: Kiều Ảnh vẫn đứng dậy
7 Chương 7: Cần giúp không?
8 Chương 8: Hướng đó!
9 Chương 9: Ở đâu ra vậy?
10 Chương 10: Con nhỏ này cũng thông minh đấy!
11 Chương 11: Em không đi xem náo nhiệt sao?
12 Chương 12: Tự mình làm hay là để chúng tao ra tay?
13 Chương 13: Nhanh về nhà đi ngủ thôi!
14 Chương 14: Chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
15 Chương 15: Ăn cơm!
16 Chương 16: Cũng gần giống vậy
17 Chương 17: Bạn nào vậy?
18 Chương 18: Không phải trộm?
19 Chương 19: Cô là ai mà dám chất vấn tôi?
20 Chương 20: Xe không tệ.
21 Chương 21: Bị ngốc à?
22 Chương 22: Bớt nói nhảm đi!
23 Chương 23: Hiện trường lặng ngắt như tờ
24 Chương 24: Đợi đã!
25 Chương 25: Gấp gì chứ
26 Chương 26: Còn định trốn bao lâu nữa?
27 Chương 27: Có thật là cô không
28 Chương 28: Ðó là bị quấy rầy khi ngủ
29 Chương 29: Chiếc xe này có vấn đề gì à?
30 Chương 30: Biến mất?
31 Chương 31: Hay em trai?
32 Chương 32: Một trăm vạn
33 Chương 33: Chị đã làm xong chưa
34 Chương 34: có thể lộ diện nói chuyện không
35 Chương 35: Cho hai đứa
36 Chương 36: tiền chị tự kiếm được
37 Chương 37: quấy rối
38 Chương 38: nhất định rất đẹp
39 Chương 39: 0 điểm
40 Chương 40: Gian lận?
41 Chương 41: Trình Cận Ngôn?
42 Chương 42: Trường học?
43 Chương 43: Cái gì?
44 Chương 44: Chứng cớ đâu?
45 Chương 45: Biết trước đáp án?
46 Chương 46: Sở sự vụ Kim Ngôn?
47 Chương 47: Tuy nói là đi
48 Chương 48: không quen ai cả
49 Chương 49: Đều do Kiều Ảnh
50 Chương 50: chạy trối chết
51 Chương 51: nhờ một chuyện
52 Chương 52: Đối phương ở Vân Thành
53 Chương 53: Không phải
54 Chương 54: hai người là một
55 Chương 55: Quá độc ác
Chapter

Updated 55 Episodes

1
Chương 1: Đồng quy vu tận
2
Chương 2: Trọng sinh, Kiều Ảnh
3
Chương 3: IQ Siêu việt
4
Chương 4: Nghiêm khắc Giáo Huấn
5
Chương 5: Nghiêm khắc giáo huấn
6
Chương 6: Kiều Ảnh vẫn đứng dậy
7
Chương 7: Cần giúp không?
8
Chương 8: Hướng đó!
9
Chương 9: Ở đâu ra vậy?
10
Chương 10: Con nhỏ này cũng thông minh đấy!
11
Chương 11: Em không đi xem náo nhiệt sao?
12
Chương 12: Tự mình làm hay là để chúng tao ra tay?
13
Chương 13: Nhanh về nhà đi ngủ thôi!
14
Chương 14: Chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
15
Chương 15: Ăn cơm!
16
Chương 16: Cũng gần giống vậy
17
Chương 17: Bạn nào vậy?
18
Chương 18: Không phải trộm?
19
Chương 19: Cô là ai mà dám chất vấn tôi?
20
Chương 20: Xe không tệ.
21
Chương 21: Bị ngốc à?
22
Chương 22: Bớt nói nhảm đi!
23
Chương 23: Hiện trường lặng ngắt như tờ
24
Chương 24: Đợi đã!
25
Chương 25: Gấp gì chứ
26
Chương 26: Còn định trốn bao lâu nữa?
27
Chương 27: Có thật là cô không
28
Chương 28: Ðó là bị quấy rầy khi ngủ
29
Chương 29: Chiếc xe này có vấn đề gì à?
30
Chương 30: Biến mất?
31
Chương 31: Hay em trai?
32
Chương 32: Một trăm vạn
33
Chương 33: Chị đã làm xong chưa
34
Chương 34: có thể lộ diện nói chuyện không
35
Chương 35: Cho hai đứa
36
Chương 36: tiền chị tự kiếm được
37
Chương 37: quấy rối
38
Chương 38: nhất định rất đẹp
39
Chương 39: 0 điểm
40
Chương 40: Gian lận?
41
Chương 41: Trình Cận Ngôn?
42
Chương 42: Trường học?
43
Chương 43: Cái gì?
44
Chương 44: Chứng cớ đâu?
45
Chương 45: Biết trước đáp án?
46
Chương 46: Sở sự vụ Kim Ngôn?
47
Chương 47: Tuy nói là đi
48
Chương 48: không quen ai cả
49
Chương 49: Đều do Kiều Ảnh
50
Chương 50: chạy trối chết
51
Chương 51: nhờ một chuyện
52
Chương 52: Đối phương ở Vân Thành
53
Chương 53: Không phải
54
Chương 54: hai người là một
55
Chương 55: Quá độc ác