C79: Hi Hi Hi

Tốc độ phản ứng của cậu ta vô cùng nhanh cứ như thể sợ rằng Đường Mộ Bạch sẽ hiểu lầm, toét miệng cười lộ ra cả hàm răng trắng tinh: "Anh rể đã ăn cơm chưa ạ?"

Bởi vì cậu ta biểu hiện quá mức nhiệt tình nên trong một khoảnh khắc nào đó, Lục Dĩ Ngưng thậm chí còn tưởng rằng hai người họ vốn đã quen nhau từ trước rồi, kết quả khi cô quay đầu lại nhìn Đường Mộ Bạch liền thấy anh vẫn hơi nhíu mày, nheo mắt, vẻ mặt xa lạ: "Cậu là?"

Chàng trai đồng nghiệp cũng không hề cảm thấy ngại ngùng, "Hihi, em là đồng nghiệp của chị Dĩ Ngưng."

Lúc này Đường Mộ Bạch mới quay đầu sang nhìn Lục Dĩ Ngưng, khi ánh mắt hai người giao nhau, Lục Dĩ Ngưng tựa hồ có thể nhìn thấy mấy chữ "Em đợi đó cho anh" từ trong ánh mắt của anh, cô đưa tay lên che miệng rồi ho nhẹ một tiếng, ngay lập tức cảm thấy tứ chi càng đau hơn hồi nãy.

Chàng trai đồng nghiệp lúc này lại rất mau mồm mau miệng, lúc thì hỏi anh muốn ăn gì, lúc thì muốn lấy thực đơn gọi đồ ăn thay anh.

Tay Đường Mộ Bạch vẫn đặt trên lưng ghế của Lục Dĩ Ngưng, anh giơ ngón trỏ gõ nhẹ vài cái, "Ngồi vào trong."

Lục Dĩ Ngưng cũng rất nghe lời, nhanh chóng dịch vào vị trí gần cửa sổ.

"Anh rể, anh có kiêng cái gì không?"

Đường Mộ Bạch ngồi xuống bên cạnh Lục Dĩ Ngưng, anh nghiêng đầu như cười như không liếc nhìn cô rồi mới trả lời cậu ta: "Giống chị Dĩ Ngưng của cậu là được."

Anh dường như cố ý nhấn mạnh vào chữ "chị".

Suy nghĩ của Đường Mộ Bạch không giống với Lục Dĩ Ngưng, trong mắt Lục Dĩ Ngưng, hai người họ mới chỉ quay lại được vài ngày, nhưng trong mắt Đường Mộ Bạch, kể từ ngày anh bày tỏ thì hai người họ đã quay lại với nhau rồi.

Thế nên vào giờ phút này, Đường Mộ Bạch thích ứng với hai chữ "anh rể" vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể trò chuyện với người anh em ở phía đối diện.

Mặc dù nói là ăn cơm nhưng trên thực tế chỉ có một mình cô đang ăn, hai người kia thậm chí còn chưa từng động vào đũa.

Lục Dĩ Ngưng ngồi bên cửa sổ, là một người trung gian kết nối hai người họ lại với nhau nhưng lúc này cô lại như một kẻ ngoài cuộc, toàn bộ quá trình đều chỉ ngồi nghe hai người họ tán gẫu.

Về phần chủ đề nói chuyện thì cũng vô cùng rộng lớn.

Từ công việc của Lục Dĩ Ngưng đến công việc của Đường Mộ Bạch, rồi lại đến hai người họ quen nhau từ bao giờ, ở bên nhau như thế nào.

Ban đầu Lục Dĩ Ngưng không có ý định chen mồm vào, nhưng khi gần ăn xong, cô mơ hồ nghe được một loạt từ ngữ kiểu như "kết hôn" rồi cả "hôn lễ".

Cô đã ăn no bảy phần nên lúc này dứt khoát đặt luôn đũa xuống và ngẩng đầu nhìn chàng trai đồng nghiệp đang ngồi ở phía đối diện, đối phương dường như đang nói đến chỗ cao hứng, mặt mày hớn hở chỉ thiếu nước vui sướng khoa tay múa chân, "Anh rể, em có một người họ hàng làm tổ chức hôn lễ, khi nào hai người kết hôn có thể đến tìm anh ấy, không những được ưu đãi mà đảm bảo còn có thể khiến hai người trở thành cô dâu chú rể đẹp nhất."

Lục Dĩ Ngưng: "......"

Người này nói chuyện với Đường Mộ Bạch cả người này, không phải chỉ là để dẫn đến chủ đề này đấy chứ?

Lục Dĩ Ngưng bưng cốc lên nhấp một ngụm nước, rồi lại quay đầu nhìn sang Đường Mộ Bạch, người nọ vẫn không có nhiều biểu cảm, thế nhưng khóe miệng anh hơi cong lên: "Thật ngại quá, đã tìm được người tổ chức rồi."

Lục Dĩ Ngưng: "......"

Lúc đầu cô còn chưa hiểu ý của anh, sau vài giây cô mới phản ứng lại mở to hai mắt, khẽ chạm vào chân của Đường Mộ Bạch dưới gầm bàn, người đàn ông quay đầu qua nhìn cô, khóe môi hơi động, dùng khẩu hình miệng hỏi cô: "Sao thế?"

Tuy rằng anh không phát ra tiếng nhưng bầu không khí đột nhiên yên tĩnh vài giây, khiến chàng trai đồng nghiệp cũng phải nhìn qua theo.

Ánh mắt của hai người không giống nhau nhưng đều đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.

Lục Dĩ Ngưng mím môi, thu hồi ánh mắt, lời nói đến bên miệng lại đổi thành: "Em ăn xong rồi."

"Ăn no chưa?"

"Rồi."

Khóe môi Đường Mộ Bạch cong lên, đè thấp giọng: "No là tốt rồi."

Lục Dĩ Ngưng cảm giác câu này của anh có gì đó sai sai, nhất là sau khi kết hợp với giọng điệu này lại càng dễ khiến người khác suy nghĩ bậy bạ.

Không biết người khác nghĩ thế nào, dù sao cô cũng đã hiểu sai rồi.

Lục Dĩ Ngưng vô thức siết chặt ngón tay, giờ phút này dòng máu toàn thân dường như đều dồn hết lên não, khi cô đứng dậy chẳng hiểu sao sức lực cơ thể lại không theo kịp, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã thẳng vào lòng Đường Mộ Bạch.

Người đàn ông phản ứng rất nhanh, anh duỗi tay đỡ lấy eo cô, "Em có chắc là đã no rồi không?"

Lục Dĩ Ngưng đẩy tay anh ra, bởi vì không khống chế được sức lực nên dùng sức rất lớn, khi cô đứng dậy, thậm chí còn có thể nhìn thấy mu bàn tay của Đường Mộ Bạch có một vết đỏ lờ mờ.

Cô ngay lập tức cảm thấy có chút hối hận, có điều cũng chỉ là một chút mà thôi, nghĩ đến lời nói của Đường Mộ Bạch, cô liền đứng thẳng dậy đi ra quầy thu ngân thanh toán mà không hề quay đầu lại.

Giọng nói của chàng trai đồng nghiệp tuy rằng đã cố tình áp xuống thấp nhưng vẫn truyền đến tai cô rất rõ ràng rành mạch: "Anh rể, đây có tính là bạo lực gia đình không?"

Điều càng đáng sợ hơn chính là câu trả lời của người nào đó, "Không."

Dừng một chút, anh lại thong thả nói: "Đây gọi là tình thú."

Lục Dĩ Ngưng: "......"

Tình thú cái đầu anh.

--

Đến cuối cùng Lục Dĩ Ngưng cũng không thể thanh toán thành công, bởi vì hóa đơn đã bị Đường Mộ Bạch thanh toán xong từ trước rồi.

Anh chàng đồng nghiệp muốn đến trung tâm thương mại để mua đồ cho bạn nên không trở về khách sạn cùng với hai người họ.

Phòng của Lục Dĩ Ngưng ở tầng 18, sau khi vào thang máy, cô mới chợt nhớ ra câu hỏi vừa rồi chưa kịp hỏi anh, bây giờ chàng trai đồng nghiệp kia đã không còn ở đây nên cô cũng không muốn che giấu gì nữa, cô quay đầu nhìn về phía Đường Mộ Bạch: "Vừa rồi đồng nghiệp của em có nhắc đến việc tổ chức hôn lễ --"

Còn chưa nói hết câu, Đường Mộ Bạch tựa như đã hiểu cô muốn nói gì nên giải thích trước: "Đùa cậu ta thôi."

"...... À."

Khi thật sự nghe được đáp án này, ngược lại cô còn cảm thấy có chút mất mát khó tả.

Lục Dĩ Ngưng im lặng quay đầu đi, đối diện với cửa thang máy.

Thang máy đi lên từng tầng từng tầng một, khi lên đến tầng 15, cô lại nghe thấy người đàn ông đứng bên cạnh cất tiếng nói: "Có điều,"

Lục Dĩ Ngưng ngước mắt nhìn mặt kính cửa thang máy phía trước, vẻ mặt của hai người bên trong đều không quá rõ nét nhưng cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt chăm chú của người bên cạnh đang nhìn vào cô, "Đang tìm người lên kế hoạch rồi."

Vừa dứt lời, cửa thang máy tựa như cảm ứng được cái gì, tinh một tiếng sau đó mở ra.

Bầu không khí tươi mới từ bên ngoài tràn vào, Lục Dĩ Ngưng hít sâu một hơi, khóe môi cong lên, cô đi ra khỏi thang máy trước, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai đồng ý kết hôn với anh?"

Bước chân cô không lớn nhưng lại đi rất nhanh: "Còn chưa cầu hôn nữa, anh đang nằm mơ à?"

Đường Mộ Bạch đi theo sau lưng cô, mỗi một chữ của cô anh đều nghe rất rõ ràng, tâm trạng anh rất tốt, lông mày giãn ra, đợi sau khi Lục Dĩ Ngưng dùng thẻ mở cửa phòng ra, anh liền đẩy cô vào trong rồi quay người đè cô lên tường: "Em gấp vậy sao?"

"......"

Lục Dĩ Ngưng muốn đẩy anh ra nhưng bất luận thế nào đều không thể dùng sức.

"Giờ đang là ban ngày đó," cô nghiêng mặt đi, bởi vì không biết anh muốn làm gì nên hơi thở cũng có chút gấp gáp, "Anh đừng có làm bậy."

Khóe môi Đường Mộ Bạch cong lên, cười khẽ một tiếng.

Tay anh không lộn xộn nhưng cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, "Nghỉ ngơi một lát, tối nay đưa em đến một nơi."

--

Không biết có phải do tối hôm qua hao phí quá nhiều thể lực hay không, rõ ràng sáng nay đã ngủ cho đến lúc tự tỉnh nhưng cô vừa chợp mắt ngủ trưa, khi tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối.

Bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn nhưng mặt trời đã xuống núi rồi.

Lục Dĩ Ngưng trở mình, tay theo thói quen muốn ôm chăn, kết quả vừa vươn tay liền chạm vào người nào đó cứng hơn chăn gấp mấy lần, cô mở to mắt ra, Đường Mộ Bạch đang nằm nghiêng bên cạnh nhìn cô: "Tỉnh rồi à?"

"Ừm."

"Dậy chuẩn bị một chút đi."

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Đường Mộ Bạch không nói thẳng ra, anh đưa tay chạm nhẹ lên chóp mũi cô, "Đến nơi rồi em sẽ biết."

Lục Dĩ Ngưng cũng không hỏi nhiều nữa, trước giờ cô đều không thể đoán được tâm tư của Đường Mộ Bạch cho nên cũng liền dứt khoát không suy đoán linh tinh nữa, cô rời giường rửa mặt rồi thay quần áo, sau đó cùng anh rời khỏi khách sạn.

Nhiệt độ ngoài trời vào thời điểm này vẫn khá cao, ngay cả gió cũng đều khô hanh, bàn tay Lục Dĩ Ngưng bị Đường Mộ Bạch nắm lấy toát ra một chút mồ hôi, nhưng cô cũng không cảm thấy khó chịu, từ khi ra khỏi cửa, khóe miệng cô vẫn luôn giương lên như có như không.

Nơi Đường Mộ Bạch muốn đưa cô đến có lẽ không xa lắm bởi vì hai người họ đi bộ, đi gần mười phút, Lục Dĩ Ngưng mới mơ hồ nhận ra anh muốn đến đâu.

Con đường này cô từng đi qua vài lần, một lần là đi với Đường Mộ Bạch, hai lần khác là đi cùng với bạn học ở Đại học G.

Nếu như cô đoán không nhầm, Đường Mộ Bạch có lẽ là muốn đưa cô đến đu quay khổng lồ mà mấy năm trước hai người họ đã từng đi.

Quả nhiên, càng đi về phía trước thì lại càng chứng thực suy đoán của cô.

Lục Dĩ Ngưng đưa tay kéo nhẹ tay anh, "Chúng ta sắp đến đu quay khổng lồ đúng không?"

Đường Mộ Bạch quay đầu cười với cô: "Đoán ra rồi à?"

Khóe môi Lục Dĩ Ngưng cong lên, cô về nước được vài tháng, cũng đã hai năm kể từ lần gần nhất cô ngồi trên vòng đu quay khổng lồ rất nổi tiếng này, cô không hề nhớ nhung cảm giác được ngồi trên đu quay, thế nhưng nếu như người ngồi cùng với cô là Đường Mộ Bạch, vậy thì lại là chuyện khác.

Suy cho cùng khi được ở bên người mình thích, cho dù uống nước lọc cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào.

Chú nai con trong lòng Lục Dĩ Ngưng ngay lập tức nhảy nhót vui sướng, như thể quay về rất lâu rất lâu trước đây, trái tim cô cũng bắt đầu trở về như thời thiếu nữ.

Dù sao cũng đã đến vài lần nên quy trình Lục Dĩ Ngưng cơ bản đều đã thành thục.

Lấy vé soát vé, sau đó từ cửa xếp hàng đi vào.

Đường Mộ Bạch đi mua nước nên Lục Dĩ Ngưng xếp hàng chuẩn bị lên trước, trong vài phút rảnh rỗi này, điện thoại cô nhận được một tin nhắn, đến từ chàng trai đồng nghiệp hồi trưa -- 【Chị Dĩ Ngưng, anh rể đẹp trai quá trời.】

Khóe môi Lục Dĩ Ngưng khẽ cong lên, sau đó lại nhíu mày: 【Sao em lại biết anh ấy là bạn trai của chị?】

【Tối qua em đã gặp anh ấy.】

Chàng trai đồng nghiệp giải thích: 【Tối qua lúc em ra ngoài mua đồ về, nhìn thấy anh ấy đi vào phòng chị.】

Lục Dĩ Ngưng: "......"

Cô còn chưa kịp ngăn cản, người nọ đã lại gửi thêm một câu: 【Rồi sáng hôm nay em lại nhìn thấy anh ấy từ phòng chị đi ra.】

Sau vài giây nữa, màn hình điện thoại lại hiện ra ba chữ to đùng rất có ý cảnh: 【Hi hi hi.】

Lục Dĩ Ngưng ngay lập tức cảm thấy mặt nóng lên, cô vừa muốn tắt màn hình liền nghe thấy một giọng nam vô cùng quen thuộc truyền đến: "Đang nói chuyện với ai thế?"

"Một đồng nghiệp."

"Cho anh xem được không?"

Lục Dĩ Ngưng phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, ngay lập tức giấu điện thoại ra sau lưng: "Không được!"

Đường Mộ Bạch rũ mi nhìn cô, vài giây sau, anh mới mỉm cười: "Anh nhìn thấy rồi."

Giây tiếp theo, Lục Dĩ Ngưng lại nghe thấy anh nói: "Em nói với cậu ta, lần sau còn có cơ hội được nhìn thấy anh đi ra từ phòng của em."

Chapter
1 C1: Văn Án
2 C2: "rầm" Một Tiếng
3 C3: Em Vui Là Được
4 C4: Hình Như Yêu Mất Rồi
5 C5: Như Là Đang Gọi Chó Vậy
6 C6: Làm Chó Thì Có Gì Mà Không Tốt
7 C7: Tôi Sẽ Không Nói Chuyện Yêu Đương Với Cậu Đâu
8 C8: Cậu Không Hiểu Tôi Có Ý Gì Sao?
9 C9: Không Được Quyến Rũ Em Gái Tôi
10 C10: Cùng Cậu? Cậu Đã Trả Tiền Chưa?
11 C11: Em Đây Là Biết Một Chút Sao?
12 C12: Chương 11
13 C13: Chuyển Chuyên Ngành Rồi À, Tiểu Học Muội?
14 C14: Cho, Cho Cái Mẹ Nó
15 C15: Đường Mộ Bạch Lén Yêu Thầm Mà Bị Người Ta Bỏ Rơi Rồi
16 C16: Nhìn Nhau Trong Mười Giây
17 C17: Đường Mộ Bạch, Cậu Đang Cười Cái Gì?
18 C18: Cậu Vô Tình Như Vậy Sao?
19 C19: Em Thích Anh, Anh Bị Mù Sao?
20 C20: Nói Không Chừng Em Có Thể Thi Được 43 Điểm Đó
21 C21: Tiểu Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch
22 C22: Thích Anh Đến Như Vậy Sao?
23 C23: Anh Đang Quan Tâm Đến Em Sao?
24 C24: Hôn Trộm Một Trăm Lần
25 C25: Chúng Ta Thử Xem Nhé
26 C26: Luận Về Sự Ra Đời Của Tình Yêu
27 C27: Bạn Gái Tôi
28 C28: Hôn Một Cái
29 C29: Hôn Thêm Cái Nữa
30 C30: Cầu Chia Tay
31 C31: Trời Đất Phô Mai, Đàn Ông Đúng Thật Là...
32 C32: Chia Tay Đi, Anh Nhạt Nhẽo Quá
33 C33: Năm Thứ Sáu Sau Khi Chia Tay
34 C34: Bạn Của Phụ Nữ
35 C35: Có Phải Có Rồi Không?
36 C36: Hình Như Gần Đây Anh Ấy Sống Không Được Tốt Lắm
37 C37: Tuổi Còn Nhỏ, Nhưng Thể Lực Tốt
38 C38: Cậu Rất Được!
39 C39: Chen Ngang Được Không?
40 C40: Bao Nuôi Em Gái Bạn Thân
41 C41: Già Rồi, Không Chơi Nổi Nữa
42 C42: Cô Sẽ Không Để Anh Được Như Ý Đâu
43 C43: Người Ăn Vạ Cao Cấp
44 C44: Chương 43
45 C45: Ba Người Đàn Ông, Một Vở Kịch
46 C46: Thơm Quá.
47 C47: Bạn Trai Chị Tốt Ghê
48 C48: Kẻ Phản Bội
49 C49: Lại Là Anh!
50 C50: Xử Anh
51 C51: Không Biết Xấu Hổ
52 C52: Về Nhà Liền Vứt
53 C53: Nắm Tay
54 C54: Hẹn Hò
55 C55: Rất Dễ Thương
56 C56: Ngủ Ngon Cái Con Khỉ
57 C57: "lợi Dụng Anh Đấy À?"
58 C58: Hôn
59 C59: Người Cũng Đã Cho Em Hôn Rồi
60 C60: Đồ Chết Tiệt
61 C61: Anh Cũng Rất Thích Em
62 C62: Anh Thật Sự Sẽ Không Hỏng Sao?
63 C63: Anh Có Ổn Không?
64 C64: Nụ Hôn Vị Dâu Tây
65 C65: Uống Nhiều Nước Ấm Vào
66 C66: Chính Là Tôi
67 C67: Tôi Thật Sự Nhạt Nhẽo Lắm À?
68 C68: Cho Em Hôn Một Cái Thôi
69 C69: Hôm Qua Anh Rất Mệt
70 C70: Thật Bất Ngờ
71 C71: Biến Thái À?
72 C72: Vậy Nên Số Đo Ba Vòng Là Bao Nhiêu?
73 C73: Cậu Ta Không Được
74 C74: Mùa Xuân Đến Rồi
75 C75: Không Sao Hết, Cô Nhịn
76 C76: Tặng Em Một Món Quà
77 C77: Khiến Em Trở Thành Người Lớn
78 C78: Chào Anh Rể!
79 C79: Hi Hi Hi
80 C80: Gả Cho Anh Nhé
81 C81: Mấy Ngày Nay Ba Mẹ Anh Không Có Ở Nhà
82 C82: Bố
83 C83: Gâu
84 C84: Em Đồng Ý
85 C85: Trở Ngại Lớn Nhất Trên Con Đường Theo Đuổi Vợ
86 C86: Bỏ Đi, Anh Có Thể Chịu Đựng Được
87 C87: Vợ
88 C88: Ghen À?
89 C89: Có Phải Có Rồi Không?
90 C90: Ngoại Truyện 6
Chapter

Updated 90 Episodes

1
C1: Văn Án
2
C2: "rầm" Một Tiếng
3
C3: Em Vui Là Được
4
C4: Hình Như Yêu Mất Rồi
5
C5: Như Là Đang Gọi Chó Vậy
6
C6: Làm Chó Thì Có Gì Mà Không Tốt
7
C7: Tôi Sẽ Không Nói Chuyện Yêu Đương Với Cậu Đâu
8
C8: Cậu Không Hiểu Tôi Có Ý Gì Sao?
9
C9: Không Được Quyến Rũ Em Gái Tôi
10
C10: Cùng Cậu? Cậu Đã Trả Tiền Chưa?
11
C11: Em Đây Là Biết Một Chút Sao?
12
C12: Chương 11
13
C13: Chuyển Chuyên Ngành Rồi À, Tiểu Học Muội?
14
C14: Cho, Cho Cái Mẹ Nó
15
C15: Đường Mộ Bạch Lén Yêu Thầm Mà Bị Người Ta Bỏ Rơi Rồi
16
C16: Nhìn Nhau Trong Mười Giây
17
C17: Đường Mộ Bạch, Cậu Đang Cười Cái Gì?
18
C18: Cậu Vô Tình Như Vậy Sao?
19
C19: Em Thích Anh, Anh Bị Mù Sao?
20
C20: Nói Không Chừng Em Có Thể Thi Được 43 Điểm Đó
21
C21: Tiểu Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch
22
C22: Thích Anh Đến Như Vậy Sao?
23
C23: Anh Đang Quan Tâm Đến Em Sao?
24
C24: Hôn Trộm Một Trăm Lần
25
C25: Chúng Ta Thử Xem Nhé
26
C26: Luận Về Sự Ra Đời Của Tình Yêu
27
C27: Bạn Gái Tôi
28
C28: Hôn Một Cái
29
C29: Hôn Thêm Cái Nữa
30
C30: Cầu Chia Tay
31
C31: Trời Đất Phô Mai, Đàn Ông Đúng Thật Là...
32
C32: Chia Tay Đi, Anh Nhạt Nhẽo Quá
33
C33: Năm Thứ Sáu Sau Khi Chia Tay
34
C34: Bạn Của Phụ Nữ
35
C35: Có Phải Có Rồi Không?
36
C36: Hình Như Gần Đây Anh Ấy Sống Không Được Tốt Lắm
37
C37: Tuổi Còn Nhỏ, Nhưng Thể Lực Tốt
38
C38: Cậu Rất Được!
39
C39: Chen Ngang Được Không?
40
C40: Bao Nuôi Em Gái Bạn Thân
41
C41: Già Rồi, Không Chơi Nổi Nữa
42
C42: Cô Sẽ Không Để Anh Được Như Ý Đâu
43
C43: Người Ăn Vạ Cao Cấp
44
C44: Chương 43
45
C45: Ba Người Đàn Ông, Một Vở Kịch
46
C46: Thơm Quá.
47
C47: Bạn Trai Chị Tốt Ghê
48
C48: Kẻ Phản Bội
49
C49: Lại Là Anh!
50
C50: Xử Anh
51
C51: Không Biết Xấu Hổ
52
C52: Về Nhà Liền Vứt
53
C53: Nắm Tay
54
C54: Hẹn Hò
55
C55: Rất Dễ Thương
56
C56: Ngủ Ngon Cái Con Khỉ
57
C57: "lợi Dụng Anh Đấy À?"
58
C58: Hôn
59
C59: Người Cũng Đã Cho Em Hôn Rồi
60
C60: Đồ Chết Tiệt
61
C61: Anh Cũng Rất Thích Em
62
C62: Anh Thật Sự Sẽ Không Hỏng Sao?
63
C63: Anh Có Ổn Không?
64
C64: Nụ Hôn Vị Dâu Tây
65
C65: Uống Nhiều Nước Ấm Vào
66
C66: Chính Là Tôi
67
C67: Tôi Thật Sự Nhạt Nhẽo Lắm À?
68
C68: Cho Em Hôn Một Cái Thôi
69
C69: Hôm Qua Anh Rất Mệt
70
C70: Thật Bất Ngờ
71
C71: Biến Thái À?
72
C72: Vậy Nên Số Đo Ba Vòng Là Bao Nhiêu?
73
C73: Cậu Ta Không Được
74
C74: Mùa Xuân Đến Rồi
75
C75: Không Sao Hết, Cô Nhịn
76
C76: Tặng Em Một Món Quà
77
C77: Khiến Em Trở Thành Người Lớn
78
C78: Chào Anh Rể!
79
C79: Hi Hi Hi
80
C80: Gả Cho Anh Nhé
81
C81: Mấy Ngày Nay Ba Mẹ Anh Không Có Ở Nhà
82
C82: Bố
83
C83: Gâu
84
C84: Em Đồng Ý
85
C85: Trở Ngại Lớn Nhất Trên Con Đường Theo Đuổi Vợ
86
C86: Bỏ Đi, Anh Có Thể Chịu Đựng Được
87
C87: Vợ
88
C88: Ghen À?
89
C89: Có Phải Có Rồi Không?
90
C90: Ngoại Truyện 6