Chương 44: Tiền đồ!

Hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc Bùi Lãm cũng dần dần tỉnh lại, sắc mặt có chút đỡ hơn. Tôi nâng hắn dậy, cẩn thận cho hắn uống nước, hỏi: "Cảm thấy ổn hơn chưa?"

Hắn khẽ gật đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười, trấn an tôi: "Ta không sao, Mai Nhi, không cần lo lắng cho ta. Thật xin lỗi, vừa rồi làm nàng sợ".

Trong lòng tôi có chút cảm giác có lỗi, cuống quít cúi đầu tránh né tầm mắt hắn. "Chuyện đó...Mới vừa rồi thái y nói, đợi ngươi tỉnh lại thì cho ngươi uống thêm một viên thuốc". Tôi đưa viên thuốc cho hắn, hắn uống vào xong rồi nhắm mắt nghỉ một lát.

Tôi nghiêm mặt ngồi trên ván giường nhớ lại, chằm chằm nhìn gương mặt tái nhợt hờ hững lúc ngủ của hắn, không biết nên nói sự thật với hắn như thế nào. Nếu không nói, giữ chuyện này trong lòng, chắc chắn ban ngày tôi không ăn được, đêm không ngủ được. Nếu nói rõ ra với hắn, chỉ sợ với tính cách của hắn khó mà chấp nhận được. Vả lại không nói đến chuyện cổ độc rốt cuộc có giải được hay không, nếu hắn biết cảm tình của hắn đối với tôi chỉ do tác động của tình cổ mà không phải là ý của hắn, không biết hắn sẽ có cảm giác ra sao.

Đang trong thế tiến thoái lưỡng nan, Bùi Lãm bỗng nhiên mở miệng nói: "Mai Nhi, ta muốn mượn một đồ vật của nàng".

Hắn chậm rãi mở mắt, im lặng nhìn tôi chăm chú, trong mắt sáng rực một mảng, như là có ánh sao hòa vào trong đó.

Tôi cười nói: "Cái gì vậy?"

"Trâm hoa mai".

"Được. Chẳng qua trâm hoa mai chỉ còn lại nửa thanh". Tôi đưa nửa thanh trâm hoa mai cho hắn xem, cắn môi nói: "Chắc là, lúc ở hồ Thiên Mục bị dòng chảy ngầm làm vỡ, ta cũng không nghĩ sẽ như vậy, nếu ngươi muốn thì cầm lấy đi".

"Vậy ư...". Hắn cầm trâm hoa mai xem kỹ một hồi, khóe môi thản nhiên nhếch lên, lại ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Cảm ơn nàng, Mai Nhi".

Tôi cười khô khan, nói: "Đây...đây có gì đâu mà tạ ơn".

Hắn nói: "Ta sai người làm một cái giống hệt cho nàng".

"Không cần, không cần!". Tôi lắc đầu quầy quậy, nói: "Ta nghe nói trâm hoa mai này và hòa thị bích có nguồn gốc giống nhau, nếu làm cái khác thì rất là phiền toái. Huống hồ, bình thương ta cũng ít khi đeo nó, đừng phí tiền vì ta".

Bùi Lãm trầm mặc không nói, hình như có chút đăm chiêu, sau một lúc lâu nói: "Được, nàng không cần thì thôi".

Ngoài cửa sổ hoàng hôn tắt dần, cung nhân thắp đèn lên. Bên trong lư hương khói bay phất phơ, lượn lờ khắp phòng, ngừng lại dưới ánh nế, khiến cho phòng tràn ngập hương thơm ấm áp. Tôi dặn dò ngự phòng chuẩn bị điểm tâm, trực tiếp đưa vào trong điện.

Tinh thần Bùi Lãm không ổn lắm, vừa ăn được một ít cháo đã lộ vẻ mệt mỏi, như là không có sức lực chống đỡ. Tôi dìu hắn quay về giường, đắp chăn cho hắn, lại cầm bát cháo đến đút cho hắn. Hắn vẫn nhìn tôi mỉm cười, nhìn đến mức tròng lòng tôi sấm chớp từng trận, thẳng lưng lạnh cả người.

"Sao...sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy?"

Bùi Lãm cười: "Chỉ có lúc ta bệnh nàng mới có thể đối xử tốt với ta như vậy, ta tình nguyện bị bệnh mãi".

Thật có tiền đồ!

Tôi liếc hắn một cái, làm vẻ mặt đứng đắn, nói: "Hoàng thượng, ngàn vạn lần không thể nói lung tung như vậy. Sức khỏe của người liên quan đến ích lợi muôn dân, long thể người có an khang hay không, trực tiếp tác động đến hạnh phúc của lê dân bách tính. Văn võ bá quan không thể không có người, giang sơn xã tắc không thể không có người. Người nên tĩnh dưỡng, bảo trọng long thể, sao lại muốn sinh bệnh?"

Hắn trừng mắt nhìn tôi uất ức, cúi đầu nói: "Ta nói chơi thôi, đừng gọi ta là Hoàng thượng, được không?"

Tôi: "..."

Thật là giống mẹ hắn mà...mỗi lần bị bệnh sẽ tự động phát sinh chuyện này sao?

Tôi đi tới đi lui một hồi, cuối cùng khó khăn lắm mới mở miệng nói: "Chuyện này...ặc, Bùi Lãm, ta có chuyện muốn nói với ngươi".

Hắn kinh ngạc, hơi nhíu mày, tỏ vẻ mong đợi lời tôi nói.

Tôi buông bát cháo, đứng dậy xoa tay, hít sâu một hơi, nói: "Bùi Lãm, ta biết ngươi bị bệnh gì. Không, thật ra ngươi không bị bệnh mà là bị trúng độc. Cũng không phải, không phải độc mà là cổ. Hầy, ta nói này, ngươi vốn trúng một loại cổ trùng tên là sinh tình cổ, trước mắt loại cổ này ở trong cơ thể ngươi đã hóa thành kịch độc, ngươi phải mau chóng tìm thuốc giải độc, nếu không tính mạng sẽ nguy hiểm".

Thiên Dạ nói tuy không có ai giải được sinh tình cổ, nhưng sinh tình cổ trong cơ thể tôi lại được người ta giải, xem ra, sinh tình cổ rất khó giải. Bùi Lãm ở ngôi cửu ngũ, tất nhiên sẽ có năng lực tìm cổ sư giỏi nhất thiên hạ giải cổ cho hắn.

Tôi vốn tưởng Bùi Lãm sẽ long nhan biến sắc, long nhan khiếp sợ, long nhan giận dữ, nhưng hắn lại vô cùng bình tĩnh, đầu mày khóe mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt, nói: "Thật ra ta đã sớm biết rồi".

Lúc này đến lượt tôi chấn kinh. Tôi nghẹn họng trân trối nói: "Sao...sao ngươi lại biết".

Bùi Lãm nói: "Ngày ấy khi ở Hồ gia tại Lan Lăng chữa thương, Cửu thúc từng nói cho ta biết mạch tượng của ta khác với người bình thường, hắn cũng không thể giải thích nguyên nhân, chỉ là đoán rằng có liên quan đến cổ trùng. Thật ra Hàn thái y cũng biết, chẳng qua ta dặn hắn không được nói với bất cứ ai, cho nên vừa rồi chắc hắn đã giấu nàng".

Tôi tỉnh ngộ: "Ừm, đúng vậy, thật sự hắn không nói cho ta biết. Nhưng mà, rốt cuộc ngươi có biết ảnh hưởng của sinh tình cổ này không?"

Bùi Lãm lắc đầu tỏ vẻ không biết.

"Ảnh hưởng của sinh tình cổ chính là làm cho ngươi vô duyên vô cớ yêu một người. Ngươi trúng tử cổ, còn mẫu cổ hạ trên người ta. Từ lúc ta ngã từ trên núi Thanh Thành xuống, không biết vì sao mẫu cổ trong cơ thể bỗng nhiên biến mất, ngay cả cổ sư giải cổ cho Tang Mộc Vân là Thiên Dạ cũng không biết lí do vì sao".

Ấn đường Bùi Lãm chợt rung động, rốt cuộc sắc mặt thay đổi: "Ý của nàng là, vô duyên vô cớ yêu một người?"

Tôi gật đầu nghiêm trọng, nói: "Vậy nên, tình yêu của ngươi đối với ta không xuất phát từ chính ngươi. Lúc trước ta vừa gặp đã yêu ngươi cũng giống như vậy. Lúc ấy cả hai ta qua lại với nhau, chẳng qua là ràng buộc giữa tử cổ và mẫu cổ thôi".

Trong lòng có chút áy náy, tôi miễn cưỡng cười nói: "Bùi Lãm, hiện giờ ngươi là đế vương, thiên hạ nằm trong sự khống chế của ngươi. Ngươi có thể mời cổ sư giỏi nhất thiên hạ giải cổ cho ngươi, đợi sau khi cổ độc được giải trừ, ngươi sẽ quên ngươi đã yêu ta như thế nào, quan hệ lúc trước chỉ như giấc mộng phù du thôi".

Một tiếng 'ding' vang lên, trâm hoa mai trong tay Bùi Lãm rơi xuống mặt đất, xoay tròn rồi nằm im. Ánh nến ấm áp chiếu rọi một bên mặt hắn, giống như bạch ngọc rơi xuống rất, vỡ tan.

***

Bóng đêm thâm trầm, minh nguyệt biệt chi kinh thước*, vài chiếc lá vội vàng rơi xuống.

*Trích từ bài thơ Tây giang nguyệt của Tân Khí Tật, nghĩa dịch thơ ‘Cành đậu sáng trăng thước hoảng’

Tôi như trong mơ, trong mơ ánh lửa đầy trời, ngọn lửa điên cuồng tàn sát bừa bãi. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, tiếng thét chói tai, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng cầu xin tha thứ cùng với tiếng máu thịt đứt đoạn quanh quẩn bên tai không thôi.

Một đôi tay dính đầy máu đen kéo tôi ra, người đàn ông mang vết thương đầy người, quần áo lam lũ đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Người đó nhìn xung quanh hốt hoảng, nhanh chóng lấy trâm hoa mai đặt trong tay tôi, hạ giọng dặn dò: "Những kẻ đó rất nhanh sẽ quay lại, thời gian không còn nhiều, con nghe kĩ lời ta nói. Ta không phải là phụ thân thân sinh của con, tên của con cũng không phải là Ngọc Tiểu Mai, con họ Mai, tên là Tri Tuyết, tổ phụ của con chính là Mai Hiền nổi danh một thời. Mai đại nhân chết trong oan uổng, trước khi chết sai người phó thác con cho ta".

"Trâm hoa mai này là vật quý do tiên đế ban cho Mai gia, con cất nó cho kĩ. Đợi khi đến kinh thành, Cửu vương gia sẽ phái người cứu con. Ngàn vạn lần nhớ kĩ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không được để trâm hoa mai lọt vào tay người khác. Con là cháu chắt của danh thần, chỉ khi giữ được trâm hoa mai, con mới có thể sửa lại án sai cho người nhà".

Tôi kinh hoàng hít một hơi khí lạnh, nhịn không được bi thương trong lòng, chỉ gắt gao cắn môi, nén lại nước mắt, gian nan gật đầu, nói: "Con nhớ kỹ, con nhớ kỹ rồi! Phụ thân, con đưa người đi cùng, chúng ta cùng đi kinh thành..."

"Không...không kịp nữa rồi. Con hãy nghe ta nói, danh sách giấu ở..."

"Ở bên kia!". Một tiếng thét to truyền đến cách đó không xa, một đám người mặc đồ đen tay cầm binh khí vội vàng tiến đến bên này.

Người đàn ông sợ hãi đẩy tôi đi, nói: "Tiểu Mai, đi mau!".

Tôi lảo đảo chạy về phía trước vài bước, lại quay người, tên mặc đồ đen đến gần trước mắt tôi như ma quỷ, nhe răng cười nói: "Nha đầu thối! Nếu ngươi không giao danh sách ra, ta sẽ tàn sát toàn bộ người trong thôn, ta rất muốn xem ngươi có nhẫn tâm như vậy không!"

Người đàn ông tiến đến ngăn cản bọn họ, nghe thấy một tiếng la tê tim liệt phổi, trên người người đó không biết có bao nhiêu vết thương.

"Con đừng lo cho ta, chạy mau, chạy mau đi!"

Sau đó, cảnh trong mơ biến hóa rối rắm. Trong lúc hoảng hốt, những kẻ mặc đồ đen không ngừng đuổi theo tôi, ép tôi giao ra trâm hoa mai và danh sách. Tôi cứ chạy, cứ chạy, chạy đến lúc kiệt sức vẫn không dám ngừng lại. Cuối cùng, tôi mệt mỏi ngồi xuống góc đường.

Gió tây thổi đến lạnh thấu xương, trời đầy tuyết, tôi ra sức cuộn thân mình né tránh sự xâm nhập của gió lạnh.

"Tên ăn mày thối kia, cút mau!". Không biết ai đá tôi một cái. Một cơn đau từ bên hông lan ra, tôi nặng nề ngã trên nền tuyết, trong tay vẫn gắt gao nắm chặt trâm hoa mai.

Đến khi băng tuyết làm cho tay chân dần cứng lại, cho đến khi toàn thân mất đi tri giác. Tôi mơ hồ nhìn không trung, đầu óc hỗn loạn. Tôi mệt mỏi quá, tôi chạy không thoát, tôi muốn ngủ.

Vừa lúc tôi nhắm mắt lại, một bàn tay thon dài trắng trẻo xuất hiện rõ ràng trước mắt.

"Tiểu Mai, nàng có ổn không?"

Tôi cố gắng ngẩn đầu, trong mắt là một mắt cười như không cười. Đôi mắt ấy sáng trong rực rỡ, linh khí bức người, như có ánh sao hòa tan trong đó. Thiếu niên trước mặt mặc áo lông đẹp đẽ quý giá, ngọc quan buộc chặt tóc. Mày kiếm xéo lên, mắt phượng hẹp dài chứa ba phần ý cười.

Tôi giật giật môi, giọng nói khàn khàn: "Sao...sao ngươi biết ta?"

Hắn ôm tôi vào trong xe ngựa, nhẹ nhàng đặt tôi lên trên tấm da thú. Trong xe ngựa ấm áo, hương khí lượn lờ, so với trời băng đất tuyết bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới.

Thiếu niên giúp tôi ngồi lên thảm nhung, lại đưa một chén canh nóng, cười như gió xuân tháng ba, nói: "Đây, uống vào cho ấm người. Tên ta là Bùi Quân, từ nay về sau, ta ở đâu, thì đó là nơi nương thân của nàng".

Sau khi tỉnh lại, cả người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Tôi ngồi im trên giường, thật là thần kì. Người đàn ông cứu tôi từ trên nên tuyết kia, đến hôm nay tôi mới chắc chắn thấy rõ gương mặt người ấy, quả giống như tôi đoán, là Hi Âm. Trong mơ rõ ràng chàng vẫn là môt thiếu niên, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mỗi cử chỉ đều thanh tao lịch sự giống hệt bây giờ.

Nhưng...Quả thật tôi là cháu gái của Mai Hiền, Mai Tri Tuyết sao?

Tôi hít sâu, cố gắng bình ổn lòng. Sinh tình cổ khiến tôi mất đi một phần kí ức, nếu cảnh trong mơ là quá khứ chân thật, sao giờ tôi lại nhớ ra nó?

Ngày hôm sau, Bùi Lãm liền chiêu cáo thiên hạ, sắc phong tôi là Nguyên quý phi, đại lễ sắc phong sẽ cử hành vào giờ Tỵ ba ngày sao. Nguyên quý phi đứng đầu chư phi, địa vị tiết hạnh gần sánh ngang Hoàng hậu. Nhưng người trong thiên hạ đều biết Thái tử trắc phi Ngọc thị đã chết, Bùi Lãm bèn tuyên cáo trong chiếu thư, tôi là nữ quan bên cạnh hắn.

Tôi vốn tưởng rằng chuyện này chắc chắn là một viên đá kích thích ngàn làn sóng, nhưng sự thật chứng minh tôi đã nghĩ quá nhiều. Không biết Bùi Lãm lạm dụng uy quyền ra sao, có lẽ là thấy nhưng không thể trách cứ, văn võ bá quan ai nấy đều bình tĩnh, thậm chí ngay cả việc lên án hắn sa vào nữ sắc làm tổn hại đến khuôn phép cũng không có ai nói.

Sau khi chiếu thư hạ xuống, hắn không hạn chế hành vi của tôi nữa. Trong phạm vi hậu cung, tôi có thể tùy ý đi lại, điều kiện tiên quyết là dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của Vu Bân. Tên Vu Bân này cực kì cẩn thận, lại hết mực trung thành với Bùi Lãm, phàm là chuyện Bùi Lãm căn dặn, hắn sẽ cẩn thận chấp hành kĩ càng. Hiện giờ, ngoại trừ khi tôi ngoan ngoãn ở trong điện Ngọc Phù, còn lại chỉ cần tôi ra khỏi cửa, hắn sẽ không rời tôi một trượng*.

*khoảng 3,3m

Tôi biết Bùi Lãm có nỗi khổ trong lòng, cứ vậy chỉ càng khiến tôi và Hoàng hậu khó xử thôi, bèn vui vẻ lĩnh chỉ tạ ơn.

Bị giam lỏng trong điện Ngọc Phù hơn một tháng, ngoại trừ lần đi điện Kinh Luân tìm sách, tôi chưa bao giờ bước ra cửa điện nửa bước. Tôi đứng bên ngoài cửa điện, nhìn lên ánh nắng chói chang mặt trời gay gắt giữa hè, chợt thấy vui vẻ thoải mái, cả người khoan khoái.

Lúc này tôi muốn dẫn An An và Vu Bân đi ra ngoài dạo một bòng, một cung nữ lạ mặt đi đến vấn an, dâng lên một thiếp mời, nói: "Nô tỳ tham kiến Nguyên phi nương nương. Nương nương, Hoàng hậu nương nương mời người canh ba giờ Thìn ngày mai đi đến Uyển Hà viên thưởng thức hoa sen.

"Được, ta biết rồi". Tôi chần chừ nhận lấy thiếp mời, trong lòng sinh nghi. Trong cái hồ lô của Hoàng hậu lại bán thuốc gì đây?

Ngày hôm sau, lá sen xanh vô cùng, ánh sáng chiếu vào làm hoa sen đặc biệt hồng. Giữa tháng bảy, đương lúc hoa sen nở tươi đẹp.

Trong Uyển Hà viên, hồ sen thanh tịnh lịch sự tao nhã, sóng nước xanh biếc như ngọc, róc rách chảy. Hoa sen hồng nhạt nở rộ, làm nổi bật lá sen xanh biếc, thật là cảnh đẹp ý vui.

Tôi chậm rãi đi đến, thờ ơ thưởng thức hoa sen trên đường, đến nơi nhưng không thấy ai cả.

Tôi nói: "An An, trong thiệp mời viết là canh ba giờ Thìn phải không?"

An An đáp: "Đúng vậy, đúng là canh ba giờ Thìn".

Nhưng trong Uyển Hà viên không có lấy một bóng quỷ, khó có thể nào là Hoàng hậu cố tình trêu đùa tôi?

Trên cây cầu uốn lượn giữa hồ, có một nữ tử lẳng lặng đứng đó, cô ta mặc đồ lụa mỏng thanh nhã, như hòa vào một thể với cảnh trí xung quanh. Nhìn từ xa, dường như cô ta mỉm cười với tôi. Tôi nheo mắt cẩn thận nhìn rõ, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, chân bước nhanh đến đó.

Nữ tử trước mắt da trắng nõn nà như tuyết, một đôi mắt màu xanh phảng phất như đá quý. Sóng mắt lưu chuyển, nhìn quanh sinh tình, như nước thu chứa khói nhẹ.

"Mai Tri Tuyết, đã lâu không gặp?". Nụ cười của cô ta uyển chuyển quyến rũ, cảm giác vừa quen vừa lạ, như từng gặp đâu đó, nghĩ kĩ lại, lại không biết gặp khi nào.

Trong nháy mắt, trong đầu hiện lên một vài đoạn kí ức rời rạc. Tôi như tỉnh lại trong mơ, nói: "Là cô?"

Đây...đây...đây...đậy rõ ràng là mỹ nhân ngày ấy tôi thấy trong chùa! Vừa rồi cô ta gọi tôi là 'Mai Tri Tuyết', thật sự tôi là cháu gái của Mai Hiền sao? Nhưng, vị Thục vương trắc phi này không có liên quan đến tôi, sao cô ta lại biết bí mật thân thế của tôi?

Chẳng lẽ chuyện này mọi người đã sớm biết, chỉ có tôi chẳng hay biết gì?

Cô ta kinh ngạc nhíu mày, ngạc nhiên nói: "Cô biết ta?"

"Cô là...Thục vương trắc phi?"

Tuy lời đồn nói rằng Bùi Quân không yêu trắc phi, cũng từng trăm ngàn lần tự an ủi rằng đây chỉ là hôn nhân chính trị, là ép hôn, nhưng khi nói ra bốn chữ 'Thục vương trắc phi', đáy lòng tôi vẫn có chút khó chịu.

Cô ta cười nhạo một tiếng, cúi đầu im lặng, lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đôi mắt xanh dường như có ý cười nửa thật nửa giả nhàn nhạt. "Đúng, ta là Thục vương trắc phi. Mai Tri Tuyết, à, không đúng, phải gọi cô một tiếng Nguyên phi nương nương. Nương nương, bây giờ muốn gặp cô một lần, thật không dễ dàng gì".

Chapter
1 Chương 1: Mở đầu
2 Chương 2: Hoa đào vây quanh cửa Phật
3 Chương 3: Gặp gỡ thánh tăng
4 Chương 4: Chuyện chính thê
5 Chương 5: Tiểu Mai, nàng là cô nương tốt nhất trên đời này
6 Chương 6: Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa
7 Chương 7: Nàng hãy lấy thân báo đáp đi
8 Chương 8: Lần này ta tuyệt đối không buông tay
9 Chương 9: Nhìn kìa, mĩ nam!
10 Chương 10: Ta không phải là người đoạn tụ, hắn không phải là kẻ long dương
11 Chương 11: Người mới đỏ mặt tía tai, cả nhà người đều đỏ mặt tía tai!
12 Chương 12: Càng muốn che giấu thì càng giải thích, càng tô lại càng đen*
13 Chương 13: Ta bằng lòng lấy Trần công tử
14 Chương 14: Bây giờ thịnh hành chuyện thầy trò yêu nhau
15 Chương 15: Hoặc là nợ tiền, hoặc là nợ tình
16 Chương 16: Thánh tăng, người làm loạn gì thế?
17 Chương 17: Rượu có thể gây ra tính xấu, tính xấu mà
18 Chương 18: Ta và nàng qua lại thân mật, keo sơn gắn bó
19 Chương 19: Thánh tăng nói muốn hoàn tục, mọi người tin không?
20 Chương 20: Ta yêu nàng
21 Chương 21: Tôi vong tình với ai, sinh tình với ai
22 Chương 22: Tiểu nhân làm phiền hai vị ân ái
23 Chương 23: Yêu tăng, ta cắn người, cắn chết người!
24 Chương 24: Mi gian sơn thủy*, thật tình hay giả dối, sớm đã không phân biệt rõ
25 Chương 25: Đều tại ánh trăng gây họa
26 Chương 26: Không phải người ngoài, tất nhiên chính là thê tử*
27 Chương 27: Chỉ cần ta yêu người, cả thiên hạ này người có một không hai
28 Chương 28: Yêu tăng, thật muốn giày vò mẹ hắn mà!
29 Chương 29: Thân mật cũng thân mật rồi, ôm cũng ôm rồi
30 Chương 30: Ai phu thê với người
31 Chương 31: Có được mỹ nhân, nắm được thiên hạ
32 Chương 32: Bởi vì yêu nên mới để ý
33 Chương 33: Cho đến giờ phút này, tôi mới ý thức được, hóa ra tôi yêu hắn
34 Chương 34: Ngươi cứ rên đi, rên cho đau cổ họng ta cũng không để ý đến ngươi!
35 Chương 35: Bùi Lãm lại nói với người ngoài rằng tôi đã chết?!
36 Chương 36: Nương nương, người tỉnh rồi?
37 Chương 37: Ta thật may mắn, vì nàng có thể yêu ta thêm lần nữa
38 Chương 38: Hóa thành hồ điệp xao xuyến, quân tử đi không trở về
39 Chương 39: Hóa ra, trong chuyện này người đáng thương nhất chính là Đỗ Băng Băng
40 Chương 40: Cuối cùng trí nhớ cũng thức tỉnh hoàn toàn trong một khắc này
41 Chương 41: Nếu ngươi không phải là dư nghiệt của Mai gia, Hoàng thượng cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi
42 Chương 42
43 Chương 43: Khó có thể nào, hắn muốn ép tôi sao!
44 Chương 44: Tiền đồ!
45 Chương 45: Ngôi vị hoàng đế, chàng muốn sao?
46 Chương 46: Phế phi, xuất thê!
47 Chương 47: Không chỉ đời này kiếp này, mà phải đời đời kiếp kiếp
48 Chương 48: Được rồi, thánh tăng, chàng thắng!
49 Chương 49: Người phụ nữ phá hoại này là vì báo thù sao?!
50 Chương 50: Nhìn được không ăn được, vương gia cũng không nhẫn nại nổi
51 Chương 51: Danh sách nằm ở Ngọc gia trang ven hồ Thiên Mục
52 Chương 52: Nhưng bị điên hết quãng đời còn lại, không biết là may mắn hay là bất hạnh?
53 Chương 53: Mai Nhi, nếu có kiếp sau, hãy để ta được ở bên nàng!
54 Chương 54: Hỏi thế gian ân sủng vô số, chỉ tự biết trong lòng
55 Chương 55: Tôi cười rơi lệ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc và cảm động
56 Chương 56: Thát Bạt San! Cô ta còn muốn trực tiếp đánh vào phủ Hoàng Long*!
57 Chương 57: Cô ta muốn ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận với Hi Âm!
58 Chương 58: Mắt nhìn thấy, vết thương trước mặt, xác nằm khắp nơi
59 Chương 59: Không sợ cái giá phải trả...là lãng quên!
60 Chương 60: Rốt cuộc ta phải làm thế nào đây?
61 Chương 61: Một tháng sau đó nên do ai kế thừa ngôi vị đây?
62 Chương 62: Mai tri tuyết
63 Chương 63: Cung vàng điện ngọc, điện Cửu trùng thiên trên trời, không có chàng bên cạnh, vẫn là trăm năm cô đơn
64 Chương 64: Nắm tay chàng suốt cuộc đời, vĩnh viễn không phân ly
65 Chương 65: Phiên ngoại nhỏ
Chapter

Updated 65 Episodes

1
Chương 1: Mở đầu
2
Chương 2: Hoa đào vây quanh cửa Phật
3
Chương 3: Gặp gỡ thánh tăng
4
Chương 4: Chuyện chính thê
5
Chương 5: Tiểu Mai, nàng là cô nương tốt nhất trên đời này
6
Chương 6: Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa
7
Chương 7: Nàng hãy lấy thân báo đáp đi
8
Chương 8: Lần này ta tuyệt đối không buông tay
9
Chương 9: Nhìn kìa, mĩ nam!
10
Chương 10: Ta không phải là người đoạn tụ, hắn không phải là kẻ long dương
11
Chương 11: Người mới đỏ mặt tía tai, cả nhà người đều đỏ mặt tía tai!
12
Chương 12: Càng muốn che giấu thì càng giải thích, càng tô lại càng đen*
13
Chương 13: Ta bằng lòng lấy Trần công tử
14
Chương 14: Bây giờ thịnh hành chuyện thầy trò yêu nhau
15
Chương 15: Hoặc là nợ tiền, hoặc là nợ tình
16
Chương 16: Thánh tăng, người làm loạn gì thế?
17
Chương 17: Rượu có thể gây ra tính xấu, tính xấu mà
18
Chương 18: Ta và nàng qua lại thân mật, keo sơn gắn bó
19
Chương 19: Thánh tăng nói muốn hoàn tục, mọi người tin không?
20
Chương 20: Ta yêu nàng
21
Chương 21: Tôi vong tình với ai, sinh tình với ai
22
Chương 22: Tiểu nhân làm phiền hai vị ân ái
23
Chương 23: Yêu tăng, ta cắn người, cắn chết người!
24
Chương 24: Mi gian sơn thủy*, thật tình hay giả dối, sớm đã không phân biệt rõ
25
Chương 25: Đều tại ánh trăng gây họa
26
Chương 26: Không phải người ngoài, tất nhiên chính là thê tử*
27
Chương 27: Chỉ cần ta yêu người, cả thiên hạ này người có một không hai
28
Chương 28: Yêu tăng, thật muốn giày vò mẹ hắn mà!
29
Chương 29: Thân mật cũng thân mật rồi, ôm cũng ôm rồi
30
Chương 30: Ai phu thê với người
31
Chương 31: Có được mỹ nhân, nắm được thiên hạ
32
Chương 32: Bởi vì yêu nên mới để ý
33
Chương 33: Cho đến giờ phút này, tôi mới ý thức được, hóa ra tôi yêu hắn
34
Chương 34: Ngươi cứ rên đi, rên cho đau cổ họng ta cũng không để ý đến ngươi!
35
Chương 35: Bùi Lãm lại nói với người ngoài rằng tôi đã chết?!
36
Chương 36: Nương nương, người tỉnh rồi?
37
Chương 37: Ta thật may mắn, vì nàng có thể yêu ta thêm lần nữa
38
Chương 38: Hóa thành hồ điệp xao xuyến, quân tử đi không trở về
39
Chương 39: Hóa ra, trong chuyện này người đáng thương nhất chính là Đỗ Băng Băng
40
Chương 40: Cuối cùng trí nhớ cũng thức tỉnh hoàn toàn trong một khắc này
41
Chương 41: Nếu ngươi không phải là dư nghiệt của Mai gia, Hoàng thượng cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi
42
Chương 42
43
Chương 43: Khó có thể nào, hắn muốn ép tôi sao!
44
Chương 44: Tiền đồ!
45
Chương 45: Ngôi vị hoàng đế, chàng muốn sao?
46
Chương 46: Phế phi, xuất thê!
47
Chương 47: Không chỉ đời này kiếp này, mà phải đời đời kiếp kiếp
48
Chương 48: Được rồi, thánh tăng, chàng thắng!
49
Chương 49: Người phụ nữ phá hoại này là vì báo thù sao?!
50
Chương 50: Nhìn được không ăn được, vương gia cũng không nhẫn nại nổi
51
Chương 51: Danh sách nằm ở Ngọc gia trang ven hồ Thiên Mục
52
Chương 52: Nhưng bị điên hết quãng đời còn lại, không biết là may mắn hay là bất hạnh?
53
Chương 53: Mai Nhi, nếu có kiếp sau, hãy để ta được ở bên nàng!
54
Chương 54: Hỏi thế gian ân sủng vô số, chỉ tự biết trong lòng
55
Chương 55: Tôi cười rơi lệ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc và cảm động
56
Chương 56: Thát Bạt San! Cô ta còn muốn trực tiếp đánh vào phủ Hoàng Long*!
57
Chương 57: Cô ta muốn ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận với Hi Âm!
58
Chương 58: Mắt nhìn thấy, vết thương trước mặt, xác nằm khắp nơi
59
Chương 59: Không sợ cái giá phải trả...là lãng quên!
60
Chương 60: Rốt cuộc ta phải làm thế nào đây?
61
Chương 61: Một tháng sau đó nên do ai kế thừa ngôi vị đây?
62
Chương 62: Mai tri tuyết
63
Chương 63: Cung vàng điện ngọc, điện Cửu trùng thiên trên trời, không có chàng bên cạnh, vẫn là trăm năm cô đơn
64
Chương 64: Nắm tay chàng suốt cuộc đời, vĩnh viễn không phân ly
65
Chương 65: Phiên ngoại nhỏ