Chương 36: Âm thầm đánh giá

Cố gắng? Phải cố gắng thế nào đây? Trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ âm thầm khinh bỉ.

Lúc này, lão thái gia bỗng nhiên mở miệng: “Tử Kỳ, con không phải biết y thuật sao? Con có xem bệnh cho Dật Phàm không? Nó vẫn còn có hi vọng chữa được không?”

Nghe được mấy lời ấy, trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ chấn động, vừa ngẩng đầu thì cùng lúc nhìn thấy Tề Dật Phàm đang đùa nghịch cái đũa bỗng tay đột nhiên cứng đờ. Khóe miệng của nàng lộ ra nụ cười thản nhiên, lão thái gia thật là quá đáng yêu! Nhắc đến chuyện này chính là cho nàng cơ hội quang minh chính đại xem bệnh cho Tề Dật Phàm.

Hạ Lan Tử Kỳ khẽ gật đầu: “Thưa lão thái gia…, Tử Kỳ rất muốn bắt mạch cho Dật Phàm, cũng muốn biết bệnh tình của chàng nặng nhẹ đến đâu. Nhưng mà, chàng vừa nghe nói đến chuyện xem bệnh ngay lập tức không phối hợp với con, cho nên...... bệnh tình hiện tại của Dật Phàm, Tử Kỳ vẫn chưa biết được.”

Lão thái gia ánh mắt đột nhiên rơi xuống Tề Dật Phàm trên người: “Dật Phàm, ngươi vì sao không cho Tử Kỳ xem bệnh?”

Tề Dật Phàm bị việc này đánh đến trở tay không kịp, không chút suy nghĩ, bật thốt lên nói: “Nàng, nàng không phải muốn xem bệnh cho con, nàng ta là muốn dùng kim đâm con đấy!”

“Ồ” Ánh mắt của mọi người lại rơi xuống trên người Hạ Lan Tử Kỳ, nhất là trong ánh mắt của Lục thiếu gia nhìn nàng vẫn còn nhiều nghi ngờ khó hiểu. Mà Hạ Lan Tử Kỳ vẫn trấn tĩnh, thể hiện bộ dáng mình không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.

“Thật sao? Nàng châm con thế nào?” Lão thái gia tuy rằng không tin Hạ Lan Tử Kỳ dám châm tướng công, nhưng vẫn là mở miệng hỏi một câu cho có.

Tề Dật Phàm ủy khuất vừa khoa tay múa chân, vừa kêu lên: “Nàng châm eo của con, cả cổ con nữa.”

Thấy hắn nói có mũi có mắt, lão thái gia dè chừng hơn: “Con lại đây, để cho gia gia nhìn thử xem!”

Châm hôm đêm tân hôn, bây giờ chắc chắn đã lành lại rồi. Hạ Lan Tử Kỳ nhìn Tề Dật Phàm một cái, xem hắn biện hộ như thế nào.

Quả nhiên, Tề Dật Phàm thần sắc tối sầm lại, nũng nịu nói: “Gia gia, có nhiều người ở đây không nên xem! Huống hồ mấy chỗ nàng ấy đâm có khi đã lành lại rồi ấy chứ.”

Hắn không cho xem, đã nói lên trong lòng có quỷ! Lão thái gia cảm thấy Hạ Lan Tử Kỳ là tiểu thư khuê các, làm việc biết nặng nhẹ đúng mực cho nên đối với lời nói của Tề Dật Phàm không để vào trong lòng.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ nhân cơ hội ám chỉ: “Dật Phàm là từ trên vách núi ngã xuống chấn động đến não, có thể trong đầu còn một khối máu đông chưa tan hết nên mới ảnh hưởng tới trí tuệ của Dật Phàm. Nếu quả thật là như vậy, càng sớm làm tiêu máu đông trong não thì càng có hy vọng, cho nên phải nhanh chóng chữa trị. Nếu như để muộn sợ là về sau sẽ không còn hy vọng chữa khỏi.”

Nghe nàng nói có lý, Hầu gia gật đầu: “Lúc trước bỏ ra một số tiền lớn để mời danh y đến chẩn họ cũng đều nói giống như Tử Kỳ. Nhưng bọn họ lại không biết làm sao chữa được khỏi bệnh cho Dật Phàm.”

Từ sau khi con trai trưởng là đại thiếu gia qua đời, vị trí thế tử liền chuyển xuống dưới. Trong đám năm đứa cháu trai còn lại, lão thái gia vừa mắt nhất là tứ thiếu gia, cho nên cũng có lòng muốn hắn lên làm thế tử. Có điều, hắn hiện tại biến thành như vậy, toàn bộ mọi dự tính đều trở nên khó khăn hơn cả.

Lão thái gia thở dài, trầm giọng nói: “Dật Phàm, Tử Kỳ là vợ con, con bé sẽ không hại con đâu. Nghe lời, bây giờ con để cho Tử Kỳ bắt mạch cho con ở ngay đây.” Sau đó quay ra nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Tử Kỳ, làm đi!”

......

“Dật Phàm, đưa tay ra đây.” Hạ Lan Tử Kỳ đứng ở trước mặt Tề Dật Phàm, ôn nhu nói.

Tề Dật Phàm giương mắt nhìn, khi thấy trong mắt nàng lóe lên một tia giảo hoạt, trong lòng thầm hận:. Tử Kỳ, cô điên rồi! Dám dựa vào quyền uy của lão thái gia đem hắn đặt vào thế trận này!

Thế nhưng Tề Dật Phàm cũng sẽ không dễ dàng để cho Hạ Lan Tử Kỳ đắc thắng, “Soạt” từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy sang một bên: “Ta không, ta không muốn cô xem!”

Hạ Lan Tử Kỳ cứng lại, cũng không miễn cưỡng hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn lão thái gia. Bởi vì nàng biết, lão thái gia sẽ làm chủ cho nàng.

“Dật Phàm nghe lời!”

“Không nghe, ta không có bệnh, ta không muốn xem!” Tề Dật Phàm lúc này cũng không thèm nhìn đến lão thái gia nữa, dù sao hiện tại hắn cũng là một kẻ ngốc, cho dù có náo loạn thế nào đi nữa cũng chẳng có gì là lạ.

Hầu gia bấy giờ lên tiếng thay con trai cầu tình: “Cha, nếu Dật Phàm không muốn chúng ta đừng xem nữa!”

Lão thái gia đối với lời của Hầu gia không ý kiến gì, thấy Tề Dật Phàm quả nhiên không phối hợp lúc này đã giận tái mặt nhìn chằm chằm Tề Dật Phàm, cả người có một loại khí thế bức nhân khiến cho người ta không dám phản kháng. Thấy tình thế không ổn, Tề Dật Phàm xoay người chạy ra bên ngoài: “Con ăn xong rồi, con đi tìm Kim nha đầu chơi đây!”

“Người đâu! Mau bắt tứ thiếu gia lại cho ta!” Lão thái gia tuy rằng đã lui về dưỡng lão không còn là Vĩnh Định Hầu nữa, nhưng mọi chuyện trong phủ thật ra vẫn đều nằm trong tay ông. Cho nên, ở trong phủ Vĩnh Định Hầu lời ông nói chính là “thánh chỉ”, không ai dám cãi, Mà Tề Dật Phàm lại ở trước mặt mọi người dám không nghe lời, mặc dù biết hắn đầu óc có vấn đề nhưng lão thái gia cũng thấy mất hết mặt mũi, cho nên hôm nay nói thế nào cũng phải khiến Hạ Lan Tử Kỳ xem bệnh cho hắn.

Lão thái gia vừa dứt lời, ở ngoài cửa liền vọt vào hai gã gia đinh, mỗi người một bên bắt lấy hắn.

Tề Dật Phàm nhảy dựng lên giãy dụa, “Không muốn không muốn! Các ngươi mau thả ta ra!” Nhưng mà vẫn bị bắt trở về.

Lão thái gia nháy mắt với Hạ Lan Tử Kỳ, nàng liền đi tới trước mặt Tề Dật Phàm, “Dật Phàm nghe lời, rất nhanh sẽ xong thôi!” Nói rồi đưa tay túm lấy cổ tay hắn.

Trong nháy mắt, Tề Dật Phàm giống bị bỏng cả thân mình run lên, cứ thể giật mạnh tay khỏi Hạ Lan Tử Kỳ, nói ra lời kinh người: “Buông! Ta muốn đi tiểu!”

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, thầm nghĩ: nhìn bộ dạng này xem, ngươi ngoài việc lấy nước tiểu ra làm cớ chạy trốn, còn biết cái gì nữa? Ngoài miệng vẫn cứ dỗ ngọt: “Dật Phàm ngoan, đừng lộn xộn! Để thiếp chẩn bệnh cho xong đi!”

“Không! Ta nhịn không nổi! Muốn đi luôn bây giờ!” Tề Dật Phàm hận Hạ Lan Tử Kỳ đến nghiến răng nghiến lợi, quơ bả vai tránh đi tay của nàng.

Lúc này, tam thiếu gia khuyên nhủ: “Gia gia, Tứ đệ muốn đi tiểu cứ để cho đệ ấy đi trước đi! Tạm dừng chuyện xem bệnh này lại, chờ đệ ấy quay vè lại xem cũng chưa muộn đâu!”

Hạ Lan Tử Kỳ vội nói: “Bắt mạch rất nhanh, lập tức sẽ xong mà!”

Lão thái gia đáp ứng: “Đúng, cũng không lâu đâu! Để chẩn mạch xong đã rồi đi!”

“Gia gia, con chịu không nổi rồi! Con cam đoan con sẽ quay về xem bệnh!” Tề Dật Phàm vừa thấy lão thái gia bị Hạ Lan Tử Kỳ xúi giục chắc chắn sẽ khiến hắn phải xem bệnh ở đây. Nếu muốn trốn thoát một kiếp này hắn chỉ có thể nghĩ cách chạy trốn mà thôi, nghĩ xong liền nhấc chân đá vào hai tên gia đinh kìa rồi chạy đi mất.

“Ôi! Ôi!” Thừa dịp hai tên gia đinh kia ôm chân bị đau, Tề Dật Phàm dùng sức thoát khỏi kìm kẹp chạy ra khỏi cửa.

Lão thái gia sợ hắn chạy đi sẽ không quay về nữa, hạ lệnh: “Mấy người các ngươi đi canh, chờ tứ thiếu gia đi tiểu xong bắt nó mang về cho ta.” Gã gia đinh tuân lệnh lui xuống.

Không đợi Hạ Lan Tử Kỳ trở lại chỗ ngồi, trên bàn có một nữ tử đứng vọt lên, bỗng nhiên mở miệng chất vấn: “Tứ tẩu, ca của ta sao lại sợ tẩu như vậy?”

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy nữ tử vừa mở miệng kia da trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn tinh tế như sứ, mắt phượng sáng ngời, nhìn rạng rỡ đầy sức sống. Đuôi mắt hơi nhướng lên lại lộ ra vẻ quyến rũ tự nhiên, lỗ tai của nàng đeo một đôi khuyên tai thủy tinh màu tím, xiêm y mặc trên người cũng là màu tím đồng bộ với trang sức, ống tay cùng vạt áo dùng sợi tơ thượng hạng màu sắc sặc sỡ thêu hoa văn khiên cho mỹ nhân đã thanh tú xinh đẹp rồi càng thêm mỹ lệ.

Hạ Lan Tử Kỳ nhận ra nàng ấy là muội muội cùng mẹ với Tề Dật Phàm – Tam tiểu thư Tề phủ Tề Siêu Nhiên. Xem ra, vị tiểu cô này là đau lòng thay ca ca rồi, ngẫm lại cũng đúng hai huynh muội bọn họ không có mẫu thân che chở, ở nơi nhà cao cửa rộng này, dĩ nhiên muốn giúp đỡ nhau rồi.

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười, giải thích: “Từ sau hôm chàng thấy ta châm cứu cho Tứ di nương thì mỗi lần nhìn thấy ta chàng luôn cho rằng ta sẽ châm kim vào người mình, thế nên mới có chút sợ ta!”

Tề Siêu Nhiên hơi nhướng lông mày: “Ồ! Ca ca của muội ở lại trong tân phòng có một đêm, cũng là bởi vì chuyện này sao?” Tề Siêu Nhiên nhận ra Hạ Lan Tử Kỳ lúc nào cùng nhằm vào ca ca của nàng, giận tức giận cho nên cố ý nói ra mấy lời này.

Cưới vợ, bình thường chú rể sẽ phải ở trong tân phòng ít nhất ba đêm mà Tề Dật Phàm lại chỉ ở một đêm. Chuyện này bị Tề Siêu Nhiên nói toẹt ra trước mặt mọi người, Hạ Lan Tử Kỳ hơi cứng lại có chút khó xử. Nhưng nàng rất nhanh trấn tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Chuyện này, muốn biết thì đi hỏi ca ca muội đi!”

“Tẩu......” Tề Siêu Nhiên bị Hạ Lan Tử Kỳ cãi lại trong lòng không vui, vừa định muốn nói thêm vài câu thì Lục thiếu gia Tề Nhan Thần ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi: “Tứ tẩu, không ngờ tẩu còn biết y thuật?”

Hắn mở miệng ngắt lời, không ngoại trừ lí do giúp Hạ Lan Tử Kỳ giải vây. Nhưng vừa thấy đó là tiểu thúc từng chọc ghẹo mình, cảm kích của Hạ Lan Tử Kỳ lập tức tan thành mây khói, thản nhiên nói: “Cũng biết sơ sơ!”

Tề Nhan Thần thần sắc ôn hòa, làm như bọn họ trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì, khách khí nói: “Nhan Thần mấy ngày gần đây thường xuyên đau đầu, đã mời vài lang trung nhưng cũng chưa tìm ra nguyên nhân bệnh. Sáng mai Tứ tẩu có rảnh không, nếu có thì sẽ sang xem bệnh giúp Nhan Thần chứ?”

Hắn là đau đầu thật hay là giả đau đầu? Sao lại muốn để mình chẩn bệnh cho? Hắn muốn thời gian xem bệnh là vào lúc buổi trưa chẳng lẽ là vẫn chưa từ bỏ ý định muốn cùng mình đi du thuyền? Hạ Lan Tử Kỳ khó hiểu liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng mà trên bàn nhiều người ngồi như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ không thể từ chối đành phải nói: “Ta chỉ biết mấy bệnh nhỏ, nếu Lục đệ không chê chờ ta có thời gian sẽ xem cho đệ.”

“Đa tạ Tứ tẩu!” Tề Nhan Thần nói xong, không nói thêm gì nữa.

Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu ầm ĩ của Tề Dật Phàm: “Các ngươi đừng bắt ta, buông ra, ta không có bệnh!”

Lúc ấy, hai tên gia đinh kéo hắn từ ngoài cửa vào.

“Các ngươi giữ tứ thiếu gia chặt lại, đừng để cho nó giãy dụa. Tử Kỳ, đi qua bắt mạch!” Lão thái gia lên tiếng, mọi người tuân mệnh nghe theo.

Hai tên gia đinh đem Tề Dật Phàm giữ chặt lại, môt tên gia đinh khác giữ chặt cánh tay của hắn, để Hạ Lan Tử Kỳ bắt mạch.

Tề Dật Phàm quơ quơ bả vai, toàn bộ thân mình vô luận thế nào cũng đều không nhúc nhích được. Vì thế, đành trơ mắt nhìn ngón tay mản khảnh của Hạ Lan Tử Kỳ đặt lên cổ tay của hắn.

Tề Dật Phàm hít sâu, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ. Hạ Lan Tử Kỳ làm như không thấy ánh mắt của hắn, lạnh nhạt nhắm mắt lại dụng tâm cảm nhận mạch tượng của hắn.

Lúc này, trong phòng lập tức an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên hai người bọn họ.

Mà Hạ Lan Tử Kỳ càng sờ, trong lòng càng thêm nghi hoặc, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, làm sao có thể? Tại sao lại như vậy chứ? Nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn thẳng Tề Dật Phàm.

Tề Dật Phàm cũng không tránh né ánh mắt của nàng, hắn nhìn thẳng, bất mãn kêu lên: “Sờ xong chưa? Sờ xong thì để ta đi! Ta còn muốn đi tìm Kim nha đầu chơi nữa!” Dứt lời nhoáng vai một cái, bọn gia đinh thấy bắt mạch xong rồi, cũng không dám giữ hắn nữa. Thừa dịp mọi người trong phòng không chú ý, hắn lập tức chạy vọt ra ngoài.

Chapter
1 Chương 1: Khuê phòng bí sự
2 Chương 2: Bí mật bị che giấu
3 Chương 3: Khách đến đêm khuya
4 Chương 4: Tiền đến bất ngờ
5 Chương 5: Ước hẹn ba năm
6 Chương 6: Tâm đầu ý hợp
7 Chương 7: Biến cố bất ngờ (thượng)
8 Chương 8: Biến cố bất ngờ (trung)
9 Chương 9: Biến cố bất ngờ (hạ)
10 Chương 10: Mị lực của tân lang (thượng)
11 Chương 11: Mị lực của tân lang (hạ)
12 Chương 12: Khờ thật hay giả?
13 Chương 13: Tranh giành giường ngủ
14 Chương 14: Động phòng kinh hồn
15 Chương 15: Ai ăn đậu hũ ai
16 Chương 16: Nông dân cuối cùng cũng vùng lên
17 Chương 17: Bánh rán cuốn hành tây
18 Chương 18: Lạc hồng như thế đó
19 Chương 19: Hữu kinh vô hiểm
20 Chương 20: Bình định
21 Chương 21: Công lực nhà ngươi còn chưa đủ đâu, tiểu tử ngốc
22 Chương 22: Không cho ngươi cưỡi
23 Chương 23: Cuối cùng cũng đã trả thù được
24 Chương 24: Tuyệt xử phùng sanh (tìm được đường sống trong cõi chết)
25 Chương 25: Suýt nữa lòi đuôi
26 Chương 26: Được sủng mà kiêu
27 Chương 27: Nước sông không phạm nước giếng
28 Chương 28: Mở mày mở mặt
29 Chương 29: Quan hệ tế nhị
30 Chương 30: Phần thắng thuộc về tay ai?
31 Chương 31: Ai đó trong lòng rối loạn
32 Chương 32: Gặp phải yêu nghiệt mĩ nam
33 Chương 33: Cực phẩm hái hoa tặc
34 Chương 34: Vô cùng xấu hổ
35 Chương 35: Tiệc tẩy trần
36 Chương 36: Âm thầm đánh giá
37 Chương 37: Kinh sơn động hổ
38 Chương 38: Ngươi là ngoại lệ
39 Chương 39: Hắn lại có thể say
40 Chương 40: Sói đội lốt cừu
41 Chương 41: Hắn đúng là người xấu!
42 Chương 42: Một giấc mộng yểm
43 Chương 43: Lên nhầm thuyền giặc
44 Chương 44: Ở lại đêm nay
45 Chương 45: Ngươi đừng mong được như ý
46 Chương 46: Nghiêm phạt
47 Chương 47: Tâm kế của tiểu thiếp
48 Chương 48: Cùng khám phá bí mật
49 Chương 49: Phức tạp
50 Chương 50: Họa phúc cùng tới
51 Chương 51: Cuối cùng cũng được giải oan
52 Chương 52: Mây mờ trăng tỏ
53 Chương 53: Dây dưa trên bàn rượu
54 Chương 54: Sợ hãi và ôn nhu
55 Chương 55: Đêm hỗn loạn
56 Chương 56: Đây là bí mật của chúng ta
57 Chương 57: Bị bắt buộc
58 Chương 58: Nhiệm vụ nan giải
59 Chương 59: Có diễm phúc
60 Chương 60: Hoa hồng có gai
61 Chương 61: Nhịn ngươi một lần
62 Chương 62: Vô tình bị lừa
63 Chương 63: "sói già" gian ác
64 Chương 64: Tỷ thí trong phòng
65 Chương 65: Rất nhớ chàng
66 Chương 66: Đưa nàng về nhà
67 Chương 67: Giấc mộng trở thành sự thật
68 Chương 68: Coi chừng bị theo dõi
69 Chương 69: Phát hiện mới
70 Chương 70: Tướng công bất lương
71 Chương 71: Nha đầu này không hề đơn giản
72 Chương 72: Thương hương tiếc ngọc
73 Chương 73: Hôn trộm
74 Chương 74: Thiếp thân không nôn oẹ
75 Chương 75: Phu xướng phụ tùy
76 Chương 76: Chớ chọc vào tổ ong vò vẽ
77 Chương 77: Ai trong sạch ?
78 Chương 78: Liếc mắt đưa tình
79 Chương 79: Hâm mộ và ghen tỵ
80 Chương 80: Thật xin lỗi ta yêu nàng
81 Chương 81: Tâm tư của nhị di nương
82 Chương 82: Ánh bình minh hạnh phúc ở phía trước
83 Chương 83: Chân tướng khiến người ta hoảng sợ
84 Chương 84: Lễ vật có âm mưu
85 Chương 85: Kết quả ngoài dự đoán của mọi người
86 Chương 86: Nắm trước tiên cơ
87 Chương 87: Kỹ viện xấu hổ
88 Chương 88-1: Châu liên bích hợp* (thượng)
89 Chương 88-2: Châu liên bích hợp (hạ)
90 Chương 89: Tiểu yêu tinh mất hồn
91 Chương 90: Hồng bài rơi nhà ai
92 Chương 91: Tình cảm nảy sinh
93 Chương 92: Trong lòng ta nàng quan trọng nhất
94 Chương 93: Tiết lộ bí mật
95 Chương 94: Khó lòng phòng bị
96 Chương 95: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
97 Chương 96: Bảo vệ vợ
98 Chương 97: Còn có ta thương nàng
99 Chương 98: Bị tính kế
100 Chương 99: Không thể không có nàng
101 Chương 100: Sự kiện ô long cứu người
102 Chương 101: Từng bước siết chặt
103 Chương 102: Ngàn cân treo sợi tóc
104 Chương 103: Tri nhân tri diện bất tri tâm
105 Chương 104: Hợp pháp chiếm tiện nghi
106 Chương 105: Nàng rốt cuộc đang bao che cho ai?
107 Chương 106: Hung thủ nổi lên mặt nước
108 Chương 107: Chăm sóc
109 Chương 108: Bất ngờ trong ngày hẹn gặp
110 Chương 109-1: Trúng bẫy (thượng)
111 Chương 109-2: Trúng bẫy (hạ)
112 Chương 110-1: Trên đầu chữ “sắc”là chữ “đao” (thượng)
113 Chương 110-2: Trên đầu chữ “sắc” là chữ “đao” (hạ)
114 Chương 111: Nhịn nào, cố mà nhịn thêm
115 Chương 112: Cảm xúc nhộn nhạo
116 Chương 113: Làm quân tử chẳng dễ gì
117 Chương 114: Tra tấn
118 Chương 115: Người tình là ai?
119 Chương 116: Đấm toạc tấm mành sự thật
120 Chương 117: Cục diện xoay chuyển
121 Chương 118: Ngàn vàng khó mua được tình lang
122 Chương 119: Nhu tình thế công
123 Chương 120: Cục diện xoay chuyển
124 Chương 121: Ngàn vàng khó mua được tình lang Edit & Beta: Quỳnh Mạc
125 Chương 122: Nhu tình thế công
126 Chương 123: Đậu đỏ đính ước
127 Chương 124: Nến đỏ trong màn tơ
128 Chương 125: Chỉ muốn làm tình nhân, không muốn thành tiên
129 Chương 126: Ân ái thể hiện ở từng tí
130 Chương 127: Tiểu thúc phiền toái
131 Chương 128: Cô nương, đây chỉ là ngộ thương thôi
132 Chương 129: Thanh Lộ làm khó dễ
133 Chương 130: Nghịch tử
134 Chương 131: Âm mưu nổi lên
135 Chương 132: Hai người có quan hệ gì?
136 Chương 133: Thử
137 Chương 134: Linh hầu náo loạn vương phủ
138 Chương 135: Chuyển nhượng cho ta đi
139 Chương 136: Cẩn thận thăm dò
140 Chương 137: Liều chết cũng không nhận
141 Chương 138: Thánh chỉ trời ban
142 Chương 139: Hung thủ ngoi lên mặt nước
143 Chương 140: Kẻ giật dây phía sau
144 Chương 141: Liên minh vững chắc
145 Chương 142: Ngươi cắn ta làm cái gì
146 Chương 143: Mưu kế nhỏ
147 Chương 144: Ta có một đoạn tình
148 Chương 145
149 Chương 146: Tính toán của ngũ phòng
150 Chương 147: Tam thiếu gia ôm mỹ nhân về
151 Chương 148: Chúng ta sinh một cục cưng đi
152 Chương 149: Tướng công chờ thiếp tới cứu chàng
153 Chương 150: Mây mưa thất thường
154 Chương 151: Phúc họa tương y
155 Chương 152: Lao ngục tai ương
156 Chương 153: Cẩn tuân phu nhân dạy bảo
157 Chương 154: Ý tại ngôn ngoại
158 Chương 155: Thời khắc mấu chốt
159 Chương 156: Kẻ gian sống lâu
160 Chương 157: To gan lớn mật
161 Chương 158: Vào hang hổ
162 Chương 159-1: Nắm tay treo đèn (thượng)
163 Chương 159-2: Nắm tay treo đèn (hạ)
Chapter

Updated 163 Episodes

1
Chương 1: Khuê phòng bí sự
2
Chương 2: Bí mật bị che giấu
3
Chương 3: Khách đến đêm khuya
4
Chương 4: Tiền đến bất ngờ
5
Chương 5: Ước hẹn ba năm
6
Chương 6: Tâm đầu ý hợp
7
Chương 7: Biến cố bất ngờ (thượng)
8
Chương 8: Biến cố bất ngờ (trung)
9
Chương 9: Biến cố bất ngờ (hạ)
10
Chương 10: Mị lực của tân lang (thượng)
11
Chương 11: Mị lực của tân lang (hạ)
12
Chương 12: Khờ thật hay giả?
13
Chương 13: Tranh giành giường ngủ
14
Chương 14: Động phòng kinh hồn
15
Chương 15: Ai ăn đậu hũ ai
16
Chương 16: Nông dân cuối cùng cũng vùng lên
17
Chương 17: Bánh rán cuốn hành tây
18
Chương 18: Lạc hồng như thế đó
19
Chương 19: Hữu kinh vô hiểm
20
Chương 20: Bình định
21
Chương 21: Công lực nhà ngươi còn chưa đủ đâu, tiểu tử ngốc
22
Chương 22: Không cho ngươi cưỡi
23
Chương 23: Cuối cùng cũng đã trả thù được
24
Chương 24: Tuyệt xử phùng sanh (tìm được đường sống trong cõi chết)
25
Chương 25: Suýt nữa lòi đuôi
26
Chương 26: Được sủng mà kiêu
27
Chương 27: Nước sông không phạm nước giếng
28
Chương 28: Mở mày mở mặt
29
Chương 29: Quan hệ tế nhị
30
Chương 30: Phần thắng thuộc về tay ai?
31
Chương 31: Ai đó trong lòng rối loạn
32
Chương 32: Gặp phải yêu nghiệt mĩ nam
33
Chương 33: Cực phẩm hái hoa tặc
34
Chương 34: Vô cùng xấu hổ
35
Chương 35: Tiệc tẩy trần
36
Chương 36: Âm thầm đánh giá
37
Chương 37: Kinh sơn động hổ
38
Chương 38: Ngươi là ngoại lệ
39
Chương 39: Hắn lại có thể say
40
Chương 40: Sói đội lốt cừu
41
Chương 41: Hắn đúng là người xấu!
42
Chương 42: Một giấc mộng yểm
43
Chương 43: Lên nhầm thuyền giặc
44
Chương 44: Ở lại đêm nay
45
Chương 45: Ngươi đừng mong được như ý
46
Chương 46: Nghiêm phạt
47
Chương 47: Tâm kế của tiểu thiếp
48
Chương 48: Cùng khám phá bí mật
49
Chương 49: Phức tạp
50
Chương 50: Họa phúc cùng tới
51
Chương 51: Cuối cùng cũng được giải oan
52
Chương 52: Mây mờ trăng tỏ
53
Chương 53: Dây dưa trên bàn rượu
54
Chương 54: Sợ hãi và ôn nhu
55
Chương 55: Đêm hỗn loạn
56
Chương 56: Đây là bí mật của chúng ta
57
Chương 57: Bị bắt buộc
58
Chương 58: Nhiệm vụ nan giải
59
Chương 59: Có diễm phúc
60
Chương 60: Hoa hồng có gai
61
Chương 61: Nhịn ngươi một lần
62
Chương 62: Vô tình bị lừa
63
Chương 63: "sói già" gian ác
64
Chương 64: Tỷ thí trong phòng
65
Chương 65: Rất nhớ chàng
66
Chương 66: Đưa nàng về nhà
67
Chương 67: Giấc mộng trở thành sự thật
68
Chương 68: Coi chừng bị theo dõi
69
Chương 69: Phát hiện mới
70
Chương 70: Tướng công bất lương
71
Chương 71: Nha đầu này không hề đơn giản
72
Chương 72: Thương hương tiếc ngọc
73
Chương 73: Hôn trộm
74
Chương 74: Thiếp thân không nôn oẹ
75
Chương 75: Phu xướng phụ tùy
76
Chương 76: Chớ chọc vào tổ ong vò vẽ
77
Chương 77: Ai trong sạch ?
78
Chương 78: Liếc mắt đưa tình
79
Chương 79: Hâm mộ và ghen tỵ
80
Chương 80: Thật xin lỗi ta yêu nàng
81
Chương 81: Tâm tư của nhị di nương
82
Chương 82: Ánh bình minh hạnh phúc ở phía trước
83
Chương 83: Chân tướng khiến người ta hoảng sợ
84
Chương 84: Lễ vật có âm mưu
85
Chương 85: Kết quả ngoài dự đoán của mọi người
86
Chương 86: Nắm trước tiên cơ
87
Chương 87: Kỹ viện xấu hổ
88
Chương 88-1: Châu liên bích hợp* (thượng)
89
Chương 88-2: Châu liên bích hợp (hạ)
90
Chương 89: Tiểu yêu tinh mất hồn
91
Chương 90: Hồng bài rơi nhà ai
92
Chương 91: Tình cảm nảy sinh
93
Chương 92: Trong lòng ta nàng quan trọng nhất
94
Chương 93: Tiết lộ bí mật
95
Chương 94: Khó lòng phòng bị
96
Chương 95: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
97
Chương 96: Bảo vệ vợ
98
Chương 97: Còn có ta thương nàng
99
Chương 98: Bị tính kế
100
Chương 99: Không thể không có nàng
101
Chương 100: Sự kiện ô long cứu người
102
Chương 101: Từng bước siết chặt
103
Chương 102: Ngàn cân treo sợi tóc
104
Chương 103: Tri nhân tri diện bất tri tâm
105
Chương 104: Hợp pháp chiếm tiện nghi
106
Chương 105: Nàng rốt cuộc đang bao che cho ai?
107
Chương 106: Hung thủ nổi lên mặt nước
108
Chương 107: Chăm sóc
109
Chương 108: Bất ngờ trong ngày hẹn gặp
110
Chương 109-1: Trúng bẫy (thượng)
111
Chương 109-2: Trúng bẫy (hạ)
112
Chương 110-1: Trên đầu chữ “sắc”là chữ “đao” (thượng)
113
Chương 110-2: Trên đầu chữ “sắc” là chữ “đao” (hạ)
114
Chương 111: Nhịn nào, cố mà nhịn thêm
115
Chương 112: Cảm xúc nhộn nhạo
116
Chương 113: Làm quân tử chẳng dễ gì
117
Chương 114: Tra tấn
118
Chương 115: Người tình là ai?
119
Chương 116: Đấm toạc tấm mành sự thật
120
Chương 117: Cục diện xoay chuyển
121
Chương 118: Ngàn vàng khó mua được tình lang
122
Chương 119: Nhu tình thế công
123
Chương 120: Cục diện xoay chuyển
124
Chương 121: Ngàn vàng khó mua được tình lang Edit & Beta: Quỳnh Mạc
125
Chương 122: Nhu tình thế công
126
Chương 123: Đậu đỏ đính ước
127
Chương 124: Nến đỏ trong màn tơ
128
Chương 125: Chỉ muốn làm tình nhân, không muốn thành tiên
129
Chương 126: Ân ái thể hiện ở từng tí
130
Chương 127: Tiểu thúc phiền toái
131
Chương 128: Cô nương, đây chỉ là ngộ thương thôi
132
Chương 129: Thanh Lộ làm khó dễ
133
Chương 130: Nghịch tử
134
Chương 131: Âm mưu nổi lên
135
Chương 132: Hai người có quan hệ gì?
136
Chương 133: Thử
137
Chương 134: Linh hầu náo loạn vương phủ
138
Chương 135: Chuyển nhượng cho ta đi
139
Chương 136: Cẩn thận thăm dò
140
Chương 137: Liều chết cũng không nhận
141
Chương 138: Thánh chỉ trời ban
142
Chương 139: Hung thủ ngoi lên mặt nước
143
Chương 140: Kẻ giật dây phía sau
144
Chương 141: Liên minh vững chắc
145
Chương 142: Ngươi cắn ta làm cái gì
146
Chương 143: Mưu kế nhỏ
147
Chương 144: Ta có một đoạn tình
148
Chương 145
149
Chương 146: Tính toán của ngũ phòng
150
Chương 147: Tam thiếu gia ôm mỹ nhân về
151
Chương 148: Chúng ta sinh một cục cưng đi
152
Chương 149: Tướng công chờ thiếp tới cứu chàng
153
Chương 150: Mây mưa thất thường
154
Chương 151: Phúc họa tương y
155
Chương 152: Lao ngục tai ương
156
Chương 153: Cẩn tuân phu nhân dạy bảo
157
Chương 154: Ý tại ngôn ngoại
158
Chương 155: Thời khắc mấu chốt
159
Chương 156: Kẻ gian sống lâu
160
Chương 157: To gan lớn mật
161
Chương 158: Vào hang hổ
162
Chương 159-1: Nắm tay treo đèn (thượng)
163
Chương 159-2: Nắm tay treo đèn (hạ)