Chương 108: Tình thế

Cuối tháng chín, trước áp lực của Bắc Mạc, Nam Hạ tuyên bố quân Giang Bắc là quân phản loạn, song cũng không
xuất binh chinh phạt. Đối diện với sự chất vấn, khiển trách của sứ thần
Bắc Mạc, viên quan Nam Hạ hai tay buông xuôi vô lực, vẻ mặt bất đắc dĩ
nói: Trời thì ban mưa xuống, con gái lớn thì phải lấy chồng, đây đều là
những việc mà triều định không thể quản được! Quân Giang Bắc không nghe
lời muốn tạo phản, chúng ta cũng không có biện pháp, đúng không? Thanh
Châu nếu đã giao cho các ngươi, các ngươi cứ tự mình đi đánh là được,
chẳng phải các ngươi còn mấy vạn binh ở Võ An sao? Có Sát tướng Thường
Ngọc Thanh ở đó nữa mà, thế thì làm gì có thành nào mà không hạ được a!

Sứ giả Bắc Mạc bị những lời vô sỉ của viên quan Nam Hạ này làm cho tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy mặt, hận không thể tiến lên túm lấy anh ta đánh cho một trận rồi nói sau. Chẳng
qua làm công việc của sứ thần này, kiêng kị nhất chính là cùng người
khác động thủ, vì thế chỉ có thể cố gắng nén lại, đem tình hình trình
tấu lên triều đình Bắc Mạc.

Đợi đến khi đám người Thường Ngọc
Thanh ở Võ An biết được tin này thì đã là tháng mười, Thường Ngọc Tông
còn chưa nói gì, Thường Tu An thân là trưởng bối nhất tuổi nhất đã vùng
đứng dậy mắng: “Bà nội nó! Lũ mọi rợ Nam hạ này không phải muốn đùa giỡn chúng ta sao, nói là đem Thanh Châu giao cho chúng ta, hiện giờ lại bị
phản quân của anh ta chiếm mất, lại còn bảo chúng ta phải tự mình đi
đánh, thế thì còn ký hòa ước cái cứt chó gì nữa! Mọi rợ Nam Hạ, các
ngươi cứ chờ đấy, chờ lão tử đánh hạ Thanh Châu, chẳng lẽ không thuận
đường thu thập luôn Ký Châu hay sao!”

Thấy tam thúc kích động như thế,
Thường Ngọc Tông ngược lại không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn trộm Thường
Ngọc Thanh, hỏi: “Chẳng lẽ quân Giang Bắc đến Thanh Châu thật sự là do
triều đình Nam Hạ đã sớm thương lượng trước rồi sao?”

Thường Ngọc Thanh nghĩ rồi lắc đầu, khẽ cười nói: “Chưa chắc.”

Thường Tu An và Thường Ngọc Tông đều
thấy khó hiểu. Thường Ngọc Thanh thấy hai người bọn họ đều có vẻ mặt
nghi nghi hoặc hoặc, đành phải giải thích: “Nếu bọn họ đã sớm thương
lượng tốt, thì Thương Dịch Chi sau khi hồi triều sẽ không bị chèn ép,
quấy nhiễu như vậy.”

Thường Ngọc Thanh nói không sai, sau
khi Thương Dịch Chi trở về liền bị hoàng đế Tề Cảnh hoài nghi, nên vẫn
chưa được tin dùng. Lâm tể tướng lại dâng một tấu chương chỉ đích danh
Thương Dịch Chi đã âm thầm dung túng binh lính mưu phản, khiến Thương
Dịch Chi vừa về đến Thịnh Đô đã bị đặt vào cảnh đầu sóng ngọn gió.

Đầu tiên, quân Giang Bắc vốn xem như
do Thương Dịch Chi thành lập, mặc dù Thương Dịch Chi đã thoát ly quân
Giang Bắc, nhưng khó tránh khỏi có ngàn vạn mối dây liên hệ. Thứ đến,
nếu do Vệ Hưng mang binh tạo phản thì cũng thôi, nhưng đằng này lại do
Mạch Tuệ một đao giết chết Vệ Hưng rồi dấy binh tạo phản, rõ ràng là
không chịu thừa nhận Vệ Hưng là nguyên soái. Lại nữa, phản quân Giang
Bắc sau khi ra khỏi Thái Hưng đi đâu chẳng đi, mà lại thẳng tiến đến
Thanh Châu, mà tướng Tiết Võ thủ thành Thanh Châu cũng lại mở rộng cửa
thành đón quân Giang Bắc tiến vào. Thanh Châu là nơi nào? Chính là nơi
Thương Dịch Chi coi giữ trước đây nha!

Cái khác tạm thời không nói đến, chỉ
với ba điểm này, Tề Cảnh không thể không đem lòng nghi ngờ quân Giang
Bắc làm phản có sự sai khiến của Thương Dịch Chi. Chỉ có một điều khiến
cho ông ta không thể nghĩ ra được là vì sao Thương Dịch Chi phải làm như vậy? Đã làm như vậy rồi sao còn trở lại Thịnh Đô?

Tề Cảnh nhất thời cũng có chút nghi
hoặc, chẳng qua ông ta còn chưa làm gì Thương Dịch Chi, thì mẫu thân của Thương Dịch Chi là Thịnh Hoa Trưởng công chúa đã động thủ trước, trực
tiếp mang Thương Dịch Chi vào cung yết kiến, đợi gặp Tề Cảnh, Trưởng
công chúa vốn là người yểu điệu mảnh mai, chỉ một cái tát liền đem con
quỳ gối xuống trước mặt Tề Cảnh, sau đó khóc sướt mướt hướng về phía Tề
Cảnh cầu xin: “Hoàng Thượng thay ta quản tiểu súc sinh này đi.”

Tề Cảnh thấy Trưởng công chúa đột
nhiên vừa đến đây đã như vậy, đành phải hỏi là đã xảy ra chuyện gì,
Trưởng công chúa lúc này mới vừa khóc vừa kể nói: “Quân Giang Bắc đến
Thanh Châu đúng là do tiểu súc sinh này cho chủ ý, còn viết thư cho Tiết Võ ở Thanh Châu, để anh ta mở cửa thành cho quân Giang Bắc vào.”

Tề Cảnh lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nhìn Thương Dịch Chi, lạnh giọng hỏi: “Việc này là thật sao?”

Thương Dịch Chi quỳ thẳng tắp, vẻ mặt quật cường, ngẩng đầu nhìn Tề Cảnh, cao giọng đáp: “Thát tử bức chúng
ta ngay cả Thanh, Ký châu cũng phải cắt, trong lòng thần thật sự rất khó chịu, vừa lúc Vệ Hưng lén tìm thần hỏi việc nghị hoà, thần hỏi anh ta
vài câu. Vệ Hưng cũng hận thát tử thấu xương, chúng thần tính toán nửa
ngày liền nghĩ ra một cách, đó là giả đem Thanh Châu cấp cho thát tử để
thỏa mãn lòng tham của chúng, đợi sau khi hòa ước ký kết xong, quân
Giang Bắc giả kháng chỉ không tuân theo hiệu lệnh, tạo phản ở Thái Hưng, sau đó chiếm cứ Thanh Châu cùng thát tử giằng co. Đến lúc đó triều đình chối phắt đi rằng không có mối liên hệ với quân Giang Bắc. Vậy nên,
thần đã viết một phong thư cho Tiết Võ giao cho Vệ Hưng.”

“Vậy vì sao lại giết Vệ Hưng?” Tề Cảnh hỏi, sắc mặt mặc dù bình thản, nhưng thanh âm lại lạnh đến thấu xương.

Thương Dịch Chi cúi đầu, thấp giọng
đáp: “Thần cũng không biết, quân Giang Bắc làm phản ra khỏi Thái Hưng
vốn do thần và Vệ Hưng hai người cùng hợp mưu, chẳng may khi rơi vào mắt người khác lại thành đại tội mưu phản nên hai chúng thần không dám để
cho người khác biết, vì vậy thương nghị chờ thần quay về Thịnh Đô sẽ mật tấu lên Hoàng Thượng, ai ngờ vừa về đến Thịnh Đô lại nghe được tin Vệ
Hưng bị Mạch Tuệ giết chết, thần lập tức tỉnh mộng, lại nhớ đến phong
thư thần viết cho Tiết Võ, vội vàng phái người đến Thanh Châu truyền
tin, ai ngờ vẫn chậm hơn Mạch Tuệ một bước.”

Tề Cảnh sau một lúc lâu không hề động tĩnh, chỉ yên lặng đánh giá Thương Dịch Chi. Trưởng công chúa vốn vẫn
im lặng, bỗng dùng khăn che miệng khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Hoàng
Thượng, ta đời này chỉ có duy nhất một đứa con là hắn, khó tránh khỏi có chút nuông chiều, không ngờ tên tiểu súc sinh này lại gây ra tội lỗi
ngập trời như vậy. Chẳng những đã chết Vệ Hưng, mà ngay cả con trai duy
nhất của Lâm Hiền cũng bị Mạch Tuệ giết, Lâm Hiền vốn không vừa mắt tiểu súc sinh này rồi, nếu biết, tất sẽ muốn bắt hắn phải đền mạng. Hơn nữa
tiểu súc sinh lại phạm phải tội tru di cửu tộc, chỉ thương cho Thương
lão tử cả đời vì nước, cuối cùng lại bị tiểu súc sinh này liên lụy.”

Tề Cảnh không khỏi nhíu mày, khiển
trách: “Thương tướng quân bình định phản quân Vân Tây, càng vất vả công
lao lại càng lớn, sao lại liên lụy đến hắn ta!”

Trưởng công chúa càng cảm thấy ủy
khuất, không khỏi khóc nói: “Hoàng Thượng, cũng đều tại người và phụ
hoàng, lúc trước ta không muốn gả cho Thương Duy là một quân nhân, các
người lại cứ muốn ta phải lấy hắn, nếu lúc ấy người ta lấy là một Trạng
Nguyên, thì đâu thể sinh ra một tiểu súc sinh lúc nào cũng muốn đấu
tranh đến thành tính như thế này!”

Tề Cảnh bị Trưởng công chúa càn quấy
khiến cho dở khóc dở cười, đành phải quát lớn: “Thế này mà cũng nói được sao, ngươi làm như mình vẫn là tiểu cô nương không bằng!”

Trưởng công chúa dùng khăn lau lệ
nghẹn ngào không nói. Thương Dịch Chi lại đột nhiên lên tiếng: “Hoàng
Thượng, thần và Tiết Võ vẫn liên lạc với nhau, để thần cho anh ta biết
tình hình thực tế, rồi kêu anh ta phản Mạch Tuệ quy thuận triều đình
được không?”

“Không thể!” Tề Cảnh chắp tay sau
lưng đi qua đi lại đi giữa hai người, cuối cùng dừng lại nhìn chằm chằm
Thương Dịch Chi nói: “Việc này tuy ngươi có chút lỗ mãng, nhưng cũng là
một lòng vì nước. Trẫm biết ngươi rất khổ tâm, việc này về sau không
được nhắc lại, nếu không, trẫm cũng chẳng có cách nào bảo hộ cho ngươi.”

“Nhưng Thanh Châu thì làm sao bây giờ?” Thương Dịch Chi không khỏi hỏi.

Tề Cảnh cẩn thận cân nhắc, trầm giọng đáp: “Trước cứ để cho quân Giang Bắc chiếm cũng tốt.”

Trưởng công chúa thấy Tề Cảnh không
hề truy cứu việc này thì nhất thời mừng rỡ, vội vàng dắt Thương Dịch Chi tạ ơn, cam đoan sau khi trở về sẽ quản giáo con mình cẩn thận. Nỗi nghi ngờ trong lòng Tề Cảnh đối với Thương Dịch Chi đã hết, thầm nghĩ mình
đã nắm được nhược điểm mưu đồ phản nghịch của Thương Dịch Chi ở trong
tay, nên những kiêng kị đối với Thương Duy ở Vân Tây xa xôi cũng bớt đi
ít nhiều.

Chưa đầy mấy ngày sau, Trưởng công
chúa lại vào cung, lần này đến là vì cầu thân cho Thương Dịch Chi, không phải là người nào khác, mà chính là công chúa do đương kim hoàng hậu
sinh ra. Tề Cảnh đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì tảng đá vốn đè nặng
trong lòng trong suốt hơn hai mươi năm rốt cuộc rơi xuống đất. Chưa từng nghĩ đến Trưởng công chúa cửa trước vừa rời đi, cửa sau hoàng hậu đã
cầu kiến, không nói hai lời liền quỳ xuống trước mặt Tề Cảnh, sống chết
không chịu đem nữ nhi gả cho Thương tiểu Hầu gia phong lưu thành tánh
kia.

Vì thế, Trưởng công chúa và hoàng
hậu, cảnh đấu tranh giữa chị dâu, em chồng chính thức kéo màn che, điều
này khiến cho Tề Cảnh rất đau đầu, trái phải cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vì không chịu nổi việc hoàng hậu cả ngày ở trước mặt mình khóc sướt
mướt, đành phải cự tuyệt lời cầu hôn của Trưởng công chúa. Đồng thời, để trấn an Thương gia, mà không buồn để ý đến sự phản đối của Lâm tể
tướng, lệnh cho Thương Duy làm đại nguyên soái của đại quân ở Vân Tây,
đồng thời lệnh cho cháu ngoại của Lâm tể tướng là Giang Hùng làm phó
soái để kiềm chế, lệnh cho Thương Duy và Giang Hùng cùng hợp lực bình
định Vân Tây.

Thịnh Đô khí thế đấu tranh ngất trời, đồng thời, trong thành Thanh Châu một tình thế mới cũng dần dần được
hình thành. Quân Giang Bắc cùng quân Thanh Châu kết hợp và tổ chức lại
rất thuận lợi, A Mạch tự phong là tướng quân quân Giang Bắc, phong Tiết
Võ làm tả phó tướng quân Giang Bắc, nguyên thống lĩnh bộ binh quân Giang Bắc là tướng Mạc Hải làm hữu phó tướng quân, nguyên giáo úy kỵ binh
quân Giang Bắc là Trương Sinh phong làm thống lĩnh kỵ binh, nguyên giáo
úy bộ binh thất doanh quân Giang Bắc, Vương Thất, thăng làm thống lĩnh
bộ binh, chưởng quản lương thảo quân nhu Lý Thiếu Hướng phong làm quan
quân nhu. Ngoại trừ mấy người này, bất luận chư tướng trong quân Giang
Bắc đi theo A Mạch tiến vào Thanh Châu hay là thủ hạ của Tiết Võ, nguyên thủ thành Thanh Châu, đều căn cứ theo năng lực mà an bài thích đáng.

Trong quân trên dưới đều rất vừa lòng, trong thành Thanh Châu là một mảnh hài hòa.

Ngày mười lăm tháng mười, thời tiết
rất đẹp. Trên con đường phía tây thành Thanh Châu có một chiếc xe la
chạy vội vã, người đánh xe là một hán tử mặt đen chừng hơn ba mươi tuổi, một thân vải thô đen gọn gàng, một tay cầm cương, một tay cầm roi, ngồi ở trước xe, thỉnh thoảng lại vung roi thúc giục con la trước xe, khiến
cỗ xe chạy như bay lên phía trước.

Xe la đến dưới thành Thanh Châu, trên tường thành, thủ binh nhô đầu ra lớn tiếng quát hỏi “Người vừa đến là
kẻ nào?”, hán tử mặt đen lúc này mới dừng xe la lại, chưa vội trả lời
câu hỏi của thủ binh, mà nhảy xuống xe, hướng vào bên trong nói: “Tiên
sinh, đã đến rồi.”

Người bên trong cũng không nói
chuyện, sau một lúc lâu, từ trong thùng xe có một cánh tay vén tấm màn
phía trước xe lên, tinh tế đánh giá hai chữ “Thanh Châu” bút lực mạnh mẽ trên cổng thành, qua một lúc mới có chút không xác định giống như hỏi:
“Đã đến rồi?”

Hán tử mặt đen hán tử, gật đầu nói: “Đến rồi, tiên sinh.”

Trên tường thành, binh lính thấy
người phía dưới không lên tiếng trả lời, liền giương cung tên nhắm vào
hán tử mặt đen, kêu lên: “Nếu không nói ta sẽ bắn!”

Hán tử mặt đen nghe xong lời này cũng chẳng buồn đến ý, chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái lên tường thành, hỏi
người trong xe: “Tiên sinh, có nên nói rõ thân phận để vào thành không?”

Người bên trong xe cân nhắc một lát rồi đáp: “Không cần, cứ nói tới tìm A Mạch đi.”

Hán tử mặt đen cung kính vâng lời,
buông màn xe xuống, xoay người nói với binh lính trên tường thành: “Ta
tới tìm Mạch Tuệ, Mạch tướng quân.”

Thủ binh trên tường thành vừa nghe
nói là đến tìm Mạch tướng quân, liền vội vàng thu cung tên, phái người
đi gọi tướng đang trực cổng thành đến. Trong chốc lát, thân ảnh Trương
Sinh đã xuất hiện ở phía trên tường thành. Anh ta chỉ liếc mắt nhìn xe
la dưới thành một cái, trên mặt liền lộ ra thần sắc vừa mừng vừa sợ, vội vàng kêu thân binh bên người đi báo tin cho A Mạch, còn mình lại bước
nhanh xuống dưới thành.

Cầu treo ngoài cổng thành chậm rãi thả xuống, Trương Sinh từ trong thành đi ra, cung kính chào người trong xe: “Tiên sinh.”

Người trong xe thản nhiên đáp lời.

Trương Sinh cười nói: “Tiên sinh cuối cùng cũng đã đến, Mạch đại nhân đợi tiên sinh đã lâu.” Nói xong, hướng
về phía hán tử mặt đen gật gật đầu xem như chào hỏi, lại nhận lấy dây
cương từ trong tay anh ta, vừa vội vàng đánh xe hướng vào trong thành,
vừa tiếp tục nói chuyện với người trong xe: “Mạch đại nhân tính toán
tiên sinh mấy ngày nay sẽ đến, nên đã chờ ở cổng thành mấy ngày rồi,
nhưng hôm nay có việc quân quan trọng phải chủ trì, nên mới rời đi, mạt
tướng đã cho người đi thông tri với Mạch đại nhân, chỉ lát nữa Mạch đại
nhân sẽ tới đón tiên sinh.”

Vừa dứt lời, trên ngã tư đường đã
vang lên tiếng vó ngựa, A Mạch mang theo vài tên thân vệ từ xa phi đến. A Mạch phóng ngựa trước nhất, phi như bay đến trước xe la mới vội vàng
kéo cương ngựa lại, rồi từ trên lưng ngựa nhảy xuống đất chạy đến bên xe la, vén màn xe lên, hướng vào bên trong kêu lên: “Từ tiên sinh!”

Trong xe, Từ Tĩnh khó nén nổi vẻ mỏi
mệt, biểu hiện cũng có chút bất đắc dĩ, theo thói quen lại đưa tay vuốt
chòm râu trên cằm, nói với A Mạch: “A Mạch, ngươi chẳng gì cũng đã là
người tối cao trong quân, tại sao lại không thấy một chút trầm ổn của
đại tướng quân!”

A Mạch cười gượng hai tiếng, ánh mắt
trong suốt nhìn Từ Tĩnh, đáp: “Chẳng phải nhìn thấy tiên sinh mà cao
hứng quá đó sao!” Nói xong xoay người phân phó mọi người về thành phủ,
tự mình lại chui vào bên trong xe, ngồi xếp bằng đối diện Từ Tĩnh, hỏi:
“Tiên sinh đi đường có thuận lợi không?”

Từ Tĩnh đưa đôi mắt trắng dã nhìn
nàng, âm dương quái khí đáp: “Thuận lợi! Tất nhiên là thuận lợi rồi! Có
Hắc Diện đi theo, ta có thể không thuận lợi được sao? Ta ngày hai mươi
sáu tháng chín ra khỏi Ô Lan, hôm nay đã chạy tới đây, chưa dám trì hoãn dù chỉ một ngày, còn có thể thuận lợi như thế nào nữa? Nếu thuận lợi
hơn chút nữa, mấy cái xương già của lão phu có lẽ đã rơi ở dọc đường
rồi!”

A Mạch nhếch miệng cười, giải vây
thay Hắc Diện nói: “Hắc Diện tính tình vốn nóng nảy, tiên sinh chớ nên
trách anh ta, đều là ta không phải.”

Từ Tĩnh hắc hắc cười lạnh hai tiếng,
nói: “Ta biết đều là ngươi không phải, ngươi kêu Hắc Diện đưa ta trở về, còn bày đặt mĩ danh là để bảo vệ ta, sợ là trong bụng cũng sẽ không
nghĩ tốt như vậy!”

A Mạch vội vàng cười nói: “Sao có
thể! Sao có thể! Kêu Hắc Diện đi đón tiên sinh đúng thật là vì sự an
toàn của tiên sinh. Tiên sinh cũng không phải không biết, anh ta là
người có võ nghệ tốt nhất ở trong doanh ta đấy.”

Từ Tĩnh bĩu môi, hiển nhiên không tin.

A Mạch lại cười tiếp rồi nói: “Đương
nhiên, cũng có một chút tính toán riêng.” Nàng lúc ấy phái Hắc Diện đi
đón Từ Tĩnh, ngoại trừ bảo đảm an toàn cho Từ Tĩnh, còn lại chủ yếu là
lo Hắc Diện người này vốn luôn luôn không quá phục nàng, ở trong doanh
sợ là không dễ khống chế, chi bằng lệnh cho anh ta đi theo Từ Tĩnh để
bảo vệ.

Từ Tĩnh thấy A Mạch thản nhiên thừa
nhận, nếu tiếp tục so đo với nàng cũng không hay, đành phải đảo cặp mắt
trắng dã coi như bỏ qua việc này.

A Mạch biết tính nết Từ Tĩnh, thấy
ông ta như thế liền biết việc này xem như đã trôi chảy, vội vàng nói
sang chuyện khác: “Tiên sinh thấy thành Thanh Châu này thế nào?”

Ai ngờ Từ Tĩnh phản ứng lại có phần lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu, đáp lấy lệ: “Thành cao thế hiểm, dễ thủ khó công.”

A Mạch cười cười, nói: “Chẳng lẽ
không phải như thế, đâu thể nơi nào cũng có núi Thái Hành làm cánh cửa
bảo vệ, phía sau còn yểm trợ được cho cả hai vùng Ký Châu và Sơn Đông
nữa.”

Từ Tĩnh giương mắt nhìn A Mạch, đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng biết Thường Ngọc Thanh đang trú quân ở Võ An?”

Chapter
1 Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2 Chương 2: Thủ thành
3 Chương 3: Phá thành
4 Chương 4: Thiệu nghĩa
5 Chương 5: Sợ chết
6 Chương 6: Đồng hành
7 Chương 7: Ủy thác
8 Chương 8: Lối rẽ
9 Chương 9: Nghẹn lời
10 Chương 10: Tâm tư
11 Chương 11: Thương dịch chi
12 Chương 12: Thân vệ
13 Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14 Chương 14: Chuyện cũ
15 Chương 15: Tòng quân
16 Chương 16: Quân doanh
17 Chương 17: Bội kiếm
18 Chương 18: Tạm thích ứng
19 Chương 19: Mũi giáo nhọn
20 Chương 20: Tàng phong
21 Chương 21: Hành trình
22 Chương 22: Đẫm máu
23 Chương 23: Ác mộng
24 Chương 24: Công phòng
25 Chương 25: Thư hùng
26 Chương 26: Lên chức
27 Chương 27: Huynh đệ
28 Chương 28: Tầm nhìn
29 Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30 Chương 30: Đại nghĩa
31 Chương 31: Hắc diện
32 Chương 32: Tàng binh
33 Chương 33: Tên pháp
34 Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35 Chương 35: Lòng người
36 Chương 36: Vào thành
37 Chương 37: Nữ tử
38 Chương 38: Đao phong
39 Chương 39: Thế đối nghịch
40 Chương 40: Giao phong
41 Chương 41: Sát thủ
42 Chương 42: Tâm tình
43 Chương 43: Gặp lại
44 Chương 44: Thoát thân
45 Chương 45: Khiêu khích
46 Chương 46: Dưới tàng cây
47 Chương 47: Túi bảo bối
48 Chương 48: Hồ ly
49 Chương 49: Tiệc rượu
50 Chương 50: Diệu kế
51 Chương 51: Tư oán
52 Chương 52: Thật giả
53 Chương 53: Lộng kế
54 Chương 54: Quân nhân
55 Chương 55: Đồng chí
56 Chương 56: Dương mặc
57 Chương 57: Bỏ qua
58 Chương 58: Giương cung
59 Chương 59: Quân lệnh
60 Chương 60: Thân chinh
61 Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62 Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63 Chương 63: Bộ mặt
64 Chương 64: Bạn cũ
65 Chương 65: Phỏng đoán
66 Chương 66: Uống rượu
67 Chương 67: Phạt roi
68 Chương 68: Nguyên nhân
69 Chương 69: Hồi kinh
70 Chương 70: Ván cờ
71 Chương 71: Công tử
72 Chương 72: Chuyện cũ
73 Chương 73: Chạy đi
74 Chương 74: Chủy thủ
75 Chương 75: Kỹ năng bơi
76 Chương 76: Thủ tín
77 Chương 77: Tâm cơ
78 Chương 78: Cầu say
79 Chương 79: Oan gia
80 Chương 80: Thủy quân
81 Chương 81: Tài bắn cung
82 Chương 82: Trở vể
83 Chương 83: Danh kiếm
84 Chương 84: Hồi doanh
85 Chương 85: Thể diện
86 Chương 86: Chui đầu vào lưới
87 Chương 87: Phân ly
88 Chương 88: Mai phục
89 Chương 89: Phục kích
90 Chương 90: Vâng mệnh
91 Chương 91: Giằng co
92 Chương 92: Đánh chết
93 Chương 93: Ở chung
94 Chương 94: Phá kế
95 Chương 95: Rút quân
96 Chương 96: Nghị hòa
97 Chương 97: Dạ yến
98 Chương 98: Thổ lộ tâm can
99 Chương 99: Hứa hẹn
100 Chương 100: Mua sắm
101 Chương 101: Sát khí
102 Chương 102: Nam nhân
103 Chương 103: Mưu kế(1)
104 Chương 104: Cõi lòng
105 Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106 Chương 106: Đông tiến
107 Chương 107: Thanh châu
108 Chương 108: Tình thế
109 Chương 109: Khốn cảnh
110 Chương 110: Quân sư
111 Chương 111: Khích tướng
112 Chương 112: Giằng co
113 Chương 113: Mê man
114 Chương 114: Mưu đồ
115 Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116 Chương 116: Đại chiến (thượng)
117 Chương 117: Đại chiến (hạ)
118 Chương 118: Sinh mệnh
119 Chương 119: Tập kích ban đêm
120 Chương 120: Cố nhân
121 Chương 121: Xưng soái
122 Chương 122: Hôn sự
123 Chương 123: Do dự
124 Chương 124: Vinh nương
125 Chương 125: Tâm tư
126 Chương 126: Bỏ qua
127 Chương 127: Tín nhiệm
128 Chương 128: Nổi gió
129 Chương 129: Tâm ý
130 Chương 130: Gió mưa
131 Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155 Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156 Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Chapter

Updated 156 Episodes

1
Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2
Chương 2: Thủ thành
3
Chương 3: Phá thành
4
Chương 4: Thiệu nghĩa
5
Chương 5: Sợ chết
6
Chương 6: Đồng hành
7
Chương 7: Ủy thác
8
Chương 8: Lối rẽ
9
Chương 9: Nghẹn lời
10
Chương 10: Tâm tư
11
Chương 11: Thương dịch chi
12
Chương 12: Thân vệ
13
Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14
Chương 14: Chuyện cũ
15
Chương 15: Tòng quân
16
Chương 16: Quân doanh
17
Chương 17: Bội kiếm
18
Chương 18: Tạm thích ứng
19
Chương 19: Mũi giáo nhọn
20
Chương 20: Tàng phong
21
Chương 21: Hành trình
22
Chương 22: Đẫm máu
23
Chương 23: Ác mộng
24
Chương 24: Công phòng
25
Chương 25: Thư hùng
26
Chương 26: Lên chức
27
Chương 27: Huynh đệ
28
Chương 28: Tầm nhìn
29
Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30
Chương 30: Đại nghĩa
31
Chương 31: Hắc diện
32
Chương 32: Tàng binh
33
Chương 33: Tên pháp
34
Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35
Chương 35: Lòng người
36
Chương 36: Vào thành
37
Chương 37: Nữ tử
38
Chương 38: Đao phong
39
Chương 39: Thế đối nghịch
40
Chương 40: Giao phong
41
Chương 41: Sát thủ
42
Chương 42: Tâm tình
43
Chương 43: Gặp lại
44
Chương 44: Thoát thân
45
Chương 45: Khiêu khích
46
Chương 46: Dưới tàng cây
47
Chương 47: Túi bảo bối
48
Chương 48: Hồ ly
49
Chương 49: Tiệc rượu
50
Chương 50: Diệu kế
51
Chương 51: Tư oán
52
Chương 52: Thật giả
53
Chương 53: Lộng kế
54
Chương 54: Quân nhân
55
Chương 55: Đồng chí
56
Chương 56: Dương mặc
57
Chương 57: Bỏ qua
58
Chương 58: Giương cung
59
Chương 59: Quân lệnh
60
Chương 60: Thân chinh
61
Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62
Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63
Chương 63: Bộ mặt
64
Chương 64: Bạn cũ
65
Chương 65: Phỏng đoán
66
Chương 66: Uống rượu
67
Chương 67: Phạt roi
68
Chương 68: Nguyên nhân
69
Chương 69: Hồi kinh
70
Chương 70: Ván cờ
71
Chương 71: Công tử
72
Chương 72: Chuyện cũ
73
Chương 73: Chạy đi
74
Chương 74: Chủy thủ
75
Chương 75: Kỹ năng bơi
76
Chương 76: Thủ tín
77
Chương 77: Tâm cơ
78
Chương 78: Cầu say
79
Chương 79: Oan gia
80
Chương 80: Thủy quân
81
Chương 81: Tài bắn cung
82
Chương 82: Trở vể
83
Chương 83: Danh kiếm
84
Chương 84: Hồi doanh
85
Chương 85: Thể diện
86
Chương 86: Chui đầu vào lưới
87
Chương 87: Phân ly
88
Chương 88: Mai phục
89
Chương 89: Phục kích
90
Chương 90: Vâng mệnh
91
Chương 91: Giằng co
92
Chương 92: Đánh chết
93
Chương 93: Ở chung
94
Chương 94: Phá kế
95
Chương 95: Rút quân
96
Chương 96: Nghị hòa
97
Chương 97: Dạ yến
98
Chương 98: Thổ lộ tâm can
99
Chương 99: Hứa hẹn
100
Chương 100: Mua sắm
101
Chương 101: Sát khí
102
Chương 102: Nam nhân
103
Chương 103: Mưu kế(1)
104
Chương 104: Cõi lòng
105
Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106
Chương 106: Đông tiến
107
Chương 107: Thanh châu
108
Chương 108: Tình thế
109
Chương 109: Khốn cảnh
110
Chương 110: Quân sư
111
Chương 111: Khích tướng
112
Chương 112: Giằng co
113
Chương 113: Mê man
114
Chương 114: Mưu đồ
115
Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116
Chương 116: Đại chiến (thượng)
117
Chương 117: Đại chiến (hạ)
118
Chương 118: Sinh mệnh
119
Chương 119: Tập kích ban đêm
120
Chương 120: Cố nhân
121
Chương 121: Xưng soái
122
Chương 122: Hôn sự
123
Chương 123: Do dự
124
Chương 124: Vinh nương
125
Chương 125: Tâm tư
126
Chương 126: Bỏ qua
127
Chương 127: Tín nhiệm
128
Chương 128: Nổi gió
129
Chương 129: Tâm ý
130
Chương 130: Gió mưa
131
Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155
Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156
Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa