Chương 117-2

Lúc mới bắt đầu, Thi Thụy thật sự không hiểu Hứa Luật có điểm gì thu hút được Đường Tố.

Tướng mạo bình thường, hắn cũng biết Đường Tố không phải hạng người nông cạn chỉ thích vẻ bề ngoài.

Vì vậy, Hứa Luật hấp dẫn được Đường Tố ở điểm nào?

Bây giờ hắn từ từ hiểu ra, thậm chí còn cảm thấy thú vị.

Người phụ nữ này …

Thực sự cứng cỏi như sắt thép, sự kiên cường này của cô khiến hắn thích thú, khiến hắn có cảm giác muốn dừng mà dừng không được.

Hắn khẽ vén lại mái tóc ngắn lòa xòa của Hứa Luật, nhếch miệng nở nụ cười đầy tà ác.

Hứa Luật không có sức lực phản kháng, như một con búp bê nhỏ nhắn, nương theo động tác của hắn, ngẩng đầu nhìn, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

“Cô thật khiến cho tôi thật sự kinh ngạc.”

Mấy năm qua hắn không ngừng nghiên cứu tăng thêm dược tính, một người đàn ông mạnh hơn cô gấp nhiều lần đều nhanh chóng bị ảnh hưởng. Vậy mà cô … một người phụ nữ bé nhỏ lại có thể vượt qua được hai lần dùng thuốc. Điều này khiến hắn bội phục.

Hắn kéo đầu cô lên, nhìn vào ánh mắt vô lực của Hứa Luật. Đã đạt đến mức này rồi tại sao cô vẫn có thể trụ được? Khiến người khác khó lòng tin được, Thi Thụy thích cô một chút rồi.

Dĩ nhiên là chỉ một chút, người hắn thích nhất vẫn là Đường Tố.

Nghĩ đến Đường Tố, hắn không nhịn được liếm liếm môi thèm thuồng, tinh thần trở nên hưng phấn, hắn quay sang Hứa Luật nở nụ cười: “Cô bé con, mày rất tuyệt!”, hắn nở nụ cười như kẻ mắc bệnh thần kinh: “Ngày hôm nay chúng ta chơi một trò chơi mới … rất thú vị!”

Lần này hắn sẽ tiêm trực tiếp lên đầu cô.

Lần này cô còn có thể kháng cự được sự phát tán của dược tính?

Hắn một lòng chờ mong!!!

Hứa Luật không nghe hắn nói gì. Cô chỉ cảm giác đầu mình tê rần rần, muốn nổ tung, trong đầu cô ngập tràn những âm thanh quái lạ, những hình ảnh lạ lùng, chồng chất lên nhau.

Mấy ngày nay đều là như vậy.

Cô chỉ muốn ngất luôn cho xong, như thế sẽ không phải đối mặt với cảm giác dằn vặt này nữa. Nhưng cô nhất quyết từ chối việc buông thả mất ý thức, không muốn Thi Thụy thực hiện được ý đồ. Cô không muốn mình trở thành nhược điểm của Đường Tố, không thể chịu thua trước mặt Thi Thụy.

Đã trôi qua bao lâu rồi?

Cô không biết, ý thức dần tan rã, như những hạt mưa rơi trên mặt biển trong đêm giông bão, chỉ cần một cơn sóng lớn đánh ập, tất cả đều tan biến. Cô trợn tròn mắt, cô không còn trông thấy rõ tầm nhìn trước mặt, phía trước chỉ là một màn mờ sương.

Hứa Luật khép mi mắt, nỗ lực kiên trì, giữ tâm trạng vững vàng, hô hấp bình ổn. Cô không muốn mình tổn hao sinh lực dư thừa vào tên điên này, nghe không rõ cũng không sao, coi như không nhìn thấy, không nghe thấy lại càng ngăn chặn được cảm xúc phát sinh.

Tên khốn điên khùng này … ngay từ đầu đã muốn dằn vặt cô.

Chính vì lẽ đó, thừa dịp cô còn sót lại chút ý thức vụn vặt, cố gắng nhớ lại quãng thời gian vui vẻ, những hồi ức có thể khiến cô cảm thấy an ủi, làm cho thần trí của cô tỉnh táo hơn được một chút.

Đường Tố.

Cô xuyên qua những cảnh tượng lạ lùng để vào nghĩ về anh.

Động tác anh nhíu mày, lúc nào cũng tự coi mình là vô địch; ánh mắt của anh sáng lấp lánh.

Khi anh xử lý vụ án, tinh thần phấn chấn, dáng vẻ kiêu ngạo.

Khi anh được ăn món cá yêu thích thì bộ dáng như một con mèo ngoan, tuy rằng miệng lúc nào cũng khăng khăng là không thích mèo … nhưng thật sự anh giống như đúc một chú mèo con to xác, kiêu căng, ngạo mạn.

Khi anh nhìn cô, ánh mắt rạng rỡ, phát sáng như một ngọn đuốc,.

Cô bắt đầu lo lắng.

Cô hi vọng Đường Tố sẽ đến cứu cô, cứu thoát cô ra khỏi nơi đây, chấm dứt tất cả những trò này lại …. Thế nhưng, đồng thời cô cũng không ngừng suy nghĩ, nếu Đường Tố thật sự tìm ra cô … Tên khốn Thi Thụy sẽ làm gì với anh?

Suy nghĩ của Hứa Luật bị cắt đứt.

Thi Thụy kéo tóc cô lên, bàn tay cầm ống tiêm, đâm thẳng vào sâu bên trong da đầu cô.

Toàn bộ da đầu của Hứa Luật tê rần, sắc mặt trắng bệch, máu huyết tựa như bị đóng băng.

Đồ điên … Tên khốn khiếp!!!

Thuốc tiêm vào da đầu, hiệu quả tác dụng nhanh hơn so với những lần trước.

Trong đầu cô như dung nham phun trào, nóng bỏng, thiêu cháy tất cả mọi tâm tư của cô. Cô hận không thể đập nát đầu mình, để cho tất cả những dung nham ấy chảy hết ra ngoài, cô có thể nhìn thấy, cũng có thể nghe thấy …

“Vẻ mặt rất đạt… Mau … mau nhìn vào màn ảnh. Chúng ta tặng cho Đường Tố một món quà.”

Cách Thi Thuy khoảng một mét có đặt một chiếc camera, thời khắc này hắn biến mình thành một nhiếp ảnh gia.

Hứa Luật cắn chặt răng, đem tất thảy những đau đớn nhét trở về, mạnh đến mức, cằm cô căng cứng, gương mặt vì thế cũng trở nên vặn vẹo.

“Ừm … GOOD!”, hai mắt Thi Thụy sáng rỡ nhìn tơ máu nơi khóe miệng Hứa Luật, hắn nở nụ cười rạng rỡ: “Bây giờ thêm một chút âm thanh cho có màu sắc đi nào.”

Hắn bước đến, nhìn Hứa Luật chằm chằm, sau đó cúi người, dùng đầu lưỡi liếm dòng máu đang chảy nơi khóe miệng của Hứa Luật, dộng tác nhẹ nhàng như đang đối xử với tình nhân của mình.

Dạ dày Hứa Luật đột nhiên giật mạnh, gương mặt của hắn khiến người ta ghê tởm.

Một giây sau, Thi Thụy bóp chặt gò má của cô, ép cô phải há miệng, Hứa Luật cắn chặt răng, hòa lẫn trong khoang miệng vị máu tanh nồng.

“A a a a a _ _ _”

*

Cục cảnh sát thành phố Tân, Phòng pháp y.

“Anh Quản, cám ơn anh!”

Mạc Thông đưa cho Quản Thịnh Văn điếu thuốc, ông ta cũng nhen một điếu, hút một hơi, phà ra những làn khói trắng mờ. Vừa về đến nhà ông ta nhận được điện thoại của Đường Tố nói muốn quan sát lại thi thể.

Cấp trên đã ra lệnh không cho phép Mạc Thông nhúng tay vào vụ án này, do vậy không cách nào quan minh chính đại đến đây … May là còn có Quản Thịnh Văn.

“Khách sáo làm gì!”, Quản Thịnh Văn đốt điếu thuốc: “Tôi cũng không tin Tiểu Hứa là hung thủ!”

Mạc Thông lặng im không nói. Bọn họ tin tưởng thì có ích gì chứ? Nếu như không có chứng cứ chứng minh thì tất cả đều không có tác dụng.

Đường Tố … Có thể tìm ra được chứng cứ mới chứ?

Hai người không hẹn mà gặp cùng nhau đưa mắt nhìn vào phía nhà giải phẫu.

Ánh đèn chiếu xuống thi thể trắng bệch, lạnh toát, trông cực kỳ thê lương, Đường Tố đứng ngay bên cạnh. Đột nhiên ánh mắt anh trở nên đầy ngạc nhiên, rồi như một con mèo trườn mình lên chiếc bàn giải phẫu, hai chân tách ra, quỳ gối lên trên thi thể, sau đó cúi người, dùng kính hiển vi quan sát vết dao chằng chịt trên khuôn mặt tử thi.

“Ê …”, Quản Thịnh Văn giật nảy mình, “Cậu thanh niên đừng làm bậy!” … Vừa nói vừa muốn chạy đến ngăn cản Đường Tố tiếp xúc quá gần với tử thi. Trên thi thể luôn có âm khí, anh làm vậy không sợ bị ảnh hưởng sao?

“Đừng!”, Mạc Thông kéo tay ông ta: “Cứ mặc kệ cậu ta!”

Mạc Thông là người khá hiểu bản tính của Đường Tố, nếu bây giờ Lão Quản đi vào trong xen ngang hành động của anh, chắc chắn anh sẽ cho biết tay.

“Thế nhưng …”, Quan Thịnh Văn vẫn chưa yên tâm, quay đầu nhìn Đường Tố ở bên trong, khoảng cách quá gần, giống như là muốn hôn xuống.

“Yên tâm đi!”, Mạc Thông vỗ vỗ vai lão Quản để ông ta giữ lại bình tĩnh: “Cứ quan sát tình hình rồi tính!”

Trong phòng, Đường Tố không biết hành động của hai người bọn họ, chuyên tâm vào thi thể trước mắt.

Gương mặt thi thể tổng cộng có hai mươi bảy nhát dao, đao pháp gọn gàng, dứt khoát, là thủ pháp của một người chuyên nghiệp.

Vị trí và độ nông sâu của vết thương đều có thể nói lên sự căm hận phụ nữ từ tận sâu trong đáy lòng --- Dung mạo là thứ quan trọng đến nhường nào đối với một người phụ nữ, hủy dung chẳng khác nào phá hủy sự sống của họ.

Thông thường mà nói, hung thủ hủy dung thuộc về một loại kích thích hoặc là sát thú mất khống chế gây ra. Tuy nhiên, các vết thương trên mặt nạn nhân rất hoàn mỹ có thể cho thấy khi ra tay hung thủ tay không run; một người nếu hưng phấn hay kích động đều có ảnh hưởng đến các động tác ở tay.

Do vậy, hung thủ không phải là do kích thích, hoặc là do hưng phấn; trái lại, là một người bình tĩnh, tinh tế, là một người biết kiềm chế cao.

Sau khi ‘đọc’ thông tin trên bề mặt vết thương, anh nhích xuống phía dưới, ánh mắt chạm vào phần vết khâu trên ổ bụng bị rạch, anh ngừng một giây, sau đó ngay lập tức khôi phục bình tĩnh, không lay động, kiểm tra tình hình bên trong ổ bụng nhưng không có quá nhiều ‘thông tin’, ngoại trừ phần tim đã bị lấy đi. Manh mối này đối với việc phá án cũng không có tác dụng – Nói một cách đơn giản Thi Thụy muốn thông qua tay hung thủ để truyền thông tin cho Đường Tố: Tôi muốn mang trái tim cậu đi.

Đường Tố vươn người, xuống khỏi bàn giải phẫu, phía ngoài Mạc Thông và Quản Thịnh Văn thở phào nhẹ nhõm, hai người nghe thấy tiếng thở dốc, đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng nhau nở nụ cười, thì ra từ nãy đến giờ bọn họ lo lắng đến mức ngừng thở.

“Anh nói coi … Cậu ấy tìm ra được manh mối mới ư?”, Quản Thịnh Văn rất tò mò, hai bộ thi thể đó ông ta đã kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần, ngay cả nhắm mắt cũng có thể nhớ được tình huống trên tử thi.

Mạc Thông nhún vai một cái, dụi tàn thuốc, ném vào trong thùng rác: “Tôi đi vào trong …” Lời vừa nói được một nửa đã bị hành động của Đường Tố chặn lại nơi yết hầu.

Đường Tố đi đến phía cuối bàn giải phẫu, chuyển đến phần chân nữ tử thi, hai tay cầm mắt cá chân thi thể, kéo đầu gối lên cao, tách hai chân ra.

Quản Thịnh Văn đã kiểm tra phương diện này, bộ phận sinh dục không có dấu hiệu bất thường.

Trong báo cáo nghiệm thi có nhắc đến, phần hạ thể của cả hai tử thi đều có vết thương, không phải dạng xâm phạm bình thường. Lúc đầu, Quản Thịnh Văn cũng cho rằng phần vết thương nơi hạ thể là do bị cưỡng hiếp, còn muốn mượn cớ này chứng tỏ được phần nào Hứa Luật không có khả năng là hung thủ giết người --- Dù sao người đàn ông xâm phạm phụ nữ độ khả thi vẫn cao hơn phụ nữ và phụ nữ.

Nhưng sau đó ông ta phát hiện chứng cứ này không thành lập, vết thương nơi hạ thể không phải bị xâm phạm mà là vết cắt.

Trong lúc Quản Thịnh Văn đang trầm tư suy nghĩ thì Đường Tố đã hoàn tất công việc kiểm tra, tháo bao tay, ném qua một bên, rồi ra ngoài. Mạc Thông vội chạy theo hỏi: “Sao rồi?”

“Tử cung của hai bộ tử thi đều không còn!”, anh nêu lên một kết luận không có trong báo cáo nghiệm thi.

“Cái gì?”, Quản Thịnh Văn đẩy Mạc Thông ra: “Sao có thể như thế được … Phần rạch nơi ổ bụng nạn nhân chưa đến vị trí đó …”

“Ai quy định muốn hủy tử cung nhất định phải từ phía trên!”, gương mặt Đường Tố không chút cảm xúc cắt ngang luận điệu của ông ta: “Chỉ cần có công cụ, luồn xuống phía dưới là có thể đạt được mục đích.” Đường Tố không muốn tốn nhiều thời gian: “Hung thủ chúng ta cần tìm là một phụ nữ.”

“Phụ nữ?”, Mạc Thông ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Tội phạm nam giới so với nữ giới thích dùng hình thức xâm phạm thõa mãn ham muốn của bản thân, đặc biệt là đối với phụ nữ xinh đẹp. Trái lại, phụ nữ phạm tội lại dùng phương thức có tính phá hủy bởi vì bọn họ hiểu rõ thứ gì là quan trọng nhất với phụ nữ.

Dung mạo và năng lực sinh sản đều được coi là sinh mệnh thứ hai của phụ nữ. Phá hủy hai thứ này cho thấy hung thủ cực kỳ căm hận phụ nữ.

Nỗi căm hận này có thể bắt nguồn từ khi còn thơ bé, người mẹ luôn mang đến cho cô ta sự đau khổ.

Cô ta có thể rất nhiệt tình nhưng lại không có bạn bè thân thiết, không có mối tình lâu dài, thời học sinh là một học sinh giỏi, thành tích ưu việt.

Đường Tố chưa nói xong thì điện thoại của Mạc Thông reo vang cắt ngang.

“Là bên phía thành phố Giang!”, Tô Tử Khiêm gọi đến.

Đường Tố ngẩn người, ngừng lại để ông ta nhận điện.

Mạc Thông: “Alo … Sao??? Được … Được! Tôi biết rồi. Tình hình bên cậu thế nào cứ thông báo cho chúng tôi ngay lập tức.”

“Sao vậy?”, Quản Thịnh Văn nhìn ra được thần sắc khác thường của Mạc Thông, chờ ông ta cúp điện thoại, liền hỏi ngay.

“Phía bên thành phố Giang … phát hiện thêm một người chết!”, Mạc Thông khó nhọc cất lời, nhìn Đường Tố, ông ta không biết tiếp theo nên nói sao cho phải.

Đường Tố: “Nói đi!”

Ra tay càng nhiều, càng để lại nhiều thông tin, điều ấy chứng tỏ anh cách cô không còn xa.

Mạc Thông bình ổn hô hấp, trầm giọng: “Nạn nhân được phát hiện trong gian nhà trọ của Hứa Luật, là một người đàn ông. Tin tức cụ thể Tô Tử Khiêm sẽ gửi qua ngay.”

“Đàn ông?”, Đường Tố nhíu mày, “Tại sao đối tượng ra tay lại biến thành đàn ông? Sao lại thế …” Theo lẽ thường, sát thủ liên hoàn đều sàng lọc những điều kiện đặc biệt: có người thích mái tóc đen dài, có người yêu giết những người phụ nữ lăng loàng diêm dúa. Bọn họ không dễ dàng thay đổi đối tượng đã chọn lựa --- Trừ phi là sát thủ mắc bệnh tâm thần. Tuy nhiên tên hung thủ này tuyệt nhiên không phải là kẻ mắc bệnh tâm thần … Vậy tại sao cô ta lại đột nhiên thay đổi điều kiện.”

Lẽ nào …

Đường Tố đột nhiên mở miệng hỏi: “Nạn nhân bao nhiêu tuổi?”

“Đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.”

“Quả nhiên là vậy!”, hàng chân mày Đường Tố giãn ra: “Ngoại trừ việc mẹ cô ta mang đến cho cô ta thời ấu thơ thống khổ, còn một khả năng bắt nguồn từ sự thù ghét của bà ta đối với mình đến mức cô ta buộc lòng đem nỗi đau này phát tiết lên những người phụ nữ khác.”

Chapter
1 Chương 1: Hứa luật
2 Chương 2: Đi dạy
3 Chương 3: Đường tố
4 Chương 4: Chạm mặt
5 Chương 5: Su
6 Chương 6: Gặp mặt
7 Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8 Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9 Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10 Chương 10: Tiết học đầu tiên
11 Chương 11: Màn kịch chia tay
12 Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13 Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14 Chương 14: Bữa tối của đường tố
15 Chương 15: Dương phỉ tử vong
16 Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17 Chương 17: Chú mạc thông
18 Chương 18: Chiếc váy đỏ
19 Chương 19: Phác họa nghi phạm
20 Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21 Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22 Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23 Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24 Chương 24: Phá án
25 Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26 Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27 Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28 Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29 Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30 Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31 Chương 31: Hơn cả an ủi
32 Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33 Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34 Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35 Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36 Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37 Chương 37: Chạm và sờ
38 Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39 Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40 Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41 Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42 Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43 Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44 Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45 Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46 Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47 Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48 Chương 48: Manh mối trong hình
49 Chương 49
50 Chương 50: Chơi game
51 Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52 Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53 Chương 53: Quay về hiện trường
54 Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55 Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56 Chương 56: Đêm giáng sinh!
57 Chương 57: À! đây là quà của tôi
58 Chương 58: Đường tố chạm mặt
59 Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60 Chương 60: Chu tây, chu triết
61 Chương 61: Bốn người ăn chung
62 Chương 62
63 Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64 Chương 64: Thất tình và mất mặt
65 Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66 Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67 Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68 Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69 Chương 69: Giáo sư
70 Chương 70: Kết án
71 Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72 Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73 Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74 Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75 Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76 Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77 Chương 77: Đường tố phân tích
78 Chương 78: Được cứu thoát
79 Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80 Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81 Chương 81: Đường tố - su t
82 Chương 82: Bữa tối dưới nến
83 Chương 83: Đường tố tỏ tình
84 Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85 Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86 Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87 Chương 87: Tô Đường giao chiến
88 Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89 Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90 Chương 90: Ác ma trở về
91 Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92 Chương 92: Tác chiến
93 Chương 93: Thật sự là một người???
94 Chương 94: Vượt qua
95 Chương 95: Hai kẻ gây án
96 Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97 Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98 Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99 Chương 99: Phá án
100 Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101 Chương 101: Your man
102 Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103 Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104 Chương 104: Ba người tiến đến
105 Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106 Chương 106: Phác họa chân dung
107 Chương 107: Giả án tự sát
108 Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109 Chương 109: Kết án – về nhà
110 Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111 Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112 Chương 112: Án mạng thứ hai
113 Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114 Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115 Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116 Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117 Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118 Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119 Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120 Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121 Chương 117-1: V53
122 Chương 117-2
123 Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124 Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125 Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126 Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127 Chương 119: Chào mừng quay về
128 Chương 120: Đại kết cục
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Hứa luật
2
Chương 2: Đi dạy
3
Chương 3: Đường tố
4
Chương 4: Chạm mặt
5
Chương 5: Su
6
Chương 6: Gặp mặt
7
Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8
Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9
Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10
Chương 10: Tiết học đầu tiên
11
Chương 11: Màn kịch chia tay
12
Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13
Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14
Chương 14: Bữa tối của đường tố
15
Chương 15: Dương phỉ tử vong
16
Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17
Chương 17: Chú mạc thông
18
Chương 18: Chiếc váy đỏ
19
Chương 19: Phác họa nghi phạm
20
Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21
Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22
Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23
Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24
Chương 24: Phá án
25
Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26
Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27
Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28
Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29
Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30
Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31
Chương 31: Hơn cả an ủi
32
Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33
Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34
Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35
Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36
Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37
Chương 37: Chạm và sờ
38
Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39
Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40
Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41
Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42
Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43
Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44
Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45
Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46
Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47
Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48
Chương 48: Manh mối trong hình
49
Chương 49
50
Chương 50: Chơi game
51
Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52
Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53
Chương 53: Quay về hiện trường
54
Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55
Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56
Chương 56: Đêm giáng sinh!
57
Chương 57: À! đây là quà của tôi
58
Chương 58: Đường tố chạm mặt
59
Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60
Chương 60: Chu tây, chu triết
61
Chương 61: Bốn người ăn chung
62
Chương 62
63
Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64
Chương 64: Thất tình và mất mặt
65
Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66
Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67
Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68
Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69
Chương 69: Giáo sư
70
Chương 70: Kết án
71
Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72
Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73
Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74
Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75
Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76
Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77
Chương 77: Đường tố phân tích
78
Chương 78: Được cứu thoát
79
Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80
Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81
Chương 81: Đường tố - su t
82
Chương 82: Bữa tối dưới nến
83
Chương 83: Đường tố tỏ tình
84
Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85
Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86
Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87
Chương 87: Tô Đường giao chiến
88
Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89
Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90
Chương 90: Ác ma trở về
91
Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92
Chương 92: Tác chiến
93
Chương 93: Thật sự là một người???
94
Chương 94: Vượt qua
95
Chương 95: Hai kẻ gây án
96
Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97
Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98
Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99
Chương 99: Phá án
100
Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101
Chương 101: Your man
102
Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103
Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104
Chương 104: Ba người tiến đến
105
Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106
Chương 106: Phác họa chân dung
107
Chương 107: Giả án tự sát
108
Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109
Chương 109: Kết án – về nhà
110
Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111
Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112
Chương 112: Án mạng thứ hai
113
Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114
Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115
Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116
Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117
Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118
Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119
Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120
Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121
Chương 117-1: V53
122
Chương 117-2
123
Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124
Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125
Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126
Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127
Chương 119: Chào mừng quay về
128
Chương 120: Đại kết cục