Chương 107: Giả án tự sát

Nhận được tin, đoàn người ngay lập tức đến đó.

Cha mẹ Vương Chí Minh ôm con khóc ngất, có không ít người tụ tập bên ngoài.

Hứa Luật bước vào, muốn tiến kiểm tra thi thể của Vương Chí Minh, thế nhưng hai vợ chồng Vương Thành Hùng nhất quyết không buông tay, cuối cùng cảnh sát khó khăn lắm với lấy được tử thi.

Cách thi thể không xa có một lọ thuốc trừ sâu ngã đổ trên nền nhà, khóe miệng của cậu ta còn lưu lại chất lỏng thuốc trừ sâu.

Căn cứ lời khai của hai vợ chồng Vương Thành Hùng, sau bữa trưa ngày hôm nay hai người bọn họ ra đồng làm việc, thời điểm ra ngoài bọn họ đã khóa cửa kỹ càng, dặn dò Vương Chí Minh cẩn thận. Đến khi bọn họ trở về trông thấy con mình ngã dưới nền đất, không động đậy.

Chai thuốc đó cũng là của gia đình.

Tất cả chứng cứ cho thấy, khả năng lớn nhất là Vương Chí Minh tự sát.

“Không phải tự sát!”, Đường Tố lắc đầu: “Chí ít là không phải tự nguyện tự sát.” Anh chỉ vào chai thuốc trừ sâu trên nền đất, hỏi Vương Thành Hùng: “Nhà ông đều để thuốc trừ sâu một cách tùy tiện à?”

Vương Thành Hùng lắc lắc đầu: “Không! Không phải … Thuốc trừ sâu đều được đặt trên kệ ở gian phòng khác …”

Nói đến đấy đột nhiên ông ta tỉnh táo hẳn, hai chân của Vương Chí Minh đều tàn phế, căn bản không thể tự mình đến kệ lấy chai thuốc đó được.

“Cho dù cậu ta có thể lấy được chai thuốc đó, nhưng tay nghề quá chuẩn xác, chỉ cần một lượng duy nhất!”, Đường Tố đi đến gian phòng đặt thuốc trừ sâu, Hứa Luật dời tầm mắt theo hướng của anh, trên kệ để thuốc được sắp xếp gọn gàng, trên dãy đó hổng mất một vị trí, đó chính là chai Vương Chí Minh vừa uống.

“Coi như cậu ta biết dùng thuốc, chỉ cần một lượng nhất định đã có thể tử vong. Sau khi lấy được thuốc lại còn biết dọn dẹp lại cho gọn gàng; rồi quay trở về hiện trường uống thuốc rồi từ từ chết?”, Đường Tố nhếch miệng: “Có tố chất tâm lý mạnh mẽ như vậy mà lại đi tự sát sao?”

Lời nói của Đường Tố như ‘dội một gáo nước lạnh’ khiến tất cả mọi người ở đây tỉnh táo hẳn.

“Anh … anh nói … có người … có người hại chết con trai tôi????”, Vương Thành Hùng kéo kéo cánh tay Đường Tố, thanh âm gấp gáp: “Có đúng thế không?!?”

Đường Tố: “Đúng!”

Lời chưa dứt, hai vợ chồng Vương Thành Hùng đã co quắp trên mặt đất, khóc rống.

Lưu Tử đứng một bên nhìn bọn họ không biết nên làm thế nào.

Lúc này Hứa Luật đang kiểm nghiệm tử thi lên tiếng: “Tôi cần tiến hành một bước giải phẫu thi thể mới có thể xác định!”, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu: “Nguyên nhân cái chết đúng là trúng độc, nhưng không phải thuốc trừ sâu … Tôi nghi ngờ, trước khi uống thuốc trừ sâu … Cậu ta đã chết rồi …”

Thuốc trừ sâu tuy rằng có thể gây chết người, nhưng cần một khoảng thời gian phát tác, đồng thời, nhìn một phần ba lượng thuốc còn sót lại trong bình và đổ trên nền đất tính ra Vương Chí Minh uống không đến nửa chai, như vậy thời gian tử vong phải càng lâu hơn mới đúng.

Thế nhưng, theo kết quả kiểm tra của cô, Vương Chí Minh chết đã quá bốn tiếng, kết hợp với sự phân tích của Đường Tố đây rõ ràng không phải đơn giản là án tự sát , vì vậy cô cần phải tiến hành thêm một bước nghiệm thi.

Vân thôn chỉ là thôn nhỏ, nhiều nhất chỉ có mấy vụ án trộm cướp, hàng xóm cãi vã, quá lắm là án mất tích, còn án mạng là cực kỳ hiếm thấy; vì vậy nơi đây bình thường sẽ không có biết cái gì là ‘Pháp Y’ chứ đừng nói đến là giải phẫu tử thi.

Hứa Luật vừa mở lời đề nghị lập tức bị phản đối mạnh mẽ, trong đó vợ chồng Vương Thành Hùng là kịch liệt nhất.

“Đứa con trai đáng thương của tôi … đã chịu nhiều đau khổ … Bây giờ cô còn muốn nó chết không toàn thây …. Không được! Tôi không đồng ý ….”

Bà ta như biến thành một con gà mái la oang oác, giang cánh bảo vệ thi thể đứa con trai, ngăn cản bất cứ người nào đến gần. Bầu khí đột nhiên trở nên nặng nề, lúc này Đường Tố mới mở miệng, lãnh đạm nói: “Vậy bà cứ để con trai mình chết không rõ ràng đi!”

Không có bất kỳ cảm xúc dư thừa, không cần nói nhiều, gương mặt anh tuấn lạnh tanh, ra vẻ không quan trọng, rồi liếc mắt nhìn Hứa Luật: “ Đi thôi!”

“Mấy người … Mấy người chờ một chút!”, Vương Thành Hùng lên tiếng trước, tuy rằng ông ta chỉ là một nông dân thô lỗ, nhưng ông ta có thể nhìn ra người đàn ông trẻ tuổi trước mắt thật sự có bản lĩnh, hơn nữa con trai ông ta rõ ràng là chết oan: “Đứa bé … Các anh có thể mang đứa bé đi …. Hi vọng mọi người sớm bắt được hung thủ.”

Dứt lời ông ta tự mình bước đến cản vợ, đem thi thể đứa con trai chỉ còn da bọc xương ôm lên, giao cho cảnh sát.

‘Nghiệm thi’ nhưng trấn Long Sơn thiết bị quá thiếu thốn. Hứa Luật suy nghĩ một chút, cô nhờ nhóm của Lưu Tử hỗ trợ mang đến bệnh viện địa phương, nói rõ tình huống, mượn phòng giải phẫu, lúc đó mới có thể tiến hành nghiệm thi.

Bề ngoài thi thể không phát hiện ngoại thương, nạn nhân trước khi chết chỉ có đồng tử co giật, các ngón tay, ngón chân co rút, có khả năng là do tác dụng của độc dược.

“Tiểu Hứa, thật sự em muốn giải phẫu sao?”

Lâm Mai nhận được lệnh của Lưu Tử, yêu cầu cô ta hỗ trợ Hứa Luật. Đứng bên cạnh bàn giải phẫu, cô ta run rẩy hỏi.

“Ừm!” Hứa luật không nhìn cô ta, tập trung vào chuyện mình sắp phải làm.

Lâm Mai sắc mặt trắng bệch, có thể do lần đầu tiên chứng kiến việc này, cô ta hỗn loạn thét lớn: “Chị …. Chị ra ngoài …. Có chuyện gì em cứ gọi chị là được!”

Hứa Luật cũng không ép cô ta, ngược lại cứ để Lâm Mai đứng ngây ngốc bên cạnh như vậy cô còn cảm thấy vướng tay vướng chân hơn. Dù sao chuyện giải phẫu tử thi không phải ai cũng có thể chịu đựng được, lỡ như cô ta té xỉu ở đây trong khi cô đang bận tay giải phẫu, làm sao có khả năng chăm sóc cô ta.

Trong cổ họng người chết phát hiện một lượng lớn thuốc trừ sâu, thế nhưng, thuốc trừ sâu lại không theo yết hầu, thực quản tiến vào dạ dày; trái lại trong dạ dày không phát hiện thuốc trừ sâu mà lại là chất độc: kali nitrat..

Lượng kali nitrat có thể dẫn đến tử vong: 10g.

Kết quả chứng thực, lượng chất lỏng thuốc trừ sâu chỉ là để che mắt, hòng dựng lên hiện trường tự sát giả.

Hứa Luật lấy chất dịch trong dạ dày tiến hành phân tích, thông qua quá trình phân giải thực phẩm trong dạ dày có thể xác định được thời gian tử vong. Nạn nhân sau khi chết, hệ tiêu hóa cũng ngừng công việc. Nói chung dạ dày cần bốn đến sáu tiếng để phân hủy hoàn toàn. Dĩ nhiên đây chỉ là trong điều kiện bình thường, còn tình huống cụ thể còn phải dựa vào cơ thể của nạn nhân và đặc tính thực phẩm.

Căn cứ theo lời khai của vợ chồng Vương Thành Hùng, buổi trưa hôm nay gia đình ăn cơm cùng nhau, trong dạ dày Vương Chí Minh không phát hiện lượng thức ăn còn thừa, phù hợp với phán đoán trước đó của cô.
Sau khi nghiệm thi, cô mang kết quả gửi đến trấn Long Sơn, công việc của bọn họ ngay lập tức thêm khó khăn.

Rõ ràng, đây là vụ giết người tạo hiện trường tự sát.

Căn cứ kết quả của Hứa Luật, cảnh sát trấn Long Sơn lập tức lập hồ sơ vụ án.

Phía bên Đường Tố còn chưa tìm ra ‘Sát thủ liên hoàn’, bên này Hứa Luật lại phát hiện ra thêm một hung thủ giết người, liên tiếp phá vỡ sự yên bình vốn có của vùng quê nhỏ này.

Đường Tố và Hứa Luật tập trung sức lực vào việc tìm kiếm sát thủ liên hoàn. Hứa Chí Siêu cùng nhóm người Tiểu Triệu điều tra cái chết của Vương Chí Minh.

Lưu Tử đưa hai người bọn họ đi tiến hành điều tra những người phù hợp theo phác họa chân dung của Đường Tố.

Người hôm nay gặp mặt tên là Trương Vĩnh.

Theo như lời của Lưu Tử, người đàn ông tên Trương Vĩnh này năm mươi bảy tuổi, cha mẹ mất sớm, có một anh trai ở rể ở huyện lân cận, còn có một người chị đã lấy chồng nước ngoài. Bây giờ chỉ ở một mình, chưa từng kết hôn. Hai anh em cũng không có liên hệ, ngay cả thời điểm bốn năm trước anh trai hắn chết, hắn cũng không đến thăm viếng.

“Anh trai hắn là nhân vật khá nguy hiểm”, Lưu Tử chỉ chỉ đầu của mình: “Anh trai hắn khi còn trẻ dùng cây cuốc bổ vào đầu đối phương, gây chết người nên phải ngồi tù.”

Ba người đi đến nơi ở của Trương Vĩnh, đó là một ngôi nhà cũ kỹ, tường màu xám trắng, xem ra đã quá nhiều năm, bùn vữa bên ngoài rơi rớt, hai phiến cửa cũ nát đóng chặt, không nhìn thấy tình hình bên trong. Lưu Tử cất tiếng gọi vài tiếng, bên trong vang lên tiếng chó sủa, đợi một lúc lâu cũng không có ai ra mở cửa.

“Xem ra hắn không có ở nhà!”, Lưu Tử bước ra ngoài: “Nhưng tôi biết một chỗ tìm được hắn.”

“Ở đâu?”

Lưu Tử đáp lời: “Ở câu lạc bộ người cao tuổi trong làng. Hắn thích chơi cờ, bình thường đều sẽ qua bên đó chơi. Năm 2008, phần lớn đất đai trong thôn bị trưng dụng, bao gồm đất ruộng nhà Trương Vĩnh, hắn cũng được bồi thường một khoản, do vậy ngày tháng sinh sống sau này của hắn cũng khá hơn.”

Lưu Tử hiểu khá rõ tình hình nhà này, vừa đi vừa nói. Đến câu lạc bộ, Hứa Luật và Đường Tố cũng nhìn thấy Trương Vĩnh.

Trương Vĩnh, làn da ngăm đen, thân hình gầy gò nhưng khung xương khá lớn khiến trông hắn già hơn so với tuổi thật của mình. Hắn đang chơi cờ với một ông lão trong làng, bên cạnh có vài người ngồi xem.

Hứa Luật đứng một bên quan sát, phát hiện lúc chơi cờ hắn không nhiều lời, giữ yên lặng, xem ra rất lễ độ.

“Thua thua thua …”, ông lão đánh cờ cùng Trương Vĩnh giơ tay chịu thua.

Thắng nhưng hắn ta chẳng biểu lộ tâm trạng gì, vẫn rất bình tĩnh.

Đường Tố đột nhiên mở miệng: “Chơi một ván!”, sau đó anh ngồi xuống đối diện hắn.

Trương Vĩnh ngẩng đầu liếc nhìn anh, không nói gì, xếp quân cờ đúng vị trí, bên kia Đường Tố cũng bắt đầu xếp cờ; hai người bắt đầu chơi.

Hứa Luật không hiểu cho lắm thú chơi cờ, nhưng cô có nghe nói, cao thủ cờ vua chính là người phải có cái nhìn đại cục, đi một bước có thể tính được ba, năm, thậm chí cả mười bước. Chơi cờ vua giúp bồi dưỡng tâm tính rất tốt.

Hứa Luật thừa dịp hai người bọn họ chơi cờ, cô dò hỏi về hắn ở phương diện khác. Theo những người trong câu lạc bộ nói, lối đánh cờ của Trương Vĩnh khá tốt, thua không tức, trong lúc chơi cờ giữ yên tĩnh, do vậy khá nhiều người thích chơi cờ với hắn.

Sau khi Hứa luật tìm hiểu thông tin quay về đã nghe giọng Đường Tố vang lên: “Chiếu tướng!”

Bên cạnh mọi người ‘ồ’ lên một tiếng, trong đó người từng chơi với Trương Vĩnh, hơn nữa những người đã bại dưới tay hắn càng không dám tin. Kỹ thuật chơi cờ của hắn thuộc hạng khá giỏi nhất trong thôn, không ngờ lại bại dưới tay người trẻ tuổi này, không ngờ chỉ mười lăm phút đã sắp thua.

Trương Vĩnh ngẩng đầu nhìn Đường tố một cái, không nói gì thêm, đứng dậy rời đi.

“Hắn .... Có vấn đề???” Trên đường về khách sạn, Hứa Luật hỏi Đường Tố.

Đường Tố hỏi ngược lại cô: “Em cảm thấy hắn thế nào?”

“À ….”, Hứa Luật ngẫm nghĩ một chút: “Xem ra khá thành thật!”

“Xem ra ….”, Đường Tố lặp lại từ ngữ của cô: “Đừng nhìn bên ngoài, hãy nhìn tận sâu trong nội tâm của hắn.”

Chapter
1 Chương 1: Hứa luật
2 Chương 2: Đi dạy
3 Chương 3: Đường tố
4 Chương 4: Chạm mặt
5 Chương 5: Su
6 Chương 6: Gặp mặt
7 Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8 Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9 Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10 Chương 10: Tiết học đầu tiên
11 Chương 11: Màn kịch chia tay
12 Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13 Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14 Chương 14: Bữa tối của đường tố
15 Chương 15: Dương phỉ tử vong
16 Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17 Chương 17: Chú mạc thông
18 Chương 18: Chiếc váy đỏ
19 Chương 19: Phác họa nghi phạm
20 Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21 Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22 Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23 Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24 Chương 24: Phá án
25 Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26 Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27 Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28 Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29 Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30 Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31 Chương 31: Hơn cả an ủi
32 Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33 Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34 Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35 Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36 Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37 Chương 37: Chạm và sờ
38 Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39 Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40 Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41 Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42 Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43 Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44 Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45 Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46 Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47 Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48 Chương 48: Manh mối trong hình
49 Chương 49
50 Chương 50: Chơi game
51 Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52 Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53 Chương 53: Quay về hiện trường
54 Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55 Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56 Chương 56: Đêm giáng sinh!
57 Chương 57: À! đây là quà của tôi
58 Chương 58: Đường tố chạm mặt
59 Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60 Chương 60: Chu tây, chu triết
61 Chương 61: Bốn người ăn chung
62 Chương 62
63 Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64 Chương 64: Thất tình và mất mặt
65 Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66 Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67 Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68 Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69 Chương 69: Giáo sư
70 Chương 70: Kết án
71 Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72 Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73 Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74 Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75 Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76 Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77 Chương 77: Đường tố phân tích
78 Chương 78: Được cứu thoát
79 Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80 Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81 Chương 81: Đường tố - su t
82 Chương 82: Bữa tối dưới nến
83 Chương 83: Đường tố tỏ tình
84 Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85 Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86 Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87 Chương 87: Tô Đường giao chiến
88 Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89 Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90 Chương 90: Ác ma trở về
91 Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92 Chương 92: Tác chiến
93 Chương 93: Thật sự là một người???
94 Chương 94: Vượt qua
95 Chương 95: Hai kẻ gây án
96 Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97 Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98 Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99 Chương 99: Phá án
100 Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101 Chương 101: Your man
102 Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103 Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104 Chương 104: Ba người tiến đến
105 Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106 Chương 106: Phác họa chân dung
107 Chương 107: Giả án tự sát
108 Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109 Chương 109: Kết án – về nhà
110 Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111 Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112 Chương 112: Án mạng thứ hai
113 Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114 Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115 Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116 Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117 Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118 Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119 Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120 Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121 Chương 117-1: V53
122 Chương 117-2
123 Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124 Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125 Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126 Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127 Chương 119: Chào mừng quay về
128 Chương 120: Đại kết cục
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Hứa luật
2
Chương 2: Đi dạy
3
Chương 3: Đường tố
4
Chương 4: Chạm mặt
5
Chương 5: Su
6
Chương 6: Gặp mặt
7
Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8
Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9
Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10
Chương 10: Tiết học đầu tiên
11
Chương 11: Màn kịch chia tay
12
Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13
Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14
Chương 14: Bữa tối của đường tố
15
Chương 15: Dương phỉ tử vong
16
Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17
Chương 17: Chú mạc thông
18
Chương 18: Chiếc váy đỏ
19
Chương 19: Phác họa nghi phạm
20
Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21
Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22
Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23
Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24
Chương 24: Phá án
25
Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26
Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27
Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28
Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29
Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30
Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31
Chương 31: Hơn cả an ủi
32
Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33
Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34
Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35
Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36
Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37
Chương 37: Chạm và sờ
38
Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39
Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40
Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41
Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42
Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43
Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44
Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45
Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46
Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47
Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48
Chương 48: Manh mối trong hình
49
Chương 49
50
Chương 50: Chơi game
51
Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52
Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53
Chương 53: Quay về hiện trường
54
Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55
Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56
Chương 56: Đêm giáng sinh!
57
Chương 57: À! đây là quà của tôi
58
Chương 58: Đường tố chạm mặt
59
Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60
Chương 60: Chu tây, chu triết
61
Chương 61: Bốn người ăn chung
62
Chương 62
63
Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64
Chương 64: Thất tình và mất mặt
65
Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66
Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67
Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68
Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69
Chương 69: Giáo sư
70
Chương 70: Kết án
71
Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72
Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73
Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74
Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75
Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76
Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77
Chương 77: Đường tố phân tích
78
Chương 78: Được cứu thoát
79
Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80
Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81
Chương 81: Đường tố - su t
82
Chương 82: Bữa tối dưới nến
83
Chương 83: Đường tố tỏ tình
84
Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85
Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86
Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87
Chương 87: Tô Đường giao chiến
88
Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89
Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90
Chương 90: Ác ma trở về
91
Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92
Chương 92: Tác chiến
93
Chương 93: Thật sự là một người???
94
Chương 94: Vượt qua
95
Chương 95: Hai kẻ gây án
96
Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97
Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98
Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99
Chương 99: Phá án
100
Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101
Chương 101: Your man
102
Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103
Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104
Chương 104: Ba người tiến đến
105
Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106
Chương 106: Phác họa chân dung
107
Chương 107: Giả án tự sát
108
Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109
Chương 109: Kết án – về nhà
110
Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111
Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112
Chương 112: Án mạng thứ hai
113
Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114
Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115
Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116
Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117
Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118
Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119
Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120
Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121
Chương 117-1: V53
122
Chương 117-2
123
Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124
Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125
Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126
Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127
Chương 119: Chào mừng quay về
128
Chương 120: Đại kết cục