Chương 94: Vượt qua

“Tên nhóc, đừng khua môi múa mép!”, Tiểu Giang dùng sức ném những bức ảnh vào mặt hắn: “Những tấm ảnh này đều được tìm thấy trong phòng của cậu, cậu giải thích thế nào?”

Tất cả đều hình ảnh liên quan đến hai người bị hại trước đó.

Đối mặt với những tấm hình, Trần Khánh Khôn không chút nào hoảng sợ, dường như đã sớm đoán được chuyện này: “Tấm hình này tôi tải từ trên mạng xuống. Anh cảnh sát! Các anh lẽ nào không biết việc này đã sớm công khai trên internet.”

Tiểu Giang nhìn dáng vẻ thành thạo điêu luyện ấy, giận đến mức chỉ muốn nhào đến đánh hắn. Thẩm vấn Trần Khánh Khôn không moi ra được tin tức nào hữu hiệu, hơn nữa như hắn nói, vụ án lần này so với vụ của Trương Tùng có chút khác biệt, chính là hung thủ biết lợi dụng hệ thống mạng internet. Sau khi phát sinh án mạng, trên internet xuất hiện bài đăng công bố những tin tức liên quan đến vụ án, người đăng tin tự xưng là hung thủ.

Phía bên nhóm cảnh sát thẩm vấn Vương Minh kết quả cũng giống vậy, không có thu hoạch, duy nhất một chuyện có thể xác nhận chính là: Quản ngục nói không sai, Trương Tùng thành công tẩy não Vương Minh. Đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát hắn trả lời cẩn thận từng li từng tí, nét mặt còn phảng phất sự thành kính, cuối cùng còn hỏi ngược lại cảnh sát: “Anh ta đã trở về rồi đúng không?”

Nhà dột còn gặp mưa rào.

Trong lúc quá trình điều tra chạm hết chướng ngại này đến chướng ngại khác, đột nhiên cha mẹ của Trương Tùng đứng ra, hướng về phía báo giới than khóc muốn đòi lại công đạo.

“Con trai tôi bị oan. Nó là thế mạng cho kẻ khác ---- Cảnh sát vô năng, không tìm được hung thủ, liền bắt nó phải chịu tội … Bây giờ hung thủ thật sự quay trở về … Nhưng con trai chúng tôi mãi mãi không về được nữa!”

Bà Trương nét mặt già nua, quay về màn ảnh, gào khóc, nước mắt giàn giụa.

Trước đó đã gây ấn tượng xấu trong vụ án Lâm Bình, lần này những lời mẹ Trương Tùng nói thành công lấy được không ít cảm tình của người dân.

Những ngày tiếp đó, mấy bà tám thừa dịp đem vụ án Trương Tùng ngày đó xào đi nấu lại khiến cảnh sát tiếp tục đối mặt với sự truy hỏi của đám phóng viên … Phía Cục cảnh sát đành tạm thời trả lời:

--- Cảnh sát đã nắm được một số manh mối.

--- Xin lỗi chuyện liên quan đến tiến triển vụ án, hiện nay không thể trả lời.

--- Hiện tại cảnh sát đã khóa chặt một số nghi phạm.


Thế nhưng trả lời với mọi người như vậy vẫn chưa đủ, không cách nào thỏa mãn được tính tò mò của giới truyền thông, cách này chỉ có thể càng khiến cho bọn họ suy đoán lung tung. Cuối cùng cảnh sát tung ra đáp án có trọng lượng nhất:

“Chúng tôi đã mời về Cục cảnh sát thành phố Chuyên gia tâm lý tội phạm hàng đầu thế giới Su. T đến hiệp trợ điều tra. Rất nhanh sẽ có kết quả công báo rộng rãi đến quần chúng nhân dân.”

Câu trả lời lần này thành công khiến hơn nửa ‘hỏa lực công kích’ chuyển hướng về phía Đường đại thần. May là những thông tin liên quan đến giáo sư Đường, mọi người và Hứa Luật đều trước sau như một: “Chỉ nghe danh chứ chưa thấy mặt’, đã nâng cao cảm giác thần bí, càng hấp dẫn tính hiếu kỳ của đám nhà báo.

“Tại sao anh đột nhiên đồng ý cho cấp trên công bố sự xuất hiện của anh?!?”

“Bởi vì muốn gây sự chú ý của hắn!”, Đường Tố ngã người xuống ghế sofa, đầu gối lên đùi Hứa Luật ---- Đây là tư thế mới mà anh thích nhất trong khi Hứa Luật xem mấy chương trình tẻ nhạt trên tivi: “Hắn làm tất cả mọi chuyện, từ gửi mấy tấm ảnh cho Cục cảnh sát, công bố đoạn clip trên mạng, đăng một bài viết … đều chỉ muốn lợi dụng độc giả, thu hút sự quan tâm, tán đồng của mọi người. Bây giờ anh xuất hiện ngáng đường, dễ dàng phân tán sự chú ý đang đổ dồn vào hắn. Hành động này sẽ làm hắn tức giận …”

Hứa Luật đang lấy tay gảy gảy những lọn tóc của anh, nhẹ nhàng gãi gãi, như đang nựng nịu một con mèo, nghe anh nói đến đây, đột nhiên ngừng động tác: “Làm hắn tức giận … Thì sẽ thế nào???” Cô có linh cảm câu trả lời sẽ không khiến người khác thấy vui vẻ.

Đường Tố nhắm mắt: “Có thể gần được rồi, hắn không kiên nhẫn được lâu, nhiều lắm là ba ngày nữa hắn sẽ ra tay.”

“Ý anh nói ba ngày nữa sẽ có thêm người chết?”

“Không nhất định!”, Đường Tố đưa tay, nắm lấy tay Hứa Luật: “Có lẽ so với giết người còn thú vị hơn nhiều, khả năng quy mô sẽ lớn hơn!”, gương mặt anh lộ ra sự vui vẻ.

Thú vị???

Hứa Luật hầu như hết ý kiến với những tính từ miêu tả của người đàn ông này.

“Đường Tố! Anh trong đầu anh đã có kế hoạch rồi?”

Đường Tố nhìn cô. Rõ ràng là anh đang nằm, người nhìn từ trên cao xuống là Hứa Luật nhưng cho dù đang ở phía dưới đưa mắt nhìn lên, cô cũng cảm nhận được ánh mắt bức người, cảm giác như tất cả mọi chuyện đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Xuyên qua đôi mắt lành lạnh kia, Hứa Luật có thể nhìn thấy được anh khơi gợi trong não bộ tất cả những cái tên liên quan, sau đó nhanh chóng tiến hành chỉnh sửa, sàng lọc, sắp xếp, cắt bỏ, cuối cùng có được kết quả.

“Năm đó, đối tượng ra tay của Trương Tùng toàn là nam nữ trẻ đẹp, đặc biệt là đàn ông. Điều này rất hợp với lý luận của ‘Bộ tộc ăn thịt người’, chinh phục một người đàn ông sẽ có cảm giác thành tựu hơn gấp nhiều lần so với phụ nữ. Thế nhưng, lần này đối tượng gây án của hung thủ lại không có quy luật nhất định”, Đường Tố nói tiếp, “Đây cũng chính là điểm thông minh của hung thủ. Không có đối tượng đặc biệt, tất cả mọi người đều có thể trở thành tầm bắn của hắn. Điều này cho thấy hung thủ là một tên có tư duy đặc biệt cẩn trọng, hắn tạo ra hai vụ án này mục đích không phải để mô phỏng hay gửi một lời chào mà ý nghĩa chính là: Vượt qua!”

“Vượt … Qua?????”

“Ừm!”, Đường Tố ngồi dậy, hai tay đan vào nhau, chống cằm: “Xét ở một khía cạnh nào đó, hắn xem thường Trương Tùng, cho rằng Trương Tùng là kẻ thất bại”

Hứa Luật líu lưỡi … Giời ạ! Có thể coi như là ‘Bạn bè đâm nhau’ không?

Không may, tiến triển của sự việc lại y như sự tiên đoán của Đường Tố.

Ngày hôm sau, một phụ nữ trung niên vẻ mặt hoảng sợ đi đến Cục cảnh sát.

Hứa Luật cảm thấy người phụ nữ này rất quen nhưng nhất thời lại không nhớ nổi là ai …

Cuối cùng, chính Tiểu Giang là người nhớ ra đầu tiên.

“Bà là mẹ của Trịnh Hiểu Hồng?”

Cái tên Trịnh Hiểu Hồng vừa nói ra, Hứa Luật liền nghĩ ngay đến nạn nhân suýt chết dưới tay tên hung thủ biến thái Trương Tùng. Khi cảnh sát ập đến, bụng cô ta đã bị rạch một đường, may là đến kịp lúc, cứu cô ta thoát chết.

Tuy nhiên, do gặp chấn động tâm lý quá lớn, cuối cùng tinh thần khủng hoảng, không cách nào ra tòa chỉ chứng Trương Tùng.

Mẹ của Trịnh Hiểu Hồng cầm chặt tay Tiểu Giang lay mạnh: “Anh cảnh sát … Hắn … hắn về rồi … hắn lại đến tìm Hiểu Hồng.”

Tiểu Giang biến sắc, vội vã trấn an: “Dì này! Những tin tức trên báo chí đều là viết lung tung thôi!”, sau đó anh rót cho bà ta một ly nước ấm.

Mẹ Trịnh lấy ra một phong thư từ trong túi xách: “Không … Không phải viết linh tinh đâu. Sáng sớm hôm nay, tôi phát hiện ra cái này.”

Tiểu Giang tiếp nhận lá thư đưa cho Tô Tử Khiêm.

Tô Tử Khiêm mở thư ra đọc, những người xung quanh im lặng như tờ. Trong đó có vài bức hình đã ố vàng, đó chính là những tấm ảnh Trương Tùng chụp Trịnh Hiểu Hồng khi bị hại, còn có một tờ giấy viết vài chữ rất đơn giản: Tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô.

“Phát hiện ở đâu?”

“Trong cửa hàng, sáng nay khi tôi đến mở cửa thì nhìn thấy!”, mẹ Trịnh toàn thân run rẩy, “Ác ma lại trở về làm tổn thương Hiểu Hồng … Hiểu Hồng nhà tôi khó lắm mới khá hơn được một chút … Bây giờ tôi phải làm gì, tôi phải làm gì…”, lời cuối cùng chưa dứt bà đã ôm mặt khóc rống.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt, bà ta hoảng sợ cực độ, nghĩ đến đứa con gái đáng thương bà ta lại khóc mãi không ngừng.

Đối mặt với sự thương tâm của người mẹ, tất cả mọi người tim như đeo đá tảng.

“Bà Trịnh!”, Tô Tử Khiêm đợi bà ta bình tĩnh một chút mới mở miệng nói: “Vụ án này tuy rất giống với vụ án Trương Tùng … Thế nhưng, Trương Tùng đã chết, chúng tôi khẳng định chuyện này. Vụ án lần này không phải do hắn làm.”

“Vậy những tin trên báo là lừa người sao?”, bà ta nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Khiêm, muốn từ trong miệng anh đưa đến đáp án khẳng định: “Trên tin tức có chứng cứ … Chứng minh là chính tên đó ra tay ... Điều này có thật không?”

Chứng cứ chính là mẫu tinh dịch của Trương Tùng trên cơ thể của nạn nhân thứ hai.

Liên quan đến điểm này, Hứa Luật cũng đã có đáp án. DNA phát hiện trên thi thể khả năng là do năm đó Trương Tùng được cấp đông lưu lại, sau này lấy ra dùng vào vụ án hiện tại.

Trương Tùng là một bác sĩ, DNA của bản thân được lưu lại trong tủ cấp đông cũng không phải chuyện khó.

Chỉ là … Tại sao hung thủ có được những món đồ này? Làm sao biết có những thứ này tồn tại.

Đây cũng chính là lý do mọi người hết sức nghi ngờ, Đường Tố đưa ra một đáp án có khả thi cao nhất, đó chính là: Vụ án ăn thịt người năm đó hung thủ không chỉ có một người.

Nếu là như vậy, có thể giải thích tại sao hai vụ án lần này lại có điểm tương đồng rất lớn so với vụ án năm đó.

Thế nhưng …

Hứa Luật nghĩ đến lời Đường Tố nói với cô hôm qua.

“Tổ hợp phạm tội hai người không giống với một người. Trong hai người sẽ có mối quan hệ phụ thuộc, một người nắm quyền chủ đạo, một người bị động làm theo; nhìn chung lý luận ‘Cá lớn nuốt cá bé’, ‘Lý luận một xã hội ăn thịt người tiến bộ’ đều thể hiện từ trong xương tủy hắn muốn là kẻ nắm quyền thống trị. Chính vì lẽ đó, hắn sẽ là người lãnh đạo trong nhóm này. Thế nhưng nếu là như vậy, tất cả hành động của tên hung thủ lần này sẽ mô phỏng giống y hệt ‘Người lãnh đạo’ của mình coi như một lời chào hoặc để tưởng nhớ; mà sẽ không hề có ý là: Vượt Qua.”

Đây chính là điểm mâu thuẫn.

Bây giờ tất cả biểu hiện của tên hung thủ lại không hề phụ hợp với mối quan hệ phụ thuộc này.

“Là có người ra sức bắt chước thôi … Trương Tùng đã chết rồi!”, Hứa Luật ôn nhu động viên tinh thần hoảng loạn của bà Trịnh, đưa khăn giấy cho bà: “Dì Trịnh, Hiểu Hồng gần đây thế nào?”

Mẹ Trịnh lau nước mắt: “Từ sau khi phát sinh vụ đó, tinh thần của nó không tốt lắm, luôn nói tên hung thủ đến tìm nó. Nửa năm trước nó mới khá hơn một chút … Nhưng cho dù thế nào, không lấy lại được dáng vẻ trước đây. Bây giờ nó cứ trông thấy người lạ là hoảng sợ. Không dám một mình ra ngoài, biểu hiện bệnh trạng lúc tốt, lúc xấu …” mẹ Trịnh lắc lắc đầu, nắm chặt tay Hứa Luật, viền mắt đỏ au: “Các cô cậu phải cố gắng bắt cho được hung thủ!”

Hứa Luật: “Để tôi đưa dì về!”, Cô đưa mắt nhìn Tô Tử Khiêm, sau đó đưa bà Trịnh rời khỏi Cục cảnh sát.

Cô hi vọng lợi dụng chuyến này xem xét lại tình hình của Trịnh Hiểu Hồng, thuận tiện hỏi coi năm đó cô ta còn nhớ vụ án rốt cục có bao nhiêu hung thủ.

Chapter
1 Chương 1: Hứa luật
2 Chương 2: Đi dạy
3 Chương 3: Đường tố
4 Chương 4: Chạm mặt
5 Chương 5: Su
6 Chương 6: Gặp mặt
7 Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8 Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9 Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10 Chương 10: Tiết học đầu tiên
11 Chương 11: Màn kịch chia tay
12 Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13 Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14 Chương 14: Bữa tối của đường tố
15 Chương 15: Dương phỉ tử vong
16 Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17 Chương 17: Chú mạc thông
18 Chương 18: Chiếc váy đỏ
19 Chương 19: Phác họa nghi phạm
20 Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21 Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22 Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23 Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24 Chương 24: Phá án
25 Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26 Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27 Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28 Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29 Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30 Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31 Chương 31: Hơn cả an ủi
32 Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33 Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34 Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35 Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36 Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37 Chương 37: Chạm và sờ
38 Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39 Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40 Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41 Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42 Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43 Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44 Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45 Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46 Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47 Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48 Chương 48: Manh mối trong hình
49 Chương 49
50 Chương 50: Chơi game
51 Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52 Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53 Chương 53: Quay về hiện trường
54 Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55 Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56 Chương 56: Đêm giáng sinh!
57 Chương 57: À! đây là quà của tôi
58 Chương 58: Đường tố chạm mặt
59 Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60 Chương 60: Chu tây, chu triết
61 Chương 61: Bốn người ăn chung
62 Chương 62
63 Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64 Chương 64: Thất tình và mất mặt
65 Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66 Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67 Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68 Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69 Chương 69: Giáo sư
70 Chương 70: Kết án
71 Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72 Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73 Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74 Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75 Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76 Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77 Chương 77: Đường tố phân tích
78 Chương 78: Được cứu thoát
79 Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80 Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81 Chương 81: Đường tố - su t
82 Chương 82: Bữa tối dưới nến
83 Chương 83: Đường tố tỏ tình
84 Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85 Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86 Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87 Chương 87: Tô Đường giao chiến
88 Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89 Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90 Chương 90: Ác ma trở về
91 Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92 Chương 92: Tác chiến
93 Chương 93: Thật sự là một người???
94 Chương 94: Vượt qua
95 Chương 95: Hai kẻ gây án
96 Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97 Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98 Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99 Chương 99: Phá án
100 Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101 Chương 101: Your man
102 Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103 Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104 Chương 104: Ba người tiến đến
105 Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106 Chương 106: Phác họa chân dung
107 Chương 107: Giả án tự sát
108 Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109 Chương 109: Kết án – về nhà
110 Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111 Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112 Chương 112: Án mạng thứ hai
113 Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114 Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115 Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116 Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117 Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118 Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119 Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120 Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121 Chương 117-1: V53
122 Chương 117-2
123 Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124 Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125 Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126 Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127 Chương 119: Chào mừng quay về
128 Chương 120: Đại kết cục
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Hứa luật
2
Chương 2: Đi dạy
3
Chương 3: Đường tố
4
Chương 4: Chạm mặt
5
Chương 5: Su
6
Chương 6: Gặp mặt
7
Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8
Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9
Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10
Chương 10: Tiết học đầu tiên
11
Chương 11: Màn kịch chia tay
12
Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13
Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14
Chương 14: Bữa tối của đường tố
15
Chương 15: Dương phỉ tử vong
16
Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17
Chương 17: Chú mạc thông
18
Chương 18: Chiếc váy đỏ
19
Chương 19: Phác họa nghi phạm
20
Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21
Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22
Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23
Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24
Chương 24: Phá án
25
Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26
Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27
Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28
Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29
Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30
Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31
Chương 31: Hơn cả an ủi
32
Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33
Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34
Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35
Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36
Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37
Chương 37: Chạm và sờ
38
Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39
Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40
Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41
Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42
Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43
Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44
Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45
Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46
Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47
Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48
Chương 48: Manh mối trong hình
49
Chương 49
50
Chương 50: Chơi game
51
Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52
Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53
Chương 53: Quay về hiện trường
54
Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55
Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56
Chương 56: Đêm giáng sinh!
57
Chương 57: À! đây là quà của tôi
58
Chương 58: Đường tố chạm mặt
59
Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60
Chương 60: Chu tây, chu triết
61
Chương 61: Bốn người ăn chung
62
Chương 62
63
Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64
Chương 64: Thất tình và mất mặt
65
Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66
Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67
Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68
Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69
Chương 69: Giáo sư
70
Chương 70: Kết án
71
Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72
Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73
Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74
Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75
Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76
Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77
Chương 77: Đường tố phân tích
78
Chương 78: Được cứu thoát
79
Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80
Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81
Chương 81: Đường tố - su t
82
Chương 82: Bữa tối dưới nến
83
Chương 83: Đường tố tỏ tình
84
Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85
Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86
Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87
Chương 87: Tô Đường giao chiến
88
Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89
Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90
Chương 90: Ác ma trở về
91
Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92
Chương 92: Tác chiến
93
Chương 93: Thật sự là một người???
94
Chương 94: Vượt qua
95
Chương 95: Hai kẻ gây án
96
Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97
Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98
Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99
Chương 99: Phá án
100
Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101
Chương 101: Your man
102
Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103
Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104
Chương 104: Ba người tiến đến
105
Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106
Chương 106: Phác họa chân dung
107
Chương 107: Giả án tự sát
108
Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109
Chương 109: Kết án – về nhà
110
Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111
Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112
Chương 112: Án mạng thứ hai
113
Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114
Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115
Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116
Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117
Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118
Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119
Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120
Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121
Chương 117-1: V53
122
Chương 117-2
123
Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124
Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125
Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126
Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127
Chương 119: Chào mừng quay về
128
Chương 120: Đại kết cục