Chương 78: Đi chết đi

Giản Diệc Tu siết chặt chiếc điện thoại trong tay, đi tới phía trước cửa sổ.

Sâu bên trong con ngươi là sự tức giận tột cùng.

Trừ dì Tần, trong phòng bệnh còn có mấy người khác, cả người kín kẽ, không thể nhìn rõ danh tính, họ đang cầm ống kim tiêm vào người Tần Lương, bên trong là loại dung dịch không biết tên.

Mà dì Tần thấy nhưng không làm gì cả, mặt lạnh nhìn hết thảy sự việc diễn ra.

Cách một lớp kính pha lê mà giống như là hai thế giới tách biệt hoàn toàn.

Giản Diệc Tu đấm đánh mạnh lên mặt kính, sự tức giận cũng không cần che giấu thêm nữa, ánh mắt lạnh vô cùng tận.

Không trách được sao anh lại không ra được chút manh mối, thì ra là...

Dì Tần ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, sắc mặt cũng không có quá nhiều biến đổi, vẫn là vẻ lạnh nhạt.

Ngược lại với bà ta, mấy người đàn ông không biết tên kia sợ hết hồn, bối rối rút ống kim ra, máu tươi theo cánh tay Tần Lương chảy xuống, máu tươi ở trên làn da tái nhợt nổi đầy gân xanh của Tần Lương càng thêm đỏ hồng đến chói mắt.

Tần Lương cho dù không cảm giác gì, nhưng theo phản ứng mày khẽ nhăn một chút.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lên, vội vã chạy ra ngoài, lúc mở cửa cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ có ý muốn mau chóng chạy trốn khỏi chỗ này.

Giản Diệc Tu mạnh mẽ túm cổ áo của anh ta, ném mạnh lên trên mặt đất.

Người đàn ông kêu thảm một tiếng, muốn người bò dậy, Giản Diệc Tu ngồi xổm người xuống, trầm mặt tháo khẩu trang trên mặt anh ta xuống.

"Thả anh ta đi."

Dì Tần không biết từ lúc nào đã đứng ở cạnh cửa, vành mắt đã có chút đỏ hồng, ánh mắt đau thương nhưng vẫn còn lại vẻ kiên trì.

"Thả anh ta đi đi."

Dì Tần lập lại một lần nữa, vẫn kiên trì như cũ.

Giản Diệc Tu buông tay ra, mới vừa buông ra, người đàn ông kia đã bò dậy, chạy thục mạng về phía trước, không hề quay đầu lấy một lần.

Dì Tần nhìn anh ta rời đi, mãi cho đến khi bóng lưng của anh ta biến mất không thấy gì nữ mới thôi.

"Tại sao?"

Giọng nói trầm trầm của Giản Diệc Tu vang lên, trong tất cả mọi người, người mà anh ta không hoài nghi nhất là dì Tần.

Tần Lương và dì Tần có tình cảm rất sâu, cậu ta đã từng nói qua với anh, cõi đời này người mà cậu ấy muốn bảo vệ nhất chính là mẹ của mình, chỉ muốn che chở một mình bà ấy, không đành lòng để bà ấy bị ủy khuất.

Nếu như nói Tần Lương là một người cà lơ phất phơ, mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, thì dì Tần chính là một người duy nhất có thể kìm hãm cậu ta.

Mà bây giờ...

Nếu Tần Lương biết được người khiến cho cậu ta không tỉnh lại chính là dì Tần, vậy nhất định sẽ hỏng mất.

Thậm chí...

Mày kiếm Giản Diệc Tu nhíu chặt lại, không dám nghĩ tiếp.

"Tai nạn giao thông..."

"Đúng là dì."

Cái cằm mãnh khảnh của dì Tần khẽ giơ lên, không có ý định giải thích nhiều với Giản Diệc Tu.

"Tại sao lại làm như vậy?"

Giản Diệc Tu siết chặt nắm đấm, da trên mặt cũng bắt đầu căng thẳng.

"Làm như vậy có ích lợi gì cho dì? Tần Lương là đứa con độc nhất của người đó."

Đối mặt với chất vấn của Giản Diệc Tu, dì Tần chỉ là mím môi thật chặt, một câu cũng không có nói.

"Nếu không cần cậu ta, thì tại lại sinh ra?"

Giản Diệc Tu không thể kìm nổi sự phẫn nỗ, đấm mạnh một quyền lên lớp kình, lần này dùng không ít lực, phía trên có xuất hiện vết nứt.

"Làm xong lại không muốn chịu trách nhiệm sao?"

Giản Diệc Tu hỏi mỗi một câu, sự tức giận trong lòng chỉ càng tăng lên chứ không có chiều hướng giảm xuống.

Đầu cúi xuống, giống như là đang lẩm bẩm tự nói cho chính mình nghe vậy, nhưng nếu nghe kỹ có thể biết trong từng câu nói là hàm chứa sự tức giận khổng lồ.

"Tần Lương, thằng khờ đó còn muốn bảo vệ người..."

Thân hình dì Tần run rẩy, vẫn như cũ quật cường đứng ở cạnh cửa, nắm chặt hai tay, giống như kìm nén cái gì đó.

"Quên đi!"

Giản Diệc Tu lạnh lùng nghiêm mặt, ngón tay có khớp xương rõ ràng như long liễu vuốt cái trán, rồi xuyên qua mái tóc đen nhánh, cơn tức giận thật giống như chỉ vì một cử động đơn giản này mà biến mất.

"Ngày mai cháu sẽ phái người đến mang cậu ấy đi, hi vọng tối nay dì sẽ không làm gì thêm nữa, chỉ bởi vì một lý do... cậu ấy đến cùng vẫn là con của dì."

"Ta không đồng ý.” Dì Tần giương mắt nhìn về phía Giản Diệc Tu, khàn khàn nói.

"Dì là người hại cậu ấy, là người khiến cậu ấy trở nên như thế này, từ lúc đó dì đã không có tư cách để không đồng ý rồi."

Giản Diệc Tu lạnh nhạt nói, nhìn ánh mắt lạnh lùng giống như là không biết người đàn bà trung niên trước mặt mình.

"Sao lâu vậy..."

Trì Tiểu Úc đem cái chân bị thương đặt ở trên ghế, một tay đang không ngừng xoa bóp bắp chân để gia tốc tuần hoàn của máu, mắt nhìn thang máy chằm chằm, không vui thì thầm.

Đi thật là lâu...

Trì Tiểu Úc cong miệng lên, chẳng lẽ anh ấy tìm không thấy điện thoại di động?

Tìm không được thì cũng nên trở lại chứ?

Đang suy nghĩ thì cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Ánh mắt ngay lập tức Trì Tiểu Úc sáng lên, sau đó liền tối sầm lại.

Không phải là anh ấy.

Bất quá, người này có chút quen mắt.

Trì Tiểu Úc nhìn người đàn ông đang vội vàng hấp tấp, lâm vào trầm tư.

À, đúng rồi!

Trong đầu Trì Tiểu Úc linh quang chợt lóe.

Không phải đó là trợ lý của Tần Lương sao?

Người này quả là không tồi, sếp bị bệnh còn nhớ đến thăm hỏi một phen.

Đúng là có tình có nghĩa!

Lúc Trì Tiểu Úc đang âm thầm gật đầu, vị trợ lý kia cũng chú ý tới sự tồn tại của cô.

Nhưng thật giống như anh ta không hề nhận ra cô vậy, bởi vì ánh mắt không dừng lại trên người cô mà là nhìn về phía trước, không biết làm sao, đột nhiên con ngươi của anh ta mở lớn hơn, rồi đột nhiên hét lên:

"Cẩn thận!"

Trì Tiểu Úc sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn lên bóng đen đột nhiên xuất hiên trên mặt đất, quay đầu nhìn lại.

Đó là một thiếu niên trẻ tuổi, trong tay đang giơ lên một cây gậy sắt.

"Đi chết đi!"

Người thiếu niên kia rống giận, cây sắt hạ xuống.

Sắc mặt Trì Tiểu Úc trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giơ tay lên muốn che chắn đầu mình, đó là phản xạ rất tự nhiên của một con người khi rơi vào nguy hiểm.

Cuối cùng cây sắt cũng theo dự đoán hạ xuống, trong nháy mắt máu tươi vương vãi lên trên sàn nhà.

Thời gian thật giống như dừng lại, từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ xuống sàn nhà, nó giống như chất nổ trong một bệnh viện yên tĩnh, y tá trực ban hoảng sợ kêu lên.

Trì Tiểu Úc mở mắt ra, có chút mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trước người cô có người bảo vệ.

"Anh..."

Trì Tiểu Úc nói không ra lời.

Người thanh niên trẻ tuổi sau một giây hồi thần cũng hồi hồn lại, khi nhìn tình huống trước mặt, nhất thời hai mắt đỏ lên, trong mắt có thể nhìn rõ từng tia máu một.

"Cút ngay, tôi muốn giết tiện nhân kia, giết cô ta, cô ta dám thương người phụ nữ mà tôi thích nhất, tôi muốn giết cô ta..."

Người thành niên trẻ tuổi thật giống như đã điên rồi, giơ tay lên lại muốn nện xuống một lần nữa.

Trợ lý lười quản vết thương trên cánh tay mình, một cước đá ngã người thanh niên kia.

Một chân đè lên lưng cậu ta, không để cho cậu ta giãy dụa.

"Mau áo cảnh sát...” Vị trợ lý cũng không quay đầu lại mà nói.

"Ừ, đợi chút."

Trì Tiểu Úc bình ổn lại hô hấp, tay sờ tìm điện thoại di động, lúc này mới nhớ tới điện thoại di động của cô đã bị thất lạc, thôi để cho y tá báo cảnh sát vậy.

Sau khi báo cảnh sát xong, Trì Tiểu Úc sợ sệt nhìn người thanh niên mặt đầy cừu hận trước mặt.

Cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua loại chuyện như thế này bao giờ, một chuyện kinh tâm động phách, trái tim của cô đã quên cả việc đập, lúc đó cô đã cảm giác được cái chết của mình đang ở rất gần.

Nếu như không phải là vị trợ lý kia cứu cô, cô nhất định phải chết...

Trì Tiểu Úc nhìn về phía vết thương của vị trợ lý kia, máu tươi theo ngón tay chay xuống mặt đất.

"Anh bị thương rồi, người đâu? Mau tới đây!"

Trì Tiểu Úc đứng dậy, nghĩ cách phải xử lý vết thương, nếu không sẽ mất máu quá nhiều mà nguy hiểm đến tính mạng mất.

Người y tá vẫn trốn ở một bên lúc này mới đi ra ngoài tìm bảo an.

Trì Tiểu Úc nhìn thấy mấy người bảo an chế trụ được người hành hung, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quan tâm nhìn vị trợ lý bên cạnh nãy giờ vẫn trầm mặc.

"Anh như thế nào rồi?"

Trì Tiểu Úc muốn kéo cánh tay của anh ta.

"Tranh thủ thời gian, đi gặp bác sĩ đi..."

Trợ lý tránh né cô, cúi đầu, không nói một lời.

"Y tá, ngoại khoa ở lầu mấy?” Trì Tiểu Úc thu tay lại, hỏi một người y tá ở cách đó không xa.

"Lầu ba."

"Cảm ơn."

Trì Tiểu Úc đi theo vị trợ lý kia đến lầu ba, quá mức hoảng hốt nên cô đã quên mất nên báo cho Giản Diệc Tu một tiếng.

Đợi đến khi Giản Diệc Tu từ thang máy đi ra ngoài, đã tìm không được Trì Tiểu Úc đâu cả.

Trong một cái đại sảnh trống rỗng, bên cạnh chỗ mà Trì Tiểu Úc vốn nên ngồi là một vũng máu hết sứ bắt mắt.

"Cô có biết cô gái mới vừa ngồi ở chỗ này đã đi đâu không?"

Giản Diệc Tu bắt được đại một người hỏi.

Thình lình bị kéo lại, người y tá kia vốn là có chút không vui, quay đầu lại thì phát hiện là một đại soái ca, trên mặt lập tức nở một nụ cười.

Y tá vốn là ở đây những tầng lầu khác trực ban, nhưng mà đại sảnh có chuyện xảy ra, làm cho cô rơi xuống.

Nghe được người đàn ông hỏi như thế, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?

Nũng nịu nói: "Tôi cũng không biết rõ, nhưng mà, mới vừa rồi ở đây có một vụ xô xát, hình như là có người tập kích một cô gái, cảnh sát đã mang nghi phạm đi rồi..."

Y tá đột nhiên câm miệng, một câu nói cũng không dám nói nhiều lời, người đàn ông kia đột nhiên bộc phát khí thế kinh người làm cho cô ta không dám ho he.

Giản Diệc Tu buông lỏng tay cô ta ra, y tá liền nhanh chóng rời đi.

Giản Diệc Tu bị hoảng hốt, nặng nề lấy điện thoại di động ra.

Đôi môi Trì Tiểu Úc hơi nhếch lên, có chút tự trách.

Mà một khi cô tự trách thì sẽ thích sờ lỗ tai.

Hả?

Trì Tiểu Úc đưa tay sờ sờ hai lỗ tai, cũng không có gì hết, khuyên tai của cô đi đâu rồi?

Trì Tiểu Úc không tự chủ “hả” lên một tiếng, vị trợ lý đang băng bó ở bên cạnh vì vậy mà đưa mắt nhìn qua.

"Không có gì nghiêm trọng chứ?” Thấy vị trợ lý nhìn sang, Trì Tiểu Úc cười hỏi thăm.

"Không sao.” Bác sĩ thu tay lại: “Cẩn thận một chút, mấy ngày tới không nên dùng sức, hoàn hảo xương không gảy, gân động cốt bị tổn thương nên phải dưỡng một trăm ngày."

"Ừ, cám ơn.” Tên trợ lý gật đầu.

"A!" Trì Tiểu Úc lúc này mới nhớ tới Giản Diệc Tu đã bị vứt ở sau ót.

"Tôi phải nhanh rời khỏi đây, chồng của tôi tìm không thấy tôi chắc là sẽ rất lo lắng."

Trì Tiểu Úc tranh thủ thời gian đứng dậy, nhưng mà, nhìn tới người trợ lý đang bị thương, cô thật sự không thể mặt dày tới mức mà ném anh ta ở chỗ này nha, người ta dù sao cũng vừa cứu cô một mạng.

"Anh có thể đi không?"

Người trợ lý kia di chuyển cảnh tay của mình một chút, khẽ cau mày, nhưng vẫn gật đầu.

"Chồng tôi tới đây để thăm bạn, anh ấy bảo tôi đợi anh ấy ở dưới lầu."

Trì Tiểu Úc bất đắc dĩ bĩu môi: “Sau đó thì gặp được loại chuyện này, thật là làm phiền anh phải cứu tôi."

Trì Tiểu Úc nở một nụ cười chân thành, cảm tạ nhìn anh ta.

"Anh muốn đi xuống lầu với tôi không? Cũng để cho anh ấy có cơ hội cảm tạ anh tử tế, sau đó chúng tôi tiễn anh về nhà luôn, tay anh đã bị như vậy, đi lại một mình sẽ rất bất tiện."

Chapter
1 Chương 1: Người người đàn ông này cô quen biết sao?
2 Chương 2: Em không có muốn cùng với anh chơi đùa
3 Chương 3: Anh sẽ cho em biết có nghiêm trọng hay không
4 Chương 4: Tối hôm qua anh thực sự làm em đau răng sao?
5 Chương 5: Người nhà này đều không biết xấu hổ sao?
6 Chương 6: Ta họ Trì không phải họ Thẩm
7 Chương 7: Không nên nói nữa, tôi sợ tôi sẽ ói
8 Chương 8: Không muốn thắt lưng bị đau không ngừng, cô vẫn nên biết điều một chút vậy
9 Chương 9: Trì Tiểu Úc, em có biết xấu hổ hay không?
10 Chương 10: Không có tiền? Vậy thì em muốn bồi thường anh thế nào đây?
11 Chương 11: Người này bị mất trí sao?
12 Chương 12: Trì Tiểu Úc, em rốt cuộc che giấu anh nhiều bao nhiêu?
13 Chương 13: Tự mình đi ra ngoài, hay muốn bị ném ra?
14 Chương 14: Chồng của cô bảo tôi tới đây
15 Chương 15: Cô chỉ muốn giấu Giản Diệc Tu mọi việc
16 Chương 16: Ông ta đã cho người điều tra Giản Diệc Tu
17 Chương 17: Em cảm thấy nên báo cho anh biết nếu anh không tới, sẽ mất đi em
18 Chương 18: Loại vấn đề này, chỉ có Giản Diệc Tu mới có tư cách hỏi cô
19 Chương 19: Người nam nhân này là đang cố ý hành hạ cô
20 Chương 20: Cho anh biết cái gì gọi là uy nghiêm của người vợ
21 Chương 21: Dùng cách xử phạt về thể xác
22 Chương 22: Cô muốn giấu diếm chuyện trong quá khứ, hết lần này tới lần khác đều là chuyện chỉ có mình tôi biết
23 Chương 23: Cô ấy là người trọng yếu nhất sau Giản Diệc Tu
24 Chương 24: Trì Tiểu Úc tưởng tượng một chút, hình ảnh quá mạnh mẽ
25 Chương 25: Tối nay trăng sáng thật xinh đẹp
26 Chương 26: Hoàn toàn ép điên Giản Diệc Tu rồi
27 Chương 27: Đã lâu không gặp, hoài niệm sao?
28 Chương 28: Mùi vị cặn bã trên người người này càng ngày càng đậm
29 Chương 29: Cái tên này là cấm kỵ của cô
30 Chương 30: Dám hãm hại tôi, đúng là anh ta chán sống rồi
31 Chương 31: Giản Diệc Tu, anh là đang cố tình gây sự với em có đúng không?
32 Chương 32: Không cho anh sờ loạn
33 Chương 33: Kiên nhẫn của Giản Diệc Tu từ từ biến mất
34 Chương 34: Anh là người đàn ông cô nhận định đi cùng cả cuộc đời
35 Chương 35: Chỉ là người ngoài ở nhờ mà thôi
36 Chương 36: Những nhân vật quan trọng cuối cùng cũng đến đông đủ rồi
37 Chương 37: Mau tránh ra, chặn đường rồi
38 Chương 38: Anh ấy áp đảo tất cả các sự lựa chọn, anh ấy là độc nhất vô nhị
39 Chương 39: Vợ của anh không thể nào ngớ ngẩn như vậy
40 Chương 40: Không một lời hợp nhân tiện tuyệt giao
41 Chương 41: Cách xa em gái của ta một chút, đồ Bỏ đi kia
42 Chương 42: Anh là đứa trẻ chưa dứt sữa mẹ sao?
43 Chương 43: Anh phải làm cho cô ta tức chết
44 Chương 44: Giản Diệc Tu có người trong lòng
45 Chương 45: Nữ nhân như thế này hắn đúng là chưa từng gặp qua bao giờ
46 Chương 46: Cô đúng là có mắt như mù
47 Chương 47: Đầu óc là đồ Tốt
48 Chương 48: Cô phải đem người bạn tri kỉ này giắt lên dây lưng quần mới được
49 Chương 49: Ai có sở thích đặc biệt trực tiếp hoạt động ở nhà cầu
50 Chương 50: Cô chỉ mới mười tám tuổi, có thể kiện anh ta hay không?
51 Chương 51: Sự ôn nhu này bất đồng với ngày thường
52 Chương 52: Chỉ cần một phút đồng hồ Là có thể đem người chung quanh đắc tội
53 Chương 53: Lãng mạn cùng lấy lòng
54 Chương 54: Hẹn một cái thời gian khác anh sẽ hảo hảo lấy lòng em
55 Chương 55: Đơn giản mà cũng không kém phần thô bạo
56 Chương 56: Anh đã quyết định buông tay em
57 Chương 57: Ngu ngốc nhổ lông trêu trọc một công ty cường đại
58 Chương 58: Muốn tận tay xé rách bộ mặt bình tĩnh của cô ta
59 Chương 59: Anh mới dựa vào đàn ông ấy
60 Chương 60: Vị thiếu gia này có xu hướng thích bị ngược đãi
61 Chương 61: Trên đầu có đeo một chiếc tai thỏ
62 Chương 62: Có cảm giác cô đang khi dễ một đứa bé
63 Chương 63: Tần Lương, anh thật không ngoan
64 Chương 64: Hình như phía sau có người đuổi theo cô
65 Chương 65: Bộ mặt thật của Giản Diệc Tu
66 Chương 66: Ý của anh là cô đã không còn sức hấp dẫn rồi sao?
67 Chương 67: Không vận động một chút mà đợi đến mùa đông sao?
68 Chương 68: Tần Lương chính là một tên . . .
69 Chương 69: Tôi sẽ chuẩn bị cho cô một sự ngạc nhiên
70 Chương 70: Còn có một người nữa...
71 Chương 71: Anh đã kết hôn với em, không phải sao?
72 Chương 71-2: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (2)
73 Chương 71-3: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (3)
74 Chương 71-4: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (4)
75 Chương 71-5: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (5)
76 Chương 72-1: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ?
77 Chương 72-2: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (2)
78 Chương 72-3: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (3)
79 Chương 72-4: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (4)
80 Chương 72-5: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (5)
81 Chương 73: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú
82 Chương 73-2: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú (2)
83 Chương 73-3: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú (3)
84 Chương 74: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp
85 Chương 74-2: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp (2)
86 Chương 74-3: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp (3)
87 Chương 75: Quên không mang theo áo tắm rồi
88 Chương 75-2: Quên không mang theo áo tắm rồi (2)
89 Chương 75-3: Quên không mang theo áo tắm rồi (3)
90 Chương 76: Đừng sợ, là anh
91 Chương 76-2: Đừng sợ, là anh (2)
92 Chương 76-3: Đừng sợ, là anh (3)
93 Chương 77: Không rảnh cùng anh diễn cảnh ân ái cuồng nhiệt
94 Chương 77-2: Không rảnh cùng anh diễn cảnh ân ái cuồng nhiệt (2)
95 Chương 78: Đi chết đi
96 Chương 79: Người vừa nãy là anh ta
97 Chương 80: Càng ngày càng trở nên nóng nảy
98 Chương 81: Chỉ vì một chuyện nhỏ mà nghĩ nhiều như vậy, quá không giống ngươi rồi, lão cha
Chapter

Updated 98 Episodes

1
Chương 1: Người người đàn ông này cô quen biết sao?
2
Chương 2: Em không có muốn cùng với anh chơi đùa
3
Chương 3: Anh sẽ cho em biết có nghiêm trọng hay không
4
Chương 4: Tối hôm qua anh thực sự làm em đau răng sao?
5
Chương 5: Người nhà này đều không biết xấu hổ sao?
6
Chương 6: Ta họ Trì không phải họ Thẩm
7
Chương 7: Không nên nói nữa, tôi sợ tôi sẽ ói
8
Chương 8: Không muốn thắt lưng bị đau không ngừng, cô vẫn nên biết điều một chút vậy
9
Chương 9: Trì Tiểu Úc, em có biết xấu hổ hay không?
10
Chương 10: Không có tiền? Vậy thì em muốn bồi thường anh thế nào đây?
11
Chương 11: Người này bị mất trí sao?
12
Chương 12: Trì Tiểu Úc, em rốt cuộc che giấu anh nhiều bao nhiêu?
13
Chương 13: Tự mình đi ra ngoài, hay muốn bị ném ra?
14
Chương 14: Chồng của cô bảo tôi tới đây
15
Chương 15: Cô chỉ muốn giấu Giản Diệc Tu mọi việc
16
Chương 16: Ông ta đã cho người điều tra Giản Diệc Tu
17
Chương 17: Em cảm thấy nên báo cho anh biết nếu anh không tới, sẽ mất đi em
18
Chương 18: Loại vấn đề này, chỉ có Giản Diệc Tu mới có tư cách hỏi cô
19
Chương 19: Người nam nhân này là đang cố ý hành hạ cô
20
Chương 20: Cho anh biết cái gì gọi là uy nghiêm của người vợ
21
Chương 21: Dùng cách xử phạt về thể xác
22
Chương 22: Cô muốn giấu diếm chuyện trong quá khứ, hết lần này tới lần khác đều là chuyện chỉ có mình tôi biết
23
Chương 23: Cô ấy là người trọng yếu nhất sau Giản Diệc Tu
24
Chương 24: Trì Tiểu Úc tưởng tượng một chút, hình ảnh quá mạnh mẽ
25
Chương 25: Tối nay trăng sáng thật xinh đẹp
26
Chương 26: Hoàn toàn ép điên Giản Diệc Tu rồi
27
Chương 27: Đã lâu không gặp, hoài niệm sao?
28
Chương 28: Mùi vị cặn bã trên người người này càng ngày càng đậm
29
Chương 29: Cái tên này là cấm kỵ của cô
30
Chương 30: Dám hãm hại tôi, đúng là anh ta chán sống rồi
31
Chương 31: Giản Diệc Tu, anh là đang cố tình gây sự với em có đúng không?
32
Chương 32: Không cho anh sờ loạn
33
Chương 33: Kiên nhẫn của Giản Diệc Tu từ từ biến mất
34
Chương 34: Anh là người đàn ông cô nhận định đi cùng cả cuộc đời
35
Chương 35: Chỉ là người ngoài ở nhờ mà thôi
36
Chương 36: Những nhân vật quan trọng cuối cùng cũng đến đông đủ rồi
37
Chương 37: Mau tránh ra, chặn đường rồi
38
Chương 38: Anh ấy áp đảo tất cả các sự lựa chọn, anh ấy là độc nhất vô nhị
39
Chương 39: Vợ của anh không thể nào ngớ ngẩn như vậy
40
Chương 40: Không một lời hợp nhân tiện tuyệt giao
41
Chương 41: Cách xa em gái của ta một chút, đồ Bỏ đi kia
42
Chương 42: Anh là đứa trẻ chưa dứt sữa mẹ sao?
43
Chương 43: Anh phải làm cho cô ta tức chết
44
Chương 44: Giản Diệc Tu có người trong lòng
45
Chương 45: Nữ nhân như thế này hắn đúng là chưa từng gặp qua bao giờ
46
Chương 46: Cô đúng là có mắt như mù
47
Chương 47: Đầu óc là đồ Tốt
48
Chương 48: Cô phải đem người bạn tri kỉ này giắt lên dây lưng quần mới được
49
Chương 49: Ai có sở thích đặc biệt trực tiếp hoạt động ở nhà cầu
50
Chương 50: Cô chỉ mới mười tám tuổi, có thể kiện anh ta hay không?
51
Chương 51: Sự ôn nhu này bất đồng với ngày thường
52
Chương 52: Chỉ cần một phút đồng hồ Là có thể đem người chung quanh đắc tội
53
Chương 53: Lãng mạn cùng lấy lòng
54
Chương 54: Hẹn một cái thời gian khác anh sẽ hảo hảo lấy lòng em
55
Chương 55: Đơn giản mà cũng không kém phần thô bạo
56
Chương 56: Anh đã quyết định buông tay em
57
Chương 57: Ngu ngốc nhổ lông trêu trọc một công ty cường đại
58
Chương 58: Muốn tận tay xé rách bộ mặt bình tĩnh của cô ta
59
Chương 59: Anh mới dựa vào đàn ông ấy
60
Chương 60: Vị thiếu gia này có xu hướng thích bị ngược đãi
61
Chương 61: Trên đầu có đeo một chiếc tai thỏ
62
Chương 62: Có cảm giác cô đang khi dễ một đứa bé
63
Chương 63: Tần Lương, anh thật không ngoan
64
Chương 64: Hình như phía sau có người đuổi theo cô
65
Chương 65: Bộ mặt thật của Giản Diệc Tu
66
Chương 66: Ý của anh là cô đã không còn sức hấp dẫn rồi sao?
67
Chương 67: Không vận động một chút mà đợi đến mùa đông sao?
68
Chương 68: Tần Lương chính là một tên . . .
69
Chương 69: Tôi sẽ chuẩn bị cho cô một sự ngạc nhiên
70
Chương 70: Còn có một người nữa...
71
Chương 71: Anh đã kết hôn với em, không phải sao?
72
Chương 71-2: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (2)
73
Chương 71-3: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (3)
74
Chương 71-4: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (4)
75
Chương 71-5: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (5)
76
Chương 72-1: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ?
77
Chương 72-2: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (2)
78
Chương 72-3: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (3)
79
Chương 72-4: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (4)
80
Chương 72-5: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (5)
81
Chương 73: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú
82
Chương 73-2: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú (2)
83
Chương 73-3: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú (3)
84
Chương 74: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp
85
Chương 74-2: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp (2)
86
Chương 74-3: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp (3)
87
Chương 75: Quên không mang theo áo tắm rồi
88
Chương 75-2: Quên không mang theo áo tắm rồi (2)
89
Chương 75-3: Quên không mang theo áo tắm rồi (3)
90
Chương 76: Đừng sợ, là anh
91
Chương 76-2: Đừng sợ, là anh (2)
92
Chương 76-3: Đừng sợ, là anh (3)
93
Chương 77: Không rảnh cùng anh diễn cảnh ân ái cuồng nhiệt
94
Chương 77-2: Không rảnh cùng anh diễn cảnh ân ái cuồng nhiệt (2)
95
Chương 78: Đi chết đi
96
Chương 79: Người vừa nãy là anh ta
97
Chương 80: Càng ngày càng trở nên nóng nảy
98
Chương 81: Chỉ vì một chuyện nhỏ mà nghĩ nhiều như vậy, quá không giống ngươi rồi, lão cha