Chương 115: Phải hạnh phúc, phải rất hạnh phúc

Không khí trong lành mạnh mẽ tràn qua khe cửa, từng tầng mây dày đặc dần dần thối lui, nhường bước cho tia nắng đầu tiên giáng trần. Một tia sáng, hai tia sáng, vô số tia sáng nhẹ nhàng trên bầu trời thành phố, phủ lên ban công, chiếu qua khung cửa thủy tinh, vừa lòng nghịch ngợm đậu lên gối đầu của Mạch Đinh. Cậu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, từ trên giường ngồi dậy. Đồng hồ báo thức đầu giường vẫn chưa kêu, Mạch Đinh đã dậy rồi.

Vệ sinh xong xuôi, Mạch Đinh dọn dẹp lại phòng một chút rồi thay quần áo. Một lần nữa cậu quay về phòng ngủ: "An Tử Yến, cậu còn muốn ngủ tới lúc nào, hôm nay phải đi học đấy.".

Người nằm trên giường động một chút cũng không có.

Mạch Đinh xoa thắt lưng, bắt đầu lảm nhảm mấy bài cũ: "Cậu xem cậu giống cái gì, đã thành sinh viên năm tư rồi còn lười biếng như thế. Tớ thật sự cảm thấy hổ thẹn thay cho xã hội sau này gặp phải loại vô dụng như cậu. Cậu nhìn lại tớ đi, tớ thế mà vẫn đứng lên được này.".

Một cái gối đầu bay qua đập thẳng vào mặt Mạch Đinh: "Cậu có thể yên lặng chút không, không thấy tớ đang ngủ à?".

"Đã mấy giờ rồi còn ngủ, chậm chút nữa là muộn học đấy.".

"Chả sao.".

"Cậu đương nhiên không sao, nhưng tớ là ủy viên học tập, cần phải gương mẫu dẫn đầu, nếu như ngay cả tớ cũng đi học muộn, vậy làm sao khiến người khác phục tùng.".

"Cậu có thể đi trước.".

"Thế nhưng tớ là ủy viên học tập, sao có thể thấy học sinh sa ngã mà mặc kệ được. Đó không phù hợp với phẩm chất cao thượng của tớ.".

Thấy cường ngạnh không được, Mạch Đinh phi thân ngồi lên người An Tử Yến, đè xuống: "Mau dậy đi, An Tử Yến.".

Bị lăn qua lăn lại, An Tử Yến rốt cuộc không chịu nổi, đá Mạch Đinh xuống giường: "Thật là, sáng sớm đã ồn áo cái gì.".

Mạch Đinh đặt quần áo xuống bên cạnh An Tử Yến, còn không quên giục một câu: "Phải nhanh lên nha.".

An Tử Yến căn bản không hề sốt ruột, Mạch Đinh còn định chờ anh thức dậy mới làm bữa sáng. Giờ đã không còn sớm, cậu gấp đến độ đầu bốc hơi nước, lại không dám thúc An Tử Yến quá nhiều, nghẹn tới nội thương. Cậu đứng ở cửa giậm chân, giương mắt nhìn. Thẳng tới khi An Tử Yến đi ra đến cửa đi giầy, Mạch Đinh không chịu nổi nữa, tới kéo An Tử Yến. Nào ngờ vừa xuống cầu thang thì trượt chân một cái, mắt thấy sắp trao nụ hôn thân mật với đất mẹ, phía sau đột nhiên có lực mạnh kéo cậu lại. Mạch Đinh ngã vào lòng An Tử Yến.

"Nhìn đường cho tới.".

"Giờ không phải lúc nhìn đường, bị muộn rồi.".

Mạch Đinh rất quan tâm tới hình tượng sinh viên gương mẫu của mình. May là khi chạy tới phòng học thì chuông báo mới reo. Quay đầu lại, An Tử Yến đã đi đâu mất rồi, rõ ràng khi vào cổng trường vẫn còn thấy, giờ lại chạy mất tiêu. Tiết học trôi qua phân nửa, An Tử Yến mới tiến vào. Thầy giáo có thấy nhưng không thể trách, chỉ cần thành tích tốt, nhưng cái khác đều là mây bay.

"Cậu đi đâu thế?".

"Ăn sáng.".

"Cậu vứt kỷ luật trường vào cái xó nào rồi, chúng ta là sinh viên mà.".

An Tử Yến lười đáp lại Mạch Đinh, đặt bánh mì cùng sữa trong tay lên sách của cậu. Mạch Đinh kinh ngạc, cả cơ thể trong nháy mắt mềm nhũn, mếu máo nói: "Tớ đâu có bảo cậu mua đồ ăn sáng cho tớ.".

"Nói ít thôi, lần sau có nói miệng thì biểu tình trên mặt cũng phải phù hợp chút.".

"Đừng cho là tớ sẽ cảm động vì chút hành động nho nhỏ này của cậu. Cậu nghĩ sai rồi." Mạch Đinh luôn luôn phơi bày hết cả cảm xúc trên mặt.

Cậu nhìn thoáng qua mặt bàn trống trơn của An Tử Yến: "Sách của cậu đâu, cậu chẳng mang quyển nào sao?".

"Cái thứ nặng như vậy, đồ vô dụng mới mang.".

Mạch Đinh kéo sách của mình ra giữa, "Lần sau nếu không mang, tớ sẽ không cho cậu nhìn chung đâu.".

An Tử Yến nhún nhún vai, một tay chống mặt, bắt đầu lười nhác nghe giảng. Mạch Đinh bên kia chăm chú nhìn chằm chằm vào bục giảng rồi lại chăm chú ghi chép. Thường thường, cậu còn liếc sang nhìn An Tử Yến, mặc kệ ngắm bao lâu, ngắm nhiều hay ít, khuôn mặt này vẫn đẹp như vậy, khóe miệng xấu xa, biểu tình băng lãnh.

"Ngắm đủ chưa?".

"Không được xem sao, chỉ là trên mặt cậu có cái gì mà thôi." Mạch Đinh nói lung tung.

"Trên cổ cậu cũng có cái gì.".

Mạch Đinh không coi câu An Tử Yến nói là vấn đề gì. Khi tan học, thầy giáo đẩy kính mắt: "Đề tài giao cuối tuần trước, buổi trưa bắt đầu thu nộp cho tôi." Nói xong, thầy giáo tiêu sái ra khỏi lớp không quay đầu lại.

"Giao lúc nào thế, sao tớ không nhớ?".

"Làm sao tớ biết được của cậu.".

An Tử Yến lấy từ trong túi vài tờ giấy nhăn nhúm, Mạch Đinh không thể tin nổi nhìn chằm chằm anh: "Cậu làm rồi. Làm lúc nào thế?".

"Cậu quản tớ chắc.".

"Nhanh, cho tớ mượn chép chút.".

"Vì sao?".

"Cái gì vì sao, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.".

"Không cho.".

Mạch Đinh muốn cướp nhưng bị An Tử Yến bắt được: "Phúc lợi.".

"Ai nha" Mạch Đinh giả cười, vỗ nhẹ lên cánh tay An Tử Yến, "Yến ca ca, hai ta là ai với ai chứ, đã là vợ chồng, cậu xem còn khách khí với tớ làm gì, cho tớ mượn chép đi.".

"Không bàn nữa.".

"Được được được, cho cậu phúc lợi là được rồi chứ gì." Mạch Đinh tiến tới hôn An Tử Yến.

"Tớ nói là cho tớ phúc lợi, không phải cho cậu phúc lợi.".

"Cậu tự cuồng bản thân vừa thôi. Tớ hiến thân hôn cậu, cậu còn không hài lòng.".

"Ai cho cậu hôn tớ, đây là trường học đấy.".

"Ai nói trường học thì không được hôn nhau. Lập bảng giá đi, hôn bao nhiêu cái mới bằng lòng cho tớ chép bài đây." Mạch Đinh trực tiếp ngả bài.

An Tử Yến suy nghĩ một chút: "Quên đi, thấy cậu cũng có vẻ đáng thương, hôn 100 cái là được.".

"100 cái!" Thanh âm của Mạch Đinh rít lên: "Miệng tớ tốt xấu gì cũng làm từ thịt, hơn nữa còn phải hôn tới khi nào mới xong.".

"Cậu có thể hôn nhanh một chút.".

"Tớ không muốn, An Tử Yến, cậu là tên quỷ ấu trĩ, tớ đi mượn người khác." Mạch Đinh lấy tay chọt chọt bạn ngồi bàn trên: "Ngại quá, bạn học, tớ quên làm đề tài, cậu có thể cho tớ mượn tham khảo không?".

Bạn trẻ kia đang định nói lại cảm thấy một ánh nhìn lạnh lẽo xuyên thấu xương, hắn liếc mắt thấy ý tứ trong ánh mắt của An Tử Yến vô cùng rõ rang, cậu không muốn sống nữa thì cứ việc cho mượn.

"Cái này, ngại quá, tớ đột nhiên không tìm thấy.".

Mạch Đinh mượn mấy người cũng đều bị từ chối, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu về chỗ ngồi, ôm hận nhìn An Tử Yến: "100 cái cũng được, hôn mặt hay môi." Xem ra Mạch Đinh có thể trả bất cứ giá nào để được chép bài.

"Cố gắng là tốt." An Tử Yến đưa tay cho Mạch Đinh.

"Cậu cho rằng mình là quý tộc sao?".

"Hôn hay không hôn?".

Mạch Đinh nắm mu bàn tay An Tử Yến, đưa lên miệng, mang theo phẫn nộ mà hôn khiến An Tử Yến rụt tay về: "Bảo cậu hôn, không bảo cậu cắn." Anh bôi nước bọt trên tay lên áo Mạch Đinh. Cái tên An Tử Yến thích đùa dai này, ông đây sao lại thích cậu ta chứ? Từ khi quen biết đến bây giờ, thậm chí khi kết hôn, cậu cũng bị anh khi dễ xoay vòng vòng.

"Tớ biết rồi." Mạch Đinh lần nữa cầm tay An Tử Yến, nghiêm túc hôn lên mu bàn tay anh.

Tiết hai, An Tử Yến chợp mắt một lúc, khi tỉnh lại thấy Mạch Đinh đang ngồi xổm dưới gầm bàn, vừa hôn vừa đếm.

"Còn chưa hôn xong sao?".

"Còn 6 cái nữa, lập tức xong ngay.".

An Tử Yến rút tay về, sờ sờ tóc Mạch Đinh: "Cậu sao có thể quá thành thật như vậy.".

Nhưng chính bởi vì Mạch Đinh lúc nào cũng quá nghiêm túc, An Tử Yến mới nhịn không được muốn khi dễ cậu, nhìn cậu tức giận phát điên.

"Cậu cứ chờ bị sét đánh đi, bắt nạt người thành thật." Hai chân Mạch Đinh đã tê rần, leo lên lại chỗ ngồi, ngay cả xoa bóp chân cũng không kịp mà lao vào chép bài ngay. Trong miệng cậu vẫn nhịn không được oán giận: "Tớ rất tức giận đấy, đời này cũng không muốn để ý tới cậu nữa.".

An Tử Yến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giận dỗi của Mạch Định. Trên bục giảng, thầy giáo vẫn chăm chú giảng bài, dưới lớp, sinh viên gục trái gục phải, có người chăm chú lắng nghe. An Tử Yến ở dưới bàn nắm lấy bàn tay ấm áp của Mạch Đinh.

Trái tim Mạch Đinh nhảy một cái, cắn môi dưới, tay kia vẫn lướt nhanh trên giấy, chỉ là mặt chậm rải đỏ lên: "Chiêu này cũng vô dụng thôi, nói cho cậu biết, dù cậu dỗ dành tớ thế nào, tớ vẫn giận cậu.".

"Ai dỗ cậu?".

"Vậy cậu nắm tay tớ làm gì?".

"Thích thì nắm, không được sao?".

"Ai thèm tin." Khóe miệng Mạch Đinh cùng đôi mắt đều thành hình cong cong.

II.

Làm xong bài, Mạch Đinh thở phào nhẹ nhõm, vừa kịp kết thúc tiết hai. Cậu đứng lên đi tiểu, các bạn trong lớp ai cũng nhìn theo. Một người nhìn chằm chằm vào cổ Mạch Đinh, ý tứ sâu xa nói: "Mạch Đinh, trên cổ cậu sao có vết hồng hồng?".

Mạch Đinh sờ sờ cổ: "Vậy sao, chắc là tối qua bị muỗi cắn.".

"Thế à, muỗi nhà các cậu thật lớn nha." Nghe xong, Mạch Đinh không đợi vài giây, lập tức lao vào WC, ra sức quay quay cổ mới thấy được dấu hôn vẫn còn, mà không chỉ có một cái. Cậu đỏ mắt, hình tượng ủy viên sụp đổ hết rồi, bị tên kia phá hủy. Vừa vặn An Tử Yến bước vào WC, Mạch Đinh vươn tay xông tới: "An Tử Yến, ông đây liều mạng với cậu.".

An Tử Yến nắm hai tay Mạch Đinh lại: "Làm gì thế?".

"Cậu không biết xấu hổ mà còn hỏi tớ, cậu xem đi, xem đây là cái gì.".

An Tử Yến nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Làm sao?".

"Cái gì là làm sao, cậu hôn như vậy từ lúc nào?".

"Chắc là đêm qua không cẩn thận đụng phải.".

"Cậu điêu, cậu tiếp tục điêu đi, không cẩn thận sao có thể làm ra dấu hôn hồng như vậy? Mà còn không phải một cái, một, hai, ba, bốn, năm, năm cái!!" Mạch Đinh giơ ngón tay ra đếm.

An Tử Yến cũng lười tranh luận cùng Mạch Đinh: "Tớ làm đấy, thì sao?".

"Cậu, cậu làm cái này, còn có quan tâm tới tớ không. Tớ, tớ đi chết đây." Mạch Đinh ngay cả nước tiểu cũng không vẩy đi, chạy ra khỏi WC, rụt cổ tới siêu thị mua băng OK, dán đầy lên cổ. Trên đường trở về, Mạch Đinh đụng phải mấy sinh viên năm nhất, là hai, ba cô gái dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu, nói nhỏ: "Là anh ta sao?".

"Hình như thế, học tỷ từng chỉ cho tớ xem, một tên đồng tính thì phải.".

"Chậc chậc, rốt cuộc có gì mà vui mừng chứ.".

"Nghe nói đều đã công khai trong trường rồi, eo~ thật không biết xấu hổ.".

"Đúng vậy, loại sự tình này lén lút là được rồi, quang minh chính đại công khai, chẳng lẽ muốn chúng ta chúc phúc cho anh ta sao?".

"Phải nha, phải nha, thật là nực cười.".

"Quên đi, chúng ta làm sao hiểu được quy nghĩ của mấy kẻ không biết xấu hổ như vậy, may là trong trường cũng không có nhiều. Nếu như thêm mấy người như anh ta, tôi chắc không dám tới đây học mất.".

Mạch Đinh nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của họ, vừa định rời đi, đột nhiên thấy An Tử Yến xuất hiện trước mặt, mang theo dáng cười xấu xa, choàng tay ôm vai Mạch Đinh, kéo cậu tiến vào trong lòng mình: "Ngoại trừ tớ, ai cũng không có tư cách bắt nạt cậu.".

"Hừ, trừ cậu ra, tớ cũng chẳng để ai bắt nạt.".

"Buổi chiều trốn học đi.".

"Làm gì?".

"Chồng cậu đưa cậu đi chơi.".

Không đợi Mạch Đinh đồng ý, An Tử Yến đã mạnh mẽ kéo cậu về phía cổng trường, sau đó quay đầu lại, trên gương mặt hoàn mỹ tỏa ra khí tức làm cho người khác không dám tới gần. Anh hướng về phía nữ sinh kia nói ba chữ, không phát ra thanh âm nhưng có thể nhìn miệng mà hiểu được: Cút cho tôi.

Co gái bị dọa tới không nói nên lời, không dám nhìn thẳng vào mắt An Tử Yến.

Ánh nắng chói chang chiếu lên người, Mạch Đinh cùng An Tử Yến bước đi trên đường. Dưới tán ô che nắng, Mạch Đinh khoa chân múa tay cười nói, An Tử Yến chỉ an tĩnh lắng nghe. Khi đi qua một cửa hàng, trước cửa có rất đông người vây xem một sân khẩu. Người đàn ông trên sân khấu vui tươi hớn hở cầm micro: "Hôm nay cửa hàng tổ chức chương trình tiêu 500 tệ có thể tới đây bốc thăm trúng thưởng.".

"Mau, chúng ta đi tiêu tiền, hoạt động này luôn có lời.".

"Tiêu cái rắm, về thôi.".

"Tớ mà trúng thưởng, đến lúc đó cậu đừng có khóc cầu xin tớ chia tiền cho.".

"Tớ không đa sầu đa cảm thế đâu.".

"Honey~~~~"Mạch Đinh dốc toàn lực, mở to mắt đáng thương: "Cậu xem ngoại hình của tớ đi, là chiêu tài(1) a.".

An Tử Yến nắm lấy cằm Mạch Đinh, lật mặt cậu qua trái qua phải quan sát: "Không thấy gì hết, nhưng mà cậu có tướng khắc phu.".

"Phi phi phi, đừng nói điềm gở, mau nhỏ nước bọt xóa bỏ đi. Đây là mẹ tớ dạy đấy.".

"Tớ muốn nhỏ trên mặt cậu ấy.".

Kết cục cuối cùng, Mạch Đinh thuyết phục được An Tử Yến. Nhưng tiêu được 500 tệ từ cửa hàng này, An Tử Yến phải xách theo một đống đồ nặng nề. Người này không biết mua gì nhẹ nhẹ chút, toàn chọn những thứ nặng ơi là nặng, còn mua cả một bức tượng.

Mạch Đinh chạy lên sân khấu, nắm lấy hòm thăm trúng thưởng, trong miệng thì thào nhớ kỹ, sau đó nhanh như cắt rút một lá thăm, hai tay chắp trước ngực cầu nguyện, còn hôn hôn lên lá thăm kia. Mạch Đinh làm xong một loạt động tác như vậy trên sân khấu khiến An Tử Yến vô cùng không muốn nhận mình quen biết tên ngốc kia.

"Chúc mừng cậu." Người chủ trì còn chưa nói xong, Mạch Đinh đã mừng như điên, đoạt lấy lá thăm, quay xuống đắc ý với An Tử Yến dưới sân: "Thấy không, trúng rồi.".

An Tử Yến quay mặt đi, không muốn nhìn Mạch Đinh nữa.

"Đúng vậy, tôi thấy được, chúc mừng bạn trẻ này, cậu được phần thưởng thứ tư, là ba túi bột giặt cao cấp.".

Mạch Đinh vô cùng hưng phấn, khóe miệng cười muốn liệt. Cậu chỉ quan tâm mình trúng thưởng, không thèm quan tâm mình trúng cái gì. Cậu ôm lấy ba túi bột giặt cỡ bữ trực tiếp nhảy từ trên sân khấu xuống, hướng về phía An Tử Yến. Người chung quanh hoảng hồn tránh ra, An Tử Yến buông hết vật trên tay, nặng nề đỡ được Mạch Đinh, miệng mắng: "Cậu là đồ ngốc.".

"Tớ biết cậu sẽ đỡ được tớ mà.".

"Lần sau dám thử làm lại xem, tớ cho cậu chết ngay tại chỗ.".

Mạch Đinh nhảy từ trong lòng An Tử Yến xuống, lại leo lên trên sân, lần thứ hai nhảy xuống, vẫn được An Tử Yến vững vàng đỡ lại: "Thử rồi đó, sao cậu không để tớ ngã chết đi?".

"Tự hào lắm hả?".

"Tự hào chứ, tự hào cậu yêu tớ.".

"Đừng làm tớ buồn nôn, cậu khiến tớ vừa đưa ra một quyết định.".

"Quyết định gì?".

"Tớ đã từng yêu cậu, nhưng giờ cậu tự mình đem hết mấy thứ nặng trịch này về nhà.".

"Đừng mà, vợ chồng mình là ai với ai chứ.".

"Đừng có lôi kéo làm quen, quan hệ của chúng ta không tốt như trong tưởng tượng của cậu đâu.".

Hai người ở trên đường chơi đùa một chút rồi mới trở về. Mạch Đinh vừa vào cửa đã gục ngay tại huyền quan(2): "Mệt chết tớ.".

An Tử Yến bước qua người Mạch Đinh, cậu tiếp tục nói: "An Tử Yến, hôm nay tớ cùng cậu chơi đàn, cậu cùng tớ xem phim, thế nào?".

"Ai nói cần cậu cùng chơi?".

"Là tớ cần cậu cùng xem.".

An Tử Yến không nói gì, thông thường khi anh không nói nữa, đại biểu là đã đồng ý. Mạch Đinh vô cùng hiểu rõ. Bất tri bất giác, bọn họ đã cùng nhau ở tại đây, lâu tới mức Mạch Đinh không nhớ rõ nữa.

Trong phòng dương cầm, An Tử Yến nhẹ nhàng lướt ngón tay trên mỗi phím đàn. Mạch Đinh tựa ở bên trên lẳng lặng lắng nghê. Không bao lâu, An Tử Yến kéo Mạch Đinh qua: "Tới đây.".

"Để làm gì?".

An Tử Yến nhích người, để Mạch Đinh ngồi vào vị trí ghế giữa hai chân mình. Cậu ngồi xuống, hơi thở ấm áp của anh phả bên cổ: "Duỗi ngón tay ra.".

Mạch Đinh nghiêng đầu muốn trốn: "Thật ngứa.".

"Đừng nhúc nhích, nghe lời.".

Mạch Đinh mở hai tay, An Tử Yến bám vào bên trên, từng ngón tay của hai người đè cùng một chỗ, đặt ở trên phím dương cầm. m nhạc giản đơn thong thả tràn khắp căn phòng. Mạch Đinh được An Tử Yến ôm trong lòng cười nhẹ, nhìn chằm chằm từng phím đàn đen trắng chỉnh tề, nhìn chằm chằm vào ngón tay xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kết hôn, cười thật hạnh phúc.

Trong phòng chiếu phim, hình ảnh được chiếu lên tấm màn màu trắng trên tường, để có chút tính điện ảnh huyền bí, Mạch Đinh tắt đèn, cả không gian trở nên ám muội. Cậu không thấy rõ biểu tình trên mặt An Tử Yến, nhưng có thể thấy được từng đường nét xinh đẹp. Vừa mới bắt đầu phim, Mạch Đinh đã nghiêng trái ngả phải, cuối cùng là ngã vào đùi An Tử Yến, tiếp tục xem.

"Ngồi lên cho tớ.".

Mạch Đinh gối lên chân An Tử Yến: "Như vậy xem mới thoải mái.".

"Nhưng tớ khó chịu.".

"Tình yêu à, tớ nguyện ý dựa vào người cậu, thật là một chuyện lãng mạn.".

"Đừng gọi gia đây bằng mấy cái xưng hô vô vị ấy.".

"Ai gu, đừng xấu hổ mà, tớ biết cậu yêu tớ, rất yêu tớ.".

"Ai nói tớ yêu cậu?".

"Cậu không yêu tớ sao?".

"Không yêu." Thanh âm lạnh lùng vang lên. Mạch Đinh quay đầu sang, nương theo ánh sáng yếu ớt từ màn ảnh mà đánh giá cẩn thận biểu tình của An Tử Yến, sau đó cười cười, kéo áo cậu, nhẹ nhàng ngẩng đầu: "Cậu gạt tớ.".

Đôi môi An Tử Yến dịu dàng phủ lên bờ môi Mạch Đinh, bàn tay nâng gáy cậu khiến cho nụ hôn càng sâu, trao nhau hơi thở nồng nàn, của cậu, của tớ, của chúng ta.

Khi gặp phải cậu, tớ đã nhận mệnh rồi. Dù cậu là nam, tớ vẫn như cũ, như trước, như xưa, yêu cậu.

*Chú thích:.

(1) Chiêu tài: mời gọi tiền của. Có con mèo vàng bụng bự cái tay vẫy vẫy ấy, là con chiêu tài miêu, hay gọi là mèo thần tài, nên tớ dịch là thần tài.

(2) Huyền quan: khu vực tính từ cửa chính tới phòng khách, đại khái là chỗ cởi giầy ấy.

Chapter
1 Chương 1: Mạch Đinh rất bình thường
2 Chương 2: Chúng ta làm bạn đi?
3 Chương 3: Bồi dưỡng tình cảm khi tập quân sự
4 Chương 4: Chiếc quần Sịp bị mất
5 Chương 5: Tôi không thích con trai, có điều...
6 Chương 6: Hoàng Tử, Công Chúa đều không bằng cậu
7 Chương 7: Sa vào lưới tình
8 Chương 8: Mạch Đinh người bị Thượng đế bỏ quên
9 Chương 9: Không nhịn được muốn yêu cậu!
10 Chương 10: Không thể chia sẻ cậu với ai khác
11 Chương 11: Hẹn hò một trận hoành tráng nào!
12 Chương 12: Cậu đã nói sẽ không tổn thương tôi
13 Chương 13: Nghĩa vụ của người yêu
14 Chương 14: Tớ cần phải biết, rằng cậu yêu tớ
15 Chương 15: Cháu là người giúp việc của An Tử Yến
16 Chương 16: Vĩnh viễn không còn cô đơn
17 Chương 17: Mùa đông của chúng ta tới rồi
18 Chương 18: Đêm Giáng Sinh vui vẻ và kinh hồn
19 Chương 19: Không muốn các cậu ở bên nhau
20 Chương 20: Hãy buông tha cho tình yêu của chúng tôi
21 Chương 21: Hóa ra cậu vẫn nhớ
22 Chương 22: Hưởng thụ hạnh phúc mới là việc quan trọng nhất
23 Chương 23: Tớ thật rối rắm, cậu lại chẳng sao cả
24 Chương 24: Cảm ơn cậu đã yêu tớ
25 Chương 25: Hãy tôn trọng chồng mình
26 Chương 26: Năm mới vui vẻ, An Tử Yến của tớ
27 Chương 27: Vĩnh viễn không nên xem thường đàn bà con gái
28 Chương 28: Tổn thương mà cậu mang lại cho tớ, thật sự rất đau
29 Chương 29: Bên trong tình yêu đều là vết thương
30 Chương 30: Tìm được cậu rồi thì phải ở lại bên cạnh tớ
31 Chương 31: Vậy thì đến sống chung với tớ đi
32 Chương 32: Tình yêu lén lút của cậu
33 Chương 33: Hai người sau khi xem xong "Brokeback Mountain"
34 Chương 34: Mối tình đầu của Mạch Đinh
35 Chương 35: Đây là một thế giới lạnh lùng
36 Chương 36: Mặt âm hiểm của An Tử Yến
37 Chương 37: An Tử Yến, tên khốn kiếp nhà cậu
38 Chương 38: An Tử Yên mang Mạch Đinh theo
39 Chương 39: Sâu trong hồi ức là nỗi đau
40 Chương 40: Toàn bộ thế giới của tớ
41 Chương 41: Kiểu hẹn hò của Mạch Đinh
42 Chương 42: Cậu phải cam đoan (Thượng)
43 Chương 43: Cậu phải cam đoan (Hạ)
44 Chương 44: Chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón hạnh phúc
45 Chương 45: Mạch Đinh và Tô Tiểu Mễ
46 Chương 46: Tôi là một tên ngốc
47 Chương 47: Đến nhận sự dạy bảo của thầy Tô
48 Chương 48: Tình yêu của mỗi người
49 Chương 49: Cậu có thể đi, nhưng đừng bỏ lại tớ
50 Chương 50: Chỉ là tình yêu mà thôi
51 Chương 51: Có tĩnh mịch không?
52 Chương 52: Nếu như gặp lại cậu
53 Chương 53: An Tử Yến, tớ nhớ cậu
54 Chương 54: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Thượng)
55 Chương 55: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Hạ)
56 Chương 56: Tạo nghiệt hồi trước
57 Chương 57: Không ai có thể sánh với cậu
58 Chương 58: Con dâu tốt của mẹ Mạch Đinh
59 Chương 59: Mạch Đinh được nữ nhân vây quanh
60 Chương 60: Lời nói dối của Pinocchio
61 Chương 61: Rốt cuộc sụp đổ
62 Chương 62: Một vài chuyện ngày hè
63 Chương 63: Khi ốm người ta liền trở nên ôn nhu
64 Chương 64: 8 phút (Thượng)
65 Chương 65: 8 phút (Hạ)
66 Chương 66: Đến gặp phụ huynh thì thế nào
67 Chương 67: Ngoại trừ các mặt khác, thì ra tình yêu của cậu nhiều như vậy
68 Chương 68: Tâm hồn vỡ nát
69 Chương 69: Tiểu ca, thái độ kiểu gì đấy?
70 Chương 70: Thuận theo tự nhiên
71 Chương 71: Tình yêu không có tiền
72 Chương 72: Chồng của tớ
73 Chương 73: Cho dù ra sao, tớ còn có cậu
74 Chương 74: Vì cậu, tớ mới khóc
75 Chương 75: Nguyện vọng nhỏ nhoi không đáng kể
76 Chương 76: Sau này không cần thử nữa
77 Chương 77: Việc này nhìn nhiều sẽ quen
78 Chương 78: Cho dù cõng tớ cũng phải đi hết con đường này
79 Chương 79: Sẽ tốt lên thôi
80 Chương 80: Cho dù có bao nhiêu đau khổ
81 Chương 81: Khởi đầu của hạnh phúc
82 Chương 82: Ngưu Lang và Chức Nữ
83 Chương 83: Cậu nói dối nha
84 Chương 84: Để tớ không yêu cậu quá nhiều
85 Chương 85: Bị tớ bắt bài rồi nhé, An Tử Yến!
86 Chương 86: Nó sẽ khiến chúng ta bị chia cách
87 Chương 87: Nỗi đau khi nghĩ một đằng nói một nẻo
88 Chương 88: Ánh mắt bị lừa gạt
89 Chương 89: Sau này đừng cãi nhau nữa
90 Chương 90: Người mà tớ yêu nhất!
91 Chương 91: Như vậy cậu sẽ không nghe thấy nữa
92 Chương 92: Về bố Mạch Đinh
93 Chương 93: Dùng mấy lời buồn nôn của tớ giết chết cậu!
94 Chương 94: Chuyện hạ lưu trong sinh nhật
95 Chương 95: Thứ mọi người tìm kiếm
96 Chương 96: Làm người như cậu cũng không tồi
97 Chương 97: Càng ngày càng ngọt ngào
98 Chương 98: Tớ Yêu Cậu
99 Chương 99: Vài mẩu chuyện thường ngày
100 Chương 100: Phần không tên 100
101 Chương 101: Người nhà họ An
102 Chương 102: Cảm giác này, rất khó chịu
103 Chương 103: Hạnh phúc không tưởng
104 Chương 104: Bảo bối của tớ!
105 Chương 105: Hội chứng tiền hôn nhân
106 Chương 106: Cuộc gặp gỡ náo nhiệt
107 Chương 107: Hôn lễ là gì
108 Chương 108: Truyện cổ tích
109 Chương 109: Truyện cổ tích tiếp diễn
110 Chương 110: Phiên ngoại 1
111 Chương 111: Phiên ngoại 2
112 Chương 112: Phiên ngoại 3
113 Chương 113: Phiên ngoại 4
114 Chương 114: Phiên ngoại 5
115 Chương 115: Phải hạnh phúc, phải rất hạnh phúc
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Chương 1: Mạch Đinh rất bình thường
2
Chương 2: Chúng ta làm bạn đi?
3
Chương 3: Bồi dưỡng tình cảm khi tập quân sự
4
Chương 4: Chiếc quần Sịp bị mất
5
Chương 5: Tôi không thích con trai, có điều...
6
Chương 6: Hoàng Tử, Công Chúa đều không bằng cậu
7
Chương 7: Sa vào lưới tình
8
Chương 8: Mạch Đinh người bị Thượng đế bỏ quên
9
Chương 9: Không nhịn được muốn yêu cậu!
10
Chương 10: Không thể chia sẻ cậu với ai khác
11
Chương 11: Hẹn hò một trận hoành tráng nào!
12
Chương 12: Cậu đã nói sẽ không tổn thương tôi
13
Chương 13: Nghĩa vụ của người yêu
14
Chương 14: Tớ cần phải biết, rằng cậu yêu tớ
15
Chương 15: Cháu là người giúp việc của An Tử Yến
16
Chương 16: Vĩnh viễn không còn cô đơn
17
Chương 17: Mùa đông của chúng ta tới rồi
18
Chương 18: Đêm Giáng Sinh vui vẻ và kinh hồn
19
Chương 19: Không muốn các cậu ở bên nhau
20
Chương 20: Hãy buông tha cho tình yêu của chúng tôi
21
Chương 21: Hóa ra cậu vẫn nhớ
22
Chương 22: Hưởng thụ hạnh phúc mới là việc quan trọng nhất
23
Chương 23: Tớ thật rối rắm, cậu lại chẳng sao cả
24
Chương 24: Cảm ơn cậu đã yêu tớ
25
Chương 25: Hãy tôn trọng chồng mình
26
Chương 26: Năm mới vui vẻ, An Tử Yến của tớ
27
Chương 27: Vĩnh viễn không nên xem thường đàn bà con gái
28
Chương 28: Tổn thương mà cậu mang lại cho tớ, thật sự rất đau
29
Chương 29: Bên trong tình yêu đều là vết thương
30
Chương 30: Tìm được cậu rồi thì phải ở lại bên cạnh tớ
31
Chương 31: Vậy thì đến sống chung với tớ đi
32
Chương 32: Tình yêu lén lút của cậu
33
Chương 33: Hai người sau khi xem xong "Brokeback Mountain"
34
Chương 34: Mối tình đầu của Mạch Đinh
35
Chương 35: Đây là một thế giới lạnh lùng
36
Chương 36: Mặt âm hiểm của An Tử Yến
37
Chương 37: An Tử Yến, tên khốn kiếp nhà cậu
38
Chương 38: An Tử Yên mang Mạch Đinh theo
39
Chương 39: Sâu trong hồi ức là nỗi đau
40
Chương 40: Toàn bộ thế giới của tớ
41
Chương 41: Kiểu hẹn hò của Mạch Đinh
42
Chương 42: Cậu phải cam đoan (Thượng)
43
Chương 43: Cậu phải cam đoan (Hạ)
44
Chương 44: Chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón hạnh phúc
45
Chương 45: Mạch Đinh và Tô Tiểu Mễ
46
Chương 46: Tôi là một tên ngốc
47
Chương 47: Đến nhận sự dạy bảo của thầy Tô
48
Chương 48: Tình yêu của mỗi người
49
Chương 49: Cậu có thể đi, nhưng đừng bỏ lại tớ
50
Chương 50: Chỉ là tình yêu mà thôi
51
Chương 51: Có tĩnh mịch không?
52
Chương 52: Nếu như gặp lại cậu
53
Chương 53: An Tử Yến, tớ nhớ cậu
54
Chương 54: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Thượng)
55
Chương 55: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Hạ)
56
Chương 56: Tạo nghiệt hồi trước
57
Chương 57: Không ai có thể sánh với cậu
58
Chương 58: Con dâu tốt của mẹ Mạch Đinh
59
Chương 59: Mạch Đinh được nữ nhân vây quanh
60
Chương 60: Lời nói dối của Pinocchio
61
Chương 61: Rốt cuộc sụp đổ
62
Chương 62: Một vài chuyện ngày hè
63
Chương 63: Khi ốm người ta liền trở nên ôn nhu
64
Chương 64: 8 phút (Thượng)
65
Chương 65: 8 phút (Hạ)
66
Chương 66: Đến gặp phụ huynh thì thế nào
67
Chương 67: Ngoại trừ các mặt khác, thì ra tình yêu của cậu nhiều như vậy
68
Chương 68: Tâm hồn vỡ nát
69
Chương 69: Tiểu ca, thái độ kiểu gì đấy?
70
Chương 70: Thuận theo tự nhiên
71
Chương 71: Tình yêu không có tiền
72
Chương 72: Chồng của tớ
73
Chương 73: Cho dù ra sao, tớ còn có cậu
74
Chương 74: Vì cậu, tớ mới khóc
75
Chương 75: Nguyện vọng nhỏ nhoi không đáng kể
76
Chương 76: Sau này không cần thử nữa
77
Chương 77: Việc này nhìn nhiều sẽ quen
78
Chương 78: Cho dù cõng tớ cũng phải đi hết con đường này
79
Chương 79: Sẽ tốt lên thôi
80
Chương 80: Cho dù có bao nhiêu đau khổ
81
Chương 81: Khởi đầu của hạnh phúc
82
Chương 82: Ngưu Lang và Chức Nữ
83
Chương 83: Cậu nói dối nha
84
Chương 84: Để tớ không yêu cậu quá nhiều
85
Chương 85: Bị tớ bắt bài rồi nhé, An Tử Yến!
86
Chương 86: Nó sẽ khiến chúng ta bị chia cách
87
Chương 87: Nỗi đau khi nghĩ một đằng nói một nẻo
88
Chương 88: Ánh mắt bị lừa gạt
89
Chương 89: Sau này đừng cãi nhau nữa
90
Chương 90: Người mà tớ yêu nhất!
91
Chương 91: Như vậy cậu sẽ không nghe thấy nữa
92
Chương 92: Về bố Mạch Đinh
93
Chương 93: Dùng mấy lời buồn nôn của tớ giết chết cậu!
94
Chương 94: Chuyện hạ lưu trong sinh nhật
95
Chương 95: Thứ mọi người tìm kiếm
96
Chương 96: Làm người như cậu cũng không tồi
97
Chương 97: Càng ngày càng ngọt ngào
98
Chương 98: Tớ Yêu Cậu
99
Chương 99: Vài mẩu chuyện thường ngày
100
Chương 100: Phần không tên 100
101
Chương 101: Người nhà họ An
102
Chương 102: Cảm giác này, rất khó chịu
103
Chương 103: Hạnh phúc không tưởng
104
Chương 104: Bảo bối của tớ!
105
Chương 105: Hội chứng tiền hôn nhân
106
Chương 106: Cuộc gặp gỡ náo nhiệt
107
Chương 107: Hôn lễ là gì
108
Chương 108: Truyện cổ tích
109
Chương 109: Truyện cổ tích tiếp diễn
110
Chương 110: Phiên ngoại 1
111
Chương 111: Phiên ngoại 2
112
Chương 112: Phiên ngoại 3
113
Chương 113: Phiên ngoại 4
114
Chương 114: Phiên ngoại 5
115
Chương 115: Phải hạnh phúc, phải rất hạnh phúc