Chương 44: Chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón hạnh phúc

Quốc tế lao động sắp đến rồi, Mạch Đinh gạt An Tử Yến trộm nghiên cứu sổ tay du lịch, ngày nghỉ mà còn phải ở trong nhà giống như bình thường ăn uống ngủ nghỉ, có khác chi gia súc. Cuối cùng cậu không đưa ra được biện pháp nào, bởi sau khi nhà nước hủy bỏ tuần lễ vàng, thời gian nghỉ liền ngắn lại, cho nên không thể đi nơi quá xa, nơi gần thì chẳng có gì thú vị. Rốt cuộc, cậu đành phải xin giúp đỡ từ An Tử Yến.

Mạch Đinh ôm một chồng sổ tay du lịch thật dày đặt trước mặt An Tử Yến: "An Tử Yến, cậu cảm thấy bọn mình nên đi du lịch ở đâu đây?"

"Mới hẹn hò giờ lại đi du lịch?" Biểu tình ghét bỏ ra mặt.

"Đây là quá trình yêu đương, cậu có hiểu hay không? Sao hẹn hò đối với cậu cảm giác như hoàn thành nhiệm vụ thế nhỉ."

"Vậy quá trình này thật đúng là nhàm chán."

"Cậu không cần giẫm đạp lên tình yêu của tớ." Mạch Đinh không thể nhịn được nữa, quăng sổ tay du lịch vào người An Tử Yến.

"Tình yêu của cậu chính là phải đem ra chà đạp."

"Cậu có chọn hay không, nếu không chọn, hôm nay không phải tớ chết thì chính là cậu sống." Mạch Đinh quýnh lên, ăn nói lộn xộn.

"Tớ chọn sống."

Mạch Đinh tan nát, gục xuống, ngồi trên người An Tử Yến: "Lão tử hôm nay sẽ bóp chết cậu."

Khi Mạch Đinh gần như sắp lên cơn, An Tử Yến rút bừa một cuốn sổ tay du lịch vừa bị ném sang, đặt trước mắt Mạch Đinh: "Vậy đi nơi này."

Mạch Đinh lập tức bình tĩnh trở lại, lấy cuốn sổ kia xem, trèo xuống khỏi người An Tử Yến, chỉnh đốn lại suy nghĩ tập trung vào trang giấy, lẩm bẩm: "Đi Tam Á a, hình như không tồi, hơn nữa gần đây mới thực hiện miễn thuế cho các cửa hàng, mua sắm linh tinh hẳn rất tốt, lúc này đi chắc sẽ đông lắm, có điều giờ đi đâu cũng đông vậy thôi. An Tử Yến, cậu cảm thấy vài ngày như vậy cỏ đủ để chơi không? Tớ đây là lần đầu tiên đi xa nhà."

Không thấy đáp lại, Mạch Đinh quay đầu, An Tử Yến sớm đã lủi mất.

Mạch Đinh cầm sổ tay du lịch giậm chân, hét lớn: "An Tử Yến, cái tên vương bát đản nhà cậu, chưa bao giờ chịu ngồi yên một chỗ nghe tớ nói!"

Khi An Tử Yến chơi bóng rổ cùng đám Chu Cách xong trở về, Mạch Đinh vẫn đang ngồi trên sôpha ra vẻ tức giận, cậu muốn cho An Tử Yến biết mình tức giận thì như thế nào, giáo huấn hắn một lần.

Nhưng mà tục ngữ có câu đạo cao một thước, ma cao một trượng a.

Vừa vào cửa, An Tử Yến liền nghiêm mặt lạnh lùng, nhìn Mạch Đinh: "Cậu còn ngồi ì ra đấy làm gì, đi nấu cơm!" Dì Viên vì con trai vừa về nhà, cho nên xin nghỉ phép vài ngày.

"Nhưng mà, tớ...."

"Nhưng cái gì mà nhưng, đã đồng ý đi du lịch với cậu rồi, còn muốn thế nào nữa?"

Chiêu tiên phát chế nhân này của An Tử Yến thật đúng là hiểm.

Bị nói như vậy, cơn tức của Mạch Đinh hoàn toàn xẹp lép, thậm chí còn không hiểu ban nãy tại sao mình lại tức giận, hắn quả thực đã đáp ứng mình đi du lịch, không có lý do nào phải giáo huấn hắn a. Hơn nữa cũng là bản thân không đúng, đã muộn như vậy còn chưa nấu cơm, ai nha, mình không xứng là người yêu tốt.

"Tớ lập tức đi nấu cơm, nhanh thôi, cậu đợi một lát."

"Ừ."

Mạch Đinh không trông thấy khóe miệng An Tử Yến nhếch lên thành một nụ cười đắc thắng.

Sau khi nấu cơm xong, Mạch Đinh liền khẩn cấp muốn thảo luận chuyện du lịch. Nhưng thật ra An Tử Yến không mấy nhiệt tình để tâm đến việc này, cho nên chỉ có Mạch Đinh nói ra suy nghĩ của bản thân, kỳ vọng của bản thân. Mà An Tử Yến phụ trách chủ chi và thỏa mãn mọi ý tưởng của Mạch Đinh, đó là công việc khả thi nhất.

Mạch Đinh là một người sống có kế hoạch, trước khi lao vào cuộc chiến luôn phải chuẩn bị thật tốt, ngày ngày phải cẩn thận quy củ. Đã nửa đêm mà vẫn ngồi một mình trước máy tính tra xem khách sạn nào tốt, nơi nào phải đi, chỗ nào vừa có đồ ăn ngon vừa thuận tiện đi lại.

Mạch Đinh phải đi xa nhà, cùng với An Tử Yến.

Hôm sau, Mạch Đinh mắt gấu mèo đi học, cả ngày đều nâng cằm ngây ngô cười, hôm nay An Tử Yến hắn đã đặt xong vé máy bay. Ngày mai là có thể xuất phát, đi tới con đường tươi sáng hạnh phúc. Quả thực chỉ muốn vọt về thu dọn đồ đạc. Thời gian luôn trôi đặc biệt chậm, đặc biệt chậm khi quá mong chờ một điều gì đó. Thật vất vả đợi đến lúc tan học, sau khi lớp trưởng phân phó xong hết mọi việc, Mạch Đinh liền phi như bay ra ngoài.

Sau khi về đến nhà, vội vàng lao tới phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Cả người tiến vào trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh.

"Kem đánh răng bàn chải đánh răng có phải mang đi không nhỉ? Không cần mang, qua bên kia mua là được, nhưng đã dùng quen bàn chải của mình rồi, qua bên kia mua lại lãng phí, tuy rằng tốt nhất không cần mang theo nhiều đồ đạc, đi du lịch vẫn nên gọn nhẹ một chút, mang mấy thứ linh tinh hẳn sẽ không chiếm quá nhiều không gian, vẫn nên mang theo." Mạch Đinh lẩm bẩm lầu bầu.

Mất hơn hai tiếng suy xét, cuối cùng chỉ mang theo bàn chải, kem đánh răng cùng một tờ giấy ghi tên các nơi cần "chiếm đóng" ở Sanya, sau đó thêm mỗi người một bộ quần áo, thế là hết. Bất quá chỉ vì mấy thứ đồ linh tinh như vậy, cần suy xét lâu đến thế sao? Thật sự là khó hiểu.

Buổi tối An Tử Yến tìm khắp nơi không thấy bàn chải đánh răng của mình đâu. Trông thấy cái balô được Mạch Đinh tân tân khổ khổ hô biến thành dị thường sạch sẽ, mở ra, lôi hết mọi thứ bên trong ra ngoài, rốt cuộc cũng tìm được bàn chải đánh răng của mình, sau đó giữ nguyên hiện trường chạy đi đánh răng, Mạch Đinh vừa mới rửa bát xong quay trở lại phòng ngủ, liền thấy thành quả sau hai giờ đồng hồ của mình hiện tại giống một bãi chiến trường, quần áo mình đã gấp gọn gàng, giấy tờ đã cất, cậu túm tóc kêu lên: "An Tử Yến, là cậu làm có phải không?"

"Không phải." An Tử Yến vừa đánh răng, vừa đáp.

Mạch Đinh vọt tới cửa phòng tắm: "Còn nói không phải cậu, thế cái bàn chải kia cậu lôi ở đâu ra? Sao cậu lại làm như vậy? Không biết tôn trọng thành quả lao động của người khác. Xấu xa." Khi Mạch Đinh còn muốn tiếp tục giáo huấn, An Tử Yến liền đóng ngay cửa lại.

"Cậu từ trên xuống dưới đều là bi kịch." Mạch Đinh căm giận phun ra một câu, quay trở lại gấp quần áo.

Đến lúc ngủ, căn phòng tĩnh lặng, đột nhiên vang lên tiếng cười quỷ dị của Mạch Đinh, cậu dùng chăn che miệng cũng không ức chế được bả vai run rẩy của mình. An Tử Yến khẽ cắn môi, bật đèn đầu giường: "Cậu mẹ nó ngu thật rồi à?"

"Tớ vui quá ấy mà, cảm giác như đi hưởng tuần trăng mật." Lại phát ra tiếng cười khiến người ta mao cốt tủng nhiên.

"Mau ngủ cho lão tử."

"Không ngủ được, cậu ru tớ ngủ đi, tỷ như kể cho tớ nghe chút chuyện cổ tích."

"Cậu còn nhỏ à?"

"Kể chuyện có tác dụng bình phục cảm xúc, bằng không có khi tớ sẽ cười cả đêm, nếu cậu chịu được thì tốt." Những lời này nghe sao cũng thấy giống như đang uy hiếp.

An Tử Yến tắt đèn ở đầu giường đi, quyết định không để ý tới Mạch Đinh, tiếp tục ngủ.

Đúng lúc ấy, tiếng cười lại truyền ra từ trong chăn, An Tử Yến rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

"Lại đây, tớ kể chuyện cho cậu nghe." Lời này quả thực phát ra từ kẽ răng.

"Thật sao?" Mạch Đinh tiến vào trong ngực An Tử Yến, ánh mắt trong bóng tối chợt lóe sáng.

"Trong một thôn làng ở một ngọn núi nhỏ."

Mạch Đinh cắt ngang lời An Tử Yến: "Cậu quên không thêm ngày xửa ngày xưa a."

"Khi tớ kể chuyện không được cắt ngang."

"Ngại quá, cậu kể tiếp đi, tớ lấy nhân cách ra thề tuyệt đối sẽ không xen vô nữa."

"Ngày xửa ngày xưa, trong một thôn làng ở một ngọn núi nhỏ xa xôi có một cậu bé, cậu bé sống chung với cha mẹ của mình, tuy cuộc sống rất nghèo khổ, nhưng rất vui vẻ. Có một lần, cậu bé lên núi chơi, bị một luồng ánh sáng hấp dẫn, cậu đi theo ánh sáng tiến sâu vào rừng cây, rồi ngây người khi trông thấy loài vật xinh đẹp trước mặt, đó là một con độc giác thú (thú một sừng), bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt màu lam, cậu bé tiến lên vuốt ve nó, nó cũng không bỏ trốn. Rất nhanh hai người trở thành bạn tốt."

Đây là tình tiết Mạch Đinh rất thích, cậu tiếp tục im lặng lắng nghe.

"Cậu bé mang thú một sừng về nhà, xin cha mẹ cho phép nuôi dưỡng. Cuối cùng cha mẹ cậu cũng đồng ý. Việc lạ cũng theo đó mà đến. Buổi tối, trong phòng luôn truyền ra tiếng cười khe khẽ của cha cậu, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho ông vui vẻ như vậy?"

Mạch Đinh càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.

"Đến sáng hôm sau, cậu bé bị đánh thức bởi tiếng hét của mẹ, cậu lao ra vừa nhìn thì thấy cha mình bị treo trên xà nhà, cổ ngoẹo sang một bên, lưỡi thè ra, hai chân đung đa đung đưa giữa không trung." Mạch Đinh muốn cắt ngang, nhưng ban nãy vừa lấy nhân cách ra thề.

"Tất cả mọi người đều cảm thấy con thú một sừng này là tà vật, định giết chết, nhưng cậu bé thề sống chết bảo vệ nó, cuối cùng đành phải đem thú một sừng thả về rừng. Nhưng đêm đến, cậu bé lại nghe thấy tiếng cười của mẹ, trong căn phòng trống rỗng có vẻ chói tai dị thường, cậu bé xuống giường, nằm úp xuống nhìn qua khe cửa vào phòng mẹ cậu, nhưng đột nhiên bà mẹ cũng cúi người xuống, nhìn qua khe cửa, ánh mắt của bà không phải nhìn cậu, mà là nhìn phía sau cậu, giống như sau lưng cậu có cái gì đó. Cậu bé cảm thấy có tiếng hít thở, cậu sợ tới mức không dám quay đầu lại nhìn, trốn ở trên giường phủ chăn kín đầu, hôm sau, mẹ cậu cũng chết, kiểu chết giống y đúc như cha cậu."

Mạch Đinh đã phát run, gắt gao túm lấy áo An Tử Yến.

"Người trong thôn cảm thấy rất không bình thường, không dám tới gần cậu bé, cậu bé trở nên cô độc không chốn nương thân, không biết đi đâu về đâu. Buổi tối, cậu nghe thấy tiếng cửa mở, cậu không dám cử động, thân thể căng thẳng, nhắm chặt mắt lại. Lúc này cậu cảm giác được có gì đó kề sát mặt mình, cậu rốt cuộc mở to mắt ra, trong con ngươi cái gì cũng không trông thấy, ngoại trừ cặp mắt màu lam kia, cặp mắt ấy cậu vĩnh viễn sẽ không quên được, cậu sợ hãi, thứ đó phát ra tiếng cười của cậu."

An Tử Yến kề sát miệng vào lỗ tai Mạch Đinh: "Nó nói: Hiện tại đến phiên ngươi."

Mạch Đinh bị dọa đến mức sau ót toát mồ hôi lạnh, cậu lẩm bẩm: "Thực xin lỗi, tớ sai rồi, tớ không nên bắt cậu kể chuyện cho tớ nghe, tớ không nên giữa đêm cười cười ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu." Đúng vậy, người như An Tử Yến sao có thể tốt bụng kể chuyện cổ tích cho mình nghe, bản thân mãi mà không rút ra được kinh nghiệm.

"Vậy ngủ."

"Được." Mạch Đinh ôm chặt lấy An Tử Yến, nhìn nhìn xung quanh.

"Cậu muốn đè chết lão tử phải không."

_____________________________________________

Hôm sau, ngồi trên khoang hạng nhất, Mạch Đinh lại tái phát bệnh cũ: "Cậu xem chân của cậu đặt kiểu gì thế hả? Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, nói thế nào nhỉ, là người thanh niên thì nên tràn đầy sức sống mới phải."

An Tử Yến mặc kệ.

Đúng lúc ấy phía sau truyền đến giọng nói của một cậu con trai: "Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì a. Khiến lưng tớ nặng như vậy, mệt chết tớ, mau đỡ hộ tớ, thân thể nhỏ bé của tớ không thừa nhận được áp lực nặng nề như vậy."

"Lão tử mỗi lần đều để cậu mang ít đồ nhất."

"Cái gì chứ, thế mà cũng gọi là chuẩn bị à. Cậu xem, đây là đèn pin, nếu đột nhiên mất điện, hoặc bị lạc trong rừng, khe núi, là thứ cần thiết giúp chúng ta sống sót, gần đây tớ đang xem một kênh mới, nói về kỹ năng sinh tồn, rất hữu dụng, đến lúc đó không chừng cậu còn phải cảm ơn tớ đã cứu cậu một mạng. Cậu xem còn có dây thừng, dao nhỏ, bật lửa, a —— tớ thông minh quá, yêu tớ muốn chết rồi phải không."

"Tớ thật sự không muốn nói chuyện với cậu."

Mạch Đinh chọt chọt An Tử Yến bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn: "Thấy chưa, cậu còn may đấy, sao tớ có thể ngu ngốc và dài dòng như vậy được."

"Cậu cũng chẳng kém đâu."

Giờ phút này Tô Tiểu Mễ cũng đang thì thầm với Nghiêm Ngôn: "Cậu có nghe thấy không, ban nãy cái cậu ngồi đằng trước kia thực thích giáo huấn người khác, cậu còn may đấy, cái gì tớ cùng đều nghe theo lời cậu."

"Nếu cậu thực sự như vậy, sẽ không lần nào cũng bắt lão tử mang theo một đống rác rưởi." Nghiêm Ngôn nói.

NTC: cái đoạn kể truyện ma ý mà, khiến ta nhớ tới cậu chuyện "Người táo" mà Quin boss kể cho Ken thỏ nghe... ko bít tác giả có phải là lấy cảm hứng từ chuyện này ko nữa:v:v:v

Chapter
1 Chương 1: Mạch Đinh rất bình thường
2 Chương 2: Chúng ta làm bạn đi?
3 Chương 3: Bồi dưỡng tình cảm khi tập quân sự
4 Chương 4: Chiếc quần Sịp bị mất
5 Chương 5: Tôi không thích con trai, có điều...
6 Chương 6: Hoàng Tử, Công Chúa đều không bằng cậu
7 Chương 7: Sa vào lưới tình
8 Chương 8: Mạch Đinh người bị Thượng đế bỏ quên
9 Chương 9: Không nhịn được muốn yêu cậu!
10 Chương 10: Không thể chia sẻ cậu với ai khác
11 Chương 11: Hẹn hò một trận hoành tráng nào!
12 Chương 12: Cậu đã nói sẽ không tổn thương tôi
13 Chương 13: Nghĩa vụ của người yêu
14 Chương 14: Tớ cần phải biết, rằng cậu yêu tớ
15 Chương 15: Cháu là người giúp việc của An Tử Yến
16 Chương 16: Vĩnh viễn không còn cô đơn
17 Chương 17: Mùa đông của chúng ta tới rồi
18 Chương 18: Đêm Giáng Sinh vui vẻ và kinh hồn
19 Chương 19: Không muốn các cậu ở bên nhau
20 Chương 20: Hãy buông tha cho tình yêu của chúng tôi
21 Chương 21: Hóa ra cậu vẫn nhớ
22 Chương 22: Hưởng thụ hạnh phúc mới là việc quan trọng nhất
23 Chương 23: Tớ thật rối rắm, cậu lại chẳng sao cả
24 Chương 24: Cảm ơn cậu đã yêu tớ
25 Chương 25: Hãy tôn trọng chồng mình
26 Chương 26: Năm mới vui vẻ, An Tử Yến của tớ
27 Chương 27: Vĩnh viễn không nên xem thường đàn bà con gái
28 Chương 28: Tổn thương mà cậu mang lại cho tớ, thật sự rất đau
29 Chương 29: Bên trong tình yêu đều là vết thương
30 Chương 30: Tìm được cậu rồi thì phải ở lại bên cạnh tớ
31 Chương 31: Vậy thì đến sống chung với tớ đi
32 Chương 32: Tình yêu lén lút của cậu
33 Chương 33: Hai người sau khi xem xong "Brokeback Mountain"
34 Chương 34: Mối tình đầu của Mạch Đinh
35 Chương 35: Đây là một thế giới lạnh lùng
36 Chương 36: Mặt âm hiểm của An Tử Yến
37 Chương 37: An Tử Yến, tên khốn kiếp nhà cậu
38 Chương 38: An Tử Yên mang Mạch Đinh theo
39 Chương 39: Sâu trong hồi ức là nỗi đau
40 Chương 40: Toàn bộ thế giới của tớ
41 Chương 41: Kiểu hẹn hò của Mạch Đinh
42 Chương 42: Cậu phải cam đoan (Thượng)
43 Chương 43: Cậu phải cam đoan (Hạ)
44 Chương 44: Chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón hạnh phúc
45 Chương 45: Mạch Đinh và Tô Tiểu Mễ
46 Chương 46: Tôi là một tên ngốc
47 Chương 47: Đến nhận sự dạy bảo của thầy Tô
48 Chương 48: Tình yêu của mỗi người
49 Chương 49: Cậu có thể đi, nhưng đừng bỏ lại tớ
50 Chương 50: Chỉ là tình yêu mà thôi
51 Chương 51: Có tĩnh mịch không?
52 Chương 52: Nếu như gặp lại cậu
53 Chương 53: An Tử Yến, tớ nhớ cậu
54 Chương 54: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Thượng)
55 Chương 55: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Hạ)
56 Chương 56: Tạo nghiệt hồi trước
57 Chương 57: Không ai có thể sánh với cậu
58 Chương 58: Con dâu tốt của mẹ Mạch Đinh
59 Chương 59: Mạch Đinh được nữ nhân vây quanh
60 Chương 60: Lời nói dối của Pinocchio
61 Chương 61: Rốt cuộc sụp đổ
62 Chương 62: Một vài chuyện ngày hè
63 Chương 63: Khi ốm người ta liền trở nên ôn nhu
64 Chương 64: 8 phút (Thượng)
65 Chương 65: 8 phút (Hạ)
66 Chương 66: Đến gặp phụ huynh thì thế nào
67 Chương 67: Ngoại trừ các mặt khác, thì ra tình yêu của cậu nhiều như vậy
68 Chương 68: Tâm hồn vỡ nát
69 Chương 69: Tiểu ca, thái độ kiểu gì đấy?
70 Chương 70: Thuận theo tự nhiên
71 Chương 71: Tình yêu không có tiền
72 Chương 72: Chồng của tớ
73 Chương 73: Cho dù ra sao, tớ còn có cậu
74 Chương 74: Vì cậu, tớ mới khóc
75 Chương 75: Nguyện vọng nhỏ nhoi không đáng kể
76 Chương 76: Sau này không cần thử nữa
77 Chương 77: Việc này nhìn nhiều sẽ quen
78 Chương 78: Cho dù cõng tớ cũng phải đi hết con đường này
79 Chương 79: Sẽ tốt lên thôi
80 Chương 80: Cho dù có bao nhiêu đau khổ
81 Chương 81: Khởi đầu của hạnh phúc
82 Chương 82: Ngưu Lang và Chức Nữ
83 Chương 83: Cậu nói dối nha
84 Chương 84: Để tớ không yêu cậu quá nhiều
85 Chương 85: Bị tớ bắt bài rồi nhé, An Tử Yến!
86 Chương 86: Nó sẽ khiến chúng ta bị chia cách
87 Chương 87: Nỗi đau khi nghĩ một đằng nói một nẻo
88 Chương 88: Ánh mắt bị lừa gạt
89 Chương 89: Sau này đừng cãi nhau nữa
90 Chương 90: Người mà tớ yêu nhất!
91 Chương 91: Như vậy cậu sẽ không nghe thấy nữa
92 Chương 92: Về bố Mạch Đinh
93 Chương 93: Dùng mấy lời buồn nôn của tớ giết chết cậu!
94 Chương 94: Chuyện hạ lưu trong sinh nhật
95 Chương 95: Thứ mọi người tìm kiếm
96 Chương 96: Làm người như cậu cũng không tồi
97 Chương 97: Càng ngày càng ngọt ngào
98 Chương 98: Tớ Yêu Cậu
99 Chương 99: Vài mẩu chuyện thường ngày
100 Chương 100: Phần không tên 100
101 Chương 101: Người nhà họ An
102 Chương 102: Cảm giác này, rất khó chịu
103 Chương 103: Hạnh phúc không tưởng
104 Chương 104: Bảo bối của tớ!
105 Chương 105: Hội chứng tiền hôn nhân
106 Chương 106: Cuộc gặp gỡ náo nhiệt
107 Chương 107: Hôn lễ là gì
108 Chương 108: Truyện cổ tích
109 Chương 109: Truyện cổ tích tiếp diễn
110 Chương 110: Phiên ngoại 1
111 Chương 111: Phiên ngoại 2
112 Chương 112: Phiên ngoại 3
113 Chương 113: Phiên ngoại 4
114 Chương 114: Phiên ngoại 5
115 Chương 115: Phải hạnh phúc, phải rất hạnh phúc
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Chương 1: Mạch Đinh rất bình thường
2
Chương 2: Chúng ta làm bạn đi?
3
Chương 3: Bồi dưỡng tình cảm khi tập quân sự
4
Chương 4: Chiếc quần Sịp bị mất
5
Chương 5: Tôi không thích con trai, có điều...
6
Chương 6: Hoàng Tử, Công Chúa đều không bằng cậu
7
Chương 7: Sa vào lưới tình
8
Chương 8: Mạch Đinh người bị Thượng đế bỏ quên
9
Chương 9: Không nhịn được muốn yêu cậu!
10
Chương 10: Không thể chia sẻ cậu với ai khác
11
Chương 11: Hẹn hò một trận hoành tráng nào!
12
Chương 12: Cậu đã nói sẽ không tổn thương tôi
13
Chương 13: Nghĩa vụ của người yêu
14
Chương 14: Tớ cần phải biết, rằng cậu yêu tớ
15
Chương 15: Cháu là người giúp việc của An Tử Yến
16
Chương 16: Vĩnh viễn không còn cô đơn
17
Chương 17: Mùa đông của chúng ta tới rồi
18
Chương 18: Đêm Giáng Sinh vui vẻ và kinh hồn
19
Chương 19: Không muốn các cậu ở bên nhau
20
Chương 20: Hãy buông tha cho tình yêu của chúng tôi
21
Chương 21: Hóa ra cậu vẫn nhớ
22
Chương 22: Hưởng thụ hạnh phúc mới là việc quan trọng nhất
23
Chương 23: Tớ thật rối rắm, cậu lại chẳng sao cả
24
Chương 24: Cảm ơn cậu đã yêu tớ
25
Chương 25: Hãy tôn trọng chồng mình
26
Chương 26: Năm mới vui vẻ, An Tử Yến của tớ
27
Chương 27: Vĩnh viễn không nên xem thường đàn bà con gái
28
Chương 28: Tổn thương mà cậu mang lại cho tớ, thật sự rất đau
29
Chương 29: Bên trong tình yêu đều là vết thương
30
Chương 30: Tìm được cậu rồi thì phải ở lại bên cạnh tớ
31
Chương 31: Vậy thì đến sống chung với tớ đi
32
Chương 32: Tình yêu lén lút của cậu
33
Chương 33: Hai người sau khi xem xong "Brokeback Mountain"
34
Chương 34: Mối tình đầu của Mạch Đinh
35
Chương 35: Đây là một thế giới lạnh lùng
36
Chương 36: Mặt âm hiểm của An Tử Yến
37
Chương 37: An Tử Yến, tên khốn kiếp nhà cậu
38
Chương 38: An Tử Yên mang Mạch Đinh theo
39
Chương 39: Sâu trong hồi ức là nỗi đau
40
Chương 40: Toàn bộ thế giới của tớ
41
Chương 41: Kiểu hẹn hò của Mạch Đinh
42
Chương 42: Cậu phải cam đoan (Thượng)
43
Chương 43: Cậu phải cam đoan (Hạ)
44
Chương 44: Chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón hạnh phúc
45
Chương 45: Mạch Đinh và Tô Tiểu Mễ
46
Chương 46: Tôi là một tên ngốc
47
Chương 47: Đến nhận sự dạy bảo của thầy Tô
48
Chương 48: Tình yêu của mỗi người
49
Chương 49: Cậu có thể đi, nhưng đừng bỏ lại tớ
50
Chương 50: Chỉ là tình yêu mà thôi
51
Chương 51: Có tĩnh mịch không?
52
Chương 52: Nếu như gặp lại cậu
53
Chương 53: An Tử Yến, tớ nhớ cậu
54
Chương 54: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Thượng)
55
Chương 55: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Hạ)
56
Chương 56: Tạo nghiệt hồi trước
57
Chương 57: Không ai có thể sánh với cậu
58
Chương 58: Con dâu tốt của mẹ Mạch Đinh
59
Chương 59: Mạch Đinh được nữ nhân vây quanh
60
Chương 60: Lời nói dối của Pinocchio
61
Chương 61: Rốt cuộc sụp đổ
62
Chương 62: Một vài chuyện ngày hè
63
Chương 63: Khi ốm người ta liền trở nên ôn nhu
64
Chương 64: 8 phút (Thượng)
65
Chương 65: 8 phút (Hạ)
66
Chương 66: Đến gặp phụ huynh thì thế nào
67
Chương 67: Ngoại trừ các mặt khác, thì ra tình yêu của cậu nhiều như vậy
68
Chương 68: Tâm hồn vỡ nát
69
Chương 69: Tiểu ca, thái độ kiểu gì đấy?
70
Chương 70: Thuận theo tự nhiên
71
Chương 71: Tình yêu không có tiền
72
Chương 72: Chồng của tớ
73
Chương 73: Cho dù ra sao, tớ còn có cậu
74
Chương 74: Vì cậu, tớ mới khóc
75
Chương 75: Nguyện vọng nhỏ nhoi không đáng kể
76
Chương 76: Sau này không cần thử nữa
77
Chương 77: Việc này nhìn nhiều sẽ quen
78
Chương 78: Cho dù cõng tớ cũng phải đi hết con đường này
79
Chương 79: Sẽ tốt lên thôi
80
Chương 80: Cho dù có bao nhiêu đau khổ
81
Chương 81: Khởi đầu của hạnh phúc
82
Chương 82: Ngưu Lang và Chức Nữ
83
Chương 83: Cậu nói dối nha
84
Chương 84: Để tớ không yêu cậu quá nhiều
85
Chương 85: Bị tớ bắt bài rồi nhé, An Tử Yến!
86
Chương 86: Nó sẽ khiến chúng ta bị chia cách
87
Chương 87: Nỗi đau khi nghĩ một đằng nói một nẻo
88
Chương 88: Ánh mắt bị lừa gạt
89
Chương 89: Sau này đừng cãi nhau nữa
90
Chương 90: Người mà tớ yêu nhất!
91
Chương 91: Như vậy cậu sẽ không nghe thấy nữa
92
Chương 92: Về bố Mạch Đinh
93
Chương 93: Dùng mấy lời buồn nôn của tớ giết chết cậu!
94
Chương 94: Chuyện hạ lưu trong sinh nhật
95
Chương 95: Thứ mọi người tìm kiếm
96
Chương 96: Làm người như cậu cũng không tồi
97
Chương 97: Càng ngày càng ngọt ngào
98
Chương 98: Tớ Yêu Cậu
99
Chương 99: Vài mẩu chuyện thường ngày
100
Chương 100: Phần không tên 100
101
Chương 101: Người nhà họ An
102
Chương 102: Cảm giác này, rất khó chịu
103
Chương 103: Hạnh phúc không tưởng
104
Chương 104: Bảo bối của tớ!
105
Chương 105: Hội chứng tiền hôn nhân
106
Chương 106: Cuộc gặp gỡ náo nhiệt
107
Chương 107: Hôn lễ là gì
108
Chương 108: Truyện cổ tích
109
Chương 109: Truyện cổ tích tiếp diễn
110
Chương 110: Phiên ngoại 1
111
Chương 111: Phiên ngoại 2
112
Chương 112: Phiên ngoại 3
113
Chương 113: Phiên ngoại 4
114
Chương 114: Phiên ngoại 5
115
Chương 115: Phải hạnh phúc, phải rất hạnh phúc