10: Cô Không Muốn Chừa Đường Sống Cho Chúng Nó Hay Sao!

Chuyển ngữ: Siro
Lúc ăn cơm tối, Bạch Tiên Tiên buồn đến mức chẳng thấy ngon miệng chút nào.

Đã vậy Tam trưởng lão còn liên tục gắp thức ăn cho cô, vừa gắp vừa nói: “Ăn nhiều vào! Ăn no chút! Càng no thì gan càng khoẻ!”
Bạch Tiên Tiên càng buồn hơn.

Quyết tâm có rồi, truyền thừa đã nhận, kinh văn chú ngữ cô cũng thuộc, nhưng cô vẫn không thể vượt qua nỗi sợ ma!
Chứng sợ ma này, không phải cũng bẩm sinh giống thiên phú của cô đấy chứ?
Thấy cô vô dụng vậy, Tam trưởng lão tức tối: “Ông không bảo con mở thiên nhãn đi đánh nhau với bọn nó! Chỉ cần đến bãi tha ma ngủ một đêm thôi có gì mà sợ?”
Bạch Tiên Tiên: “...”
Nghe đi kìa, ông đang nói tiếng người sao?
Nhị trưởng lão dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, con cầm theo kiếm Lục Linh, sẽ không có tà vật nào dám đến gần đâu.

Chỉ đi rèn luyện lòng can đảm, coi như đổi chỗ ngủ khác thôi, tỉnh dậy các ông sẽ tới đón con.”
Bạch Tiên Tiên bỗng dưng nhớ lại hình ảnh kinh khủng thuở còn bé khi ba ông lão này đưa cô đến bãi tha ma.

Nó đã trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất trong tuổi thơ của cô rồi.

Bãi tha ma phía sau núi toàn chôn những cô hồn không chủ, cô nhớ khi còn bé dưới chân núi có một gia đình người vợ sinh ra một cô con gái, đứa bé sinh ra chỉ có một tay, thế là người nhà kia ném thẳng em bé vào bãi tha ma.

Ba trưởng lão biết được chuyện này, lúc chạy tới thì đứa bé đã chết.

Bé chỉ được quấn trong một chiếc chăn mỏng, còn chưa kịp mở mắt nhìn thế giới này.

Ba trưởng lão thở dài, đào huyệt cho em bé ở sau núi rồi niệm kinh siêu độ.

Khi ấy, Bạch Tiên Tiên chỉ mới bốn năm tuổi, được các ông bế đặt ở bên đống cỏ khô, lần đầu tiên cô nhận biết bãi tha ma đáng sợ nhường nào.

Tam trưởng lão vỗ nhẹ vào túi du lịch cạnh chân: “Mấy người trẻ tuổi như con chẳng phải thích cắm trại dã ngoại sao? Hôm nay lúc ông vào huyện mua cái này, ông còn gặp được một nhóm thiếu niên, nghe nói bọn nó muốn đi đâu đó lên núi cắm trại dã ngoại đấy.

Con học hỏi người ta đi chứ!”
Bạch Tiên Tiên suy sụp ôm đầu: “Người ta đi bãi tha ma à?! Người trẻ tuổi bình thường sẽ ra bãi tha ma cắm trại dã ngoại sao ông!”
Tam trưởng lão cầm đũa gõ đầu cô: “Con đi thì đi, không đi cũng phải đi! Với cái lá gan chuột như con thì phải rèn luyện nhiều! Nếu không phải ngày mai là thất đầu Đại trưởng lão của con, con phải về bái lạy thì ông đã bắt con ở đó mười ngày nửa tháng luôn rồi, xem con còn sợ nữa không!”
Bạch Tiên Tiên: “...”
Hu hu hu quá thảm.

Tiên Tiên Tử thật sự quá thê thảm.

Cơm nước xong, Tam trưởng lão giục cô: “Mau lên đường đi, tranh thủ trời còn chưa tối tới đó dựng lều đi.

Sách hướng dẫn ông đã bỏ vào túi cho con rồi.”
Bạch Tiên Tiên khụt khịt mũi, trước khi đi cô tới trước tượng sáu tổ sư gia xá lạy: “Các tổ sư gia ơi, Tiên Tiên chỉ mới nhập môn, vẫn là người mới ạ.

Các ngài phải chú ý đến con nhé, đừng để những thứ đáng sợ kia đến gần con hu hu hu…”
Thắp xong ba nén nhang, ôm kiếm Lục Linh, Bạch Tiên Tiên đeo túi du lịch cẩn thận đi xa dần trong cái nhìn của hai trưởng lão.

Trời còn tối và những tia nắng hoàng hôn đang nhuộm màu lên tầng tầng lớp lớp khu rừng.

Nếu không phải đang một mình đi giữa rừng núi yên tĩnh và đích đến là bãi tha ma thì khung cảnh như vậy rất đáng để tận hưởng.

Ngọn núi đã không còn hộ gia đình nào từ lâu, Bạch Tiên Tiên càng đi vào trong thì càng sợ hãi.

Mới đầu, cô định gửi video trò chuyện cho bạn bè tâm sự để phân tán sự chú ý, kết quả lấy điện thoại di động ra thì thấy rằng trên núi chẳng có tín hiệu nào.

Mặt trời đang lặn dần, Bạch Tiên Tiên không muốn mò mẫm học cách dựng lều ở bãi tha ma đâu, bèn vừa thút thít vừa bước nhanh hơn.

Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý không, càng đến gần nơi hoang dã kia, nhiệt độ dường như càng lạnh hơn.

Lưng Bạch Tiên Tiên ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô ôm thật chặt kiếm Lục Linh, vừa âm thầm đọc thần chú kim quang vừa băng qua những ngôi mộ đầu tiên.

Thuở còn bé, cô đã tới hai lần, tuy cả hai lần đều khóc ầm ĩ nhưng cô có ký ức về nơi này.

Có một khu đất nhỏ bằng phẳng đằng trước với những cây bách mọc rậm rạp, là một chỗ tốt để dựng trại.

Chân trời chỉ còn lại một chút ánh tà dương rải rác lên những ngôi mộ cao thấp không bằng phẳng.

Cỏ hoang đang đung đưa trong gió chiều.

Thật ra không mở thiên nhãn thì sẽ chẳng thấy gì, và nơi này chỉ có vẻ hơi hoang vu lạnh lẽo thôi, rất có ý cảnh “Thiên lý cô phần, vô xử thoại thê lương”(*) trong thơ Tô Thức.

(*) Tạm dịch: Mồ cô quạnh, cách dặm ngàn/ Nơi nào bày tỏ tâm tình thê lương.

Huống hồ cô có kiếm Lục Linh phòng thân, đừng nói cô sợ, những du hồn dã quỷ đó thấy cô càng phải sợ hơn.

Nếu bị thanh kiếm kia bổ xuống thì hồn cũng mất sạch! Cách xa cô chút đi, cách xa cô chút đi!

Nhưng hiểu là một chuyện, sợ lại là chuyện khác.

Dù biết rõ ma quỷ không làm hại được mình nhưng điều đó vẫn không làm giảm được nỗi sợ ma của cô.

Bạch Tiên Tiên không dám nhìn lung tung, lấy những thứ Tam trưởng lão chuẩn bị cho cô ra.

Dẫu sao cô cũng là một sinh viên khoa học tự nhiên công trình máy móc nên có khả năng lao động cực mạnh, xem sách hướng dẫn thôi đã biết dựng lều thế nào rồi.

Nhưng không dám để kiếm Lục Linh rời mình, ngẫm nghĩ cô đeo chuôi kiếm bên eo.

Sau đó hì hục dựng lều.

Xa xa sau đống cỏ khô nơi cô không nhìn thấy, hai ông già đang lén la lén lút ngồi chồm hổm ở đó, một trái một phải ló đầu nhìn về phía trước.

Tam trưởng lão: “Nó...!Nó dám đeo kiếm Lục Linh ở trên mông kìa!!!”
Nhị trưởng lão: “...!Thôi kệ nó, cứ mặc nó đi, dù sao bây giờ đó là pháp khí của con bé rồi.”
Hai trưởng lão quan sát cả buổi trời, thấy cô thuận lợi dựng lều, rồi chui vào túi ngủ thắp đèn thì mới yên tâm ngồi trở lại.

Tam trưởng lão dựa lưng vào đống cỏ khô, lấy ống thuốc lào Đại trưởng lão thường hút ra ngắm nghía rồi cười hì hì: “Xem ra lần này Tiểu Tiên nhi của chúng ta thật lòng quyết tâm rồi, em còn tưởng rằng nửa chừng con bé sẽ chạy trốn chứ.”
Nhị trưởng lão cũng cười vui.

Tam trưởng lão lôi ra hai nắm rơm từ đống cỏ khô lót dưới thân, rồi thoải mái nửa nằm xuống, hai tay gối đầu bắt chéo chân: “Anh cả đúng là quá giỏi, chiêu lấy tiến làm lùi này đi hay thật.”
Ông nhìn vị trí trống không bên cạnh, nháy mắt: “Nếu anh thật sự nói tâm nguyện cuối cùng của anh là bảo nó tiếp quản truyền thừa gia tộc, mặc dù Tiểu Tiên nhi đồng ý nhưng chắc chắn sẽ không tự nguyện như bây giờ.”
Trong ánh hoàng hôn, một bóng dáng nhạt nhoà mờ ảo chầm chậm hiện ra.

Đại trưởng lão thở phì phò: “Gì mà lấy lùi làm tiến?! Anh thật lòng thật dạ suy nghĩ cho Tiểu Tiên nhi đấy chứ! Anh không muốn dùng cái chết uy hiếp nó làm chuyện mà nó không muốn!”
Tam trưởng lão chép miệng hai tiếng: “Vậy sao lúc nó mở thiên nhãn anh lại trốn tránh chứ? Chẳng phải sợ dao động quyết tâm của nó sao? Gừng, đúng là gừng càng già càng cay mà!”
Đại trưởng lão vờ như muốn đánh ông, tuy biết rõ ông không đánh được nhưng Tam trưởng lão vẫn vội vàng né sang bên.

Nhị trưởng lão lắc đầu mỉm cười, thở dài: “Anh cả, ngày mai là thất đầu của anh, qua ngày mai anh phải tới âm phủ nhận mệnh rồi.

Trước khi đi, anh nên tới thăm Tiên Tiên đi.”
Đại trưởng lão không khỏi nói: “Nó gặp anh lại muốn khóc, lười gặp lắm!”
Tuy nói vậy nhưng nét mặt ông hơi cô đơn, khẽ căn dặn: “Sau khi anh đi, nhà họ Bạch và Tiên Tiên phải giao cho hai đứa rồi.”
Hai trưởng lão bỗng thấy xúc động.

Đại trưởng lão lại cười nói: “Nhưng có thể thấy được Tiên Tiên nhận truyền thừa nhà họ Bạch thì anh cũng có mặt mũi xuống âm phủ gặp liệt tổ liệt tông rồi!”

Tam trưởng lão nghĩ ngợi: “Với công đức khi còn sống của anh cả, xuống âm phủ ít nhất có thể nhận được một chức tương đương Địa Tiên nhỉ? Biết đâu sau này còn cơ hội gặp lại thì sao.”
Ba người đang trò chuyện, đằng trước đột nhiên vang lên tiếng hét thảng thốt của Bạch Tiên Tiên.

Ba người vội vàng nhìn sang, chỉ thấy một con thỏ hoang từ đâu xuất hiện khiến Bạch Tiên Tiên sợ hãi nhảy cẫng lên hét gọi mẹ ơi.

Đại trưởng lão cảm thấy mình lại sắp bị tức chết: “Gan thế đấy! Bảo anh yên tâm đi làm sao được! Con yêu quái bị anh đuổi đi ở cửa sân hôm đó chỉ hơi xấu chút thôi, còn chưa được cảm hoá hoàn toàn mà cũng làm nó sợ phát khóc đấy!”
Tam trưởng lão đau đầu: “Đành chịu vậy, rèn luyện thôi, một ngày nào đó gan sẽ to lên.”
Bạch Tiên Tiên - bị thỏ rừng hù khóc - không biết ba trưởng lão đang ở phía xa trông chừng cô.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng rơi trên những nấm mộ lẻ loi, núi rừng vắng lặng chỉ có tiếng gió, bất kỳ chuyển động đột ngột nào ở bất cứ đâu cũng có thể khiến cô sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Bạch Tiên Tiên nhanh chóng thu dọn xong nơi đóng quân, rồi vẩy thuốc chống côn trùng ra xung quanh, sau đó nhanh nhẹn chui vào lều, kéo khóa lên và vùi trong túi ngủ nhưng lại không chịu nhắm mắt.

Cắm trại thôi, cắm trại thôi mà! Ngủ chút đi nào! Thức dậy là được xuống núi rồi!
Nhưng dùng ngón chân nghĩ cũng biết cô không ngủ được.

Chẳng những không ngủ được, thính giác và xúc giác còn trở nên nhạy bén hơn bình thường, như thể cô thậm chí có thể nghe được hướng gió thổi vậy.

Không biết tiếng dế kêu ở mộ nào, rồi tan đi trong tiếng xào xạc của cỏ hoang qua cơn gió thổi.

Bạch Tiên Tiên toát mồ hôi, não tự động vẽ ra những cảnh tượng u ám, tưởng như toàn thân mình sắp nổ tung rồi.

Nằm trong túi ngủ khoảng nửa tiếng, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, nghiến răng siết chặt tay bò dậy, định bắt đầu nhắm mắt ngồi thiền.

Sách kinh thần chú cô đọc những ngày qua bắt đầu bơi qua bơi lại trong đầu cô như nòng nọc nhỏ.

Bạch Tiên Tiên bắt đầu đọc kinh.

Xong “Đạo Đức Kinh”, đọc tới “Nam Hoa Kinh”, đọc hết Bát Đại thần chú rồi đọc thần chú Thiên Sư, dù sao bất kể là kinh sáng hay kinh tối, vào giờ phút này thứ nào có thể giúp cô không sợ thì chính là kinh tốt!
Thế nhưng, khắp xung quanh nơi cô không nhìn thấy, mấy cô hồn dã quỷ với thân hình nhạt nhoà đang lãng đãng hoảng loạn sắp điên rồi.

Cứu mạng!
Người này cầm một thanh kiếm - vừa nhìn đã biết là kiếm trừ tà có thể chọc mù mắt bọn chúng - đã rất đáng sợ rồi, thế mà cô còn bắt đầu niệm kinh nữa! Kể cả thần chú diệt quỷ hàng ma cũng được thốt ra luôn rồi!
Cô ấy không muốn chừa đường sống cho chúng nó hay sao!
Chạy mau chạy mau, không thể sống ở đây được nữa!
Một trận âm phong lướt qua, xung quanh càng yên ắng đến quỷ dị.

Bạch Tiên Tiên đọc hết tất cả kinh văn những ngày qua mà mình đã học, cuối cùng thần kinh căng thẳng mới dần thả lỏng.

Sau khi sự căng thăng cao độ được giải toả, cơn buồn ngủ lập tức kéo tới.

Cô ngáp một cái, ôm kiếm Lục Linh chui vào trong túi ngủ.

Mây đen che khuất ánh trăng, nhưng lại bị gió đêm thổi tan.

Không biết qua bao lâu, đang chìm trong cơn mộng mị, Bạch Tiên Tiên đột nhiên nghe trong gió truyền tới từng tiếng khóc thét the thé.

Nơi đây sâu trong màn đêm, âm thanh như quỷ khóc sói gào này thật làm người ta sợ hãi.

Bạch Tiên Tiên kì kèo một hồi rồi bật dậy, trong bóng tối mắt trừng lớn hơn cả chuông đồng, hai tay nắm thật chặt chuôi kiếm Lục Linh, chuẩn bị sẵn sàng chém về phía cửa lều.

Âm thanh đứt quãng, khi có khi không như thổi qua từ một nơi xa xăm nào đó, không xác định được.

Thậm chí ba trưởng lão từ sau đống cỏ khô cũng nghe được.

Nhị trưởng lão cẩn thận nghe ngóng chốc lát: “Hình như có người đang gào, trên núi này còn người ngoài nữa à?”
Tam trưởng lão xuýt xoa: “Chắc không đâu?” Ông như muốn ngồi dậy: “Qua xem thử.”
Bên cạnh, Đại trưởng lão - đang bay trên không trung - giơ tay ngăn ông lại, hất hàm tới trước: “Không cần đâu, Tiểu Tiên nhi đã dậy rồi.”
Hai người nhìn về phía trước.

Quả nhiên, dưới ánh trăng trong veo và tĩnh mịch, Bạch Tiên Tiên rề rà từng bước đi ra khỏi lều, hai tay cầm kiếm Lục Linh chắn trước người, hồi hộp đến mức nuốt nước bọt cái ực.

Cô cũng nghe ra âm thanh này không giống quỷ tru, mà giống người đang gào lên thảm thiết khi rơi vào khiếp hãi cực độ.

Khụ, dù sao cô khá hiểu tiếng gào thảm thiết này là được...!
Tuy rất sợ nhưng nếu nghe rồi thì đương nhiên không thể làm ngơ.

Dẫu sao cô có kiếm Lục Linh, nếu trên núi này còn người khác, chỉ e sẽ gặp nguy hiểm.

Bạch Tiên Tiên nghe ngóng một lúc, nhận ra phương hướng chính xác của âm thanh, một tay cầm kiếm Lục Linh, tay còn lại rút bùa trừ tà Nhị trưởng lão đã trộm cho cô trước khi lên núi, rồi rảo bước tới.

Sau khoảng mười phút đi qua những vùng đồi núi nhấp nhô, tiếng la hét cuối cùng cũng trở nên rõ rệt.

Bạch Tiên Tiên đứng trên sườn núi nhìn xuống, dưới chân núi là một chỗ trũng, có vài túp lều nghiêng trái lệch phải, đống lửa trại ở giữa đã tắt ngóm, bảy tám người đang run lẩy bẩy túm tụm quanh đống lửa.

Những tiếng la hét thất thanh bắt nguồn từ họ.

Tiếng kêu theo gió núi bay tới tai Bạch Tiên Tiên lúc này đã khản đặc, chỉ có tiếng khóc hoảng sợ đứt quãng phát ra.

Bạch Tiên Tiên bỗng dưng nhớ Tam trưởng lão đã nói rằng hôm nay trong thị trấn huyện ông gặp được một nhóm thanh niên mua lều cắm trại dã ngoại.

Lúc ấy cô đã nói gì nhỉ?
Người trẻ tuổi bình thường sẽ không cắm trại ở bãi tha ma đâu!
Bạch Tiên Tiên nhìn những ngôi mộ lớn nhỏ sừng sững xung quanh hõm núi, nghĩ bụng có lẽ người tuổi trẻ ngày nay thật sự không được bình thường.

- -------------------.

Chapter
1 Chương 1: Yên lành ta không lo học, gặp chuyện cứ khấn tổ sư gia
2 Chương 2: Ba lão già xấu xa kia, tồi tệ chết đi được!
3 Chương 3: Trưởng lão vẫn là trưởng lão
4 Chương 4: Sáu vị tổ sư gia
5 Chương 5: Cô chỉ được mỗi cái tích sự này
6 Chương 6: Tiên cô, cô sẽ bảo vệ tốt cho tôi chứ?
7 Chương 7: Ma quỷ rất đáng sợ, nhưng mất người thân thương nhất càng đáng sợ hơn
8 Chương 8: Trưởng thành có nghĩa phải gánh vác trách nhiệm
9 Chương 9: Pháp danh Tiên Tiên tử
10 Chương 10: Cô không muốn chừa đường sống cho chúng nó hay sao!
11 Chương 11: Dẫu sao có năm loại bảo hiểm cộng tiền quỹ nhà ở đấy!
12 Chương 12: Tổ sư gia truyền dạy trong mộng
13 Chương 13: Tớ vì vinh quang gia tộc đấy chứ!
14 Chương 14: Bệnh viện này sạch sẽ hệt như đạo quán vậy
15 Chương 15: Cô phải tạo dựng tên tuổi ở thành phố Vân Xương mới được
16 Chương 16: Tôi là người trừ tà chuyên nghiệp
17 Chương 17: Thậm chí trong mơ cũng phải làm “nô lệ văn phòng” sao?!
18 Chương 18: Hình như nhà tôi có ma quấy phá
19 Chương 19: Đừng tới đây! Ngó qua chỗ khác đi!
20 Chương 20: Đạo sĩ ba “không”
21 Chương 21: Tiểu Tiên Tử kiểm hàng giả
22 Chương 22: Đừng sợ
23 Chương 23: Ở yên đây, không được ra ngoài
24 Chương 24: Chắc mấy người đọc nhiều tiểu thuyết bói toán lắm đúng không?
25 Chương 25: Bạch Tiên Tiên, phải dũng cảm lên!
26 Chương 26: Vẻ mặt vô cảm bóp nát đầu cậu ta
27 Chương 27: Bây giờ anh là người có vợ rồi
28 Chương 28: Chẳng phải chỉ là xác ướp bùa thôi à
29 Chương 29: Có kẹo nổ không?
30 Chương 30: Công đức
31 Chương 31: Tính tổn thương không lớn, nhưng độ sỉ nhục lại cực mạnh
32 Chương 32: “Quỷ khẩu” mất tích
33 Chương 33: Có giỏi ra đây đánh với tôi một trận này!
34 Chương 34: Chú cảnh sát! Chính là người này!
35 Chương 35: Một mình ông ta quần ẩu với tất cả mọi người?
36 Chương 36: Đạo Môn chúng ta chắc chắn phải thua Phật Môn một bậc…
37 Chương 37: Canh một
38 Chương 38: Canh hai
39 Chương 39: Canh một
40 Chương 40: Canh hai
41 Chương 41: Canh một
42 Chương 42: 42: Canh Hai
43 Chương 43: 43: Canh Một
44 Chương 44: 44: Canh Hai
45 Chương 45: 45: Canh Một
46 Chương 46: 46: Canh Hai
47 Chương 47: Chương 47
48 Chương 48: Chương 48
49 Chương 49: Chương 49
50 Chương 50: Chương 50
51 Chương 51: Chương 51
52 Chương 52: Chương 52
53 Chương 53: Chương 53
54 Chương 54: Chương 54
55 Chương 55: Chương 55
56 Chương 56: Chương 56
57 Chương 57: Chương 57
58 Chương 58: Chương 58
59 Chương 59: Chương 59
60 Chương 60: Chương 60
61 Chương 61: Chương 61
62 Chương 62: Chương 62
63 Chương 63: Chương 63
64 Chương 64: Chương 64
65 Chương 65: Chương 65
66 Chương 66: Chương 66
67 Chương 67: Chương 67
68 Chương 68: Chương 68
69 Chương 69: 69: Nghe Nói Toà Ký Túc Xá Số 2 Bị Quỷ Ám
70 Chương 70: 70: Bãi Tha Ma Khổng Lồ
71 Chương 71: 71: Thợ Chăm Hoa Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
72 Chương 72: 72: Chuông Gọi Hồn
73 Chương 73: 73: Hồn Đã Về Nhưng Cố Hương Nơi Nào
74 Chương 74: 74: Hình Tượng Của Mình Hôm Nay Nhất Định Rất Slay
75 Chương 75: 75: Trái Tim Bị Đánh Cắp
76 Chương 76: 76: Giúp Người Máy Toả Sáng Rực Rỡ Trong Giới Diệt Ma Quỷ
77 Chương 77: 77: Miêu Cổ
78 Chương 78: 78: Chém Chết Nó Cho Ông
79 Chương 79: 79: Chân Tướng
80 Chương 80: 80: Theo Dấu
81 Chương 81: 81: Ngũ Quỷ Khiêng Quan Tài
82 Chương 82: 82: Triệu Hồi Sấm Sét
83 Chương 83: 83: Thêm Chức Năng Thả Bom Cho Robot
84 Chương 84: 84: Hỷ Dụng Thần
85 Chương 85: 85: Mời Vong Hồn Vất Vưởng Đến Uống Rượu Mừng
86 Chương 86: 86: Cương Thi
87 Chương 87: 87: Quẻ Hung
88 Chương 88: 88: Tiên Tiên Combat Thây Ma
89 Chương 89: 89: Con Mẹ Nó Chứ Ai Cho Phép Mày Đi Hả_
90 Chương 90: 90: Học Cách Theo Đuổi Cô Gái Mình Thích
91 Chương 91: 91: Âm Ti Vừa Phát Hiện Xích Buộc Hồn 20 Bị Trộm
92 Chương 92: 92: Lấy Tà Khắc Chính
93 Chương 93: 93: Xin Lỗi Bé Jarvis Nhà Tôi Đi!
94 Chương 94: 94: Không Động Tay Chân Chúng Ta Bình Tĩnh Nói Chuyện Đi
95 Chương 95: 95: Người Máy Đại Chiến Chồn Tiên
96 Chương 96: 96: Hình Như Tôi Đã Đắc Tội Thần Tiên Rồi
97 Chương 97: 97: Mười Vạn Sinh Hồn
98 Chương 98: 98: Đưa Tôi Đi Tìm Cô Ấy
99 Chương 99: 99: Truyền Nhân Nhà Họ Bạch
100 Chương 100: 100: Đại Chiến Thế Kỷ
101 Chương 101: 101: Vì Cô Cống Hiến Toàn Bộ Sức Lực Là Vinh Hạnh Của Tôi
102 Chương 102: 102: Viên Mãn
103 Chương 103: 103: Ngoại Truyện 1
104 Chương 104: 104: Ngoại Truyện 2
105 Chương 105: 105: Ngoại Truyện 3
106 Chương 106: 106: Chuyện Xưa Của Bạch Vô Thường Và Bạch Sáo
107 1: Yên Lành Không Lo Học Gặp Chuyện Cứ Khấn Tổ Sư Gia
108 2: Ba Lão Già Xấu Xa Kia Tồi Tệ Chết Đi Được!
109 3: Trưởng Lão Vẫn Là Trưởng Lão
110 4: Sáu Vị Tổ Sư Gia
111 5: Cô Chỉ Được Mỗi Cái Tích Sự Này
112 6: Tiên Cô Cô Sẽ Bảo Vệ Tốt Cho Tôi Chứ
113 7: Ma Quỷ Rất Đáng Sợ Nhưng Mất Người Thân Thương Nhất Càng Đáng Sợ Hơn
114 8: Trưởng Thành Có Nghĩa Phải Gánh Vác Trách Nhiệm
115 9: Pháp Danh Tiên Tiên Tử
116 10: Cô Không Muốn Chừa Đường Sống Cho Chúng Nó Hay Sao!
117 11: Dẫu Sao Có Năm Loại Bảo Hiểm Cộng Tiền Quỹ Nhà Ở Đấy!
118 12: Tổ Sư Gia Truyền Dạy Trong Mộng
119 13: Tớ Vì Vinh Quang Gia Tộc Đấy Chứ!
120 14: Bệnh Viện Này Sạch Sẽ Hệt Như Đạo Quán Vậy
121 15: Cô Phải Tạo Dựng Tên Tuổi Ở Thành Phố Vân Xương Mới Được
122 16: Tôi Là Người Trừ Tà Chuyên Nghiệp
123 17: Thậm Chí Trong Mơ Cũng Phải Làm “nô Lệ Văn Phòng” Sao!
124 18: Hình Như Nhà Tôi Có Ma Quấy Phá
125 19: Đừng Tới Đây! Ngó Qua Chỗ Khác Đi!
126 20: Đạo Sĩ Ba “không”
127 21: Tiểu Tiên Tử Kiểm Hàng Giả
128 22: Đừng Sợ
129 23: Ở Yên Đây Không Được Ra Ngoài
130 24: Chắc Mấy Người Đọc Nhiều Tiểu Thuyết Bói Toán Lắm Đúng Không
131 25: Bạch Tiên Tiên Phải Dũng Cảm Lên!
132 26: Vẻ Mặt Vô Cảm Bóp Nát Đầu Cậu Ta
133 27: Bây Giờ Anh Là Người Có Vợ Rồi
134 28: Chẳng Phải Chỉ Là Xác Ướp Bùa Thôi À
135 29: Có Kẹo Nổ Không
136 30: Công Đức
137 31: Tính Tổn Thương Không Lớn Nhưng Độ Sỉ Nhục Lại Cực Mạnh
138 32: “quỷ Khẩu” Mất Tích
139 33: Có Giỏi Ra Đây Đánh Với Tôi Một Trận Này!
140 34: Chú Cảnh Sát! Chính Là Người Này!
141 35: Một Mình Ông Ta Quần Ẩu Với Tất Cả Mọi Người
142 36: Đạo Môn Chúng Ta Chắc Chắn Phải Thua Phật Môn Một Bậc…
143 37: Canh Một
144 38: Canh Hai
145 39: Canh Một
146 40: Canh Hai
147 41: Canh Một
148 42: Canh Hai
149 43: Canh Một
150 44: Canh Hai
151 45: Canh Một
152 46: Canh Hai
153 Chương 47
154 Chương 48
155 Chương 49
156 Chương 50
157 Chương 51
158 Chương 52
159 Chương 53
160 Chương 54
161 Chương 55
162 Chương 56
163 Chương 57
164 Chương 58
165 Chương 59
166 Chương 60
167 Chương 61
168 Chương 62
169 Chương 63
170 Chương 64
171 Chương 65
172 Chương 66
173 Chương 67
174 Chương 68
175 69: Nghe Nói Toà Ký Túc Xá Số 2 Bị Quỷ Ám
176 70: Bãi Tha Ma Khổng Lồ
177 71: Thợ Chăm Hoa Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
178 72: Chuông Gọi Hồn
179 73: Hồn Đã Về Nhưng Cố Hương Nơi Nào
180 74: Hình Tượng Của Mình Hôm Nay Nhất Định Rất Slay
181 75: Trái Tim Bị Đánh Cắp
182 76: Giúp Người Máy Toả Sáng Rực Rỡ Trong Giới Diệt Ma Quỷ
183 77: Miêu Cổ
184 78: Chém Chết Nó Cho Ông
185 79: Chân Tướng
186 80: Theo Dấu
187 81: Ngũ Quỷ Khiêng Quan Tài
188 82: Triệu Hồi Sấm Sét
189 83: Thêm Chức Năng Thả Bom Cho Robot
190 84: Hỷ Dụng Thần
191 85: Mời Vong Hồn Vất Vưởng Đến Uống Rượu Mừng
192 86: Cương Thi
193 87: Quẻ Hung
194 88: Tiên Tiên Combat Thây Ma
195 89: Con Mẹ Nó Chứ Ai Cho Phép Mày Đi Hả_
196 90: Học Cách Theo Đuổi Cô Gái Mình Thích
197 91: Âm Ti Vừa Phát Hiện Xích Buộc Hồn 20 Bị Trộm
198 92: Lấy Tà Khắc Chính
199 93: Xin Lỗi Bé Jarvis Nhà Tôi Đi!
200 94: Không Động Tay Chân Chúng Ta Bình Tĩnh Nói Chuyện Đi
201 95: Người Máy Đại Chiến Chồn Tiên
202 96: Hình Như Tôi Đã Đắc Tội Thần Tiên Rồi
203 97: Mười Vạn Sinh Hồn
204 98: Đưa Tôi Đi Tìm Cô Ấy
205 99: Truyền Nhân Nhà Họ Bạch
206 100: Đại Chiến Thế Kỷ
207 101: Vì Cô Cống Hiến Toàn Bộ Sức Lực Là Vinh Hạnh Của Tôi
208 102: Viên Mãn
209 103: Ngoại Truyện 1
210 104: Ngoại Truyện 2
211 105: Ngoại Truyện 3
212 106: Chuyện Xưa Của Bạch Vô Thường Và Bạch Sáo
Chapter

Updated 212 Episodes

1
Chương 1: Yên lành ta không lo học, gặp chuyện cứ khấn tổ sư gia
2
Chương 2: Ba lão già xấu xa kia, tồi tệ chết đi được!
3
Chương 3: Trưởng lão vẫn là trưởng lão
4
Chương 4: Sáu vị tổ sư gia
5
Chương 5: Cô chỉ được mỗi cái tích sự này
6
Chương 6: Tiên cô, cô sẽ bảo vệ tốt cho tôi chứ?
7
Chương 7: Ma quỷ rất đáng sợ, nhưng mất người thân thương nhất càng đáng sợ hơn
8
Chương 8: Trưởng thành có nghĩa phải gánh vác trách nhiệm
9
Chương 9: Pháp danh Tiên Tiên tử
10
Chương 10: Cô không muốn chừa đường sống cho chúng nó hay sao!
11
Chương 11: Dẫu sao có năm loại bảo hiểm cộng tiền quỹ nhà ở đấy!
12
Chương 12: Tổ sư gia truyền dạy trong mộng
13
Chương 13: Tớ vì vinh quang gia tộc đấy chứ!
14
Chương 14: Bệnh viện này sạch sẽ hệt như đạo quán vậy
15
Chương 15: Cô phải tạo dựng tên tuổi ở thành phố Vân Xương mới được
16
Chương 16: Tôi là người trừ tà chuyên nghiệp
17
Chương 17: Thậm chí trong mơ cũng phải làm “nô lệ văn phòng” sao?!
18
Chương 18: Hình như nhà tôi có ma quấy phá
19
Chương 19: Đừng tới đây! Ngó qua chỗ khác đi!
20
Chương 20: Đạo sĩ ba “không”
21
Chương 21: Tiểu Tiên Tử kiểm hàng giả
22
Chương 22: Đừng sợ
23
Chương 23: Ở yên đây, không được ra ngoài
24
Chương 24: Chắc mấy người đọc nhiều tiểu thuyết bói toán lắm đúng không?
25
Chương 25: Bạch Tiên Tiên, phải dũng cảm lên!
26
Chương 26: Vẻ mặt vô cảm bóp nát đầu cậu ta
27
Chương 27: Bây giờ anh là người có vợ rồi
28
Chương 28: Chẳng phải chỉ là xác ướp bùa thôi à
29
Chương 29: Có kẹo nổ không?
30
Chương 30: Công đức
31
Chương 31: Tính tổn thương không lớn, nhưng độ sỉ nhục lại cực mạnh
32
Chương 32: “Quỷ khẩu” mất tích
33
Chương 33: Có giỏi ra đây đánh với tôi một trận này!
34
Chương 34: Chú cảnh sát! Chính là người này!
35
Chương 35: Một mình ông ta quần ẩu với tất cả mọi người?
36
Chương 36: Đạo Môn chúng ta chắc chắn phải thua Phật Môn một bậc…
37
Chương 37: Canh một
38
Chương 38: Canh hai
39
Chương 39: Canh một
40
Chương 40: Canh hai
41
Chương 41: Canh một
42
Chương 42: 42: Canh Hai
43
Chương 43: 43: Canh Một
44
Chương 44: 44: Canh Hai
45
Chương 45: 45: Canh Một
46
Chương 46: 46: Canh Hai
47
Chương 47: Chương 47
48
Chương 48: Chương 48
49
Chương 49: Chương 49
50
Chương 50: Chương 50
51
Chương 51: Chương 51
52
Chương 52: Chương 52
53
Chương 53: Chương 53
54
Chương 54: Chương 54
55
Chương 55: Chương 55
56
Chương 56: Chương 56
57
Chương 57: Chương 57
58
Chương 58: Chương 58
59
Chương 59: Chương 59
60
Chương 60: Chương 60
61
Chương 61: Chương 61
62
Chương 62: Chương 62
63
Chương 63: Chương 63
64
Chương 64: Chương 64
65
Chương 65: Chương 65
66
Chương 66: Chương 66
67
Chương 67: Chương 67
68
Chương 68: Chương 68
69
Chương 69: 69: Nghe Nói Toà Ký Túc Xá Số 2 Bị Quỷ Ám
70
Chương 70: 70: Bãi Tha Ma Khổng Lồ
71
Chương 71: 71: Thợ Chăm Hoa Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
72
Chương 72: 72: Chuông Gọi Hồn
73
Chương 73: 73: Hồn Đã Về Nhưng Cố Hương Nơi Nào
74
Chương 74: 74: Hình Tượng Của Mình Hôm Nay Nhất Định Rất Slay
75
Chương 75: 75: Trái Tim Bị Đánh Cắp
76
Chương 76: 76: Giúp Người Máy Toả Sáng Rực Rỡ Trong Giới Diệt Ma Quỷ
77
Chương 77: 77: Miêu Cổ
78
Chương 78: 78: Chém Chết Nó Cho Ông
79
Chương 79: 79: Chân Tướng
80
Chương 80: 80: Theo Dấu
81
Chương 81: 81: Ngũ Quỷ Khiêng Quan Tài
82
Chương 82: 82: Triệu Hồi Sấm Sét
83
Chương 83: 83: Thêm Chức Năng Thả Bom Cho Robot
84
Chương 84: 84: Hỷ Dụng Thần
85
Chương 85: 85: Mời Vong Hồn Vất Vưởng Đến Uống Rượu Mừng
86
Chương 86: 86: Cương Thi
87
Chương 87: 87: Quẻ Hung
88
Chương 88: 88: Tiên Tiên Combat Thây Ma
89
Chương 89: 89: Con Mẹ Nó Chứ Ai Cho Phép Mày Đi Hả_
90
Chương 90: 90: Học Cách Theo Đuổi Cô Gái Mình Thích
91
Chương 91: 91: Âm Ti Vừa Phát Hiện Xích Buộc Hồn 20 Bị Trộm
92
Chương 92: 92: Lấy Tà Khắc Chính
93
Chương 93: 93: Xin Lỗi Bé Jarvis Nhà Tôi Đi!
94
Chương 94: 94: Không Động Tay Chân Chúng Ta Bình Tĩnh Nói Chuyện Đi
95
Chương 95: 95: Người Máy Đại Chiến Chồn Tiên
96
Chương 96: 96: Hình Như Tôi Đã Đắc Tội Thần Tiên Rồi
97
Chương 97: 97: Mười Vạn Sinh Hồn
98
Chương 98: 98: Đưa Tôi Đi Tìm Cô Ấy
99
Chương 99: 99: Truyền Nhân Nhà Họ Bạch
100
Chương 100: 100: Đại Chiến Thế Kỷ
101
Chương 101: 101: Vì Cô Cống Hiến Toàn Bộ Sức Lực Là Vinh Hạnh Của Tôi
102
Chương 102: 102: Viên Mãn
103
Chương 103: 103: Ngoại Truyện 1
104
Chương 104: 104: Ngoại Truyện 2
105
Chương 105: 105: Ngoại Truyện 3
106
Chương 106: 106: Chuyện Xưa Của Bạch Vô Thường Và Bạch Sáo
107
1: Yên Lành Không Lo Học Gặp Chuyện Cứ Khấn Tổ Sư Gia
108
2: Ba Lão Già Xấu Xa Kia Tồi Tệ Chết Đi Được!
109
3: Trưởng Lão Vẫn Là Trưởng Lão
110
4: Sáu Vị Tổ Sư Gia
111
5: Cô Chỉ Được Mỗi Cái Tích Sự Này
112
6: Tiên Cô Cô Sẽ Bảo Vệ Tốt Cho Tôi Chứ
113
7: Ma Quỷ Rất Đáng Sợ Nhưng Mất Người Thân Thương Nhất Càng Đáng Sợ Hơn
114
8: Trưởng Thành Có Nghĩa Phải Gánh Vác Trách Nhiệm
115
9: Pháp Danh Tiên Tiên Tử
116
10: Cô Không Muốn Chừa Đường Sống Cho Chúng Nó Hay Sao!
117
11: Dẫu Sao Có Năm Loại Bảo Hiểm Cộng Tiền Quỹ Nhà Ở Đấy!
118
12: Tổ Sư Gia Truyền Dạy Trong Mộng
119
13: Tớ Vì Vinh Quang Gia Tộc Đấy Chứ!
120
14: Bệnh Viện Này Sạch Sẽ Hệt Như Đạo Quán Vậy
121
15: Cô Phải Tạo Dựng Tên Tuổi Ở Thành Phố Vân Xương Mới Được
122
16: Tôi Là Người Trừ Tà Chuyên Nghiệp
123
17: Thậm Chí Trong Mơ Cũng Phải Làm “nô Lệ Văn Phòng” Sao!
124
18: Hình Như Nhà Tôi Có Ma Quấy Phá
125
19: Đừng Tới Đây! Ngó Qua Chỗ Khác Đi!
126
20: Đạo Sĩ Ba “không”
127
21: Tiểu Tiên Tử Kiểm Hàng Giả
128
22: Đừng Sợ
129
23: Ở Yên Đây Không Được Ra Ngoài
130
24: Chắc Mấy Người Đọc Nhiều Tiểu Thuyết Bói Toán Lắm Đúng Không
131
25: Bạch Tiên Tiên Phải Dũng Cảm Lên!
132
26: Vẻ Mặt Vô Cảm Bóp Nát Đầu Cậu Ta
133
27: Bây Giờ Anh Là Người Có Vợ Rồi
134
28: Chẳng Phải Chỉ Là Xác Ướp Bùa Thôi À
135
29: Có Kẹo Nổ Không
136
30: Công Đức
137
31: Tính Tổn Thương Không Lớn Nhưng Độ Sỉ Nhục Lại Cực Mạnh
138
32: “quỷ Khẩu” Mất Tích
139
33: Có Giỏi Ra Đây Đánh Với Tôi Một Trận Này!
140
34: Chú Cảnh Sát! Chính Là Người Này!
141
35: Một Mình Ông Ta Quần Ẩu Với Tất Cả Mọi Người
142
36: Đạo Môn Chúng Ta Chắc Chắn Phải Thua Phật Môn Một Bậc…
143
37: Canh Một
144
38: Canh Hai
145
39: Canh Một
146
40: Canh Hai
147
41: Canh Một
148
42: Canh Hai
149
43: Canh Một
150
44: Canh Hai
151
45: Canh Một
152
46: Canh Hai
153
Chương 47
154
Chương 48
155
Chương 49
156
Chương 50
157
Chương 51
158
Chương 52
159
Chương 53
160
Chương 54
161
Chương 55
162
Chương 56
163
Chương 57
164
Chương 58
165
Chương 59
166
Chương 60
167
Chương 61
168
Chương 62
169
Chương 63
170
Chương 64
171
Chương 65
172
Chương 66
173
Chương 67
174
Chương 68
175
69: Nghe Nói Toà Ký Túc Xá Số 2 Bị Quỷ Ám
176
70: Bãi Tha Ma Khổng Lồ
177
71: Thợ Chăm Hoa Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
178
72: Chuông Gọi Hồn
179
73: Hồn Đã Về Nhưng Cố Hương Nơi Nào
180
74: Hình Tượng Của Mình Hôm Nay Nhất Định Rất Slay
181
75: Trái Tim Bị Đánh Cắp
182
76: Giúp Người Máy Toả Sáng Rực Rỡ Trong Giới Diệt Ma Quỷ
183
77: Miêu Cổ
184
78: Chém Chết Nó Cho Ông
185
79: Chân Tướng
186
80: Theo Dấu
187
81: Ngũ Quỷ Khiêng Quan Tài
188
82: Triệu Hồi Sấm Sét
189
83: Thêm Chức Năng Thả Bom Cho Robot
190
84: Hỷ Dụng Thần
191
85: Mời Vong Hồn Vất Vưởng Đến Uống Rượu Mừng
192
86: Cương Thi
193
87: Quẻ Hung
194
88: Tiên Tiên Combat Thây Ma
195
89: Con Mẹ Nó Chứ Ai Cho Phép Mày Đi Hả_
196
90: Học Cách Theo Đuổi Cô Gái Mình Thích
197
91: Âm Ti Vừa Phát Hiện Xích Buộc Hồn 20 Bị Trộm
198
92: Lấy Tà Khắc Chính
199
93: Xin Lỗi Bé Jarvis Nhà Tôi Đi!
200
94: Không Động Tay Chân Chúng Ta Bình Tĩnh Nói Chuyện Đi
201
95: Người Máy Đại Chiến Chồn Tiên
202
96: Hình Như Tôi Đã Đắc Tội Thần Tiên Rồi
203
97: Mười Vạn Sinh Hồn
204
98: Đưa Tôi Đi Tìm Cô Ấy
205
99: Truyền Nhân Nhà Họ Bạch
206
100: Đại Chiến Thế Kỷ
207
101: Vì Cô Cống Hiến Toàn Bộ Sức Lực Là Vinh Hạnh Của Tôi
208
102: Viên Mãn
209
103: Ngoại Truyện 1
210
104: Ngoại Truyện 2
211
105: Ngoại Truyện 3
212
106: Chuyện Xưa Của Bạch Vô Thường Và Bạch Sáo