9: Ai Mà Không Biết Diễn

Trong thư phòng đã bị ngăn lại, ngoại trừ Triệu Dũng ra chỉ còn lại một thanh niên khác.
Thanh niên chỉ khoảng hai mươi ba tuổi, cũng không mặc áo giáp mà mặc một thân thường phục màu đen, trong tay mở một quyển sách học tiếng Thổ Hỏa La, bên cạnh đi bút nhẹ nhàng để ghi nhớ sở học tâm đắc.
Triệu Dũng biết đây là Tiết Lang Đại Đô Hộ, Tây Nam Vương đại danh đỉnh đỉnh.
Mấy năm trước ông đã từng gặp Tiết Lang một lần, khi đó người trước mắt còn là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, ở diễn võ trường cầm một thanh trường thương múa kín không kẽ hở, khến cho xung quanh trầm trồ khen ngợi không ngớt.

Hiện giờ thời gian thoáng cái đã qua bảy năm, thiếu niên rụt rè hăng hái năm đó ở trên chiến trường rèn luyện đã thành thanh niên tướng quân, khí thế quanh thân hùng hậu không thể khinh thường.
Đặc biệt là sau khi bình định Tây Nam rung chuyển, vị thanh niên tướng quân này có thể không quyến luyến chút công tích nào, xoay người đi đến Tây Vực đập đi xây lại này, trí tuệ khí phách như thế thật sự không đơn giản.
Nhân vật như vậy bỗng nhiên muốn gặp ông, hơn nữa lại còn cho lui mọi người, ông tất nhiên không tin thật sự là vì chuyện Mục sứ.
Tiết Lang cũng không hàn huyên nhiều, chỉ mang vẻ mặt ôn hòa nói: "Triệu công gần đây có từng qua lại với người nhà của tiền Đô Hộ Thôi tướng quân không?"
Triệu Dũng không biết lời này của Tiết Lang có ý gì, bèn trả lời không rõ ràng: "Nhiều năm nay đều có thư qua lại.”
“Với Thôi Ngũ Nương thì sao?" Tiết Lang lại hỏi.
Gia Nhu ở bản gia Thôi gia đứng hàng thứ năm, người ngoài nhắc đến nàng không tiện gọi khuê danh, thường gọi một tiếng "Thôi Ngũ Nương".
Chỉ có điều vì sao đang yên đang lành lại hỏi Gia Nhu?
Triệu Dũng vốn ở trong quân nhiều năm nên rèn luyện được một bản lĩnh diễn trò, lộ ra sắc mặt nghi ngờ vừa vặn, hỏi: "Vì sao Đại đô hộ lại hỏi tới chuyện này?"

Tiết Lang không quanh co lòng vòng giống ông, chỉ đứng dậy đến bên giá sách.
Giá sách kia bị sách lấp đầy, ngoại trừ các loại sử sách, binh pháp ra, còn có sách chuyên trị thủy, thú y, làm ruộng, luyện kim.
Tiết Lang lấy ra một vật dùng vải vuông bọc lại, đặt ở trước mặt Triệu Dũng.
Mở vải vuông ra, trước mắt là một cái bát đồng cũ, chất liệu nặng nề, giá trị xa xỉ.
Ngón tay xương khớp rõ ràng của Tiết Lang chỉ ở một vòng hoa văn bên cạnh bát đồng: "Hoa văn này, Triệu công có thấy quen mắt không?”
Sao Triệu Dũng có thể không quen mắt cho được.
Ngày xưa mỗi lần Thôi phu nhân nhờ người đưa xiêm y tự tay làm tới cho Thôi tướng quân, sẽ có một vòng thêu như vậy ngay tại cổ tay áo hoặc góc áo.

Ông là cận vệ của Thôi tướng quân, ngày thường những vật này đều thông qua tay ông thu nhận.
Ông theo đầu ngón tay Tiết Lang, chẳng những thấy được vòng hoa văn kia, còn thấy được một chữ: Nhu.
Rõ ràng có thể thấy được, đây là bát cơm đồng Thôi phu nhân mang trái tim thương yêu nữ nhi mới nhọc lòng đúc cho Gia Nhu.
"Tại hạ nhận được một bức mật thư, từ trong thư mới biết được, một ngày Thôi Ngũ Nương ra ngoài chơi đùa đã lâu không trở về..." Tiết Lang nói rất khách khí, tô điểm chuyện mất tích thành ra ngoài chơi đùa: "Người Thôi gia tìm kiếm khắp nơi, liên tưởng đến Thôi tướng quân nên bèn nhờ đến chỗ ta.

Nhưng khéo ở chỗ sáng nay ta có được cái bát đồng này, ta muốn hỏi Triệu công, gần đây Thôi Ngũ Nương có từng tìm Triệu công không?"
Triệu Dũng không ngờ, chuyện Gia Nhu đào hôn đã truyền đến tai người ngoài.
Dân phong Đại Thịnh quả thật cởi mở, nghe nói hiện nay nữ nhi gia cũng có thể tung ngựa rong ruổi trên mặt đường, thậm chí ngay cả rèm sa cũng không cần đeo.

Nhưng dù thế tục có cởi mở hơn nữa cũng không chấp nhận được chuyện đào hôn, nếu không con cái từng nhà gặp phải hôn sự không hài lòng đã chạy trốn thì sao chịu nổi.

Tình hình xấu hơn, người đào hôn sẽ bị mấy vạn thế nhân khinh bỉ, khiến nàng bị nhấn chìm trong nước bọt cuồn cuộn không thể xoay người.
Thôi Gia Nhu đã làm chuyện bị người phỉ nhổ, nhưng sao Triệu Dũng có thể nhận lời Tiết Lang, nhất định phải cứu vãn thanh danh của nàng, ông bèn làm bộ sốt ruột đứng lên: "Đi chơi khắp nơi? Nha đầu này đã lớn như vậy sao còn ham chơi đến thế chứ?”
Ông ở trong phòng lo lắng dạo qua hai vòng, lại làm ra dáng nghĩ ra gì đó, hỏi: "Không lẽ Tiết tướng quân đã nghe nhầm? Khi còn bé quả thật A Nhu có chút bướng bỉnh, nhưng nghe nói mấy năm nay đã cực hiểu chuyện, cực hiền lương, cực thục đức.

Lúc không có việc gì sẽ canh giữ ở trong phòng thêu hoa, may đế giày…”
Ông đưa hà bao do nữ nhi ruột của mình thêu bên hông tới: "Đây chính là do A Nhu làm, ngàn dặm xa xôi nhờ người đưa tới, nói vốn là làm cho Thôi tướng quân nhưng tướng quân đã qua đời, tạm thời treo ở trên người ta ký thác tình cảm với cha.

Nữ lang hiếu thuận, hiền lành như vậy, thật sự không giống như người có thể chơi đùa khắp nơi không về nhà.

Bát đồng này có lẽ là nàng tiện tay thưởng cho người ta, người nọ lại một đường đi tới Quy Tư.

Đại Đô hộ có thể tìm người nọ tới, hễ hỏi sẽ biết ngay.”
Thôi Gia Nhu có thật sự tu luyện ra hiền lương trong tiêu chuẩn thế tục hay không, Tiết Lang hồi tưởng lại náo loạn hai năm trước khi về Trường An hiến tù binh, đối với việc này có chút dị nghị.
Hắn cũng không phản biện, chỉ thu hồi ánh mắt từ hà bao, nói: "Không phải nàng thì tốt rồi.

Nếu sau này Triệu công nhận được tin tức của nàng, kính xin người lập tức thương nghị với vãn bối, chớ để cốt nhục của Thôi tướng quân lưu lạc bên ngoài.”
“Tướng quân khiêm tốn rồi, nên làm như thế." Triệu Dũng vội đồng ý, rồi lại thử dò xét dặn dò: “Cho dù Ngũ Nương có thật sự du ngoạn bên ngoài hay không, cũng xin Đại Đô hộ đừng truyền việc này ra.

Nếu dẫn tới gián điệp Đột Quyết trả thù...”
Tiết Lang gật đầu: "Triệu công yên tâm, tất nhiên sẽ không đâu.”
Hắn một lần nữa dùng vải bọc bát đồng lại đặt trên giá sách, để Triệu Dũng dùng một chén bơ sữa hạch đào, ra dáng muốn nói chuyện phiếm: "Mỗ hai năm trước trở về Trường An hiến tù binh từng trùng hợp có duyên gặp mặt với Thôi Ngũ Nương một lần, thật sự là thông tuệ hơn người.

Ta mơ hồ nhớ được, chỗ này của nàng, cạnh bên đó có một..."

Hắn nhíu mày, làm bộ như nhất thời nhớ không nổi, mí mắt khẽ nhướng lên, tỉ mỉ tập trung nhìn Triệu Dũng, bên trong không có chút mê man nào.
Triệu Dũng càng hồ đồ hơn so với hắn: "Gần chỗ nào? Có cái gì? A...Gần răng cửa có mấy cái răng đen đúng không?"
Răng cửa? Tiết Lang nhíu mày.
Triệu Dũng tiếp tục nói: "Đó là khi còn bé nàng nghịch ngợm cắn pháo, bị pháo nổ.

Cũng may sau đó đổi răng sữa, ngay cả răng đen cũng thay luôn.

Nếu không cô nương như hoa tươi có một cái răng đen thì thực sự không đẹp chút nào cả.”
Tiết Lang: "...”
Trong phòng nhất thời hoàn toàn yên tĩnh lại, lại qua vài hơi nữa, đầu ngón tay Tiết Lang từ thái dương hạ xuống, nói: "Nghe nói Triệu công tiến cử người đến làm Mục Sứ, tại hạ bèn theo Triệu công đi gặp một lần vậy.

Nếu đắc lực đương nhiên phải lưu lại.”
Triệu Dũng căng thẳng, thầm nghĩ không xong rồi.

Chapter
1 1: Quỷ Nghèo
2 2: Tâng Bốc
3 3: Chữa Bò
4 4: Sự Nghiệp Vĩ Đại
5 5: Nuôi Sao Nổi
6 6: Báo Mộng
7 7: Phan An
8 8: Không Nhận Ra Đâu Nhỉ!!!
9 9: Ai Mà Không Biết Diễn
10 10: Quen Mắt Ghê
11 11: Chống Mắt Lên Xem Bản Lĩnh Của Ta
12 12: Là Phan An Nói Mà
13 13: Tìm Việc
14 14: Lần Cuối Đụng Tường Nam
15 15: Ứng Tuyển
16 16: Muốn Học Không
17 17: Đối Thủ Cạnh Tranh
18 18: Gặp Người Quen
19 19: Cứu Vãn Phu Tử
20 20: Cùng Một Bọn Sao
21 21: Cắn Một Ngụm
22 22: Tin Dữ
23 23: Để Hắn Chết Trong Lòng
24 24: Bắn Chim
25 25: Ngựa Thoát Cương
26 26: Ăn Tạp Thế Sao
27 27: Linh Phù Đâu
28 28: Lên Chùa
29 29: Chuột Đêm
30 30: Thậm Thụt
31 31: Đều Do Ngươi
32 32: Giở Trò Với Tượng Phật
33 33: Nghèo Mà Cũng Cầu Kỳ
34 34: Phật Tổ Có Ý Gì
35 35: Phật Tổ Xót Thương
36 36: Tăng Y Chẩn Trị
37 37: Có Thể Trị
38 38: Thanh Âm Của Đối Thủ
39 39: Sợ Thầy Thuốc
40 40: Mạch Tượng Kỳ Lạ
41 41: Thuốc Đến Bệnh Trừ
42 42: Nhìn Ta!
43 43: Hiến Vũ
44 44: Tăng Nhân Quét Rác Hiển Linh
45 45: Nghe Trộm
46 46: Có Cửa Kiếm Tiền
47 47: Cảm Tạ Tiết Lang Rất Nhiều
48 48: Đại Lực
49 49: Triệu Hoán Thần Lừa
50 50: Phan An Đã Là Người Của Công Chúa
Chapter

Updated 50 Episodes

1
1: Quỷ Nghèo
2
2: Tâng Bốc
3
3: Chữa Bò
4
4: Sự Nghiệp Vĩ Đại
5
5: Nuôi Sao Nổi
6
6: Báo Mộng
7
7: Phan An
8
8: Không Nhận Ra Đâu Nhỉ!!!
9
9: Ai Mà Không Biết Diễn
10
10: Quen Mắt Ghê
11
11: Chống Mắt Lên Xem Bản Lĩnh Của Ta
12
12: Là Phan An Nói Mà
13
13: Tìm Việc
14
14: Lần Cuối Đụng Tường Nam
15
15: Ứng Tuyển
16
16: Muốn Học Không
17
17: Đối Thủ Cạnh Tranh
18
18: Gặp Người Quen
19
19: Cứu Vãn Phu Tử
20
20: Cùng Một Bọn Sao
21
21: Cắn Một Ngụm
22
22: Tin Dữ
23
23: Để Hắn Chết Trong Lòng
24
24: Bắn Chim
25
25: Ngựa Thoát Cương
26
26: Ăn Tạp Thế Sao
27
27: Linh Phù Đâu
28
28: Lên Chùa
29
29: Chuột Đêm
30
30: Thậm Thụt
31
31: Đều Do Ngươi
32
32: Giở Trò Với Tượng Phật
33
33: Nghèo Mà Cũng Cầu Kỳ
34
34: Phật Tổ Có Ý Gì
35
35: Phật Tổ Xót Thương
36
36: Tăng Y Chẩn Trị
37
37: Có Thể Trị
38
38: Thanh Âm Của Đối Thủ
39
39: Sợ Thầy Thuốc
40
40: Mạch Tượng Kỳ Lạ
41
41: Thuốc Đến Bệnh Trừ
42
42: Nhìn Ta!
43
43: Hiến Vũ
44
44: Tăng Nhân Quét Rác Hiển Linh
45
45: Nghe Trộm
46
46: Có Cửa Kiếm Tiền
47
47: Cảm Tạ Tiết Lang Rất Nhiều
48
48: Đại Lực
49
49: Triệu Hoán Thần Lừa
50
50: Phan An Đã Là Người Của Công Chúa