Chương 122: Âm mưu dương mưu

Editor: Vện

Tông Nhân phủ Đại Lương trông coi việc hành chính của tôn thất, ghi chép gia phả đế vương, quản lý nội vụ hoàng gia, ghi nhận và trục xuất con cháu hoàng thất phạm tội. Hôn nhân của con cháu hoàng tộc cũng được Tông Nhân phủ cai quản.

Phủ Nguyên Vương tuy là Vương khác họ, nhưng vì địa vị quá cao nên cũng nằm trong phạm vi quản lý của Tông Nhân phủ.

Tông chính của Tông Nhân phủ, Nghiêm thân vương, là thúc thúc của Hoàng đế, tuổi đã bảy mươi, làm người công chính liêm minh, có danh vọng rất cao trong nội tộc hoàng gia, vô cùng uy nghiêm.

Đêm qua loạn dân bạo động ngoài kinh thành, Vũ lâm quân xuất động suốt đêm, làm người trong thành phát sinh hoảng loạn, nhưng Tông Nhân phủ vẫn vô cùng yên tĩnh. Đám người tôn thất thường xuyên vì ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi mà náo động bây giờ đã thành thật núp trong nhà, không chạy đến Tông Nhân phủ khóc lóc om sòm nữa.

Nhưng buổi sáng hôm đó, ngoài cổng Tông Nhân phủ xuất hiện một nhân vật không thể tưởng tượng.

“Người bên cạnh Nguyên Vương phi” Tông chính Vệ Vương nghi hoặc, “Kỳ lạ, vị kia chưa bao giờ lui tới cùng mấy phu nhân thế gia khác, nàng phái người đến Tông Nhân phủ làm gì”

Chủ sự tiến lên đưa đơn kiện lên thư án, cúi đầu nói, “Tông chính đại nhân, Nguyên Vương phi vì đại nghĩa diệt thân mà đến.”

Vệ Vương lật tờ đơn kiện nhìn một cái, nhướn mày, “Nàng muốn đuổi Thế tử phi Tạ Cảnh Tu không có ở kinh thành, nàng thân là mẹ chồng lại muốn đuổi con dâu Đúng là chưa thấy bao giờ.”

Mặc dù Tông Nhân phủ phục vụ hoàng thất nhưng không có kiên nhẫn đi quản mấy chuyện tầm xàm này, cố tình đây lại là trách nhiệm, muốn trốn cũng không được.

“Mời Nguyên Vương phi vào.” Vệ Vương nói, tiện tay ném tờ đơn qua một bên.

Chủ sự thấy lão không coi chuyện đó là quan trọng, bước đến nhắc nhở, “Vương gia, đêm qua bách tính ngoài thành nổi loạn, Hoàng thượng vô cùng tức giận, không tiếc phái Vũ lâm quân đàn áp. Nghe nói nguyên nhân của chiến loạn chính là việc Thế tử phi mở Quảng An đường.” Vệ Vương khựng lại, thu hồi vẻ mặt khinh khỉnh.

Đương kim Hoàng đế quý mạng như vàng, dưới chân thiên tử mà lại phát sinh loạn dân khiến ngài rất giận, nếu chuyện liên quan đến sự kiện đó thì không thể giải quyết qua loa.

Chủ sự lại dâng đơn kiện lên, cúi đầu nói, “Trong đơn Vương phi đã viết rõ, tội trạng này… e sẽ khiến long nhan thịnh nộ. Cho nên hạ quan mới nói nàng vì đại nghĩa diệt thân mà đến.”

“Đại nghĩa diệt thân” Khóe môi Vệ Vương khẽ nhếch, đọc tờ đơn từ trên xuống dưới nhanh như gió, quả nhiên ngôn từ sắc bén, công chính vô tư, phơi bày tội danh của Thế tử phi và Quảng An đường rõ ràng trước mắt.

“Nếu đã như thế, không đến Quảng An đường một chuyến thì không được.” Vệ Vương gấp lại đơn kiện, bước ra ngoài.

“Chuẩn bị kiệu.”

Chủ sự vội vàng chạy đi an bài trước. Tần đại nương bên cạnh Nguyên Vương phi đang ngồi ngoài sảnh, Vệ Vương cho người đến báo, Tông chính đại nhân sẽ lập tức tự mình đến Quảng An đường gặp Thế tử phi.

Địa vị phủ Nguyên Vương đặc biệt, thân phận Thế tử phi cũng không thể khinh thường, đương nhiên không thể đối xử như những người khác, Vệ Vương bắt buộc phải đích thân đến gặp.

Tần đại nương gật đầu, việc đã giao cho Tông Nhân phủ, nàng chuẩn bị quay về chờ lệnh.

“Chờ đã.” Người thông bán gọi nàng, “Tông chính đại nhân nói việc này không phải chuyện nhỏ, chỉ bằng tờ đơn kiện này thì Tông Nhân phủ không thể tùy tiện mạo phạm Thế tử phi. Nguyên Vương phi tự mình tố giác, vậy hãy mời Vương phi đến Quảng An đường làm chứng.”

Tần đại nương hơi chần chừ, người kia chỉ ra thông truyền ý của Vệ Vương, hành lễ xong lập tức bỏ ra ngoài.

Tần đại nương hết cách, chỉ có thể chạy về Vương phủ báo cáo với Vương phi.

Đã rất lâu Vương phi không ra khỏi Di Nhiên cư, lại càng chưa từng ra khỏi tòa Vương phủ nửa bước. Vệ Vương dù nói ngắn gọn nhưng ý tứ rất rõ. Nguyên Vương phi muốn lợi dụng Tông Nhân phủ xử lý con dâu nàng không ưa thích, Tông Nhân phủ cũng không muốn một mình gánh hết trách nhiệm. Nếu nàng không đi, e là Vệ Vương chỉ có thể đến đó làm cảnh, căn bản không thể lấy cứng chọi cứng với Phượng Chiếu Ngọc.

“Nếu đã vậy, ta sẽ đến đó.” Vương phi lạnh lùng nói, đứng dậy gọi nha hoàn thay y phục cho nàng.

Tần đại nương đến chỗ Vương phi, tiếp nhận công việc của nha hoàn, nhẹ giọng nói, “Đến lúc đó Vương phi chỉ cần ngồi trong kiệu là được, chút chuyện nhỏ này không cần Vương phi phải đích thân ra mặt.”

“Ta biết nhũ mẫu lo cái gì.” Vương phi cười lạnh, “Người kia làm sao đáng để ta lộ diện chứ”

Tần đại nương nói, “Là nô tỳ quá lo lắng.”

Vương phi để Tần đại nương mặc lên lớp lớp y phục, vẻ mặt hờ hững, “Ta đã sớm nói, cưới một người như vậy chỉ có thể làm gia đình xào xáo. Cảnh Tu xưa nay không thân cận với ta, ta làm vậy cũng đâu tính là lừa dối y. Ta là mẫu thân y, sao có thể không suy nghĩ cho y Nhìn xem, tình hình bây giờ thế nào Gây ra đại họa, dù là phủ Nguyên Vương cũng tuyệt không thể dung tha.”

Tần đại nương nói, “Vương phi nhìn xa trông rộng, sẽ có ngày Thế tử hiểu được khổ tâm của Vương phi.”

Vương phi sâu kín thở dài, gió mát cuối xuân thoang thoảng phất qua.

—o0o—

Cách một tiếng, mảnh sắt cuối cùng được gắp ra, thả vào khay.

Tiêu Ngự cẩn thận kiểm tra bên trong vết thương, xác định không còn dị vật mới thở ra một hơi.

“Dị vật đã lấy ra hết, bắt đầu chữa mạch máu bị vỡ.” Tiêu Ngự nói, ra hiệu Tần tiểu đại phu rửa vết thương, Bách Linh đặt dao giải phẫu vào tay Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự dò hướng chảy của mạch máu vỡ, đặt lưỡi dao vào trên vết thương, rạch một nhát.

Phượng Vân Phi vẫn luôn bàng quan trợn to mắt, vội vã chạy đến ngăn cản.

“Ngươi làm gì thế! Rạch vậy chẳng phải thương càng thêm thương à! Làm càn!”

“Đừng quấy nhiễu ta.” Tiêu Ngự liếc hắn, ánh mắt lạnh lẽo và mất kiên nhẫn làm Phượng Vân Phi cứng người, càng không dám vươn tay ra.

Tiêu Ngự lại tiếp tục mở rộng vết cắt, hai người La Chu nhìn nhau, La thái y định nói gì đó bị Chu thái y yên lặng kéo về.

Bọn họ đứng đó nhìn thấy rõ ràng, thương tích của Lâm tướng quân rất nặng, bây giờ miệng vết thương được đắp băng vải cầm máu, nhưng một khi lấy ra… sợ là máu vẫn sẽ tuôn không ngừng. Dưới tình huống này, tất cả các loại thuốc cầm máu đều vô dụng. Mặc dù tiểu đại phu này xử lý miệng vết thương rất ổn thỏa, nhưng tỷ lệ sống sót của Lâm tướng quân vẫn cực kỳ thấp.

Hiện tại bọn họ chỉ là người hỗ trợ, dĩ nhiên sẽ không gánh hệ lụy. Nếu không có niềm tin tuyệt đối cứu sống được Lâm tướng quân, tùy tiện lên tiếng sẽ vô duyên vô cớ ôm tội về mình.

Hai người La Chu hiểu ý nhau, yên lặng đứng một bên, lại nghe thiếu niên kia cúi đầu cất giọng du dương, “Với loại thương tích này, phục hồi mạch máu là quan trọng nhất, nếu không bệnh nhân sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Rạch một đường dọc theo hướng mạch máu để hiển lộ đầy đủ, cũng thuận tiện kiểm tra vết thương. So với tổn thương ở mạch máu, vết cắt đó không tính là gì đâu. Phải kiểm tra rõ tình trạng tổn thương của mạch máu mới có thể khoanh vùng phạm vi phục hồi và đề ra phương án chữa trị tối ưu.”

Tiêu Ngự vừa nói vừa nhanh nhẹn phân tách động mạch và tĩnh mạch trong vết thương, lấy kẹp gắn vào mạch máu khống chế máu chảy.

“Ở đây có một chỗ vỡ và một chỗ bị tụ máu.” Tiêu Ngự cẩn thận để lộ vị trí động mạch, ra hiệu Tần tiểu đại phu đến nhìn.

Tần tiểu đại phu vẫn luôn chăm chú quan sát động tác tay hắn, dĩ nhiên thấy rất rõ ràng.

Tiêu Ngự lại mời hai người La Chu qua xem.

Mặt hai người hiện rõ vẻ xấu hổ, Tiêu Ngự không biết họ đang nghĩ gì, thúc giục, “Mau qua đây nhìn đi, cơ hội khó gặp, nếu sau này gặp loại vết thương vỡ động mạch thì còn tích được chút kinh nghiệm.”

La thái y thân là dương y, lòng hiếu kỳ và ham học hỏi lập tức lấn át cảm xúc bất an và lúng túng, mặt dày bước đến chăm chú nhìn mạch máu Tiêu Ngự đã đánh dấu.

La thái y kinh ngạc nhìn mạch máu và vết thương được xử lý vô cùng sạch sẽ và trật tự. Thiếu niên này không làm khép miệng vết thương như dương y mà còn không chút lưu tình mở rộng ra, cuối cùng lại sắp xếp một đống lộn xộn trong vết thương thành kết cấu ngăn nắp rõ ràng.

“Những tổn thương này nhất định phải chữa, nếu không thì dù may vết thương lại nhưng máu bên trong vẫn chảy không ngừng, cuối cùng dẫn đến chết vì mất máu quá nhiều.” Tiêu Ngự nói.

La thái y nghe mà gật gù liên tục, Chu thái y đứng kế Phượng Vân Phi, như có điều suy nghĩ, nói, “Cái này gọi là không phá thì không xây được, xem ra hắn không có làm bừa. Dường như tiểu huynh đệ này vô cùng rành rẽ máu thịt trong cơ thể người.”

Sắc mặt Phượng Vân Phi không tốt lắm, im lặng không nói.

“Mạch máu vỡ hoàn toàn cần lập tức hồi phục. Mạch bị tụ máu thường bị vỡ, còn có khả năng hình thành sưng tấy hoặc tắc động mạch, phải xử lý triệt để, sau đó tiến hành khâu lại.” Tiêu Ngự vừa nói vừa dùng kéo nhanh chóng cắt rời mạch máu yếu ớt, La thái y nhìn thôi mà thấy đau nhói, nhưng không có bất cứ chê trách nào.

Nếu chỉ là phục hồi vết thương thì ông còn có thể tiếp thu. Nhưng động tác tiếp theo của Tiêu Ngự làm La thái y càng lúc càng thấy không thể tưởng tượng nổi, đó căn bản là cả gan làm loạn.

“Đoạn mạch máu bị khuyết có thể dùng tĩnh mạch thay thế.” La thái y mắt mở trừng trừng nhìn tay hắn cắt phăng đoạn tĩnh mạch nguyên vẹn, dùng kẹp gắp lấy thả vào nước muối.

Vết thương nặng như vậy, mảu chảy không ngừng, sao hắn có thể không chút do dự động dao động kéo trong máu thịt người ta!

Phải có kiến thức sâu sắc về cơ thể con người mới dám tự tin vào chính mình như thế.

Nhưng rốt cuộc hắn học những thứ này từ đâu! Phượng Vân Phi thần sắc phức tạp nhìn Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự vừa mới se chỉ luồn kim, phục hồi xong một chỗ vỡ của động mạch, ngoài phòng mổ đột nhiên vang lên tiếng la hét. Âm thanh càng lúc càng gần, hiển nhiên là hướng đến phòng mổ.

“Nguyên Vương thế tử phi đang ở đâu Tông chính đại nhân Tông Nhân phủ đến bái phỏng, xin Thế tử phi bớt chút thì giờ ra tiếp đón.” Một giọng nói vang dội truyền đến, xuyên vào tai từng người trong phòng mổ.

Tần tiểu đại phu và Bách Linh ngơ ngác nhìn Tiêu Ngự.

“Đừng phân tâm.” Khẩu trang trên mặt Tiêu Ngự nhấp nhô, âm thanh xuyên qua lớp vải vẫn bình tĩnh như vậy, “Làm tốt việc của các ngươi đi.”

“Vâng.” Hai người vội đáp, lại tập trung tinh thần tiếp tục phối hợp với Tiêu Ngự.

Mấy người Phượng Vân Phi dĩ nhiên cũng nghe thấy, Phượng Vân Phi nhăn nhó, hai người La Chu thì không hiểu gì cả.

Lại nghe giọng thiếu nữ vang lên ngoài cửa phòng, hiển nhiên đang lấy thân mình chặn cửa.

“Các ngươi tính làm gì! Thế tử phi đang giải phẫu cho Lâm tướng quân, hiện tại không thể vào!” Lục Dung Dung hét lớn.

Vệ Vương nghe danh Lâm tướng quân, liền lệnh cho thuộc hạ lui về, hỏi, “Xảy ra chuyện gì Lâm tướng quân làm sao”

“Lâm tướng quân xuất thành trấn áp, bị trọng thương, Thế tử phi đang chữa trị cho hắn!” Lục Dung Dung giang hai tay chắn trước cửa, “Trên người các người đều mang hơi thở ô nhiễm, không nên vào làm bẩn phòng mổ, vậy là sẽ hại đến Lâm tướng quân!”

Vương phi ngồi trong kiệu ấm, được người hầu nhấc vào sân. Theo sau kiệu nàng là một kiệu ấm khác, màn kiệu xốc lên, chính là Giản lục tiểu thư.

Vương phi gặp Giản lục tiểu thư trên đường đến Quảng An đường, liền dẫn nàng theo.

“Nhu Nhi, qua đây với ta.” Âm thanh êm ái của Vương phi bay ra từ trong kiệu, Giản lục tiểu thư hạ kiệu, đến trước kiệu Vương phi, vén màn chui vào.

Không gian bên trong chật hẹp, hai người thân thiết ngồi dựa nhau.

Vương phi đưa tay vuốt tóc mai Giản lục tiểu thư, “Nhu Nhi, oan ức cho ngươi rồi. Ta biết ngươi không thích dính dáng đến những chuyện mục nát này, thật không nên gọi ngươi đến.”

Giản lục tiểu thư lắc đầu, “Ta chỉ muốn hầu hạ bên cạnh dì thôi, có oan ức gì đâu. Xưa nay dì không màng thế sự, giờ lại vì biểu ca mà hao tâm tổn trí.”

“Ai, biểu ca ngươi mà hiểu chuyện bằng phân nửa ngươi thôi thì ta đã được lòng dạ thảnh thơi rồi.” Vương phi than thở.

Giản lục tiểu thư nhìn qua màn kiệu, lạnh lùng thấy Phùng đại phu hớt hải xô đẩy đám đông, chen đến trước mặt Vệ Vương.

“Vệ Vương điện hạ có khỏe không Sao hôm nay rảnh rỗi đến Quảng An đường vậy. Muốn bắt mạch bốc thuốc thì chẳng lẽ Nhân Tín đường của lão phu không đáng tin hay sao!” Phùng đại phu mỉm cười bắt chuyện mà lòng thấp thỏm.

Ông nhớ rõ lúc ở Nhân Tín đường, Giản Nhu có nói lần này Thế tử phi khó tránh tội gây ra đại họa. Phùng đại phu còn tưởng có liên quan đến thương thế Lâm tướng quân, nhưng tại sao người của Tông Nhân phủ cũng đến!

Vệ Vương vô cùng tôn kính vị cựu Tổng quản Thái y này, chẳng vì cái gì hết, chỉ vì người có y thuật cao siêu như lão đại phu đây cực kỳ hiếm gặp.

Có thằng ngu nào lại đi đắc tội với thần y diệu thủ hồi xuân

“Vãn bối bái kiến Phùng lão. Chỉ là chút chuyện vặt của Tông Nhân phủ ấy mà, Phùng lão đừng lo.” Vệ Vương cười nói, “Nghe nói loạn dân đêm qua có liên quan đến Quảng An đường, ta thân là Tông chính Tông Nhân phủ, chỉ muốn hỏi Thế tử phi mấy câu thôi.”

Phùng đại phu cười nói, “Nếu vậy thì chúng ta nên chờ ngoài phòng mổ. Lâm tướng quân đang được chữa trị, tạm thời không thể quấy rầy.”

Vệ Vương không tỏ rõ ý kiến, đã có người mất kiên nhẫn lên tiếng.

“Rõ ràng Phượng thái y đã dẫn La thái y y thuật cao siêu và Chu thái y đến trị liệu cho Lâm tướng quân, bên trong không thiếu người, chẳng lẽ ra mặt hỏi mấy câu cũng không được sao Dám thất lễ với Tông Nhân phủ, lẽ nào có thành kiến với tôn thất Chữa trị cho Lâm tướng quân mà cũng đóng cửa tránh mặt, sợ người ta nhận ra mình hả” Một nha hoàn áo xanh đi theo kiệu khinh thường nói.

Lúc này Phùng đại phu mới chú ý đến hai cỗ kiệu, chỉ không biết người bên trong là ai. Nghe nha hoàn rõ ràng nhằm vào Thế tử phi, Phùng đại phu trầm mặt.

Vệ Vương mỉm cười, khom người với kiệu của Vương phi, “Thế tử phi thân phận cao quý, bản vương không thể tùy ý mạo phạm. Bây giờ Thế tử phi tránh mặt không ra, chi bằng trưởng bối là ngươi phái một vị đại nương mời Thế tử phi ra nói chuyện.”

Vương phi âm thầm khinh bỉ Vệ Vương tay trơn không bắt được cá, không muốn lãnh trách nhiệm, mất kiên nhẫn lệnh cho Tần đại nương, “Nhũ mẫu vào đi, đập cửa cái phòng mổ rác rưởi đó! Nàng muốn trốn trong đó cả đời hay sao!”

Cái gì mà chữa trị cho Lâm tướng quân, ai tin chứ Có ba vị Thái y trấn thủ, nơi nào cần hắn nhúng tay vào!

Tần đại nương thưa một tiếng, tiến lên phía trước. Lục Dung Dung vẫn trừng mắt giang tay chặn cửa không cho nàng đến gần.

Tần đại nương nhíu mày, phất tay, “Bắt nàng ra.”

Hai nha hoàn liền kéo Lục Dung Dung ra chỗ khác, Phùng đại phu vội chạy đến muốn ngăn cản, nhưng Tần đại nương kia quá lanh lẹ, đã giơ tay đẩy cửa phòng mổ.

Cửa vừa bật mở, mùi máu tanh nồng nặc và mùi thịt thối bốc ra, mọi người trong sân không hẹn mà cùng lùi về phía sau.

Vương phi ngồi trong kiệu chưa từng ngửi thấy loại mùi nào buồn nôn thế này, sắc mặt xưa nay nhợt nhạt nay tái mét.

“Thế tử phi, Tông Nhân phủ cho mời.” Tần đại nương lạnh nhạt nói, đưa tay bịt mũi, một cước đạp cửa.

Đột nhiên nghe vút một tiếng, ánh bạc lạnh lẽo lóe lên như mũi tên rời cung, cắm phập vào vị trí cách mũi chân Tần đại nương hai bước.

Con dao bạc bén ngót lẳng lặng cắm ngay đó, trên lưỡi còn vương máu đỏ, lấp loáng hơi thở băng giá dưới tia nắng mặt trời.

Tần đại nương không dám tin trợn to mắt, cứng người đứng tại chỗ, máu toàn thân như bị đóng băng, không nhấc nổi bước chân, tiến thoái không xong.

Một bóng người trắng tinh từ bên trong bước ra cửa, Tần đại nương nhìn thấy mà run bắn, vội vã lùi về phía sau, loạng choạng được hai nha hoàn đỡ lấy.

Bóng trắng kia bước từng bước một, xuất hiện giữa ánh mặt trời liền dừng chân.

Hắn ăn mặc quái dị, diện mạo được khăn vải che kín, chỉ chừa ra đôi mắt buốt giá như băng đá, rét lạnh thấu xương.

Tay hắn nhiễm đầy máu đỏ như lửa, hắn lại chẳng hề để ý.

Đôi mắt kia quét một lượt tất cả người trong sân, âm thanh cũng giá lạnh như trời đông gió tuyết.

“Ta đã nói, trong lúc phẫu thuật không được quấy nhiễu! Ai còn dám rắp tâm náo loạn bước qua cửa phòng này một bước, đừng trách ta không khách khí!”

Nhị Cửu nhận được tin lập tức chạy vào liền thấy được màn này, không khỏi giật mình đứng chết lặng.

Tiêu Ngự nói xong, nhặt con dao giải phẫu ném cho Lục Dung Dung.

“Cầm đi khử trùng.”

Lục Dung Dung luống cuống tiếp nhận, “Vâng vâng, ta biết rồi sư phụ.” Nói rồi muốn đóng cửa lại.

“Khỏi đóng.” Tiêu Ngự xoay người về chỗ bàn mổ, “Để tiện cho bọn bất lương tâm địa xấu xa mà ngoài mặt thanh cao nhìn cho rõ ràng, là đại phu ta cứu sống được người hay bọn kia dùng quỷ kế hạ lưu không dám đưa ra ánh sáng đắc thủ!”

Dù đã cách màn kiệu nhưng Vương phi và Giản lục tiểu thư vẫn nghe thấy hết những lời chỉ cây dâu mắng cây hòe, sắc mặt đại biến.

Vương phi mặt trầm như nước nói ra ngoài màn, “Vệ Vương điện hạ, người đã ở trước mắt ngươi, còn không mau bắt lấy nàng! Sao có thể dung thứ cho nàng làm càn trước mặt Tông Nhân phủ!”

Chờ trong giây lát, bên ngoài không chút tiếng động.

Vương phi nổi nóng, vén màn thăm dò nhìn ra. Vừa thấy cảnh tượng không khỏi trố mắt.

Một sân đầy ắp người, bất luận là Tông Nhân phủ hay Quảng An đường đều vây kín xung quanh phòng giải phẫu, nhìn vào trong không chớp mắt.

Mọi người chừa ra một khoảng trống trước cửa phòng. Phượng Chiếu Ngọc nói khoác không biết ngượng cấm tiệt không cho ai bước qua cửa nửa bước, thế mà những người này thật sự nghe lời hắn.

Vương phi cắn chặt môi mỏng, tức đến bàn tay run rẩy.

Chapter
1 Chương 01: Bí ẩn chốn trâm trạch
2 Chương 02: Giấc mộng Trang Chu
3 Chương 03: Tỉnh giấc mộng dài
4 Chương 04: Độc thủ mưu tài
5 Chương 05: Không thể che giấu
6 Chương 06: Thời cơ phản kích
7 Chương 07: Lần đầu đối mặt
8 Chương 08: Chẳng sợ đục nước
9 Chương 09: Đối chọi gay gắt
10 Chương 10: Chất vấn ở công đường
11 Chương 11: Kiểm tra sổ sách
12 Chương 12: Đánh rắn bảy tấc
13 Chương 13: Bản năng nghề nghiệp
14 Chương 14: Thiên chức người hành y
15 Chương 15: Cải tử hoàn sinh
16 Chương 16: Thiếu nợ trả tiền
17 Chương 17: Quân tử hảo cầu
18 Chương 18: Chủ tớ diễn kịch
19 Chương 19: Song sinh ràng buộc
20 Chương 20: Ngọc ca dạy đệ
21 Chương 21: Tự rước lấy nhục
22 Chương 22: Y học đương thời
23 Chương 23: Thảo dược khả nghi
24 Chương 24: Trừng trị ác nô
25 Chương 25: Có người trúng độc
26 Chương 26: Phương pháp cứu người
27 Chương 27: Giải phẫu cấp cứu
28 Chương 28: Sơ cứu hóc dị vật
29 Chương 29: Phân tích thời cuộc
30 Chương 30: Thích khách đột kích
31 Chương 31: Ta là đại phu
32 Chương 32: Giải phẫu lần thứ hai
33 Chương 33: Tình thế biến chuyển
34 Chương 34: Đào hoa đóa đóa
35 Chương 35: Cây ngải bụi trị sốt rét
36 Chương 36: Giải phẫu trị thương
37 Chương 37: Bàn chuyện hôn nhân
38 Chương 38: Thế tử giá lâm
39 Chương 39: Lần đầu gặp gỡ
40 Chương 40: Tái ngộ trên đường
41 Chương 41: Tiểu phẫu khâu vết thương
42 Chương 42: Như rất thân quen
43 Chương 43: Tìm cách hồi kinh
44 Chương 44: Tiếp cận lưu dân
45 Chương 45: Chữa bệnh dịch tả
46 Chương 46: Động viên toàn thể
47 Chương 47: Góc nhìn của thẳng nam
48 Chương 48: Tiêu tan như vô hình
49 Chương 49: Rắc rối tìm đến
50 Chương 50: Tránh xa hắn ra
51 Chương 51: Công lao lớn nhất
52 Chương 52: Lại sinh độc kế
53 Chương 53: Có đồng ý không
54 Chương 54: Lên đường hồi kinh
55 Chương 55: Gặp nạn trên đường
56 Chương 56: Kẻ phản bội Vương phủ
57 Chương 57: Xử tội phản đồ
58 Chương 58: Công tâm là thượng sách
59 Chương 59: Rung động
60 Chương 60: Tâm tình thiếu niên
61 Chương 61: Khai báo thân phận
62 Chương 62: Trở lại kinh thành
63 Chương 63: Khóc lóc bên đường
64 Chương 64: Đường ai nấy đi
65 Chương 65: Ly hôn thả người
66 Chương 66: Lần đầu vào Vương phủ
67 Chương 67: Chuyện nhà Vương phủ
68 Chương 68: Bị người mưu hại
69 Chương 69: Vu oan giá họa
70 Chương 70: Phẫu thuật mở lồng ngực
71 Chương 71: Tổng quản Thái y
72 Chương 72: Thẳng thắn chuyện xưa
73 Chương 73: Tỷ tỷ ca ca
74 Chương 74: Thỉnh cầu tứ hôn
75 Chương 75: Thánh chỉ ban hôn
76 Chương 76: Ba điều quy ước
77 Chương 77: Phương tam lão gia
78 Chương 78: Minh Châu quận chúa
79 Chương 79: Lấy ác trị ác
80 Chương 80: Y thuật Giản gia
81 Chương 81: Gán tội
82 Chương 82: Phương pháp giải độc
83 Chương 83: Ai tốt hơn ai
84 Chương 84: Tâm ý của Thế tử
85 Chương 85: Ca bệnh mới
86 Chương 86: Đồng tâm hợp lực
87 Chương 87: Khoe khoang như thế
88 Chương 88: Tranh chấp chi phí
89 Chương 89: Quan tâm không ít
90 Chương 90: Chọn ngày thành thân
91 Chương 91: Mãnh thú
92 Chương 92: Trước lúc đại hôn
93 Chương 93: Thời khắc thành thân
94 Chương 94: Ngày sau tân hôn
95 Chương 95: Trình báo chân tướng
96 Chương 96: Cố tình gây sự
97 Chương 97: Đấu gạo nuôi thù
98 Chương 98: Mang ơn báo đáp
99 Chương 99: Lựa chọn của nàng
100 Chương 100: Kế hoạch của y quán
101 Chương 101: Giải cứu hai người
102 Chương 102: Y án dược đường
103 Chương 103: Lần đầu khám bệnh tại nhà
104 Chương 104: Phẫu thuật sinh mổ
105 Chương 105: Tạm thời xa cách
106 Chương 106: Tình ý đong đầy
107 Chương 107: Có người cần y
108 Chương 108: Đạo thầy thuốc
109 Chương 109: Chẳng ra cái gì
110 Chương 110: Lòng dạ đàn bà
111 Chương 111: Thiên đạo luân hồi
112 Chương 112: Bụi trần lắng đọng
113 Chương 113: Cửa hiệu cháo thuốc
114 Chương 114: Xung đột thăng cấp
115 Chương 115: Chữa thương ở từ đường
116 Chương 116: Lòng người khó đoán
117 Chương 117: Ngày càng nghiêm trọng
118 Chương 118: Vũ lâm quân
119 Chương 119: Ấm áp của hắn
120 Chương 120: Thái y hội chẩn
121 Chương 121: Mua danh chuộc tiếng
122 Chương 122: Âm mưu dương mưu
123 Chương 123: Không thể nhẫn nhịn
124 Chương 124: Y quán – công đường
125 Chương 125: Ăn miếng trả miếng
126 Chương 126: Thoát được một kiếp
127 Chương 127: Ngươi có thai rồi
128 Chương 128: Ly hôn thì ly hôn
129 Chương 129: Ngoại truyện – Bông đào đầu tiên của bác sĩ Tiêu
130 Chương 130: Hắn là nam nhân
131 Chương 131: Công bằng
132 Chương 132: Kết cục thế nào
133 Chương 133: Cướp đoạt tư quân
134 Chương 134: Của hồi môn
135 Chương 135: Trẻ con và chó
136 Chương 136: Cục diện mới
137 Chương 137: Điểm khả nghi
138 Chương 138: Phát hiện dấu vết
139 Chương 139: Hóa giải nguy khốn
140 Chương 140: Tranh phong đối chất
141 Chương 141: Tìm ra hang ổ
142 Chương 142: Thân phận của Lô thị
143 Chương 143: Hưu thư
144 Chương 144: Thương thế của Lâm Hiển
145 Chương 145: Tái chữa trị
146 Chương 146: Ngoài sóng gió, trong…
147 Chương 147: Biện pháp chữa trị
148 Chương 148: Quang minh chính đại
149 Chương 149: Dùng giòi trị liệu
150 Chương 150: Trị liệu thành công
151 Chương 151: Phủ Việt Bắc hầu
152 Chương 152: Kết chuyện Hầu phủ
153 Chương 153: Thế tử khác thường
154 Chương 154: Giáp mặt khiêu khích
155 Chương 155: Thổ lộ tình cảm
156 Chương 156: Phương phủ
157 Chương 157: Cá từ hải cảng
158 Chương 158: Thẳng thắn triệt để
159 Chương 159: Trước lúc phong ba
160 Chương 160: Trời sinh một đôi
161 Chương 161: Đến chùa Hộ Quốc
162 Chương 162: Thích khách đột kích
163 Chương 163: Hoảng loạn
164 Chương 164: Thay đổi Thế tử
165 Chương 165: Vương phi tỉnh ngộ
166 Chương 166: Một góc băng trôi
167 Chương 167: Thái tử nguy kịch
168 Chương 168: Tiến cung chẩn bệnh
169 Chương 169: Cấp cứu công khai
170 Chương 170: Ỷ thế bức người
171 Chương 171: Loạn thần tặc tử
172 Chương 172: Muốn phản thì phản
173 Chương 173: Binh đội huyền giáp
174 Chương 174: Thoát khỏi kinh thành
175 Chương 175: Giong buồm xuất phát
176 Chương 176: Đón ai lên tàu
177 Chương 177: Nhổ neo rời bến
178 Chương 178: Lần đầu lên đảo Vô Danh
179 Chương 179: Điều chế penicillin
180 Chương 180: Chế xuất thuốc hay
181 Chương 181: Công tử bị đùa giỡn
182 Chương 182: Tối cao vô thượng
183 Chương 183: Thế nào là yêu đương
184 Chương 184: Mỹ thiếu niên
185 Chương 185: Tình cờ chạm mặt
186 Chương 186: Gian tế chiêu hàng
187 Chương 187: Thay đổi bất ngờ
188 Chương 188: Ghen tỵ
189 Chương 189: Tỷ muội Phượng thị
190 Chương 190: Việc vui trọn vẹn
191 Chương 191: Đơn phương
192 Chương 192: Các kiểu bán manh
193 Chương 193: Nuôi một bé cưng
194 Chương 194: Bàn tay sau màn
195 Chương 195: Gia tộc Dự Vương
196 Chương 196: Biến loạn sắp đến
197 Chương 197: Tiên sơn đảo chủ
198 Chương 198: Chênh lệch thẩm mỹ
199 Chương 199: Thế nào là quân y
200 Chương 200: Tương trợ nơi chiến trường
201 Chương 201: Còn ra thể thống gì
202 Chương 202: Cái gọi là mưu kế
203 Chương 203: Gió Đông
204 Chương 204: Tranh giành thiên hạ
205 Chương 205: Hoàng thành đón chủ
206 Chương 206: Thống nhất giang sơn
Chapter

Updated 206 Episodes

1
Chương 01: Bí ẩn chốn trâm trạch
2
Chương 02: Giấc mộng Trang Chu
3
Chương 03: Tỉnh giấc mộng dài
4
Chương 04: Độc thủ mưu tài
5
Chương 05: Không thể che giấu
6
Chương 06: Thời cơ phản kích
7
Chương 07: Lần đầu đối mặt
8
Chương 08: Chẳng sợ đục nước
9
Chương 09: Đối chọi gay gắt
10
Chương 10: Chất vấn ở công đường
11
Chương 11: Kiểm tra sổ sách
12
Chương 12: Đánh rắn bảy tấc
13
Chương 13: Bản năng nghề nghiệp
14
Chương 14: Thiên chức người hành y
15
Chương 15: Cải tử hoàn sinh
16
Chương 16: Thiếu nợ trả tiền
17
Chương 17: Quân tử hảo cầu
18
Chương 18: Chủ tớ diễn kịch
19
Chương 19: Song sinh ràng buộc
20
Chương 20: Ngọc ca dạy đệ
21
Chương 21: Tự rước lấy nhục
22
Chương 22: Y học đương thời
23
Chương 23: Thảo dược khả nghi
24
Chương 24: Trừng trị ác nô
25
Chương 25: Có người trúng độc
26
Chương 26: Phương pháp cứu người
27
Chương 27: Giải phẫu cấp cứu
28
Chương 28: Sơ cứu hóc dị vật
29
Chương 29: Phân tích thời cuộc
30
Chương 30: Thích khách đột kích
31
Chương 31: Ta là đại phu
32
Chương 32: Giải phẫu lần thứ hai
33
Chương 33: Tình thế biến chuyển
34
Chương 34: Đào hoa đóa đóa
35
Chương 35: Cây ngải bụi trị sốt rét
36
Chương 36: Giải phẫu trị thương
37
Chương 37: Bàn chuyện hôn nhân
38
Chương 38: Thế tử giá lâm
39
Chương 39: Lần đầu gặp gỡ
40
Chương 40: Tái ngộ trên đường
41
Chương 41: Tiểu phẫu khâu vết thương
42
Chương 42: Như rất thân quen
43
Chương 43: Tìm cách hồi kinh
44
Chương 44: Tiếp cận lưu dân
45
Chương 45: Chữa bệnh dịch tả
46
Chương 46: Động viên toàn thể
47
Chương 47: Góc nhìn của thẳng nam
48
Chương 48: Tiêu tan như vô hình
49
Chương 49: Rắc rối tìm đến
50
Chương 50: Tránh xa hắn ra
51
Chương 51: Công lao lớn nhất
52
Chương 52: Lại sinh độc kế
53
Chương 53: Có đồng ý không
54
Chương 54: Lên đường hồi kinh
55
Chương 55: Gặp nạn trên đường
56
Chương 56: Kẻ phản bội Vương phủ
57
Chương 57: Xử tội phản đồ
58
Chương 58: Công tâm là thượng sách
59
Chương 59: Rung động
60
Chương 60: Tâm tình thiếu niên
61
Chương 61: Khai báo thân phận
62
Chương 62: Trở lại kinh thành
63
Chương 63: Khóc lóc bên đường
64
Chương 64: Đường ai nấy đi
65
Chương 65: Ly hôn thả người
66
Chương 66: Lần đầu vào Vương phủ
67
Chương 67: Chuyện nhà Vương phủ
68
Chương 68: Bị người mưu hại
69
Chương 69: Vu oan giá họa
70
Chương 70: Phẫu thuật mở lồng ngực
71
Chương 71: Tổng quản Thái y
72
Chương 72: Thẳng thắn chuyện xưa
73
Chương 73: Tỷ tỷ ca ca
74
Chương 74: Thỉnh cầu tứ hôn
75
Chương 75: Thánh chỉ ban hôn
76
Chương 76: Ba điều quy ước
77
Chương 77: Phương tam lão gia
78
Chương 78: Minh Châu quận chúa
79
Chương 79: Lấy ác trị ác
80
Chương 80: Y thuật Giản gia
81
Chương 81: Gán tội
82
Chương 82: Phương pháp giải độc
83
Chương 83: Ai tốt hơn ai
84
Chương 84: Tâm ý của Thế tử
85
Chương 85: Ca bệnh mới
86
Chương 86: Đồng tâm hợp lực
87
Chương 87: Khoe khoang như thế
88
Chương 88: Tranh chấp chi phí
89
Chương 89: Quan tâm không ít
90
Chương 90: Chọn ngày thành thân
91
Chương 91: Mãnh thú
92
Chương 92: Trước lúc đại hôn
93
Chương 93: Thời khắc thành thân
94
Chương 94: Ngày sau tân hôn
95
Chương 95: Trình báo chân tướng
96
Chương 96: Cố tình gây sự
97
Chương 97: Đấu gạo nuôi thù
98
Chương 98: Mang ơn báo đáp
99
Chương 99: Lựa chọn của nàng
100
Chương 100: Kế hoạch của y quán
101
Chương 101: Giải cứu hai người
102
Chương 102: Y án dược đường
103
Chương 103: Lần đầu khám bệnh tại nhà
104
Chương 104: Phẫu thuật sinh mổ
105
Chương 105: Tạm thời xa cách
106
Chương 106: Tình ý đong đầy
107
Chương 107: Có người cần y
108
Chương 108: Đạo thầy thuốc
109
Chương 109: Chẳng ra cái gì
110
Chương 110: Lòng dạ đàn bà
111
Chương 111: Thiên đạo luân hồi
112
Chương 112: Bụi trần lắng đọng
113
Chương 113: Cửa hiệu cháo thuốc
114
Chương 114: Xung đột thăng cấp
115
Chương 115: Chữa thương ở từ đường
116
Chương 116: Lòng người khó đoán
117
Chương 117: Ngày càng nghiêm trọng
118
Chương 118: Vũ lâm quân
119
Chương 119: Ấm áp của hắn
120
Chương 120: Thái y hội chẩn
121
Chương 121: Mua danh chuộc tiếng
122
Chương 122: Âm mưu dương mưu
123
Chương 123: Không thể nhẫn nhịn
124
Chương 124: Y quán – công đường
125
Chương 125: Ăn miếng trả miếng
126
Chương 126: Thoát được một kiếp
127
Chương 127: Ngươi có thai rồi
128
Chương 128: Ly hôn thì ly hôn
129
Chương 129: Ngoại truyện – Bông đào đầu tiên của bác sĩ Tiêu
130
Chương 130: Hắn là nam nhân
131
Chương 131: Công bằng
132
Chương 132: Kết cục thế nào
133
Chương 133: Cướp đoạt tư quân
134
Chương 134: Của hồi môn
135
Chương 135: Trẻ con và chó
136
Chương 136: Cục diện mới
137
Chương 137: Điểm khả nghi
138
Chương 138: Phát hiện dấu vết
139
Chương 139: Hóa giải nguy khốn
140
Chương 140: Tranh phong đối chất
141
Chương 141: Tìm ra hang ổ
142
Chương 142: Thân phận của Lô thị
143
Chương 143: Hưu thư
144
Chương 144: Thương thế của Lâm Hiển
145
Chương 145: Tái chữa trị
146
Chương 146: Ngoài sóng gió, trong…
147
Chương 147: Biện pháp chữa trị
148
Chương 148: Quang minh chính đại
149
Chương 149: Dùng giòi trị liệu
150
Chương 150: Trị liệu thành công
151
Chương 151: Phủ Việt Bắc hầu
152
Chương 152: Kết chuyện Hầu phủ
153
Chương 153: Thế tử khác thường
154
Chương 154: Giáp mặt khiêu khích
155
Chương 155: Thổ lộ tình cảm
156
Chương 156: Phương phủ
157
Chương 157: Cá từ hải cảng
158
Chương 158: Thẳng thắn triệt để
159
Chương 159: Trước lúc phong ba
160
Chương 160: Trời sinh một đôi
161
Chương 161: Đến chùa Hộ Quốc
162
Chương 162: Thích khách đột kích
163
Chương 163: Hoảng loạn
164
Chương 164: Thay đổi Thế tử
165
Chương 165: Vương phi tỉnh ngộ
166
Chương 166: Một góc băng trôi
167
Chương 167: Thái tử nguy kịch
168
Chương 168: Tiến cung chẩn bệnh
169
Chương 169: Cấp cứu công khai
170
Chương 170: Ỷ thế bức người
171
Chương 171: Loạn thần tặc tử
172
Chương 172: Muốn phản thì phản
173
Chương 173: Binh đội huyền giáp
174
Chương 174: Thoát khỏi kinh thành
175
Chương 175: Giong buồm xuất phát
176
Chương 176: Đón ai lên tàu
177
Chương 177: Nhổ neo rời bến
178
Chương 178: Lần đầu lên đảo Vô Danh
179
Chương 179: Điều chế penicillin
180
Chương 180: Chế xuất thuốc hay
181
Chương 181: Công tử bị đùa giỡn
182
Chương 182: Tối cao vô thượng
183
Chương 183: Thế nào là yêu đương
184
Chương 184: Mỹ thiếu niên
185
Chương 185: Tình cờ chạm mặt
186
Chương 186: Gian tế chiêu hàng
187
Chương 187: Thay đổi bất ngờ
188
Chương 188: Ghen tỵ
189
Chương 189: Tỷ muội Phượng thị
190
Chương 190: Việc vui trọn vẹn
191
Chương 191: Đơn phương
192
Chương 192: Các kiểu bán manh
193
Chương 193: Nuôi một bé cưng
194
Chương 194: Bàn tay sau màn
195
Chương 195: Gia tộc Dự Vương
196
Chương 196: Biến loạn sắp đến
197
Chương 197: Tiên sơn đảo chủ
198
Chương 198: Chênh lệch thẩm mỹ
199
Chương 199: Thế nào là quân y
200
Chương 200: Tương trợ nơi chiến trường
201
Chương 201: Còn ra thể thống gì
202
Chương 202: Cái gọi là mưu kế
203
Chương 203: Gió Đông
204
Chương 204: Tranh giành thiên hạ
205
Chương 205: Hoàng thành đón chủ
206
Chương 206: Thống nhất giang sơn